Chưa ngồi được bao lâu, tiếng Lý Hạ Vân đã làm Nhất Tiểu Yến đứng phắt dậy.
Nhìn nữ nhân mặc phượng bào trước mặt, không khỏi có chút chột dạ.
Mà vì sao nàng có cảm giác chột dạ, thì chính bản thân nàng cũng không biết.
Phượng Cẩn Mai nhìn hai cung nữ mặc y phục vàng nhạt quỳ trước mặt liền nói: "Miễn lễ."
"Tạ Hoàng Hậu." Nhất Tiểu Yến cùng Lý Hạ Vân đồng thanh.
Nàng vừa ngước lên liền thấy mắt ngọc của Hoàng Hậu nhìn mình, không khỏi có chút giật mình.
Hoàng Hậu có phải chăng là biết chuyện nàng ở Dưỡng Tâm Điện của tên Hoàng đế điên kia nên mới tới tìm nàng tính sổ?
Nhưng chẳng phải hắn ta đã nói rằng sẽ giữ bí mật sao?
Khoan đã! Chẳng phải trong phim cung đấu, Hoàng hậu đều là người có thế lực rất mạnh sao? Chuyện tin tức cùng gài người vào Dưỡng Tâm Điện không phải chuyện khó khăn gì.
Khả năng Hoàng Hậu biết nàng ở Dưỡng Tâm Điện là khá cao.
Nhất Tiểu Yến thầm đổ mồ hôi lạnh, nếu Hoàng hậu tới để tìm nàng tính sổ, nàng chắc chắn sẽ không thể thoát.
Nàng có thể trốn, nhưng chưa chắc đã trốn được.
Nhất Tiểu Yến đảo mắt, cố gắng nghĩ cách làm giảm bầu không khí căng như dây đàn hiện tại.
Nàng cúi đầu lễ phép: "Dám hỏi Hoàng Hậu nương nương, trên mặt nô tì phải chăng có vết lạ nên người mới nhìn nô tì như thế?"
Phượng Cẩn Mai nhẹ nhàng đáp: "Không có."
Nhất Tiểu Yến vội cúi đầu: "Vậy thì nô tì xin lui."
Lý Hạ Vân nghe vậy giật mình.
Phượng Cẩn Mai khẽ nhíu mày, nô tì bên cạnh người liền quát: "Đứng lại!"
Nhất Tiểu Yến vội vàng quay lại: "Hoàng hậu nương nương còn có việc gì giao phó?"
Phượng Cẩn Mai nhìn nàng: "Bản cung chưa cho ngươi lui, ngươi lại tự ý dám lui?"
Nhất Tiểu Yến nghe vậy liền ngước khuôn mặt đầy đau khổ lên: "Xin Hoàng hậu nương nương thứ tội, nô tì cũng không muốn vậy đâu, chẳng qua khuôn mặt nô tì từ nhỏ đã xấu xí, Hoàng hậu nương nương vốn dĩ là diện như quan ngọc, hôm nay lại chẳng cớ chẳng rằng nhìn thẳng mặt nô tì khiến nô tì vô cùng xấu hổ, cảm thấy bản thân thật xấu xí trước sắc đẹp liên hoa tiên tử của người, không dám làm bẩn mắt của nương nương nên mới tự ý lui xuống."
xinh đẹp như tiên tử, hoa sen.
Nhất Tiểu Yến một tràng.
Trước tiên là phải tâng bốc Hoàng hậu để khiến tâm trạng người tốt lên tí đã, rồi tiếp theo sẽ tùy cơ ứng biến.
Hoàng hậu nhìn Nhất Tiểu Yến, nữ nhân này thật sự mồm miệng rất nhanh nhạy, chắc hẳn nàng ta đã biết được mục đích bản cung đứng ở đây, chi bằng không vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề.
Phượng Cẩn Mai nhìn nàng, đôi mắt xoáy sâu vào mắt nàng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên hỏi.
"Ngươi thích Hoàng Thượng à?"
Nhất Tiểu Yến hoàn toàn không thể tránh né ánh mắt của Hoàng Hậu, cảm giác trái tim đang đập thình thịch, mồ hôi không tự chủ được đổ đầy lưng.
Nàng theo phản xạ trả lời: "Không ạ, nô tì không hề thích Hoàng Thượng."
Phượng Cẩn Mai nghe vậy liền mỉm cười, khẽ cụp mắt xuống.
Nàng ấy đang nói thật.
Nhất Tiểu Yến thấy Hoàng hậu cụp mắt liền thở phào, ánh nhìn lúc nãy của Hoàng Hậu thật đáng sợ, cứ như là có thể nhìn thấu tất cả mọi điều vậy, thực sự rất giống máy kiểm tra nói dối của Tiến sĩ điên.
Phượng Cẩn Mai ngước lên nhìn nàng: "Được rồi, vậy sau này ngươi hãy tránh xa Hoàng Thượng, tốt nhất là đừng xuất hiện trước mắt người, để tránh người gieo tương tư."
Hoàng Hậu nói xong liền cùng cung nữ thân cận rời đi.
Nhất Tiểu Yến nhìn theo bóng người mà trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh, đây rõ ràng là đang nhắc nhở nàng, lại tưởng như đang cảnh cáo nàng, tốt nhất hãy tránh xa Hoàng Thượng.
Haizz, sau này tốt nhất là nên tránh mặt hắn, nếu không hậu quả khó lường trước được.
.