Đường Ngọc Phỉ không ngờ rằng Lý Chí Phong lại ra khỏi bệnh viện nhanh như vậy, hơn nữa, ngay ngày đầu tiên trở lại trường, cậu ta đã luôn nhắm thẳng vào Giang Yển.
Đương nhiên, là vì cậu ta cho rằng bản thân bị Giang Yển "bày mưu tính kế".
Vóc dáng của Lý Chí Phong không cao, lại có một thân thịt mỡ, nhìn từ xa hệt như một cục thịt biết đi, nhưng trong lòng luôn tự nhận mình phong lưu phóng khoáng.
Bộ quần áo bình thường cũng phải mất tới vạn, mặc cho những ai đã nói chuyện với cậu ta từ trước đều sẽ khinh thường hừ một tiếng, nhưng vây quanh lại có không ít tiểu đệ chó săn.
Tuy vậy, lúc này cánh tay của cậu ta đang phải bó thạch cao, vị trí xương gò má trái cũng được dán băng gạc.
Nắp nồi ban đầu bị cạo tới inch, để lại một mảnh hói mờ, dáng vẻ nhìn qua trông rất buồn cười và lố bịch.
Đường Ngọc Phỉ tất nhiên biết, chuyện này là bởi vì lúc Dư Tư Giai ném Lý Chí Phong xuống, cái đầu của cậu ta đã đập vào bức tường bê tông, đoán chừng là phải khâu mấy mũi.
Hiện tại, Lý Chí Phong đang dẫn đầu nhóm anh em của mình hung hăng vây quanh Giang Yển, rồi bỗng nhiên đập bàn quát to.
- Giang Yển, mày muốn giằng co với tao đúng không? Đánh tao nhiều lần như vậy, chắc hẳn mày không muốn an ổn mà tốt nghiệp nữa hử?
Nói thật, lời đe dọa mà cậu ta nói ra với vẻ khôi hài này không hề mang một chút tính uy hiếp nào cả, mấy tên tiểu đệ phía sau cũng chỉ cáo mượn oai hùm.
Giang Yển không nói tiếp, gương mặt vẫn lạnh băng như cũ.
Nhưng Đường Ngọc Phỉ lại rõ ràng cảm thấy ánh mắt của hắn đã âm trầm đi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Lý Chí Phong, lộ ra vài phần ý vị nguy hiểm, tựa như một con rắn độc hố sâu.
Hắn đá mạnh vào chân bàn mà không hề báo trước, xém chút nữa đã trúng vào cái bụng bầu bĩnh của Lý Chí Phong, khiến cho cậu ta sợ đến mức phải lùi lại vài bước.
Lý Chí Phong phát hiện ra mình thậm chí còn không dám đối diện với ánh mắt của Giang Yển, tiểu tử này thoạt nhìn bên ngoài yếu đuối mỏng manh như vậy, nhưng hóa ra lại cho cậu ta một cảm giác cực kì khủng khiếp.
Lần đó trước kia, trong mắt hắn cũng hiện lên một tia ác ý đáng sợ, quả thực giống hệt như một tên mất trí.
Tuy vậy, bây giờ cậu ta cũng không phải là một đối một với hắn, giữa thanh thiên bạch nhật có nhiều người khác nữa, Giang Yển có thể làm gì được cậu ta? Nghĩ đến đây, Lý Chí Phong không còn cảm thấy sợ hãi.
- Giang Yển, nếu mày vẫn muốn ở lại ngôi trường này cho đến khi tốt nghiệp, thì ngay lập tức quỳ xuống xin lỗi tao đi, nếu tâm trạng tao tốt lên, có khi tao sẽ buông tha cho mày.
Cậu ta đặc biệt cho người thăm dò gia cảnh của Giang Yển, không cha không mẹ thì thôi đi? Nó còn định lấy cái gì để đấu? Chưa kể, cha cậu ta còn cực kì thân thiết hiệu trưởng của ngôi trường này.
Lúc cậu ta đang mải mê đắc thắng, đã không để ý đến ánh mắt càng ngày càng u ám của Giang Yển.
Đường Ngọc Phỉ cũng không muốn xem nữa, nếu cô không chịu lò đầu, chỉ e rằng chuyện này sẽ không kết thúc tốt đẹp.
Cô biết với tính tình của Giang Yển, Lý Chí Phong tuyệt đối sẽ bị trả thù thảm hại, nhưng sau sự việc lần này, Giang Yển cũng sẽ không khá khẩm hơn chút nào cả.
Vì thế cô bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bàn của Giang Yển, cười như không cười mà nhìn chằm chằm vào Lý Chí Phong.
- Lý Chí Phong, lần giáo huấn này chưa đủ vừa lòng?
Cô đưa mắt ra hiệu với Dư Tư Giai, đối phương lập tức hiểu ý.
Sắc mặt của Lý Chí Phong không được tốt lắm, có chút ngạc nhiên hỏi cô.
- Đường Ngọc Phỉ, mày có ý gì?
Bọn họ từ trước đến nay đều là nước sông không phạm nước giếng, cậu ta không ngờ rằng cô lại ra mặt chỉ vì Giang Yển, đặc biệt hơn nữa là trước đây hai người còn có mối quan hệ đối địch.
Trong lúc nhất thời, Lý Chí Phong cảm thấy Đường Ngọc Phỉ thật sự uống lộn thuốc rồi.
- Không có gì, chỉ là nhìn mày không ưa lắm thôi.
Đường Ngọc Phỉ nhếch môi cười cười, lộ ra hàm răng sáng choang, trong giọng nói toàn là lời miệt thị.
- Tao còn chưa nói với bọn mày, Giang Yển là của tao, bất kể là ai cũng không được động đến.
Đường Ngọc Phỉ bỗng nhiên cảm thấy vai diễn đại tỷ của đám học sinh này thật không tồi, tuy rằng hồi còn đi học cô cũng không phải là một nữ sinh ngoan ngoãn, nhưng cô lại luôn luôn khinh thường mấy công việc gai góc như vậy, đến cuối cùng, cô đã được nếm trải rồi.
Rốt cuộc cô không chỉ là một nữ sinh tuổi teen, mà là người đã chấp hành được vô số nhiệm vụ rồi.
Nếu tính toán thật, thì hiện tại cô đã là một con quái vật già không biết mình bao nhiêu tuổi.
Khi Đường Ngọc Phỉ đối mặt với đám tiểu tử miệng còn hôi sữa này, đến khi vô ý ngước mắt lên, cũng hiện ra một chút ý vị cưỡng chế nhàn nhạt.
Cô không quay đầu lại, càng không có nhìn biểu cảm của Giang Yển đang bị cô che chắn kín mắt ở đằng sau lưng, đường nét trên gương mặt hắn cũng từ từ dịu lại.
Đặc biệt là lúc nghe thấy nói hắn là của bản thân cô, trong mắt Giang Yển bỗng có thứ gì chợt lóe.
Một câu cũng không nói, xem như hắn ngầm đồng ý với lời này của Đường Ngọc Phỉ.
Lần đầu tiên, có người không ngại ngần chút nào mà đứng bên cạnh mình, loại cảm giác này hóa ra lại tốt như vậy.
Vì vậy, hắn thu liễm lại sự địch ý, an phận ở trong vòng tay bảo vệ của Đường Ngọc Phỉ.
- Đường Ngọc Phỉ, mày bị điên rồi sao? Chẳng phải lúc trước mày vẫn còn vướng bận chuyện của nó hay sao?
Lý Chí Phong cảm thấy Đường Ngọc Phỉ đang cố ý chống lại cậu ta, và cậu ta cũng không nhớ được bản thân đã đắc tội với cô chuyện gì.
- Tao muốn làm gì, cần thông báo với mày sao?
Đường Ngọc Phỉ nhướng mày, ngoài cười nhưng bên trong không cười, chậm rãi nhìn quét một vòng người đang vây quanh, chợt nói.
- Hóa ra tất cả đều thích xem náo nhiệt như vậy? Nhưng dù có vậy, thì tao cũng không sợ, tao, cũng không ngại thăm hỏi từng người.
Vẻ mặt của hết thảy những người xem kịch vui đều thay đổi, lập tức tức giận bỏ đi, hiển nhiên không muốn để Đường Ngọc Phỉ phải nhớ tới mặt mình.
Gương mặt của Lý Chí Phong đã trở nên đen kịt, nhưng giọng điệu của Đường Ngọc Phỉ lại không giống như đang đùa.
Hơn nữa phía sau cô còn có đám người Dư Tư Giai lộ ra ánh mắt dữ tợn, khiến cho cậu ta có chút bối rối.
Nữ nhân đánh nhau, kỳ thực còn tàn nhẫn hơn.
- Đường Ngọc Phỉ, mày cứ chờ đấy.
Cuối cùng, Lý Chí Phong hung ác trừng mắt nhìn cô, không thể làm ra bất kì động tác nào.
Trong miệng khinh thường phát ra một tiếng cười nhạt, mặc dù vũ lực của cô không thể so sánh với Lục An An, nhưng cũng không có nghĩa là cô không thể đánh nhau.
Ngược lại, cô còn có thể giết người.
Vai phụ không đóng vai trò quan trọng ở thế giới nhiệm vụ, chỉ cần đe dọa nghiêm trọng tới cô cùng với kế hoạch, thì cô chắc chắn sẽ xóa bỏ nó không một chút thương tiếc.
Sau lưng vang lên một tiếng ho nhẹ, Đường Ngọc Phỉ quay đầu lại, liền đối diện với một ánh mắt nặng nề, giọng điệu của Giang Yển bất giác mang theo ý cười.
- Đường Ngọc Phỉ, cô tính ngồi lên bàn của tôi tới khi nào?
Tuy nhiên Đường Ngọc Phỉ vẫn chưa có vội vã nhảy xuống, ngược lại ác ý mà nâng cằm Giang Yển lên, hạ giọng nói.
- Tôi đã giúp anh, định không cảm ơn tôi sao?
Cô không biết dáng vẻ hiện tại của bản thân cực kì giống với mấy tên ác bá ức hiếp phụ nữ nhà lành, chuyện này thực sự đã chứng minh được tên tuổi lưu manh của cô rồi.
Giang Yển bị cô nhìn chằm chằm, có chút mất tự nhiên dời mắt, ngay sau đó nhìn thấy chung quanh có một đám người đang há hốc mồm.
Tim đập loạn nhịp, lần đầu tiên hắn cảm thấy có chút xấu hổ, rồi ngay lập tức hắn hất tay của Đường Ngọc Phỉ ra, cất giọng lạnh lùng.
- Quậy đủ rồi thì mau đi xuống đi.
Đường Ngọc Phỉ cũng không quan tâm, cô cười tủm tỉm nhảy xuống, lúc đi ngang qua Giang Yển còn vô tình xoa xoa vành tay đỏ bừng của cậu, lòng bàn tay mang theo một cảm giác ngứa ngáy, khiến cho thân thể Giang Yển không khỏi cứng đờ.
Cô thực sự thấy mình càng ngày càng đáng ghét, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ tức hộc máu mà không dám nói gì của Giang Yển, thì trong lòng lại cảm thấy vô cùng sung sướng.
Như vậy mới trông giống thiếu niên mới mười mấy tuổi a, sức sống bừng bừng.
Cả hai người không hề để tâm đến âm điệu trong lòng, sau khi tan học Đường Ngọc Phỉ liền nhờ Dư Tư Giai trực nhật hộ, rồi trong ánh mắt u oán của cô ấy mà đuổi theo bước chân của Giang Yển.
Giang Yển liếc xéo nhìn cô một cái, thiếu nữ ngoan ngoãn đi theo sau hắn nửa bước, mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu lắc qua lắc lại rất đáng yêu, cái miệng còn không ngừng ríu rít.
Tâm tình không khỏi cảm thấy hạnh phúc, Giang Yển thả chậm bước chân, sóng vai cùng với Đường Ngọc Phỉ.
Thẳng tiến một đường tới trước cửa căn hộ, Giang Yển dừng lại nửa chừng động tác đẩy cửa.
Đường Ngọc Phỉ mờ mịt.
- Làm sao vậy?
Giang Yển quay đầu lại, lần đầu tiên đối mặt với vấn đề, hơi cau mày hỏi cô.
- Đường Ngọc Phỉ, tại sao cô không trở về nhà của mình?
Mấy ngày này gần như đã làm cho hắn quên mất, Đường Ngọc Phỉ cứ theo thói quen ngủ ở nhà hắn, như thế là sao chứ?
Tuy rằng hắn rất thích quãng thời gian cả hai ở cạnh nhau, nhưng Đường Ngọc Phỉ cũng không cần phải ngủ với hắn mỗi buổi đêm mà...!Cô mới chỉ là một nàng nữ sinh, sao có thể không ngại người khác khua môi múa mép bàn tán?
Câu hỏi sắc bén làm cho Đường Ngọc Phỉ ngơ ngẩn, cô hoàn toàn chưa nghĩ tới chuyện này.
Giang Yển là nhiệm vụ nam phụ của cô, cô đương nhiên hy vọng mình vẫn sẽ luôn ở bên cạnh hắn, rồi không ngừng lấy hảo cảm.
Ở thế giới này cô không có bị gia đình trói buộc, hay bị người khác can thiệp hành động của bản thân, đối với việc này cô cực kì vừa lòng.
Nhưng khi Giang Yển gọn gàng dứt khoát làm rõ vấn đề, cô mới phát hiện mình thực sự không còn lý do chính đáng để ăn vạ ở nhà Giang Yển thêm nữa.
Hắn vẫn chỉ là học sinh cao trung a, bằng không cô sẽ trói hắn đi tới Cục Dân Chính, canh gác hắn hợp pháp h mỗi ngày.
- Nửa đêm cô cứ chạy tới nhà tôi, có phải là do có ý đồ gì?
Giang Yển híp mắt nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng có chút nghi ngờ.
Nhắc mới nhớ, Đường Ngọc Phỉ đã đối xử tốt với hắn từ khi nào vậy?
- Giang Yển, anh không muốn tôi ở bên cạnh anh sao?
Đường Ngọc Phỉ cười khan, cô cảm thấy đôi khi Giang Yển trở nên quá mẫn cảm.
Đúng là cô có ý đồ với hắn đấy, chính là cô muốn hắn cả đời.
- Thời gian khác thì có thể, nhưng buổi tối, cô phải trở về.
Giang Yển rũ mắt nhìn, cặp mắt xinh đẹp vẫn không nơi lỏng, hiển nhiên rất nghiêm túc.
- Cha mẹ của tôi ở bên nước ngoài, một mình tôi ở trong căn phòng lớn, đến buổi tối cảm thấy rất đáng sợ.
Đường Ngọc Phỉ thở dài một hơi, trong mắt đúng lúc hiện lên vài tia sương mù, lông mày gắt gao nhíu chặt lại, thoạt nhìn trông vô cùng nhu nhược đáng thương.
- Cô? Sợ sao?
Giang Yển cười lạnh một tiếng, không lưu tình mà lộ ra khinh thường ánh mắt.
Đêm hôm khuya khoắt chạy tới đây bò lên đường ống nước thì có gì mà phải sợ.
Đường Ngọc Phỉ nghẹn ngào, không tiếp tục giả vờ nữa, ngược lại lấy lòng nói.
- Có thêm tôi không tốt sao? Tôi sẽ nấu cơm, quét dọn, đến thời khắc mấu chốt còn có thể cứu mạng của anh.
Hơn nữa tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy tới anh, tôi ngủ trên sofa cũng được.
Nói xong, Đường Ngọc Phỉ giơ lên ba ngón tay thề.
Lời cô nói là thật, cô vẫn chưa hề yên lòng với tình cảnh của Giang Yển, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao đây? Huống hồ, nếu nhớ không lầm, nữ chính của cuốn sách này sắp lên sân khấu rồi đúng không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Đường Ngọc Phỉ lại tối sầm lại, lộ ra vài phần ý vị sắc bén.
- Đường Ngọc Phỉ, cô đang giả vờ hay thật sự không hiểu? Cô là nữ sinh đó.
Giang Yển không khỏi cất cao giọng, hận không thể gõ vào đầu cô.
Nhưng người nào đó không tim không phổi chẳng còn ý định quấy rầy hắn ở cửa nữa, lợi dụng lúc Giang Yển bất cẩn, từ bên cạnh hắn mà lách vào, hờ hững nói.
- Anh sợ cái gì, ai mà biết được chứ?
Nếu Đường Ngọc Phỉ biết lời của mình sẽ trở thành thật, thì cô nhất định sẽ không thờ ơ như vậy nữa..