Huyết Phong chăm chú lật xem tổng doanh thu của những tháng vừa qua, đôi mắt sắc lạnh cắm cúi nhìn chữ số được báo cáo trên môi gợi chút ý cười nhạt. Tinh Sát và Tinh Lâm đứng bên trong phòng cũng giữ ý yên lặng không gây động, nhiệm vụ của họ vẫn là giữ an toàn cho chủ thượng vì thế đây việc theo sát bên người đã là một việc hết sức quen thuộc và bình thường. Nhưng khác hẳn những không gian được cho là "bình thường" thì ngược lại thư phòng lúc này càng gợi cho người khác cảm giác "bất bình thường" và có chút run sợ.
Mặc cho cả hai đã không ít lần "vào sinh ra tử" cùng chủ thượng nhưng nói bọn hắn có can đảm đứng chọi với "tảng băng" này chắc cả hai cũng không có cửa, ngày thường bọn hắn chỉ đứng sau cũng phải đổ mồ hôi lạnh huống chi với khí thế băng lãnh lúc này, bọn hắn chỉ muốn thoát thân khỏi "tù lạnh"... thật là dọa người.
"Hảo, tối nay các ngươi hãy thăm dò kẻ địch vài hôm nữa rồi báo cho ta, giờ thì các ngươi lui được rồi."
Vì hắn biết hai kẻ kia đang không được thoải mái nên Huyết Phong mới ra lệnh cho họ rời khỏi, bởi lẽ bí mật duy nhất mà hắn muốn giấu, không muốn một ai trên thế gian này biết, thậm chí hắn sẽ giết kẻ nào nếu biết được bí mật này... nhưng duy nhất chỉ hai tên thuộc hạ kia là được ngoại lệ. Huyết Phong tuy bề ngoài lạnh lùng như thể không quan tâm chuyện gì xảy ra nhưng thực tế hắn biết tất cả, chỉ là hắn không muốn nói hoặc là... thực chất hắn cũng chả để tâm vào tròng. Còn về phía Tinh lâm và Tinh Sát, sau khi nhận lệnh bọn họ ngay lập tức y theo mà lui ra ngoài , có vẻ như tối nay bọn họ lại phải một phen bận rộn không được nghỉ rồi...
Đợi sau khi hai tên đó đã rời khỏi, lúc này trong phòng chỉ còn có Huyết Phong, khuôn mặt hắn vẫn lạnh nhạt như thường, ngay cả khi hắn làm bất cứ điều gì hắn cũng không buồn biểu ra một loại cảm xúc nào. Tay lật dần đều từng trang giấy, phút chốc động tách bị khựng lại như thể đang bị vật gì đó cản trở. Chẳng hiểu sao sắc mặt Huyết Phong lại trở nên tái đi rất nhiều, có thể nói sát khí ở hắn lúc này là âm u và đáng sợ.
Huyết Phong đặt tay ở ngực cố tình khống chế đi cái cảm giác đau buốt trong người, có như thế hắn cũng không thể làm giảm sự đáng nguyền rủa đang cào xé trong người hắn. Hắn thấy mình thật thất bại, vô dụng và tồi tệ. Cổ họng hắn chợt một mùi máu nồng thấp dội ngược ra ngài, chết tiệt, hắn phun ra huyết máu. Huyết Phong khó kìm được sự thở phồng trong lồng ngực, đồng tử huyết đồng nay hóa chốc giăng đầy tơ máu khiếp sợ, sự biến đổi của một đời người, một số kiếp lại tiếp tục lặp lại. Dường như Huyết Phong rất tức giận, tức vì thấy ô nhục, hắn đập xuống bàn một cái thật mạnh như đang bộc trào cái ngọn lửa thù hận trong hắn, tất cả nát vụn.
Tiếp đến sẽ là ngày trăng tròn...
--------------ooo-------------
Sau một ngày dài sắp trôi qua, Miêu Miêu cuối cùng vì hoạt động quá trớn cũng đến lúc phải mệt mỏi quay trở về phòng. Nàng xải dài nằm trên bàn vừa mấy lượt hắt hơi thở dài. Cả ngày nay ngoài việc chơi đùa với Bạch Ưu thì chẳng còn gì để nàng hứng thú, mà nếu như vậy thì cuộc sống của nàng chẳng phải về sau sẽ rất tẻ nhạt sao?
"Thật chán a..."
Nàng vểnh môi than vãn rồi mắt nhắm mắt mở định sẽ nghỉ ngơi một tí, ai dè chưa được lâu đã phải giật mình bật người dậy. Nàng đưa tay cốc đầu gõ nhẹ, miệng lẩm bẩm: "Có điên lắm mới đang mơ thấy tên yêu nghiệt kia."
Nói chuyện một mình rồi tự véo má mình mấy cái, ai nhìn vào cũng có thể nghĩ, nàng ta đúng thật bị điên rồi.
Miêu Miêu lắc đầu trấn tình lại, xong rồi tiếp tục ngã người nằm dài trên bàn, nhưng bây giờ thì Miêu Miêu không buồn ngủ nữa, nàng tự dưng lại suy nghĩ về thân thế thật sự của Huyết Phong. Phải nói là nàng và hắn tuy không một đội nhưng mà cả hai xem ra cũng rất có duyên gặp. Trước đây nàng gặp hắn cũng không bao giờ nghĩ tới cảnh đi cùng hắn, nói chi đến việc "ăn nhờ ở đậu" quan gia nhà Huyết Phong.
"Chẳng biết hắn giờ đang ở đâu ta?"
Miêu Miêu định đứng dậy tìm hắn nhưng chỉ vừa cử động một lát, thân thể như đang bị kích động mạnh điều gì đó khiến nàng phải nhăn mặt khổ sở ngã bệt xuống đất. Nhưng chỉ Miêu Miêu mới biết, nguyên nhân từ đâu có cơn đau bất chợt này, bởi nó cũng đã theo nàng suốt mấy năm dài. Cánh tay theo vô thức mà chạm vào chỗ đau quen thuộc, đã mấy năm nàng chịu sự đau đớn này nhưng dường như nó không hề thuyên giảm, cảm giác thống khổ này khiến Miêu Miêu như lâm vào ngõ cụt, chỉ có thể đón nhận chứ không thể chống trọi, điều đó nó càng làm cho Miêu Miêu kiệt sức nhiều hơn. Mồ hôi lạnh thấm ướt cả mảng áo phía sau, Miêu miêu đưa tay trệ vạt áo ở bã vai xuống, ánh mắt thoáng trầm khi nhìn vào vết bớt quen thuộc, Miêu Miêu cảm thấy ghét nó vô cùng.
"Rốt cuộc là mày từ lúc nào có trên người tao?"
Thừa nhận là hình khắc ấy có trên người của Miêu Miêu nhưng thực chất nàng chẳng hề hay biết nó xuất hiện từ nào... Sở dĩ từ nhỏ nàng bị giam mình sống trong phòng kín ngày đêm được huấn luyện thì sao lại có thời gian đi xăm mình? Ban đầu vì thấy không gì ảnh hưởng đến mình nên Miêu Miêu cũng không quan tâm đến. Nhưng quả thật lúc nhỏ thì vết bớt chỉ mới là những điểm hồng mờ nhạt chưa rõ hình thù, nhưng nay vô tình xem lại thì hình khắc trước kia đã hình thành đoá hoa mị dung kì lạ.
Lại nhắc đến chuyện này thì Miêu Miêu cũng nhớ đến đôi sư phụ kì lạ kia, chẳng qua có lần nàng bị nhiễm phong hàn do chưa thích nghi được với khí lạnh ở vùng núi. Sư mẫu chăm sóc nàng suốt đêm, còn lo lắng đến nỗi bắt nàng phải cởi áo rồi bà vận công truyền nhiệt cho nàng. Miêu Miêu cũng làm theo lời bà, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy lại chẳng thấy hai vị sư phụ ấy đâu, gần đến sập tối thì mới thấy bóng dáng của hai người họ quay trở về. Miêu Miêu còn định nói tiếng cảm tạ nhưng vì thấy sắc mặt hai người họ không tốt lắm nên nàng cũng im luôn. Được vài ngày sau thì nàng khỏi bệnh hẳn, nhưng chưa kịp có thời gian tu dưỡng định thần lại thì hai người ấy đã nhẫn tâm bắt nàng học toàn thứ bùa pháp gì đâu. Nàng nhìn vào cuốn kinh sử đọc mà còn thấy chóng mặt huống chi còn bắt nàng tập. Cứ hết ma pháp truyền y giải linh, cách thuần hóa tâm xong rồi thì quay qua nghe hai người họ giáo huấn đủ thứ. Lúc ấy nàng còn hỏi sư mẫu rằng: "Tại sao hai người lại bắt nữ nhi học những thứ này? Có giúp gì được cho võ công tăng lên đâu?"
"Con đừng lèm bèm nữa, chính sứ mệnh ấy đã chọn ngươi thì ngươi phải thực hiện nó thôi. Những điều hai ta dạy tất đều là giúp ích cho ngươi sau này."
"Cái gì là sứ mệnh?" Miêu Miêu nghe như lùng bùng cả lỗ tai. Cái gì đang diễn ra vậy trời!
"Sứ mệnh chính là dấu ấn trên người đồ nhi, dẫu sao bọn ta có nói thế nào đồ nhi cũng không hiểu hết được đâu, thôi để sau này tức khắc ngươi sẽ hiểu rõ..."
Nhớ lại cuộc đối thoại ấy, Miêu Miêu càng thấy ngờ vực trong lời nói của sư phụ, rốt cuộc dấu ấn trên người nàng thật chăng là như thế nào?
Suy nghĩ chưa xong thì đột ngột trong người bỗng truyền đến cảm giác nóng ran kì lạ, các mạch máu gân xanh nổi ửng trên da, điều "bất bình thường" này xảy ra khiến Miêu Miêu cũng khó lý giải vì sao, bởi trước nay đây là lần đầu tiên nàng thấy thân thể mình quái dị đến vậy.
"Chết tiệt..."
Trên bã vai âm ỉ nhoi nhói một thứ gì đó, Miêu Miêu hết sức nhọc nhằn mà cắn răng chịu đựng. Nhưng chỉ một lúc sau, mọi thứ lại trở lại bình thường. Cảm giác nóng hừng hực trong người cũng không còn, gân máu nay cũng tan trở lại, đồng thời vết bớt trên cổ vai cũng không làm Miêu Miêu thấy khó chịu hơn nữa. Trong suy nghĩ của nàng, rõ là vết bớt có ẩn tình gì đó, nếu không những dấu hiệu vừa rồi là nguyên do nào? Miêu Miêu khi nãy đã thử kiểm tra lại mạch nhưng tuyệt đối không có gì biến động, như thể cảm giác vừa rồi cứ như là do nàng tưởng tượng.
Miêu Miêu thấy hoang mang vô cùng, khuôn mặt cũng tái đi rất nhiều, mồ hôi cũng đua nhau như nước thấm ướt của vầng trán trơn nhẵn. Cùng lúc đó bên ngoài Dịch Anh và Dịch San từ ngoài cửa đang tiến vào bên. Chưa kịp cất tiếng ngay lập tức đập vào mắt cả hai đã là thân xác rũ rượi của Miêu Miêu đang nằm dưới sàn. Cả hai đều không nén nổi kinh ngạc liền lập tức chạy đến đỡ lấy Miêu Miêu ngồi vào bàn.
"Miêu Miêu muội bị gì vậy?" Dịch Anh lo lắng hỏi.
Miêu Miêu nhất thời chưa thể trả lời được vì còn đang điều khí bên trong cơ thể, nàng lo rằng trong người trúng độc nên vận thân điều thông khí nhiệt,. Dịch Sa thấy sắc mặt trắng bệch của Miêu Miêu, nàng vô cùng khẩn trương, định tiến tới giúp Miêu Miêu chỉnh lại quần áo nhưng được vài bước liền bị khựng lại. Ánh mắt hết sức ngỡ ngàng nhìn vào vết bớt trên vai Miêu Miêu, tay theo vô thức mà chỉ vào hình khắc đó mà run rẩy...
"Nó... nó..."
Dịch Anh thấy Dịch San có điều kì lạ, nàng hỏi: "Có chuyện gì sao San nhi?"
"Cái đó... tỷ không nhớ à?" Dịch San hết nhìn tỷ tỷ rồi quay sang chỉ lại vết bớt nói.
Dịch Anh nhìn theo hướng tay Dịch San mà nhìn theo, nàng thấy vết bớt nhưng vẫn không hiểu rốt cuộc Dịch San muốn nói điều gì?
"Muội nói rõ tỷ xem." Dịch Anh bắt đầu thấy ngờ vực.
Miêu Miêu quan sát hai người họ được một lúc, khi thấy Dịch San đột ngột hoảng vì thấy vết bớt trên người mình, Miêu Miêu cũng không giấu nổi tò mò về việc này, nàng muốn biết.
"Nói ta nghe, muội biết rõ vết bớt này đúng không?"
Dịch San theo hơi ngập ngừng không dám nói, thấy ánh mắt sắc lạnh của Miêu Miêu, Dịch San bỗng dưng thấy mình như đang làm điều gì phạm tội mà cố tình né tránh. Cảm nhận được sự căng thẳng từ hai bên, Miêu Miêu lập tức lấy lại sự bình tĩnh và nói: "San nhi, chuyện này rất quan trọng với ta. Nếu muội biết nó có ẩn chứa điều gì thì muội nên nói ta nghe lúc này đi."
Nghe vậy, Dịch Anh cũng chăm chú trao mắt nhìn về Dịch San, nàng bảo: "Rốt cuộc là có chuyện gì hả San nhi?"
Dịch San đi lại ngồi vào bàn, đợi một lúc lâu Dịch san mới hé miệng nói: "Trước kia muội đã có thấy vết bớt này..."
Miêu Miêu và Dịch Anh mở mắt kinh ngạc, riêng chỉ Miêu Miêu mới hiểu lời Dịch San sắp nói đây chính là chìa khóa mở sự thắc mắc và tò mò bấy lâu nay của nàng, trong lúc này lòng nàng không khác gì ngọn lửa đang sôi sục, liệu sau ngày hôm nay những bí ẩn về vết bớt này sẽ được biết rõ?
Dịch San lo lắng đưa mắt nhìn nàng chậm rãi nói: "Thật ra, điều muội thấy là tranh ảnh của một cô gái phía trên cỗ vai nàng ta có vết bớt 'Hoa bỉ ngạn' giống với của Miêu tỷ vậy,.."
"Làm sao muội thấy bức ảnh đó? Nó ở đâu?" Miêu Miêu hỏi.
"Trước đây khi hai tỷ muội muội được nhận làm đồ đệ cho vị sư phụ, khi muội vô tình trông thấy bức tranh ấy vị sư phụ cũng có nói với muội rằng đó là dấu ấn Hoa Bỉ Ngạn vết bớt tuy xinh đẹp nhưng lại mang một sứ mệnh đầy trắc trở nghiệt nghã... Lúc ấy người cũng chỉ nói đến ấy rồi thôi nên muội không hỏi thêm, vì thấy bức họa ấy đẹp nên muội nhớ rất lâu, đến nay không ngờ người có vết bớt ấy lại chính là Miêu tỷ."
Dịch Anh bên cạnh lúc này mới giật người nhớ lại, đưa mắt kinh ngạc nhìn Miêu Miêu, quả thật bọn họ đã quên mất chi tiết quan trọng này... Miêu Miêu sắc mặt lạnh không cảm, quả là cú sốc không hề nhỏ cho nàng, biết chút về chân tướng của vết bớt này nhưng không khiến nàng thoải mái bao nhiêu, thậm chí lại thêm nặng nề về suy tưởng. Nếu quả thật đây chính là Hoa Bỉ Ngạn kia chẳng phải người con gái được phát hoạ kia là nàng? Sao lại có chuyện trùng hợp những thật như vậy được, và chính ai đã vẽ ra chân ảnh đó?
Miêu Miêu bồn chồn hỏi: "Sư phụ hai người hiện ở đâu?"
Dịch Anh nghe vậy liền lắc đầu buồn bã: "Sư phụ chúng ta đã sớm quy ẩn ngay sau khi truyền võ thuật cho bọn ta thì người lại biệt tăm mất tích từ đó. Dù bọn ta đã tìm chốn khắp giang hồ vẫn không thấy tăm hơi vả lại khi đó chúng ta cũng chỉ vừa tuổi, chẳng biết người có thật đang lưu lạc trên nhân gian này không nữa..."
Miêu Miêu tuy im lặng nhưng cũng có thể đoán ý tứ của Dịch Anh muốn nói, liệu là vị sư phụ kia đã mất? Nhưng nếu thật như vậy thì chẳng phải sự tình của Hoa Bỉ Ngạn cũng khép lại từ đây sao? Chưa lúc nào Miêu Miêu lại thấy tuyệt vọng như thế này, nếu còn cơ hội nàng chỉ tin vị sư phụ kia còn sống, dù không cần biết là người ở phương nào nhưng nếu còn hơi thở thì Miêu Miêu nhất định sẽ truy tìm cho ra. Sự thật này nhất định phải có được làm rõ chân tướng.
Bàn tay bất giác lại chạm đến bã vai ghì chặt, vết bớt được hoạ nối từ những đường nét mỏng tạo thành đoá hoa mờ nhạt tuy vậy đó cũng là đáy hố sâu phức tạp mà nàng không thể nào giải đáp. Miêu Miêu đành mệt mỏi nhắm nghiền mắt ưu tư, trong tâm vẫn còn bàng hoàng chưa lắng về kì tích bí ẩn này.
Liệu sứ mệnh mà Miêu Miêu phải thực hiện chính là gì đây? Chẳng lẽ còn bí mật nào mà nàng chưa được biết?