Nữ chính không hổ là nữ chính, sau một thời gian dài vắng bóng, mà đã kéo cả võ lâm cùng dàn hậu cung tập trung đông đủ trước mặt Tô Lệ rồi.
Nhưng mà....
"Ma ma... " A Hoa ngập ngừng gọi Tô Lệ, muốn nói nhưng lại bị khí thế của đội quân phía trước dọa sợ.
"Kéo cái gì, tiếp tục nướng thịt đi! "
"Ta sợ ..." A Hoa .
"sẽ không chia cho bọn hắn! "
"..." A Hoa : ý ta nói không phải là cái này. Ngài còn tâm trạng ăn với uống sao?!!!
"các ngươi, tới có việc? Không có thì lượn nhanh, đừng cản trở ta ăn thịt! " Tô Lệ
"..." Quần chúng tới làm phiền.
Ngài có thể chú ý tình hình hơn được không?
Lâm Y Thần một bên ngồi trông bếp. Vẻ mặt rất thờ ơ, giống như đã quá quen với trường hợp này. So với việc ngồi bế quan tỏa cảng trong phòng suy nghĩ cách điều chế tiên đan , còn chẳng bằng theo Tô Lệ kiếm chút lộ phí (tiền mua dược liệu chưa bao giờ là rẻ) . Hắn đang suy nghĩ đến số thuốc trị thương trong túi mình có và bắt đầu tính giá cho có lời nhất.
"ngươi..."
Một nam nhân định lên tiếng thì Phỉ Nhược ngăn trước. Bắn rap kiểu thánh mẫu.
"Ma ma, Tô ma ma, có phải ngài luôn căm ghét, ghen tị với ta không ? Nếu không thì tại sao, tại sao ngài lại luôn bắt nạt ta như vậy.... Không chỉ như vậy, ngài còn động đến những người vô tội nữa.... Hôm nay chúng ta ở đây, đều là bất đắc dĩ. Đều là do ngài ép buộc cả thôi! "
"Còn ngài nữa, Lâm thần y, tại sao, tại sao lại ở cùng với ma ma chung một ruộc chứ? "
"..." Lâm Y Thần : Sao lại nhắc tới hắn rồi.
Phỉ Nhược có hệ thống nhắc nhở lên mới có thể nhìn xuyên lớp dịch dung của hắn cũng không có gì lạ.
"các ngươi còn tiền không? Nghèo quá ta không đánh! " Tô Lệ
"..." Đám đông : cái này hệ trọng à?!!!
Tô Lệ ngược lại không để ý đến đám đông sôi sục tình huống. Lại hướng Lâm Y Thần đánh cược.
"tuy nói bọn hắn giờ nghèo rớt mồng tơi, không rút được mấy đồng. Nhưng mà...." Tô Lệ
"Cược xem ai đoán trúng thì rút được nhiều hơn? " Lâm Y Thần
"Đúng rồi!" Tô Lệ cho hắn cái khích lệ.
"..." Quần chúng ăn dưa : Khinh người quá đáng!!!
Cái gì gọi là rút được vài đồng!!!?
"ta đoán vạn /người! " Lâm Y Thần.
"vậy nếu ngươi đoán sai, tất cả số còn lại sẽ thuộc về ta! " Tô Lệ.
"Lâm thần y, ngươi đừng để yêu nữ này mê hoặc nữa !" Phỉ Nhược không ngừng hỗ động kêu gào. Cơ mà sao hắn lại không phản ứng với mị lực của nàng ?
"ngươi có tiền cho ta không mà cứ kêu hoài vậy? " Lâm Y Thần.
"..." Phỉ Nhược : Đây mà là lời một nam chính nên nói à?!
"các ngươi....các ngươi quá đáng!!! "
Em gái trà xanh Phỉ Nhược bật mode. Người người vì nàng ta xông pha trận mạc.
---ba phút sau đó ----
"ngươi còn bao nhiêu tiền? " Tô Lệ kề đao gần cổ mỗ A nọ.
" .... lượng bạc? " Mỗ A theo bản năng cầu sinh kêu lên.
"ít quá! Họ Lâm, làm thịt hắn đi! " Tô Lệ
"..." Mỗ A : Đừng mà!!!
"bằng cách nào? " Lâm Y Thần.
"Mọi thứ , miễn hắn ói ra tiền !" Tô Lệ.
"..." Mỗ A : Xin vĩnh biệt cuộc đời .
Sau đó Tô Lệ và Lâm Y Thần lại thu được một sấp giấy nợ .
Ngươi không có tiền thì có thể mượn họ hàng, để họ hàng ngươi trả thay .
Còn việc sau này ngươi có thể có khả năng trả lại tiền cho họ hàng của ngươi hay không? ....
Thì đó là việc của ngươi!!!
Chị gái châm ngôn rất rõ ràng !!!
...
"các ngươi, khinh người quá đáng!!! " Phỉ Nhược.
"ngươi còn chẳng có một xu, không đáng để ta khinh !" Tô Lệ.
"..."
" ngươi ...ngươi cứ đợi đó, đợi ta quay lại, ngươi nhất định sẽ hối hận! "
"không đợi, cũng đừng quay lại nữa! "
"..."
"ngươi, các ngươi bắt nạt ta! "
"thì tính sao?"
"..."
"A Nhược, nàng ta quá mạnh,chúng ta đánh không lại. Không bằng quay về nghĩ cách.... " Mỗ B lên tiếng.
"Một lũ vô dụng !Đừng chạm vào ta! "
"A Nhược, nàng đừng nóng! Chờ một thời gian nữa ... "
"Chờ? Ta còn phải chờ đến bao giờ nữa?! Đây đã là lần thứ mấy rồi? Một đám đông như vậy còn không ,còn không đánh lại một nữ nhân, các ngươi cũng xứng tự xưng nam nhân sao?! "
"A! Ta ghét các ngươi!! "
"Ta cũng ghét ngươi nữa Tô Lệ, sao ngươi luôn phá đám ta? Sao có ngươi ở đây, ta làm gì cũng không thuận lợi?! Tại sao? Tại sao?!!!! "
Lâm Y Thần thấy Phỉ Nhược chính là phát điên rồi. Lười muốn phản ứng thì đột nhiên lại nghe.
"còn có Lâm Y Thần , ngươi vốn nên thuộc về ta. Sao ngươi có thể đi theo một bà thím hơn mình cả chục tuổi chứ? "
" nàng ta có tiền! " Lâm Y Thần không cần suy nghĩ lập tức trả lời.
Đều có nhiều nam nhân vậy rồi còn đánh chủ ý hắn. Không biết lũ kia ăn gì đâu mà ngu...
"..." Đám đông.
"..." Phỉ Nhược.
Đúng là không thể so sánh!
Mọi người đều cho rằng Phỉ Nhược phát điên, lại chỉ có Tô Lệ nhìn ra hai đứa tiểu yêu kia đang tác quái. Có điều, không thể trực tiếp rút của Phỉ Nhược, chúng nó liền đổi mục tiêu ,sang đám bên cạnh.
"A..... !"
"cái gì? "
Có một vài người trong số đó đột nhiên trở nên giận dữ , đau khổ, phát điên, rồi già hóa nhanh chóng. Lâm Y Thần cũng dần nhận ra có gì đó không ổn.
[chị, đám kia mà giết người thì điểm công đức của chị tích được sẽ bị trừ đó! ]
Trừ đi, còn nhiều lắm, không sợ!
Hệ thống :"..." Nó nhắc nhở còn có tác dụng?!
Nói vậy, Tô Lệ cũng không định để hai đứa kia quậy lên, tàn sát người thật.
Cơ mà lúc Tô Lệ định lên tiếng ngăn cản hai đứa. Đột nhiên....
Nói gì cho ngầu giờ?
Hệ thống :"..." Giờ cái đó quan trọng? Mà sao nó phải quan tâm ?!!!
"A, trượt chân, té đây! " Tô Lệ .
"..." Hệ thống : Really?!!!
"..." Lâm Y Thần.
Luồng khí đen thấy vậy đột nhiên hướng Tô Lệ tấn công.
"..." Tô Lệ .
"Đau lưng quá! Giờ đứa nào cho ta dựa, ta sẽ bớt đánh nó đấm! "
Hệ thống : "..." ???
Vèo! Vèo!!
Tại thời điểm Tô Lệ nhìn lướt qua khí đen. Khí đen chợt rùng mình. Giống như bản năng cầu sinh biết phải làm gì tiếp theo .
"meo meo meo ~thoải mái chứ ạ?! " Cục than lên tiếng bán manh cầu sinh.
Nó không biết. Đường đường hung thú. Lại không qua nổi ánh mắt Tô Lệ ....
Nó chỉ biết là : Bị đánh sẽ đau. Sớm cầu tình tha thứ thì sẽ nhẹ chút!!!
"..." con sâu : Không có chính khí !!!
Cơ mà nó cũng thế ! (-_-!!)
.....
Bởi vì Tô Lệ không cho chúng nó giết người, nên chỉ được hút một chút ,để lại một hơi cho đám đó , sau đó còn phải xóa đoạn kí ức kia nữa.
"meo ~? " (Nó làm tốt chứ? Còn bị ăn đánh không? ) Cục than khều móng vuốt, chạm vào tay Tô Lệ.
"ừ! Tạm được! "
"meo ~" (Sống rồi)
Đường đường hung thú, lại kêu tiếng mèo?
Bán manh cầu sinh thì không cần mặt mũi !!!
....
Tô Lệ sau khi tổng kết số tiền đếm được :
"không đủ vạn, ngươi thua, tất cả chỗ này là của ta! "
"..." Lâm Y Thần : lại bị hố rồi!!!
"vậy còn giấy nợ? "
"không cần nữa! " Đống giấy trong tay Tô Lệ lả tả tách ra từng mảnh nhỏ, bay như tuyết trắng xóa trên trời.
Vừa nãy Lâm Y Thần cũng bị xóa một đoạn trí nhớ, cho nên hắn không biết. Nếu đã để đám nhóc kia "ăn" bọn chúng, vậy giấy nợ này, không cần nữa. Làm người không thể quá tham lam.
Hung thú có thể điều khiển nhân tâm, bới móc sự thối nát trong nhân tâm, giật dây kẻ đó làm những điều ác , nhưng đồng thời đó cũng là thức ăn của chúng. Khi kẻ nào đó điên cuồng đến mất lý trí, bản thân yếu đuối nhất là lúc nó xâm lấn . Nhân tâm đi cùng sinh mệnh, cắn nuốt nhân tâm, cũng chính là rút cạn sinh mệnh và trí tuệ con người.
...
Tuy rằng Tô Lệ đã bảo hai đứa kia xóa đi sự tồn tại của chúng nó trong ký ức của đám người kia, không có nghĩa là tất cả ký ức ngày hôm đó đều mang đi. Cho nên Phỉ Nhược, người được người ta theo đuổi hàng ngày, hôm nay cũng rất vất vả...
"Bắt nàng ta lại!"
"nàng ta chạy đâu rồi? "
"Nhanh tìm! Đều tại ả ta mà giờ ta mất trắng tất cả ! Ta nhất định sẽ không tha cho ả "
Tuy rằng Tô Lệ mới là người đánh cướp bọn chúng, nhưng bọn hắn đánh không lại nhân gia, chưa kể những lời xúc phạm ngày hôm đó Phỉ Nhược thốt ra, nếu như vẫn còn người chạy theo vây quanh nịnh bợ nàng ta, thì chính là đầu óc có hố. Cho nên một đám lũ lượt tìm Phỉ Nhược trả nợ.
Ôi nhìn xem, ta đã nói là nhiều người theo đuổi thật đáng sợ a!
Hệ thống : "..."
Mà Phỉ Nhược lúc này. Hệ thống không ngừng cảnh báo.
"Chỉ số thiện cảm của các nam chủ đang rớt xuống đáy cốc. Xin ký chủ hãy mong chóng nghĩ cách khôi phục! "
"ta biết rồi! Đừng nói nữa! Nhưng mà ta còn đang bị đuổi giết, ngươi có giỏi thì nghĩ cách giúp ta xoay chuyển tình thế đi! "
"Hệ thống không đủ thông số để giải đáp vấn đề này! Xin ký chủ tự giải quyết việc của mình! "