Ta biết Ngả Á nhớ nhà sốt ruột, sau khi lấy được bản đồ từ Tề thúc, mua rất nhiều lễ vật cho nhạc phụ nhạc mẫu, cáo biệt người nhà, mang theo bảo bảo cùng Dạ mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) hướng Lam Minh chạy tới.
Mỗi khi đến một địa phương chúng ta đều đổi ngựa, nhưng Ngả Á vẫn ngại tốc độ quá chậm, ta bất đắc dĩ cười cười, thật cẩn thận xê dịch ái nhân trong lòng, để cho hắn ngồi càng thoải mái, Ngả Á ngẩng đầu khẽ mỉm cười.
“Bảo bối, đi nhanh nữa thì mã nhi sẽ ăn không tiêu đó. Lam minh vẫn ở đó, sẽ không chuyển đi đâu cả đâu.”
“Ta biết…” Hắn ngồi trên đùi ta, đầu gối ở trên vai của ta, thấp giọng nói: “Ta biết, nhưng mà… ta cũng…. đã tám năm chưa trở về nhà, không biết phụ thân cùng mẫu thân hiện giờ thế nào… Trong nhà có biến hóa gì hay không…”
Ta sủng nịch nhìn hắn, kiên nhẫn nghe hắn sầu lo bộc bạch.
Rốt cục sau nửa tháng, chúng ta đã đến biên giới Lam Minh, nhìn rừng cây rậm rạp trước mắt, Ngả Á nắm cánh tay ta chỉ vào phiến rừng kích động nói, “Đúng vậy, chính là chỗ này lý… Ta đã tới qua nơi này… Thật sự…”
“Ân, chúng ta rất nhanh có thể về nhà.”
“… Quay về nhà của chúng ta?” Ngả Á nghe rõ ý tứ trong lời nói của ta, cười dài sửa lại.
“Ân, quay về nhà của chúng ta.”
Ta đem bảo bảo trong lòng Dạ ôm qua, “Nhi tử, lát nữa gặp người nhà của cha ngươi thì phải lễ phép, không được hồ nháo…”
Bảo bảo chìa bàn tay nhỏ bé bịt miệng ta, “Phụ thân, ngươi toàn nói lời vô nghĩa.”
“Xú tiểu tử.”
“Ta làm việc ngươi yên tâm, đến lúc đó ngươi hãy chờ xem.”
Ta kéo cái mũi nhỏ của hắn, cười nói: “Hảo, đến lúc đó xem bảo bảo lợi hại thế nào.”
Bảo bảo hôn nhẹ lên mặt ta, chuyển đến trong lòng Ngả Á, ôm lấy cổ hắn như muốn trấn an, cọ cọ, cuối cùng lại chuyển đến trong lòng Dạ.
Ngả Á hít sâu một hơi, ta lôi kéo hắn đi vào trong rừng
Một đường đi tới phát hiện trong rừng rất nhiều cạm bẫy, nếu như không có bản đồ, muốn đi vào Lam Minh thật sự tiêu phí không ít tinh lực.
Rời khỏi rừng già, trước mắt một mảnh bao la, rất xa là phòng ốc nhà cửa nhấp nhô, có cao có thấp, có lớn có nhỏ, bây giờ là giữa trưa, khói bếp lượn lờ trên các mái nhà, Ngả Á thần sắc kích động, quay đầu nhìn ta, lời khó thành câu lắp bắp : “Tiểu… Tiểu Phong… Nơi này… Thật sự là Lam Minh… Ta, ta rốt cục đã trở về nhà…”
“Ân.” Ta hôn nhẹ lên môi hắn để làm an lòng ái nhân.
Hắn hôn trả lại ta, đề khí ngự phong mà đi, ta không nhanh không chậm đi theo sau hắn, phía sau là Dạ cùng bảo bảo trong ngực.
Một đường đi tới, mọi người thấy chúng ta đều dừng lại, sôi nổi nghị luận.
“Kia… Đó là Ngả Á sao?”
“Hắn rốt cục đã trở lại…”
“Hắn mang ngoại nhân trở lại, là ái nhân của hắn sao?”
“Lạc Nam nhanh đi gọi Từ thúc của ngươi…”
Ngả Á đứng trước một gian phòng ốc màu xanh, hắn gần hương tình khiếp, không dám mở cánh cửa kia ra, ta nắm lấy tay hắn, cùng đẩy cánh cửa kia.
Phía sau cửa là một gian đại đường được thu thập ngăn nắp sạch sẽ, giữa đại đường có một bàn ăn, trên bàn bày biện vài món thức ăn vẫn còn tản ra nhiệt khí, xem ra là mới múc ra không lâu.
“Uy, các ngươi là ai, sao lại đứng trước cửa nhà rta.” Một hài tử béo béo từ bên cạnh đi ra, tay chống trên thắt lưng chỉ vào chúng ta nói.
Ngả Á nhìn ta liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên nghi hoặc, quay đầu hỏi tiểu nam hài : “Ngươi là ai, vì sao lại ở trong nhà của ta?”
“Cái gì nhà của ngươi, nơi này là nhà của ta.” Tiểu bàn hài ngang tàng nói.
“Ngả Tĩnh cùng Từ Tầm là gì của ngươi?” Ta hỏi.
Tiểu bàn hài kiêu ngạo nói : “Bọn hắn một cái là nương ta một cái là cha ta.”
Nghe vậy, ta cười cười nói với Ngả Á: “Xem ra mấy năm nay cha mẹ ngươi lại cho ngươi thêm một đệ đệ.”
“Xem ra đúng là như vậy, hơn nữa còn là một đệ đệ béo tròn.” Ngả Á cũng cười, ánh mắt nhìn về phía tiểu bàn hài ấm áp không ít.
Loảng xoảng!
Âm thanh đồ vật vỡ thanh thúy khiến mọi người chú ý, chúng ta nhìn về phía phát ra âm thanh. Một tố sam nam tử sẩy tay làm đổ sạch chén đĩa trên tay, nhìn về phía chúng ta với vẻ mặt kích động, song đồng rưng rưng.
Ngả Á há miệng thở dốc, thất thanh hô: “Nương…” Lập tức bổ nhào vào lòng tố sam nam tử.
“Là Ngả Á sao? Là Ngả Á của ta đã trở về sao?”
“Nương, ta đã trở về, nương… Thực xin lỗi đã khiến người lo lắng…” Ngả Á nức nở.
Xác nhận người trong lòng thật sự tồn tại, lệ trong mắt tố sam nam tử lập tức trào ra, ôm chặt lấy Ngả Á trong lòng, “Ngả Á của ta rốt cục đã trở lại, rốt cục đã trở lại, nương nhớ ngươi muốn chết…”
Chỉ chốc lát sau, một nam tử uy vũ bước nhanh tới, một ánh mắt đều không cho chúng ta, cấp tốc tiến lên đem phụ tử Ngả Á Ngả Tĩnh ôm vào trong ngực, xem ra nam nhân uy vũ này chính là một vị phụ thân khác của Ngả Á. Tiểu bàn tử đệ đệ Ngả Á mơ mơ hồ hồ nhìn ba người ôm cùng một chỗ, lại ngó ngó chúng ta, cuối cùng đem tầm mắt cố định trên ba người kia, miệng vểnh lên, oa một tiếng khóc lớn, “Oa… Phụ thân cùng nương không thương ta… Ngô…”
Cục cưng lắc mình biến qua, bịt miệng tiểu bàn tử đang khóc thét, bảo bảo cùng tiểu bàn tử cũng cao xêm xêm nhau, nhưng trọng lượng tiểu bản tử này hắn gấp đôi có thừa so với bảo bảo nhà ta,
Ba người sau khi hưởng thụ xong niềm vui đoàn tụ mới quay lại nhìn những người còn đang đứng trước cửa. Ngả Á đứng ở bên cạnh ta, hơi ngại ngùng một chút mới nói : “Phụ thân, nương, đây là phu quân của ta.”
“Cha, nương, con gọi Lăng Phong, là phu quân Ngả Á, hai vị cứ gọi Tiểu Phong là được rồi.”
Ngả Tĩnh híp mắt đánh giá ta, khẽ gật đầu, xem ra ấn tượng đầu tiên của nhạc mẫu đối với ta cũng không tệ. Khuôn mặt Từ Tầm không có gì biến hóa, nhìn không ra là vừa lòng hay là không vừa lòng, xem ra tương lai khó sống với vị nhạc phụ này.
“Đây là bảo bảo của ta và Tiểu Phong, Lăng Lạc. Lạc nhi, thi lễ.”
“Ông ngoại, bà ngoại…” Bảo bảo giương lúm đồng tiền thật sâu, ngọt ngào hô. Bộ dạng nhu thuận này nháy mắt bắt được tâm của hai vị trưởng giả.
Xem ra bảo bảo so với ta còn được ưa thích hơn.
Lúc sau một nhà ba người chúng ta cộng thêm cả Dạ ở lại Lam Minh, người lam Minh đúng như Ngả Á từng nói, tyoanf bộ đều là nam nhân, họ Ngả là những nam tử có khả năng sinh dục, phần nhiều lớn lên nhu thuận động lòng người, Ngả Á cao lớn bị xem như dị tộc, nam tử khác họ cũng có một số là người Lam Minh, một số giống như ta từ bên ngoài vào, chỉnh thể mà nói người Lam Minh dân phong thuần phác, mọi người cũng rất thân thiện.
Nhưng nhạc phụ nhạc mẫu mỗi lần nhìn ta sắc mặt lại y như bình thường, không thích cũng không biểu hiện ra chán ghét, xem ra này nhị vị đối với con rể tới nhà không phải rất hài lòng a.
Ở Lam Minh ba tháng, ngày nọ có một thiếu niên xinh xắn đột nhiên đánh đến nhà ta, cầm kiếm nói muốn cùng ta tỷ thí, hỏi tới nguyên nhân, nguyên lai thiếu niên này thích Ngả Á, thấy hôm nay Ngả Á đã là vợ ta, liền giấu giếm người nhà muốn dùng vũ lực đoạt lấy ái nhân của ta. Người của ta há lại cho kẻ khác mơ ước, tuy rằng tiểu thiếu niên này so với ta nhỏ hơn mười tuổi, nhưng ta vẫn không khách khí đánh ngã hắn. Nhìn thấy thiếu niên ủy khuất ngồi dưới đất oa oa khóc, ta đây lại có cảm giác bản thân đang khi dễ kẻ nhỏ yếu hơn mình.
Tính khí hài tử này cũng rất bướng bỉnh, bị ta đánh bại cũng không chạy đi cáo trạng với người nhà, nhưng cứ mấy ngày lại chạy tới tìm ra khiêu chiến một lần, trong lúc rãnh rỗi ta liền cùng hắn đùa giỡn một chút.
Một năm sau, ta cùng Ngả Á nghênh đón hài tử thứ hai, gọi là Ngả Uyên.
Từ sau khi có bảo bảo Lăng Lạc, ta không muốn khiến Ngả Á tiếp tục mang thai, trong lúc mập hợp thì sử dụng ruột dê, hơn nữa sau đó ta đều cẩn thận thanh lý cho hắn, nhưng không ngờ hắn vẫn hoài thai.
Có một ngày ta nghe được Ngả Á nói chuyện cùng Ngả Tĩnh, nguyên lai là Ngả Á trộm đam thủng ruột dê cho nên hắn mới có thể mang thai, lần này ta không nói gì.
Lần sinh sản này, ta vẫn bồi bên cạnh hắn từ đầu đến cuối, lão vu y Lam Minh kinh nghiệm phong phú, Ngả Á không chịu tội quá nhiều đã sinh hạ bảo bảo. Nhưng lòng ta vẫn còn sợ hãi, ta không muốn mất hắn, nghiêm túc nói với Ngả Á không bao giờ được sinh thêm đứa thứ ba nữa, cũng không để cho hắn ở sau lưng ta làm mấy chuyện mờ ám.
Ngải Uyên sinh ra đã thập phần nhu thuận, bình thường chỉ nằm ngủ trong nôi, đói bụng thì nhỏ giọng khóc hai tiếng, bộ dạng nhu thuận này chỉ khiến người ta nhịn không được muốn yêu thương hắn đến tận xương tủy, quỷ linh tinh quái Lăng Lạc đối với tiểu đệ đệ này cũng vô cùng yêu thương, thức ăn ngon, đồ chơi hảo ngoạn đều đưa cho hắn.
Hài tử với ta mà nói, một cái là bảo bối, hai cái là vừa đủ, ba cái là dư thừa, nhưng quan niệm của cổ nhân quan hoàn toàn bất đồng với ta, bọn hắn cho rằng hài tử thì càng nhiều càng tốt, con cháu đầy đàn nhân đinh thịnh vượng mới là chính đạo. Ngả Tĩnh cùng Từ Tầm muốn Ngả Á bên cạnh phụng dưỡng tuổi già, không ngừng mỗi ngày bày mưu tính kế muốn ta cùng hắn viên phòng, nhưng lại đem ruột dê ta chuẩn bị trộm lấy đi, mấy loại thuốc tránh thai chẳng hạn cũng không cho ta xem đến. Bọn hắn muốn ta ngộp chết sao?
Nửa năm sau, Ngả Á trong sự chờ đợi của mọi người mang thai đứa thứ ba, không muốn lại nhìn thấy hậu huyệt hắn lại bị xé rách trong lúc sinh sản, nên tìm người dạy một ít phương pháp, mỗi ngày ta đều ôm ái nhân vào trong ngực, ngón tay có quy luật xoa bóp cùng khuếch trương hậu huyệt hắn. Cố gắng của ta không hề lãng phí, lúc bảo bảo thứ ba sinh ra, Ngả Á không chịu bao nhiêu tội, hậu huyệt chỉ có một vết rách rất nhỏ.
Dưới thể diện của mấy đứa bảo bảo, Ngả Tĩnh cùng Từ Tầm xem như nhận ta là con rể.
Cả đời ta và Ngả Á sở hữu năm hài tử, ba đứa họ Ngả, hai cái họ Lăng.
Nhiều năm sau, ta nói với bọn nhỏ nhà mình, sau khi ta và Ngả Á chết đi, hãy mang hai người chúng ta chôn cùng một chỗ, ta không cầu kiếp sau như thế nào, nhưng chỉ cầu được đồng huyệt sau khi chết.
—– Toàn văn hoàn —–
Phong Y: vậy là đã hoàn bộ đầu tiên bạn edit :”>, cảm giác cực kì tốt :”>
Kết thúc của Lăng Phong cùng Ngả Á coi như đã viên mãn, cũng hạnh phúc không kém
Nhưng, xét trên toàn bộ, bạn vẫn cảm thấy thiếu thốn hụt hẫng. Quá nhiều nhân vật, quá nhiều sự kiện đã xảy ra, nhưng tất cả lại bị quẳng đi xa tít tắp cũng như bị chìm xuống vô số.
Trong tất cả nhân vật phụ, chỉ có mỗi đại sư huynh là coi như có kết thúc tốt đẹp.
Người tam sư huynh thích là ai (có nhiều ý kiến cho rằng đó là tiểu sư đệ :”>), và hai người ấy sẽ ra sao?
Chuyện của Ny Ny và lão công của nàng ra sao?
Vân Dương cùng hoàng đế có cố sự gì, và sau đó nữa chuyện gì sẽ xảy ra?
Vân Dược, Vân Minh và Tu cũng là một khúc mắc.
Long Khuynh và Hồ Minh, bạn thật sự rất muốn biết chuyện của hai bạn này sẽ thế nào, có thể nói đây là couple bạn có ấn tượng nhất.
Cả Long Y và vị bằng hữu lúc trước đi nhờ xe ngựa của Lăng Phong, hai vị tiểu cô nương phẫn nam trang là ai nữa.
Lãnh Tĩnh đã đi đâu? Sau khi chia tay đã không còn thấy nhắc gì đến bạn ấy ; ^ ;
Bạch mao tống tử từ đâu mà có?
Thiếu chủ Phong Diệp sơn trang bắt Ngả Á vì muốn cứu sống một người, đó lại là chuyện gì?
Mị Cơ là độc nhân, lại đùa giỡn với trùng tử, liệu có liên quan gì đến băng hạt hay không? Và cái vụ bắt người lấy máu ấy rất giống với chuyện ở hắc thạch sơn trang của Tu, liệu Mị Cơ cùng Ngự Long giáo có liên quan gì với nhau?
Phải, đây là một bộ đam mỹ dạng POV, cái nhìn của nhân vật chỉ là một phía trước tầm mắt mình, nên nói đây là kết thúc viên mãn của Lăng Phong, những thắc mắc kia chỉ mong rằng sẽ được giải đáp một bộ đam mỹ khác của Lam tỷ.
*Thở dài.*
Cám ơn mọi người đã theo dõi Phiêu hành thiên hạ trong suốt chặng đường vừa qua.
*Ôm ôm*.
Ta biết Ngả Á nhớ nhà sốt ruột, sau khi lấy được bản đồ từ Tề thúc, mua rất nhiều lễ vật cho nhạc phụ nhạc mẫu, cáo biệt người nhà, mang theo bảo bảo cùng Dạ mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) hướng Lam Minh chạy tới.
Mỗi khi đến một địa phương chúng ta đều đổi ngựa, nhưng Ngả Á vẫn ngại tốc độ quá chậm, ta bất đắc dĩ cười cười, thật cẩn thận xê dịch ái nhân trong lòng, để cho hắn ngồi càng thoải mái, Ngả Á ngẩng đầu khẽ mỉm cười.
“Bảo bối, đi nhanh nữa thì mã nhi sẽ ăn không tiêu đó. Lam minh vẫn ở đó, sẽ không chuyển đi đâu cả đâu.”
“Ta biết…” Hắn ngồi trên đùi ta, đầu gối ở trên vai của ta, thấp giọng nói: “Ta biết, nhưng mà… ta cũng…. đã tám năm chưa trở về nhà, không biết phụ thân cùng mẫu thân hiện giờ thế nào… Trong nhà có biến hóa gì hay không…”
Ta sủng nịch nhìn hắn, kiên nhẫn nghe hắn sầu lo bộc bạch.
Rốt cục sau nửa tháng, chúng ta đã đến biên giới Lam Minh, nhìn rừng cây rậm rạp trước mắt, Ngả Á nắm cánh tay ta chỉ vào phiến rừng kích động nói, “Đúng vậy, chính là chỗ này lý… Ta đã tới qua nơi này… Thật sự…”
“Ân, chúng ta rất nhanh có thể về nhà.”
“… Quay về nhà của chúng ta?” Ngả Á nghe rõ ý tứ trong lời nói của ta, cười dài sửa lại.
“Ân, quay về nhà của chúng ta.”
Ta đem bảo bảo trong lòng Dạ ôm qua, “Nhi tử, lát nữa gặp người nhà của cha ngươi thì phải lễ phép, không được hồ nháo…”
Bảo bảo chìa bàn tay nhỏ bé bịt miệng ta, “Phụ thân, ngươi toàn nói lời vô nghĩa.”
“Xú tiểu tử.”
“Ta làm việc ngươi yên tâm, đến lúc đó ngươi hãy chờ xem.”
Ta kéo cái mũi nhỏ của hắn, cười nói: “Hảo, đến lúc đó xem bảo bảo lợi hại thế nào.”
Bảo bảo hôn nhẹ lên mặt ta, chuyển đến trong lòng Ngả Á, ôm lấy cổ hắn như muốn trấn an, cọ cọ, cuối cùng lại chuyển đến trong lòng Dạ.
Ngả Á hít sâu một hơi, ta lôi kéo hắn đi vào trong rừng
Một đường đi tới phát hiện trong rừng rất nhiều cạm bẫy, nếu như không có bản đồ, muốn đi vào Lam Minh thật sự tiêu phí không ít tinh lực.
Rời khỏi rừng già, trước mắt một mảnh bao la, rất xa là phòng ốc nhà cửa nhấp nhô, có cao có thấp, có lớn có nhỏ, bây giờ là giữa trưa, khói bếp lượn lờ trên các mái nhà, Ngả Á thần sắc kích động, quay đầu nhìn ta, lời khó thành câu lắp bắp : “Tiểu… Tiểu Phong… Nơi này… Thật sự là Lam Minh… Ta, ta rốt cục đã trở về nhà…”
“Ân.” Ta hôn nhẹ lên môi hắn để làm an lòng ái nhân.
Hắn hôn trả lại ta, đề khí ngự phong mà đi, ta không nhanh không chậm đi theo sau hắn, phía sau là Dạ cùng bảo bảo trong ngực.
Một đường đi tới, mọi người thấy chúng ta đều dừng lại, sôi nổi nghị luận.
“Kia… Đó là Ngả Á sao?”
“Hắn rốt cục đã trở lại…”
“Hắn mang ngoại nhân trở lại, là ái nhân của hắn sao?”
“Lạc Nam nhanh đi gọi Từ thúc của ngươi…”
Ngả Á đứng trước một gian phòng ốc màu xanh, hắn gần hương tình khiếp, không dám mở cánh cửa kia ra, ta nắm lấy tay hắn, cùng đẩy cánh cửa kia.
Phía sau cửa là một gian đại đường được thu thập ngăn nắp sạch sẽ, giữa đại đường có một bàn ăn, trên bàn bày biện vài món thức ăn vẫn còn tản ra nhiệt khí, xem ra là mới múc ra không lâu.
“Uy, các ngươi là ai, sao lại đứng trước cửa nhà rta.” Một hài tử béo béo từ bên cạnh đi ra, tay chống trên thắt lưng chỉ vào chúng ta nói.
Ngả Á nhìn ta liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên nghi hoặc, quay đầu hỏi tiểu nam hài : “Ngươi là ai, vì sao lại ở trong nhà của ta?”
“Cái gì nhà của ngươi, nơi này là nhà của ta.” Tiểu bàn hài ngang tàng nói.
“Ngả Tĩnh cùng Từ Tầm là gì của ngươi?” Ta hỏi.
Tiểu bàn hài kiêu ngạo nói : “Bọn hắn một cái là nương ta một cái là cha ta.”
Nghe vậy, ta cười cười nói với Ngả Á: “Xem ra mấy năm nay cha mẹ ngươi lại cho ngươi thêm một đệ đệ.”
“Xem ra đúng là như vậy, hơn nữa còn là một đệ đệ béo tròn.” Ngả Á cũng cười, ánh mắt nhìn về phía tiểu bàn hài ấm áp không ít.
Loảng xoảng!
Âm thanh đồ vật vỡ thanh thúy khiến mọi người chú ý, chúng ta nhìn về phía phát ra âm thanh. Một tố sam nam tử sẩy tay làm đổ sạch chén đĩa trên tay, nhìn về phía chúng ta với vẻ mặt kích động, song đồng rưng rưng.
Ngả Á há miệng thở dốc, thất thanh hô: “Nương…” Lập tức bổ nhào vào lòng tố sam nam tử.
“Là Ngả Á sao? Là Ngả Á của ta đã trở về sao?”
“Nương, ta đã trở về, nương… Thực xin lỗi đã khiến người lo lắng…” Ngả Á nức nở.
Xác nhận người trong lòng thật sự tồn tại, lệ trong mắt tố sam nam tử lập tức trào ra, ôm chặt lấy Ngả Á trong lòng, “Ngả Á của ta rốt cục đã trở lại, rốt cục đã trở lại, nương nhớ ngươi muốn chết…”
Chỉ chốc lát sau, một nam tử uy vũ bước nhanh tới, một ánh mắt đều không cho chúng ta, cấp tốc tiến lên đem phụ tử Ngả Á Ngả Tĩnh ôm vào trong ngực, xem ra nam nhân uy vũ này chính là một vị phụ thân khác của Ngả Á. Tiểu bàn tử đệ đệ Ngả Á mơ mơ hồ hồ nhìn ba người ôm cùng một chỗ, lại ngó ngó chúng ta, cuối cùng đem tầm mắt cố định trên ba người kia, miệng vểnh lên, oa một tiếng khóc lớn, “Oa… Phụ thân cùng nương không thương ta… Ngô…”
Cục cưng lắc mình biến qua, bịt miệng tiểu bàn tử đang khóc thét, bảo bảo cùng tiểu bàn tử cũng cao xêm xêm nhau, nhưng trọng lượng tiểu bản tử này hắn gấp đôi có thừa so với bảo bảo nhà ta,
Ba người sau khi hưởng thụ xong niềm vui đoàn tụ mới quay lại nhìn những người còn đang đứng trước cửa. Ngả Á đứng ở bên cạnh ta, hơi ngại ngùng một chút mới nói : “Phụ thân, nương, đây là phu quân của ta.”
“Cha, nương, con gọi Lăng Phong, là phu quân Ngả Á, hai vị cứ gọi Tiểu Phong là được rồi.”
Ngả Tĩnh híp mắt đánh giá ta, khẽ gật đầu, xem ra ấn tượng đầu tiên của nhạc mẫu đối với ta cũng không tệ. Khuôn mặt Từ Tầm không có gì biến hóa, nhìn không ra là vừa lòng hay là không vừa lòng, xem ra tương lai khó sống với vị nhạc phụ này.
“Đây là bảo bảo của ta và Tiểu Phong, Lăng Lạc. Lạc nhi, thi lễ.”
“Ông ngoại, bà ngoại…” Bảo bảo giương lúm đồng tiền thật sâu, ngọt ngào hô. Bộ dạng nhu thuận này nháy mắt bắt được tâm của hai vị trưởng giả.
Xem ra bảo bảo so với ta còn được ưa thích hơn.
Lúc sau một nhà ba người chúng ta cộng thêm cả Dạ ở lại Lam Minh, người lam Minh đúng như Ngả Á từng nói, tyoanf bộ đều là nam nhân, họ Ngả là những nam tử có khả năng sinh dục, phần nhiều lớn lên nhu thuận động lòng người, Ngả Á cao lớn bị xem như dị tộc, nam tử khác họ cũng có một số là người Lam Minh, một số giống như ta từ bên ngoài vào, chỉnh thể mà nói người Lam Minh dân phong thuần phác, mọi người cũng rất thân thiện.
Nhưng nhạc phụ nhạc mẫu mỗi lần nhìn ta sắc mặt lại y như bình thường, không thích cũng không biểu hiện ra chán ghét, xem ra này nhị vị đối với con rể tới nhà không phải rất hài lòng a.
Ở Lam Minh ba tháng, ngày nọ có một thiếu niên xinh xắn đột nhiên đánh đến nhà ta, cầm kiếm nói muốn cùng ta tỷ thí, hỏi tới nguyên nhân, nguyên lai thiếu niên này thích Ngả Á, thấy hôm nay Ngả Á đã là vợ ta, liền giấu giếm người nhà muốn dùng vũ lực đoạt lấy ái nhân của ta. Người của ta há lại cho kẻ khác mơ ước, tuy rằng tiểu thiếu niên này so với ta nhỏ hơn mười tuổi, nhưng ta vẫn không khách khí đánh ngã hắn. Nhìn thấy thiếu niên ủy khuất ngồi dưới đất oa oa khóc, ta đây lại có cảm giác bản thân đang khi dễ kẻ nhỏ yếu hơn mình.
Tính khí hài tử này cũng rất bướng bỉnh, bị ta đánh bại cũng không chạy đi cáo trạng với người nhà, nhưng cứ mấy ngày lại chạy tới tìm ra khiêu chiến một lần, trong lúc rãnh rỗi ta liền cùng hắn đùa giỡn một chút.
Một năm sau, ta cùng Ngả Á nghênh đón hài tử thứ hai, gọi là Ngả Uyên.
Từ sau khi có bảo bảo Lăng Lạc, ta không muốn khiến Ngả Á tiếp tục mang thai, trong lúc mập hợp thì sử dụng ruột dê, hơn nữa sau đó ta đều cẩn thận thanh lý cho hắn, nhưng không ngờ hắn vẫn hoài thai.
Có một ngày ta nghe được Ngả Á nói chuyện cùng Ngả Tĩnh, nguyên lai là Ngả Á trộm đam thủng ruột dê cho nên hắn mới có thể mang thai, lần này ta không nói gì.
Lần sinh sản này, ta vẫn bồi bên cạnh hắn từ đầu đến cuối, lão vu y Lam Minh kinh nghiệm phong phú, Ngả Á không chịu tội quá nhiều đã sinh hạ bảo bảo. Nhưng lòng ta vẫn còn sợ hãi, ta không muốn mất hắn, nghiêm túc nói với Ngả Á không bao giờ được sinh thêm đứa thứ ba nữa, cũng không để cho hắn ở sau lưng ta làm mấy chuyện mờ ám.
Ngải Uyên sinh ra đã thập phần nhu thuận, bình thường chỉ nằm ngủ trong nôi, đói bụng thì nhỏ giọng khóc hai tiếng, bộ dạng nhu thuận này chỉ khiến người ta nhịn không được muốn yêu thương hắn đến tận xương tủy, quỷ linh tinh quái Lăng Lạc đối với tiểu đệ đệ này cũng vô cùng yêu thương, thức ăn ngon, đồ chơi hảo ngoạn đều đưa cho hắn.
Hài tử với ta mà nói, một cái là bảo bối, hai cái là vừa đủ, ba cái là dư thừa, nhưng quan niệm của cổ nhân quan hoàn toàn bất đồng với ta, bọn hắn cho rằng hài tử thì càng nhiều càng tốt, con cháu đầy đàn nhân đinh thịnh vượng mới là chính đạo. Ngả Tĩnh cùng Từ Tầm muốn Ngả Á bên cạnh phụng dưỡng tuổi già, không ngừng mỗi ngày bày mưu tính kế muốn ta cùng hắn viên phòng, nhưng lại đem ruột dê ta chuẩn bị trộm lấy đi, mấy loại thuốc tránh thai chẳng hạn cũng không cho ta xem đến. Bọn hắn muốn ta ngộp chết sao?
Nửa năm sau, Ngả Á trong sự chờ đợi của mọi người mang thai đứa thứ ba, không muốn lại nhìn thấy hậu huyệt hắn lại bị xé rách trong lúc sinh sản, nên tìm người dạy một ít phương pháp, mỗi ngày ta đều ôm ái nhân vào trong ngực, ngón tay có quy luật xoa bóp cùng khuếch trương hậu huyệt hắn. Cố gắng của ta không hề lãng phí, lúc bảo bảo thứ ba sinh ra, Ngả Á không chịu bao nhiêu tội, hậu huyệt chỉ có một vết rách rất nhỏ.
Dưới thể diện của mấy đứa bảo bảo, Ngả Tĩnh cùng Từ Tầm xem như nhận ta là con rể.
Cả đời ta và Ngả Á sở hữu năm hài tử, ba đứa họ Ngả, hai cái họ Lăng.
Nhiều năm sau, ta nói với bọn nhỏ nhà mình, sau khi ta và Ngả Á chết đi, hãy mang hai người chúng ta chôn cùng một chỗ, ta không cầu kiếp sau như thế nào, nhưng chỉ cầu được đồng huyệt sau khi chết.
—– Toàn văn hoàn —–
Phong Y: vậy là đã hoàn bộ đầu tiên bạn edit :”>, cảm giác cực kì tốt :”>
Kết thúc của Lăng Phong cùng Ngả Á coi như đã viên mãn, cũng hạnh phúc không kém
Nhưng, xét trên toàn bộ, bạn vẫn cảm thấy thiếu thốn hụt hẫng. Quá nhiều nhân vật, quá nhiều sự kiện đã xảy ra, nhưng tất cả lại bị quẳng đi xa tít tắp cũng như bị chìm xuống vô số.
Trong tất cả nhân vật phụ, chỉ có mỗi đại sư huynh là coi như có kết thúc tốt đẹp.
Người tam sư huynh thích là ai (có nhiều ý kiến cho rằng đó là tiểu sư đệ :”>), và hai người ấy sẽ ra sao?
Chuyện của Ny Ny và lão công của nàng ra sao?
Vân Dương cùng hoàng đế có cố sự gì, và sau đó nữa chuyện gì sẽ xảy ra?
Vân Dược, Vân Minh và Tu cũng là một khúc mắc.
Long Khuynh và Hồ Minh, bạn thật sự rất muốn biết chuyện của hai bạn này sẽ thế nào, có thể nói đây là couple bạn có ấn tượng nhất.
Cả Long Y và vị bằng hữu lúc trước đi nhờ xe ngựa của Lăng Phong, hai vị tiểu cô nương phẫn nam trang là ai nữa.
Lãnh Tĩnh đã đi đâu? Sau khi chia tay đã không còn thấy nhắc gì đến bạn ấy ; ^ ;
Bạch mao tống tử từ đâu mà có?
Thiếu chủ Phong Diệp sơn trang bắt Ngả Á vì muốn cứu sống một người, đó lại là chuyện gì?
Mị Cơ là độc nhân, lại đùa giỡn với trùng tử, liệu có liên quan gì đến băng hạt hay không? Và cái vụ bắt người lấy máu ấy rất giống với chuyện ở hắc thạch sơn trang của Tu, liệu Mị Cơ cùng Ngự Long giáo có liên quan gì với nhau?
Phải, đây là một bộ đam mỹ dạng POV, cái nhìn của nhân vật chỉ là một phía trước tầm mắt mình, nên nói đây là kết thúc viên mãn của Lăng Phong, những thắc mắc kia chỉ mong rằng sẽ được giải đáp một bộ đam mỹ khác của Lam tỷ.
Thở dài.
Cám ơn mọi người đã theo dõi Phiêu hành thiên hạ trong suốt chặng đường vừa qua.
Ôm ôm.