Đi vào ôn tuyền bên các cô nương, chỉ thấy Hải Na đã bất tỉnh, Lạp Ba vẫn còn thanh tỉnh, nhưng bộ dạng nàng cứ như chỉ hận không thể ngất theo. Thấy chúng ta đã chạy tới, nàng run rẩy đỡ Hải Na bước lên bờ, ta nâng hai người lên, đem áo khoác choàng lên cho cả hai.
Ngả Á tiến lên xem xét tình trạng hai người, ta chỉ vào một thi thể gần đó, dò hỏi: “Đây là có chuyện gì?”
“Ta… Ta cũng không biết, ta với Hải Na đang tắm… Đột nhiên… người này đột nhiên xuất hiện… Ta…” Vừa bị lạnh vừa bị dọa, sắc mặt Lạp Ba không thể chỉ dùng hai từ khó coi mà miêu tả được.
“Tốt lắm, không có việc gì.”
Vừa nói xong, sư huynh bọn hắn cũng đã tới.
Thư Tương cuống cuống hỏi: “Sao lại thế này? Hải Na làm sao vậy?”
Ngả Á đáp: “Không có gì đáng ngại, chỉ là bị dọa, sợ quá nên ngất đi thôi.”
Ta phân phó: “Các ngươi đưa Hải Na và Lạp Ba về trước, nơi này chúng ta sẽ xử lý.”
Thư Tương và Lạp Ba nhìn nhau, gật đầu đồng ý, cõng Hải Na và Lạp Ba nhanh chân chạy về phía chiên bao.
“Di?! Người này hảo quen mặt.” Tiểu sư đệ ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể nói.
Nghe vậy, ta cũng đi qua xem xét, ngày chết là một nam tử, ước chừng hơn hai mươi tuổi, trên mặt và toàn thân có khá nhiều vết đao sâu nghiêm trọng, một đao trước ngực là vết thương trí mạng, cẩn thận quan sát, thật sự là có hơi quen mặt.
Tam sư huynh nghiêng đầu: “Này không phải một trong số đám nhân sĩ chính phái chúng ta đã gặp khi tiến vào biên giới Lĩnh Nam sao?”
“Đúng thế.” Ta gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Xem ra bọn họ đi cùng đường với chúng ta, không biết trên đường đã gặp cái gì. Để tránh chúng ta bị hiểu lầm không cần thiết, đại sư huynh và tam sư huynh đem chôn thi thể này đi. Ngũ sư đệ, tiểu sư đệ, các ngươi đi thu thập tất cả đồ dùng của chúng ta, không được để sót bất cứ thứ gì.
Mọi người phân công làm việc, ta quay sang Ngả Á đang đứng run rẩy trong tuyết, đôi chân trần lạnh run đến đỏ, xoay người cõng hắn lên lưng, đưa tay ra phía sau đỡ lấy bờ mông săn chắc, “Nằm cho vững, đừng để rơi xuống.”
“Nga.” Hắn tự giác đưa tay vòng qua cổ ta.
Ta mang Ngả Á sau lưng, giúp tiểu sư đệ và ngũ sư đệ thu thập, đem cả khu vực khôi phục thành nguyên trạng, sau đó cả nhóm vội vàng hướng chiên bao đi đến. Thật vất vả mới được đi tắm ôn tuyền một lần, không chỉ tắm ra một tử thi, cả đám lại còn bị đông lạnh, quả thật là đi không chọn ngày mà. Trở lại chiên bao, mượn mấy cái dục dũng, nấu chút nước ấm. Thử thử độ ấm trong dục dũng đầy nước, ta đem Ngả Á vẫn đang phát run trong chăn đào ra, hai ba động tác đã cởi sạch y phục của hắn, đặt người vào trong nước, chính mình cũng cởi y phục, bước vào dục dũng.
Ôm người vào trong ngực, ta xoa xoa đôi chân và mắt cá chân cho hắn, “Còn lạnh không?”
“Tạm được, hắt xì!”
“Tạm được?” Ta thiêu thiêu mi, đưa tay lên lau chóp mũi cho hắn.
“So với tạm được thì thiếu một chút.”
“Vân Dược từng đặc biệt phối chế thuốc chữa thương hàn cho ngươi, còn không?”
“Không có, nhưng ta nhớ phương thuốc, lát nữa ta viết lại là được.”
“Hảo.”
Ta chậm rãi xoa nắn tứ chi hắn để máu lưu thông, toàn thân hắn dần dần ấm lên, gương mặt cũng trở nên hồng nhuận, cả người mềm mại oa vào trong ngực ta.
“Buông tay.” Nơi hiểm yếu đột nhiên bị người nắm lấy, ta lắp bắp kinh hãi, liếc nhanh qua dục dũng của sư huynh bọn hắn sau lớp bình phong, thấy họ không nhìn qua mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi không muốn à?” Hắn nháy mắt.
Ta giữ lại tay hắn, “Chú ý trường hợp.”
“Thật sự có muốn không?” Tay hắn nhẹ nhàng động, hô hấp của ta lập tức trở nên nặng nề, hắn còn ngại không đủ kích thích, chìa ra chiếc lưỡi đỏ au, chậm rì rì liếm liếm cánh môi phấn nộn, ‘oanh’ một tiếng, ta hình như nghe thấy âm thanh lý trí đứt đoạn như dây đàn.
Thấy mình đã câu dẫn thành công, Ngả Á nhìn ta cười dài, thân thể mềm mại cọ xát trên người ta, thực sự giống hệt một tiểu miêu nhi.
May mắn tự chủ mà ta vẫn kiêu ngạo không hoàn toàn sụp đổ, không đến mức giữa ban ngày ban mặt làm trò ăn sạch cái tên giảo hoạt này trước mắt các sư huynh đệ, vào thời khắc này ta phi thường cảm tạ ông nội kiếp trước, nếu như không có hắn lúc nào cũng áp dụng thiết huyết huấn luyện, tự chủ của ta cũng không vững chắc như vậy.
Lúc trước vẫn luôn là ta khiêu khích hắn, hiện giờ đổi lại thành hắn câu dẫn ta, ta nên khen hắn là đệ tử giỏi không?
“Hô! Tiếp tục ngâm nữa thì nước lạnh mất.” Ta hít sâu một hơi, cầm lấy áo khoắc trên bình phong, bao chặt lấy Ngả Á, tiếp tục nhét vào trong chăn, ta lấy một chiếc khăn sạch, lau khô nước trên người, tiếp lại lưu loát mặc lại y phục chỉnh tề.
“Ngươi muốn đi đâu?” Ngả Á nhìn chằm chằm đến khi ta vừa mới ra tới cửa rèm, híp mắt dò hỏi.
“Lúc nãy mọi người chắc đã nhiễm lạnh, ta đi nấu canh gừng.”
Hắn nhìn xuống, chỉ vào hạ thân của ta, lên tiếng: “Mặc kệ nó sao?”
“Mặc kệ.”
“Ngươi như vậy là không có hậu nga, nó sẽ oán ngươi mất.” Ngả Á làm ra một bộ như đang bên h vực kẻ yếu.
Còn không phải do ngươi gây ra, ta trở mình liếc mắt một cái, bất đắc dĩ sờ sờ đầu của hắn, nói như dụ dỗ, “Chải tóc xong đi rồi ta trở lại.”
“Dài dòng.”
“Nghe lời.”
“…Nga.”
“Nôn… tam sư huynh, ta muốn nôn~” Tiểu sư đệ ở bên kia khoa trương nôn khan lên.
Tam sư huynh không sợ lạnh, vẫn phẩy phẩy phiến tử hỏi: “Làm sao vậy?”
“Bị hai tên nào đó làm ghê tởm.” Nói xong liếc qua phía ta một cái, tiếp theo tay uốn thành lan hoa chỉ* đặt dưới cằm , tế thanh tế khí ủy khuất: “Lang quân…. Ta luyến tiếc ngươi a a a a ——”
Ta dở khóc dở cười hung hăng gõ hên đầu hắn một cái, “Bộ dáng không đứng đắn.”
“Hanh!”
Mượn bếp của Mã Triêm đại thúc, đại thúc sảng khoái đáp ứng. Chẻ củi, nấu nước, dựa theo phương tử Ngả Á đưa cho nấu ra một nồi canh gừng ngọt ngào, canh gừng không được tính là thuốc, rất dễ uống đối với bất ai, hơn nữa hiệu quả khư hàn phi thường tốt, ta cấp cho sư huynh đệ mỗi người một chén lớn, còn lại đều phân cho các nông hộ.
Làm xong, ta bưng mấy chén canh gừng trở về phòng, chỉ thấy sư huynh bọn hắn đang ngoạn say mê, Ngả Á cả người co cụm trong chăn, giống hệt con sâu, nhúc nhích tới nhúc nhích lui. ta ngồi xuống giường, uống một ngụm canh gừng, thiêu thiêu mi, được Ngả Á thay đổi cách nấu, canh gừng dễ uống hơn không ít, cùng với các loại thức uống nóng thời hiện đại không sai biệt lắm, ba ngụm uống xong canh gừng, đặt chén lên bàn, chà xát khóe miệng còn đọng nước, thân thủ vỗ vỗ lên phần gồ lên dưới lớp chăn.
Mao mao trùng (con sâu róm) dừng một chút lại ngọa nguậy tiếp.
“Làm sao vậy? Chui vào trong chăn không khó chịu sao?”
“… Không khó chịu.” Trong chăn truyền ra âm thanh rầu rĩ.
A! Đây là làm sao vậy, ta quét mắt qua sư huynh bọn hắn, cả nhóm nhún nhún vai cũng không biết sao lại như thế. Ta dùng sức kéo kéo chăn, Ngả Á lập tức giữ rịt lại, kéo thế nào cũng không xong, cuối cùng ta chỉ có thể đem cả người lẫn chăn bế đặt lên đùi, “Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái à?”
“…”
“Ngả Á?”
Chăn hé ra một khe hở nhỏ, lộ ra đôi mắt sáng trong suốt, ta cúi đầu cười cười, chui đầu vào khe hở nhỏ xíu kia. Ngả Á trong bóng tối dò hỏi: “Ngươi chui vào đây làm gì?”
“Hẹn hò cùng tiểu nương tử của ta.”
“A… ai là tiểu nương tử của ngươi.”
“A a… ta chưa nói đó là ngươi nha.”
“….”
“Ngao!” Cái mũi của ta thiếu chút nữa bị cắn rụng.
——
Âu Dương phe phẩy cây quạt hỏi Vân Kỳ, “Tứ sư đệ bọn hắn đang làm cái gì ha?”
Vân Kỳ sờ sờ cằm, nhìn chằm chằm Lăng Phong cùng Ngả Á, suy nghĩ đã sâu xa lại càng thêm sâu xa.
Lãnh Tĩnh lành lạnh đến một câu: “Trò hôn môi.”
Khụ —-
Phốc —-
Từ Chính, Âu Dương, Vân Kỳ ba người như bị sét đánh, “Trò hôn môi” ba chữ kia từ miệng Lãnh Tĩnh thốt ra, như thế nào lại kì quái như thế chứ.
Bị mọi người câu câu chăm chú nhìn, Lãnh Tĩnh có chút ngượng ngùng, từ đôi tai hắn đang phiếm hồng là thấy được, nhưng hắn là ai a, hắn là Lãnh Tĩnh, dù có ngượng cũng không biểu hiện ra ngoài, nhãn đồng hắn vẫn vô ba, diện vô biểu tình tiếp tục cuộc chơi** bị cắt ngang vì hai kẻ kia: “Tịch dương tây hạ, chỉ có một từ.”
“Nhật (mặt trời?)”
“Nhĩ (cái tai)?”
“Nguyệt lượng (ánh trăng)?”
“Ngu mỹ nhân?”*** Từ Chính, Âu Dương cùng Vân Kỳ nghĩ mọi giả thuyết, các loại đáp án lần lượt xuất hiện.
Mà ở trong chăn, Lăng Phong đang thương tiếc chiếc mũi cao như tinh xảo như đao tước của mình.
—-
* Cái này là Liên hoa chỉ , đổi ngón trỏ thành ngón giữa thì trở thành Lan hoa chỉ, một hành động của các cô nương gia thời cổ, tạo ra dáng vẻ yêu kiều thướt tha của nữ nhân :”>
** Có vẻ như các bạn ấy đang chơi “đoán tự hoa”, một người sẽ đưa ra một câu liên quan gì đó đến đáp án, và người chơi sẽ đoán đáp án đó là gì, trong dân gian, người chơi sẽ mua tự hoa, nếu đáp đúng sẽ được tiền.
*** Ngu mỹ nhân: Ngu Cơ
Đi vào ôn tuyền bên các cô nương, chỉ thấy Hải Na đã bất tỉnh, Lạp Ba vẫn còn thanh tỉnh, nhưng bộ dạng nàng cứ như chỉ hận không thể ngất theo. Thấy chúng ta đã chạy tới, nàng run rẩy đỡ Hải Na bước lên bờ, ta nâng hai người lên, đem áo khoác choàng lên cho cả hai.
Ngả Á tiến lên xem xét tình trạng hai người, ta chỉ vào một thi thể gần đó, dò hỏi: “Đây là có chuyện gì?”
“Ta… Ta cũng không biết, ta với Hải Na đang tắm… Đột nhiên… người này đột nhiên xuất hiện… Ta…” Vừa bị lạnh vừa bị dọa, sắc mặt Lạp Ba không thể chỉ dùng hai từ khó coi mà miêu tả được.
“Tốt lắm, không có việc gì.”
Vừa nói xong, sư huynh bọn hắn cũng đã tới.
Thư Tương cuống cuống hỏi: “Sao lại thế này? Hải Na làm sao vậy?”
Ngả Á đáp: “Không có gì đáng ngại, chỉ là bị dọa, sợ quá nên ngất đi thôi.”
Ta phân phó: “Các ngươi đưa Hải Na và Lạp Ba về trước, nơi này chúng ta sẽ xử lý.”
Thư Tương và Lạp Ba nhìn nhau, gật đầu đồng ý, cõng Hải Na và Lạp Ba nhanh chân chạy về phía chiên bao.
“Di?! Người này hảo quen mặt.” Tiểu sư đệ ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể nói.
Nghe vậy, ta cũng đi qua xem xét, ngày chết là một nam tử, ước chừng hơn hai mươi tuổi, trên mặt và toàn thân có khá nhiều vết đao sâu nghiêm trọng, một đao trước ngực là vết thương trí mạng, cẩn thận quan sát, thật sự là có hơi quen mặt.
Tam sư huynh nghiêng đầu: “Này không phải một trong số đám nhân sĩ chính phái chúng ta đã gặp khi tiến vào biên giới Lĩnh Nam sao?”
“Đúng thế.” Ta gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Xem ra bọn họ đi cùng đường với chúng ta, không biết trên đường đã gặp cái gì. Để tránh chúng ta bị hiểu lầm không cần thiết, đại sư huynh và tam sư huynh đem chôn thi thể này đi. Ngũ sư đệ, tiểu sư đệ, các ngươi đi thu thập tất cả đồ dùng của chúng ta, không được để sót bất cứ thứ gì.
Mọi người phân công làm việc, ta quay sang Ngả Á đang đứng run rẩy trong tuyết, đôi chân trần lạnh run đến đỏ, xoay người cõng hắn lên lưng, đưa tay ra phía sau đỡ lấy bờ mông săn chắc, “Nằm cho vững, đừng để rơi xuống.”
“Nga.” Hắn tự giác đưa tay vòng qua cổ ta.
Ta mang Ngả Á sau lưng, giúp tiểu sư đệ và ngũ sư đệ thu thập, đem cả khu vực khôi phục thành nguyên trạng, sau đó cả nhóm vội vàng hướng chiên bao đi đến. Thật vất vả mới được đi tắm ôn tuyền một lần, không chỉ tắm ra một tử thi, cả đám lại còn bị đông lạnh, quả thật là đi không chọn ngày mà. Trở lại chiên bao, mượn mấy cái dục dũng, nấu chút nước ấm. Thử thử độ ấm trong dục dũng đầy nước, ta đem Ngả Á vẫn đang phát run trong chăn đào ra, hai ba động tác đã cởi sạch y phục của hắn, đặt người vào trong nước, chính mình cũng cởi y phục, bước vào dục dũng.
Ôm người vào trong ngực, ta xoa xoa đôi chân và mắt cá chân cho hắn, “Còn lạnh không?”
“Tạm được, hắt xì!”
“Tạm được?” Ta thiêu thiêu mi, đưa tay lên lau chóp mũi cho hắn.
“So với tạm được thì thiếu một chút.”
“Vân Dược từng đặc biệt phối chế thuốc chữa thương hàn cho ngươi, còn không?”
“Không có, nhưng ta nhớ phương thuốc, lát nữa ta viết lại là được.”
“Hảo.”
Ta chậm rãi xoa nắn tứ chi hắn để máu lưu thông, toàn thân hắn dần dần ấm lên, gương mặt cũng trở nên hồng nhuận, cả người mềm mại oa vào trong ngực ta.
“Buông tay.” Nơi hiểm yếu đột nhiên bị người nắm lấy, ta lắp bắp kinh hãi, liếc nhanh qua dục dũng của sư huynh bọn hắn sau lớp bình phong, thấy họ không nhìn qua mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi không muốn à?” Hắn nháy mắt.
Ta giữ lại tay hắn, “Chú ý trường hợp.”
“Thật sự có muốn không?” Tay hắn nhẹ nhàng động, hô hấp của ta lập tức trở nên nặng nề, hắn còn ngại không đủ kích thích, chìa ra chiếc lưỡi đỏ au, chậm rì rì liếm liếm cánh môi phấn nộn, ‘oanh’ một tiếng, ta hình như nghe thấy âm thanh lý trí đứt đoạn như dây đàn.
Thấy mình đã câu dẫn thành công, Ngả Á nhìn ta cười dài, thân thể mềm mại cọ xát trên người ta, thực sự giống hệt một tiểu miêu nhi.
May mắn tự chủ mà ta vẫn kiêu ngạo không hoàn toàn sụp đổ, không đến mức giữa ban ngày ban mặt làm trò ăn sạch cái tên giảo hoạt này trước mắt các sư huynh đệ, vào thời khắc này ta phi thường cảm tạ ông nội kiếp trước, nếu như không có hắn lúc nào cũng áp dụng thiết huyết huấn luyện, tự chủ của ta cũng không vững chắc như vậy.
Lúc trước vẫn luôn là ta khiêu khích hắn, hiện giờ đổi lại thành hắn câu dẫn ta, ta nên khen hắn là đệ tử giỏi không?
“Hô! Tiếp tục ngâm nữa thì nước lạnh mất.” Ta hít sâu một hơi, cầm lấy áo khoắc trên bình phong, bao chặt lấy Ngả Á, tiếp tục nhét vào trong chăn, ta lấy một chiếc khăn sạch, lau khô nước trên người, tiếp lại lưu loát mặc lại y phục chỉnh tề.
“Ngươi muốn đi đâu?” Ngả Á nhìn chằm chằm đến khi ta vừa mới ra tới cửa rèm, híp mắt dò hỏi.
“Lúc nãy mọi người chắc đã nhiễm lạnh, ta đi nấu canh gừng.”
Hắn nhìn xuống, chỉ vào hạ thân của ta, lên tiếng: “Mặc kệ nó sao?”
“Mặc kệ.”
“Ngươi như vậy là không có hậu nga, nó sẽ oán ngươi mất.” Ngả Á làm ra một bộ như đang bên h vực kẻ yếu.
Còn không phải do ngươi gây ra, ta trở mình liếc mắt một cái, bất đắc dĩ sờ sờ đầu của hắn, nói như dụ dỗ, “Chải tóc xong đi rồi ta trở lại.”
“Dài dòng.”
“Nghe lời.”
“…Nga.”
“Nôn… tam sư huynh, ta muốn nôn~” Tiểu sư đệ ở bên kia khoa trương nôn khan lên.
Tam sư huynh không sợ lạnh, vẫn phẩy phẩy phiến tử hỏi: “Làm sao vậy?”
“Bị hai tên nào đó làm ghê tởm.” Nói xong liếc qua phía ta một cái, tiếp theo tay uốn thành lan hoa chỉ đặt dưới cằm , tế thanh tế khí ủy khuất: “Lang quân…. Ta luyến tiếc ngươi a a a a ——”
Ta dở khóc dở cười hung hăng gõ hên đầu hắn một cái, “Bộ dáng không đứng đắn.”
“Hanh!”
Mượn bếp của Mã Triêm đại thúc, đại thúc sảng khoái đáp ứng. Chẻ củi, nấu nước, dựa theo phương tử Ngả Á đưa cho nấu ra một nồi canh gừng ngọt ngào, canh gừng không được tính là thuốc, rất dễ uống đối với bất ai, hơn nữa hiệu quả khư hàn phi thường tốt, ta cấp cho sư huynh đệ mỗi người một chén lớn, còn lại đều phân cho các nông hộ.
Làm xong, ta bưng mấy chén canh gừng trở về phòng, chỉ thấy sư huynh bọn hắn đang ngoạn say mê, Ngả Á cả người co cụm trong chăn, giống hệt con sâu, nhúc nhích tới nhúc nhích lui. ta ngồi xuống giường, uống một ngụm canh gừng, thiêu thiêu mi, được Ngả Á thay đổi cách nấu, canh gừng dễ uống hơn không ít, cùng với các loại thức uống nóng thời hiện đại không sai biệt lắm, ba ngụm uống xong canh gừng, đặt chén lên bàn, chà xát khóe miệng còn đọng nước, thân thủ vỗ vỗ lên phần gồ lên dưới lớp chăn.
Mao mao trùng (con sâu róm) dừng một chút lại ngọa nguậy tiếp.
“Làm sao vậy? Chui vào trong chăn không khó chịu sao?”
“… Không khó chịu.” Trong chăn truyền ra âm thanh rầu rĩ.
A! Đây là làm sao vậy, ta quét mắt qua sư huynh bọn hắn, cả nhóm nhún nhún vai cũng không biết sao lại như thế. Ta dùng sức kéo kéo chăn, Ngả Á lập tức giữ rịt lại, kéo thế nào cũng không xong, cuối cùng ta chỉ có thể đem cả người lẫn chăn bế đặt lên đùi, “Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái à?”
“…”
“Ngả Á?”
Chăn hé ra một khe hở nhỏ, lộ ra đôi mắt sáng trong suốt, ta cúi đầu cười cười, chui đầu vào khe hở nhỏ xíu kia. Ngả Á trong bóng tối dò hỏi: “Ngươi chui vào đây làm gì?”
“Hẹn hò cùng tiểu nương tử của ta.”
“A… ai là tiểu nương tử của ngươi.”
“A a… ta chưa nói đó là ngươi nha.”
“….”
“Ngao!” Cái mũi của ta thiếu chút nữa bị cắn rụng.
——
Âu Dương phe phẩy cây quạt hỏi Vân Kỳ, “Tứ sư đệ bọn hắn đang làm cái gì ha?”
Vân Kỳ sờ sờ cằm, nhìn chằm chằm Lăng Phong cùng Ngả Á, suy nghĩ đã sâu xa lại càng thêm sâu xa.
Lãnh Tĩnh lành lạnh đến một câu: “Trò hôn môi.”
Khụ —-
Phốc —-
Từ Chính, Âu Dương, Vân Kỳ ba người như bị sét đánh, “Trò hôn môi” ba chữ kia từ miệng Lãnh Tĩnh thốt ra, như thế nào lại kì quái như thế chứ.
Bị mọi người câu câu chăm chú nhìn, Lãnh Tĩnh có chút ngượng ngùng, từ đôi tai hắn đang phiếm hồng là thấy được, nhưng hắn là ai a, hắn là Lãnh Tĩnh, dù có ngượng cũng không biểu hiện ra ngoài, nhãn đồng hắn vẫn vô ba, diện vô biểu tình tiếp tục cuộc chơi bị cắt ngang vì hai kẻ kia: “Tịch dương tây hạ, chỉ có một từ.”
“Nhật (mặt trời?)”
“Nhĩ (cái tai)?”
“Nguyệt lượng (ánh trăng)?”
“Ngu mỹ nhân?” Từ Chính, Âu Dương cùng Vân Kỳ nghĩ mọi giả thuyết, các loại đáp án lần lượt xuất hiện.
Mà ở trong chăn, Lăng Phong đang thương tiếc chiếc mũi cao như tinh xảo như đao tước của mình.
—-
Cái này là Liên hoa chỉ , đổi ngón trỏ thành ngón giữa thì trở thành Lan hoa chỉ, một hành động của các cô nương gia thời cổ, tạo ra dáng vẻ yêu kiều thướt tha của nữ nhân :”>
Có vẻ như các bạn ấy đang chơi “đoán tự hoa”, một người sẽ đưa ra một câu liên quan gì đó đến đáp án, và người chơi sẽ đoán đáp án đó là gì, trong dân gian, người chơi sẽ mua tự hoa, nếu đáp đúng sẽ được tiền.
Ngu mỹ nhân: Ngu Cơ