- Giang Yển, tôi rất đói bụng.
Đường Ngọc Phỉ đáng thương mếu máo, tự động bỏ qua cơn tức giận trên gương mặt cậu.
Cô thật sự rất đói bụng, từ trưa đến giờ cô vẫn chưa ăn cơm, lại còn phải lăn lộn lâu như vậy.
Bản thân đã chạy tới cửa nhà, tốt xấu thì cũng cho cô một bữa cơm chiều đi, ví tiền của cô đã bị ném rồi a.
Vừa nói vậy, Đường Ngọc Phỉ nhịn không được đưa mắt nhìn căn nhà Giang Yển đang ở.
Nhà của Giang Yển là một căn hộ nhỏ xinh đẹp hai tầng, mặt đường cũng rất tốt, khu vườn nhỏ hai bên đã không được chăm sóc từ lâu, thậm chí đất cũng trở nên khô và nén chặt.
Cha của hắn kinh doanh rất giỏi, nhưng lại ích kỷ và máu lạnh hơn những người làm ăn bình thường, dù vậy, thứ duy nhất ông chưa bao giờ bạc đãi con trai chính là tiền bạc.
Mỗi năm đều ném một số tiền lớn để hắn tự sinh tự diệt tại đây, sinh mà không dưỡng, kỳ thật còn làm người ta khổ sở hơn là đối mặt cái chết.
Nhận thấy được động tác nhỏ của cô, sắc mặt Giang Yển trầm xuống.
Hắn không rõ đêm nay tại sao Đường Ngọc Phỉ lại trở thành một con người như vậy, nhưng rõ ràng hắn biết rằng bản thân không hề muốn dính dáng tới cô.
Hắn giơ tay đẩy vai Đường Ngọc Phỉ có chút thô lỗ, để cô cách xa chính mình một chút.
- Đường Ngọc Phỉ, sau này đừng làm phiền tôi nữa, chúng ta đã thanh toán xong rồi.
Chỉ cần cô không tìm tới là được, sau này liệu cô có làm chuyện gì, hắn cũng sẽ không bận tâm đến nữa.
Đường Ngọc Phỉ trừng hắn, đôi mắt to tròn đặc biệt tối tăm dưới ánh đèn đường, lời cô nói ra lại là.
- Anh ném mất ví tiền của tôi, trong đó có biết bao nhiêu tiền cùng với chìa khóa nhà, anh chắc chắn phải chịu trách nhiệm với tôi.
Cô còn chưa tính toán xong với hắn đâu, nửa đời sau của bọn họ nhất định phải dây dưa không thôi, năm còn lại của cô ở thế giới này chính là vì hắn mà tồn tại.
Phụ trách? Giang Yển cảm thấy gân xanh trên trán bỗng nhiên nổi lên, tâm trạng lại bắt đầu bực bội.
Nữ nhân này, quả nhiên vẫn ngốc ngếch thiếu đánh như vậy.
- Cánh cửa của tiểu khu đã đóng từ lâu rồi, anh có thể để tôi ngủ qua một đêm rồi ăn chút gì đó không?
Đường Ngọc Phỉ vừa nói vừa nhìn lên bầu trời đen kịt, không có lấy một ánh sao, trời chắc hẳn sẽ đổ mưa đi?
Đang nghĩ như vậy, trên bầu trời bất chợt lóe lên một chùm ánh sáng trắng, ngay sau đó là tiếng sấm ầm ầm vang lên, tư thế gió mưa lập tức ập tới.
Xui xẻo thật, Đường Ngọc Phỉ ngẩn người.
Nhưng Giang Yển đã mất kiên nhẫn, hắn không còn muốn nói lời nào với cô, cũng không muốn nghe thấy giọng nói phiền phức của cô nữa.
Hắn lập tức quay đầu vào cửa, đóng sập một tiếng bỏ mặt Đường Ngọc Phỉ ở bên ngoài, một chút tình thương cũng không có.
- Giang Yển! Giang Yển!
Đường Ngọc Phỉ định thần lại, liều mạng đập cửa, tức giận tới nỗi muốn giết chết tên nhóc vô lương tâm ở bên trong.
Cô vừa mệt lại vừa đói, cơ thể thì bẩn thỉu hôi hám, những điều này chẳng phải đều do cậu ban tặng hay sao? Tốt xấu gì thì cũng nên cho cô ít tiền để mua đồ ăn thức uống đi chứ! Hơn nữa, trời lại đang mưa rất to!
Hò nửa ngày vẫn không có ai đáp lại, tuy vậy, ánh đèn trên chung cư tầng hai vẫn được bật sáng, Giang Yển hiển nhiên không có định để ý tới cô.
Đường Ngọc Phỉ tức xì khói hung hăng đá vào cửa, nếu không phải cô xem hắn còn trẻ tuổi nên thiếu hiểu biết, nên lão nương đã không đi so đo với cậu rồi, thật tức chết cô mà! Bản thân cô còn chưa chiêu bài, cô không tin, là cô không thể hâm nóng trái tim sắt đá của tên nhóc này!
Ôm đầu gối ngồi trước cửa nhà của Giang Yển, ngũ tạng đã bắt đầu rên rỉ không báo trước, Đường Ngọc Phỉ tức giận tới nỗi đầu cũng trở nên phát trướng.
Kỳ thật nhà của nguyên chủ cách đây không xa, nhưng cô thật sự không thể vào được cửa nhà, cô còn chưa từng nhìn thấy hình dáng của chiếc chìa khóa, cũng không thể dùng "Trùng động" để biến thành.
Ban đêm lạnh lẽo, hàn khí thay phiên quất đến, lá cây cọ vào nhau phát ra âm thanh xào xạc, Đường Ngọc Phỉ thậm chí có thể bị mây đen cuộn trào đè ép, không khí càng thêm áp lực vài phần.
Sau đó không lâu, lại có một tiếng sấm sét khác, mưa lớn tầm tã rải khắp bầu trời.
Màn mưa kéo tới gần, Đường Ngọc Phỉ đem chân của mình rụt lại vào cạnh cửa, ống quần vẫn không tránh khỏi bị làm ướt.
Quần áo mỏng manh lạnh lẽo ôm lấy cơ thể, ngọn đèn đường chói mắt hóa thành một quả cầu mờ ảo, mọi thứ trước mắt đều trở nên mù mịt.
Đường Ngọc Phỉ mong chờ lương tâm của Giang Yển bỗng nhiên phát giác, vừa mở cửa liền nhìn thấy cô đang đáng thương vô cùng mà cuộn tròn mình ngồi ở đây, có lẽ sẽ để cô tiến vào nhà tránh mưa một chút, để cho cô ăn no nê đầy bụng, mà tiểu nhân như cô cũng sẽ không quên mất đại nhân, tán thưởng cậu là một đứa trẻ tốt.
Nhưng sự thật chứng minh Đường Ngọc Phỉ đã nghĩ nhiều rồi, Giang Yển vẫn hoàn toàn không có ý định mở cửa.
Sau đó, ánh sáng trên tầng cuối cùng cũng vụt tắt, tiểu tử này chắc không tính bình yên đi vào giấc ngủ đi!?
Không thể nhịn được nữa, Đường Ngọc Phỉ nổi giận.
Bên hông chung cư là đường ống nước dẫn thẳng lên tầng hai, Đường Ngọc Phỉ cũng mặc kệ mưa to che mắt, cô cởi áo khoác của bản thân rồi nhanh chóng theo đường ống nước leo lên ban công.
Cô đã từng thực hiện các nhiệm vụ ở thế giới sát thủ, nên cô cũng đã học được một vài thủ thuật để tồn tại, đối phó với kịch bản thanh xuân vườn trường như vậy là quá dư dả rồi.
Ướt lộc cộc mà đứng trên ban công, dưới chân dẫm lên vết nước, Đường Ngọc Phỉ cởi giày, bước chân đi rón rén, cầu nguyện Giang Yển tốt nhất đừng có tỉnh ngủ, nếu không cô sẽ không ngại ném cục gạch vào mặt hắn một lần nữa.
Có ánh sáng ấm áp từ khe hở rèm cửa truyền tới, cửa ban công không có khóa, Đường Ngọc Phỉ âm thầm vui sướng, lặng lẽ đẩy ra.
Một chiếc đèn ngủ nhỏ phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp, có thể chiếu sáng cả gian phòng.
Trên giường, Giang Yển cuộn tròn mình thành quả bóng nép vào một góc, lông mày có vẻ đẹp thâm thúy dưới ánh quang, hô hấp dồn dập, không có phản ứng dư thừa nào.
Xem ra là đã ngủ, Đường Ngọc Phỉ thở phào nhẹ nhõm, nhưng không dám thả lỏng cảnh giác.
Cô biết rằng giấc ngủ của Giang Yển thường không sâu, dù là ban đêm thì cũng nhạy bén như một con báo.
Đôi mắt nhìn thấy có một chiếc áo phông nam nằm ở trên ghế sofa, Đường Ngọc Phỉ cầm lấy nó, bước ra khỏi phòng Giang Yển.
Cô nhanh chóng cởi bộ quần áo đã ướt sũng, khoác lên người chiếc áo ngắn tay của Giang Yển, Đường Ngọc Phỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi, định đi tìm phòng tắm để hong khô người.
Chỉ cần tốc độ đủ nhanh đủ cẩn thận, cô vẫn có thể lẻn ra ngoài trước khi Giang Yển tỉnh lại.
Thật vất vả mới thích nghi ánh sáng ở nơi này, Đường Ngọc Phỉ bắt đầu men theo vách tường để tìm phòng tắm.
Bỗng nhiên có ánh sáng trắng lóe lên, chiếu rọi cách bài trí của cả căn hộ, Đường Ngọc Phỉ sửng sốt.
Khi nhìn ở bên ngoài, cô chưa từng nghĩ rằng bên trong căn hộ này sẽ lớn như vậy.
Hay nói đúng hơn là trống không.
Cách đó không xa chính là cầu thang, tầng dưới trống rỗng, chỉ có vài món đồ đạc, cũng chỉ có một chiếc ghế sofa bọc vải trắng, tựa như chưa bao giờ có ai sử dụng qua.
Ngoại trừ căn phòng của Giang Yển, bên trong chung cư này dường như không còn hơi thở của sinh mệnh, khiến cho người ta không thể tin được rằng vẫn còn có người sống ở đây.
Hít sâu một hơi, Đường Ngọc Phỉ thành công đi xuống tầng theo trí nhớ, rồi mở đèn phòng tắm.
Con người quả nhiên thật là tham lam, vốn dĩ cô chỉ muốn thay một bộ quần áo khô, bây giờ nhìn thấy bản thân lôi thôi trong gương, Đường Ngọc Phỉ nhịn không được muốn tắm ngay lập tức.
Cô thậm chí còn có thể ngửi được mùi hôi trên người, không ngờ tới kịch bản lại khiến cho cô chật vật như vậy.
Dù sao thì cũng đều do Giang Yển làm ra, ở nhà cậu tắm rửa một chút có lẽ sẽ không quá đáng chứ?
Vì thế Đường Ngọc Phỉ thoải mái ngâm mình trong nước nóng, tùy tay với tay lấy khăn khô lau mái tóc, rồi bước chân trần ra khỏi phòng tắm.
Thứ duy nhất mà bây giờ cô bất mãn, chính là cái bụng rỗng tuếch của bản thân.
Đang định đi xem tủ lạnh có thứ gì ăn hay không, trên tầng bỗng truyền đến một tiếng động lớn, ầm một tiếng khiến Đường Ngọc Phỉ sợ tới giật mình.
Cô vứt chiếc khăn tắm xuống, rồi chạy vụt lên lầu, giống như một con mèo nhanh nhẹn.
Cô nhanh chóng mở cửa, nhìn thấy Giang Yển ở góc giường đã ngã lăn ra đất, cậu ôm chặt lấy thân thể, quay lưng về phía cô không nhúc nhích.
- Giang Yển?
Đường Ngọc Phỉ nhẹ giọng gọi, nhưng bên kia không có đáp lại, vì vậy, ngay lúc này cô mới cả gan tiến lên nhìn cậu.
Giang Yển vẫn chưa có tỉnh, đôi mắt nhắm chặt lại, lông mày còn cau hơn so với lúc ở bệnh viện.
Vẻ mặt có chút đau đớn, dường như là đang gặp ác mộng.
Tư thế ngủ giống như bào thai là do cảm giác cực kì bất an, nên mới làm thành tư thế liều mạng bảo vệ bản thân.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả những oán hận dường như đều chợt biến mất, Đường Ngọc Phỉ không khỏi có chút đau lòng.
Ngoài cửa sổ tiếng sấm cực lớn, rồi có một tiếng nổ lớn khác vang lên, Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy cơ thể Giang Yển khẽ run rẩy, dường như muốn ôm chặt lấy bản thân hơn nữa, ngay cả ngón chân cũng không nhịn được mà co quắp lại.
Ánh đèn cũng không thể sưởi ấm lên gương mặt nhợt nhạt xanh xao của cậu, thoạt nhìn như vậy, cậu lại càng trông có vẻ cô độc và bất lực.
Đường Ngọc Phỉ xót xa, kéo chiếc chăn bông trên giường đắp cho cậu, sau khi ngồi bên cạnh, cô mới cẩn thận đặt đầu cậu lên đùi mình.
Đường Ngọc Phỉ ngâm nga một bài hát ru nhẹ nhàng cho đứa trẻ trong lòng, khẽ vỗ về vào tấm lưng của cậu.
Dường như lời ru của cô đã có tác dụng, hoặc cũng có lẽ là do tiếng sấm đã dần dần dập tắt, cơ thể căng chặt của Giang Yển dần dần thả lỏng, Đường Ngọc Phỉ lại cảm thấy trên đùi có chút ẩm ướt.
Vén mái tóc đang che đi gương mặt của cậu, Đường Ngọc Phỉ nhìn qua ánh đèn, thấy trên lông mi của Giang Yển đã nhuộm đầy viên pha lê trong suốt, trong lúc ngủ mơ cậu không tự giác mím môi lại, giống như sợ bị người ta nghe thấy, rất khẽ, rất khẽ mà gọi lên một tiếng.
- Mẹ......!
Không khỏi thở dài một tiếng, Đường Ngọc Phỉ cúi xuống ôm lấy Giang Yển, nhẹ nhàng nói ở bên tai cậu.
- Đừng khóc, sau này em sẽ ở bên cạnh anh.
Ở bên cạnh anh cả đời để bù đắp đi tình thương mà anh thiếu hụt, cho đến khi năm tháng không còn nữa, cho đến khi anh khép lại đôi mắt, em mới có thể bình yên rời khỏi thế giới này.
Cơn buồn ngủ dần dần ập đến, Đường Ngọc Phỉ ngáp một cái, cũng nhanh chóng chìm vào giấc sâu trong chốc lát, chỉ cần cô rời đi trước khi Giang Yển tỉnh ngủ là tốt rồi.
Nghĩ như vậy, cô cũng mơ mơ màng màng rồi ngủ say.
Không biết qua bao lâu, Đường Ngọc Phỉ nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy hai chân mình vừa tê vừa đau, khiến cô không khỏi muốn đổi tư thế.
Khi vừa di chuyển, đã kinh động tới Giang Yển đang tựa đầu nằm ngủ.
Cậu đột nhiên bừng tỉnh, mở to hai mắt, chỉ thấy bản thân đang nằm ngủ trên sàn nhà.
Trên đầu đang có một vật cứng không rõ đập vào, trên đỉnh đầu chợt truyền đến một cảm giác đau đớn cùng với âm thanh mềm nhẹ kêu lên, Giang Yển nhanh chóng đứng dậy, nhìn thấy Đường Ngọc Phỉ gương mặt méo mó đang ôm lấy cằm đau đớn.
Cô đang mặc quần áo của cậu, bộ dáng giống như vừa mới tỉnh dậy, nước mắt lưng tròng mà trừng mắt nhìn cậu, trong đôi mắt ướt át kia có rất nhiều bất mãn cùng oán hận.
Mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, Giang Yển giờ mới phản ứng lại, tay phải đã gắt gao bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của Đường Ngọc Phỉ, tức giận nói.
- Cô tại sao lại ở đây?.