Edit : Ngọc
------
Ở trận đấu ngoại trừ Bạch Thiên hộ, những người hiểu về cờ nghệ cũng không phải là số ít.
Nhóm người trí thức như Diệp Hoài Cẩn dường như đã sớm nín thở khi Diệp Thiều Hoa cùng Bạch Trăn Trăn đọ sức, đặc biệt là sau khi Diệp Thiều Hoa để con đường sống sau lối chết, thẳng thắn lưu loát, hầu như mọi người nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thiều Hoa đều cảm thấy kính sợ.
Nhưng ở vị trí của Bạch Trăn Trăn, ả chắc chắn đã ngây ngốc rồi, điều này làm sao có thể? Bàn cờ này không phải là mấy trăm năm sau mới có người giải được sao?
Bạch Trăn Trăn càng nghĩ càng cảm thấy không thể, lẽ nào Diệp Thiều Hoa có thể vô tình đánh trúng? Nghĩ mãi cũng chỉ có thể là lý do này mà thôi.
Để ả thừa nhận một người tiếp nhận nền văn hóa trên dưới năm ngàn năm như ả không bằng một người cổ đại, sự kiêu ngạo của người hiện đại không cho phép ả đồng ý.
“Bài của Bạch nhị tiểu thư, ta bái phục” Diệp Thiều Hoa phẩy tay áo đứng dậy “Nhị tiểu thư nói rất đúng, danh hiệu tài nữ này ta mà nhận thì thật đáng xấu hổ”
Cô liếc nhìn bàn cờ rồi than thở một tiếng: “Được rồi”
Dường như nhìn thấy hành động của Diệp Thiều Hoa, Diệp Hoài Cẩn và rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú vội vã lên tiếng “Đợi đã”
Nhưng mà câu này nói ra đã quá muộn, Diệp Thiều Hoa duỗi tay hất một phát, những đồ ở trên bàn cờ cứ như vậy mà bị hủy hoại trong chốc lát.
Sau đó nhanh nhẹn rời khỏi, trong lúc đợi người của Hoàng đế đi xuống, chỉ có thể nhìn thấy được mấy người yêu thích cờ vây vẫn liều mạng phục hồi thế trận ván cờ vừa rồi.
Bạch Trăn Trăn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ả càng nghĩ càng cảm thấy không thể, sau đó nhặt quân cờ lên và thiết lập một bàn cờ không thể giải được “Đúng rồi, chính là như vậy, thế này mới đúng.”
Mọi người liếc nhìn, chỉ nhìn thấy ả lại sắp xếp một bàn cờ khó khác, loại bàn cờ này những người bình thường cả đời cũng không nghĩ đến, ai như Bạch Trăn Trăn gần như nhấc tay một cái là được một bàn cờ.
Bàn cờ này cho dù là ở hiện đại cũng không giải thích được, nó vốn dĩ đi tìm đường chết, ở hiện đại, trong cuộc thi, vị thiếu nữ tài giỏi đó đã tạo nên ván cờ có một không hai này.
Lúc đó đã chấn động cả giới cờ vây, cô gái tài giỏi kia là người có hy vọng giải ra nhất, chỉ là cô ấy đã mất rồi, vậy nên đây đúng là bàn cờ đầy thách đố.
Cũng hay bàn cờ kia mấy ngày trước Thiên Cơ Tử không giải thích được, Bạch Trăn Trăn không tin Diệp Thiều Hoa có thể giải được.
Ả ta dần dần bị chính bản thân thuyết phục: “Bàn cờ này mới là đúng, tôi không tin Diệp tiểu thư có thể giải được”
Người xung quanh còn có người của hoàng đế, trực tiếp nhìn đến ngu luôn rồi.
Sau khi Thiên Cơ Tử biết được Diệp Thiều Hoa giải được bàn cờ thì liền đuổi theo Diệp Thiều Hoa rời đi.
Hoàng đế nhìn thấy dáng vẻ của ông ấy liền thấp giọng đề nghị để ông nhận Diệp Thiều Hoa làm đệ tử, giữ lại ở kinh thành nhưng Thiên Cơ Tử cự tuyệt.
Bây giờ Bạch Trăn Trăn đứng trên đầu ngọn gió không ai có thể sánh bằng, mặc dù không giống với kiếp trước, Diệp Thiều Hoa không bị ả ta dẫm lên bùn, nhưng mà danh tiếng của ả cũng bị đập xuống rồi.
Tam hoàng tử nhìn ả, có cảm giác mất mát.
Diệp Thiều Hoa đi về phía ngoài cổng của phủ Triều quốc cữu, đi ngay đằng sau là một nha hoàn.
Không nghĩ đến lúc ở hành lang mà cũng tình cờ gặp một bóng dáng màu vàng.
”Thái tử điện hạ” Nha hoàn của Diệp Thiều Hoa lập tức cúi người.
Diệp Thiều Hoa chợt nhớ ra, đây chính là thái tử ốm yếu trong nguyên tác, cuối cùng muốn tạo phản nhưng bị Tam thái tử cùng với Bạch Trăn Trăn kết hợp loại bỏ thái tử Hoàng Phủ-Vân Tranh.
“Thái tử gia, là tiểu thư Phủ Tể tướng” Thái giám đi bên cạnh thấp giọng nói.
Nghe vậy, thái tử chỉ vẫy tay, đến đầu cũng không ngẩng, chỉ là tự mình chăm sóc con chim trong lồng.
Hắn không hứng thú với Diệp Thiều Hoa nổi tiếng kinh thành này.
Sau khi Bạch Trăn Trăn quay trở lại, không thành công dẫm Diệp Thiều Hoa dưới chân, ả không cam lòng.
“Ca nói xem, tại sao Thiên Cơ Tử lại thu nhận Diệp Thiều Hoa làm đệ tử chứ? Rời khỏi kinh thành?” Móng tay của Bạch Trăn Trăn gần như đâm sâu vào lòng bàn tay
Bạch Thiên Hộ cười lạnh một tiếng “Thiên Cơ Tử này đúng là không có mắt nhìn, người tài năng như muội thế mà lại không mời”
“Không sao,” Bạch Trăn Trăn bình tĩnh lại “Không cần để ý bọn họ”
Diệp Thiều Hoa chắc nghĩ hơn ả về cờ nghệ mà thôi? Vậy cô ta chính là sai hoàn toàn rồi.
Ả, Bạch Trăn Trăn mặc dù học cờ vây nhưng ả là người hiện đại, ả căn bản không dự định lấy cờ vây nêu cao tên tuổi, thứ quan trọng nhất của ả là những tri thức từ hiện đại.
Bất cứ điều gì từ hiện đại mang đến cổ đại, đều khiến cho những người cổ đại không có kiến thức sợ hãi.
Diệp Thiều Hoa, nếu như cô cho rằng đứng ở đằng sau Thiên Cơ Tử thì có thể vượt qua tôi thì cô thật ngây thơ, một người cổ đại làm sao có thể so sánh với công nghệ cao mấy trăm năm ở hiện đại cùng sự thành thục trong quản lý?
Bạch Trăn Trăn rất rõ ả chỉ là con gái thứ của tướng quân, phụ mẫu của Diệp Thiều Hoa là tể tướng của triều đại này, một người trên vạn người nhưng chỉ dưới một người. (Hoàng Thượng á༼ つ ◕‿◕ ༽つ)
Vậy nên để thay thân thể này báo thù thì bản thân cần phải mạnh mẽ.
Bạch Trăn Trăn lợi dụng kiến thức của hiện đại mở ra một Phong Nhã Lâu, bởi vì có phương thức quản lý cũng như có món ăn riêng biệt, quan trọng nhất là đưa vào rất nhiều gia vị nên Phong Nhã Lâu này lập tức làm ăn phát đạt lên.
Ả cũng biết một thương nhân không thể nào cạnh tranh được với Phủ Tể tướng, thái tử của triều đại này tầm thường vô vị, chỉ có Tam hoàng tử là có thể trở thành nhà vua khí phách của một nước.
Điều quan trọng nhất là Tam hoàng tử với Tể tướng là cùng một phe, chỉ cần đưa Tam hoàng tử lên làm vua, không cùng phủ Tể tướng qua lại nữa, phủ Tể tướng tất nhiên sẽ tự nhiên không thể đứng vững mà dần sụp đổ, Diệp Thiều Hoa cũng chỉ có thể dựa vào phủ Tể tướng mà thôi, đến khi phủ Thừa tướng mất rồi, chắc chắn Diệp Thiều Hoa sẽ không còn chỗ dựa nào.
Nghĩ đến đây, Bạch Trăn Trăn nữ giả nam trang đi tìm Tam hoàng tử hợp tác, nhưng Tam hoàng tử cũng không nhận ra người thương nhân trước mặt chính là vị hôn thê bị hắn vứt bỏ.
“Ngươi cầm cái này đi tìm Tam hoàng tử” Bạch Trăn Trăn một thân quần áo nam, để thứ có hình dạng khẩu súng lên trên giấy, ả ở hiện đại chỉ học cờ vây, chỉ có ở trên tivi nhìn qua hình dạng súng và thuốc nổ, nhưng mà không sao, chỉ riêng điều này cũng làm đám người cổ đại kinh ngạc rồi “Chừng nào hắn cần hoàng vị thì nhất định sẽ đáp ứng hợp tác cùng chúng ta”
Ba năm sau
Diệp Thiều Hoa ở trên giang hồ nơi xa nghe được tin của Diệp Hoài Cẩn, còn có một thứ màu đen, vui vẻ reo lên “súng?” Bạch Trăn Trăn này cũng không tồi, có thể vẽ ra thứ này, cấu tạo bên trong tạm chấp nhận được.
“Tiểu thư, ta vẫn phải chép kinh thư à?” Nha hoàn bên cạnh khốn khổ vô cùng, cốc chủ rõ ràng phạt tiểu thư mà tại sao người chịu khổ đều là nàng chứ?
Diệp Thiều Hoa “Ba” một tiếng thu lại chiếc quạt giấy, chiếc quạt màu mực chống lại đôi môi đỏ, cô cười nhẹ một tiếng “Tiểu Cẩu tử, không cần nữa, hôm nay chúng ta ra khỏi cốc”
“Tiểu thư, nói với người bao nhiêu lần rồi, ta là Mặc Ngân, không phải tiểu Cẩu tử”
“Biết rồi tiểu Cẩu tử, viết cho ca ca ta một phong thư, chúng ta về kinh thành”
Bạch Trăn Trăn khi làm tất cả những điều này đều không biết, Diệp Thiều Hoa không những không phải là người cổ đại mà còn là một đặc vụ, mặc dù cô là một hacker không có đất dụng võ.
Nhưng mà đối với súng, cô nhắm mắt cũng có thể vẽ ra.
-----