Cùng lúc đó, Diệp Thiều Hoa vẫn còn ở trên núi.
Phía sau cô là đám người Lâm Vi Vi bị dọa đến cả người phát run.
Giáo sư dạy cha chủ nghĩa duy vật cả nửa đời người, không ngờ giờ phút này hắn lại bị hù dọa, dù sao hắn cũng là giáo sư, không phải những đứa trẻ chưa bước chân vào đời.
Nhất là, đối diện bọn họ vừa rồi còn là một cô gái mặc trang phục cô dâu, màu đỏ tươi.
Hắn móc điện thoại ra định gọi cho mấy người bạn ở chân núi đón hắn cùng một đám học sinh trở về.
Dù sao cũng là núi hoang dã ngoại, Diệp Thiều Hoa mặc dù ở đây nhưng không ai biết liệu giây sau tai nạn có xảy ra hay không, những học sinh này có thể xảy ra tai nạn hay không.
"Không ... Không tín hiệu?" Ngay khi giáo sư lấy điện thoại di động ra, liền phát hiện không có tín hiệu gì cả.
Nghe được lời của giáo sư, Lâm Vi Vi và những người khác cũng lấy điện thoại ra, trong lòng dần dần dâng lên một tầng sợ hãi.
Là thật ... Tất cả đều không có tín hiệu, cái này hẳn không phải là trùng hợp.
Nhưng mà lúc này, lại là một chuỗi chuông điện thoại di động vang lên, dọa đến đám người một thân mồ hôi lạnh.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Đám người Lâm Vi Vi nhìn hướng phát ra âm thanh, phát hiện Diệp Thiều Hoa đang call video.
Bởi vì là video, chung quanh mấy người đều có thể nghe thấy giọng nói của hắn: "Diệp đại sư, cô không hỏi nhà chúng tôi....Ơ, cô đang ở đâu thế?"
Diệp Thiều Hoa nhìn, có vẻ như người nhà Họ Ninh rất xem trọng lời nói của cô, đồ trong nhà đều bày rất đúng chỗ: "Trước hết, cậu có thể phân phó hai chiếc xe, đến ngoại thành núi Nam Sơn đón bọn tôi không, tôi gửi địa chỉ cho cậu, cụ thể thế nào, chờ tôi đến nhà cậu rồi nói sau, ừm, xe lớn một chút."
Sau khi nói xong, cô cúp máy.
Sau đó liếc mắt mắt nhìn đám người giáo sư: "Mọi người cùng tôi xuống núi."
Trong tình huống này, để bọn họ một mình trên núi hiển nhiên không phải là một quyết định rõ ràng.
Giáo sư muốn hỏi, tại sao điện thoại di động của cô có tín hiệu, còn của chúng tôi thì không, và tại sao đại ma vương Ninh Châu lại nghe lời cô nhiều như vậy?
Nhưng bây giờ, dù hắn, cũng không dám hỏi nhiều.
"Đúng rồi." Mới vừa đi được vài bước, Diệp Thiều Hoa bỗng nhiên dừng bước.
Bây giờ ngay cả giáo sư cũng không dám cách Diệp Thiều Hoa quá xa, thấy cô dừng lại, bọn họ lần lượt dừng lại, mấy người thông minh đã cẩn thận quan sát chung quanh, sợ rằng có thể xảy ra chuyện không hay.
Diệp Thiều Hoa chỉ khẽ đảo mắt, liếc nhìn bộ quần áo lơ lửng toát ra mùi hôi thối sau lưng, dùng tay phải gửi địa chỉ đã chỉnh sửa cho Ninh Châu, tay trái búng búng một cái.
Giáo sư và đám người Lâm Vi Vi xoay đầu nhìn lại sau khi Diệp Thiều Hoa búng tay.
Bộ quần áo có mùi khủng bố mũi người ngửi kia lơ lửng trên không, sau đó bùng cháy, ngọn lửa có màu xanh, không tới phút, cả bộ bị đốt thành tro tàn
Hai chiếc xe đến rất nhanh, bởi vì coi trọng Diệp Thiều Hoa, cha Ninh cũng vội vàng gấp gáp đi cùng Ninh Châu đến, giáo sư của Lâm Vi Vi là viện trưởng viện kiến trúc, mặc dù vừa thoát chết, đối với cha Ninh còn kinh ngạc một chút: "Ủy viên Ninh."
Cha Ninh nhìn thấy đoàn vẻ mặt người tuyệt vọng, Diệp Thiếu Hoa đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, hẳn là đã đoán được chân tướng.
Hắn vội vàng cùng giáo sư nói hai câu, gọi Diệp Thiều Hoa:"Diệp tiểu thư."
Diệp Thiều Hoa ngẩng đầu: "Đưa mấy người giáo sư về trường học trước, sau khi đưa về thì trực tiếp tìm tôi, sự việc trên núi Nam Sơn kia không nói nhiều, bên trên sẽ có người xử lý." Diệp Thiều Hoa vừa nói vừa đi đến hướng xe của Ninh Châu: "Suýt nữa thì quên mất, mấy thứ này, mọi người cầm lấy."
Thời điểm cô cửa xe, chợt nhớ đến cái gì, lấy từ trong túi quần ra mấy cái phù triệu.
Để cha Ninh đưa cho đám người giáo sư.
.
Nếu là lúc trước, đám người giáo sư nhất định sẽ không tin mấy cái đồ chơi mê tín này, bây giờ đương nhiên vô cùng tin.
"Diệp đại sư, thiếu một tấm." Cha Ninh quay đầu.
"Thật sự là phiền phức." Diệp Thiều Hoa ném chiếc gương trong tay cho Ninh Châu, sau đó từ trong túi lấy ra một tờ giấy vẽ bùa màu vàng, một cây bút lông sói, cuối cùng là một thỏi son môi.
"Xin lỗi, tôi lấy nhầm." Diệp Thiều Hoa bỏ lại son vào túi, lục lọi lấy ra một khối chu sa nhỏ.
Một nét đã trở thành một lá bùa hoàn chỉnh: "Ok. Được rồi, quay về nhà, đặt lá bùa này dưới đầu giường. Sau bảy ngày, mọi người có thể lấy nó ra và vứt đi hoặc đeo trên người cho an toàn."
Má.....chỉ đơn giản như vậy? Lần này, ngay cả cha Ninh đều mở to hai mắt nhìn, lúc trước ông cũng đã từng nhìn thấy đại sư trước khi vẽ bùa đều sẽ tắm rửa sạch sẽ, sau đó đặt bùa trước bát hương, giảng Thiên thời địa lợi nhân hòa, thử rất nhiều lần mới vẽ xong một tấm.
Thiên thời-địa lợi-nhân hòa 天时地利人和 tiān shí dì lì rén hé là thành ngữ dùng để chỉ ba yếu tố cần thiết giúp tạo nên sự thành công cho một sự kiện, một công việc, hay một điều gì đó do con người tạo ra
Cô chỉ chạm vào sau đó vẽ?
Sau khi đưa lá bùa cuối cùng cho tám người, cô phụn ra một dãy số trước khi lên xe của Ninh Châu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Còn lại tám người đưa mắt nhìn nhau.
Tài xế chở bọn họ liếc mắt, sau đó lại dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bọn họ: "Đó là số thẻ ngân hàng của đại sư Diệp, mấy người sẽ không lấy bùa rồi không trả tiền cho người ta đấy chứ. Đương nhiên nếu mấy người không cần có thể nhường lại cho tôi, số tiền kia tôi sẽ trả."
Chú tài xế hai mắt tỏa sáng nhìn bọn họ. Ông biết rõ bản lĩnh của Diệp Thiều Hoa, bằng không làm sao ông chủ còn tìm cô ấy cả đêm chứ.
"Không không không." Lúc này ngay cả giáo sư đức cao vọng trọng cũng không muốn nhường lại tấm bùa này. Ông ta thầm suy tính trong lòng, dự định bảy ngày sau sẽ lập một cái bát hương cung phụng tấm bùa này, về sau làm bảo vật gia truyền.
Ninh gia, mặc dù đã nửa đêm, đèn đuốc vẫn như cũ sáng trưng.
"Chính là như vậy, cho nên bên kia rất xem trọng, nhà họ Vu bên kia cũng không có cách nào. Bọn họ nghe được chuyện của ba tôi nên cầu tới cửa rồi. Ban đầu chúng tôi cũng không muốn quấy rầy cô, nhưng chuyện này ảnh hưởng quá lớn." Cha Ninh ở một bên, buồn phiền đến sắp bạc đầu luôn rồi.
Diệp Thiều Hoa sờ cằm, không lập tức trả lời, cô ra ngoài lâu như vậy, không hề nói một câu nào với người nhà họ Diệp.
Nghĩ tới đây, cô nhắn cho chú Diệp một tin nhắn, nói cô trong thời gian ngắn không về được.
"Thiếu gia, Tam tiểu thư nói cô ấy ra ngoài chơi với bạn, tạm thời không về được." Chú Diệp không giấu diếm lập tức báo cáo lại cho đại thiếu gia.
Muộn như vậy, không nghe lời của hắn chạy loạn coi như xong, vậy mà lúc này còn chạy ra ngoài chơi.
Nghe vậy, lông mày Đại thiếu gia Diệp gia nhíu chặt lại, nói: "Không chịu nghe lời như vậy, sớm muộn cũng gây ra tai họa."
Chương
Chú Diệp cũng không có thay Diệp Thiều Hoa nói gì.
Tuy rằng hắn cũng thông cảm cho đứa cháu gái mất cha mẹ từ nhỏ, nhưng bây giờ nhìn vị tam tiểu thư này, thật quá tùy tiện.
"Vậy chúng ta có chờ tam tiểu thư trở về hay không?" Chú Diệp hỏi thăm một câu.
Lần này Đại thiếu gia Diệp gia không tiếp tục chiều theo, chỉ lạnh lùng lắc đầu: "Không cần, nếu nó muốn đi chơi như vậy thì cứ để cho nó đi, húng ta vẫn theo như kế hoạch, lần dời mộ phần này không phải việc nhỏ, sáng sớm ngày mai phải đi.
"Tam tiểu thư bên kia..." Chú Diệp nhíu mày, thời gian gấp gáp như thế, chỉ sợ Tam tiểu thư không về kịp.
"Không cần quản nó," Đại thiếu gia Diệp gia hạ thấp mắt, hai đầu lông mày đầy vẻ lạnh lùng: "Nếu nó đã muốn chơi vậy thì cứ đêt nó chơi đủ, lưu lại địa chỉ nhà họ Diệp cho nó là được, lúc nào nó muốn về thì tự về."
Nghe được câu này, trong lòng chú Diệp thất kinh, nhưng cuối cùng không nói gì thêm.
Chỉ là, không biết phải hình dung vị Tam tiểu thư này ra làm sao, Diệp gia mặc dù không nhiều truyền nhân, nhưng vẫn là gia tộc lâu đời. Lần này đón liền năm sáu người trở về, ai không muốn nhanh chóng trở về lấy lòng tộc trưởng.
Diệp Thiều Hoa thua kém người khác một khoảng thời gian dài như vậy, không biết về sau sống ở Diệp gia sẽ gặp phải chuyện gì nữa.
Bất quá mặc dù nghĩ như vậy, chú Diệp cũng không có ý muốn mở miệng nhắc nhở Diệp Thiều Ho, mỗi người có một cảnh ngộ, tất nhiên đó là do Diệp Thiều Hoa lựa chọn, chính là vận mệnh của cô
Người Diệp gia bên này Diệp Thiều Hoa không biết, cô còn đang nghe người nhà họ Ninh nói cái sự việc ở công trình kia.
"Chuyện là như vậy, vốn là cao ốc phồn hoa nhất thành phố S, nhưng gần đây, bởi vì liên tục có người nhảy lầu, hiện tại đã bị cảnh sát phong tỏa." Cha Ninh nhắc đến chuyện này, sống lưng phát lạnh: "Nhà bên kia mời đại sư đi một chuyến vào ban đêm, giờ vị đại sư đó vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Lúc đầu thấy chuyện nguy hiểm như vậy, cha Ninh cũng không muốn liên hệ với Diệp Thiều Hoa, nhưng nhà bên kia nước mắt nước mũi cầu xin, cuối cùng ông đành phải bảo Ninh Châu gọi cho Diệp Thiều Hoa.
"Diệp đại sư, chuyện này cô cũng không nên làm khó ..." Cha Ninh cuối cùng nói.
"Đi." Diệp Thiều Hoa đứng lên: "Chúng ta đi nhìn xem tòa cao ốc kia."
Cha Ninh không ngờ Diệp Thiều Hoa lại đáp ứng: "Vậy để tôi liên lạc với người nhà bên kia một chút."
"Không cần. " Diệp Thiều Hoa lại lấy ra phù chỉ vẽ mấy tấm rồi phân chia cho hai cha con Ninh gia: "Bọn họ vẫn còn ở tòa cao ốc kia."
Suy nghĩ một chút, với thân phận của Diệp Thiều Hoa, cha Ninh liền không còn kỳ quái vì sao cô lại biết rõ rõ ràng như vậy.
Hiện tại đã là rạng sáng, người đi đường rất ít, ở đây còn có tòa cao ốc bị phong tỏa, còn chưa đến gần thì có một loại khí tức, lạnh thấu xương.
"Ninh Tổng." Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa sau lưng cha Ninh, người nhà kia sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được, là đại sư người nhà họ Ninh mời đến: "Xin chào, Diệp tiểu thư."
Cả nhà lúc trước mời Chu đại sư, ở giới phong thủy tiếng tăm lừng lẫy, hắn còn mang hai đệ tử tới.
"Những đại sư kia nghe nói sư phụ đều không đối phó được, cũng không dám đến." Hai đồ đệ của Đại sư Chu chỉ nhỏ hơn Diệp Thiều Hoa vài tuổi, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đều không dám xem nhẹ, dù sao giới phong thủy cũng xem trọng tư chất hơn.
Đám người nhà họ Phó người sau trẻ hơn người trước, thiên phú đời sau lại càng khủng bố hơn đời trước, cho nên bọn họ không dám xem nhẹ Diệp Thiều Hoa, chỉ cảm thấy kỳ quái, không biết từ khi nào giới phong thủy lại có thêm một thiên tài mà họ chưa từng thấy qua.
"Thiên phong sát?" Diệp Thiều Hoa xem xét tòa cao ốc này, liền nhìn ra vấn đề.
Thiên Phong Sát là chỉ khe hở ở giữa hai tòa cao ốc trước mặt, sát khí xuyên thấu qua hai tòa nhà, theo khe hở hướng cửa chính mà đến, hình thành nên thế trận đao trảm.
Diệp Thiều Hoa nhìn chăm chú vào lục đế tiền được treo ở trên cửa chính, sau đó ngẩng đầu, nói: "Có phải Đại sư Chu treo xong đồng tiền liền té xỉu không?"
Lục đế tiền là sáu đồng tiền cổ của vị Hoàng đế cường thịnh nhất triều đại nhà Thanh đó là: Thuận Trị, Khang Hy, Ung Chính, Càn Long, Gia Khánh và Đạo Quang. Theo Phong thuỷ thì các đồng tiền của các thời đại cường thịnh thì khí trường của nó rất mạnh, vì thế nó sẽ tăng cường tài vận rất tốt.
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu này là khẳng định.
Hai tên đệ tử gật đầu, lục đế tiền là dùng để hóa sát trấn trạch tiền cổ, Chu đại sư ở trên cửa chính treo một đồng tiền cổ chính là dùng để giải thiên phong sát.
Hóa sát: Hóa giải sát khí.
Ngay vào lúc này, đột nhiên chỗ cửa lớn một cô gái trẻ tuổi đi vào.
Dường như cô ta không nhìn thấy đám người Diệp Thiều Hoa, cứ như vậy mà bay thẳng lên mái nhà.
Hai tên đồ đệ của Đại sư Chu sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ninh Châu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Này tiểu thư kia, đừng đi! Ơ, hai người các cậu làm sao vậy?"
Diệp Thiều Hoa chỉ nữ nhân trẻ tuổi kia, sâu kín nhìn Ninh Châu: "Cô ta không phải người."
Thân thể Ninh Châu run lên, bây giờ hắn mới chú ý đến, cô gái trẻ tuổi kia không có bóng, cũng ngay vào lúc này, hắn thấy rõ được mặt cô gái, người này không phải chính là cô gái nhảy lầu chết ở đây mà báo chí đã đưa tin mấy ngày trước sao.
Cho dù đang ở ngay bên cạnh Diệp Thiều Hoa, Ninh Châu vẫn không kìm được mà nổi da gà.
Ngay vào lúc này, ngoài cửa "Ầm" một tiếng, cô gái trẻ tuổi kia lại một lần nữa từ lầu cao nhất nhảy xuống.
Sau khi nhảy xuống, cô ta vẫn bình yên vô sự, lại tiếp tục đi lên lầu, cứ như vậy không ngừng nhảy xuống.
Diệp Thiều Hoa nhìn cô gái trẻ tuổi nhảy xuống thêm một lần nữa, sau đó nhìn về phía cao ốc: "Hai người nhìn thấy không?"
"Thấy cái gì?" Hai tên đồ đệ của Đại sư Chu ngơ ngác.
"Khí đen hai bên xông đến cao ốc." Diệp Thiều Hoa hơi híp mắt lại.
Hắc khí? Đây không phải là sát khí âm sao? Hai người là đồ đệ của Chu đại sư, tự nhiên cũng đã được một chút chân truyền của hắn,việc này bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào la bàn cảm giác được một chút sát khí âm.
Mắt thường có thể nhìn thấy, bọn họ chỉ biết sách lịch sử có ghi chép, năm đó thời kỳ chiến quốc vị Trương đại sư trên chiến trường nhìn thấy khí đen vô biên
Nhưng bây giờ, bọn họ cũng không cảm thấy Diệp Thiều Hoa lừa bọn họ, nhất là khi Diệp Thiều Hoa sai người đào ra được hai khối đá tràn đầy âm khí ở hai bên mái nhà, sau đó ném ra mấy khối ngọc thạch đã được khắc sẵn đại trận phong thuỷ ra. Lúc ấy, hai người bọn họ vô cùng kính nể Diệp Thiều Hoa.
Ngay cả người nhà họ kia và nhà họ Ninh cũng có thể nhìn ra được, hai vị đệ tử này có thái độ với Diệp Thiều Hoa không khác gì đối với sư phụ của mình.
"Vu tiên sinh, đây là có người cố ý nhằm vào nhà ông, còn về phần là ai tôi sẽ không tham dự vào." Diệp Thiều Hoa nhìn về phía lục đế tiền, "Hiển nhiên đối phương rất am hiểu phong thuỷ, đặc biệt dùng đến Thiên Phong Sát để đánh lừa người."
Những người này cố ý thiết kế bố cục phong thủy ở đây nhằm lôi kéo người ta nhảy lầu tự sát lại bị cô phá giải. Không biết tiếp theo sẽ lại có chiêu gì.
Diệp Thiều Hoa ngồi vào trong xe, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Ngay sau khi xe nhà họ Ninh rời đi, có một chiếc xe màu đen dừng lại.
Đại sư Chu đã tỉnh. Hai tên đồ đệ của ông ta nhận ra ký hiệu trên chiếc xe màu đen, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
Cùng lúc đó, cửa sau của chiếc xe được mở ra, một bóng người gầy gò từ bên trong chậm rãi bước ra ngoài.
-----
Nhóm up trước c rồi nhé mọi người :v