“Đinh, kiểm tra đến kí chủ đạt cấp , thăng cấp nhiệm vụ mở ra”
Thăng cấp nhiệm vụ: Sinh tồn ở nội vực Liệp Hồn Sâm Lâm ngày (/)
Gϊếŧ chết hồn thú ngàn năm trở lên (/)
Nhiệm vụ thất bại: Giảm cấp
Thưởng nhiệm vụ: Đàn cổ, Sáo cổ, Hồn đạo khí Vòng Tay Kim Cương
“Nhiệm vụ này cũng không khó... cái gì, thất bại mất năm cấp mà hoàn thành được toàn gì thế này” Cổ Phong có chút khó hiểu
Hồn đạo khí trữ vật thì hắn hiểu, nhưng đàn cổ với sáo cổ là gì.
“Hệ thống, nó là cái gì nha?”
“Đàn cổ của Yone, Sáo cổ của Yasuo”
“Nhưng có tác dụng gì, không phải ngươi muốn ta đi làm nhạc sĩ chứ”
“Hai vật nào đều có tác dụng khác nhau, sáo cổ có thể làm cho tâm thần được xoa dịu, đàn cổ có thể làm đối phương rơi vào huyễn cảnh”
“Là hai vật phẩm về tinh thần a” Cổ Phong nói
“Còn vòng tay kim cương, ngươi định để ta biến thành bảo bối biết đi sao”
Hắn vừa luyện cốt hoàn thành, sau khi xương cốt biến đổi, tất cả đều biến thành kim sắc. Nói không phải chơi chứ bán một khúc xương của hắn có khi được ối tiền.
Giờ đeo thêm cái Vòng Tay Kim Cương chắc sáng mù con mắt của thiên hạ mất.
Rời núi chạy qua chỗ Đường Tam
“Tiểu Tam, mai ta sẽ tiến vào Liệp Hồn Sâm Lâm, các ngươi không cần lên núi tìm ta tập luyện nữa”
Vì sao hắn lại gọi Tiểu Tam? Một năm trước, trong kì nghỉ hè, hắn cùng Đường Tam mang theo Tiểu Vũ về Thánh Hồn Thôn, không ngoài dự định, Đường Hạo chưa về lần nào. Căn nhà vẫn luôn được dọn dẹp bởi Lão Kiệt Khắc. Trở về không có cha làm Đường Tam rất lạc lõng, hắn mang hai người lên núi tâm sự.
“Cổ Phong, Tiểu Vũ, cảm ơn các ngươi luôn ở cùng với ta”
“Có thể cha ngươi chỉ tạm thời rời khỏi thôi” Tiểu Vũ nói
“Ta là người thân duy nhất của cha ta”
“Không sao, ngươi vẫn còn bạn bè mà” Tiểu Vũ an ủi nói
“Các ngươi có đồng ý làm anh em của ta không” Đường Tam hỏi
“Ta thật sự hi vọng có thêm người thân, tuy ta không có gì, chỉ có thể cho các ngươi một lời hứa, bảo vệ tốt anh em là lời hứa không bao giờ phá diệt”
Tiểu Vũ sững sờ, hai mắt rơi ra từng giọt lệ, nàng cũng mất hết người thân, mẫu thân bị gϊếŧ.
“Tiểu Tam…” Tiểu Vũ ôm chầm lấy Đường Tam
“Cổ Phong, ngươi thì sao” Đường Tam quay sang hỏi
“Ừ” Cổ Phong chỉ gật đầu nhẹ
“Ta không muốn hắn làm anh em với ta, hắn suốt ngày bắt nạt ta” Tiểu Vũ quay sang phụng phịu chỉ Cổ Phong nói
Trong một năm, ba người không thiếu lần rèn luyện với nhau, dù Đường Tam cả Tiểu Vũ liên hợp lại vẫn không đánh được Cổ Phong mảy may, mà mỗi lần luyện tập là hắn đều cho cả hai mấy vụt.
“Ta nhưng là một người rất trượng nghĩa nha, ta không quan tâm thân phận của các ngươi có như thế nào, dù là hồn thú hay ác ma, ta đều sẽ bảo vệ định, dù cho trời sập thì ta vẫn đến đỡ” Cổ Phong cười cười nhìn Tiểu Vũ nói
Trong câu nói của hắn, Tiểu Vũ chỉ duy nhất chú ý đoạn “dù là hồn thú hay ác ma”. Vì nàng cũng không phải người bình thường.
“Hừ” Tiểu Vũ hừ nhẹ
“Nếu thế thì ta làm chị đại, các ngươi phải nghe lời ta”
“Ngươi nhỏ hơn ta, muốn làm thì ngươi cũng làm em thôi” Đường Tam thấy thế nói
“Ta có năng lực bảo vệ tốt hai đứa em, vẫn là ta làm đại ca đi, Đường Tam ngươi làm nhị ca, còn ngươi làm tiểu muội đi” Cổ Phong nói
“Quyết định vậy đi” Đường Tam nhanh nhẹn nói trước khi Tiểu Vũ kịp nói gì
Thấy hai người đã quyết định vậy, Tiểu Vũ chỉ đành đồng ý
“Ta muốn làm chị nha” Tiểu Vũ thầm nghĩ
Quay về hiện tại
“Phong ca, ngươi đã đạt đến cấp rồi sao” Đường Tam kinh ngạc nói
“Ừm, hiện tại ta qua thông báo các ngươi, mấy hôm nữa, không cần lên núi luyện tập nữa” Cổ Phong nói xong cũng rời đi
Ngày hôm sau
“Ki Ki, qua đây”
Ki ki là tên hắn đạt cho con Vô Ảnh Lang. Hiện nó đã rất lớn ngang tầm một con chó bình thường, nhưng hồn lực lại chỉ có năm. Ki ki ở bên cạnh hắn không có môi trường phát triển nên chậm hơn so với bình thường. Hồn thú cần ở nơi hoang dã mài dũa bản năng lớn mạnh, nhưng ở cạnh Cổ Phong quá an nhàn. Cổ Phong định lần này tiến tới đây để giúp nó tăng lên hồn lực, cùng để nó sinh hoạt luôn ở đây.
Ki Ki vui vẻ chạy xung quanh hắn.
“Được rồi tiến vào nội vực thôi”
Một đường tiến đến nội vực, hắn gặp khá nhiều hồn thú, tất cả đều gϊếŧ để Ki Ki hấp thu, hắn quyết định lần này sẽ không hấp thu bằng quỷ kiếm. Ki Ki cần sức mạnh nhất định mới sinh tồn được.
Càng ngày hồn thú càng mạnh lên, nhưng bọn nó vẫn không thể động đến Cổ Phong một sợi tóc. Hồn thú từ loanh quanh một ngàn năm, hắn đều có thể sử dụng Tâm Kiếm gϊếŧ ngay tức khắc rồi để Ki Ki đi lên hấp thu. Hồn lực của nó cũng tăng lên một cách nhanh chóng, hiện tại đã đến năm.
“Ki Ki, ngươi ở lại đây bắt đầu tự săn mồi đi, ta phải tiến vào nội vực, xong chuyện ta sẽ đi ra tìm ngươi” Cổ Phong xoa đầu nó nói
Cổ Phong xoay người, triệu hồi Phong Kiếm, bắt đầu tiến vào chỗ sâu hơn.
“Trong đây cũng không khác bên ngoài là mấy” Cổ Phong nghĩ
“Ta biết đi đâu tìm hồn thú ngàn năm đây” Cổ Phong cảm thán
Hắn bắt đầu di chuyển xung quanh tìm lãnh địa của hồn thú ngàn năm trở lên.
Đi ngang qua một sơn động, hắn thấy một con Tam Nhãn Ma Báo ngàn năm đang ngủ.
“Liền lấy ngươi khai đao đi” Cổ Phong cười khà khà nói
“Bão Kiếm” Cổ Phong lập tức thi triển võ kỹ
Tam Nhãn Ma Báo đang ngủ bỗng dưng bị đâm đau điếng người, tỉnh dậy chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Cổ Phong bồi thêm một chiêu nữa.
“Vạn Giải”
Bị định trụ trong Vạn Giải không thể làm gì, Tam Nhãn Ma Báo khóc ròng, ta có chọc ai đâu, ta chỉ là đang ngủ thôi mà.
Vạn Giải kết thúc, chưa kịp nằm xuống, nó đã cảm nhận mình bị cái gì đâm vài nhát. Cảm thấy bản thân không trụ được lâu, hắn chỉ nghĩ đến một điều, “Nếu có cơ hội làm lại, ta tuyệt đối không phơi nắng ngủ nữa”
Một lúc sau nó triệt để ngỏm
Trận chiến diễn ra rất nhanh, với lực áp đảo tuyệt đối đến từ Cổ Phong.
Cứ thế ngày trôi qua
Trong lúc săn bắn, hắn tìm thấy một con hồn thú khá hợp với bản thân, nó là Kim Giáp Lôi Hùng, một con gấu có lớp vỏ ngoài màu vàng ở ngực, người tỏa ra điện. Hấp thu nó tăng hồn lực của hắn lên cấp.
Hồn thú: Kim Giáp Lôi Hùng - năm
Hồn kỹ: Lực lượng tăng gấp đôi, hiệu ứng lôi đình chi lực
Lực lượng tăng cường, lưỡi kiếm có lôi đình chi lực làm tê liệt đối thủ, nói chung là tuyệt phối đối với hắn hiện giờ. Trước đó hắn luôn thắng đối thủ bằng sự sắc bén của các tuyệt kĩ, hiện tại lực lượng hắn có, hiệu ứng hắn cũng có.
Tổng cộng hiện tại hắn đã săn được con hồn thú ngàn năm. Bọn nó đều bị hấp thu bởi quỷ kiếm tăng lên da thịt.
“Còn lại con hồn thú mai săn rồi để lại cho Ki Ki”
Ngày hôm sau hắn dậy sớm đi săn. Chẳng qua bao lâu cái thi thể đã bị hắn gom lại.
“Tổng cộng ta kiếm được . vàng, cũng không tệ” Cổ Phong thầm nói, vẫn thế, có vàng là dồn hết vào thân thể để sớm ngày viên mãn
“Đinh, chúc mừng kí chủ hoàn thành thăng cấp nhiệm vụ, ban thưởng đàn cổ, sáo cổ, Vòng Tay Kim Cương”
Đàn cổ cùng Sáo cổ tỏa ra khí tức niên đại lâu đời nhưng không cũ kỹ chút nào.
Vòng tay kim cương thì làm cực kì tinh xảo, rất bắt mắt, thuần một trăm phần trăm kim cương không có bất kì tạp chất.
Thử nhìn xem bên trong có gì thì hắn phải ngạc nhiên, vì bên trong diện tích gần như không có điểm dừng, rộng đến vô tận. Nhưng cũng chỉ có đặc điểm này, nó cũng giống như hồn đạo khí khác, chỉ chứa được vật chết.
“Không thể cứ gọi nó là vòng tay được, quá kém sang”
“Tên gì thì hợp đây… không gian bên trong rộng lớn, dùng để chứa đồ… vậy liền gọi nó Vạn Bảo Giới đi, bảo bối mai sau ta không thiếu, tên này rất hợp” Cổ Phong tự nói với bản thân
Thu hồi Đàn cổ, Sáo cổ cùng thi thể hồn thú vào trong không gian, hắn quay người rời đi
“Đi xem tình hình bên Ki Ki như thế nào” Cổ Phong thầm nghĩ
Lúc hắn tìm được Ki Ki thì nó đang nghỉ ngơi
“Ki Ki” Cổ Phong gọi nó
Nó tỉnh giấc chạy sang chỗ Cổ Phong tru lên một tiếng
“Ta có quà cho ngươi này” Cổ Phong cười cười nựng nó nói
Vứt ra thi thể hồn thú trên đất để cho Ki Ki hấp thu.
“Ki Ki, thực lực của ngươi cũng không kém, ở đây sinh tồn sẽ tốt hơn đi với ta”
Ki Ki tru lên thể hiện sự buồn bã, nó tưởng chủ nhân nó muốn vứt bỏ nó
“ năm sau ta sẽ quay lại đây đón ngươi”
Ki Ki nghe thế vui hơn gật gật đầu biểu hiện đồng ý, nhưng nó cũng không muốn rời xa Cổ Phong.
“Lại đây” Cổ Phong kêu nó lại gần, dùng toàn lực lưu lại một ấn ký trên trán nó.
“Đây là sát kỹ của ta, nó có thể cứu ngươi một lần, nếu gặp nguy hiểm gì không thể thoát thân thì kích hoạt nó” Cổ Phong xoa đầu nó nói
Ấn ký Cổ Phong lưu lại có hình một thanh kiếm, bắt đầu thu nạp hồn lực xung quanh tăng cường tự thân. Nó là Vạn Kiếm Quy Nhất, át chủ bài của Cổ Phong. Hắn dồn hết hồn lực lưu lại sát kỹ này, nhưng nó không chỉ dừng ở đó, sát kỹ này tích tụ hồn lực càng lâu thì càng mạnh. Chỉ cần Ki Ki không dùng nó, thì nó sẽ tự lớn mạnh, nếu đủ lâu thì có thể gϊếŧ hồn sư cấp chứ không nói đùa.
“Được rồi đến lúc ta phải đi rồi”
Thân ảnh Cổ Phong dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Ki Ki. Nó cũng quay người lại tiếp tục đi săn, nó cảm nhận được mình còn quá yếu để có thể kề vai sát cánh cùng chủ nhân. Đây cũng là động lực thúc đẩy nó lớn mạnh cho đến khi Cổ Phong quay lại tìm nó.