Đường Ngọc Phỉ đứng thẳng lưng, bình tĩnh lướt qua những ánh mắt thương cảm và hả hê của đồng nghiệp khi thấy người gặp họa, cô xỏ lên chiếc giày cao gót phân mà bước đi một cách uyển chuyển duyên dáng.
Tới phòng làm việc, cô nhìn thấy thư ký nhỏ của mình đang im lặng chờ đợi.
Hơi nhướng mày kinh ngạc, cô giơ tay cởi giày cao gót, một đôi chân thon dài trắng nõn nhẹ nhàng hạ xuống đất rồi đi tới chỗ ngồi.
- Sao em vẫn còn ở đây?
Cô ngẩng đầu nhìn văn phòng nhỏ này, không gian chỉ có hơn hai mươi mét vuông, vách tường được sơn màu xám nhạt.
Trước mặt chỉ có một chiếc bàn gỗ làm việc, hiện tại trên đó đều trống trơn cả.
Mặc dù đã rời khỏi vị trí CEO được một tuần, nhưng cô vẫn chưa cảm thấy quen cho lắm.
Cô không khỏi nhớ về nơi không gian riêng tư trên tầng cao nhất, chai rượu vang mà đỏ cô cất trong tủ còn chưa được mở ra a, thật tiện nghi cho cô gái nhỏ tên Lục An An kia.
- Đường tỷ, em muốn đi theo chị.
Thư ký nhỏ khịt mũi, vẻ mặt ủy khuất.
Đường Ngọc Phỉ buồn cười, trong lòng có vài phần ấm áp.
- Lần này công ty giao cho tôi nhiệm vụ gì? Đưa kịch bản cho tôi xem thử.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Đường Ngọc Phỉ cô mà chê cười, bọn họ không nghĩ rằng người đứng đầu thế giới này, vị tổng giám đốc từ trước tới nay chưa bao giờ thất bại, cuối cùng lại phạm phải một sai lầm vô cùng lớn.
Một khi ngã xuống, tất cả những thành tựu mà cô từng đạt được trong quá khứ đều sẽ trở thành một thứ để người ta chế giễu.
Đây chính là thực tế.
Tuy vậy, Đường Ngọc Phỉ lại không quan tâm nhiều lắm, và cô cũng không nghĩ rằng mình đã làm sai điều gì!
Nghĩ đến đây, trong đầu của Đường Ngọc Phỉ không khỏi hiện hữu lên đôi mắt trong veo kia, trong ánh mắt đó chính là sự kiên định cùng quyết tâm như lửa đốt, nhưng ngay sau đó, nó dần dần biến mất, tới khi không còn một dấu vết.
- Đường tỷ, mặc dù trước đây chị đã phạm sai lầm, nhưng công ty cũng thật quá đáng, ngay cả những nhiệm vụ được giao đều là do người khác lựa chọn rồi dư lại.
Cô thư ký nhỏ vừa tức giận bất bình đưa kịch bản trong tay cho Đường Ngọc Phỉ, lại vừa thở dài một hơi, trên gương mặt vẫn lộ ra một chút vẻ buồn bực, không ngừng lải nhải.
Đường Ngọc Phỉ thật ra thấy không sao cả, cô liếc nhìn qua kịch bản vài lần, trong lòng có lẽ đã suy nghĩ gì đó.
Không ngờ đây lại là một kịch bản thanh xuân vườn trường, nhân vật kế tiếp mà cô cần phải gặp gỡ có tên là Giang Yển, một học sinh trung học năm hai.
Tuy vậy, khác với những âm mưu xưa sáo rỗng cùng cốt truyện màu hồng theo khuôn khổ cũ, Giang Yển lại là một nhân vật nguy hiểm mắc chứng rối loạn nhân cách.
Tuy vẻ bề ngoài thoạt nhìn rất hiền lành và vô hại, nhưng tính cách bên trong lại vô cùng âm u đen tối.
Mà tất cả những điều này đều bắt nguồn từ tuổi thơ bất hạnh của hắn, cha của hắn là một người có khuynh hướng bạo lực, từ khi còn bé, hắn đã phải chứng kiến cảnh cha ruột tàn nhẫn bạo hành chính người mẹ của mình, hết thảy đã khiến hắn tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần, cũng khiến cho nhân cách của hắn dần dần bị méo mó.
Và tất nhiên, cọng rơm cuối cùng đã đè chết con lạc đà, vào lúc hắn mới được mười ba tuổi, hắn đã vô cùng sững sờ trước cảnh tượng mẹ mình lấy dao rạch cổ tay để tự sát.
Đường Ngọc Phỉ một tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trên gương mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Kịch bản có một số đoạn giới thiệu vụn vặt, tất cả đều là những hành động cực đoan mà Giang Yển đã làm sau khi mẹ hắn qua đời.
Không chỉ vậy, người cha vô lương tâm kia đã sớm bỏ mặc hắn, để hắn một mình cô độc trong căn nhà đầy ắp những kỉ niệm đau thương, còn bản thân thì đi sang nước Mỹ.
Chuyện này cũng ảnh hưởng lâu dài tới cách sống của Giang Yển, càng lâu, lại càng không còn có ai phát hiện ra.
Tựa như một hạt giống nhỏ được ném trong bóng tối, sau khi nảy mầm thì chứa đựng đầy hận thù, dưới hoàn cảnh không có ai kiểm soát, bạn chế, nó sẽ lớn lên vô cùng nguy hiểm.
- Đường tỷ, nhiệm vụ này rất nguy hiểm, hay là để em đẩy đi.
Sắc mặt của thư ký nhỏ có chút khó xử, mấp máy môi một lúc rồi mới nói ra, trong ánh mắt lộ ra vẻ thực sự lo lắng.
- Em cho rằng công ty sẽ cho tôi lựa chọn sao?
Đường Ngọc Phỉ ngước mắt mỉm cười với cô thư ký nhỏ.
Cô hiện tại không còn là người có nhiều đặc quyền cùng lựa chọn, hay có thể làm bất cứ điều gì mà mình mong muốn, sau lỗi lầm nghiêm trọng đó, cô đã té xuống tầng thấp nhất.
- Đường tỷ, nghe nói nhiệm vụ này Lục An An đã từng tiếp nhận rồi, sau khi trở về còn phải đến viện điều dưỡng một thời gian.
- A?
Chuyện này thật sự khiến cho Đường Ngọc Phỉ cảm thấy hứng thú, nhiệm vụ này, ngay cả Lục An An cũng thất bại hay sao?
Nếu nói rằng ở nơi huyễn thế này, có ai là đối thủ mà phải khiến cho cô để ý, thì đó chính là Lục An An.
Trước đó, cô vẫn luôn là người xuất sắc nhất, mỗi lần có cô tham dự, Lục An An chỉ có thể buồn rầu mà lấy danh xưng hạng hai.
Nếu không phải do sai lầm lần này, cô tuyệt đối sẽ là người đứng đầu của huyễn thế, Lục An An chỉ có thể làm người thứ hai trong vạn năm.
Nhưng bây giờ cô đã xuống cấp, Lục An An tất nhiên sẽ lên thay vị trí của cô.
Tuy vậy, luận về giá trị thể lực, Lục An An vượt xa cô rất nhiều a, kịch bản khó mà cô ấy thu phục được đã nhiều vô kể, nhưng lần này, hết thảy đều thua cuộc dưới tay Giang Yển.
Lật thuyền trong mương sao?
Cô hứng thú nhìn vào bức chân dung trong kịch bản, thiếu niên có gương mặt nhợt nhạt gầy gò, với mái tóc dài hơi nổi loạn, đôi mắt đen nhanh như vực thẳm không đáy đang gắt gao nhìn chằm chằm vào màn ảnh, rất rõ ràng toát ra khí chất hung ác cùng nham hiểm.
Ngón tay bất giác lướt qua đôi môi đang mím chặt của hắn trên ảnh, Đường Ngọc Phỉ nheo mắt, cô có thể biết được Giang Yển cảm thấy lo lắng khi đối diện với máy ảnh đến như thế nào, hệt như một con dã thú đang giằng co với họng súng của nhân loại vậy—— chỉ cần hơi hành động là có thể xé nát tất cả mọi thứ.
Hắn quá bảo vệ bản thân và đề phòng mọi thứ rồi a, Đường Ngọc Phỉ thầm nghĩ.
- Đường tỷ, trạng thái tinh thần sau khi Lục An An trở về không được tốt lắm, trong khoảng thời gian này cô ấy phải nghỉ phép, những nhiệm vụ chồng chất ban đầu sẽ lần lượt được rút ra cho người cấp dưới xử lý.
Trong khoảng thời gian, này mức khó của nhiệm vụ sẽ tăng lên, cả công ty đều đang rất áp lực.
- Chỉ là nhiệm vụ này, sau khi Lục An An thất bại thì không còn ai tiếp nhận.
- Cho nên công ty mới ném nó cho tôi?
Đường Ngọc Phỉ cười nhạt ra tiếng.
- Bọn họ không sợ tôi không tuân theo mệnh lệnh của công ty mà làm cho bọn họ sứt đầu mẻ trán sao?
Lời nói ra là như vậy, khóe môi lại có chút sung sướng châm chọc cong lên, trong đôi mắt bộc phát ra một sự tự tin to lớn.
- Đường tỷ nói đùa, cho dù là vì sai lầm lần này mà rơi xuống vực sâu, thì chị vẫn là giám đốc điều hành mạnh nhất của huyễn thế.
Cô thư ký nhỏ rất là kính nể.
Đường Ngọc Phỉ cười mà không nói.
Không sai, cho dù có ngã xuống mây, sớm hay muộn cô cũng sẽ trở về vị trí CEO vốn có.
Cô chưa bao giờ nghĩ bản thân chỉ là một con robot luôn trung thành với những khuôn sáo trói buộc của công ty, không phải do may mắn mà cô mới đạt được vị trí cao như vậy, cô vô cùng rõ ràng phần nguyên tắc mà mình theo đuổi.
Sai lầm lần đó, trong mắt cô cũng không có nghĩa là thất bại!
Lục An An sao, tạm thời cho cô ấy ngồi ở vị trí của mình một thời gian đi.
- Nhiệm vụ này, tôi nhận.
Đường Ngọc Phỉ đóng lại kịch bản kêu bang lên một tiếng, giọng nói hết sức thản nhiên cùng sảng khoái.
- Đúng rồi Đường tỷ, công ty đã cải tiến trùng động, chỉ cần tiến vào thế giới nhiệm vụ, nó có thể tùy ý biến thành vật tùy thân bám sát kịch bản, các thông tin cần thiết của nhiệm vụ cũng đã được ghi vào trong đó.
Cô thư ký nhỏ kính cẩn đưa một miếng ngọc trong suốt, mặc dù không có được rực rỡ lung linh như ánh sáng mặt trời, nhưng cũng đẹp một cách nổi bật.
- Thật sao? Thứ này thật tiện lợi.
Ánh mắt của Đường Ngọc Phỉ sáng lên, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm lại vừa tiếp nhận "Trùng động".
- Tuổi thọ của Giang Yển trong kịch bản là năm, chờ đến khi tôi trở lại sẽ không kịp ăn cơm trưa của công ty mất, em nhớ giúp tôi giữ lại chút ít.
Thế giới nhiệm vụ thứ mười lăm tương đương với cấp độ ở thế giới hiện thực, Đường Ngọc Phỉ một bên vừa giải thích cho cô thư ký nhỏ, một bên vừa giữ chặt "Trùng động", cảm nhận được có dòng nước ấm áp truyền từ bàn tay đến toàn thân, Đường Ngọc Phỉ chậm rãi nhắm hai mắt.
Kiên nhẫn chờ cảm giác quen thuộc qua đi, cho đến khi cơ thể có trọng lượng trở lại.
Dù vậy, đến khi Đường Ngọc Phỉ muốn mở mắt, cô lại cảm giác có chút khó khăn, như thể đang bị dính thứ gì đó lên mí!
Trên trán có cảm giác tê rần, Đường Ngọc Phỉ nhận thấy bắp chân của mình đang bị ai đó kéo lê, dần dần cọ xát về phía trước, cơ thể ma sát với mặt đất, nổi lên một trận đau đớn.
Đang xảy ra chuyện gì vậy? Đường Ngọc Phỉ sợ hãi, tình hình đang phát triển không được đúng lắm?
Trong đầu bỗng nhiên cảm thấy đau xót, một lượng lớn thông tin bất ngờ ập vào đại não, cơn chóng mặt kịch liệt khiến cho Đường Ngọc Phỉ có chút choáng váng.
Bộ não khó khăn lắm mới tiếp nhận được thông tin, Đường Ngọc Phỉ suýt chút nữa đã định nhảy dựng lên chửi má nó, hận không thể giẫm vài cái lên mặt của Lục An An.
Lục An An đúng là xứng đáng được vào viện điều dưỡng, chỉ bởi vì cô ấy đã đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ tới nỗi chọc tức Giang Yển, khiến cho hắn, người vốn đã không ổn định về mặt cảm xúc, rốt cuộc cũng không thể kìm nén được chuyện trả thù!
Nhiệm vụ lần này thật sự có chút khó giải quyết, thân phận của cô là bạn học của Giang Yển, và cũng là một nữ lưu manh thường xuyên nhắm vào Giang Yển, ngáng chân hắn.
Nguyên chủ cùng nhóm tiểu muội của cô không biết đã bao lần ngang nhiên gây sự, chọc giận đối phương, khiến cho Giang Yển, một phần tử tiềm tàng nguy hiểm, cuối cùng cũng phải xuống tay.
Không sai, tình huống hiện tại chính là cô đang đuổi theo Giang Yển để đánh thuốc mê hắn, còn đối phương dường như rất muốn giết người vứt xác.
Chuyện này bắt đầu thật là...!
Quả nhiên là kịch bản có độ khó cao, Đường Ngọc Phỉ rơi lệ đầy mặt, cảm thấy có chút hối hận khi bản thân đã khoác lác tiếp nhận nhiệm vụ này.
Cô lặng lẽ he hé mắt, dưới ánh đèn đường có thể nhìn thấy một bóng lưng cao gầy mờ mờ ảo ảo, chiếc mũ đen đè lên mái tóc hơi dài.
Cánh tay gầy guộc nổi rõ những đường gân xanh tím, nhưng sức lực lại vô cùng kinh người, lê chân phải từng bước đi sâu vào trong ngõ.
Cô nhịn không được mặc niệm ba giây cho thân phận của mình, sao không đi trêu chọc ai khác mà lại chọn đúng người có bệnh tâm thần này a.
Tuy nhiên, nhiệm vụ cấp bách nhất là phải tự cứu mình càng sớm càng tốt, tâm trí Đường Ngọc Phỉ nhanh chóng quay cuồng.
Nước thải chảy khắp mặt đất trong con hẻm, bốc ra một mùi hôi thối nồng nặc.
Đôi mắt đã thích ứng với cường độ ánh sáng trong ngõ, Đường Ngọc Phỉ cẩn thận suy nghĩ về biện pháp ứng phó.
Cô không muốn bản thân còn chưa ra quân đã bại trận, vừa mới tiến vào thế giới nhiệm vụ đã bị giết chết.
Hơn nữa, trong tài liệu có ghi rằng, nguyên chủ bị Giang Yển đe dọa mà sợ hãi đến mức gần như phát điên lên, sau đó liền có người làm thủ tục chuyển trường cho cô, và không bao giờ dám quay trở về nữa..