-
: ọ
: ề
Không re-up dưới mọi hình thức
Cái gì?
Tất cả những người đi ra ngoài đều choáng váng.
Ngay cả Vệ Thất cũng không ngờ rằng Diệp Thiều Hoa sẽ đưa ra quyết định này.
Những người ở đây đều là dị năng giả Bậc và Bậc , ai cũng nghĩ rằng Diệp Thiếu Hoa sẽ miễn cưỡng chịu đựng, không ngờ rằng lại để bọn họ ra khỏi đội một cách đơn giản và gọn gàng như vậy!
"Tôi có thể thăng cấp cho mấy người, đương nhiên cũng có thể thăng cấp cho người khác." Diệp Thiều Hoa cười lạnh, liếc mắt nhìn bọn họ: "Đừng nghĩ lừa bịp được tôi, chắc mọi người cũng nghe qua lời đồn tôi là dị năng giả hệ não vực. Không sai, tôi chính là dị năng giả hệ não vực đấy."
Cô không biết rằng lời nói của cô làm dậy sóng đám thuộc hạ bên dưới.
Cô nhìn về phía hơn một trăm người kia: "Cho nên, hơn một trăm người này tôi nhìn thoáng qua đều không thể quên. Tô Nhiên, đợi chút nữa tôi đưa cho cậu một danh sách, trước khi tôi trở về bọn họ phải rời khỏi quân đội của chúng ta."
Tô Nhiên lập tức ra khỏi hàng, lớn tiếng đáp: "Vâng, Diệp tiểu thư!"
Hơn một trăm người ngay lập tức hối hận khi thấy sự xuất hiện lời thừa nhận của Diệp Thiều Hoa, không ai trong số họ muốn rời khỏi đội của Diệp Thiều Hoa.
Chưa kể Diệp Thiều Hoa có thể cung cấp Tinh Hạch cấp , ngay cả linh dược thần bí có thể khôi phục tinh thần lực cũng khiến bọn họ không nỡ bỏ lỡ
Trọng yếu nhất là, cô có thể giúp mọi người đột phá bình cảnh, những ngày này bọn họ không phải không có chú ý tới đám người Tô Nhiên, những người này thực lực đã sớm vượt qua cấp .
So với những cái này, Tinh Hạch phổ thông cùng những quy củ kia tính là gì?
"Diệp tiểu thư! Chúng tôi sai rồi!"
"Diệp tiểu thư! Chúng tôi không dám vi phạm nội quy nữa!"
". . ."
Nhưng mà Diệp Thiều Hoa hoàn toàn không nhìn họ, mà quay lại nhìn về phía thân vệ sĩ của tiến sĩ, "Đi thôi, mang tôi đến chỗ tiến sĩ."
Thân vệ mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng không khỏi quay đầu khi thấy một số người trong số hàng trăm người đang quỳ gối, một số người tuyệt vọng, một số thậm chí còn khóc.
Mà Vệ Thất nhìn Diệp Thiều Hoa thật sự rời đi, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ khó hiểu.
Tuyệt vọng nhất chính là quản lý căn cứ an toàn, trước khi Diệp Thiều Hoa tiếp quản người do căn cứ phái đến, hoàn toàn là vì muốn mượn cô để nâng cao thực lực của căn cứ.
Mà Diệp Thiều Hoa thật sự không có giấu diếm bí mật gì, tăng lên cho bọn họ hơn năm mươi dị năng giả cấp ba, mọi người đều rất cao hứng.
Hiện giờ, hơn một trăm trong số hai trăm người này đã bị Diệp Thiều Hoa đuổi ra khỏi đội, hắn lau mồ hôi lạnh trên đầu, tuyệt vọng nhìn Tùy Vân bên cạnh: "Anh ... Anh có thể nói cho cô Diệp được không, Hãy để họ trở lại đội, những dị năng giả cấp ở đây, tất cả đều đã bị loại bỏ, chúng không tốt cho vị thế của Quân đoàn thứ hai ... "
Nghe thấy những lời này của người quản lý, Tùy Vân liếc nhìn anh ta, nhẹ nhàng nói: "Cậu cảm thấy thực lực của quân đoàn sẽ suy giảm như thế nào? Nếu như vài ngày nữa có thể tạo ra một nhóm dị năng giả cấp , cậu cho rằng cô ấy sẽ thiếu cường giả gia nhập đội của mình?"
Đương nhiên sẽ không thiếu!
Người quản lý đương nhiên hiểu điều này, và chính vì hiểu nên anh ta cười khổ hơn.
Không nên làm như vậy.
Khi đám người Tô Nhiên nhìn thấy đám người này quỳ trên mặt đất không chịu bước đi, trong lòng đều cười mỉa mai, nhưng bọn họ cũng không thèm để ý tới.
Còn định lợi dụng Diệp tiểu thư?
Mà Diệp Thiều Hoa cũng không có lừa bọn họ, sau khi đến phòng thí nghiệm của tiến sĩ, việc đầu tiên cô làm là liệt kê danh sách và đưa Tô Nhiên cầm.
Người quản lý căn cứ an toàn đến tìm cô vài lần, nhưng cô đều tránh không gặp.
Mà quân đoàn thứ hai vẫn luôn là nhiều người như vậy, không tiếp tục thêm nữa.
Diệp Thiều Hoa nghiên cứu ra được đồ vật mang đến cho căn cứ an toàn không ít biến hóa, trước hết, bên trong căn cứ có nhiều dị năng giả cấp hơn, đặc biệt là quân đoàn của Diệp Thiều Hoa, tất cả các thành viên đều đã lên đến cấp .
Thủy hệ dị năng giả tranh nhau chen lấn đi vào bên trong rót nguồn nước vào, vì vậy căn cứ an toàn ở Bắc Kinh là căn cứ thiếu nước ít nhất trong tất cả các căn cứ an toàn.
Giờ đây, ngay cả những người dân bình thường cũng có nước để tắm ba ngày một lần.
Chớ nói chi là phòng thí nghiệm nghiên cứu ra được thuốc khôi phục tinh thần lực.
Chỉ có dị năng giả trong căn cứ biết rõ, loại thuốc này tốt hơn nhiều so với các loại thuốc phục hồi năng lượng lưu hành ở các căn cứ khác.
Cùng lúc đó, một đội xe cũng rốt cục đến gần căn cứ Bắc Kinh.
"Nhìn đi, phía trước chính là căn cứ Bắc Kinh." Sau khi Cố Nguyên trở thành dị năng giả, thị lực cũng đã khá lên nhiều, có thể nhìn thấy phía trước là căn cứ Bắc Kinh, hắn có chút tán thưởng:"Căn cứ an toàn Bắc Kinh quả nhiên là căn cứ an toàn đầu tiên."
Người đi lại ở trước căn cứ đều tương đối sạch sẽ, còn có vài người đang chơi đùa ở bên ngoài.
Nếu như không phải họ biết rõ ràng đây là mạt thế, họ vẫn cho rằng đây là thời đại của hòa bình.
Diệp Tưởng Tưởng nhìn căn cứ to lớn nguy nga kia, trong lòng trở nên kích động: "Nơi này chính là mục tiêu kế tiếp của chúng ta, trong đội của chúng ta nhiều người như vậy, nhất định phải cấu kết với một thế lực bên trong, đây chính là tận kết cục viên mãn thời mạt thế."
So với căn cứ thành phố N ở đời trước, căn cứ an toàn ở Bắc Kinh này đối với bọn họ mà nói, giống như đang nằm mơ vậy.
Bọn họ trọng sinh đời này chính là muốn tìm được căn cứ Bắc Kinh, làm ra một phen sự nghiệp, bọn họ rốt cục làm được.
“Chúng ta hãy giao tiếp với những người ở đó trước đã.” Một người đàn ông tóc vàng bên cạnh cong môi khinh thường: “Hãy nghĩ xem, Anh Cố và Anh Hứa đều là dị năng giả Cấp , rất nhiều dị năng giả trên đường đi đều muốn mời họ. Chỉ cần thể hiện rõ danh tính, người quản lý ở đây chắc chắn sẽ ra ngoài chào đón chúng ta."
Diệp Tưởng Tưởng dựa vào việc họ có nhiều ký ức hơn, vừa lúc mới bắt đầu tận thế bọn họ đã có bước đột phá rất lớn, lúc mà rất nhiều người còn đang cố gắng để lên đến cấp , bọn họ đã đạt tới cấp ba.
Nghe được câu này, Diệp Tưởng Tưởng cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
"Với lại, chúng ta còn có nước thuốc khôi phục thực lực." Mấy tháng nay, Cố Nguyên đứng cao hơn so với những gì mà hắn ta đã trải qua ở kiếp trước, nên bây giờ cao cao tại thượng.
"Căn cứ an toàn Bắc Kinh có một vị tiến sĩ, hắn là dị năng giả hệ não vực, tôi tin tưởng hắn nhất định sẽ cảm thấy hứng thú."
"Cậu nói xem đám người Tô Nhiên hiện tại ở đâu?" Hứa Kỳ đột nhiên ác liệt cười một tiếng.
Diệp Tưởng Tưởng thản nhiên nói: "Chỉ sợ là đã chết từ lâu rồi."
Mấy người không tiếp tục nhiều lời, mà hưng phấn lái xe đến xe đến cửa căn cứ An Toàn Bắc Kinh, Diệp Tưởng Tưởng xuống xe, nhìn người ngăn đón bọn họ, thản nhiên nói: "Cậu đi nói cho người quản lý ở trong căn cứ, đoàn ba người tận thế đến rồi, là hắn sẽ biết."
Những người gác cổng căn cứ nhìn đoàn người trong đoàn xe.
“Cô đợi ở đây, tôi vào nói với quản lý.” Người gác cửa thật sự không tin ba người đang chật vật trước mặt lại là đoàn ba người tận thế
Dù sao, bộ ba này cũng đã tạo nên tên tuổi của mình từ những ngày bắt đầu.
Không chỉ là những dị năng giả đầu tiên đạt đến cấp ở tận thế, mà họ còn có thể chế tạo ra thần dược.
Thực lực hẳn rất cường đại mới đúng.
Nhưng mà đám người trước mặt này nhìn qua trông có vẻ rất mệt mỏi, không quá bẩn, nhưng tuyệt đối cũng không phải sạch sẽ
Hoàn toàn khác xa với đội ngũ của Diệp Tiểu Thư.
Nói thật, đã được chứng kiến qua đội ngũ của Diệp Tiểu Thư, lúc này nhìn thấy đội ngũ của Diệp Tưởng Tưởng, trông có vẻ khá chật vật.
Người giữ cửa có chút hoài nghi có phải người giả mạo đoàn ba người kia hay không.
Những người quản lý của căn cứ Bắc Kinh chạy tới nhìn thấy Bộ ba ngày tận thế, có chút nghi ngờ: "Các người . . . Là đoàn người tận thế?"
"Ừ " Diệp Tưởng Tưởng những ngày này được mọi người ở những nơi khác khen ngợi hơi cao, bây giờ có chút cao cao tại thượng: "Đây là hai người bạn của tôi, Hứa Kỳ, Cố Nguyên . . ."
Thấy được bộ dáng cao ngạo của cô ta, người quản lý híp híp mắt.
Nói thật, Diệp Thiều Hoa cũng không kiêu ngạo như cô ta.
Nếu Diệp Thiều Hoa đối với hắn như vậy, người quản lý sẽ còn cười hì hì đối mặt, nhưng đối phương lại là Diệp Tưởng Tưởng.
Người quản lý sắc mặt rất nhanh liền lạnh nhạt.
Diệp Tưởng Tưởng giới thiệu mọi người trong toàn đội.
Những người trong đội xe của bọn họ đều là những người tương đối nổi danh trước tận thế, đời trước, vào lúc này, tận thể cũng chỉ mới diễn ra được mấy tháng, phần lớn cũng chỉ là dị năng giả cấp . Bởi vì zombie cấp có trí tuệ, vì vậy Tinh Hạch của zombie cấp rất khó lấy.
Trong đội xe này của Diệp Tưởng Tưởng có ba người trọng sinh, vì vậy, bắt zombie cấp dễ hơn người khác nhiều, bởi vậy, ngoại trừ ba người bọn họ, còn có thêm hai dị năng giả cấp khác.
Còn lại cũng là dị năng giả cấp .
Một đội như vậy có thể càn quét một căn cứ an ninh nhỏ ở kiếp trước
Bởi vậy, đoàn người này của Diệp Tưởng Tưởng hoặc nhiều hoặc ít đều có chút kiêu ngạo của cường giả.
Những người này cũng người nổi danh ở tận thế, nhưng mà người quản lý sắc mặt lại không có nửa điểm chấn động, chỉ lãnh đạm gật đầu:" Các người muốn gia nhập của căn cứ chúng tôi, chuyện này tôi cần phải hỏi thủ trưởng căn cứ chúng tôi một chút."
Người quản lý căn cứ an toàn Bắc Kinh đưa đám người Diệp Tưởng Tưởng đến khu dân cư khu B.
Có một căn nhà lầu ba, môi trường rất chung chung, nhưng so với những căn khác, đã là một căn nhà rất tốt..
"Quản lý không đưa ba người đi vòng quanh căn cứ an toàn sao?” Người thanh niên bên cạnh Diệp Tưởng Tưởng có chút kinh ngạc.
Bọn họ vốn tưởng rằng đến căn cứ an toàn, quản lý căn cứ mang theo một đám người tới chào hỏi, bọn họ không ngờ rằng quản lý không cao hứng.
Thậm chí thái độ có chút lãnh đạm, việc này và tưởng tượng của bọn họ không giống nhau.
Trong lúc nhất thời, mấy dị năng giả cấp cao ngạo chịu không được nặng nề như vậy, mặc dù muốn nổi giận như vậy, nhưng nghĩ đến việc đây là căn cứ an toàn Bắc Kinh.
"Hẳn là căn cứ lớn có quy định nghiêm ngặt." Diệp Tưởng Tưởng có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, mà mở cửa sổ nhìn đám người sôi nổi dưới lầu, hít sâu một hơi: "Cái này. là những gì chúng ta mơ ước. ”
Ba người Cố Nguyên từng nhìn thấy căn cứ an toàn hùng vĩ hơn ở đời trước.
Nhưng không có căn cứ nào như căn cứ trước mặt lại khiến họ chấn động như vậy.
Mặc dù quản lý không đưa bọn họ đi vòng quanh căn cứ, nhưng dọc đường bọn họ cũng nhìn ra phần nổi của tảng băng, bất kể là nước tưới rau hay những thứ khác, bọn họ hầu như đều cảm thấy không phải đang vào sinh ra tử, mà là đang ở cái lúc bình an vô sự của vài tháng trước.
Ngay cả Hứa Kỳ luôn bị bóng ma kiếp trước đè nặng, trên mặt cũng lỗ ra nụ cười nhẹ.
Cuối cùng họ cũng thay đổi số phận, bị Diệp Thiều Hoa hại chết thảm ở thành phố N.
"Tôi nói ba người các cậu nên thể hiện sức mạnh của dị năng giả cấp ba." Một thanh niên vừa lau vũ khí của mình vừa khinh thường: "Nếu để cho bọn họ biết ba người các người đều là dị năng giả bậc ba, chắc chắn họ sẽ dùng những điều kiện tốt nhất để giữ chúng ta lại. "
Lúc họ đi tới đây, người ở những căn cứ kia nghe được bọn họ là dị năng giả cấp đều dùng loại thái độ này.
Mấy người họ chưa bao giờ hoài nghi thực lực của mình.
Diệp Tưởng Tưởng cười một cái, nếu như không phải chuyện tất yếu, cô ta vẫn không muốn dùng dị năng giả cấp dọa đám người này.
Cảm thấy vẫn nên chờ người quản lý tìm đến mình.
Cô ta cũng không tin căn cứ an toàn này đối với dị năng giả như cô ta không động tâm.
Mà bên này, Diệp Thiều Hoa còn đang ở phòng thí nghiệm của tiến sĩ.
"Diệp tiểu thư, làm sao hai dược liệu này lại hòa vào nhau?” Tiến sĩ vẫn cầm ống nghiệm trong tay đã dùng máy phân tích dược liệu mà Diệp Thiều Hoa phát triển ra để khôi phục tinh thần lực, sắc mặt đỏ bừng phấn khích vô cùng.
Hắn còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi Diệp Thiều Hoa, chẳng hạn như cách cô ấy phát minh ra công thức này.
Đây đều là những loại thuốc mà Diệp Thiều Hoa đã nghiên cứu ra ở thế giới tương lai.
"Linh dược phải được phát triển từng cái một. Hiện tại tôi không có nhiều thời gian như vậy." Diệp Thiều Hoa giải thích xong nguyên lý, liền đầu tư nghiên cứu vi-rút zombie: "Nhưng anh cũng có thể nghiên cứu cái này."
Diệp Thiều Hoa nghĩ nghĩ, lại viết một trang giấy đưa cho tiến sĩ.
"Đây là . . ."
"Là phương thuốc khôi phục dành cho dị năng giả hệ lực lượng." Diệp Thiều Hoa nghiêng đầu, nói: "Tùy Vân đưa cho tôi thuốc của đoàn ba người kia, thuốc có tác dụng phụ quá lớn, tôi sửa đổi một chút."
Nói xong, cô vươn một tay ngăn lại tay bác sĩ muốn ôm cô vào lòng.
Những người khác trong phòng thí nghiệm muốn bước tới mang Diệp Thiều Hoa đi, nhưng họ không có can đảm như tiến sĩ.
Tiến sĩ một chút cũng không để ý, mà hận không thể có cái tay nghiên cứu những vật này.
Diệp Thiều Hoa cũng quá dũng mãnh rồi? Không cần công thức, xem xét thuốc liền biết được phương thuốc, liếc mắt liền thấy được nhược điểm, thật sự là...
Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ tiến sĩ lại càng kích động.
Phòng thí nghiệm những ngày này đều dùng toàn bộ thời gian để nghiên cứu thuốc của Diệp Thiều Hoa, căn bản không có thời gian quản việc khác.
Người quản lý căn cứ an toàn biết rằng gần đây phòng thí nghiệm đang thực hiện nghiên cứu rất quan trọng, nên hắn rất chú trọng đến sự an toàn của phòng thí nghiệm.
Càng đau lòng hơn là một trăm dị năng giả rời khỏi đội ngũ của Diệp Thiều Hoa lúc trước.
Cũng chính vì vậy, cho nên hắn biết tính của Diệp Thiều Hoa.
Trong ánh mắt như đang cười của Tô Nhiên, hắn không quan tâm đến điều đó nữa, sau khi cẩn thận hỏi han sở thích và tính cách của Diệp Thiều Hoa, hắn trầm ngâm rời đi.
"Tiên sinh, đoàn ba người tận thế muốn gặp ngài." Sau khi hắn hỏi thăm Tô Nhiên xong, có người nói với hắn.
"Đoàn ba người tận thế?" Nghe được lời thuộc hạ bẩm báo, quản lý căn cứ an ninh mới nhớ ra vẫn còn có nhóm người này.
Hắn sốt ruột xua tay: “Những người đó tìm tôi làm cái gì?”
"Ba người bọn họ không nói, tôi không biết." Thuộc hạ lắc đầu.
Người quản lý đem đám người Diệp Tưởng Tưởng đưa đến khu B xong, liền không quản bọn họ.
Ngay từ đầu Diệp Tưởng Tưởng cho rằng mình vẫn phải giữ vững phong thái của một cao thủ, không thể chủ động đi tìm người quản lý căn cứ an toàn ở Bắc Kinh.
Cô ta cảm thấy rằng người quản lý sẽ không thể không tìm đến họ.
Nhưng mà đã qua mấy ngày, đừng nói người quản lý, một quan chức cao tầng đều không thấy.
Đám người Diệp Tưởng Tưởng bắt đầu nhịn không được, nhất là sau khi chứng kiến sự thịnh vượng và hệ thống an ninh của căn cứ an toàn Bắc Kinh mấy ngày nay, họ càng quyết tâm ở lại đây hơn.
Những ngày này, sự kiên nhẫn của họ đã cạn kiệt, họ không có ý định tiếp tục im lặng.
Cho nên trực tiếp để người ta tìm người quản lý căn cứ an toàn.
Nhìn thấy quản lý căn cứ an toàn, Diệp Tưởng Tưởng rốt cục buông lỏng tâm tình, nhìn về phía quản lý, lông mày vẫn như cũ nhướng lên: “Tôi sẽ không nói gì nữa, tôi muốn gặp tiến sĩ của anh.”
Nghe được lời Diệp Tưởng Tưởng nói, ánh mắt người quản lý thâm sâu: "Xin lỗi, tiến sĩ là người quan trọng của căn cứ an toàn, không phải là người cô muốn gặp là có thể gặp."
Hắn hoàn toàn quên mất việc hắn yêu cầu Diệp Thiều Hoa đến gặp tiến sĩ vài ngày trước.
"Tôi biết." Diệp Tưởng Tưởng đối với việc này một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, đời trước cô ta đã biết tiến sĩ của căn cứ an toàn Bắc Kinh khủng bố như thế nào.
Đối với một tài năng như tiến sĩ, cho dù là cô ta, cô ta cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ.
Chứng kiến căn cứ an ninh ở Bắc Kinh bây giờ rung động đến mức nào, họ mới biết tầm quan trọng của một tiến sĩ như vậy ở tận thế.
"Tiên sinh, chắc là anh phải biết, đội của chúng tôi có loại thuốc có thể khôi phục năng lượng của dị năng giả." Hứa Kỳ tiếp lời Diệp Tưởng Tưởng, nhìn quản lý, cười đắc ý: "Tôi tin tưởng rằng căn cứ vào loại thuốc này, tôi sẽ cung cấp cho căn cứ thuốc có thể khôi phục dị năng để tiến sĩ nghiên cứu. Mấy người không hiểu về cái này, chỉ cần mấy người nói lại tên loại thuốc này cho Tiến sĩ, hắn nhất định sẽ muốn gặp chúng tôi."
Vừa nói, hắn lấy ra một mình thuốc màu lam
Đây là loại thuốc mà dị năng giả ở tận thế muốn nhất.
Nhìn thấy Hứa Kỳ lấy ra, ba người đi theo háo hức nhìn cái lọ màu xanh lam.
"Được, tôi giúp các người hỏi một chút." Quản lý cầm lấy cái lọ màu xanh lam, nghe nói bộ ba Người tận thế có trong tay một loại thần dược nên không nghi ngờ gì.
Nhìn thấy quản lý tiếp nhận, Diệp Tưởng Tưởng liếc nhìn cái lọ màu xanh lam có chút bất đắc dĩ.
Nhưng nghĩ đến căn cứ an toàn ở Bắc Kinh, vẫn thấy thật tàn nhẫn.
"Thuốc hồi phục năng lượng của nhóm người tận thế?" Tiến sĩ vừa nhìn ống nghiệm vừa ghi số liệu, không khỏi nghiêng đầu nói với quản lý: “Còn có thể cung cấp cho chúng ta một ít đơn thuốc?”
"Không sai." Người quản lý gật đầu.
Tiến sĩ nghe vậy, cười nhạo một tiếng: "Haha, thuốc khôi phục năng lực, những chuyện này về sau đừng quấy rầy tôi, tôi làm gì có thời gian ai mà cũng có thể gặp?"
Trước đó hắn xác thực đối với cái phương thuốc này cảm thấy hứng thú.
Mà bây giờ hắn đã tìm được công thức lợi hại hơn loại này nhiều rồi.
Chưa kể đến loại dược phẩm do chính Diệp Thiều Hoa phát triển, chỉ riêng thứ này cũng không thể so sánh với bất kỳ loại dược phẩm phục hồi thể lực nào.
Đối với thái độ của tiến sĩ thái độ, người quản lý cũng không có nửa điểm kỳ quái.
Nếu tiến sĩ thực sự gặp cái gọi là bộ ba ngày tận thế, người quản lý sẽ rất ngạc nhiên.
Chuyện này không giải quyết được gì.
Ba người Diệp Tưởng Tưởng một lòng tràn đầy tự tin chờ tiến sĩ đến gặp bọn họ, nhưng chờ đến tối ngay cả bóng dáng tiến sĩ cũng không thấy.
Họ đã nghĩ rằng tiến sĩ có thể đang làm một thí nghiệm quan trọng nên không kịp gặp bọn họ.
Nhưng ngày thứ hai tiến sĩ vẫn không gặp bọn họ.
Ngay cả người quản lý cũng không ở đây.
"Chúng tôi muốn gặp người quản lý và tiến sĩ, để cho chúng tôi đi vào được không?" Đám người Diệp Tưởng Tưởng cũng mới phát hiện, còn một khu A quan trọng nhất trong căn cứ an toàn ở Bắc Kinh.
Nó chỉ rộng bằng một sân bóng rổ, nhưng những nhân vật quan trọng nhất của căn cứ an toàn Bắc Kinh đều sống trong đó.
Bọn họ thăm dò được đám người tiến sĩ đều ở lại đây.
"Không được, không có mệnh lệnh và không có lệnh thông hành, gϊếŧ chết ngay bất luận gì đều không có tội." Các dị năng giả cầm vũ khí nóng nhắm vào bọn họ.
Đám người Diệp Tưởng Tưởng chỉ cần vừa tiếp cận khu A, cũng sẽ bị bọn họ xua đuổi.
Sau khi nhìn thấy suối phun nước trang trí ở quảng trường khu A, người Diệp Tưởng Tưởng đã không biết nói gì hơn.
Trong lòng ngầm hạ quyết định, bọn họ nhất định phải vào khu A ở.
Một đoàn người ngay tại khu A ôm cây đợi thỏ, rốt cục đợi đến khi người quản lý đi ra.
"Tiên sinh." Nhìn thấy hắn, Diệp Tưởng Tưởng liền không nhịn được: "Tại sao anh vẫn chưa đưa thuốc phục hồi thể chất của chúng tôi cho tiến sĩ?”
Nghe được lời nói của Diệp Tưởng Tưởng, người quản lý híp híp mắt, "Tôi đã sớm đưa thuốc khôi phục thể chất cho tiến sĩ."
"Sao có thể, nếu như anh đã đem thuốc cho tiến sĩ thì tiến sĩ sao lại không gặp chúng tôi!" Hứa Kỳ căn bản cũng không tin lời người quản lý nói, hắn nói như lẽ đương nhiên.
Hắn đối với thuốc của bọn họ vô cùng tin tưởng.
Ở kiếp trước, bọn họ không có thuốc khôi phục thể chất, nhưng họ lại tiêu tốn ba Tinh Hạch bậc ba để đổi lấy một lọ linh dược khôi phục thể chất.
Tất cả mọi người biết rõ đây là thần dược tiến sĩ nghiên cứu ra.
"Không gặp chính là không gặp, tôi đường đường là một nhân vật lớn của căn cứ mà còn phải nói dối với mấy người hay sao?" Người quản lý nghe được tiếng Hứa Kỳ chất vấn, cũng rất phẫn nộ.
Diệp Tưởng Tưởng lập tức kiềm chế Hứa Kỳ, sau đó xin lỗi quản lý: "Tiên sinh, là chúng tôi không đúng, nhưng anh xác định tiến sĩ không gặp chúng tôi sao?"
Không nên.
"Tiến sĩ đang nghiên cứu một cái khác, cực kỳ trọng yếu." Người quản lý chẳng thèm giải thích cho bọn họ "Tạm thời không rảnh gặp các người."
Nghĩ tới đây, hắn cầm trong tay một bình dược màu lam trả lại cho Diệp Tưởng Tưởng: "Cái này trả lại cho các người."
Hắn cúi thấp đôi mắt, trong mắt lại có mấy phần khinh thường mỉa mai, hắn không có ý tốt nói, tiến sĩ cực kỳ ghét bỏ thuốc của dị năng giả các người.
Cố Nguyên nghĩ sâu xa hơn hai người này nhiều, hắn đi về phía trước một bước.
"Tiên sinh, chúng tôi muốn gia nhập căn cứ Bắc Kinh, không biết ngài đã nhận được thông báo ở phía trên chưa." Hắn ta nói với người quản lý một cách nhẹ nhàng và lịch sự.
Người quản lý gật đầu: "Tôi đi ra ngoài để nói với mấy người về điều này. Phía trên đã phê duyệt. Tất cả mấy người đều là những người theo chủ nghĩa tự do. Cậu cần phải đi đến cơ quan đăng ký dị năng để ghi danh cấp độ, sau đó cậu có thể thành lập nhóm của riêng mình để lãnh đạo. Dù dùng biện pháp gì, tiền thuê hàng tháng cũng phải đủ, nhiệm vụ có giải thưởng là tinh hạch. ”
Sau khi nói xong, người quản lý liền vội vàng rời đi.
Hiện tại chính là thời khắc trọng yếu của căn cứ, hắn không muốn cùng đám người này nhiều lời.
Đám người Hứa Kỳ sắc mặt đặc biệt kém, nhìn thấy thứ viết trên giấy, người đi theo phía sau phun một bãi nước miếng: "Cái người quản lý chó má này, chờ bọn hắn biết rõ chúng ta là dị năng giả cấp , đến lúc đó chắc chắn hắn sẽ đi cầu xin chúng ta."
Diệp Tưởng Tưởng sau khi sống lại chưa nhận qua loại ủy khuất này, cô ta cũng cười lạnh một tiếng: "Đã đến bước này, chúng ta cũng không cần che giấu thực lực nữa."
Một đoàn người quyết định không che giấu năng lực nữa đi xuống dưới.
Liền hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà đi tới chỗ ghi danh dị năng giả.
Sau khi Diệp Thiều Hoa đến căn cứ an toàn ở Bắc Kinh, chất lượng cuộc sống của cả người bình thường và những dị năng giả tự do đã được cải thiện rất nhiều, thu hút vô số những dị năng giả tự do lang thang đến đây.
Thời điểm đám người Diệp Tưởng Tưởng đến, phía trước có một đội ăn mặc nhìn rất rác rưởi đang đăng ký.
"Tôi . . . dị năng giả cấp ."
Tận thế, ngũ quan của dị năng giả cũng hết sức phát triển, bọn họ có thể nghe được giọng của người phía trước.
Tất cả đều là di năng giả cấp một không có một dị năng giả cấp nào.
Đám người Hứa Kỳ nghe thấy thực lực yếu gà của họ, không khỏi chê cười.
Những người này . . . thật sự rất yếu!
Nguyên một đám của Diệp Tưởng Tưởng đứng nói chuyện trời đất, đưa tới sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.
"Tên, tuổi tác, quê quán, người bình thường hay là dị năng giả, những tin tức cơ bản này khai báo hết ra." Nhân viên ghi danh ấn máy tính, nghiêm nghị nói.
Diệp Tưởng Tưởng chậm chạp khai báo, cho đến lúc khai báo cấp dị năng, hất hất cằm, từ trên cao nhìn xuống: "Diệp Tưởng Tưởng, hệ Lôi, dị năng giả cấp ."
Nghe được lời nói của Diệp Tưởng Tưởng, đám người Hứa Kỳ cũng không khỏi cao ngạo ngẩng đầu lên.
"Cố Nguyên, đến từ thành phố N, dị năng giả cấp ." Cố Nguyên cũng thản nhiên nói.
Diệp Tưởng Tưởng chờ đợi để xem nhóm người đang nhìn họ với vẻ phấn khích, ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Nhưng mà, cô ta không nghĩ tới.
Nghe được giọng của cô ta, nhân viên đăng ký chỉ bình tĩnh ghi chép một lần: "Diệp Tưởng Tưởng, tư liệu của cô đã bổ sung hoàn tất, tạm thời là đội tự do hành động."
Vậy mà không có nửa điểm kinh ngạc.
Diệp Tưởng Tưởng chắc chắn rằng trong khoảng thời gian này, dị năng giả có cấp cao nhất trong tận thế không quá bậc .
Cấp của bọn họ đáng lý ra phải được người khác ngưỡng mộ.
“Cô không nghe tôi nói gì sao?” Diệp Tưởng Tưởng không nhịn được, dùng ánh mắt xuyên thấu nhìn nhân viên đăng ký: “Cô có nghe rõ không, tôi nói tôi là dị năng giả cấp !”
Cô ta đưa tay vỗ bàn một cái, làm nhân viên đăng ký giật nảy mình.
"Đầu óc cô chứa c hả?" Nhân viên đăng ký đem giấy tờ đã ghi chép để lên bàn một cái, liếc mắt nhìn Diệp Tưởng Tưởng: "Số , Diệp Tưởng Tưởng, dị năng giả cấp , người kế tiếp."
Diệp Tưởng Tưởng không dám tin cầm giấy nhìn một chút.
Phía trên xác thực ghi danh cô ta là dị năng giả cấp .
"Mấy người này chắc mới từ trong xó đi ra?" Một nhân viên đăng ký nhìn bóng lưng Diệp Thiều Hoa, thấp mắt, nhổ một ngụm nước bọt, người vừa bị Diệp Tưởng Tưởng rống liếc mắt, thấp giọng: "Dị năng giả cấp là dị năng giả cấp , cho là mình ghê gớm lắm chắc."
Những nội dung này, Diệp Tưởng Tưởng lại không nghe được.
Điều kỳ lạ nhất của họ bây giờ là, những người ở căn cứ Bắc Kinh này có ngu ngốc không?
“Căn cứ thành phố T trước mắt đã nghiên cứu ra thứ gì đó để gia tăng lực lượng.” Một nhóm dị năng giả tự do ở khu A tụ tập lại, vẻ mặt ngưng trọng. “Hôm qua, một dị năng giả cấp hai dưới tay tôi đã đi khiêu chiến với dị năng giả cấp ở thành phố T. Sau khi uống thuốc, trong khoảng thời gian ngắn năng lực hắn ta tương đương cấp . Nếu tôi không đến, tổn thất sẽ rất nặng. ”
Tất cả căn cứ đều không thân thiện với nhau.
Nhất là mạt thế.
Người đơn độc ra ngoài trên cơ bản đều sẽ bị cướp vây chặt, nắm tay người nào lớn người đó mới là lão đại.
"Tô Nhiên, mấy cậu sao đều không phát biểu ý kiến?" Người kia nhìn về phía Tô Nhiên mặt đạm nhiên.
Sau đó suy nghĩ một chút việc Tô Nhiên đang đi theo ai, cũng không cảm thấy kì quái.
Thành phố T cho dù toàn người vượt cấp nhưng cũng không thể so sánh với đám người Tô Nhiên.
"Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?" Người này lau mặt một cái, sau đó nhìn Tùy Vân khóc lóc kể lể.
Tùy Vân vừa cùng đám người Tô Nhiên tiêu diệt một đám zombie cấp , trên người bây giờ còn bê bết máu.
Nghe vậy hắn không nói gì, người trong phòng thí nghiệm đến đây: "Lão đại Tùy Vân, Diệp tiểu thư gọi các người đi qua."
Mấy ngày nay Diệp Thiều Hoa một mực để cho bọn họ đi qua thí nghiệm thuốc, những người này đều quen thuộc.
Vệ Thất liếc mắt nhìn đám người Tô Nhiên, sau đó cũng đi theo.
Diệp Thiều Hoa đã biết chuyện đám người Diệp Tưởng Tưởng đến căn cứ an toàn Bắc Kinh.
Nhưng cô cũng không có chú ý bọn họ.
Dù sao lần này nhiệm vụ chỉ có hai cái, một cái là bảo hộ cha mẹ Diệp, một cái là có cơ hội cải biến tận thế.
Phải nói nguyên chủ tương đối Phật hệ, không muốn trả thù bất luận kẻ nào.
"Diệp tiểu thư, cô tìm chúng tôi đến có chuyện gì?" Tô Nhiên và những người khác đi đến phòng thí nghiệm của tiến sĩ.
"Cái này, mấy người cầm lấy rồi đi thử xem." Diệp Thiều Hoa đang xem kính hiển vi, một tay đem một viên thuốc màu nâu ném cho Tô Nhiên.
Mấy ngày nay, Vệ Thất đã tận mắt thấy Tô Nhiên thăng lên dị năng giả cấp .
Bản thân cô cũng không thể nói ra suy nghĩ hiện tại của mình, nhưng chắc chắn rất hối hận.
"Cái này là loại dược gì vậy? Khôi phục tinh thần lực siêu cấp?" Đám người Tô Nhiên cười hì hì nói.
Mà nam nhân tóc búi cua vừa mới nhìn Tùy Vân khóc lóc kể lể lại cảm thấy viên thuốc này có chút quen thuộc . . .
Diệp Thiều Hoa không ngẩng đầu: "Vừa mới nghiên cứu ra được, thuốc có thể khiến người ta vượt cấp khi khiêu chiến, nhưng mà thuốc này dùng có chút nhược điểm, trong vòng ba giờ toàn thân bủn rủn bất lực, đừng sử dụng nó cho đến phút cuối cùng. "
Sau khi cô nói xong, phát hiện toàn bộ phòng thí nghiệm không có âm thanh.
Diệp Thiều Hoa có chút kỳ quái.
"Sao vậy?" Cô híp mắt: "Không thể dùng à?"
"Không phải, không phải!" Người đàn ông tóc húi cua lập tức nhảy dựng lên túm lấy thuốc trong tay Tô Nhiên: "Diệp tiểu thư, tôi thay cô thử, sau bốn tiếng nhất định cho nói cho cô xem hiệu quả như thế nào!"
Hắn đem thuốc nhét vào trong túi quần, sau đó còn muốn đánh cho Tô Nhiên một trận: "Khó trách tôi thấy cậu một chút cũng không vội, hóa ra Diệp tiểu thư đã sớm nghiên cứu ra cái thuốc khiêu chiến vượt cấp này rồi, cậu thực sự giấu diếm kĩ đến như vậy, làm hại tôi lo lắng hai ngày!"
Nhược điểm của thuốc vượt cấp khiêu chiến cũng không đáng sợ.
Nghe nói rằng một nhóm người ở thành phố T không thể di chuyển trong ba ngày sau khi sử dụng loại thuốc này.
So với bọn họ, ba giờ toàn thân bủn rủn tính là gì?
Tô Nhiên kỳ thật cũng là vừa mới biết rõ Diệp Thiều Hoa gọi hắn là bởi vì việc này, nhưng hắn cũng không có giải thích, chỉ vô sỉ trả lời một câu "Chắc là vậy."
"Cô có nghe nói tổ ba người tận thế." Tùy Vân nhìn bọn họ rời đi, mới quay về phía Diệp Thiều Hoa nói: "Tôi nghe người quản lý nói, tổ ba người kia đã cho phòng thí nghiệm một bình thuốc năng lượng?"
"Không sai, hiệu quả quá kém, bị tôi trả về rồi." Diệp Thiều Hoa mạn bất kinh tâm nói.
Lời này cũng rất vô sỉ, Tùy Vân lại nở nụ cười "Được, tôi biết rồi."
Không biết câu "Hiệu quả quá kém" này để cho tổ ba người kia nghe được sẽ có ý nghĩ như thế nào.
"Vi Vi, cô chờ một chút." Diệp Thiều Hoa mấy ngày nay cơ hồ đều ở phòng thí nghiệm không đi ra, nhìn thấy Vi Vi muốn đi, chợt nhớ tới cái gì, từ trong túi quần lấy ra mấy bình thuốc: "Đem cái này đưa cho cha mẹ tôi đi."
Diệp Trường Minh mặc dù biết con gái hiện tại có năng lực nuôi mẹ và hắn, nhưng bọn họ cũng không chịu ngồi yên.
Nhất là Diệp Thiều Hoa đã dùng hết tâm tư vì họ, dùng vô số Tinh Hạch để họ thăng lên cấp .
Giờ ông không thể kinh doanh như trước mạt thế.
Lại không chịu ngồi yên, thường xuyên cùng mẹ Diệp, hai người đi nhận nhiệm vụ.
Hai người cũng là dị năng giả cấp , Diệp Thiều Hoa cũng không lo lắng, nhưng mà hai người ra ngoài cô đều sẽ đưa cho bọn họ một đống thuốc lớn.
Vi Vi nhận thuốc, đến nơi họ sống.
Lúc này, đám người Diệp Tưởng Tưởng đi ngang qua khu A, khu A mà họ mơ ước, âm thầm hạ quyết tâm phải đến nơi này ở.
Nhưng mà ba người bọn họ lại không nghĩ tới, ở trong đám người khu A nhìn thấy Vi Vi!
"Vi Vi? Sao cô vẫn còn sống?" Diệp Tưởng Tưởng không dám tin nhìn về phía Vi Vi, không chỉ sống sót, người bình thường như cô, sao lại vào được khu A mà bọn họ không dám vào?
: ọ.
: ề .
Khi họ tách ra khỏi đám người Diệp Thiều Hoa lúc còn ở biệt thự, đám người Diệp Tưởng Tưởng cũng nghĩ mấy người Tô Nhiên đã chết rồi.
Dù sao, hướng bọn họ đi có thủy triều zombie.
Cơ hội sống sót gần như là số .
Giây đầu tiên nhìn thấy Vi Vi, đám người Diệp Tưởng Tưởng bắt đầu hoài nghi ánh mắt của mình.
Vi Vi cũng nhìn thấy ba người Diệp Tưởng Tưởng.
Trên thực tế, cô cũng nhớ rất kỹ ba người Diệp Tưởng Tưởng, lời nói của ba người bên kia vẫn còn văng vẳng bên tai cô
"Tô Nhiên, cậu sẽ hối hận."
Vi Vi không khỏi suy nghĩ, nếu Diệp Tưởng Tưởng nhìn thấy Diệp Thiều Hoa không biết sẽ có ý nghĩ như thế nào?
Nhưng nghĩ lại, Vi Vi không có nhiều hận thù với ba người này.
Chỉ là nghe được câu kia của Diệp Tưởng Tưởng "Sao cô vẫn còn sống" Vi Vi vô ý thức híp híp mắt.
Cô lặng lẽ đi đến gần người Diệp Tưởng Tưởng, giống như vô ý nói: "Tôi không thể sống sót sao?"
"Đương nhiên, mấy người đi con đường kia có thủy triều Zombie!" Diệp Tưởng Tưởng gần như không hề suy nghĩ liền trả lời.
Vi Vi nhìn bộ dạng Diệp Tưởng Tưởng, rốt cục xác định được đối phương đã sớm biết trên con đường kia có thủy triều Zombie.
Thần sắc của cô đột nhiên trở nên lạnh nhạt: "Vì số tôi tốt."
Đám người Diệp Tưởng Tưởng không chú ý tới vẻ mặt biến hóa của Vi Vi, chỉ cấp bách hỏi Vi Vi, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại ở khu A!
Đây là khu A, nơi mà chỉ dành cho người có quyền lợi cao nhất sống ở căn cứ An Toàn Bắc Kinh.
Nhưng mà Vi Vi không tiếp tục trả lời thêm gì nữa, chỉ ném cho bọn họ cái liếc mắt đầy xa cách, trực tiếp quay người rời đi.
"Vi Vi!" Hứa Kỳ hô to một tiếng, muốn đuổi theo Vi Vi.
Nhưng mà lập tức bị hộ vệ Khu A ngăn cản: "Nơi này là trọng địa khu A, người bình thường không thể tiến vào!"
Đám người Diệp Tưởng Tưởng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vi Vi rời đi trước mặt mình, cảm giác như móng mèo đang cào xé trong lòng.
Vi Vi không phải đi theo đám người Tô Nhiên và Diệp Thiều Hoa sao?
Sao vẫn còn sống?
Không có khả năng, Diệp Thiều Hoa dựa theo phát triển ở kiếp trước, đã sớm chết rồi.
Cả đội ôm nghi ngờ, nhưng sau đó không gặp qua Vi Vi nữa.
Dù sao Vi Vi là người Khu A, không phải người bình thường muốn gặp là có thể gặp.
Diệp Tưởng Tưởng cũng không thể ngồi chờ chết, cũng nhận một cái nhiệm vụ.
Nhiệm vụ mà bọn họ nhận là nhiệm vụ phổ thông cấp , ban thưởng là Tinh Hạch cấp .
Cứ tưởng không quá khó, đám người Diệp Tưởng Tưởng bị một con zombie cấp hệ Hỏa truy đuổi, tất cả đều trong tình trạng kiệt sức.
Một đoàn người đang trên đường trở về, Diệp Trường Minh đang ngồi ở trên xe thấy được đám người của Diệp Tưởng Tưởng.
Diệp Tưởng Tưởng so với trước tận thế biến hóa rất lớn.
Nhưng hai vợ chồng vẫn có thể nhận ra được.
Trên thực tế, lúc biết rõ năng lực của Diệp Thiều Hoa ở căn cứ, hai vợ chồng cũng để người ta nghe ngóng tin tức của Diệp Tưởng Tưởng.
Còn dặn dò Diệp Thiều Hoa rất nhiều lần, đi tìm Diệp Tưởng Tưởng.
Thời điểm hai vợ chồng ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng không quên nhận tin tức của Diệp Tưởng Tưởng ở đại sảnh.
Hiện tại nhìn thoáng qua trong đám người, hai người hết sức khẳng định mình không nhìn lầm.
"Thiều Hoa, cha không nhìn lầm đâu." Hai vợ chồng Diệp Trường Minh hết sức kích động: "Con bé đang ở ngay trong căn cứ, lúc đầu ba mẹ cũng không muốn gây thêm phiền phức cho con, nhưng bây giờ con bé đang ở đây. Thiều Hoa, con tìm con bé được không? "
Sau khi tận thế, hai vợ chồng rất lo lắng cho con, một người là Diệp Thiều Hoa, người còn lại là Diệp Tưởng Tưởng.
Diệp Thiều Hoa đương nhiên không nói việc đời trước Diệp Tưởng Tưởng thế nào.
Cho nên cũng không cự tuyệt: "Được, con kêu người tìm giúp ba me."
Nghe được lời cam đoan của Diệp Thiều Hoa, vợ chồng Diệp Trường Minh lập tức liền tâm.
Họ đương nhiên biết sức hấp dẫn của con gái họ tại căn cứ bây giờ.
Hai ngày sau, hai vợ chồng cuối cùng từ trong tay Diệp Thiều Hoa biết được tin tức của Diệp Tưởng Tưởng.
"Thiều Hoa, con không nghĩ lại sao, tình cảm của hai đứa từ trước đến nay rất tốt, con không muốn cùng cha mẹ đi gặp con bé sao?" Diệp Trường Minh hơi kinh ngạc.
Diệp Thiều Hoa trực tiếp cự tuyệt: "Không, trong phòng thí nghiệm vẫn còn nhiều việc."
Hai vợ chồng biết Diệp Thiều Hoa bận rộn như thế nào, cho nên cũng không quấy rầy, nhắc nhở Diệp Thiều Hoa chú ý tới thân thể của mình.
Sau đó mang tâm trạng kích động đi đến khu B tìm Diệp Tưởng Tưởng.
Diệp Thiều Hoa bên này xác thực có chuyện rất quan trọng.
Nghiên cứu về virus trong phòng thí nghiệm cuối cùng cũng có kết quả.
Lấy cường độ đầu óc của cô, muốn nghiên cứu một con virus, virus có phức tạp đến mấy cũng được cô nghiên cứu triệt để.
Cô chưa thử loại thuốc mới này, nên không biết nó có hiệu quả như thế nào.
Trên thực tế, có những nhà nghiên cứu như cô ở các căn cứ khác, những người đó cũng bắt những người bình thường để làm thí nghiệm, họ là sự tồn tại đáng khinh bỉ nhất của những người ủng hộ công lý.
Mà Diệp Thiều Hoa ở đây không giống họ.
Ai cũng biết, nếu được cho thử nghiệm thuốc, chính là phúc khí đời trước.
Chưa kể thuốc của cô về cơ bản không có nhược điểm, sau khi dùng thử sẽ có tiền bồi thường, cho thức ăn, Tinh Hạch, thuốc men.
Các cơ sở khác ghét những người nghiên cứu như vậy.
Mà Diệp Thiều Hoa bên này đang gấp rút nghiên cứu.
"Chờ chút . . . Cô là Diệp Thiều Hoa?" Cố Nguyên không nghĩ tới, ở căn cứ Bắc Kinh đụng phải Vi Vi coi như xong, lại còn có thể đụng phải Diệp Thiều Hoa.
Hắn giống như bị thương, tinh thần có chút không tốt.
Nhưng nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, hắn vô cùng cảnh giác: "Thật sự là cô?"
Diệp Thiều Hoa ở phòng thí nghiệm liên tiếp bảy ngày, nhìn không có hình tượng gì.
Đều dựa vào giá trị nhan sắc chèo chống, nghe vậy, cô liếc mắt nhìn Cố Nguyên.
Ánh mắt này làm Cố Nguyên có chút kỳ quái.
Hắn biết Diệp Thiều Hoa thích hắn ở kiếp trước, kể cả kiếp này, nhưng kiếp trước hắn lại không thích Diệp Thiều Hoa chút nào, dù sao cô cũng là một thành viên gạo cội trong đội ở kiếp trước.
Trước tận thế, dựa vào cha mẹ nuôi sống, sau tận thế, vẫn dựa vào cha mẹ.
Hắn có thể thích người như vậy?
Đương nhiên, đời này hắn sẽ không thích, không chỉ không thích, còn muốn Diệp Thiều Hoa chết.
Để không bị Diệp Thiều Hoa cản trở, bọn họ thậm chí đã bỏ rơi Diệp Thiều Hoa, sao có thể tưởng tượng được bọn họ thực sự đụng độ nhau ở căn cứ ở Bắc Kinh?
Nhưng Diệp Thiều Hoa lúc này trông không được tốt lắm.
Nếu là người bình thường, sao có thể sống tốt như vậy?
"Là tôi." Diệp Thiều Hoa thu hồi ánh mắt, vượt qua hắn, tiếp tục đi đến phía trước.
Không có ý muốn dây dưa với hắn, làm cho Cố Nguyên hết sức kỳ quái.
Nhưng hắn cũng không nói gì thêm, chỉ mang thần sắc ngưng trọng trở về tìm đám người Diệp Tưởng Tưởng thương lượng chuyện của Diệp Thiều Hoa.
"Khả năng chúng ta trọng sinh cũng cải biến vận mệnh của cô ta, coi như cô ta tốt số tránh thoát một kiếp." Diệp Tưởng Tưởng cười lạnh một tiếng, "Nhưng tốt nhất đừng tôi đụng phải, nếu không tôi sẽ không tuỳ tiện buông tha cô ta như thế đâu."
Hứa Kỳ không nói gì, nhưng lau kiếm với vẻ mặt lạnh lùng.
Chắc hẳn hắn cũng nghĩ như Diệp Tưởng Tưởng.
"Nhưng nghĩ đến chuyện gần đây ở căn cứ." Diệp Tưởng Tưởng bỏ qua chuyện của Diệp Thiều Hoa.
Dù sao tồn tại một người như thế, cô ta tiện tay là có thể nghiền chết.
Điều cô quan tâm bây giờ không phải là Diệp Thiều Hoa mà là về căn cứ an toàn ở Bắc Kinh.
Nhắc mới nhớ, đó là bởi vì ba người bọn họ vừa mới nhận một nhiệm vụ cấp S.
Bởi vì phần thưởng là một cái Tinh Hạch cấp , có thể cho dị năng giả cấp Tinh Hạch này, cho nên cả đội liền trực tiếp nhận nhiệm vụ này.
Nhưng nhiệm vụ quá khó, bọn họ cũng bị thương không ít.
Trong thời gian ngắn, cả đoàn không thể sử dụng dị năng.
Đang ở trong nhà tu dưỡng.
Nhưng vì phần thưởng là Tinh Hạch cấp , bọn họ cảm thấy vô cùng đáng giá.
"Căn cứ an ninh Bắc Kinh thực sự rất đáng sợ," Cố Nguyên cảm thán: "Tinh Hạch cấp cũng có, tôi cảm thấy căn cứ chắc chắn có dị năng giả cấp ."
Trả Tinh Hạch cho người làm nhiệm vụ coi như ban thưởng.
Bọn họ nhìn thấy có mười nhiệm vụ cấp S, tức là có tinh Hạch cấp .
Bọn họ nghe người quản lý tuyên bố nhiệm vụ nói, người cấp tinh thạch cấp đều là một người.
"Tôi đã sớm nghe nói căn cứ anh Toàn Bắc Kinh có hổ báo mà." Hai mắt Diệp Tưởng Tưởng lóe sáng: "Chúng ta nhất định phải đạt được mục tiêu, trong vòng năm, phải đến ở khu A."
Ba người bọn ho thừa dịp đang khôi phục dị năng, đoán xem vị dị năng giả thần bí kia là ai.
Nhưng mà, bọn họ nghĩ đến tất cả mọi người ở kiếp trước, cũng không nghĩ tới ai là người có loại năng lực này.
Nhưng họ cũng hỏi được, có một người khác trong phòng thí nghiệm Bắc Kinh thậm chí còn mạnh hơn tiến sĩ.
Lúc này, hai người Diệp Trường Minh đã đến bên ngoài cửa nhà họ.
"Ông nghĩ xem, con bé có không trách chúng ta lâu như vậy không có tìm được con bé?" Đứng ở trước cửa nhà Diệp Tưởng Tưởng, mẹ Diệp có chút sợ hãi.
Diệp Trường Minh không nghĩ nhiều như vậy, hắn trực tiếp nhấn chuông cửa.
Diệp Tưởng Tưởng tưởng rằng người trong đội ngũ, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi mở cửa, chỉ chớp mắt liền thấy được hai vợ chồng Diệp Trường Minh.
"Chú hai? Dì hai?" Nhìn thấy vợ chồng Diệp Trường Minh, Diệp Tưởng Tưởng kích động không thôi: "Thật sự là hai người! Con rốt cuộc cũng tìm được hai người!"
Cô ta lập tức nghênh đón hai người.
Mà Hứa Kỳ và Cố Nguyên đối với hai vợ chồng này hết sức phức tạp, vẫn nhớ kỹ con gái của hai người này đã gϊếŧ họ ở kiếp trước.
Nhưng cũng nhớ cái cách mà hai người này bị zombi cắn xé, trong lòng nhất thời tràn ngập cảm xúc.
"Chú, dì." Hứa Kỳ cũng đứng lên, lãnh đạm nói một tiếng.
Diệp Tưởng Tưởng cầm quả táo lên đưa cho hai người bọn họ, mặc dù có chút không muốn, nhưng vẫn đưa, "Chú, dì, con còn đang suy nghĩ làm sao để tìm được hai người, hai người lại tìm được con."
Cô ta hận không thể đem hết kinh nghiệm thành công của mình nói cho mẹ Diệp và Diệp Trường Minh nghe.
"Từ nay về sau hai người đi theo con, sau này sẽ không cần phải chịu khổ."
Nói đến đây, Diệp Tưởng Tưởng liền cười tự hào, "Con hiện tại đã có năng lực để cho hai người vượt qua sinh hoạt tốt hơn, chú hai, dì hai, hai người biết rõ đoàn ba người tận thế không? Đó chính là ba người chúng con!"
Đoàn ba người tận thế, thanh danh đã sớm vang dội.
Nhưng mà đối với hai người Diệp Trường Minh và mẹ Diệp này sống ở tầng dưới chót mà nói, bọn họ không biết đoàn ba người tận thế.
Trên thực tế, lúc trước, hắn đã nghe qua thanh danh họ rồi.
Nhưng bởi vì có Diệp Thiều Hoa, bọn họ có chút hiểu biết nhiều hơn.
Diệp Tưởng Tưởng nghĩ bọn họ có khả năng không hiểu rõ, dù sao hai người này mỗi ngày bận bịu, ấm no đều cũng đủ.
"Đoàn ba người tận thế sao, mấy đứa thật lợi hại." Diệp Trường Minh trước khi tới nơi này, người phụ trách khu B còn chăm chỉ kể cho họ nghe về đoàn ba người này, bà nhìn Diệp Tưởng Tưởng cười đầy vui mừng.
Diệp Tưởng Tưởng không biết người phụ trách khu B nịnh bợ Diệp Trường Minh còn không kịp.
Nội tâm cô ta hết sức kích động, cô ta biết rõ hai vợ chồng Diệp Trường Minh là dị năng giả hệ phổ thông tầm thường.
Đời trước, sau hơn một năm hai vợ chồng vẫn là dị năng giả cấp .
Đời này mới có mấy tháng, cô ta cảm thấy đối phương sẽ không tốt hơn chút nào.
Hệ lực lượng cấp , chắc là ở khu C.
"Chú hai, dì hai, hai người xem, chỗ này còn có một gian phòng, về sau hai ngươi sẽ ở lại đây." Diệp Tưởng Tưởng mang hai người đi xem gian phòng còn lại duy nhất: "Nhưng hai người vừa đến căn cứ an toàn Bắc Kinh, hai người có gặp Diệp Thiều Hoa không?". Diệp Tưởng Tưởng đột nhiên hỏi.
Diệp Trường Minh có chút kỳ quái.
Diệp Thiều Hoa và Diệp Tưởng Tưởng tình cảm rất tốt, giữa hai người giống như chị em ruột vậy.
Sao bây giờ Diệp Tưởng Tưởng trực tiếp gọi tên Diệp Thiều Hoa, như vậy cũng quá lạnh nhạt rồi.
"Đúng vậy, chúng ta bây giờ ở cùng một chỗ với Thiều Hoa." Diệp Trường Minh cảm thấy đợi chút nữa nên hỏi một chút về tình huống của Diệp Thiều Hoa xem thế nào.
Nghe được lời Diệp Trường Minh nói, Diệp Tưởng Tưởng sắc mặt trầm xuống: "Chú hai, dì hai, tự mang đồ đạc của mình qua đây đi. Hôm qua con có một nhiệm vụ bây giờ sức lực của con bị tổn thương, nên con không thể giúp chú mang hành lý được. ”
Nghe được tin Diệp Tưởng Tưởng nói mình bị thương.
Diệp Trường Minh không chút nghĩ ngợi móc thuốc khôi phục tinh thần lực trân quý nhất mạt thế: "Bị thương? Tranh thủ thời gian, chỗ này của chú còn mấy bình thuốc, con mau uống đi, uống xong là có thể khỏe lại."
Diệp Tưởng Tưởng lúc đầu muốn nói thuốc nào cũng không thể trị được, chỉ có thể đợi nó tự khôi phục.
Nhưng nhìn bộ dạng của Diệp Trường Minh, cô ta không thể từ chối, chỉ có thể uống thuốc, vừa mở thuốc ra, vừa nghiêm túc nhìn Diệp Trường Minh: "Chú hai, dì hai, tuy rằng cháu đưa chú dì tới hưởng phúc, nhưng cháu sẽ không đón Diệp Thiều Hoa đến đây đâu, cháu hy vọng hai người có thể hiểu cho cháu.”
Không có Diệp Thiều Hoa, cô ta xuôi gió xuôi nước, thật vất vả mới bò lên vị trí này.
Làm sao có thể để cho Diệp Thiều Hoa đến chiếm tiện nghi của bọn họ, cuối cùng lại đem tất cả bọn họ đều hại chết.
Nghe được lời nói của Diệp Tưởng Tưởng, Diệp Trường Minh hơi kinh ngạc: "Thiều Hoa tại sao phải tới? Con bé sẽ không tới đâu."
Diệp Thiều Hoa là người như thế sao lại không đến.
Diệp Tưởng Tưởng vừa uống thuốc Diệp Trường Minh đưa cho cô ta, lúc đầu muốn uống thử là xong.
Không nghĩ tới vừa mới cho vào miệng, tinh thần lực liền khôi phục hơn phân nửa.
Cô ta bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, nhìn về phía Diệp Trường Minh, giọng nói run rẩy: "Chú hai, thuốc này chú lấy ở chỗ nào?"
Đây không phải là… Đây không phải là thần dược lưu truyền một tháng trước sao?
"Cháu nói cái này?" Diệp Trường Minh lại từ trong túi quần móc ra mấy bình thuốc, tiện tay bỏ lên bàn: "Thiều Hoa cho chú á, con bé nghiên cứu ra rất nhiều loại thuốc này, chú và dì con đều không quá thích cái mùi này, nếu cháu thích, chú để người ta cầm mấy bình đến cho cháu.
Mà lúc này đây, đám người Cố Nguyên mới phát hiện hai vợ chồng Diệp Trường Minh là người khu C và người ở khu bọn hắn rất khác nhau
Nhất là khí thế trên người . . .
"Nào, chú dẫn con đi thăm căn cứ, thời gian trước chú và dì đều bận rộn thăng cấp, không biết mấy đứa đã đến...." Diệp Trường Minh vẫn đang nói chuyện.
"Chú hai, hai người cấp mấy rồi?" Diệp Tưởng Tưởng đột nhiên hỏi.
Chuyện này cũng không phải bí mật gì: "Mới vừa thăng lên cấp không bao lâu."
"Diệp Thiều Hoa đâu? Cô ta cũng biết cháu ở đây sao không tới cùng hai người sao?" Đừng nói Diệp Tưởng Tưởng, xem như người trong đội ngũ của bọn họ, đều không hẹn mà cùng nhìn về phía hai người Diệp Trường Minh.
Đám người Cố Nguyên muốn điên rồi.
Đời trước không phải cấp sao?
Dị năng giả cấp hệ lực lượng, cả hai đều như vậy? Hai người này rốt cuộc sao lại làm được?
"Con bé ở phòng thí nghiệm." Diệp Trường Minh nở nụ cười: "Chú cũng không biết . . ."
"Diệp tiểu thư đang giúp Tô Nhiên thăng cấp, hắn chuẩn bị đột phá lên dị năng giả cấp , người trong căn cứ phần lớn đều là dị năng giả cấp , cậu ấy là dị năng giả cấp đầu tiên. Là người mà Diệp tiểu thư rất xem trọng." Người vừa nói là Vi Vi, cô mới nghe được tin tức lên đến đây.
Kể từ khi cô biết, có thể Diệp Tưởng Tưởng cố tình để họ đi theo con đường có thủy triều zombie đó.
Vi Vi cực kỳ phòng bị bọn họ.
Mà cô nói xong câu này, làm cho ba người Diệp Tưởng Tưởng lâm vào tình trạng không dám tin.
Nhưng họ cũng thông suốt những thứ họ không hiểu trước đây, tại sao Vi Vi lại xuất hiện ở Khu A và tại sao mọi người ở Khu A lại không cảm thấy ngạc nhiên khi họ là dị năng giả Cấp . Hóa ra đa phần ở đây đều là dị năng giả cấp .
Giúp bọn họ thăng cấp lại là Diệp Thiều Hoa!
Nói thật, thời điểm nghe nói Tô Nhiên đang chuẩn bị đột phá lên cấp , ba người Diệp Tưởng Tưởng không hâm mộ, không ghen ghét là tự dối lòng.
Vi Vi cũng không nói thêm gì nữa, dù sao từ hôm nay trở đi, Tùy Vân cũng đã rút lệnh cấm đối với ba người Diệp Tưởng Tưởng từ hôm nay.
Ba người bọn họ đương nhiên có thể cảm nhận được căn cứ Bắc Kinh tốt như thế nào.
Lúc hai vợ chồng Diệp Trường Minh rời đi, còn để lại một cái Tinh Hạch cấp .
Không phải Diệp Thiều Hoa thiếu Tinh Hạch, những vật này Diệp Thiều Hoa muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Nhưng, nhìn Diệp Tưởng Tưởng bày ra vẻ miễn cưỡng rồi lại cầm Tinh Hạch cấp không buông tay, Vi Vi cười lạnh một tiếng.
Lúc cha mẹ Diệp ra khỏi cửa, Vi Vi đỡ mẹ Diệp, vô ý nói: "Hóa ra Diệp tiểu thư và Diệp Tưởng Tưởng là chị em, cháu thật sự nhìn không ra."
"Nhìn không ra?" Mẹ Diệp nở nụ cười hiền lành: "Nhìn hai đứa nó không giống chị em sao?"
"Chị em?" Nghe câu này, Vi Vi kinh ngạc nhìn mẹ Diệp liếc mắt: "Vậy sao ban đầu lúc ở Thanh thị, Diệp Tưởng Tưởng khuyên đội trưởng Tô Nhiên vứt Diệp tiểu thư đi?"
Những chuyện này cha mẹ Diệp cho tới bây giờ đều chưa nghe nói qua, bọn họ sửng sốt một chút: "Làm sao có thể? Dù hai đứa không phải . . ."
"Đội trưởng Tô Nhiên và đám Tề Phong cũng đều biết. " Vi Vi thở dài một hơi: "Hai bác đừng nhìn Diệp tiểu thư như bây giờ, lúc trước, thời điểm cô ấy vừa tỉnh lại, chúng cháu phát hiện cô ấy không có dị năng, Diệp Tưởng Tưởng bởi vì chuyện cô ấy là người bình thường, thuyết phục chúng cháu vứt Diệp tiểu thư đi, cũng may Tô Nhiên đội trưởng kiên trì, không chịu vứt Diệp tiểu thư. Nhưng mà, ba người Diệp Tưởng Tưởng kia lúc trước cũng là bởi vì chúng cháu mang Diệp tiểu thư cùng đi nên mới cùng chúng cháu tách ra."
Những chuyện này, Diệp Thiều Hoa chưa từng đề cập qua với bố mẹ Diệp.
Muốn tìm đám người Tề Phong chứng thực rất đơn giản.
Thật ra thì, phản ứng vừa rồi của Diệp Tưởng Tưởng, bọn họ cũng đoán được phần nào.
Nhìn vẻ mặt vui mừng của hai người họ dần biến mất, Vi Vi không tiếp tục nói nữa.
Mà hai vợ chồng Diệp Trường Minh trầm tư thật lâu, không thể nói là hận, chỉ là rất thất vọng.
Khó trách, trước kia Thiều Hoa và Diệp Tưởng Tưởng tốt như vậy, sau khi đến căn cứ, Diệp Thiều Hoa cũng không mở miệng đi tìm Diệp Tưởng Tưởng.
Hóa ra là bởi vì chuyện này.
Những người ở căn cứ an toàn Bắc Kinh cũng dần biết về mối quan hệ của Diệp Thiều Hoa với Diệp Tưởng Tưởng, họ lúc đầu không quan tâm đến ba người kia, nhưng dần dần bắt đầu tôn trọng họ.
Mà Diệp Tưởng Tưởng cũng rốt cục có thể bước vào khu A.
Khi nhìn thấy các tòa nhà và nghiên cứu bên trong, cũng như các dị năng giả cấp ngẫu nhiên đi lại, một vài người lúc đầu rất đề phòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi biết rõ ba người đến căn cứ an toàn Bắc Kinh.
Đám người Tề Phong không có việc gì lại đến lắc lư trước mặt ba người kia, Diệp Thiều Hoa không để ý ba người này, nhưng ba người kia lại vô cùng bực bội.
Không phải nói Tô Nhiên sẽ hối hận sao? Không phải nói bọn họ sẽ bị Diệp Thiều Hoa hại chết sao?
Hiện tại bọn họ chẳng những không chết, còn lợi hại hơn bọn họ rất nhiều!
Mấy người nghĩ mấy người lên cấp đã đáng gờm rồi? Xin lỗi, bọn tôi chỉ chuẩn bị lên cấp mà thôi.
Về thuốc của đoàn người tận thế, tiến sĩ chỉ liếc mắt một cái đầy ghét bỏ.
Chờ đám người Tề Phong cảm thấy khoe khoang vậy là đủ rồi, mới dẫn một đám người trở về chuẩn bị thăng cấp toàn thể.
Mà hai vợ chồng Diệp Trường Minh kể từ sau khi nghe được lời của Vi Vi nói, thái độ với đám người Diệp Tưởng Tưởng hết sức lãnh đạm, Vi Vi tới tìm họ, nhưng hai vợ chồng cũng không gặp Vi Vi.
Ba năm sau, căn cứ Bắc Kinh đã trở thành căn cứ toàn cầu, virus ở Trung Quốc dần dần được kiểm soát
Không chỉ người dân Trung Quốc, mà ngay cả những người từ đất nước M đến đây cũng trầm trồ khen ngợi.
Mỗi người dưới quyền của Diệp Thiều Hoa đều thăng lên thành dị năng giả cấp bảy.
Đám người Diệp Tưởng Tưởng cũng chưa từng nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, hơn một nửa số tòa nhà đã được khôi phục trong ba năm qua.
Lấy căn cứ Bắc Kinh là trung tâm, một căn cứ an toàn quy mô lớn đã được xây dựng.
Ở Bắc Kinh được nửa năm, những dị năng giả dần dần kết hôn, một số đứa trẻ sinh ra cũng sẽ có dị năng. Trái đất vẫn là trái đất ban đầu, nhưng hệ thống này không phải là hệ thống trước đây.
"Chúng tôi nhìn thấy đội trưởng Tô dẫn người tiêu diệt Thiên giai Hắc Hùng trong truyền thuyết. Thị trấn T đã hoàn toàn được giải cứu...." Trên màn hình, có thể thấy được bộ dạng của Tùy Vân và Tô Nhiên.
Dị năng giả và những người bình thường dừng lại hò reo.
Có người gọi Diệp tiểu thư, có người gọi lão đại Tùy Vân, có người gọi tên Tô Nhiên . . .
Những người này đã là cường giả hàng đầu thế giới và là nhân vật quan trọng của căn cứ đỉnh cao lớn nhất thế giới.
Ngay cả một người bình thường như Vi Vi cũng trở thành nhân vật trọng yếu trong phòng thí nghiệm.
Đứng ở đầu đường, ba người Diệp Tưởng Tưởng nhìn thấy cảnh này, nói không ghen ghét, không hâm mộ là không thể nào.
Mà Cố Nguyên, nhìn cô gái với đôi lông mày lạnh lùng trên màn hình, hắn không khỏi sững sờ.
Diệp Thiều Hoa không làm gì ba người bọn họ, nhưng ba người này cũng không đạt tới đỉnh cao như cốt truyện, ba năm sau vẫn còn ở cấp , những người cấp rất ít, bây giờ, cấp là chủ yếu.
Ba người này so với người thường sống tốt hơn một chút, nhưng so với Diệp Thiều Hoa và Tô Nhiên thì nhỏ bé không đáng kể.
Mất rất nhiều năm, hai nhiệm vụ thế giới này mới tính hoàn thành.
Diệp Thiều Hoa ở thế giới này với Tùy Vân rất nhiều năm, nhiều năm như vậy khuôn mặt cô không có biến hóa, cho đến khi hệ thống cưỡng chế cô rời khỏi thế giới.
[ Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến một, hệ thống ban thưởng tích phân, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến hai, hệ thống ban thưởng tích phân! Đinh, độ hoàn thành nhiệm vụ đạt tới %, hệ thống ban thưởng % khai phát não vực ]
[ Đinh! Số hệ thống vì chị phục vụ, tích phân đã đưa đến sổ sách, tiến vào thế giới tiếp theo.]
-----
Có một sự thật, tui khó chịu vì cốt truyện thì ít mà còn khó chịu vì bàn tay vàng của nữ chính thì nhiều ��