Sau khi ma hóa, trên trán Cổ Phong hiện lên một cái vương miện vòng qua sau đầu tượng trưng cho xương đầu, giáp thì không bao trùm toàn thân mà chỉ vòng quanh cổ cùng bảo vệ vai phải. Hai phần nửa tay dưới của hắn thì đỏ rực lên, nhìn như dung nham. Từ đầu gối xuống chân thì được bao bọc bởi magma màu đen, có các khe rãnh tỏa ra màu đỏ rực như cánh tay.
Thần trang chỉ có thế, hắn không thể tưởng tượng biến thân đổi tạo hình thành luôn yasuo ma kiếm, hắn chỉ tạo được giáp chân, giáp tay, giáp ngực, cùng vương miện thôi. Mặc lên thần trang cùng mở ra Vũ Trụ Tiên Đồng làm hắn nhìn cực kì ma mị, rất ưa mắt.
“Nhìn thôi chắc cũng đủ hù chết đối phương, bá khí cả thân, hahaha” Cổ Phong quá vui sướng cười rộ lên
Bẹp
Tự dưng từ mông hắn phát ra một tiếng kêu, hắn vừa xả bom.
“Khụ khụ, sáng nay ăn hơi nhiều khoai, vấn đề tiêu hóa bình thường” Cổ Phong ngoái nhìn xung quanh, thấy không có ai liền thở phào.
“Thật là mất hình tượng” Hệ thống khinh bỉ nói
“Ít nhất cũng phải nhịn lại cho nó xì không phát tiếng chứ, kí chủ làm ta thật là mất mặt”
“Nãy cười hơi lớn không ngăn kịp”
Khụ khụ, hơi lạc đề.
“Đi đón Ki Ki rồi đến Sử Lai Khắc” Cổ Phong nghĩ
Rời đi sâm lâm, tiến đến tòa thành gần nhất tìm xe ngựa đi nhờ. Hắn cần thời gian lĩnh ngộ Luyện Thần Quyết, nên cũng không có tự chạy qua.
Vào cùng thời điểm Cổ Phong bắt đầu khởi hành, trong một học viện ở thôn nào đó ngoài Tác Thác thành.
“Ta muốn đơn độc chiến với ngươi một trận” Một cậu bé nói
“Không phải cục diện hiện tại chỉ có ta và ngươi sao” Tên người khổng lồ đối diện nói
“Tuyệt vọng sao, ngươi còn cần chịu đòn một nửa đồng hồ cát còn lại” Hắn nói tiếp
“Không, ta muốn thời gian đổi lại làm một đồng hồ cát” Mặt cậu bé nghiêm nghị lên nói
“Muốn chết hả tiểu tử”
“Nếu mà ta thắng, hãy cho bốn chúng ta vào học viện”
“Được”
Đây là Đường Tam, hắn vừa triệt để nổi giận. Tiểu Vũ dùng hồn kỹ Mê Hoặc lên Triệu lão sư, nhưng sự khác biệt về đẳng cấp quá cách biệt nên nàng đã bị phản phệ ngất đi. Đường Tam đã từng hứa phải bảo vệ tốt nàng, trước khi Cổ Phong rời đi cũng trao hắn trách nhiệm đó. Bây giờ hắn quyết định sẽ dùng toàn lực ứng phó.
“Thầy Triệu, cẩn thận”
Đường Tam triệu hồi liên tiếp các loại ám khí bên trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ. Thi triển ám khí bách giải cầm cố Triệu lão sư, cùng bộ pháp quỷ dị di chuyển xung quanh. Triệu lão sư nổi giận, tỏa ra hồn hoàn nhảy lên định một quyền đánh vào Đường Tam. Ngay lúc đó, Đường Tam tung ra ám khí đứng thứ trong bảng xếp hạng ám khí của Huyền Thiên Bảo Lục, Kim Long Râu, bắn vào trán, phá mất hộ thân của Triệu lão sư làm hắn nổi giận.
“Trọng lực tế áp” Triệu lão sư tức giận thi triển hồn kỹ thứ , tạo áp lực lên Đường Tam cùng hút hắn lại
“Hahahahahaha” Triệu lão sư cười đắc ý
Đường Tam liền phun ra một cái gai trong mồm. Triệu lão sư giật mình cắn xuống ngăn cản nó bay vào miệng, nhưng khi hắn cắn vào nó thì một lượng chất độc bắn vào cổ họng hắn.
Trọng lực tế áp bị gián đoạn mất đi, Đường Tam lui lại, hắn quyết định không dùng Hạo Thiên Chùy tấn công vì cả Cổ Phong lẫn Đại Sư đều bảo hắn phải triệt để giấu kỹ. Nhưng hắn vẫn còn một át chủ bài, đó là sát kỹ Cổ Phong lưu lại cho hắn.
“Vạn Kiếm Quy Nhất” Đường Tam nhảy lên không trung hét lớn, thôi động ấn ký
Ấn ký hình trên trán hắn sáng lên chói lọi rồi tiêu tan. Một thanh kiếm bắt đầu ngưng tụ trên đầu hắn một cách nhanh chóng, nó dần dần biến lớn. Cuối cùng dừng lại ở độ dài mét. Thanh kiếm khổng lồ bỗng dưng xuất hiện làm Đái Mộc Bạch đứng ở bên cạnh giật mình. Không riêng mình hắn mà toàn trường đều giật mình.
Ở đâu đó trong học viện
“Sát khí, thật mãnh liệt” Phất Lan Đức hiệu trưởng giật mình đứng dậy
“Thứ này không phải lão Triệu có thể phát ra, ta phải đi xem sao”
Phất Lan Đức biến mất
Đường Tam chắp hai ngón tay thành hình kiếm chỉ về Triệu lão sư hét: “Khai”
Thanh kiếm phát ra sát khí càng mãnh liệt bắn thẳng về phía Triệu Vô Cực.
Phất Lan Đức bỗng dưng xuất hiện bay qua chỗ Triệu Vô Cực nói: “Chuyện gì xảy ra vậy”
“Đỡ được chiêu này đã rồi nói sau” Triệu Vô Cực phát động lực lượng nói
Phất Lan Đức bay qua cũng là vì muốn đỡ một phần lực lượng thay hắn.
Thanh kiếm hạ xuống, Triệu Vô Cực cùng Phất Lan Đức cực kì chật vật đón đỡ
Thanh kiếm này nguyên bản chỉ chém được cấp là cùng, nhưng tích tụ năm, nó đã lớn mạnh đến mức là một mối đe dọa đến hồn thánh.
Hai người càng ngày càng bị ép sâu lún xuống lòng đất. Càng ngày bọn họ càng không chịu được, Triệu Vô Cực cùng Phất Lan Đức đều không nói mà cùng xuất ra toàn lực muốn phá vỡ thanh kiếm.
Hai cỗ lực lượng gặp nhau dẫn đến xung đột, thanh kiếm nổ tung.
Lúc này bọn Đái Mộc Bạch đã lui ra cực kì xa quan chiến. Đường Tam sau khi thi triển cũng vội vàng lui ra xa.
Sự chấn động nổ ra làm cho đại địa cũng phải rung chuyển mãnh liệt. Lúc này Triệu Vô Cực đã thổ huyết nằm trong vụ nổ, còn Phất Lan Đức thì quỳ một gối xuống thổ huyết. Hai người bọn họ đã cố hết sức ngăn cản. Vì chiêu thức có khả năng truy tung, nên hầu hết lực lượng đều được ép lên người Triệu Vô Cực làm hắn thương nặng hơn.
Dù được mệnh danh là Bất Động Minh Vương, nhưng sức công phá quá lớn làm hắn không thể cản lại.
Đường Tam giật mình, hắn không nghĩ tới chiêu thức này sẽ mạnh như vậy, hắn chỉ nghĩ cùng lắm là bằng một kích toàn lực của hôn sư cấp , nhưng hắn đã đánh giá thấp nó. Lúc Cổ Phong đưa hắn ấn ký này mới cấp nên hắn cho là vậy.
Đái Mộc Bạch vội vàng chạy đi tìm Áo Tư Tạp. Hắn là hệ thực vật hệ võ hồn có khả năng trị thương.
Ở một nơi xa nào đó trong rừng cây, một thân ảnh ngạc nhiên nghĩ, “Tiểu Tam hắn có hồn kỹ này?”
Suy nghĩ hồi lâu thì dùng hồn lực lưu lại một câu chữ trong phòng Phất Lan Đức, “Đường Tam là con ta”, phía dưới viết Hạo Thiên Đấu La. Chữ là hồn lực tạo thành, nên Phất Lan Đức chắc chắn sẽ hoàn toàn tin tưởng khi hắn cảm nhận được áp lực. Xong xuôi mọi việc thì hắn rời đi, vì chỗ này đã không còn chuyện của hắn.
Áo Tư Tạp chạy đến hiện trường thấy hai vị lão sư bị thương nặng liền thi triển võ hồn gọi ra đậu phụ chữa thương. Thương thế tuy không tốt lên là bao nhưng đã đỡ đi một ít, ngăn lại việc chảy máu, nhưng nội thương là vẫn có. Đường Tam cũng thi triển thủ pháp lấy ra Kim Long Râu.
"Ngưởi này thật mạnh, hắn là quái vật trong quái vật sao?" Đái Mộc Bạch liếc sang Đường Tam thầm nghĩ.