“sẽ không sui như vậy chứ? Vậy thì đi chơi trước chuyện đó lo sao cũng được a~” cô bắt đầu là nũng với Khánh Hạo.
“ đừng náo nữa!!! Đã nói là đi trễ sẽ bị phạt mà không nghe, giờ thì hay rồi không bị phạt nhưng ký túc xá lại hết phòng.” Khánh Hạo. Lần này như được miễn dịch với tuyệt chiêu của cô, cau có lên tiếng.
“cũng đâu phải tại Diễm nhi cố ý đâu,hết phòng cũng đã hết rồi hay là ca mang Diễm nhi đi tham quan trung tâm thương mại đi,sau đó chỉ Diễm nhi ngân hàng ở đâu là được,nha~ ca đẹp trai, ca~” không từ bỏ cô lại cố lần nữa, mắt to long lanh như Khánh Hạo không đồng ý cô sẽ khóc ngay hay sao ấy.
“haiz..thôi được rồi để ca dẫn ra ngân hàng trước rồi đến trung tâm thương mại mua đồ là được chứ gì!” Khánh Hạo định nói tiếp nhưng vừa gặp cô như sắp rơi nước mắt nên lại mềm lòng gật đầu.
Vâng!!! Đoạn làm nũng nỗi da ga trên xuất hiện là vì khi sáng chạy khỏi bữa ăn độc hại của Lam mẫu nên cả hai không đem theo tiền, chỉ có giấy tờ là thủ tục được bỏ vào cặp trước đó nếu không giờ chắc hai người phải ra thuê nhà trọ cho học sinh ở trung tâm thành phố rồi. Hơn nữa tuy thoát một kiếp lại phải nghĩ cách đống thêm tiền để vào khu B ở đây, tuy cô cũng không để ý tới nữ chính lắm nhưng chỉ cần nhìn thấy cô ta lại nhớ đến “nhật ký cua trai” chưa phân thể loại mà con bạn não tàn đã hại cô xuyên qua đây, làm cô không sao tự nhiên làm quen với đám nhân vật như người khác được.còn muốn vào khu A cần thêm danh phận, cô thật muốn dùng thân phận tiểu thư nhật, nhưng ở bên Nhật còn hôn mê mới nằm ở đó mà chạy qua đây học thế nào cũng bị nghi cho xem.nếu không cần gì nhì ông anh cau có lại càng cau có hơn được.
ở trung quốc này nhân dân tệ khá đáng giá quá nên không ít lần làm cô bất ngờ khi đi mua dụng cụ học tập Khánh Hạo.chỉ mang 5-600 đã mua được cả đống. Nhìn giá mới thấy ở đây tính từ 1 đồng đến 10 đồng. như vậy 100 đồng là mua được hơi bị nhiều đồ rồi.
Khi nãy cô là nũng là vì muốn Khánh Hạo mang cô đến trung tâm thương mại, vì khi ở nhật sống theo phong cách đơn giản nên khi gặp nơi nơi tấp nập phồn hoa như vậy cũng thật muốn thỏa sức mua sắm một phen. Chuyện nơi ở tính sau vì còn tới hai ngày thời gian nhà trường cho cô chuẩn bị thêm tiền nên không gấp lắm. Còn đến ngần hàng là để bí mật kiểm tra xem tài khoản ATM của cô bên nhật có thể dùng ở đây không vì theo tính cách hể thích là mua của cô mà tiền phải chia từng khoản như chủ thể chắc cô dea sớm quá. Ở nhật ba mẹ cho cô tài khoản riêng để là việc cũng như trợ cấp hàng tháng cho cô học tập và mua sắm thư giản. Với vì không muốn ba mẹ ở nhật nghi ngờ nên cô chỉ còn cách dùng tài khoản phụ để chi tiêu thôi.
Theo thông tin cô vừa cập nhật của báo Taste nhật là: tiểu thư của tập đoàn Licious bỗng dưng sau một đêm ngủ tại nhà riêng thì hôn mê, theo bác sỹ thần kinh trung ương tokyo cho biết là vì cô bị dị ứng mỹ phẫm nên sock và dẫn đến tình trạng lâm vào hôn mê,Chưa đoán được khi nào tỉnh lại.
Nên cô vô tư bỏ qua thân sát của mình nghĩ, có lẽ ba mẹ cô sẽ nhanh chữa trị cho cô thôi, và rất nhanh cô có thể quay lại thân sát trước kia. Và giờ làm cách nào vui chơi đến lúc đó mới là quan trọng.
“anh hai mua loại này hay loại này?” hiện giờ cô đang ở tần một cạnh hiệu sách để chọn dụng cụ học tập.
“Đủ rồi! em không thấy anh không còn tay để cầm sao?” Khánh Hạo lên tiếng phàn nàn, thật là ‘thánh nhân’ nói không sai mà, mua sắm làm cho phụ nữ không bao giờ biết mệt. Nhưng chỉ là dụng cụ học tập thôi mà không cần mua nhiều như vậy chứ? Nhìn hình ảnh tay sách nách mang của mình qua cửa kính mà Khánh Hạo không thôi cảm khái trong lòng.
“vậy loại này thì sao?” cô vẫn vô tư lựa chọn mà không để ý đến Khánh Hạo phàn nàn.
“ Diễm nhi, ‘chị hai’à không thấy ‘chị’ đã mua hàng chục loại viết rồi sao? Một năm học dùng hết à?”
“nhưng..”mấy loại này bên nhật không có nha. Tiền vận chuyển qua đường hàng không cũng ‘hơi nhiều’ thì phải.
“mua nhiều như vậy đã muốn dùng hết tiền hai tuần liền rồi đó, nếu mua thêm ‘chị’ có tiền thanh toán sao?”
“ anh hai, tiền thì Diễm nhi có thể thanh toán nhưng....”
“nhưng nhị gì nữa?”
“anh có thể dùng xe của siêu thị mà! Không cần phải...” mãi mê mua sắm nên nhìn lại thấy Khạnh Hạo như cây treo đồ cô chỉ có thể thở dài.
“haiz không cần ‘hiền’vậy chứ?”hệt như colplay vậy.
“nhưng quan trọng là làm sao liên lạc với mama để lấy thêm tiền để đống tiền vào ký túc xá đây.” Khánh Hạo lại bày ra vẻ mặt đâm chiêu suy nghĩ.
“ anh hai....” có vậy mà cũng chau mày, nhìn như ông cụ non không bằng.
“đừng náo!” nhíu mi.
“anh....”
“đã bảo đừng...” chưa nói hết câu thì bị cảnh trước mắt làm cho cằm của Khánh Hạo như muốn chuyển nhà.
Chỉ thấy em gái ‘ngây thơ’ Khuynh Diễm của anh chưa bao giờ thấy sử dụng qua thẻ ATM (tác giả: vì trước nay Hạo toàn rút tiền mặt cho chị sài thôi.)
Lại đang thao tác mã thẻ và thanh toán hàng hóa liền mạch như thể đã thực hiện rất quen tay vậy.
“xong, đi thôi!”
“này anh hai?” làm gì đứng như người mất hồn vậy?.
“hả,à...” sao khi hoàn hồn khi bị gọi thì không biết khi nào Khuy Diễm đã đến trước mặt anh
“nhanh lên, em còn phải mua thật nhiều đồ dùng a.” Kéo Khánh Hạo lại thang cuốn lên tần tiếp theo.
“à...nhưng,nhưng...”
“nhưng nhị gì nữa? Có hai ngày thôi đó! Vào ký túc xá là chủ nhật mới được ra ngoài nên cứ mưa sắm thoải mái đi, đến lúc đó tính sau.”
“nhưng đồ..”
“ký gửi và ghi địa chỉ trường là xong ngay thôi, anh yên tâm đi.” Thật là không biết sao Khánh Hạo này chậm chạp vậy mà sống ở thành phố không biết nữa.
---------- phân cách nhật ký----------
Tại sao anh ta không phân phải trái như vậy chứ- Diễm nữ phụ
Ấn tượng thứ hai cho lần gặp khó phai, mình phải thật ngây thơ yếu đuối để anh ấy che trở mình mới được- Dao nữ chính
Tại sao người con gái ngây thơ như vậy có thể bị người khác khinh khi kia chứ?- Thiên nam chính.
Tôi sẽ nhớ rõ hai người, nhất là anh Âu dương hải thiên – Nam cung Khánh Hạo
--------phân cách bi thương--------
Vì mãi mê mua sắm mà bạn Diễm của chúng ta đã quên đi kịch tình khó đổi trong truyền thuyết.
Vừa lên đến tần này nhìn thấy các mẫu thiết kế trang sức từ đơn giản cách tân đến cầu kỳ hoa mỹ làm mắt của Khuynh Diễm sáng cả lên.
“sẽ không sui như vậy chứ? Vậy thì đi chơi trước chuyện đó lo sao cũng được a~” cô bắt đầu là nũng với Khánh Hạo.
“ đừng náo nữa!!! Đã nói là đi trễ sẽ bị phạt mà không nghe, giờ thì hay rồi không bị phạt nhưng ký túc xá lại hết phòng.” Khánh Hạo. Lần này như được miễn dịch với tuyệt chiêu của cô, cau có lên tiếng.
“cũng đâu phải tại Diễm nhi cố ý đâu,hết phòng cũng đã hết rồi hay là ca mang Diễm nhi đi tham quan trung tâm thương mại đi,sau đó chỉ Diễm nhi ngân hàng ở đâu là được,nha~ ca đẹp trai, ca~” không từ bỏ cô lại cố lần nữa, mắt to long lanh như Khánh Hạo không đồng ý cô sẽ khóc ngay hay sao ấy.
“haiz..thôi được rồi để ca dẫn ra ngân hàng trước rồi đến trung tâm thương mại mua đồ là được chứ gì!” Khánh Hạo định nói tiếp nhưng vừa gặp cô như sắp rơi nước mắt nên lại mềm lòng gật đầu.
Vâng!!! Đoạn làm nũng nỗi da ga trên xuất hiện là vì khi sáng chạy khỏi bữa ăn độc hại của Lam mẫu nên cả hai không đem theo tiền, chỉ có giấy tờ là thủ tục được bỏ vào cặp trước đó nếu không giờ chắc hai người phải ra thuê nhà trọ cho học sinh ở trung tâm thành phố rồi. Hơn nữa tuy thoát một kiếp lại phải nghĩ cách đống thêm tiền để vào khu B ở đây, tuy cô cũng không để ý tới nữ chính lắm nhưng chỉ cần nhìn thấy cô ta lại nhớ đến “nhật ký cua trai” chưa phân thể loại mà con bạn não tàn đã hại cô xuyên qua đây, làm cô không sao tự nhiên làm quen với đám nhân vật như người khác được.còn muốn vào khu A cần thêm danh phận, cô thật muốn dùng thân phận tiểu thư nhật, nhưng ở bên Nhật còn hôn mê mới nằm ở đó mà chạy qua đây học thế nào cũng bị nghi cho xem.nếu không cần gì nhì ông anh cau có lại càng cau có hơn được.
ở trung quốc này nhân dân tệ khá đáng giá quá nên không ít lần làm cô bất ngờ khi đi mua dụng cụ học tập Khánh Hạo.chỉ mang - đã mua được cả đống. Nhìn giá mới thấy ở đây tính từ đồng đến đồng. như vậy đồng là mua được hơi bị nhiều đồ rồi.
Khi nãy cô là nũng là vì muốn Khánh Hạo mang cô đến trung tâm thương mại, vì khi ở nhật sống theo phong cách đơn giản nên khi gặp nơi nơi tấp nập phồn hoa như vậy cũng thật muốn thỏa sức mua sắm một phen. Chuyện nơi ở tính sau vì còn tới hai ngày thời gian nhà trường cho cô chuẩn bị thêm tiền nên không gấp lắm. Còn đến ngần hàng là để bí mật kiểm tra xem tài khoản ATM của cô bên nhật có thể dùng ở đây không vì theo tính cách hể thích là mua của cô mà tiền phải chia từng khoản như chủ thể chắc cô dea sớm quá. Ở nhật ba mẹ cho cô tài khoản riêng để là việc cũng như trợ cấp hàng tháng cho cô học tập và mua sắm thư giản. Với vì không muốn ba mẹ ở nhật nghi ngờ nên cô chỉ còn cách dùng tài khoản phụ để chi tiêu thôi.
Theo thông tin cô vừa cập nhật của báo Taste nhật là: tiểu thư của tập đoàn Licious bỗng dưng sau một đêm ngủ tại nhà riêng thì hôn mê, theo bác sỹ thần kinh trung ương tokyo cho biết là vì cô bị dị ứng mỹ phẫm nên sock và dẫn đến tình trạng lâm vào hôn mê,Chưa đoán được khi nào tỉnh lại.
Nên cô vô tư bỏ qua thân sát của mình nghĩ, có lẽ ba mẹ cô sẽ nhanh chữa trị cho cô thôi, và rất nhanh cô có thể quay lại thân sát trước kia. Và giờ làm cách nào vui chơi đến lúc đó mới là quan trọng.
“anh hai mua loại này hay loại này?” hiện giờ cô đang ở tần một cạnh hiệu sách để chọn dụng cụ học tập.
“Đủ rồi! em không thấy anh không còn tay để cầm sao?” Khánh Hạo lên tiếng phàn nàn, thật là ‘thánh nhân’ nói không sai mà, mua sắm làm cho phụ nữ không bao giờ biết mệt. Nhưng chỉ là dụng cụ học tập thôi mà không cần mua nhiều như vậy chứ? Nhìn hình ảnh tay sách nách mang của mình qua cửa kính mà Khánh Hạo không thôi cảm khái trong lòng.
“vậy loại này thì sao?” cô vẫn vô tư lựa chọn mà không để ý đến Khánh Hạo phàn nàn.
“ Diễm nhi, ‘chị hai’à không thấy ‘chị’ đã mua hàng chục loại viết rồi sao? Một năm học dùng hết à?”
“nhưng..”mấy loại này bên nhật không có nha. Tiền vận chuyển qua đường hàng không cũng ‘hơi nhiều’ thì phải.
“mua nhiều như vậy đã muốn dùng hết tiền hai tuần liền rồi đó, nếu mua thêm ‘chị’ có tiền thanh toán sao?”
“ anh hai, tiền thì Diễm nhi có thể thanh toán nhưng....”
“nhưng nhị gì nữa?”
“anh có thể dùng xe của siêu thị mà! Không cần phải...” mãi mê mua sắm nên nhìn lại thấy Khạnh Hạo như cây treo đồ cô chỉ có thể thở dài.
“haiz không cần ‘hiền’vậy chứ?”hệt như colplay vậy.
“nhưng quan trọng là làm sao liên lạc với mama để lấy thêm tiền để đống tiền vào ký túc xá đây.” Khánh Hạo lại bày ra vẻ mặt đâm chiêu suy nghĩ.
“ anh hai....” có vậy mà cũng chau mày, nhìn như ông cụ non không bằng.
“đừng náo!” nhíu mi.
“anh....”
“đã bảo đừng...” chưa nói hết câu thì bị cảnh trước mắt làm cho cằm của Khánh Hạo như muốn chuyển nhà.
Chỉ thấy em gái ‘ngây thơ’ Khuynh Diễm của anh chưa bao giờ thấy sử dụng qua thẻ ATM (tác giả: vì trước nay Hạo toàn rút tiền mặt cho chị sài thôi.)
Lại đang thao tác mã thẻ và thanh toán hàng hóa liền mạch như thể đã thực hiện rất quen tay vậy.
“xong, đi thôi!”
“này anh hai?” làm gì đứng như người mất hồn vậy?.
“hả,à...” sao khi hoàn hồn khi bị gọi thì không biết khi nào Khuy Diễm đã đến trước mặt anh
“nhanh lên, em còn phải mua thật nhiều đồ dùng a.” Kéo Khánh Hạo lại thang cuốn lên tần tiếp theo.
“à...nhưng,nhưng...”
“nhưng nhị gì nữa? Có hai ngày thôi đó! Vào ký túc xá là chủ nhật mới được ra ngoài nên cứ mưa sắm thoải mái đi, đến lúc đó tính sau.”
“nhưng đồ..”
“ký gửi và ghi địa chỉ trường là xong ngay thôi, anh yên tâm đi.” Thật là không biết sao Khánh Hạo này chậm chạp vậy mà sống ở thành phố không biết nữa.
---------- phân cách nhật ký----------
Tại sao anh ta không phân phải trái như vậy chứ- Diễm nữ phụ
Ấn tượng thứ hai cho lần gặp khó phai, mình phải thật ngây thơ yếu đuối để anh ấy che trở mình mới được- Dao nữ chính
Tại sao người con gái ngây thơ như vậy có thể bị người khác khinh khi kia chứ?- Thiên nam chính.
Tôi sẽ nhớ rõ hai người, nhất là anh Âu dương hải thiên – Nam cung Khánh Hạo
--------phân cách bi thương--------
Vì mãi mê mua sắm mà bạn Diễm của chúng ta đã quên đi kịch tình khó đổi trong truyền thuyết.
Vừa lên đến tần này nhìn thấy các mẫu thiết kế trang sức từ đơn giản cách tân đến cầu kỳ hoa mỹ làm mắt của Khuynh Diễm sáng cả lên.