Ở hệ thống không ngừng phân phát nhiệm vụ tới, Tô Hành lại mở rộng thu mua sản nghiệp.
Cẩu bằng hữu Tô Hiên không sợ chết lại tới khiêu khích.
"Tô Hành, ngươi gần nhất sống tốt chứ? "
"tốt sao được ,nàng ta bị đuổi khỏi nhà mà! "
"Bách Hoa Yến đầu năm nay ,nàng ta còn tham gia đâu . Chắc chắn là trong nhà nghèo đến không còn đồ ăn, phải bán nghệ kiếm chút tiền sống qua ngày đâu? "
"ha, thật sự? Ta còn chưa trải qua cái cảm giác chết đói ngày nào đâu? Ha ha.... "
Đệ hai mươi chín nguyện vọng : trị cẩu bằng hữu Tô Hiên (/..)
Xác thực thiếu đánh!
"các ngươi nói ngưỡng mộ? Muốn thử trải nghiệm cảm giác làm người nghèo? Được a! "
Tô Hành đem đấm cẩu hữu của Tô Hiên hành như lăn bánh, nặn bột mì. Sau đó mĩ danh tống tiền.
"mỗi đứa ói ba mươi vạn lượng bạc trắng ,không trả hôm nay cũng đừng nghĩ về nhà nữa! "
"..."
Có lẽ khí chất Tô Hành quá dọa người ,đám kia cử người về cầu cứu. Cầu cứu bất thành đành gom tiền chuộc.
Chị gái đánh cướp thời điểm luôn rất nghiêm túc.
Đệ hai mươi chín nguyện vọng : trị cẩu bằng hữu Tô Hiên. (/..)
Ba mươi vạn không phải số nhỏ ,cơ hồ là bán hết nhà cửa cũng chưa chắc gom đủ. Bọn họ đành cầu cứu quan huyện, nói Tô Hành bắt cóc nhóc con nhà họ.
Quan huyện từ chối tiếp!
Nói đùa! Đưa tiền hay mệnh đều là nàng ta ở chịu thiệt, tốt nhất là không dính vào Tô Hành.
Thế là phụ huynh các nhà chạy vay mượn các nơi mới gom đủ.
Lấy tiền đổi người, nhóc con đám được cứu về. Đi qua Tô Hành, vẫn không sợ chết khiêu khích .
"ngươi chờ đó, chúng ta sẽ còn quay lại tìm ngươi tính sổ!"
Phụ huynh cứu nhóc con về ngày đầu tiên, là cho chúng nó một trận đòn.
Đấm cẩu hữu của Tô Hiên căn bản không có thời gian đi tìm Tô Hành phiền phức . Tại vì bây giờ bọn hắn phải học làm người trưởng thành, và nai lưng ra đi làm, kiếm tiền trả nợ.
Thực sự là đang trải nghiệm cảm giác làm người nghèo!
Đúng là cái miệng hại cái thân!
....
Một đám cẩu hữu đột nhiên biến nghèo, còn nghĩ cầu cứu chính mình, Tô Hiên tỏ vẻ từ chối. Còn cùng bọn họ cắt đứt quan hệ.
Đám cẩu hữu mắng nàng ta bạch nhãn lang, khinh người quá đáng. Nhưng nói nhiều vô dụng, giờ cũng không thể thay đổi bọn họ tình huống.
...
"tại sao ngươi phải giấu tài? Làm cái hoang đường phế vật? " Vân Tranh.
"ta không giấu! Là bọn họ ở tự làm mù mắt mình! " Tô Hành.
"..." Cũng đúng!
Đại ca, ngươi gọi ta ra đây làm chi a? Nói nhanh! Nói thẳng!
"nếu... có cơ hội thăng quan tiến chức, ngươi có nghĩ tham gia cùng chúng ta...."
"Ai da, ta bụng..... Đau quá! Giống như đến kỳ! Không được, ta phải vào trong nghỉ ngơi! "
Tô Hành không để Vân Tranh nói hết, kiếm cớ chuồn lẹ.
"..." Vân Tranh : Trốn đến thật mau!
Nói đùa! Nhà bao việc! Cái gì thăng quan tiến chức? Không nghĩ!
Vân Tranh còn ở suy nghĩ. "ta có nên dùng mỹ sắc lôi kéo ?"
Tùy tùng đi qua :....
Chủ tử vừa thốt ra lời vàng ngọc gì thế?
...
Vân Tranh ở lôi kéo Tô Hành nhập bọn họ trận doanh. Hơn nữa Tô Hành xác thực lợi hại ngầm, lôi kéo về trận doanh chỉ có lợi vô hại.
Tô Hành không nhịn nổi bị hắn làm phiền, liền thẳng thắn.
"chúng ta ly hôn đi! "
"..."
"lúc trước kết hôn vì nguyện vọng cố phụ ,bây giờ đã xong, liền ai đường nấy đi! "
Ly hôn giấy tờ cũng chuẩn bị sẵn rồi.
Vân Tranh cầm tờ giấy, cũng không nói gì, kéo theo tùy tùng rời đi!
Là hắn quá vội vã, cho rằng bọn họ có thể cùng chung đường. Ai ngờ, chính mình ở tự đa tình.
Tô Hành đi dạo, thấy mấy cái kia cẩu hữu của Tô Hiên, trước có bao nhiêu kiêu căng ,nhục nhã nàng làm việc thấp hèn. Giờ đang vất vả làm việc nặng đâu.
Bọn họ trừ mệnh ra, chẳng còn gì đáng giá nữa rồi.
Đệ hai mươi chín nguyện vọng, số liệu tự rút đi, hiện lên hai chữ 'hoàn thành' rồi biến mất .
Ta còn quên cái gì không nhỉ?
...
Trong không gian ---
"ngao ~ lão đại chủ nhân, ngài ở đâu a? (Chúng) ta đói bụng rồi!!"
"ngao ngao~"
Là ai nói nuôi chúng nó, giờ để chúng nó bị đói a!
...
Nghiệt quật tới thật đúng lúc và không chừa ai.
Sáng vừa đưa hưu thư cắt đứt quan hệ, tối đến lại đón hai người bọn họ vào cửa.
Vân Tranh đỡ một thân máu tùy tùng. "giúp ta... "
"vào đi! "
Đệ hai mươi bảy nguyện vọng : giúp đỡ người qua đường (/) .
"hai người chúng ta bị sát thủ đuổi giết, có thể trốn nhờ ở đây được không? "
"được! " Tô Hành.
"ngươi muốn nói cái gì thì nhờ nốt đi?"
"cứu hắn! " Vân Tranh chỉ tùy tùng.
"xong việc nhớ cảm ơn ta x lần! "
"..." Vân Tranh : người này vẫn luôn ở kỳ cục vậy sao?
...
Gió lạnh, trăng treo cao. Nước mưa dội xối xả, cùng tiếng bước chân hỗn loạn không phân biệt. Tô Hành đứng cạnh cây khô thì thầm.
"ra đi ,vận động một chút, không cần nương tay !"
Ánh trăng bị mây đen che khuất, góc nhỏ bên gốc cây xuất hiện hai luồng sáng thoáng qua .
...
"khụ, ngoài chúng ta, có người ở ngoài sao ?" Vân Tranh bị tiếng động bên ngoài nhiễu loạn, có chút lo lắng.
"không có, ngươi nghe lầm, là tiếng mưa! " Tô Hành đang ở giúp họ băng bó vết thương cùng thượng dược. Cái kia tùy tùng bị thương rất nặng, lại mất máu, chậm một chút liền muốn đi chầu Diêm Vương điện ,nếu không gặp chị gái trước.
"vậy sao? Thực ồn! "
"ừ! "
Nhìn Tô Hành hoàn toàn không chút sợ hãi cùng lo lắng, Vân Tranh quyết định bỏ xuống lo âu tâm, lựa chọn tin tưởng nàng.
Thực không ngờ, vài giờ trước ,hắn vẫn vì quốc gia chính mình suy nghĩ, lo toan đủ điều . Không màng nguy hiểm tới địch quốc lấy tình báo. Vài giờ sau, liền bởi vì một câu nói của một người , mà biến thành kẻ phản bội ,bị cả nước truy sát. Vận mệnh đôi lúc chính là buồn cười!
"có phải ngươi, sớm đoán trước ta kết cục..... nên mới không nghĩ đầu nhập chúng ta ?" Vân Tranh : Cũng đúng, nàng ta thông minh như vậy, làm sao có thể không đoán ra hắn thân phận đâu.
"không, ta ngại phiền! " Tô Hành : nhà bao nhiêu việc, thực sự rất bận rộn.
"..." Vân Tranh.
"ta không chơi tâm kế, càng thích dùng nắm đấm giải quyết vấn đề! "
"phốc! "
Vân Tranh nhịn không được phì cười.
Đệ hai mươi bảy nguyện vọng : giúp đỡ người qua đường (/) .
...
Rạng sáng, mặt trời ở ngoi lên. Cái kia tùy tùng hôm qua còn ở thoi thóp chờ chết ,hôm nay đã ở sinh cơ hoạt cốt đi lại ,tới tìm Tô Hành nói tạ.
Tô Hành cho bọn hắn dùng tiên đan trị thương ,đương nhiên nhanh hồi phục .
Tiên đan mà không có hiệu quả liền muốn đổi tên thành phế phẩm đan đi!
Tiên đan:??? Nó đã làm gì sai?
Tùy tùng còn muốn thay nhà mình chủ tử chuyển lời .
Tô Hành trước chặn hắn.
" muốn ở lại thì bảo hắn tự mình tới nói , mặt dày một chút mới sống lâu được ! Hắn còn điều kiện nợ ta chưa trả, muốn rời đi, trước thanh toán xong đã ."
Vân Tranh sau khi được tùy tùng chuyển lời, liền tự mình tới tìm Tô Hành.
Hôm qua còn ở mưa to, hôm nay sân đã tạnh ráo, lại rất sạch sẽ. Hôm qua hỗn loạn tiếng ồn trong sân truyền lại, hắn nghe được rõ ràng đâu, vậy mà sáng nay tỉnh lại đã thấy được quét dọn sạch sẽ rồi. Lẽ nào truy binh không đuổi tới?
Hơn nữa Tô Hành vẫn luôn canh gác phòng hắn cả đêm, sáng sớm ra còn có thể dọn dẹp sân nhanh chóng tới vậy? Vẫn là nàng ta ở che giấu thế lực?
Bọn họ hiện tại không phải phu thê, cũng không phải bằng hữu, lấy cái gì thân phận cùng kiếm cớ xin ở lại mới tốt ? Huống hồ, hắn còn đang bị truy sát, cần kiếm một nơi ổn định xuống dưới.
"thực hiện ngươi lời hứa, cảm ơn ta (x lần) ! " Tô Hành ở nhớ kỹ đâu.
"...A, được! " Vân Tranh.
Vân Tranh sau đó : khô máu!!!
"thực ra ta... "
"đúng lúc nhà ta thiếu cái người coi cửa, quét dọn ,ngươi muốn ứng tuyển? " Tô Hành.
"được! " Đây là cho hắn cơ hội.
"chủ tử? "
"ngươi làm đi! " Vân Tranh.
"..." Tùy tùng.
Đệ hai mươi bảy nguyện vọng : giúp đỡ người qua đường (/) .