Rời khỏi Tinh Đấu Sâm Lâm.
“Xem ra có một vài đồ ta có thể chế tạo” Cổ Phong thầm nghĩ
Nhưng trong số đó cũng không nhiều, giả dụ như kiếm hay dao. Những vật đó là cần uốn nắn thành hình, cùng mài giũa thành lưỡi cho sắc. Hồn cốt không thể, vì nó không có tính dẻo dai của kim loại.
Ví dụ, một cọng sắt, Cổ Phong có thể uốn nó thành hình tròn mà không gãy, nhưng hồn cốt không thể. Cũng không phải tự dưng con người dùng kim loại khoáng thạch để chế tạo vũ khí, cần rất nhiều yếu tố mà các vật cứng khác không thể đáp ứng.
Kim cương là một trong những vật cứng rắn nhất, nhưng nó chỉ là bảo thạch, không thể nung ra để thêm vào các loại khác mà chỉ có thể mài dần cho ra hình cái kiếm. Như vậy thì nó sẽ rất yếu, bởi nó cũng không có các tinh hoa khác bên trong, mà còn cần một tảng lớn.
Nói trắng ra là vẫn phải cần búa, lửa, cùng khoáng thạch, không thể đơn giản chế tạo như vừa rồi.
Nước mắt nữ thần chắc có thể chế tạo bằng các bảo thạch như Sapphire. Dung Luyện Thần Đạo con đường này vẫn còn dài lắm.
Tiếp tục di chuyển, Cổ Phong lại nghĩ vẩn vơ về vài thứ.
Con đường Tiên Đạo này là thứ hắn bỏ nhiều tâm huyết vào nhất. Vì đây là con đường mới, nên hắn phải viết ra các ranh giới giữa cảnh giới.
Nhân tiên, luyện thể
Nhân tiên sơ kỳ, cường hóa toàn bộ hai chân, từ thịt, xương, cho đến tủy, luyện hết không chừa một cái gì.
Nhân tiên trung kỳ, luyện hai tay
Nhân tiên hậu kỳ, khó khăn nhất, luyện ngực và đầu.
Khi nào toàn bộ cơ thể luyện được, thành tựu sự cân bằng không thể phá vỡ, lĩnh ngộ thiên địa lực lượng thì sẽ bước vào Địa Tiên sơ kỳ.
Vậy câu hỏi được đặt ra, người ta luyện thể bằng cách nào.
Hồn lực cũng có chút cường hóa thân thể, người ta còn có hồn kỹ để chiến đấu, như vậy thì một Nhân Tiên hậu kỳ sao có thể thắng Đại Hồn Sư cấp .
Nếu thế, Tiên đạo còn có ai đi.
Kỹ năng chiến đấu có thể giải quyết bằng võ kỹ và công pháp thấp.
Nhưng thế cũng đâu khác Đại Hồn Sư là mấy. Người ta còn có sức mạnh của hồn hoàn ban cho.
Pháp tắc thế giới này, là mọi sinh linh đều sẽ có võ hồn, nó cũng không có cái gì gọi là linh khí hay tiên đạo.
Như các thế giới khác, sinh ra đã có đan điền, tu luyện cứ đến bậc này là sức mạnh bạo tăng, đến cấp bậc nhất định tự động biết bay.
Hay sinh ra, là khí trong cơ thể có một loại nguyên tố, nhưng đó là cha truyền con nối. Như các nhẫn giả, từ đầu họ là người bình thường, từ một người mà biến nó thành một thế giới có nhẫn thuật.
Nguyên lý của những thứ này là gì, sức mạnh đến từ đâu.
Câu hỏi nó cũng giống như con người sinh ra từ đâu, chúa tạo ra, hay khỉ biến thành. Hay những câu hỏi hack não, như trứng có trước hay gà có trước.
Cổ Phong không hiểu về các lý thuyết làm sao có thể như vậy, hắn phải tự tìm tòi.
Mọi việc đều có nguyên nhân.
Sức mạnh của Cổ Phong cùng các võ kỹ là được đưa ra từ hệ thống, hắn chỉ cần chăm chỉ tu luyện. Vậy hệ thống ai tạo nên, lực lượng thần kỳ này của nó đến từ đâu? Các công pháp của ta xuất phát như thế nào?
Có quá nhiều thứ loanh quanh luẩn quẩn trong đầu hắn.
Gạt những chuyện khác sang một bên.
Tiên đạo mới là thứ quan trọng nhất.
Nhân tiên cần làm sao để có thể mạnh hơn hồn sư.
Việc này nhất thời cũng không lý giải được
Suy nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì, nhưng có điều chắc chắn, hậu thế của hắn sẽ có các yếu tố để đi con đường tiên đạo.
Luyện thể hầu hết là hắn nhờ hệ thống mới bá được như vậy.
Nếu có thể luyện được như hắn thì đại lục này ít nhất cũng phải có một người từng đi, mà con đường này cực khó, muốn đi cũng không dễ. Nếu có người thành tựu chắc chắn phải lưu danh trong lịch sử.
Không hề có ai như vậy từ thời cổ đại của đại lục, vậy chứng tỏ, chưa ai làm được. Mà cũng đúng, người với nhau cả, đâu ai ngu vậy, luyện hồn lực không tốt sao, đi luyện thể chắc não tàn.
Có một điều chắc chắn, sức mạnh của hệ thống phải đến từ đâu đó, nó có thể giúp mình lớn mạnh vậy khẳng định có cách tu luyện, hệ thống chỉ là làm tắt không khổ sở thôi.
Nghĩ mãi cũng không ra cách luyện thể cho người mới, hắn đành bỏ qua.
Tiếp đến là Địa Tiên mà hắn đang tại.
Muốn có thực lực Địa Tiên sơ kỳ trở lên, phải có khả năng kết nối thiên địa, dùng lực lượng của nó.
Cổ Phong từ lâu đã làm được nhưng hắn chưa bao giờ thử dùng trong thực chiến Thần thức của hắn có thể tùy thời kết nối, chỉ là chưa có cơ hội thôi.
Điều quan trọng nhất, đó là lên Địa Tiên vẫn phải luyện thể, đồng thời cũng phải luyện khí, chứ không phải đi về thiên địa, con đường phía sau sẽ càng ngày càng khó.
Các hồn sư hấp thu hồn hoàn tiếp nhận hồn kỹ, Địa Tiên không cần lằng nhằng vậy, tùy vào loại thuộc tính tu luyện, phóng ra chiêu thức. Làm thô tục, dùng thuần túy linh khí là có thể, lực sát thương vẫn lớn, nhưng lượng linh khí tiêu hao cũng lớn.
Vì vậy, Địa Tiên mới phải am hiểu thiên địa, thông thạo các tính năng của thuộc tình cùng tri thức.
Ví dụ, phóng một lượng lửa lớn lên đối thủ, gây thương tích thì vẫn có, nhưng dồn ép thành một quả cầu nhỏ rồi vứt ra, tùy thời bạo nổ, sát thương sẽ còn lớn hơn.
Hay tích tụ một quả cầu bằng đất lớn, giấu trong màn đêm, hạ nó từ trên cao, vô thanh vô tức, ai mà đỡ được. Nhờ vào trọng lực của thế giới, tăng cao sức công phá, nổ một gia tộc là đủ.
Lúc đó, chắc phải hét Shinra Tensei không thì mắc lỗi bản quyền mất.
Tuy chiêu thức có chút giống, cách làm lại khác, phải tích tụ thổ linh khí tạo ra trước, sau đó ẩn trong màn đêm ném xuống
Tuy linh khí không có kỹ năng cụ thể, tùy vào người sử dụng, nó sẽ mạnh đến đáng sợ. Lên sơ kỳ biết bay đã hơn ối thằng, không đánh được thì chạy, đợi mạnh thì quay lại nói đừng bao giờ khinh thường người khác. Cách chơi của khí vận chi tử chứ đâu.
Đang mải mê suy nghĩ, từ đâu có một thứ tỏa ra sát khí bừng bừng phóng tới.
Mẹ cha thằng nào đánh lén.
Chim đang bay, tự dưng có thằng nào ám toán, suýt nữa gãy cánh.
Biến mất trong không trung, nhưng tên đánh lén kia cũng không khoảng, tưởng chừng như hắn có thể nhìn thấy thân ảnh của Cổ Phong. Xem ra đối phương không phải dạng vừa.
“Quỳ xuống, hai tay ôm đầu” Đùa thôi, đó là ảo ảnh Cổ Phong tạo ra để đánh lạc hướng, chứ hắn thì nhanh lắm.
Linh khí phải nói là cực kì đa dụng.
Kiếm kề ngay cổ, đối phương không khoảng, mà chỉ ngạc nhiên quay lại.
“Ta là thái …”
“Quỳ xuống” Cổ Phong không thích lằng nhằng, đá hai cái vào chân đối phương làm hắn khụy xuống
“Hỗn xược” Lúc này hắn tức giận
“Tù nhân thì nên biết thân phận của chính mình” Cổ Phon dùng ngón út ngoáy ngoáy tai ra vẻ, một kiếm chém hở một ít ở phần ngực cảnh cáo. Đừng nhờn, kiếm này tùy thời cắt cổ.
“Hừ, ta là thái tử của Thiên Đấu Đế Quốc” Đối phương liền nói
“Ta ỉa vào, dù là hoàng đế đánh lén ta thì cũng chết” Cổ Phong nhởn nhơ nói, con gà này vênh cái gì.
Lúc tiến gần hắn đã phát hiện, khả năng cao là Thiên Nhận Tuyết.
Đâu đó đằng xa
Tự dưng từ đâu lòi ra ông hồn thánh.
“Ai dô, thái tử điện hạ, ta ngưỡng mộ ngài đã lâu, hiện tại mới gặp mặt, vinh hạnh vinh hạnh” Cổ Phong lươn lẹo mặt tươi cười cất kiếm nói
“Điện hạ, con hồn thú kia đã chạy đi rồi” Một ông lão cung kính nói
Hẳn là đi vây bắt hồn thú cho tên thái tử gà mờ này.
Không hề coi trọng tí nào, tầm này thì thiên tài cũng là gà hết.
Đối phương dù sao cũng là bẩm sinh cấp, tuy vậy Cổ Phong vẫn khinh, gà thì nói là gà, chứ nói nó phượng hoàng nó tự ái, hư vinh thôi.
Kể cả không có thánh thể, dựa vào kiếm pháp cùng Tiên đạo hắn sáng tạo đã vứt xa người ta cả chục con phố.
Một lão già khác nhìn sang Cổ Phong nói, “Vị tiểu bằng hữu này, không biết ngươi là…?”
“Ta gọi, Cổ Long” Cổ Phong lễ phép nói, phải giả dạng, ngu gì đi nói tên thật, anh còn tỉnh lắm.
“Điện hạ, người quen người này?” Một ông già béo hỏi
“Không quen, hắn vừa rồi còn uy hϊếp ta” Thiên Nhận Tuyết ẩn giấu dưới khuôn mặt thái tử nói
“Có chuyện này sao” Cả ông lão quay sang nhìn
“Hắn đánh lén ta trước nha” Cổ Phong hồn nhiên nói
Cả người quay lại nhìn thái tử của mình.
“Ta chỉ muốn hỏi hắn cách bay?”
“Ngài chỉ cần mạnh lên là có thể làm được” Ông lão hiền từ cười
“Hắn chỉ là một hồn sư nhỏ nhoi, lại biết cách phi hành, nếu các binh sĩ học được sẽ lợi lớn” Tuyết Thanh Hà hàng pha ke nói
Ba ông lão chợt hiểu ra điều gì, nhưng họ cũng không có quá nổi lòng tham.
“Ngươi không cần dụ bọn họ đánh với ta, không thắng được đâu” Cổ Phong hai con mắt phóng ra luồng khí màu xanh sáng lên trong màn đêm, đây là Phong Thần Kiếm Pháp khí thế.
Ba ông lão ngạc nhiên, cũng bỏ qua không so đo, tuổi trẻ cuồng vọng là điều bình thường.
Ở lại cũng chả có gì
“Vậy thôi, ta đi đây” Cổ Phong đạm nhiên cười nói
Vừa quay người đi, Thiên Nhận Tuyết bá khí nói, “Đứng lại, chưa có lệnh của ta thì không được đi”
Cái gì cơ, ta nghe không rõ.
Tổ đội gà kê, cũng dám càn rỡ, có Phong Hào Đấu La ta còn sợ, chứ Hồn Thánh anh đủ chơi, không lo.
Nhanh hơn thiểm điện, mắt thường không thể thấy. Tay Cổ Phong luồn lách vuốt má nàng một cái, thò xuống sờ ngực phát, xong lại luồn lách sờ mông.
Không ai phát hiện, chỉ có Thiên Nhận Tuyết là cảm nhận được, tuy cải trang hoàn toàn thành Tuyết Thanh Hà, nhưng cảm xúc cơ thể là vẫn có.
Người khác có thể nghĩ đàn ông sờ nhau như thế thì thẳng thể nào được, cong rồi.
Cổ Phong thì khác, hắn biết đối phương là Thiên Nhận Tuyết nên sờ trêu, dù cũng chả sờ được cái gì.
Chả biết đối phương dùng hồn kỹ gì mà toàn bộ cơ thể đều thành đàn ông, không biết bộ phận kia có thế không.
Nàng tức giận, kịp nhận thức chuyện vừa xảy ra thì Cổ Phong đã tiêu thất trong không gian, hoàn toàn bốc hơi.
Trên mặt đất chỉ để lại cái mặt cười đê tiện, cùng tiếng cười vang vọng trong không gian.
Nàng cũng không nói ra, vì như thế quá nhục, về Võ Hồn Điện như vậy thì còn đâu mặt mũi.
Hậm hực dẫn ba vị tiền bối rời đi.
“Cổ Phong, ngươi sẽ phải trả giá đắt”
Thiên Nhận Tuyết quyết định sẽ âm thầm liên lạc Võ Hồn Điện, phát ra lệnh truy sát.
Ba ông lão cũng bất ngờ, tất cả đều không phát hiện được đối phương rời đi lúc nào, vô ảnh vô tung.
“Việc này cần bẩm báo cho hoàng đế, nếu là nhân tài có thể chiêu mộ” Một ông lão thầm nghĩ.