Không biết Khuynh Diễm ngồi đây bao lâu, đến lúc sực tỉnh thì đèn đường đã sáng, bên dưới những con đường dần tỏa sáng bởi ánh đèn của những dòng xe qua lại.
“haiz..” khuynh Diễm đứng lên lại thở dài, có lẽ số lần thở dài hôm nay đã bù cho số lần tươi cười trước đó.
Khuynh Diễm mắt buồn nhìn đường phố hồi lâu, ánh mắt như trở nên kiên định, kịch tình đã bị cô làm rối tung lên....
có thể quyết định này sẽ làm cô hối hận nhưng cô vẫn muốn nói ra sự thật, cảm giác làm kẻ thay thế thì luôn không chân thật.
---------------ta đi----------------ta đi--------------
Tâm trạng xuống duốc không phanh, ý nghĩ bi thương không ngừng lại được.
Khuynh Diễm đi bộ giữa dòng người nhưng cảm giác như lang thang cô độc giữa dòng đời trôi ngược này.
không khí quanh cô lạnh như kết thành thực thể vì cô độc và bi thương nén thành, cô làm ngơ với tất cả.
nước mắt lăn dài trên mi, thật ra ngộ nhận cũng không phải những gì cô muốn.....
nhưng sự thật khó lòng thay đổi, một cô gái tuy không có được tình thương của ba mẹ nhưng vẫn được quan tâm từ bạn bè dù chỉ là giả tạo....
.....có lúc cô cảm thấy, thật ra lạnh nhạt thờ ơ với tất cả thật tốt, không có được sẽ không sợ mất đi...
nhẹ lau đi giọt lệ trên mi, cô dạo bước đến công viên bên dưới đừng cao tốc.
Khuynh Diễm lại ngồi ngẩn ngơ nhìn khoảng mong lung trước mắt.
-----------------ta đi---------------ta đi---------------
Trong khi Khuynh Diễm ngẫn người thì trường LENO đại loạn.
p/s: tuột cảm súc + mất hứng => không ý tưởng =.- lại lần sau nha *.*
Không biết Khuynh Diễm ngồi đây bao lâu, đến lúc sực tỉnh thì đèn đường đã sáng, bên dưới những con đường dần tỏa sáng bởi ánh đèn của những dòng xe qua lại.
“haiz..” khuynh Diễm đứng lên lại thở dài, có lẽ số lần thở dài hôm nay đã bù cho số lần tươi cười trước đó.
Khuynh Diễm mắt buồn nhìn đường phố hồi lâu, ánh mắt như trở nên kiên định, kịch tình đã bị cô làm rối tung lên....
có thể quyết định này sẽ làm cô hối hận nhưng cô vẫn muốn nói ra sự thật, cảm giác làm kẻ thay thế thì luôn không chân thật.
---------------ta đi----------------ta đi--------------
Tâm trạng xuống duốc không phanh, ý nghĩ bi thương không ngừng lại được.
Khuynh Diễm đi bộ giữa dòng người nhưng cảm giác như lang thang cô độc giữa dòng đời trôi ngược này.
không khí quanh cô lạnh như kết thành thực thể vì cô độc và bi thương nén thành, cô làm ngơ với tất cả.
nước mắt lăn dài trên mi, thật ra ngộ nhận cũng không phải những gì cô muốn.....
nhưng sự thật khó lòng thay đổi, một cô gái tuy không có được tình thương của ba mẹ nhưng vẫn được quan tâm từ bạn bè dù chỉ là giả tạo....
.....có lúc cô cảm thấy, thật ra lạnh nhạt thờ ơ với tất cả thật tốt, không có được sẽ không sợ mất đi...
nhẹ lau đi giọt lệ trên mi, cô dạo bước đến công viên bên dưới đừng cao tốc.
Khuynh Diễm lại ngồi ngẩn ngơ nhìn khoảng mong lung trước mắt.
-----------------ta đi---------------ta đi---------------
Trong khi Khuynh Diễm ngẫn người thì trường LENO đại loạn.
p/s: tuột cảm súc + mất hứng => không ý tưởng =.- lại lần sau nha .