"Cái gì!? Quốc sư!??" Nhất Tiểu Yến há hốc mồm, đập luôn đầu vào ván giường.
"Ai ở đó!?" Âu Dương Kỳ Thiên quát to.
"Ai ui!" Nhất Tiểu Yến vừa xoa xoa cục u trên đầu vừa chui ra từ gầm giường.
Vân Nhung khẽ đưa tay đỡ trán, Âu Dương Kỳ Thiên nhíu mày: "Nhất Tiểu Yến?"
Nhất Tiểu Yến nghe Hoàng thượng gọi tên mình, vội gật gật đầu, còn đưa tay lên nói: "Là nô tỳ! Nô tỳ đây!"
Âu Dương Kỳ Thiên nhíu mày chặt hơn: "Ngươi làm gì ở đây?"
Nhất Tiểu Yến đứng dậy, vừa phủi phủi bụi trên y phục vừa nói: "Nô tỳ tới để trả nợ."
"Trả nợ?" hắn nhướng mày.
"Đúng vậy! Là trả nợ!" Nhất Tiểu Yến gật đầu.
Lại thấy Hoàng thượng nhíu mày, nàng đành giải thích: "Ài, chuyện là hôm trước chơi ném đ ĩa, Bạch huynh...à không, Vương gia lỡ tay ném cái đ ĩa đi, nô tỳ phải chạy theo để bắt nó.
Công nhận lực tay Vương gia mạnh thật, nó bay tới tận đây luôn.
Lúc đấy nô tỳ không nghĩ nhiều liền phi vào phòng nhặt đ ĩa, xong ngửi thấy mùi bánh hoa đào, liền xin Vân Nhung huynh ăn luôn.
Cho nên hôm nay nô tỳ tới trả nợ."
Nói xong liền chui xuống dưới gầm giường, lôi lên một đống túi giấy.
"Hoàng thượng, người ăn cùng không?"
Âu Dương Kỳ Thiên khóe môi giật giật, hắn thật không biết nên nói gì cho phải, thế là không nói nữa, trực tiếp ngồi xuống ghế.
Long nhan đang ngồi cạnh, áp lực tăng gấp bội, nhưng Nhất Tiểu Yến là ai cơ chứ? Nàng có thể bị cái khí thế này của Hoàng thượng lấn át ư? Không đâu.
Nàng vẫn đang ngồi ăn rất vui vẻ.
"Nhất Tiểu Yến." Hoàng thượng gọi.
"Có nô tỳ!" Nhất Tiểu Yến vừa nhai vừa nói.
"Ngươi tới đây."
"Dạ?" nàng chớp chớp mắt.
Âu Dương Kỳ Thiên hơi nhíu mày: "Ngươi tới đây ngồi, không được ăn uống trên giường."
Nhất Tiểu Yến vâng dạ ôm một nửa túi giấy sang, một nửa để lại chỗ Vân Nhung: "Huynh ăn đi."
Vân Nhung khóe môi hơi nhếch, gật nhẹ đầu.
Nhất Tiểu Yến cười đáp lại một cái.
Âu Dương Kỳ Thiên bên cạnh đầu mày giật giật.
Hắng giọng một cái rồi nói: "Quốc sư, chuyện hôm trước, khanh thấy thế nào?"
Vân Nhung ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Thần thấy nên làm như vậy."
Hoàng thượng gật gật đầu: "Ừm, vậy làm theo cách của khanh."
Vân Nhung gật gật đầu, lại tiếp tục thảo luận đề tài khác.
Nhất Tiểu Yến ngồi bên cạnh cực kì buồn bực, không hiểu nổi hai người đang nói bóng nói gió cái gì.
Nàng nhàm chán vừa bóc hạt dẻ vừa ngó khắp phòng.
"Ngươi nhìn gì vậy?" Hoàng thượng liếc Nhất Tiểu Yến.
Khóe môi Nhất Tiểu Yến giật giật: "Bẩm Hoàng thượng, nô tỳ thấy căn nhà tranh này, mặc dù không gọi là tồi tàn nhưng cũng chẳng khác là mấy.
Đồ đặc trong phòng thì bày biện đơn sơ, mà người sử dụng lại là Quốc sư một nước.
Hoàng thượng, nô tỳ thấy ngài thật keo kiệt, tặng Quốc sư huynh một cái phủ cũng đâu có to tát gì."
Vân Nhung ngồi trên giường bật cười, Âu Dương Kỳ Thiên mặt mày giật giật, vặn vẹo hết vào nhau.
Hắn keo kiệt à? Cô nàng này chưa biết chân tướng sự việc đã đem hắn ra rồi gán luôn cái mác keo kiệt.
"Nhất Tiểu Yến, là ta muốn ở đây, không phải do Hoàng thượng." Vân Nhung cười nói.
"Là vậy à." Nhất Tiểu Yến nhướng mày, xong rất nhanh lại nhíu mày: "Hoàng thượng, ngài tại sao lại cấm Quốc sư không được rời giường?"
Âu Dương Kỳ Thiên nghiến răng: "Trẫm cấm lúc nào?"
Nhất Tiểu Yến chớp chớp mắt vẻ vô tội, quay sang nhìn Vân Nhung: "Vân Nhung Quốc sư, Hoàng thượng cấm huynh lúc nào?"
Vân Nhung khẽ cười: "Hoàng thượng không cấm ta, là ta không tiện đi lại thôi."
"Không tiện đi lại?" Nhất Tiểu Yến càng nhíu mày chặt hơn, cẩn thận quan sát kĩ người ngồi trên giường.
Mái tóc trắng như tuyết, làn da nhợt nhạt, đôi mắt quyến rũ nhưng vô hồn, móng tay hoàn toàn không có chút hồng hào nào.
Trông rất giống con sâu bệnh suy dinh dưỡng.
Vân Nhung thấy nàng nhìn chằm chằm mình, đang định mở miệng nói thì nàng hơi nhíu mày: "Trúng độc."
Âu Dương Kỳ Thiên nhướng mày, Vân Nhung chớp mắt.
"Sao nàng biết hắn trúng độc?"
Nhất Tiểu Yến nghe vậy đứng bật dậy, cằm hất lên trời nói: "Nô tỳ là ai chứ!? Nô tỳ đường đường chính chính là đồ đệ của Tôn Hoa Nghị vang danh giang hồ! Người người kính nể! Không chỉ giỏi y thuật mà còn giỏi võ công." nàng đột nhiên cười hì hì: "Và còn rất đẹp trai nữa."
Âu Dương Kỳ Thiên hơi nhíu mày: "Ý nàng nói, là Tôn Hoa Nghị, một trong số những người đứng trong Ngũ danh (top ) giang hồ?"
Nhất Tiểu Yến nghĩ nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Đúng vậy."
Âu Dương Kỳ Thiên nghe xong vẻ mặt nặng nề, Vân Nhung khẽ cụp mắt, không nói gì.
"Sao vậy?" nàng khó hiểu nhíu mày.
Âu Dương Kỳ Thiên khôi phục vẻ mặt nghiêm nghị lúc bình thường, nói: "Nếu đã thế, nàng hãy thử xem có giải được không."
Nhất Tiểu Yến vỗ ngực: "Không thành vấn đề, cứ giao cho nô tỳ."
Nói rồi nàng chạy lại chỗ Vân Nhung, lúc sau quay lại, vẻ mặt cực kì khó coi.
"Hoàng thượng, nô tỳ bất lực."
Âu Dương Kỳ Thiên đỡ trán.
"Nhưng vẫn còn có một cách!" Nàng bỗng nhiên nói.
"Cách gì?"
Nhất Tiểu Yến vân vê cái cằm như bà cụ, nở nụ cười thô bỉ: "Một ngày hai lần, mỗi lần một tư thế, làm tới lúc nào mồ hôi đầm đìa, thân thể mệt rã rời...."
Âu Dương Kỳ Thiên và Vân Nhung đồng loạt há hốc mồm, những lời phía sau hoàn toàn không nghe lọt tai nữa.
Cái gì mà mỗi ngày hai lần? Mỗi lần một tư thế? Cái gì mà làm tới lúc mồ hôi đầm đìa? Thân thể mệt rã rời?
Đây chẳng phải là....!!!
Nhất Tiểu Yến liếc mắt nhìn hai người, nụ cười thô bỉ trên miệng càng mở rộng.
"Cách này, cần Hoàng thượng đích thân giúp đỡ.".