“chắc hẳn cô biết mục đích tôi mời cô đến!” ông nhấp nhẹ ngụm trà ròi đi thẳng vào vấn đề, nhìn Khuynh Diễm bằng ánh mắt đầy tìm tòi nghiên cứu.
“vâng! Cháu biết.” Khuynh Diễm cười nhẹ mặt ông quan sát.
“vậy chúng ta vào đề tài chính đi, cô có bằng chứng gì chứng minh cô là Thanh Diễm cháu tôi?” Bạch Dương Kỳ nheo mắt nguy hiểm nhìn cô gái trước mắt.
“ha! Vậy ông có chứng cứ gì nói tôi không phải Bạch Thanh Diễm?” cô cũng nhấp nhẹ ngụm trà dời tầm mắt ra cửa sổ, ấm áp duy nhất có thể sẽ phải từ bỏ (linh: ấm áp do Khánh Hạo cưng chiều đó!), người thân thuộc nhất lại nghi ngờ bản thân (linh: ông Bạch Dương Kỳ là người thân nhất với Thanh Diễm ở Nhật, trên cả pama),Khuynh Diễm lạnh Nhạt hỏi lại mà không trả lời câu hỏi của ông, nếu ông không thể làm cho cô trở về, cô muốn tham luyến một chút ấm áp của tình thân này rồi tự mình tìm cách trả lại một Nam Cung Khuynh Diễm hoàn hảo cho Nam Cung Khánh Hạo,một cô em gái hoàn chỉnh! Không phải thân sát Nam Cung Khuynh Diễm mà linh hồn lại của Bạch Thanh Diễm.
Một ấm áp dù biết không dành cho mình nhưng cô vẫn muốn giữ lấy, còn đau thương khi bị từ bỏ cô cũng đã quen. Tuy biết chưa từng có sẽ không hối tiếc, chưa tham luyến buôn tay sẽ không đau nhưng cô lại lựa trọn thử tham luyến chút ấm áp tình thân ấy, dù biết sẽ đau nhưng cũng sẽ ghi nhớ trong lòng quá khứ đã từng được nếm trãi chút ấm áp đã qua ấy.
“khụ, khụ!!” thấy Khuynh Diễm không trả lời câu hỏi của ông mà còn hỏi vặn lại, Bạch Dương Kỳ lúng túng ho nhẹ để lấy lại vẻ mặt lạnh nhạt thường thấy.
“ông có sao không?!” tiếng ho kéo Khuynh Diễm lại từ trong suy nghĩ, theo thói quen mà lên tiếng quan tâm.
“không, không có gì..” ông kỳ lạ nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc khó hiểu.
“ông uống nước đi.” Thấy ông không có sao, Khuynh Diễm rót cho ông một ly trà khác rồi nhìn cửa sổ tiếp tục ngẩn người.
“cô! Tên là gì?” thấy không khí trở nên cứng nhắc ông lại chuyển đề tài.
“ ông không phải đã điều tra hết thông tin của tôi trước khi gặp mặt rồi sao?” cô cười nhẹ quay lại nhìn ông.
“đúng như cô đoán, Nam Cung Khuynh Diễm có một anh trai học cùng trường, một người mẹ làm nhân viên văn phòng, ba không rõ thông tin.” hơi dừng lại rồi nói tiếp.
“nhưng theo thông tin tôi được biết, lý lịch của cô bình thường quá mới dẫn đến nghi ngờ....Lãnh Hàn Phong, hẳn cô biết người này.?!” ông nhìn thẳng vào mắt cô để cố nắm bắt một tia khác thường bên trong, nhưng làm ông thất vọng khi cô vẫn cười nhẹ nhưng ánh mắt đã nhiễm lạnh lùng.
“ông đã điều tra đến bước này rồi thì cần gì hỏi tôi? hừ!” Khuynh Diễm thấy lòng như nặng trễu khi người thân thuộc nhất với cô lại nghi ngờ cô vào khoảnh khắc này.
“tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn biết cô làm sao có thể sâm nhập hệ thống tường lữa Fujian được? theo tôi biết cô không rành máy tính và cũng không theo một chuyên ngành kỹ thuật nào.” ông thấy ánh mắt cô lạnh dần thì trong lòng như đã lỡ tay vuột mất thứ gì đó, bất an lên tiếng giải thích. không hiểu sao ông lại sợ làm cô gái trước mắt này mất tin tưởng ở ông....
“tôi biết! Bạch Dương Kỳ đầu não quan trọng và là một lãnh đạo của mafia Nhật....không dễ dàng tin bất kỳ ai cũng như, hiện nay không có căn cứ nào tin tôi.”giọng Khuynh Diễm chậm dần rồi nhẹ như thể chỉ tự nhũ một mình.
“haiz..” cô thở nhẹ bình ổn lại tâm trạng đang dần tuột dốc của ban thân, đứng lên cuối người chào nhẹ rồi mang túi chuẩn bị đi.
“khoan, khoan đã! cô còn chưa trả lời câu hỏi của ta!” ông cũng giật mình vì bỗng dưng cô muốn đi, vội hỏi Khuynh Diễm mong có được câu trả lời nhưng cô chỉ ngừng lại nhưng không xoay người.
“ông đã điều tra đến vậy mà chưa có câu chả lời? xin lỗi! tôi không thể nói.” Khuynh Diễm gần như chạy khỏi phòng, khi vào thang máy lại bấm tàng thượng mà không phải tầng 1 để về.
“tôi..” ông không biết nói gì hơn chỉ đàng nhìn bóng lưng của cô đi xa.
-----------ta đi--------ta đi------------
“hức..hức...” Khuynh Diễm ngồi ở một góc hoa viên sân thường cuộn người roi nước mắt.
"tại sao? tại sao bỗng dưng lại phải xuyên qua! nếu xuyên thời gian luôn cả không gian như tiểu thuyết thì tốt rồi, không phải như bây giờ, hoán đổi linh hồn......"
“phải tìm cách quay về thôi! hic.” đôi mắt buông thấm đẫm nước mắt nhìn lan can phía trước.
“xuyên không, không phải điều chết rồi ới quay về sau? vậy nếu mình từ đây nhảy xuống liệu có thể quay về?”
suy nghĩ chốc lát Khuynh Diễm lại lắc đầu.
“không được! nếu "cô ấy" chết không nguyên vẹn vậy mình làm sao trả lại một em gái hoàn chỉnh cho Khánh Hạo chứ? nhưng nếu không như vậy thì làm sao để quay về?...”
cuộc sống bỗng chốc thay đổi, tuy mất đi tình thương của ông nội, nhưng Khuynh Diễm lại có tình thương của anh trai.....
cô phân vân giữa lựa chọn, hơi ấm quen thuột và ấm áp tình thân.....
quan trọng là làm sao để quay về? nếu không quay về được thì cô lại phải làm kẻ thế thân đến bao giờ?...
thân sát không là của cô thì tình thương hay ấm áp đó chỉ là do bản thân ngộ nhận...
“chắc hẳn cô biết mục đích tôi mời cô đến!” ông nhấp nhẹ ngụm trà ròi đi thẳng vào vấn đề, nhìn Khuynh Diễm bằng ánh mắt đầy tìm tòi nghiên cứu.
“vâng! Cháu biết.” Khuynh Diễm cười nhẹ mặt ông quan sát.
“vậy chúng ta vào đề tài chính đi, cô có bằng chứng gì chứng minh cô là Thanh Diễm cháu tôi?” Bạch Dương Kỳ nheo mắt nguy hiểm nhìn cô gái trước mắt.
“ha! Vậy ông có chứng cứ gì nói tôi không phải Bạch Thanh Diễm?” cô cũng nhấp nhẹ ngụm trà dời tầm mắt ra cửa sổ, ấm áp duy nhất có thể sẽ phải từ bỏ (linh: ấm áp do Khánh Hạo cưng chiều đó!), người thân thuộc nhất lại nghi ngờ bản thân (linh: ông Bạch Dương Kỳ là người thân nhất với Thanh Diễm ở Nhật, trên cả pama),Khuynh Diễm lạnh Nhạt hỏi lại mà không trả lời câu hỏi của ông, nếu ông không thể làm cho cô trở về, cô muốn tham luyến một chút ấm áp của tình thân này rồi tự mình tìm cách trả lại một Nam Cung Khuynh Diễm hoàn hảo cho Nam Cung Khánh Hạo,một cô em gái hoàn chỉnh! Không phải thân sát Nam Cung Khuynh Diễm mà linh hồn lại của Bạch Thanh Diễm.
Một ấm áp dù biết không dành cho mình nhưng cô vẫn muốn giữ lấy, còn đau thương khi bị từ bỏ cô cũng đã quen. Tuy biết chưa từng có sẽ không hối tiếc, chưa tham luyến buôn tay sẽ không đau nhưng cô lại lựa trọn thử tham luyến chút ấm áp tình thân ấy, dù biết sẽ đau nhưng cũng sẽ ghi nhớ trong lòng quá khứ đã từng được nếm trãi chút ấm áp đã qua ấy.
“khụ, khụ!!” thấy Khuynh Diễm không trả lời câu hỏi của ông mà còn hỏi vặn lại, Bạch Dương Kỳ lúng túng ho nhẹ để lấy lại vẻ mặt lạnh nhạt thường thấy.
“ông có sao không?!” tiếng ho kéo Khuynh Diễm lại từ trong suy nghĩ, theo thói quen mà lên tiếng quan tâm.
“không, không có gì..” ông kỳ lạ nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc khó hiểu.
“ông uống nước đi.” Thấy ông không có sao, Khuynh Diễm rót cho ông một ly trà khác rồi nhìn cửa sổ tiếp tục ngẩn người.
“cô! Tên là gì?” thấy không khí trở nên cứng nhắc ông lại chuyển đề tài.
“ ông không phải đã điều tra hết thông tin của tôi trước khi gặp mặt rồi sao?” cô cười nhẹ quay lại nhìn ông.
“đúng như cô đoán, Nam Cung Khuynh Diễm có một anh trai học cùng trường, một người mẹ làm nhân viên văn phòng, ba không rõ thông tin.” hơi dừng lại rồi nói tiếp.
“nhưng theo thông tin tôi được biết, lý lịch của cô bình thường quá mới dẫn đến nghi ngờ....Lãnh Hàn Phong, hẳn cô biết người này.?!” ông nhìn thẳng vào mắt cô để cố nắm bắt một tia khác thường bên trong, nhưng làm ông thất vọng khi cô vẫn cười nhẹ nhưng ánh mắt đã nhiễm lạnh lùng.
“ông đã điều tra đến bước này rồi thì cần gì hỏi tôi? hừ!” Khuynh Diễm thấy lòng như nặng trễu khi người thân thuộc nhất với cô lại nghi ngờ cô vào khoảnh khắc này.
“tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn biết cô làm sao có thể sâm nhập hệ thống tường lữa Fujian được? theo tôi biết cô không rành máy tính và cũng không theo một chuyên ngành kỹ thuật nào.” ông thấy ánh mắt cô lạnh dần thì trong lòng như đã lỡ tay vuột mất thứ gì đó, bất an lên tiếng giải thích. không hiểu sao ông lại sợ làm cô gái trước mắt này mất tin tưởng ở ông....
“tôi biết! Bạch Dương Kỳ đầu não quan trọng và là một lãnh đạo của mafia Nhật....không dễ dàng tin bất kỳ ai cũng như, hiện nay không có căn cứ nào tin tôi.”giọng Khuynh Diễm chậm dần rồi nhẹ như thể chỉ tự nhũ một mình.
“haiz..” cô thở nhẹ bình ổn lại tâm trạng đang dần tuột dốc của ban thân, đứng lên cuối người chào nhẹ rồi mang túi chuẩn bị đi.
“khoan, khoan đã! cô còn chưa trả lời câu hỏi của ta!” ông cũng giật mình vì bỗng dưng cô muốn đi, vội hỏi Khuynh Diễm mong có được câu trả lời nhưng cô chỉ ngừng lại nhưng không xoay người.
“ông đã điều tra đến vậy mà chưa có câu chả lời? xin lỗi! tôi không thể nói.” Khuynh Diễm gần như chạy khỏi phòng, khi vào thang máy lại bấm tàng thượng mà không phải tầng để về.
“tôi..” ông không biết nói gì hơn chỉ đàng nhìn bóng lưng của cô đi xa.
-----------ta đi--------ta đi------------
“hức..hức...” Khuynh Diễm ngồi ở một góc hoa viên sân thường cuộn người roi nước mắt.
"tại sao? tại sao bỗng dưng lại phải xuyên qua! nếu xuyên thời gian luôn cả không gian như tiểu thuyết thì tốt rồi, không phải như bây giờ, hoán đổi linh hồn......"
“phải tìm cách quay về thôi! hic.” đôi mắt buông thấm đẫm nước mắt nhìn lan can phía trước.
“xuyên không, không phải điều chết rồi ới quay về sau? vậy nếu mình từ đây nhảy xuống liệu có thể quay về?”
suy nghĩ chốc lát Khuynh Diễm lại lắc đầu.
“không được! nếu "cô ấy" chết không nguyên vẹn vậy mình làm sao trả lại một em gái hoàn chỉnh cho Khánh Hạo chứ? nhưng nếu không như vậy thì làm sao để quay về?...”
cuộc sống bỗng chốc thay đổi, tuy mất đi tình thương của ông nội, nhưng Khuynh Diễm lại có tình thương của anh trai.....
cô phân vân giữa lựa chọn, hơi ấm quen thuột và ấm áp tình thân.....
quan trọng là làm sao để quay về? nếu không quay về được thì cô lại phải làm kẻ thế thân đến bao giờ?...
thân sát không là của cô thì tình thương hay ấm áp đó chỉ là do bản thân ngộ nhận...