Chương :
Nhờ vào mấy cái nhiệm vụ chân chạy vặt của nam đồng áo đen mà trong khoảng thời gian ngắn Đường Ngọc Phỉ đã nắm rõ địa hình của núi Vạn Loan trong lòng bàn tay, còn làm quen được một đám nữ yêu tinh thầm mến Hách Liên Ngọc Thư.
Đám nữ yêu tinh này còn thành lập một nhóm hỗ trợ theo đuổi tình yêu, Đường Ngọc Phỉ rất vinh dự trở thành cố vấn tình cảm của họ, địa vị ở Vạn Loan sơn trực tiếp leo lên cao.
Trong khoảng thời gian này cô làm việc nhanh nhẹn lại cần mẫn, ngay cả ấn tượng của nam đồng áo đen đối với cô cũng tốt lên nhiều, cuối cùng cũng thừa nhận sự tồn tại của cô, còn tặng cô một quyển bí quyết tu luyện pháp thuật sơ cấp nữa.
Còn về thù lao của việc viết giùm thư tình, thì các nữ yêu tinh sẽ tặng cô một vài món đồ chơi hiếm lạ hoặc là trực tiếp trả tiền, dần dần Đường Ngọc Phỉ cũng tích lũy được một khối tài sản đáng kể.
Đáng tiếc, ngay lúc sự nghiệp của Đường Ngọc Phỉ phát triển không ngừng thì chuyện viết giùm thư tình rốt cuộc cũng bị bại lộ, cô bị Hách Liên Ngọc Thư gọi đến ôn trì hỏi chuyện.
Ôn trì nằm trong một không gian độc đáo do những vách đá tạo nên, quanh năm sương khói lượn lờ, bên cạnh ao còn sinh trưởng không ít kỳ hoa dị thảo, không khí ấm áp, hương thơm nhẹ nhẹ lan tỏa, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy giống như phòng tắm hơi vậy, vừa bước vào đã thấy khí nóng vờn quanh thật ngột ngạt.
Đá bên cạnh hồ rất trơn, lúc cô cẩn thận đi tìm Hách Liên Ngọc Thư thì thằng nhóc này đang dựa vào bờ hồ nhắm mắt dưỡng thần, nửa người trên trơn bóng như ngọc không che đậy mà hiện ra, làn da không chút tỳ vết, những bọt nước đọng lại trên da lại lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt, mái tóc đen như mực bị ướt đẫm đẹp như tơ như lụa, hình ảnh này thật sự là xinh đẹp diễm lệ.
Cho dù là Đường Ngọc Phỉ tự nhận mình đã thấy qua rất nhiều thì cũng cảm thấy có chút chịu không nổi với cảnh tượng trước mắt, trực tiếp cúi thấp đầu không dám nhìn tiếp nói: “Đại nhân, ngài tìm ta?”
Một xấp thư tình bị thấm ướt ném đến trước mặt cô, giọng nói chậm rãi không chút cảm xúc của Hách Liên Ngọc Thư vang lên: “Mỗi một lá thư đều phải đọc cho bổn đại nhân.”
Trên đường đến đây Đường Ngọc Phỉ đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, lúc này mặt không đổi sắc cầm lấy xấp thư tình, tùy tiện rút ra một lá, dùng lớp da mặt có thể nói là dày ngang ngửa tường thành này rất tự nhiên mà hắng giọng đọc lên: “Làm sao để chàng có thể thấy được thiếp, vào thời khắc mà thiếp xinh đẹp nhất, vì mong ước này—— Thiếp đã ở trước mặt Phật Tổ cầu nguyện năm……”
“Dừng lại.” Khóe miệng Hách Liên Ngọc Thư động đậy: “Đổi lá thư khác.”
Đường Ngọc Phỉ rất ngoan ngoãn nghe lời, rút ra một lá thư khác, dùng âm điệu dạt dào diễn cảm: “Thiếp là một đám mây trên bầu trời, thỉnh thoảng phản chiếu làn sóng trong lòng chàng ——Chàng không cần ngạc nhiên, cũng không cần vui vẻ ——”
…… Hách Liên Ngọc Thư cảm thấy bản thân chưa từng thấy qua nữ yêu tinh nào mà không biết xấu hổ như vậy, vô cùng bất lực.
“Bổn đại nhân nghe nói, tất cả đều là do ngươi viết thay?” Vất vả chịu đựng đến lúc cô đọc xong, giọng điệu lạnh nhạt của Hách Liên Ngọc Thư lại truyền đến.
Trong khoảng thời gian này, những bức thư tình từ tay con thỏ tinh này viết ra nói ít thì cũng đã có mấy chục bức rồi, bức nào cũng đều chứa đựng tình ý chân thành, còn làm cho hắn vô cùng cảm động, đặc biệt đi gặp vài người, nào ngờ cách đây không lâu hắn vô tình biết được, những bức thư tình này đều do một tay thỏ tinh viết! Chuyện này làm Hách Liên Ngọc Thư cảm giác mình đang bị trêu chọc, tức giận đến nỗi hắn ngủ đến trưa cũng không thấy ngon.
Hắn mở to mắt đánh giá dáng vẻ cung kính của con thỏ tinh trước mắt, thấy cô mặc một chiếc áo lông vũ trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh được nhẹ nhàng búi lên bằng một cây trâm, hai cái tai thỏ mềm mại rủ xuống, nhìn lại vô cùng ngoan ngoãn.
Hách Liên Ngọc Thư nhìn chằm chằm lỗ tai cô một lát, rồi mới cười lạnh nói: “Để ngươi làm một người hầu nhỏ bé, đúng là tiếc cho ngươi.”
“Đại nhân sao lại nói vậy, tiểu nhân có thể viết ra những dòng thơ tuyệt diệu như vậy, tất cả đều xuất phát từ lòng cung kính và ái mộ sâu đậm đối với đại nhân.” Đường Ngọc Phỉ cố ý trừng lớn đôi mắt, sự kinh ngạc, lo lắng rồi lại không dám tin trên mặt đều diễn đến vô cùng xuất xắc.
Trong khoảng thời gian chạy vặt này, cô đã thăm dò được tính tình của con hồ ly kia rồi, chỉ cần thuận theo hắn, biết nịnh bợ một chút thì tất cả đều sẽ êm đẹp.
Nhưng mà con hồ ly kia lại nhìn cô, lau đi đi bọt nước trên mặt rồi đột nhiên cười một cái, giọng điệu lười biếng nói: “Vậy sao? Ngươi lại gần một chút.”
Đường Ngọc Phỉ có chút không hiểu nên bước về trước hai bước, nào ngờ Hách Liên Ngọc Thư lại nhanh như chớp nắm chặt lấy cổ tay của cô, kéo cô rơi xuống ôn trì.
Chuyện xảy ra quá đột ngột làm Đường Ngọc Phỉ không kịp kêu cứu, trong miệng, khoang mũi đều là nước ngâm mình của con hồ ly này.
Cô ở trong nước ùng ục ùng ục vùng vẫy, vất vả trồi lên mặt nước, lúc này mới phát hiện mình đã bám vào eo của Hách Liên Ngọc Thư, đối phương bình tĩnh dựa vào thành hồ chẳng có động tĩnh nào, đôi mắt đào hoa cười như không cười nói: “Nếu như thích bổn đại nhân như vậy, chi bằng đêm nay trực tiếp tới thị tẩm đi.”
“Không không không không, đại nhân là mây ở trên trời, trăng treo ở trên cao, ta yêu đại nhân đến tha thiết, không cần ánh trăng chạy đến bên ta, chỉ cần được nhìn ánh trăng ấy từ xa cũng cảm thấy thỏa mãn rồi, sao dám nghĩ đến làm bẩn đại nhân?” Đường Ngọc Phỉ gióng như bị điện giật buông Hách Liên Ngọc Thư ra, đứng lên những hòn đá dưới đáy hồ rồi lui về sau.
Nhưng Hách Liên Ngọc Thư đương nhiên là không định dễ dàng buông tha cô như vậy, vòng tay ôm lấy vòng eo tinh tế của cô, ôm cô trở về trong lòng, đôi đồng tử như phỉ thúy câu hồn đoạt phách ấy trực tiếp nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt còn toát ra ý cười phong lưu: “Bổn đại nhân là người biết thương hương tiếc ngọc, huống chi dáng vẻ của ngươi cũng không tệ.”
Vô sỉ! Đường Ngọc Phỉ không thể nhịn rồi, không chút nghĩ ngợi giơ tay tặng cho khuôn mặt tuấn tú ấy một cái tát.
Âm thanh trong trẻo của cái tát vừa rồi vang lên, sau đó bên trong ôn trì bỗng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh.
Trong chốc lát, Hách Liên Ngọc Thư kinh ngạc lặng người, sau đó sắc mặt đen như đáy nồi, từ kẽ răng nhả ra bốn chữ: “Ngươi dám đánh ta?”
Trên mặt vẫn còn nóng rát, có thể thấy được con thỏ tinh này không hề lưu tình, Hách Liên Ngọc Thư nào đã bị đối xử như vậy, lúc này chỉ hận không thể mang con thỏ tinh này đi rút gân lột da.
Bản thân Đường Ngọc Phỉ cũng hoảng sợ, lời dạy phải trân trọng sinh mệnh làm cô cũng dứt khoát tự tát mình một cái: “Đánh vào người đại nhân, đau ở trong lòng tiểu nhân!”
“……”
Khóe miệng Hách Liên Ngọc Thư giật giật, vừa muốn nói gì đó, Đường Ngọc Phỉ đã trước một bước chặn lại miệng hắn, nghiêm túc nói: “Đại nhân, tiểu nhân chính là muốn đánh tỉnh ngài, ngài là thân phận gì chứ? Không cần vì thương hại tiểu nhân cất giữ lòng ái mộ với ngài mà hạ thấp thân phận cao quý của mình, đại nhân chỉ cần để tiểu nhân lặng lẽ hầu hạ ngài đã là ban thưởng lớn nhất với tiểu nhân rồi!”
Giọng nói vừa dứt, Đường Ngọc Phỉ không đợi Hách Liên Ngọc Thư trả lời, bùm một tiếng liền biến thành một con thỏ tuyết trắng, đạp lên bả vai Hách Liên Ngọc Thư rồi nhảy lên bờ, chạy tựa như bay trốn thoát.
“……” Mặt nước nổi lên từng gợn sóng lớn, sau khi Hách Liên Ngọc Thư lấy lại tỉnh táo đã cắn răng nhịn rất lâu mới không dùng nội lực làm sụp đổ vách đá quanh đây.
Con thỏ tinh đáng chết này, chỉ một đoạn thời gian không quản giáo đã vô pháp vô thiên như vậy, đừng để cho hắn bắt được!
Hách Liên Ngọc Thư đang muốn đứng dậy, chân lại dẫm lên một vật cứng, hắn nhặt lên vừa nhìn đã nhớ ra đây là cây trâm vấn tóc của con thỏ tinh kia, có lẽ là vừa rồi rơi xuống nước nên làm rơi.
Hắn cầm lấy nhìn nhìn, tựa như nghĩ đến gì đó, khóe môi nâng lên một nụ cười vô cùng tà ác.
Đường Ngọc Phỉ từ trong ôn trì chạy ra, một giây cũng không dám dừng, chạy trốn khỏi động hồ ly mới biến trở lại hình người, niệm một câu quyết tị thủy để loại bỏ hết nước trên trên quần áo.
Nguy hiểm thật, nếu để con hồ ly kia bắt được thì cô ngủm rồi.
Đang thở dài nhẹ nhõm thì bị một quả gì đó đập vào đỉnh đầu vừa đúng rơi xuống trước mặt cô.
Đường Ngọc Phỉ ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy chim sơn ca trên cây đang ríu rít kêu lên: “Đường tỷ, nhóm hỗ trợ theo đuổi tình yêu sắp mở cuộc họp rồi, còn đang chờ tỷ đó.”
“Dẫn đường dẫn đường.” Đường Ngọc Phỉ thuận miệng nói.
Với thân phận người hầu của Hách Liên Ngọc Thư cộng với khả năng viết thư tình xuất sắc và kinh nghiệm yêu đương phong phú, giờ đây Đường Ngọc Phỉ được coi là nhân vật cấp kỳ cựu trong nhóm hỗ trợ.
Từ lúc ban đầu, các nữ yêu tinh chỉ dám bàn luận về Hách Liên Ngọc Thư cho đến bây giờ khi đã dần dần bước đến giai đoạn yêu đương, đã sôi nổi yêu cầu Đường Ngọc Phỉ bày mưu tính kế, xem cô như Thiên Lôi hễ sai đánh đâu là đánh ở đó.
Dù gì thì họ cũng đều là những yêu tinh thuần lương, nào có biết nhiều mưu kế như vậy? Các cô chỉ cảm thấy Đường Ngọc Phỉ cực kỳ lợi hại.
Chờ khi Đường Ngọc Phỉ đến cây cổ thụ già kia, nơi mà các cô thường tổ chức tiệc trà kia, đúng là đã có một đám nữ yêu ngồi ở đó.
Vừa đếm đã có mấy chục người rồi, khung cảnh cực kỳ náo nhiệt, khi thấy Đường Ngọc Phỉ đến tất cả đều dừng cuộc trò chuyện để chào hỏi cô.
Cô mới vừa ngồi xuống, một con rắn tinh đã quấn lấy cô không thể chờ đợi hỏi: “Đường tỷ, câu chuyện thanh xà bạch xà lần trước vẫn chưa kể xong nha, Hứa Tiên kia sau khi biết nương tử của mình là xà yêu thì cuối cùng đã lựa chọn như thế nào?”
Nghe vậy, những yêu tinh khác cũng đều dựng lỗ tai lên mong chờ.
Đường Ngọc Phỉ tìm cái rễ cây to ngồi xuống, cầm cái trái cây vừa ăn vừa tiếp tục nói: “Tuy rằng Hứa Tiên kia vừa nhìn thấy Bạch xà hiện nguyên hình đã bị dọa cho vỡ mật, nhưng hắn vẫn kiên trì muốn cùng Bạch nương tử ở bên nhau.
Pháp Hải thấy kế sách không thành đã đem Hứa Tiên nhốt vào trong chùa.
Sau khi Bạch xà phát hiện tướng công của mình mất tích đã đi đòi người, đáng tiếc lúc đó nàng ta đã có thai, đấu không lại Pháp Hải, cho nên bị Pháp Hải thu vào bát vàng rồi phong ấn dưới tháp Lôi Phong.”
Câu chuyện của Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh là câu chuyện quá quen thuộc với người hiện đại, Đường Ngọc Phỉ chỉ tùy tiện là có thể kể xong rồi, nhưng với sức tưởng tượng phong phú lại mẫn cảm của đám nữ yêu tinh này thì trong lòng mỗi người đều tràn đầy căm phẫn, con rắn tinh vừa rồi quấn lấy cô muốn nghe được kết thúc câu chuyện càng đồng cảm hơn cứ như là chính bản thân mình trải qua vậy, khóe mắt trực tiếp đỏ hoe, vừa khóc vừa mắng: “Đúng là quá đáng mà, rõ ràng Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên là thật lòng yêu nhau, Pháp Hải này dựa vào cái gì mà chia rẽ bọn họ, chúng ta là yêu tinh thì đã làm sao, chúng ta lại không có hại người!”
Mấy nữ yêu tinh khác cũng đồng ý như vậy.
Đường Ngọc Phỉ e sợ khơi dậy ý nghĩ đi nhân gian tìm chồng của mấy nữ yêu tinh này, lập tức lắc đầu ra vẻ cao thâm nói: “Người yêu khác biệt, nào có dễ dàng ở bên nhau như vậy, tình yêu của bọn họ là tình yêu không được thiên đạo chấp nhận, các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ở núi Vạn Loan này tìm một nam yêu như ý mà gả đi, tránh bị đạo sĩ của nhân gian bắt để luyện đan.”
Đương nhiên, cũng có vài nữ yêu tinh không thích câu chuyện này, ví như chim sơn ca vừa rồi dẫn đường cho cô chỉ cười lạnh một tiếng nói: “Nam nhân ở nhân gian có gì tốt để thích chứ? Một chút pháp lực cũng không có, yếu đuối muốn chết, các ngươi không thấy Bạch Tố trinh đã bảo vệ Hứa Tiên rất nhiều lần sao? Đổi lại là ta, ta chỉ muốn tìm một tướng công cao cường, để hắn bảo vệ ta.”
“Rất biết suy nghĩ nha.” Đường Ngọc Phỉ khen, sau đó thuận miệng hỏi một câu: “Bách Linh muội muội chẳng lẽ đã có người tình trong mộng rồi sao?”
(Chim sơn ca tiếng trung gọi là chim bách linh nên kêu tên tui để Bách Linh cho hay)
“Đương nhiên, Ở núi Vạn Loan này còn có người nào có thể lợi hại hơn Hách Liên đại nhân của chúng ta? Nói không chừng đi theo ngài rồi ta cũng có thể đắc đạo thành tiên.” Chim sơn ca tinh lộ ra ánh mắt lấp lánh.
Được lắm, xoay vòng cả nửa ngày, đề tài cũng quay về với Hách Liên Ngọc Thư, Đường Ngọc Phỉ thật cạn lời.
Cô sớm đã biết vẻ ngoài ưa nhìn nếu không muốn nói là đẹp trai kia cùng với tu vi cao của Hách Liên Ngọc Thư, đối với đám yêu nữ vẫn không biết tra nam là loại động vật gì mà nói đúng là có sức hấp dẫn chết người.
Cô cảm thấy mình cần phải phổ cập kiến thức phòng bị tra nam cho mấy người họ, đặc biệt là loại cực phẩm trong hàng ngũ tra nam- Hách Liên Ngọc Thư.
.
Chương :
Hách Liên Ngọc Thư cầm cây trâm trên tay đi tìm thỏ tinh, lúc tìm thấy thì cô đang ngồi khoanh chân trên cây cổ thụ, hoàn toàn không giống với dáng vẻ cung kính vâng vâng dạ dạ thường ngày, lại lấy giọng điệu xem nhẹ chuyện thiên hạ, tự do bàn luận chuyện giang sơn mà nói với mấy nữ yêu tinh: “Hách Liên Ngọc Thư chỉ thích hợp làm tình nhân thôi chứ không thích hợp làm tướng công.”
…… Vì thế hắn ẩn thân, định nghe xem con thỏ gan to bằng trời này sẽ nói gì ở sau lưng hắn.
Đường Ngọc Phỉ vừa dứt lời, bầu không khí bên dưới tán cây cổ thụ liền trở nên yên tĩnh, mấy nữ yêu tinh chỉ biết nhìn nhau, vẫn là nữ yêu tên Bách Linh dẫn đầu đánh vỡ sự trầm mặc này, có chút không tán thành nói: “Hách Liên đại nhân có xuất thân cao quý, tướng mạo anh tuấn, tu vi lại cao thâm, có thể gả cho ngài chính là may mắn ba đời, sao lại nói ngài không thích hợp làm tướng công chứ?”
Xuất thân cao quý, tướng mạo anh tuấn, tu vi cao thâm, Hách Liên Ngọc Thư nghe đến ba câu khen ngợi này thì đồng ý gật gật đầu, vô cùng tán thành những điểm trên.
“Nói không sai.” Đường Ngọc Phỉ búng tay một cái, nở một nụ cười sâu xa khó đoán nói: “Đúng thật là ngài ấy có một vẻ ngoài xuất sắc, thực lực cũng mạnh, nhưng để phân biệt một người là tốt hay xấu chẳng lẽ chỉ cần dựa vào vẻ ngoài là biết được hay sao? Chúng ta cần phải nhìn vào lòng chân thành của họ! Đợi đến lúc các cô thật sự thích một người nào đó, các ngươi sẽ hiểu được vẻ ngoài và tu vi đều chỉ là những điều kiện phụ mà thôi.”
“Nhìn lại Hách Liên Ngọc Thư xem, trời sinh tính phong lưu, lại lăng nhăng, chậc chậc, nữ yêu tinh bên cạnh ngày nói ít thì cũng có mười mấy người rồi, các ngươi gả cho ngài ấy sẽ hạnh phúc sao?” Đường Ngọc Phỉ nhìn nữ yêu tên Bạch Linh nói: “Ngươi nghĩ kỹ lại xem, chẳng lẽ ngươi nguyện ý chia sẻ chồng với nhiều nữ yêu tinh xinh đẹp khác hay sao?”
Trong đầu Bách Linh tự như đang hiện lên những hình ảnh đó, sắc mặt lập tức tái nhợt, cô mạnh mẽ lắc đầu, thể hiện mình không thể nào tiếp thu nổi. Những nữ yêu tinh khác cũng bắt đầu khe khẽ bàn luận, rồi nhíu mày.
Đường Ngọc Phỉ thấy mấy người họ đã có chút dấu hiệu tỉnh ngộ, lập tức thêm dầu vào lửa nói: “Vậy mới nói, nam nhân giống như Hách Liên Ngọc Thư mà nói nói thích các ngươi, ngươi có thể cùng hắn ta chơi đùa, nhưng trăm ngàn lần không thể chọn hắn làm người đồng hành duy nhất cuộc đời. Ngươi cùng hắn yêu đương một khoảng thời gian nói ra thì đúng là một việc nở mày nở mặt, nhưng nếu như ngươi gả cho hắn thì đó đúng là thảm kịch đời người.”
Cô nói xong, mạnh mẽ cắn luôn một miếng trái cây cuối cùng, rồi tùy tiện ném đi, kết quả Bách Linh vừa rồi còn đang đăm chiêu suy nghĩ bỗng ngước mắt nhìn sau lưng cô, khuôn mặt đột nhiên vặn vẹo, các loại biểu tình phức tạp đều trộn lẫn vào nhau, trở nên vô cùng kỳ lạ.
Không chỉ có cô ta, ngay cả những nữ yêu tinh khác cũng giống vậy ngạc nhiên, kinh ngạc, vui sướng, sợ hãi, căng thẳng vân vân, loại biểu tình nào cũng có. Tự dưng Đường Ngọc Phỉ cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng lẽ luận điểm hợp lý như vậy cũng không thể làm chúng nữ yêu tiếp thu, có cần phải phản ứng kịch liệt như vậy không?
Cô vừa muốn quay đầu lại thì hai cái tai thỏ đột nhiên bị một bàn tay to bắt lấy, sau đó bên tai lại vang lên một giọng nói quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn: “Lăng nhăng? Thảm kịch đời người? Thì ra ngươi ở sau lưng ta bôi nhọ ta như vậy?”
Trái tim trong lòng đang đập thình thịch, cổ của Đường Ngọc Phỉ chậm rãi quay lại một cách máy móc, lại nhìn thấy nụ cười âm trầm nguy hiểm của Hách Liên Ngọc Thư.
Hắn đến từ lúc nào vậy? Sao lại không có ai nói cho cô biết? Những lời cô nói vừa rồi hắn đã nghe được bao nhiêu?! Trong đầu Đường Ngọc Phỉ không ngừng hiện ra những vấn đề khủng bố này. Vài giây ngắn ngủi, tâm trạng của cô đã trải qua biết bao thăng trầm, lên lên xuống xuống.
“Đại nhân, sao ngài lại tới đây?” Đường Ngọc Phỉ cười hi hi, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy ra.
Ngay sau đó, Đường Ngọc Phỉ liền bùm một tiếng biến về hình dáng con thỏ, lại bị Hách Liên Ngọc Thư nắm ở trong tay không cách nào chạy thoát, sau đó bị xách đi dưới ánh mắt thương hại của mấy nữ yêu tinh.
Hách Liên Ngọc Thư không hề thương hương tiếc ngọc vứt Đường Ngọc Phỉ trên mặt đất, mông chạm đất, Đường Ngọc Phỉ lại biến thành người, nhe răng trợn mắt xoa xoa cái mông, lúc thấy gương mặt không chút biểu cảm nào của Hách Liên Ngọc Thư nhìn mình thì lập tức dừng lại động tác, theo bản năng nở một nụ cười nịnh nọt.
“Con thỏ tinh kia, ngươi muốn cánh tay hay là muốn chân?” Ngón tay như ngọc của Hách Liên Ngọc Thư đặt ở trên bàn nhè nhẹ gõ theo nhịp, giọng điệu vẫn là vẻ không chút để tâm đó, nhưng lời nói ra lại làm Đường Ngọc Phỉ mạnh mẽ rùng mình.
“Đại nhân, ngài nghe tiểu nhân giải thích!” Bây giờ cái mạng nhỏ đã khó bảo toàn rồi, Đường Ngọc Phỉ hạ quyết tâm không cần mặt mũi cũng không lòng tự trọng, bùm một tiếng quỳ xuống.
Hách Liên Ngọc Thư cười lạnh một tiếng, nhướng mày không nói, tựa như đang muốn xem cô có thể nói ra những lời giải thích gì.
“Tiểu nhân đáng chết, không nên nói ra những lời bôi nhọ đại nhân như vậy, nhưng mà tiểu nhân làm như vậy chỉ vì xuất phát từ lòng yêu mến đối với đại nhân mà thôi!” Đường Ngọc Phỉ hung hăng nhéo nhéo miếng thịt mềm trên eo, thành công làm hốc mắt của mình đỏ lên, vừa khóc vừa nói: “Đại nhân ngài cũng biết đó, ở cái núi Vạn Loan này có nữ yêu nào mà không thầm mến ngài chứ? Tiểu nhân chỉ vì để tình địch của mình ít đi vài người mới đưa ra hạ sách này, nếu đại nhân muốn trách, thì cứ trách tiểu nhân không biết trời cao đất dày, không biết tự lượng sức đi yêu đại nhân ngài!”
Đường Ngọc Phỉ càng nói càng kích động, tựa như thật sự có chuyện này vậy, sau đó còn nức nở hai tiếng, mức độ đáng tin cực cao. Cô cúi đầu giấu đi biểu tình trên mặt, cảm thấy bản thân có thể đi nhận giải Oscar luôn rồi.
“Thỏ tinh, ngươi cho rằng bổn đại nhân là tên ngốc sao?” Đôi mắt màu lục thâm trầm kia của Hách Liên Ngọc Thư nheo lại, tựa như một đầm nước xanh thẳm sâu không thấy đáy, làm cho Đường Ngọc Phỉ nhìn không được ý nghĩ trong đầu hắn, chỉ có thể nghe được hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Tại sao trước đây bổn đại nhân lại không phát hiện được tài năng ăn nói của ngươi chứ, chết rồi ngươi cũng có thể nói thành sống.”
“Đại nhân, ngài không thể hiểu được lúc tiểu nhân nói những lời này, tự đáy lòng có bao nhiêu dằn vặt và đau đớn đâu, ngài nghi ngờ tiểu nhân, chẳng phải là đang nghi ngờ sự hấp dẫn của mình hay sao?” Ánh mắt Đường Ngọc Phỉ đau đớn nói.
Hách Liên Ngọc Thư nghẹn họng, gân xanh trên thái dương nhảy rồi nhảy, được lắm con thỏ tinh kia, sau khi bình tĩnh lại hắn nghiêm nghị nói: “Được thôi, vậy bổn đại nhân sẽ cho ngươi một cơ hội thể hiện tâm ý của mình, ngươi nói rõ cho ta nghe, rốt cuộc ngươi yêu bổn đại nhân nhiều bao nhiêu.”
“Đại nhân, ngài muốn bắt đầu nói từ đâu đây?” Đường Ngọc Phỉ nước mắt rưng rưng nhìn hắn: “Tình yêu của tiểu nhân đối với đại nhân ngài, cho dù là ba ngày ba đêm cũng nói không xong, kể không hết.”
“Nói ngắn gọn.” Hách Liên Ngọc Thư cười lạnh, đột nhiên đầu ngón tay hiện ra một ngọn lửa. Đây là hồ hỏa tinh thuần, là một ngọn lửa do linh lực của hồ yêu tạo ra, tiểu yêu nhỏ bé giống như cô đây nếu bị dính vào một chút thôi cũng sẽ tan thành tro bụi.
Thằng nhóc này làm thật à? Đường Ngọc Phỉ hoảng sợ.
Đương nhiên Hách Liên Ngọc Thư không có ý muốn giết cô, chỉ là muốn dọa cô một tý thôi. Cuộc sống ở núi Vạn Loan này của hắn càng ngày càng nhạt nhẽo rồi, hiếm lắm mới có một con thỏ tinh da mặt còn dày hơn cả da mặt hắn, nhịn không được muốn dạy dỗ một chút để nó ngoan ngoãn hơn.
Đường Ngọc Phỉ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào hắn cả một lúc lâu vẫn không nói gì, tựa như đang do dự. Ngay lúc sự kiên nhẫn của Hách Liên Ngọc Thư sắp tiêu hao hết thì cô mới hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Nếu đại nhân vẫn cố chấp muốn biết, vậy thì tha thứ cho tiểu nhân tội mạo phạm!” Dứt lời cô liền đứng lên, mạnh mẽ nhào vào Hách Liên Ngọc Thư.
Trong lúc hoảng loạn, Hách Liên Ngọc Thư vội vàng thu hồ hỏa, cùng lúc đó mặt của Đường Ngọc Phỉ cũng mạnh mẽ đụng vào mặt hắn, mũi của hai người chạm vào nhau, đập vào một cái làm hắn lảo đảo. Hách Liên Ngọc Thư theo bản năng muốn bắt lấy hai cái tai thỏ của cô, nào ngờ con thỏ tinh này lại cắn một cái vào môi hắn.
Trên môi vừa đau lại vừa cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi cô, đầu của Hách Liên Ngọc Thư ong ong, trong nháy mắt quên luôn động đậy.
Mà con thỏ tinh kia lại nắm lấy vạt áo hắn, mang theo ánh mắt đầy ác ý và đắc thắng, cắn thêm mấy cái trên môi hắn, chính xác là cắn!
Không phải muốn cô thể hiện tình yêu sao, trực tiếp dùng miệng chứng minh không phải là thực tế hơn nói năng dài dòng sao? Đường Ngọc Phỉ đắc ý nghĩ.
“Ngươi……” Lúc Hách Liên Ngọc Thư được buông ra trên môi vẫn còn dấu răng nhàn nhạt, mặt đỏ rực bất thường, hắn giơ ngón tay lên run rẩy chỉ vào Đường Ngọc Phỉ, sau khi phun ra một chữ ngươi thì chẳng còn nói được gì. Hắn không ngờ rằng con thỏ tinh này lại to gan như vậy, mấy nữ yêu tinh khác bị đùa bỡn một chút là đỏ mặt thẹn thùng rồi, nào có chủ động như vậy?
Con thỏ tinh này, thật sự là thỏ sao?
“Như vậy đại nhân đã tin chưa? Tiểu nhân thật sự là khó kìm lòng nổi.” Đường Ngọc Phỉ nhìn chằm chằm hắn, nhếch miệng cười.
Nhưng Hách Liên Ngọc Thư vẫn giữ nguyên cái biểu tình như bị sét đánh nhìn cô không nói, thời gian dài như vậy làm biểu cảm trên mặt Đường Ngọc Phỉ sắp giữ không nổi rồi, đành phải trừng mắt nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, Hách Liên Ngọc Thư có chút lúng túng quay đầu đi, Đường Ngọc Phỉ phát hiện gương mặt trắng nõn như ngọc của hắn lại hiện lên một vệt đỏ hồng.
Đừng nói là hắn đang thẹn thùng nha? Đường Ngọc Phỉ không nhịn được mỉm cười, mặt đầy kinh ngạc. Nhịn không được suy đoán, tên tra nam này đã ở cấp bậc nào vậy, có thể bày ra bộ mặt ngây thơ một cách chân thật thuần khiết đến thế chứ? !
Trong lòng hai người đều có tâm tư riêng, không biết im lặng qua bao lâu, mãi đến khi cửa phòng vang lên tiếng gõ, giọng nói của tiểu đồng áo đen vọng qua cánh cửa: “Đại nhân, xe thú trong tộc phái tới đã đến rồi, ngài có thể đi bất cứ lúc nào.”
Trong tộc? Hách Liên Ngọc Thư phải về Hồ tộc sao? Đường Ngọc Phỉ vực dậy tinh thần, lập tức nói: “Nếu đại nhân có việc, tiểu nhân cũng không quấy rầy nữa.” Cô vui vẻ đang muốn quay đầu rời đi, tai thỏ lại bị bắt lấy một lần nữa.
Đường Ngọc Phỉ: “……” Có thể đừng động một tý là túm lấy tai thỏ của cô hay không vậy?
“Ai cho phép ngươi đi?” Giọng nói của Hách Liên Ngọc Thư còn mang theo mấy phần nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt cổ tay của cô.
Đợi đến lúc Đường Ngọc Phỉ phục hồi lại tinh thần, bản thân đã đi theo Hách Liên Ngọc Thư và tiểu đồng áo đen cùng nhau ngồi trên xe thú, linh thú kéo xe rất quen đường đưa ba người bay lên trời, bay về hướng của hồ tộc Hách Liên.
Tiểu đồng áo đen cũng có chút kinh ngạc nhíu mày, nhưng không lên tiếng, không hiểu tại sao thái độ của Hách Liên Ngọc Thư đối với Đường Ngọc Phỉ đột nhiên lại dịu dàng hơn như thế.
Đường Ngọc Phỉ lại cực kỳ không muốn gần gũi Hách Liên Ngọc Thư như vậy, giống như bây giờ hai người đang ngồi sát vào nhau, đến nỗi Đường Ngọc Phỉ còn có thể ngửi được mùi hương trên người hắn. Hách Liên Ngọc Thư cũng không biết lên cơn điên gì, sau khi lên xe thú thì ánh mắt cứ đăm chiêu nhìn về phía xa xa, không nói một lời nào, tay lại gắt gao nắm chặt vạt áo của cô không chịu buông.
Cô nhịn không được dịch về phía bên kia, cực kì cẩn thận muốn rút góc áo của mình lại, ai ngờ ngay lập tức bị Hách Liên Ngọc Thư phát hiện, quay đầu lại trừng mắt liếc cô một cái, con ngươi xinh đẹp tràn đầy uy hiếp: “Còn lộn xộn nữa bổn đại nhân sẽ chặt đứt cánh tay ngươi.”
Mới hôn có mấy cái, có cần phải nhỏ mọn như vậy không? Ai bảo hắn một hai muốn mình thể hiện tình ý chứ.
Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên cô hôn người khác từ khi cô biến thành hình người nha, ai mới là người chịu thiệt chứ?
Đường Ngọc Phỉ chỉ có thể quay sang nói chuyện cùng tiển đồng áo đen: “Tiểu hắc, lần này đại nhân trở về hồ tộc có chuyện quan trọng gì vậy?”
Tiểu đồng áo đen nhìn về phía Hách Liên Ngọc Thư, thấy đối phương không có ý muốn ngăn lại, mới gật đầu trả lời: “Đúng là có chuyện quan trọng, đại trưởng lão đã nói lần này nhất định phải sắp xếp hôn sự cho đại nhân, có thế nào đi nữa thì cũng phải nạp thiếp.”