Cổ Phong đang định quay về học viện thì chợt nghĩ, “Cũng đã vài tháng ta chưa kiểm tra công ty làm ăn như thế nào, tiện đây đi luôn cũng được”
Vài năm trước, Cổ Phong có mở ra hai trụ sở kinh doanh, một là balo da, hai là về nhà hàng. Cả hai thứ đều được ưa chuộng trên thị trường, đồ ăn thì mới lạ, balo da thì vừa lạ vừa tiện dụng lại còn phong cách. Gần một năm trước, hắn mở thêm rất nhiều trụ sở về rất nhiều thứ khác nhau, như là giường ngủ, nước hoa, xe đạp.
Những thứ này đều rất bán chạy trên thị trường các thành.
Làm sao mà hắn có thể vừa phát triển kinh doanh vừa tu luyện? Vài ngày trước khi hắn khởi nghiệp, hắn có cứu một người ăn xin sắp chết. Tưởng chừng như sắp chết nhưng được cứu lại, hắn rất cảm ơn. Tên ăn mày đó là một người có cố sự.
Trước đó không lâu, lão đầu đắc tội một người có quyền có chức trong võ hồn điện, cũng không phải gì to tát, chỉ là hắn nghèo bẩn va vào đối phương thì liền bị gϊếŧ cả gia đình, luân lạc đến làm ăn mày sống qua ngày. Đau khổ vì mối thù không thể trả, tâm lý hắn không thể gượng dậy, chuẩn bị đón nhận cái chết thì Cổ Phong vớt hắn lại.
“Lão ăn mày, xin ăn sống qua ngày như thế này thì ngươi cũng mãi mãi ở dưới đáy xã hội, nhận sự thương hại của mọi người” Cổ Phong đưa hắn ổ bánh mì, nói một câu từ cảm ngộ của hắn, dù sao hắn một mình bươn trải ở kiếp trước, mấy thứ này là hiểu rõ.
“Ta đã không còn lý do sống trên đời rồi, thù không báo được ta có thẹn với lương tâm” Lão ăn mày cũng chẳng nhìn lên, cúi đầu nói
“Cuộc sống luôn cho ngươi cơ hội, nó gọi là ngày mai, có thể mai ngươi tự dưng có bảo bối biến thiên hạ đệ nhất đây” Cổ Phong nói đùa cười cười chuẩn bị rời đi
Lão ăn mày giật mình nhìn lên, thấy gương mặt sáng lạng của Cổ Phong, như là thiên thần đang cười với mình. Không, lão ta hiểu nhầm, chỉ đơn giản là Cổ Phong vừa nhặt được một đồng kim hồn tệ nên đang hớn hở.
“Ta có thể đi theo ngươi sao?” Lão đầu bất chợt nói
“Theo ta? Ta cũng không có tiền nuôi ngươi đâu” Cổ Phong lùi lại nói
“Không sao, ta có thể tự kiếm tiền, phụ mẫu ta từng là người kinh doanh, trước đó nhà ta từng là địa chủ, chỉ là con ta ăn chơi dẫn đến phá sản” Lão đầu nói
“Ngươi tên gì?” Cổ Phong hỏi
“Ta tên Dương Kim” Lão đầu nói
“Nghe tên là đã thấy vàng rồi” Cổ Phong thầm nghĩ
“Kinh doanh sao? Hừm… có tiền cũng là điều tốt, làm giàu với kiến thức của ta là đơn giản, nhưng ta thiếu nhân lực để điều hành, có thể cân nhắc” Cổ Phong xoa cằm nghĩ ngợi
“Được, ngươi theo ta đi, nhưng ta nói trước ta cũng không phải con nhà giàu mà nuôi không ngươi” Cổ Phong nói
“Không sao” Lão đầu nói, hắn một phần là muốn báo đáp ơn cứu mạng, một phần là cảm tạ Cổ Phong đưa cho hy vọng. Hắn thấy Cổ Phong là một người sẽ thành danh, con mắt doanh nhân của hắn chưa bao giờ sai.
“Ta cần kiểm tra lời nói của ngươi đã” Cổ Phong dẫn hắn ra ngoài thành, ra đồng cỏ chỗ trống ngồi xuống
“Ngồi đi” Cổ Phong đưa tay mời
Hắn bắt đầu kiểm tra lão đầu. Một lúc sau hắn phải kinh ngạc, lão đầu này đầu óc kinh doanh rất tốt, chỉ là ở thế giới thực lực vi tôn này rất khó để tỏa sáng.:lượng kiến thức về những thứ bình thường tiện dụng cực kì eo hẹp, dù sao ở đây người người nhà nhà đều hướng tới làm hồn sư, ai đi nghiên cứu làm gì.
“Ta có thể gọi ngươi là gì nha” Kim lão đầu chợt hỏi
“Liền gọi ta là Tiểu Phong đi” Cổ Phong nói
“Sao một người hầu lại có thể gọi tên chủ nhân, vậy liền sau này lão đầu ta gọi ngươi cậu chủ đi” Kim lão đầu nói
“Ta muốn khởi nghiệp kinh doanh” Cổ Phong tay chống cằm cười mỉm nói
“Kinh doanh? Tiền vốn không có, thị trường các vật phẩm đầy rẫy tranh nhau, việc này rất khó” Kim lão đầu nói
“Hahaha” Cổ Phong cười lớn
Hắn bắt đầu giảng dạy về các kĩ năng thủ thuật kinh doanh, như PR(Pi-a), quảng cáo, cùng các vật phẩm mới lạ có khả năng phát triển lớn. Kim lão đầu cực kì kinh ngạc với những gì Cổ Phong nói.
“Ta có một kim tệ, đủ để ngươi khởi nghiệp sao” Cổ Phong cười khà khà nói
Nếu là bình thường thì chắc chắn không đủ, nhưng với những gì Cổ Phong vừa truyền dạy thì thừa sức. Phải biết, một kim tệ cũng không ít, nó đủ để một gia đình bình thường sống qua một năm.
Trước tiên là mở sạp đồ ăn, Cổ Phong dạy hắn một vài món cổ truyền được lưu truyền rộng rãi trên khắp đất nước. Kiếp trước hắn sống một mình, nên phải tự làm đồ ăn, mà muốn ăn ngon nên nghiên cứu mấy thứ này khá rõ ràng.
Kim lão đầu làm theo, một tháng sau bọn họ kiếm gấp lần. Tiếp đó bọn họ thuê hai cửa hàng với giá kim hồn tệ một tháng, thu nuôi cô nhi lớn tầm tuổi hướng dẫn bọn họ làm, bắt đầu mở rộng kinh doanh. Tháng sau, bọn họ kiếm về kim hồn tệ. Kim lão đầu trực tiếp đề nghị tiến tới Thiên Đấu Thành kinh doanh, vì nơi đó lượng người cùng kinh tế cao hơn. Cổ Phong cũng đồng ý, nhưng hắn không thể đi theo nên đành lưu lại.
Kim lão đầu dẫn theo bọn cô nhi tiến đến Thiên Đấu Thành. Bọn tiểu hài cô nhi cũng không phản đối, dù sao bọn hắn không phải làm không công, đều được cho tiền mỗi tháng. Làm ăn hai tháng, kiếm lời . kim hồn tệ cùng hai cửa tiệm lớn. Kinh tế ở đây dồi dào, nên Kim lão bóp tăng giá, người khác cũng không thấy lạ, dù sao họ không thiếu chút tiền này.
Mỗi tháng, Kim lão đều quay về gặp Cổ Phong một lần. Sau hai tháng làm ăn, Cổ Phong quyết định dạy Kim lão đầu làm Balo da. Kim lão cực kì vui mừng, vì kinh doanh nhà hàng mãi tiền sẽ mãi như thế hàng tháng, không tăng. Phải lấn sân sang các lĩnh vực khác.
Không ngoài dự đoán, balo da cũng cực kì được ưa chuộng, dù sao hồn đạo khí cũng là thứ có tiền mà không mua được. Qua hai tháng, tiền lời hắn kiếm về là .. kim hồn tệ, nhưng lượng balo bán ra bắt đầu bão hòa, vì trong thành hầu hết người đã có. Cổ Phong liền bảo hắn mở rộng chi nhánh cùng xây tạm trụ sở điều hành ở Thiên Đấu Thành.
Kinh doanh mở rộng ra, các nhà hàng mang tên Linh Thực Đường cùng các cửa tiệm bắt đầu được trải rộng khắp các thành ở Thiên Đấu Đế Quốc. Mạng lưới kinh tế bao phủ toàn Thiên Đấu Đế Quốc xong, Cổ Phong bắt đầu phát triển những đồ khác và mới hơn. Vì đồ ăn ở Linh Thực Đường được hoàng đế cùng hoàng thất ưa thích nên một đường làm ăn cũng thuận lợi.
Hiện giờ, mọi thứ đều như nước chảy mây trôi, nên Cổ Phong cũng ít đi quan tâm. Lần này hắn qua kiểm tra một chút rồi định đi luôn.
Vừa tiến tới trụ sở chính xây ở vùng núi hẻo lánh, Kim lão đầu đã đi ra chào đón.
“Cậu chủ, ngươi có việc gì cần người quản gia này làm sao” Kim lão đầu hỏi
Trước đây không lâu, Cổ Phong đã bổ nhiệm hắn làm quản gia, sau một thời gian thử nghiệm độ trung thành. Việc trong trụ sở cũng là Kim quản gia lo hết từ năm trước.
“Cũng không có gì, ta chỉ qua xem xét rồi đi luôn” Cổ Phong nói
“Cậu chủ, ta có chuyện này muốn hỏi” Kim quản gia suy nghĩ rồi nói
“Có chuyện gì?”
“Sao chúng ta không mở rộng chi nhánh sang các đế quốc khác?”
“Hai đế quốc còn lại hơi loạn, nền kinh tế ở Võ Hồn Đế Quốc đã bị Võ Hồn Điện thâu tóm gần hết, Tinh La Đế Quốc hai đại gia tộc còn đang tranh giành ngôi vị đế vương, hai nơi này không có được an bình dễ dàng như Thiên Đấu Đế Quốc”
“Chờ đã, Tinh La Đế Quốc ta có thể thử xem sao” Cổ Phong vuốt cằm nghĩ
Hắn nhớ tới trước đây không lâu, hắn nhận được một cái chi nhánh nhiệm vụ. Nguyên do là hắn tu luyện quá nhiều không làm gì khác, nên hệ thống phàn nàn. Như nghe được tiếng lòng của hệ thống óc heo, bộ lập trình đã cho hắn một nhiệm vụ.
Chi nhánh Nhiệm vụ: Cảm thụ nhân sinh
Thời gian: năm
Nhiệm vụ thời hạn: năm
Nhiệm vụ thất bại: Thưởng biến mất vĩnh viễn
Thưởng nhiệm vụ: Vũ Trụ Tiên Đồng
“Nhân tiện ta đi làm nhiệm vụ cũng được, thưởng nghe rất bá khí, thời gian còn là năm, nên chắc chắn phải là hàng xịn”
“Kim lão, ngươi điều hành người tiến đến Tinh La Đế Quốc, bắt đầu mở một vài cửa tiệm, một tuần nữa ta sẽ qua xem xét” Cổ Phong nói
“Cậu chủ, việc này sao có thể phiền ngài, cứ để ta làm là được rồi” Kim quản gia nói
“Không cần, hệ thống điều hành ở Thiên Đấu Đế Quốc còn cần ngươi, ta cũng có chút việc phải làm” Cổ Phong khua tay nói
“Dạ, thưa cậu chủ” Kim quản gia cúi đầu nói
“Nhân thủ ở trụ sở khá khiếm khuyết, ngươi có thể tuyển một vài người trung thành đáng tin đến hỗ trợ” Cổ Phong trước khi đi nói
Hầu hết người làm là được Kim lão nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi, dù sao những người ở đó sẽ trung thành hơn. Hắn cũng không bóc lột sức lao động của bọn họ, mỗi tháng trả tiền đều đều, tiền lương cũng không thấp làm bọn cô nhi cũng dư giả ra một ít. Khâu chế tạo và đầu bếp là bọn tiểu hài làm, còn quản lý tiếp khách là hắn thuê người ngoài. Một vài đứa cô nhi đời đầu được thăng chức đến làm hỗ trợ Kim lão. Bây giờ hệ thống điều hành đã khá hoàn tất.
Trở về học viện, Cổ Phong nói cho Đường Tam cùng Tiểu Vũ biết là mình sẽ rời đi năm làm Tiểu Vũ khóc sướt mướt. Chuẩn bị rất nhiều đồ cần thiết cất trong Vạn Bảo Giới. Trước khi đi, hắn còn lưu lại Vạn Kiếm Quy Nhất ở trên trán Đường Tam. Ấn ký cũng không hiện ra, vì Đường Tam biết thủ thuật che dấu ấn ký.
“Tiểu Tam, bảo vệ tốt Tiểu Vũ chờ ta trở về, ấn ký này có thể cứu ngươi một mạng, hi vọng ngươi sẽ không cần đến nó” Cổ Phong vỗ vai Đường Tam nói
Hắn cũng không chắc khi nào sẽ trở về, nên cứ để lại ấn ký nhỡ có chuyện khác thường phát sinh.
Rời đi
Thân ảnh của Cổ Phong dần dần biến mất dưới ánh hoàng hôn.