Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam
Chương : Bỏ trốn
Nhất Tiểu Yến tá túc tại chùa Thiên Sơn Bái Quỵ, ngày ngày tới rừng trúc tìm Tôn Hoa Nghị học kinh công và y thuật.
Nghe tiểu hòa thượng hôm trước nói Tôn Hoa Nghị là thần y trẻ tuổi nổi danh thiên hạ, không chỉ có y thuật giỏi mà võ nghệ còn là hàng cao thủ.
Nhất Tiểu Yến vuốt vuốt cằm thô bỉ, hừm hừm, đồng ý bừa mà lại tìm được một sư phụ giỏi như vậy, đúng là quá lời mà!
Nhưng quá trình học thật sự rất nghiêm khắc gian khổ, sáng học y thuật chiều luyện võ công, tối đứng trung bình tấn và làm bài kiểm tra.
Sức khỏe của nàng sắp không chịu nổi rồi!!!
Sư phụ! Có thể đừng khắt khe như thế được không? Con sắp không chịu nổi rồi huhu! Nhất Tiểu Yến nằm bò ra bàn khóc lóc.
Tôn Hoa Nghị đang an tĩnh đọc sách liền nhìn sang, giọng nói trong treo nhẹ nhàng vang lên: Tối đứng trung bình tấn thêm canh giờ.
Hả!?!?! Không phải chứ?!???
---
Hơn tháng đi sớm về muộn, thân thể mệt mỏi suy nhược, ăn uống không màng, nàng khóc không ra nước mắt, lặng lẽ vạch kế hoạch bỏ trốn.
Trời tối, nàng nhân lúc mọi người ngủ hết liền gói gém đồ đạc lẻn đi, xác định không có ai đi theo liền ném balo qua bờ tường.
Nhờ chăm chỉ tập luyện nên thân thể nàng nhanh nhẹn không ít, vượt tường căn bản không làm khó được nàng.
Vút! nàng thuận lợi vượt qua tường, phủi phủi tay đắc ý rồi cúi xuống xách balo lên.
Hứ! Bản cô nương không thèm ở đây! Sư phụ cái gì chứ!? Học hành cái gì chứ!? Đây là đang ép người quá đáng! Là ép người quá đáng!!
Thân thủ không tồi.
một giọng nói trong trẻo vang lên, chân nàng bắt giác cứng đờ, khóe môi giật giật, máy móc quay đầu về đằng sau.
Sư phụ? nàng mếu máo.
Không phải chứ!??
Tôn Hoa Nghị khoanh tay nhìn nàng, mái tóc đen theo gió bay bay, giọng nói từ tốn vang lên: Đêm hôm khuya khoắt, thân là nữ tử không ngoan ngoãn ở nhà, ra đây làm gì?
Nhất Tiểu Yến cười haha gãi đầu: Sư phụ, đồ nhi thấy trăng đẹp quá, muốn ra ngoài ngắm.
Tôn Hoa Nghị nhướng mày, nhìn chiếc balo trên vai nàng: Ngắm trăng còn phải mang theo cả hành lí nữa à?
Nàng chột dạ, gãi đầu một lúc mới lên tiếng: Cái này...thực ra con đen thứ này đi là để gối đầu.
Đúng đúng đúng! Là gối đầu đó sư phụ! Người xem này, vừa to vừa mềm mại, rất thích hợp để gối đầu!
Ồ? Tôn Hoa Nghị nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ ồ một tiếng rồi không nói nữa.
Ôi ôi ngoài này lạnh thật đấy! Hắt xì! Người xem con sắp bị lạnh chết rồi! Con vào trong trước đây, người cũng đi nghỉ ngơi đi nhé! Nhất Tiểu Yến cười rồi vận kinh công lao qua bờ tường, nhón chân mấy cái đã về tới phòng.
Phù! Phù! Phù!
Nàng vỗ ngực, rót chén trà đưa lên miệng uống.
Đau tim chết ta! Tại sao sư phụ lại biết ta muốn trốn nhỉ? Rõ ràng cả ngày hôm nay ta rất an phận, chăm chỉ đọc sách rồi luyện võ công, không thể nào có chuyện để lộ sơ hở được.
Nàng liều mạng lao vào tìm đối sách.
Thế là hôm thứ hai, hôm thứ ba, hôm thứ tư nàng đều bị bắt tại trận.
Liên tiếp hôm, nàng cuối cùng cũng nản trí, ngoan ngoan ngoãn ngoãn học hành, không có suy nghĩ bỏ trốn nữa.
---
Sư phụ, đến bao giờ con mới học xong đây? nàng uể oải chống cằm.
Tôn Hoa Nghị liếc nhìn nàng nhưng không đáp.
Nàng cũng mệt chẳng buồn hỏi, tiếp tục đọc sách của mình.
---
Sư phụ, hình như kinh tế của chùa đang gặp vấn đề.
nàng rất nghiêm túc nhìn Tôn Hoa Nghị.
Nàng ăn không ở không ở đây cũng khá lâu rồi, nếu không làm cái gì đó thì sẽ bị đuổi đi mất.
Ai ngờ Tôn Hoa Nghị lại không quan tâm, lãnh đạm ừ một tiếng khiến khuôn mặt nàng méo xệch.
Trong lòng thầm hỏi không biết sư phụ mình do da mặt quá dày nên mới không xấu hổ hay không.
Đúng rồi! mắt nàng lóe lên, vỗ hai tay vào nhau, vội vàng lấy giấy bút.
Viết xong, nàng nở nụ cười thô bỉ: Sư phụ! Đành phải nhờ người rồi!
Tôn Hoa Nghị khẽ rùng mình một cái.
---
Chợ.
Tại một góc nhỏ nào đó, một thiếu niên xinh đẹp tầm - mặc xiêm y đen đỏ đang đứng chào hàng, nước bọt văng tung tóe.
Bên cạnh là một người đàn ông thân cao tám thước, mặc xiêm y màu trúc xanh, bộ dạng nhàn nhã, mắt phượng mày kiếm, da trắng môi mỏng, chỉ tùy tiện đứng đấy thôi cũng đã làm điên đảo biết bao nhiêu phụ nữ.
Loa loa loa các ông các bà các anh các chị ơi!! Mau tới đây mau tới đây! Hôm nay ta sẽ giới thiệu cho mọi người phương thuốc cổ truyền nhà ta! Thuốc uống giúp thông phổi nhuận khí, sức khỏe dồi dào, tránh được bệnh tật! Pha nước tắm giúp da dẻ hồng hão trắng nõn trắng nà như trứng gà, xinh đẹp lung linh! Đốt hương có mùi thơm nhẹ nhàng, giúp tinh thần sáng khoái, đầu óc minh mẫn, thông minh tuyệt đỉnh! Một loại thuốc cách dùng nhiều công dụng, vừa uống vừa pha vừa đốt, tới trước có trước, tới sau hết ráng chịu! Vì hôm nay là buổi đầu tiên bán nên mua một tặng một, số lượng có hạn! Nhanh tay nhanh tay lên bà con ơi!!
Bên cạnh, khóe môi Tôn Hoa Nghị giật giật, cái gì mà phương thuốc cổ truyền, không phải do vừa viết ra à?
Cậu thiếu niên này, có thật như thế không? Sao phương thuốc ra truyền nhà cậu lại đem ra ngoài bán thế này? một đại thẩm tiến tới hỏi.
Ôi dào! Gia truyền đâu nhất thiết phải cất giấu trong nhà làm gì? Mình dùng tốt thì liền đem truyền bá cho mọi người hưởng cùng chứ! Ai lại ích kỷ thế bao giờ? Nhất Tiểu Yến nhanh chóng phẩy tay nói.
Có thể vừa xắc lên để uống vừa tắm vừa đốt hương được à? Có đáng tin không thế? một đại thẩm khác chen vào.
Đúng là như vậy! Nhất Tiểu Yến lại đáp lời.
Cái gì mà da dẻ hồng hào? Xinh đẹp lung linh? Đúng là lừa đảo! một tiểu cô nương khoanh tay nói, giọng điệu kinh bỉ.
Vị cô nương này, cô chưa thử thì sao biết được? Cô có thấy vị công tử bên cạnh ta không? Cô nhìn da công tử này đi, vừa trắng vừa mịn.
Là do công tử này dùng thuốc ở chỗ tôi lâu dài đấy! Nhất Tiểu Yến chỉ Tôn Hoa Nghị bên cạnh, mọi người đều đồng loạt nhìn sang.
Người này không chỉ da trắng hồng mà diện mạo còn rất tuấn mỹ.
Ôi là thật sao? Mau cho tôi một gói!
Cho tôi hai gói!
Đừng chen! Tôi lấy năm gói!
Hà hà hà cứ bình tĩnh bình tĩnh! Đừng chen lấn xô đẩy, mọi người mau xếp hàng mau xếp hàng! Nhất Tiểu Yến tay đưa đồ tay nhận tiền, miệng nói cười không ngớt.
Tôn Hoa Nghị đứng bên cạnh da đầu khẽ run, hắn ta công nhận phương thuốc này phối dược liệu khá tốt.
Nhưng làm gì đến mức tránh được bệnh tật, xinh đẹp lung linh, thông minh tuyệt đỉnh? Đúng là lừa gạt!.