Chương :
Edit by Thùy Linh, Ngọc
Beta: Ngọc
Cha mẹ Triệu nghe xong, hai người trao đổi ánh mắt: "Di Quân, chuyện gì đã qua, không nên nhắn lại làm gì."
Triệu Di Quân đáy lòng chính vô cùng kinh hãi, cô ta bên ngoài đáp ứng cha mẹ, nhưng bên trong vô cùng kinh sợ.
Thời điểm nằm trên giường, càng nghĩ càng kinh hãi, cô ta cầm điện thoại lên, chuyện này cô ta nhất định không thể gạt Liễu Nhất Chu, cô ta muốn nói cho Liễu Nhất Chu biết, Diệp Thiều Hoa đã sớm nhận ra hắn, Diệp Thiều Hoa nhất định có mang dã tâm tới gần bọn họ!
Hiện tại đây chính là trả thù, cô ta không thể để cho Liễu Nhất Chu bị con đàn bà kia lừa gạt, hắn cũng là người trong cuộc, hắn có quyền lợi được biết chân tướng mọi chuyện năm đó.
Liễu Nhất Chu gần đây cũng bị tin tức báo chí bao chùm lấy, anh ta và Diệp Thiều Hoa, thanh danh hai người cũng không được xem là dễ nghe.
Nhất là Diệp Thiều Hoa, cô ấy không có lỗi gì.
Anh ta muốn giải thích với truyền thông, nhưng người phản đối đầu tiên là Úc Triết Hàm: "Không được, Nhất Chu, cậu mà ra mặt giải thích thì Di Quân sẽ cảm thấy thế nào hả."
Chính câu nói này, khiến cho Liễu Nhất Chu không ra mặt.
Anh ta ngồi một mình trong văn phòng, một tay châm điếu thuốc, có đôi khi hắn hận chính bản thân mình. Vì sao lúc trước lại trêu chọc Diệp Thiều Hoa, nhưng anh ta lại cảm thấy may mắn, may mắn vì lúc trước bản thân giống như bị quỷ ám đã lựa chọn Diệp Thiều Hoa.
Trợ lý nói cho anh ta biết Triệu Di Quân có chuyện trọng yếu muốn tìm anh ta.
Khói thuốc tràn ngập trong phòng, Liễu Nhất Chu cố gắng nghĩ đến Triệu Di Quân lại phát hiện gương mặt cô trong đầu của mình đã càng lúc càng mờ nhạt, mà bóng dáng Triệu Di Quân cũng dần dần bị một người khác thay thế.
Anh ta dụi tàn thuốc, nhìn Triệu Di Quân đẩy cửa tiến vào: "Có chuyện gì vậy nói đi."
Liễu Nhất Chu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, anh ta có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với Triệu Di Quân.
Triệu Di Quân trong lòng có chuyện, cô ta không chú ý tới vẻ mặt của anh ta, cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Liễu Nhất Chu: "Nhất Chu, anh có nhớ tới vụ bắt cóc mười lăm năm trước không, Diệp Thiều Hoa chính là người nửa đường bỏ lại mọi người mà chạy trốn!"
"Em đanh nói bậy gì đó?" Liễu Nhất Chu nhíu mày: "Đứa bé năm đó sao lại là cô ấy được? Không phải là em vẫn luôn ở cùng anh sao?"
"Sao lại là em được?" Triệu Di Quân kinh ngạc nhìn anh ta một cái: "Diệp Thiều Hoa là con gái của chú hai em, năm đó cha cô ta là, thời điểm bệnh tình nguy kịch. Cô ta đến Triệu gia mượn tiền cứu ba, bởi vì cô ta giống em, cho nên mới bị bọn chúng nghĩ là em trói lại với mọi người. Lúc đó cô ta không thể lấy được tiền cứu ba, ba cô ta cũng bởi vì vậy mà chết."
"Cho nên, Nhất Chu, cô ta nhất định biết đó là anh! Cô ta nhất định biết rõ chuyện của chúng ta, muốn dựa vào diện mạo giống em để tiếp cận anh báo thù, nếu không phải do chúng ta, ba cô ta sẽ không chết! Bây giờ cô ta thành công rồi, cô ta hoàn toàn đánh bại em rồi, Nhất Chu, anh nhất định phải tỉnh táo!"
Triệu Di Quân vốn cho là nói xong, Liễu Nhất Chu nhất định sẽ phẫn nộ.
Nhưng mà không hề có, hắn sau khi nghe xong ngồi trên ghế, tròng mắt đều không hề chuyển lấy một lần.
"Nhất Chu?" Nhìn thấy bộ dáng trầm mặc này của Liễu Nhất Chu, Triệu Di Quân có chút sợ hãi.
Mất một lúc lâu, anh ta mới lấy lại tinh thần, nhìn Triệu Di Quân một chút: "Em đi trước đi, anh muốn yên tĩnh một chút."
Triệu Di Quân biết Liễu Nhất Chu bị đả kích lớn như vậy trong nháy mắt không thể trở lại bình thường, cho nên không nói gì, an ủi anh ta một câu, sau đó rời khỏi nơi này.
Thời điểm xuống lầu, cô ta cảm thấy không khí trong lành vô cùng.
Bây giờ cô ta đấu không lại Diệp Thiều Hoa, nhưng cô ta không tin Liễu Nhất Chu đấu không lại, hiện tại Vĩnh Đằng nắm trong tay một phần tư mạch máu kinh tế của nước Hoa, anh ta muốn xử lý Diệp Thiều Hoa, mặc dù có chút phiền phức, nhưng cũng không phải không có được
“Cha, mẹ, hai người yên tâm, lần này cô ta nhất định sẽ bại trận thôi.” Triệu Di Quân không làm việc bên công ty của giám đốc Đinh nữa, cho nên từ nay trở về Triệu thị, cô ta nói lời thề son sắt.
Thấy cô ta tự tin như vậy, cha Triệu mẹ Triệu ngẫm lại quan hệ của cô ta và Liễu Nhất Chu, cũng không lo lắng.
Một đoàn người có chút vui sướng mở một cuộc họp, mấy ngày nay nhà họ Triệu lâm vào một vụ án kiện kinh tế, có chút không gượng dậy nổi, Triệu Di Quân không chỉ ra mặt ổn định lòng người, còn ở trước mặt Hội đồng quản trị công ty hứa hẹn, nhất định sẽ lấy được công trình trước mắt.
Trên mặt mỗi người trong phòng họp đều hiện vẻ vui sướng.
Trên tay Triệu Di Quân còn cầm văn kiện hợp tác, vừa định chia cho từng người, lại không ngờ cửa phòng họp được mở ra.
“Là bà?” Mẹ Triệu không dám tin mà chỉ vào người dẫn đầu, người kia chính là mẹ Diệp, nhưng lại không phải mẹ Diệp mà mẹ Triệu quen biết, mẹ Diệp hiện tại làm gì có dáng vẻ sỡ hãi rụt rè như trước kia.
“Xin lỗi.” Trợ lý của Diệp Thiều Hoa lịch sự đẩy mắt kính: “Chín giờ sáng hôm nay, cô Diệp đã chính thức thu mua lại Triệu thị, hiện tại tập đoàn Triệu thị là của mẹ cô Diệp bà Diệp Đông Hương . . . bà Triệu đúng không, mọi người đừng kích động, tuyệt đối không nên bất kính với bà Diệp Đông Hương, các người có thể ở lại công ty này hay không, còn phải xem ý tứ của bà ấy.”
Công ty hoàn tất thủ tục vô cùng nhanh, tất cả mọi người Triệu nhìn người của công thương đến một chuyến, tập đoàn Triệu thị trước kia, thoáng một cái đã đổi tên thành Diệp thị.
“Hiện tại . . . làm sao bây giờ?” Mẹ Triệu nhìn Triệu Di Quân, trên mặt bà ta lộ ra thần sắc khuất nhục.
Từ lúc gặp gỡ lần đầu mẹ Triệu đã khinh thường Diệp Đông Hương là đồ nhà nghèo không có văn hoá, người này từ đầu tới cuối đều không thể so được với mình, con gái sinh ra cũng chỉ có thể làm thế thân cho con gái bà ta.
Không ai nghĩ tới người mà bà ta xem thương lại chỉ dựa vào con gái đã có thể đứng trên đỉnh đầu bà ta?
Vài tuần trước, bà ta còn cao cao tại thượng quở trách Diệp Đông Hương, không ngờ tới lúc chưa bao lâu, vai vế đổi cho nhau, biến thành Diệp Đông Hương một câu là có thể quyết định vận mệnh của bọn họ.
Bà ta chịu không được sự chênh lệch lớn như vậy!
"Không có việc gì, chúng ta đi tìm Nhất Chu, hắn nhất định có biện pháp." Triệu Di Quân tin tưởng Liễu Nhất Chu sẽ không thờ ơ.
Cô ta rất tin tưởng, cho đến khi cô ta lái xe đến tổng bộ của Vĩnh Đằng, nhưng vừa mới xuống xe, thứ cô ta thấy được là màn phỏng vấn trên quảng trường trung tâm thương mại của anh ta.
Liễu Nhất Chu ngay trước nhân dân cả nước rất rõ ràng nói : "Không phải, tôi và Triệu tiểu thư chưa từng có quan hệ gì cả, năm đó giáo viên của chúng tôi đều biết. Từ khi ra đời đến bây giờ, nghiêm chỉnh mà nói, kết giao với tôi chỉ có minh Diệp tiểu thư. Bởi vì tôi phạm một chút sai lầm, cô ấy đã rời đi, nhưng tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ, tôi hi vọng mọi ngươi đừng đi quấy rầy cô ấy."