Khả Lạc mở mắt ra, cô thấy mình còn đang ở lớp học nên đành im lặng chờ đợi tan tiết.
Sau khi buổi học kết thúc, cô chậm rãi đến phía sau trường, lưng dựa vào vách tường, cô lên tiếng:
- Tiểu Cửu, truyền cốt truyện đi.
Tiểu Cửu xuất hiện trước mặt cô, nó gật gù liền truyền tải cốt truyện.
Nam chủ Chương Sơ Mặc là đứa trẻ sống trong gia đình hạnh phúc, ba là giám đốc công ty, mẹ là nội trợ nhưng hạnh phúc kéo dài đến khi anh tuổi, ba mẹ bị giết hại, anh từ đó mà gia nhập băng nhóm giết người do thiếu tướng lãnh đạo, ông ta thu nhận anh, huấn luyện anh trở thành tay săn giết người lợi hại nhất băng nhóm.
Nam nữ chủ quen nhau thông qua vị thiếu tướng, nữ chủ Trang Vân Du là con gái cưng của thiếu tướng, cô ấy vốn dĩ chỉ yêu thích gương mặt nam chủ, sau một lần được nam chủ bảo hộ mà đem lòng say đắm anh ta, nữ chủ chấp nhận tay nam chủ dính đẫm máu người, chấp nhận việc anh đạm mạc vô tình, bằng lòng theo đuổi anh ta.
Chương Sơ Mặc sau khi trả mối thù cũ thì chấp nhận tình cảm của Trang Vân Du, kết cục hai người kết hôn với nhau, nam chủ lên đứng đầu băng đảng.
Truyền xong cốt truyện, Tiểu Cửu tặc lưỡi bày tỏ:
- Nữ chủ dễ dãi quá, mặc cho nam chủ giết người không ghê tay vẫn chấp nhận yêu cậu.
Tình yêu của cô ấy cao thượng quá nhở?
Khả Lạc nâng mắt nhìn Tiểu Cửu, cô nhếch mép đáp:
- Nếu người mà nam chủ giết mà người thân cô ấy thì cô ấy có tiếp tục yêu cậu ta không?
Tiểu Cửu thở dài, lên tiếng bênh vực nam chủ:
- Chương Sơ Mặc thật ra không tồi, cậu ta chỉ nhận những nhiệm vụ giết người tham ô hay cưỡng bức phụ nữ, nói đi cũng nói lại cách nam chủ giết người quá tàn bạo rồi!
Cô gật đầu, nhướng mày nhìn Tiểu Cửu, lên tiếng hỏi:
- Vậy còn nguyên chủ, cô ấy là ai mà lại muốn chăm sóc nam chủ?
Tiểu Cửu ngoe nguẩy đuôi tiếp tục truyền thân phận của nguyên chủ Lăng Hy.
Lăng Hy là hàng xóm của nam chủ lúc nhỏ, đồng thời cũng chính là mối tình đầu và là kẻ mà nam chủ hận nhất.
Ba của nguyên chủ cũng là giám đốc công ty, mẹ cô là bạn thân của mẹ nam chủ, vậy nên Lăng Hy và Chương Sơ Mặc quen biết từ nhỏ.
Nguyên chủ đại khái lớn hơn nam chủ tuổi, vậy nên cô vẫn luôn coi nam chủ là em trai mà tận tình chăm sóc.
Vừa nhận được thông tin về thân phận Lăng Hy, Khả Lạc nhíu mày thắc mắc:
- Người nam chủ hận?
Thảm họa năm tuổi của nam chủ là nguyên nhân khiến nam chủ hận Lăng Hy và muốn báo thù cả nhà nguyên chủ.
Đêm hôm đó, đám người lạ mặt đến giết hại gia đình nam chủ, anh may mắn trốn thoát liền chạy sang nhà nguyên chủ cầu cứu, nào ngờ nhà nguyên chủ không giúp anh ta mà còn chuyển đi vào sáng hôm sau.
Ngay từ ngày hôm đó, nam chủ liền thề phải trả thù thay ba mẹ, trả thù đám người đó và cả gia đình nguyên chủ.
Chương Sơ Mặc hận Lăng Hy vì đã bỏ rơi anh, vậy nên vẫn luôn kiếm cô trả thù.
Tiểu Cửu truyền tới đây liền thở dài phiền não:
- Vốn dĩ Lăng Hy là mối tình đầu của Chương Sơ Mặc, cậu ta đã tỏ tình nguyên chủ, sau đó liền hứa sau này sẽ cưới cô ấy.
Khả Lạc vươn tay chỉnh lại tóc, cô lên tiếng:
- Nguyên chủ nếu đã quan tâm Chương Sơ Mặc như vậy, tại sao tối hôm đó lại không giúp đỡ cậu ta?
Tiểu Cửu biết ngay cô sẽ hỏi câu này, nó ngẩng mặt lên, kiêu ngạo trả lời:
- Bởi vì tối hôm đó nguyên chủ tụ tập với bạn bè.
Sáng hôm sau vừa về đã bị ba mẹ dẫn đi nơi khác, một câu tạm biệt cũng chưa kịp nói với nam chủ.
Ngừng một chốc, thấy cô im lặng không nói gì, Tiểu Cửu liền lên tiếng:
- Hiện tại là ngươi vừa tuổi, ngày mai là ngày tổng kết cuối năm học.
Còn hai tháng nữa là tới lúc tình tiết quan trọng đó xảy ra, ngươi không thể thay đổi sự việc tối hôm đó đâu đấy.
Cô thở dài, vẻ mặt khó xử nhìn Tiểu Cửu, thấy vậy nó bĩu môi nhìn cô, nhẹ giọng nói:
- Thế giới này có nhiệm vụ ẩn, thuyết phục nam chủ rời khỏi băng nhóm giết người.
Khả Lạc sững người, cô chỉ tay về phía trước, ngập ngừng hỏi:
- Ta đem nam chủ rời khỏi băng nhóm? Cậu ta chưa chém ta một đao là may rồi đấy!
Tiểu Cửu vươn tay xoa xoa đầu cô, cười trên nỗi đau của người khác là tài năng của nó:
- Ta tin tưởng ngươi.
Cô thẫn thờ rời đi, từng bước từng bước nện trên đường đá, lẩm bẩm:
- Nhưng ta không tin tưởng ta.
Bất chợt một bóng dáng nhỏ bay nhanh về phía cô, Chương Sơ Mặc vươn tay ôm lấy Khả Lạc, vui vẻ nói:
- Lăng Hy, em đến đón chị đây.
Lúc này Chương Sơ Mặc chỉ mới gần tuổi, dáng vẻ còn chưa dậy thì, chỉ cao tới ngực của Khả Lạc, ánh mắt cậu lấp lánh nhìn cô.
Bởi vì trường cậu cách trường cô hơi xa nên bao giờ cậu cũng phải chạy nhanh để đến gặp cô, sau đó cả hai cùng nhau về nhà..