Editor: Tieen
Ánh mắt Tư Khế đột nhiên biến đổi, hàn lệ lạnh băng, nhìn Husky lạnh giọng nói: "Ngu xuẩn, mắng một con sủng vật làm cái gì, cứ trực tiếp gϊếŧ."
Husky bị sự nguy hiểm bất ngờ ập tới, làm nó sợ đến mức trốn phía sau Tô Mộc, cố dựa vào xe, nhỏ giọng rên ư ử.
Bổn Husky mới rời đi một lát, cô liền có Husky khác, bổn Husky phải làm sao bây giờ?
"Tinh hạch ở đâu?" Tô Mộc không quan tâm một người một Husky khắc khẩu mà hỏi.
"Oẳng... Gâu gâu..." Khả năng là, hẳn là, phỏng chừng là... là vào bụng bổn Husky rồi.
Husky nói xong, cảm giác sau lưng lạnh lẽo.
"Cho mi hai lựa chọn." Giọng Tô Mộc thật lạnh nhạt, hờ hững đến mức Husky vô cùng sợ hãi.
"Thứ nhất, lấy tinh hạch trong bụng mi ra, thứ hai, ăn hết bùn đất rơi ra từ người mi."
"Ẳng gâu..." Bổn Husky không muốn chọn một cái nào cả.
"Hử?"
"Gâu gâu..." Bổn Husky chọn cái thứ hai, bổn Husky chọn cái thứ hai...
Thà ăn bùn còn hơn chết.
Husky xoay người đi về phía khối bùn từ trên người nó rơi xuống, nhìn tấm lưng kia toát lên đầy nỗi bị thương.
Mà trên xe, Chu Tử Nghiên đang cố gắng hết sức giảm cảm giác tồn tại của mình.
Hai người trước mặt thật sự là người yêu sao?
Sao cô ấy cảm thấy vị Tư Khế đại ca này giây trước còn thích chị Tô Mộc, giây sau liền muốn gϊếŧ chị Tô Mộc, rồi lại bình tĩnh dị thường đối thoại với chị Tô Mộc.
"Mộc Mộc, em biết chị yêu em nhất mà, con chó kia không đáng yêu, chị chỉ cần thích em thôi." Khuôn mặt Tư Khế tươi cười, vô cùng vui vẻ nói.
Tô Mộc: "..."
Không nên tranh luận với đồ ngốc.
Hơn nữa, ba nhân cách này còn đối thoại với nhau.
Trước khi Tô Mộc chết, cô đã tiếp xúc qua người có hai nhân cách, người kia rất bình thường, hai nhân cách chỉ biểu hiện khác nhau trong những hoàn cảnh hoặc trường hợp khác nhau.
Nhưng vị bên cạnh này, tùy lúc đều có thể trao đổi nhân cách, tự mình nói chuyện...
Nếu không phải Tô Mộc đã gặp qua nhiều việc đời, thì cũng sẽ giống như Chu Tử Nghiên ngồi ở ghế sau, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi lại còn có một chút huyền huyễn.
Bên kia, Lục Sâm nhìn thấy toàn bộ quá trình, trong lòng chấn động không thể nói thành lời.
Một mình đấu với hổ biến dị, còn có một con sủng vật là Husky biến dị, thậm chí là...
Xe cô dừng trong đám quần chúng tang thi, những chúng lại không dám đến gần!
Đây là một nhân vật như thế nào!?
Tô Mộc đương nhiên đã nhận ra có người trong thành phố điện tử bên kia, liền lái xe đến đó.
Lục Sâm nhìn thấy cô đang hướng về phía mình, áp xuống chấn động dưới đáy lòng, kêu người đi xuống lầu tiếp ứng.
Nhân vật như vậy, nếu có thể gia nhập đội ngũ của hắn...
Nghĩ đến đây, Lục Sâm lại cảm thấy việc này mơ hồ, nhân vật lợi hại như vậy sẽ không cam lòng dưới trướng người khác, nhưng bất luận thế nào, hắn cũng phải tranh thủ chiêu mộ.
Husky thấy Tô Mộc lái xe rời đi, ngồi trước một khối đất to, vẻ mặt đưa đám, há mồm cắn một ngụm, rồi lại phun ra.
Thứ này không thể ăn...
Husky đảo mắt, ngay sau đó nghĩ tới biện pháp khác.
Thú hai chân bên kia sẽ không nhìn chằm chằm nó nơi này, cho nên nó ăn hay không ăn, thú hai chân làm sao biết? Chỉ cần khối bùn này biến mất là được rồi, không phải sao?
Husky co thân mình, kéo khối bùn về phía con hổ biến dị.
Đầu hổ biến dị và thân thể chia lìa, nhanh chóng đem toàn bộ khối bùn nhét vào trong thân thể hổ biến dị.
Nó thật quá cơ trí, có đúng không.
Còn một khối bùn khác, nó tìm kiếm, sau đó chậm rãi cũng kéo lại đây.
Bên kia Tô Mộc chạy xe đến dưới lầu, có người đến tiếp ứng, cô và Chu Tử Nghiên xuống xe đi vào trong nhà, Tư Khế tự giác đi theo phía sau cô.
Lúc Tô Mộc bước vào, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Husky lén lút đứng bên cạnh thân thể dứt gãy của con hổ biến dị kia.
Cũng không có vạch trần Husky.
Quay đầu lại đi lên lầu.
Husky bị ném ở dưới lầu, đã nhận ra nguy hiểm, những tang thi vốn dĩ đang cung kính, toàn bộ mạnh mẽ ùa về phía nó.
Husky: !?
Tieen: Tui trở lại gòi đây!!! Các nàng tiếp tục theo dõi truyện và đọc truyện nhé. Ngại gì mà không cho một bình chọn chào mừng tui quay lại sau thi cử nào!!!
Lịch đăng: - chương/ngày.
Các nàng bình chọn và cmt thật nhiều dô tui sẽ × số chương lên nè.
☆☆☆☆☆