“Băng hạt?”
“Ân.”
Thấy Ngả Á biết tiếng vang bên ngoài là vật gì, sư huynh bọn hắn tụ lại đây, Ngả Á liếc mắt nhìn qua mọi người, nói tiếp: “Lúc sáng ta đã nói qua, vết thương trên người những kẻ kia chính là bị băng hạt – một loại độc vật – cắn, theo như [Kỳ dược kinh] ghi lại, băng hạt hình dạng như nhện, đặc thù là thân thể cao gầy, đuôi cong và chứa kịch độc, băng hạt và những loại hạt tử thường thấy giống nhau, nhưng chúng cả người trong suốt, còn nữa, băng hạt cùng hạt tử bất đồng ở chỗ tính chất của độc tính lẫn sự phân bố độc tính, hạt tử bình thường chỉ tích độc ở đuôi, nhưng toàn thân băng hạt đều có độc, chỉ cần tiếp xúc thì lập tức trúng Băng Hàn chi độc, lúc đầu chỉ làm nứt da, nếu không kịp thời bài độc, hàn độc lập tức xâm nhập vào cơ thể, đến khi da nứt lan hết toàn thân, người đó cũng hết thuốc chữa.”
“Trong suốt? Chẳng trách không nhìn thấy.” Tam sư huynh nhíu mày.
“Mọi người bao kín thân thể lại.” Ta vừa kéo áo choàng bao lấy Ngả Á vừa nhắc nhở sư huynh bọn hắn, băng hạt xuất hiện thế này thật quái dị, lát nữa không chừng sẽ phát sinh chuyện gì đó, phòng ngừa chu đáo lúc nào cũng tốt nhất.
Nghe được lời nhắc nhở của ta, mọi người nhanh chóng mặc thêm y phục bao khắp người, nhìn chẳng khác gì gấu bự.
Chúng ta tiếp tục giám sát chặt chẽ động tĩnh bên ngoài, một tiếng ngựa hí vang vọng thiên không, tiếng kêu thê lương bén nhọn, nhưng lập tức ngưng bặt, thông qua khe hở nhìn ra bên ngoài, con ngựa cột ngoài đó vừa bị băng hạt bức hại. Chính là không nghĩ tới độc tính băng hạt lại mạnh như thế, nháy mắt đã khiến con ngựa to lớn hơn rất nhiều chết ngay lập tức, nếu dùng độc kia lên con người, tuyệt đối không tránh khỏi số kiếp. Nhưng mà… Tại sao đặc tính lũ bò cạp này lại không giống băng hạt mà Ngả Á nói? Là giống biến dị sao?
Ta nhìn qua Ngả Á dò hỏi, Ngả Á lắc đầu.
Bầu trời đêm lại lâm vào trầm tịch, lẳng lặng, không có bất kỳ tiếng vang nào, rất giống sự yên tĩnh trước cơn bão lớn. ta hơi khẩn trương, không phải bởi vì sợ hãi, mà bởi vì hưng phấn. Bầu không khí áp lực thế này cho ta cảm giác đó mới là nơi ta thuộc về, mọi tế bào cũng sục sôi, xem ra ta vẫn thích hợp với những kích thích thế này trong cuộc sống. Khóe miệng dần dần gợi lên, đã lâu không được hưng phấn như thế.
“?” Khóe miệng bị người đè lại, ta nhíu mày nhìn về phía chủ nhân động tác trên.
Ngả Á thản nhiên nói: “Thật khó coi.”
“Khó coi thì đừng nhìn.”
“…” Hắn nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt hiện lên sự bướng bỉnh.
Ta cúi đầu cười, nắm cằm hắn, dán đôi môi lạnh lẽo lên đôi môi cánh hoa, khe khẽ ma xát trong chốc lát, buông khỏi đôi môi hồng nhuận, thở sâu, bình ổn xao động trong cơ thể, thu liễm lại nhãn đồng.
Lại qua thêm nửa nén hương, tiếng động kia đã gần trong gang tấc. Bình tĩnh và kiên nhẫn của đám nhân sĩ giang hồ đã bị bào mòn, ba người cầm kiếm xông ra. Chưa đi được mấy bước đã kêu thảm một tiếng, vứt vũ khí đưa hai tay lên mặt và cơ thể ra sức trảo, huyết nhục đầm đìa, máu tươi tung tóe, băng hạt bị nhuộm đỏ, lúc này chúng ta mới nhìn thấy rõ, băng hạt bò đầy trên người ba kẻ kia, không qua bao lâu, cả ba trừng lớn hai mắt, thẳng đờ ngã nhào trên đất.
Khốn thật, chờ băng hạt đột kích cũng không phải cách, ta bảo mọi người dùng khăn che mặt lại, một người cầm ít tro than chạy ra, vừa chạy vừa sái, băng hạt dần hiện hình trên mặt đất.
Ta cao giọng nói với mọi người: “Chúng ta phân công nhau đi xem nhóm nông gia thế nào, sau đó lập tức tập hợp ở đầu thôn.”
“Hảo.”
Chúng ta nhanh chóng lao vào trong lớp tuyết phủ dày, dưới chân vang lên những tiếng “rắc rắc”, bước chân cũng trở nên dính dấp, nghĩ đến đám băng hạt kia chắc cũng bị đạp chết không ít. Trên người cũng có thứ gì đó leo lên, nhưng vì không thấy, đáy lòng cực không thoải mái, may mắn chúng ta đã phủ kín người, những vật nhỏ này chỉ có thể bò lên bò xuống trên người để trang trí.
Mã Triêm đại thúc đã bị băng hạt cắn chết, những nhà khác cũng không thoát khỏi.
Sau một nén nhang, chúng ta tập hợp ở đầu thôn, trừ năm sư huynh đệ chúng ta và Ngả Á, còn có Nhật Ác và hai nữ tử, tình huống khẩn cấp không nên nhiều lời, chúng ta luân phiên đỡ lấy Nhật Ác và hai nữ tử kia, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hừng đông vừa lên, tiếng vang sa sa đã dần không còn nghe thấy, chúng ta giảm lại tốc độ, lúc này mới cảm thấy hai chân mỏi nhừ, nội tức hỗn loạn, mọi người vội tìm được một hõm đất che được gió, tạm thời tu sửa làm chỗ nghỉ ngơi. Sợ đám băng hạt còn ẩn trên người, hai người một tổ, để người kia kiểm tra thân thể, quả nhiên không ngoài dự đoán, có mười mấy con băng hạt nằm ẩn ở những góc chết của y phục.
Kiểm tra xong, hai nữ tử hung hăng dẫm chết băng hạt, ta vội vàng lấy ống trúc thu lấy một con.
“Người lấy cái thứ này làm cái gì?” Lục sam nữ tử trừng mắt giận dữ.
Ta thản nhiên nhún vai: “Trên đời thứ gì cũng có công dụng.”
“Ngươi…” Nữ tử mặc y phục màu tím kéo kéo ống tay áo của nàng, đưa mắt ra hiệu.
Ta cùng các nàng vốn chẳng quen biết, cũng lười xem các nàng làm gì, ngồi vào bên cạnh đống lửa, xoa xoa bàn tay lạnh như băng của Ngả Á, “Thế nào?”
“Không có việc gì.”
“Lạnh sao?”
Ngả Á không nói gì, trực tiếp đem bàn tay lạnh băng nhét vào trong ngực ta, cái lạnh xông vào khiến ta hít ngay một ngụm lãnh khí, “Ngươi…”
Hắn nhíu mày, cười dài nhìn ta. Thực không có biện pháp với hắn, ta lắc lắc đầu, đưa bàn tay kia bỏ nốt vào trong áo. Tay hắn trườn xuống eo ta ôm chặt, híp mắt tựa vào trên vai ta.
“Tứ sư ca… tay của người ta cũng lạnh nà… ủ ấm cho…” Tiểu sư đệ sáp lại gần, đem móng vuốt vươn đến trước mặt ta, âm dương quái khí nũng nịu.
“Đi qua một bên.” Trực tiếp phóng cho hắn một cái liếc mắt.
Tiểu sư đệ lập tức khóc lóc om sòm, “Không công bằng! Không công bằng!”
Ngả Á thản nhiên phán: “Tìm tướng công của ngươi đi.”
“Tướng công ta? Ai?”
Ngả Á hất đầu về phía tam sư huynh, tiểu sư đệ biểu tình quái dị.
“Hắn mới không phải tướng công ta! Không cho ngươi nói bậy!”
“Tiểu Phong, cái thành ngữ kia nói thế nào?” Ngả Á tự tiếu phi tiếu hỏi ta.
Ta cười cười: “Giấu đầu hở đuôi.”
“…” Tiểu sư đệ trừng lớn mắt, miệng oa oa kêu gào, “Tứ sư ca khi dễ người! Tứ sư ca khi dễ người!”
“Ồn ào.” Ngũ sư đệ lạnh băng đến một câu.
Tiểu sư đệ dừng một chút, tiếp tục quát to, thanh âm tăng cao thêm một đoạn, “Ngũ sư huynh khi dễ ngươi! Tứ sư ca khi dễ người, oa…”
Tam sư huynh vươn tay cuốn lấy người tới bên cạnh mình, thân thủ che luôn cái miệng huyên náo của tiểu sư đệ. Bên tai lập tức thanh tĩnh, chúng ta đồng lòng giơ ngón cái lên với tam sư huynh, tiểu sư đệ vẫn giẫy giụa trong lòng tam sư huynh.
Tiểu sư đệ từ trước đến nay ầm ĩ quen thói, chúng ta cũng xem như thường, vừa sưởi ấm vừa bàn tính bước hành động tiếp theo. Hôm nay tình huống xảy ra bất ngờ, nhưng ngẫm lại đám người phái Không Động mang theo hàn độc xuất hiện trước mặt chúng ta thì băng hạt kết đàn kéo đến tập kích cũng là chuyện tất nhiên, xem ra phái Không Động đã chọc đến nhân vật khó nhằn rồi.
Áp tiêu tuy tính là có một chân trong giang hồ, nhưng từ khi ta tiếp nhận Uy Viễn tiêu cục đến nay, đã hạ lệnh cho tiêu sư tận lực không dính vào quan hệ với nhân sĩ giang hồ, một khi dính vào sẽ mang đến vô số phiền phức không đáng có, chúng ta luôn thừa hành chuẩn tắc này, cho nên đối với hai vị nữ hiệp còn may mắn sống sót của phái Không Động dĩ nhiên không mấy quan tâm.
Hiển nhiên cách làm của chúng ta khiến người khác không thoải mái, nữ tử lục y cắt đứt lời chúng ta, ngang ngạnh nói: “Các ngươi phải bảo vệ ta an toàn về nhà.”
Nàng, bị thiếu não sao? Nói chuyện mà không cần phải thông qua đại não.
Chúng ta dừng một chút, lại tiếp tục đề tài vừa rồi, không ai phản ứng lại nàng, nữ tử lục y sắc mặt càng khó coi. Nàng ta cũng có vài phần tư sắc, theo cách ăn mặc của nàng ta rồi đến nhất cử nhất động, khẳng định là từ nhỏ đã được cưng chiều đến lớn. Nàng chỉnh lại biểu tình trên mặt, nâng cằm lên, cao ngạo nói: “Cha ta là chưởng môn phái Không Động, ta là đại tiểu thư phái Không Động, chỉ cần các ngươi đưa ta về nhà, phụ thân chắc chắc sẽ tạ ơn xứng đáng, cha ta là đại nhân vật trên giang hồ, sau này các ngươi nhất định có thể phát triển đến vô hạn.”
“…” Chúng ta không nói gì.
Tiểu cô nương này thật sự là bị làm hư, đạo lý đối nhân xử thế cũng không biết. Trong mắt nữ tử áo tím chợt hiện lên vẻ châm chọc.