“Lần đi này thật là mệt mỏi a” Áo Tư Tạp vươn vai
“Khá nhiều chuyện xảy ra, quá li kì” Mã Hồng Tuấn đi cuối hàng
“Cổ Phong, ngươi luyện thân thể kiểu gì mà mạnh vậy” Đái Mộc Bạch quay sang hỏi
Mọi người ai ai cũng quay lại chờ câu trả lời.
“Luyện nhiều là có, không phải cái gì khó” Cổ Phong chỉ hờ hững nói cho qua
“Ta nhổ vào” Hệ thống điên cuồng đậu đen rau muống
“Ta đói bụng quá” Mã Hồng Tuấn ham ăn mắt sáng lên
“Quanh đây có cái Linh Thực Đường, cũng lâu lắm rồi ta không ăn” Triệu lão sư liếc liếc thâm ý nhìn sang
“Nhưng ăn ở Linh Thực Đường phải xếp hàng chờ nha, chúng ta còn phải về học viện đâu” Đái Mộc Bạch chen vào
“Ngươi thích về học viện ăn cháo trắng?Không sao, việc này có ta lo” Triệu Vô Cực thực chất là rất nhớ nhung đồ ăn của Linh Thực Đường. Suốt ngày ăn cháo trắng của lão già keo kiệt kia sắp biến cả thân hắn thành cháo rồi.
“Đái lão đại, như vậy đi, dù sao mọi người ai cũng đói” Mã Hồng Tuấn huých huých người Mộc Bạch liếc sang Chu Trúc Thanh
“Được rồi”
Đi đến trước của Linh Thực Đường, một hàng dài người đang đứng chờ, thế này phải chờ đến mai quá.
“Hàng cũng quá dài đi, hay là về ăn cháo trắng, kể ra nó cũng khá dinh dưỡng” Triệu Vô Cực ngượng ngùng nói
“Không cần phải chờ, theo ta” Cổ Phong nói, dẫn đầu đến trước cửa tiệm
Mọi người quấn quít khẩn trương, “Cổ Phong chờ đã, nơi này được bao bọc bởi hoàng gia, không được làm càn”
Lão quản lý thấy có ồn ào đi ra định mắng, ai ngờ lại là cậu chủ. Vội vàng chỉnh tề quần áo chào đón.
“Cậu … Khách nhân, mời vào” Quản lý mặt cười mời chào
“Vào thôi” Cổ Phong ngoái lại nói
Đoàn người ngạc nhiên, cũng tăm tắp đi theo.
Dẫn vào phòng riêng dành cho Cổ Phong, mọi người ai cũng ngạc nhiên về độ xa hoa, cùng phong cảnh đẹp.
“Phong ca, sao ngươi được vào đây nha” Tiểu Vũ hiếu kì hỏi
“Ta là kim cương thực khách, vào đây cũng là bình thường”
Chu Trúc Thanh im lặng ngồi đằng xa ngạc nhiên, nàng cũng là người có lệnh bài của Linh Thực Đường, nhưng chỉ là hắc kim. Kim Cương lệnh bài chỉ được trao ra từ Cổ Phong hoặc là Kim Lão, nên hắc kim là cao nhất đối với người bình thường. Lệnh bài hắc kim này nàng có được là nhờ ăn uống cùng mua đồ đạc nhiều mấy năm liền. Nghĩ lại Cổ Phong có thể đưa ra một triệu kim hồn tệ cho viện trưởng, có kim cương lệnh cũng không lạ.
“Phong ca, kim cương thực khách là được vào ăn không cần chờ sao” Tiểu Vũ hỏi
“Ừ”
“Có cần vật chứng minh sao”
“Cái lệnh bài này thôi” Cổ Phong đưa ra lệnh bài Kim Cương được đặc chế từ đồng và vàng, bên trên có cái ngôi sao bằng kim cương.
Tiểu Vũ sáng mắt lên nhìn lệnh bài, “Phong ca, hình như ngươi đi du lịch năm còn không có cho ta quà đâu”
“Ừm… Hình như là không”
“Cái lệnh bài này cho ta được sao” Tiểu Vũ chạy qua giật lấy lệnh bài ôm vào người
“Ngươi muốn thì cứ lấy” Cổ Phong cũng chả quan tâm, hắn thì cần gì lệnh bài, trong Vạn Bảo Giới còn thừa mấy cái Kim Lão đưa đây
“Không được lấy lại, vật này giờ là của ta” Tiểu Vũ vẫn còn nghi ngờ sao có được dễ vậy
“Không lấy, cho ngươi”
Toàn trường ngạc nhiên, vật này nhưng là vô giá nha. Nhiều người bỏ ra triệu kim tệ còn không có được, hắn lại cho đi dễ thế.
“Phong ca, ngươi vẫn là lấy lại đi, Tiểu Vũ không giữ được, nàng chỉ là ham ăn thôi” Đường Tam nói
“Tam ca, ngươi nói cái gì vậy” Tiểu Vũ chạy qua đạp một phát vào chân Đường Tam, mặt giận dỗi hậm hực
“Không sao, cũng không phải là cái gì đáng giá, tiểu đệ cùng tiểu muội của ta sao có thể ra ngoài mà kém người khác được” Cổ Phong lấy ra một cái kim cương lệnh bài khác ném cho Đường Tam.
Ai ngờ Đường Tam còn chưa bắt được, đã bị ai đó lấy mất.
“Phong ca, ta có rồi, Tam ca mà cần ăn thì ta mang theo” Tiểu Vũ ném lại lệnh bài, không phải nàng chê, mà là nàng sợ Đường Tam mang đi mời gái.
“Cái này… thôi được rồi, vậy ngươi cầm chút vàng này đi, hết lại tìm ta” Cổ Phong tiện tại vứt ra một cái túi kim hồn tệ, bên trong cũng phải là ít.
Lại một lần nữa bị Tiểu Vũ chụp mất, “Để ta giữ cho” mắt nàng lườm sang Tiểu Tam
Mọi người bị bơ xong nhìn một màn cho tiền có chút ngượng ngùng. Ai cũng không xin, dù sao người ta là anh em, cho nhau là bình thường, mình một cái người ngoài xin cái gì.
“Phục vụ, cho mỗi thứ một đĩa lên” Cổ Phong gọi
“Ngài có uống nước gì không ạ?”
“Lên lon Coca Cola mới đi”
“Dạ, thưa cậu chủ”
Cổ Phong quay sang nhíu mày. Người phục vụ kia biết mình lỡ miệng, vội vàng ngậm mồm lui ra khỏi phòng ăn.
“Phong ca, sao hắn gọi ngươi cậu chủ nha” Tiểu Vũ hơi đần đần không biết gì quay sang hỏi
“Có thể hắn nhầm thôi” Cổ Phong chỉ cười trừ
Đang bực tức Cổ Phong, Trữ Vinh Vinh quay sang phản bác luôn, “Làm sao có thể nhầm được, người phục vụ trước đó gọi ngươi là ngài có chút không quen hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng khi gọi ngươi cậu chủ thì cực kì trôi chảy như đã làm lâu thành quen, điều này nói rõ ngươi là cậu chủ của bọn hắn”
“Người quản lí lúc nãy còn nói, một chữ “cậu” nửa chừng rồi chuyển sang khách nhân đâu”
Nàng nhìn chằm chằm Cổ Phong, bốn mắt nhìn nhau tóe lửa.
“Bây giờ, ta chạy ra ngoài tìm một người phục vụ ngẫu nhiên, nói ta quen biết với cậu chủ bọn họ, ngươi nói bọn họ sẽ tin hay không tin, dù sao ta còn vừa vào cùng ai đó mà” Trữ Vinh Vinh nói
Im lặng hồi lâu, mọi người đều có chút căng thẳng.
“Được rồi, ta chính là ngươi khai mở Linh Thực Đường”
“Hừ, vậy còn Tiện Dụng quán thì chắc người khác mở” Trữ Vinh Vinh bồi thêm một câu
“Và cả Tiện dụng quán cũng là ta mở”
Ai nấy cũng ngạc nhiên, trừ Chu Trúc Thanh, từng có lần Cổ Phong chỉ huy buôn bán ở Tinh La Đế Quốc vài lần, hướng dẫn người mới cách phục vụ trong vài tháng. Chu Trúc Thanh dù sao cũng là con hoàng gia, đến ăn sớm trước khi mở cửa vài lần, có nhìn thấy hắn. Nàng tưởng hắn chỉ là quản lí, ai ngờ lại là người mở ra những cửa tiệm này.
Trụ sở làm ăn của Cổ Phong là lớn nhất đại lục, tuy không dính dáng đến hồn sư, nhưng ai cũng phải dè chừng, vì nó được cả hai đế quốc tiếp nhận. Cũng không phải vì đồ ăn ngon, mà là các cửa tiệm này giúp cho kinh tế trong nước đi lên, nên cả hai đế quốc không phản kháng.
“Phong ca, chuyện này chúng ta cũng không biết nha” Đường Tam ngạc nhiên
“Thế là trước kia chúng ta đi ăn trả tiền cho vào túi Phong ca?” Tiểu Vũ suy nghĩ
“Phong ca, trả ta tiền ăn trước kia” Nàng chìa tay ra
Ai cũng bật cười phá tan bầu không khí ngột ngạt.
“Không phải ta vừa cho ngươi sao, đó là ngươi cho, còn tiền của ta thì ngươi vẫn phải trả” Tiểu Vũ phồng má nói
“Vậy ngươi đưa ta kim hồn tệ cùng lệnh bài, ta trả ngươi” Cổ Phong cười nói
“Không được, cho là cho không được lấy lại” Tiểu Vũ vội vàng giấu đi
“Được rồi, ngươi thích bao nhiêu thì ra quầy lấy”
“Khả năng tương lai ta sẽ tiếp tục đi chu du đây đó, các ngươi thiếu cứ qua trụ sở ở Thiên Đấu Thành lấy nếu cần lượng lớn” Cổ Phong xoa đầu Tiểu Vũ từ từ nói
“Phong ca, ngươi lại muốn đi rồi?” Đường Tam vội vàng hỏi
Trữ Vinh Vinh cũng vội nhìn qua.
“Không, nhưng tương lai có thể nha”
“Được rồi chuẩn bị ăn đi, đồ ăn sắp lên rồi”
Ăn uống no nê, Mã Hồng Tuấn còn gọi thêm mang về.