Chương
Edit & beta by Ngọc
-----
Những lời nói này của Liễu Nhất Chu như một bàn tay hung hăng tát vào mặt Triệu Di Quân.
Nhưng mà điều khiển Triệu Di Quân không hiểu là, Liễu Nhất Chu nói vậy cũng thôi đi, Úc Triết Hàm cũng không nói thay cô ta.
"Triết Hàm, vì sao cậu cũng thay đổi thành bộ dạng này? Chẳng lẽ ngươi cũng bị con tiện nhân kia mê hoặc sao?"
"Di Quân, cô biết vì sao từ nhỏ đến lớn Nhất Chu đều dung túng cô không?" Úc Triết Hàm nhìn Triệu Di Quân, mặt mũi tràn đầy phức tạp: "Cậu ấy đời này lại chỉ vì một mình cô mà thỏa hiệp."
"Tôi đương nhiên biết rõ." Triệu Di Quân suy nghĩ một chút nhưng vẫn có chút đắc ý, còn không phải là bởi vì Liễu Nhất Chu thích cô ta à.
"Không, cô không biết." Úc Triết Hàm lắc đầu: "Vụ án bắt cóc năm đó, cô không có ở đấy, cho nên không biết, có một người rời khỏi đó, người chạy đi ấy chính là Diệp Thiều Hoa, nhưng mà cô ấy không phải chạy trốn, mà vì cứu bọn tôi nên dẫn dụ hai tên bắt cóc kia rời đi. Lúc ấy có người báo cảnh sát, trên người bọn cướp đeo theo cả bom, một mình cô ấy dụ tất cả bọn cướp đi theo, cô ấy nói cô ấy chạy nhanh hơn bọn tôi.”
"Rất châm chọc, khi đó chúng tôi rõ ràng lớn hơn cô ấy, nhưng lại không thông minh như vậy. Cuối cùng nghe nói là ở trong một khe núi tìm được cô ấy, nếu như không có cô ấy, chúng tôi đại khái vĩnh viễn chết ở chỗ đó rồi. Vào lúc đó cô vừa vặn xuất ngoại học tập, tất cả mọi người đều cho rằng cô chính là người kia, đây chính là lý do, vì sao Nhất Chu một mực thỏa hiệp những yêu cầu quá đáng của cô."
Úc Triết Hàm hiện tại hiểu rất rõ tâm tình Liễu Nhất Chu, hắn không biết Diệp Thiều Hoa có nhận ra bọn họ hay không.
Hắn thậm chí trong lòng đang cầu nguyện Diệp Thiều Hoa không nhận ra hắn.
Lúc hắn nghe được quyết định của Liễu Nhất Chu, còn gọi điện thoại chất vấn Liễu Nhất Chu, lại không nghĩ rằng nghe được cái tin này, Úc Triết Hàm cảm thấy lúc đó, máu của anh ta hoàn toàn ngưng kết lại.
Trong đầu anh ta không ngừng hồi tưởng lại tất cả những gì xảy ra trong mấy tháng nay, còn có đêm kia ở biệt thự, Diệp Thiều Hoa nhìn anh ta bằng ánh mắt lạ lẫm.
Úc Triết Hàm rất khủng hoảng, cô ấy không phải . . . Đã sớm nhận ra hắn rồi chứ?
"Cho nên, cô bây giờ nên cầu xin Nhất Chu sẽ không ra tay với cô." Úc Triết Hàm nhìn chằm chằm Triệu Di Quân một chút, liền đi thẳng.
Triệu Di Quân ngã xuống ghế, cô ta cảm giác được bản thân đều phát lạnh, cũng biết mình đã làm ra chuyện sai lầm như thế nào.
Triệu thị giống như phù dung sớm nở tối tàn, ông Triệu cùng mẹ Triệu, cả đám người hối hận không thôi, sớm biết Diệp Thiều Hoa thủ đoạn sắc bén như thế, bọn họ lúc ấy nào dám có ý đồ chèn ép cô, còn có ý đồ bức bách Diệp Đông Hương rời khỏi Kinh Thành?
Bọn họ đã phải trải qua thời gian khổ cực như vậy bao giờ đâu, đều đã đến tìm Diệp Thiều Hoa, muốn cầu xin cô, nhưng đến cả mặt cô cũng không thấy.
Nhất là ông Triệu, nghĩ lại chút nữa thì mình đã trở thành ông ngoại của gia đình giàu có nhất rồi, lại càng thêm hối hận không thôi.
Triệu Di Quân không phải là không thử đến những công ty khác để phỏng vấn, nhưng những công ty đó đều biết cô ta có khúc mắc với Diệp Thiều Hoa, còn có một Liễu Nhất Chu âm thầm chỉnh cô ta, nào dám nhận cô ta?
Triệu giq liên tiếp vấp phải trắc trở, lại bởi vì thiếu nợ nên bắt buộc phải ra khỏi biệt thự.
Bởi vì lúc trước của Liễu Nhất Chu nói lời kia, tất cả mọi người đều biết Diệp Thiều Hoa không phải người chen ngang, ngược lại là do Triệu Di Quân làm loạn, nên một số kẻ có tiền cảm thấy Triệu Di Quân cũng chỉ như thế, thấy cô ta xinh đẹp nên tình nguyện bao nuôi cô ta, cho cô ta tiền tiêu.
Rất nhiều lần bởi vì chuyện này mà Triệu Di Quân bị vợ cả đánh ghen.
Hôm nay lại bị vợ cả bắt được, cô ta bị mấy người dùng chân đá, đành căm hận che lại đầu mình, ngẩng đầu lại nhìn thấy Diệp Thiều Hoa trên quảng cáo.
Cô vẫn như cũ cao cao tại thượng không thể xâm phạm, mà Triệu Di Quân cô ta lại trở thành chuột chạy qua đường bị người người kêu đánh.
Vĩnh Đằng của Liễu Nhất Chu nhận chấn động không lớn, mặc dù quy mô của công ty bây giờ kém lúc trước rất xa, nhưng anh ta không thèm để ý, anh ta biết, đây là Diệp Thiều Hoa niệm tình lúc trước anh ta cho cô mượn hai mươi vạn kia nên mới không động thủ với anh ta.
Anh ta đứng ở ngân hàng tài chính quốc tế, biết hôm nay Diệp Thiều Hoa tiến hành một cuộc đấu thầu ở đây, anh ta không yên tâm, đứng chờ Diệp Thiều Hoa đến.
Đột nhiên trên lầu vang lên tiếng còi cảnh báo.
"Liễu tổng, đi mau, trên lầu cháy rồi!" Hắn bị người bao vây rời khỏi toà tài chính cao ốc.
Trên lầu ngọn lửa càng lúc càng lớn, còn có mấy người không đi ra được, nhân viên chữa cháy khống chế đám người, không cho bất kì ai tới gần đám cháy, sau đó ngay cả nhân viên chữa cháy cũng không dám đi vào.
Liễu Nhất Chu nhìn thấy ít người đang khóc, không có chỗ nào mà không có người thân không thể đi ra được.
Anh ta còn chứng kiến một quý phu nhân đang khóc rống, anh ta nhận ra ngay được, đó là mẹ của Quý Vân Trầm, chẳng lẽ hắn cũng ở bên trong?
"Chờ chút, vị tiểu thư này, cô không thể đi vào, lửa đang không khống chế nổi!"
"Tránh ra, để cho tôi đi vào."
Nghe được âm thanh trong trẻo lạnh lùng quen thuộc, Liễu Nhất Chu sững sờ nhìn về hướng kia, từ lúc anh ta vừa mới bắt đầu nhìn thấy Diệp Thiều Hoa cô đều có vẻ bình tĩnh thong dong, đây là lần đầu tiên thấy hơi thở của cô bất ổn như vậy.
Cô tránh ra khỏi hai nhân viên chữa cháy, cầm lấy một bộ quần áo ẩm ướt quấn xung quanh người, lao thẳng vào bên trong biển lửa lớn đang cháy rừng rực kia.
Liễu Nhất Chu nhìn bóng lưng cô, chợt nhớ tới đây chính là Diệp Thiều Hoa, năm đó cô mới năm tuổi, sxung phong nhận việc dẫn dụ người đi, cô từ đầu tới cuối là như thế, ai đối với cô tốt, cô sẽ không biết nói cái gì, nhưng đều gắt gao ghi tạc trong lòng.
Cuối cùng tất cả mọi người cũng không nghĩ tới, cô lạo vào biển lửa lớn rừng rực phía trong, một mình đem Quý Vân Trầm đã hôn mê cõng ra, mẹ Quý rất nhiều năm về sau còn nhớ kỹ ngày đó thảm liệt ngày đó, đến mức thường xuyên gặp ác mộng.
Diệp Thiều Hoa chết rồi, tất cả mọi người ngoài ý muốn là, Quý Vân Trầm lại là người sống sót.
Hắn được cấp cứu ba ngày ba đêm rốt cục được cứu trở về.
Hắn tỉnh dậy cũng không nói gì, không có hỏi thăm tin tức về Diệp Thiều Hoa, mẹ Quý đều rất kỳ quái, hắn từ bỏ tất cả, giam mình trong phòng bệnh ba ngày.
Ba ngày sau hắn lần nữa đi ra, lại là Quý Vân Trầm sát phạt quả quyết.
Nhà họ Triệu mới đầu còn tưởng rằng Diệp Thiều Hoa đã chết rồi thì bọn họ có thể trở lại như ngày xưa, nhưng tất cả đều bị anh chỉnh đến mức không còn hình dạng.
Từ đó về sau, những người trong thương trường đều biết một quy tắc mới: Có thể gây sự với Quý Vân Trầm, thậm chí có thể bất kính với nhà họ Quý, bởi vì ranh giới cuối cùng của Quý Vân Trầm, là Diệp gia.
Rất nhiều người đã xem qua thần thoại về Diệp Thiều Hoa.
Phía trên giới thiệu rất đơn giản ——
Diệp Thiều Hoa một mình một ngựa.
Nghe nói câu này là về sau Quý Vân Trầm đổi cho cô.
Những người này phát hiện bên cạnh có một bia mộ khác, phía trên khắc một câu ——
Một đời cô độc Quý Vân Trầm.
-----
Pr tiếp :(. Trên nhóm tính đến h tối nay up nữa là tổng cộng đăng trước wattpad c nhé :((. Tham gia nhóm để được cập nhật truyện nhanh nhấttt. Link nhóm ở mô tả trang cá nhân wattpad của mình.