Tắm thuốc xong tỉnh lại, Đường Tam cùng mọi người bắt đầu tụ họp lại như thông báo.
“Khóa tiếp theo, sẽ là Đại Đấu Hồn Trường” Đại Sư bình tĩnh nói
“Các ngươi sẽ chia ra làm các đội người, và một đội người, Cổ Phong ngươi cũng tham gia”
“Phong ca cũng tham gia, vậy không phải là hắn đi hành người khác nha” Đái Mộc Bạch kinh ngạc nói
“Các ngươi vừa đủ người tạo bốn đội, hơn nữa chúng ta còn có phụ trợ hồn sư”
“Ta cùng Tam ca là một đội” Tiểu Vũ nhanh nhảu ôm tay Đường Tam nói
Đái lão đại liếc sang Trúc Thanh, nhưng nàng căn bản không quan tâm.
“Lão đại, ngươi và ta một tổ thế nào” Áo Tư Tạp cười tiện tiện chạy qua
Thấy cũng hết người, bàn tử giơ tay nói, “Ta cùng Phong ca một tổ”
“Được, vậy ta với trúc thanh một đội, dù sao cũng chỉ có người chúng ta là chưa lên hồn tôn” Vinh Vinh thấy mọi người có đội hết, cũng chỉ còn người các nàng là chưa có đội, đành thành một tổ
“Đội thành lập xong, khi tiến vào các em phải phải che dấu mặt cùng thân phận” Đại Sư móc ra mấy cái mặt nạ đã được chế sẵn
“Biệt danh mỗi người ta đã nghĩ sẵn”
“Đái Mộc Bạch, ngươi gọi Tà Mâu Bạch Hổ”
“Áo Tư Tạp, ngươi gọi Thực Thần Chuyên Viên”
“Đường Tam, ngươi gọi Thiên Thủ Tu La”
“Mã Hồng Tuấn, ngươi gọi Tà Hỏa Phụng Hoàng”
“Tiểu Vũ, ngươi gọi Nhu Cốt Mị Thỏ”
“Trữ Vinh Vinh, ngươi gọi Thất Bảo Lưu Ly”
Chu Trúc Thanh, ngươi gọi U Minh Linh Miêu”
“Cổ Phong, ngươi gọi Thanh Phong Kiếm Sư”
“Tên tổ đội người các ngươi có thể tự đặt, đoàn đội người sẽ gọi Thất Quái Sử Lai Khắc”
Vì đoàn đội chiến, chỉ có thể là người, với cả Cổ Phong là viện phó, cũng không phải học sinh, nên không có gọi là Bát Quái.
“Đại Sư, mặt nạ thì ta đã có một cái riêng, còn biệt danh, liền gọi là Kẻ Bất Dung Thứ đi” Cổ Phong bỗng dưng nói
Lấy ra mặt nạ quỷ của yone, nhìn cực kì ma mị.
“Ồ, Kẻ Bất Dung Thứ, tại sao ngươi lại lấy tên này” Đại Sư hiếu kì hỏi
“Chắc chắn là hắn có lỗi lầm không thể tha thứ nha” Trữ Vinh Vinh vẫn luôn đấu đá với Cổ Phong chen miệng vào nói
“Cũng không có gì, ta về trước” Cổ Phong cũng chẳng quan tâm, quay người rời đi.
“Vinh Vinh, ngươi nói cái gì vậy” Tiểu Vũ mặt hằm hằm nói
“Ta cũng không có ý đó, ta không nghĩ là hắn sẽ bỏ đi” Vinh Vinh có chút bối rối nói
Mấy mẹ, hết việc con về phòng tu luyện, mấy mẹ nghĩ gì thế, Kẻ Bất Dung Thứ là biệt danh của Yasuo mấy mẹ ơi.
Vừa rồi khi nghe đến cái tên Kẻ Bất Dung Thứ, Phong Kiếm có rung lên chút động tĩnh, về phòng kiểm tra xem sao.
Trở về phòng, lấy thanh kiếm ra khỏi Vạn Giới Bảo, nó đang phát sáng, khác với mọi khi. Vừa chạm vào thì có một cỗ hấp lực hút hắn vào, khi tỉnh lại hắn đã ở một triều không gian khác.
“Đây là đâu, ta nhớ trước đó ta chạm vào Phong Kiếm, tỉnh dậy liền ở đây”
Trước mặt là một khung cảnh một cậu bé đang bồng em trai mình, Cổ Phong đứng trước mặt hắn, nhưng đối phương không hề nhìn thấy.
“Ta bị lạc vào đâu đây” Cổ Phong khám phá xung quanh, hắn có thể ngắm nhìn mọi thứ, nhưng không thể tác động lên nó
Cuộc sống làm một linh hồn vô hình cứ tiếp diễn, hắn vẫn luôn đi theo hai câu bé hắn thấy đầu tiên. Có thể có một lý do nào đó, mà hắn xuất hiện ở trước bọn họ khi mới tỉnh lại.
Cứ như vậy, cho đến khi cậu bé trưởng thành.
“Yone, bỏ em ra, anh không thấy em sắp thắng sao?”
“Anh chỉ thấy em đang làm mất danh giá bản thân”
“Anh chiến đấu sao”
“Anh chỉ đánh khi cần thiết, không phải lúc anh muốn đánh”
“Anh không có gì để chứng minh”
Thế giới vẫn đang rất bình yên, chiến đấu khi cần thiết? Có lẽ cả đời không cần đi
“Ở ngoài kia vẫn luôn tồn tại các trận đánh, tìm kiếm nó không chứng minh lên điều gì cả”
Đúng, người này là Yasuo và Yone
Lớn dần lên, hai người nhập học vào một học viện kiếm sư. Đây là một học viện được đào tạo bởi kiếm sư huyền thoại Souma, người sáng tạo Phong Thần Kiếm Pháp. Với tài năng kiếm đạo tài giỏi, Yasuo được trao tặng Phong Kiếm.
Chiến tranh bắt đầu nổ ra khắp đại lục, quê hương của bọn họ bị công kích bởi người ngoài, học viện cũng cử vài người gia nhập chiến tranh.
“Nhiệm vụ của em là bảo vệ sư phụ Souma”
“Nhưng mà thầy huấn luyện em để cho điều này”
“Em có thể giúp kết thục cuộc chiến này”
“Là truyền nhân duy nhất của Phong Thần Kiếm Pháp, em có nghĩa vụ với ngôi trường này, đối với người thầy của em, đối với Ionia”
“Vậy thì em nên ở ngoài kia bảo vệ nó”
“Em sẽ không làm anh thất vọng đâu Yone”
“Có vẻ như anh đã làm thất bại trong việc dạy em rồi”
Bởi vì gia nhập chiến tranh, không có ai bảo vệ người thầy Souma, nên ông ta đã ám hại. Mọi tội lỗi đều được đổ lên người Yasuo. Anh bắt đầu làm lãng khách chu du khắp nơi, tránh việc truy sát của mọi người. Vị kiếm sư huyền thoại Souma là một người có danh vọng lớn trong Ionia, với các vinh quang bảo vệ quê hương.
Trong một lần trùng hợp, anh gặp lại anh trai của mình. Hai người chưa kịp bắt chuyện đã đánh nhau. Yone rất tức giận với em trai mình, và nghi ngờ Yasuo là kẻ gϊếŧ thầy của mình. Hai người đánh nhau một hồi, với kiếm pháp tự chế của bản thân, sử dụng song kiếm, Yone vẫn không thể thắng, với Phong Thần Kiếm Pháp được truyền thụ, Yasuo rất nhanh đã hạ gục và gϊếŧ chết anh trai mình.
“Em không phải là kẻ sát nhân”
“Vậy thì tại sao em lại bỏ trốn?”
Đối với lỗi lầm của bản thân, Yasuo không thể tha thứ cho bản thân. Người thầy Souma bị gϊếŧ, anh trai bị chính mình sát hại, mang trong mình cảm giác tội lỗi, Yasuo bắt đầu đi khắp đại lục.
Đến một ngày, trong một lần gặp ác ma tấn công, anh gặp được một vị kiếm sư săn quỷ đồng thời dùng kiếm pháp giống anh trai mình.
“Yone”
Hồi tưởng lại quá khứ, cuộc chiến cuối cùng với anh trai, hắn vẫn nhớ câu nói cuối trước khi anh trai từ trần, “Vậy tại sao em lại bỏ trốn?”
Ác ma nhìn thấy bộ dạng thất thểu của Yasuo, cười khè khè nói, “Môn đồ vĩ đại của Souma… thật đáng thất vọng”
Lúc này Yasuo tỉnh lại, “Ta đã trốn chạy đủ rồi”
Phong Thần Kiếm Pháp lĩnh ngộ đến giới hạn cuối cùng, rút kiếm đồng thời phối hợp với Yone, kẻ trở về từ cõi chết. Đối với các kiếm kỹ ảo diệu của hai anh em, con quỷ rất nhanh bị hạ gục.
Trước khi chết nó chỉ nói, “Khi mà hắn vẫn còn sống, chúng ta sẽ còn trở lại”
Hai anh em lại đối mặt nhau.
“Kết liễu em đi, anh trai”
“Em có thể đáng chết, nhưng không phải dưới tay anh”
“Vậy thì em chẳng còn lưu luyến gì ở Ionia nữa”
Thất vọng, hắn đã chẳng còn vương vấn gì nữa rồi. Quay lại thì anh trai đã biến mất, trong không gian chỉ còn lại một câu nói.
“Ngay cả ngọn gió cũng có hướng đi của riêng nó, em trai”
Không gian tĩnh mịch, không một tiếng động. Yasuo quay người rời đi, “Tạm biệt, Yone”
Yasuo bắt đầu đi đến vùng đất khác trên đại lục bao la.
Lúc này không gian bắt đầu biến trắng, Cổ Phong không còn thấy gì nữa.
Trong không gian bắt đầu vang vọng các câu nói của Yasuo.
“Một kẻ lang thang không phải lúc nào cũng lạc lối”
“Tôi sẽ không quên tôi là ai”
“Một thanh kiếm, một mục đích”
“Ta một mình quyết định số phận của chính ta”
“Cái chết giống như cơn gió, luôn ở bên cạnh ta”
Một thân ảnh biểu diễn Phong Thần Kiếm Pháp trước mặt Cổ Phong đến mức độ hoàn mỹ nhất.
Không gian dần dần tan biến, lúc này Cổ Phong cũng đã trở về hiện thực.
“Có lẽ đây chính là đỉnh điểm của Phong Thần Kiếm Pháp, cuối cùng ta cũng đã lĩnh ngộ”
“Theo dõi cả một cuộc đời của hắn, để ta ngộ ra nhiều điều, cùng Ngũ Hành Hám Thiên Quyết để ta hiểu rõ thiên địa tuần hoàn”
“Cánh cửa Địa Tiên, liền là lĩnh ngộ Thiên Địa lực lượng”
“Đinh, kí chủ sửa lại hệ thống tu luyện Tiên Đạo, muốn đạt tới Địa Tiên, phải lĩnh ngộ thiên địa lực lượng”
“Kí chủ tụt lại Nhân Tiên hậu kỳ viên mãn”
“Đinh, chúc mừng kí chủ thành công lãnh ngộ thiên địa, đột phá Địa Tiên sơ kỳ”
Vì cài đặt lại hệ thống tu luyện của con đường riêng hắn tạo ra, nên hệ thống quy là hắn mới Nhân Tiên hậu kỳ vì chưa am hiểu thiên địa. Trong lúc đó Cổ Phong cũng đang trong tình cảnh lĩnh ngộ, thành công xong, hệ thống lại quy hắn về Địa Tiên sơ kỳ.
Thực chất thực lực của hắn không thay đổi, ngoài việc hiện tại thiên địa lực lượng, hắn có thể mượn dùng.
“Phong Kiếm giờ đã chính thức quy phục, liên kết của ta với nó cũng chặt chẽ hơn”
“ ngày sau liền vào Thời Gian bí cảnh tiêu thụ các cảm ngộ”
Mở ra thời gian bí cảnh, tiến vào, thời gian nghịch là :, nên ngày ở ngoài sẽ là ngày ở trong, nhưng phải tháng sau mới được dùng tiếp.