Editor: Minh Nguyệt Mạn
“Tiện nhân! Thế này rồi mà còn vẫn không chịu thừa nhận bản thân thông đồng với hán tử khác mang thai!”
“A ma, chúng ta không thể giữ lại một phu lang như vậy!”
Tiếng nói chuyện đứt quãng làm Lâm Phàm cảm thấy vô cùng ầm ĩ, rất phiền, vì thế liền mở to mắt, lớn tiếng quát - “Câm miệng!”
Đáng tiếc bởi vì cơ thể suy yếu, âm thanh phát ra mềm yếu vô lực, thậm chí tràn ngập kiều nhu.
“A ma, y tỉnh.”
“Xem đi, đã nói là giả bộ bất tỉnh mà, nếu không thì cũng chỉ cần dội gáo nước lạnh thì lập tức cũng phải tỉnh!”
Lâm Phàm kinh ngạc nhìn mấy người ăn mặc kỳ quái trước mặt, chẳng lẽ nền y học quốc gia đã đạt tới đỉnh cao lợi hại như thế, dị năng giả bị hương nặng còn táng thân nơi biển rộng, vậy mà cũng có thể tìm thấy rồi vớt lên, hơn nữa còn cứu sống được.
Nhưng ngay sau đó y nháy mắt liền tự phủ định cái suy đoán này, bởi vì y phát hiện nam tử trung niên đang chậm rãi đi về phía mình này, từ âm thanh bước chân phù phiếm liền biết không có bất cứ cái gì được gọi là năng lực. Ở cái thời đại kia, dị thú cực kỳ càn rỡ, vì để tự bảo vệ mình, cho dù là trẻ con vài ba tuổi đều phải tự học cho mình một thân vũ lực.
Ngay sau đó y càng thêm khẳng định suy đoán mới này, y bắt lấy cẳng tay hắn, cánh tay đang bắt lấy cẳng tay đối phương này rõ ràng không phải cánh tay vốn có của y - “Ngươi tính làm gì?” - T hỏi, rồi cũng chợt nhận ra âm thanh phát ra này cũng không phải của mình trước đây, giọng của thân thể này hơi thanh thúy, mà y thì lại là trầm thấp.
“Đau, buông tay ra.” Nam nhân trung niên bị bắt trúng mặc một thân trường bào màu xám, lúc này sắc mặt tái nhợt năn nỉ.
“Ca nhi Lâm gia, có việc gì hảo hảo thương lượng, trước hãy thả người ra, chúng ta bảo đảm sẽ không thương tổn gì đến ngươi và thai nhi trong bụng.” Một vị nhìn qua tương đối già đứng ra nhẹ giọng nói.
Lâm Phàm nghe được hai chữ “Thai nhi” liền cảm thấy không thể tưởng tượng được, chẳng lẽ thân thể này của y là nữ nhân, chỉ là từ các phương diện bên ngoài mà đưa ra kết luận chủ quan thì, y là nam nhân hàng thật giá thật, hai chữ “Thai nhi” kia là từ nơi nào chui ra, trước mặc kệ mấy chuyện này, cần phải giải quyết khốn cảnh hiện tại đã rồi tính sau.
“Thả ta đi.” Lâm Phàm không hiểu y rốt cuộc đang ở nơi nào, mà linh hồn của y lại như thế nào mà nhập vào được thân thể này, điều duy nhất có thể xác định chính là, đây hình như là thời viễn cổ, chẳng qua lúc này chưa thể khảo chứng chính xác.
Còn chưa chờ được mấy người kia trả lời, một giọng nói mạnh mẽ vang lên - “Nhanh buông a ma của ta ra!”
Ngay sau đó liền nhìn thấy một nam tử cao lớn chạy nhanh vào - “Lâm Phàm! Ngươi có nghe thấy không?”
Lâm Phàm nhíu mày, đầu óc y trống rỗng, căn bản không rõ ràng lắm tình huống cụ thể, chỉ là có vẻ tên của hắn và cơ thể này giống nhau.
“Ta phải rời khỏi đây.” Lâm Phàm lặp lại.
Nam tử cao lớn cười lạnh - “Có thể, chỉ cần ngươi cầm lấy tờ hưu thư này liền có thể lập tức rời đi.”
“Ngươi cần phải bảo đảm an toàn của ta.” Lâm Phàm lại lần nữa yêu cầu, nam tử này cảm giác không giống với đám đàn ông thấp bé kia, từ phản ứng của bọn họ, hắn hẳn là tương đối có quyền nói chuyện.
Nam tử lúc này còn ăn mặc hồng y, vừa nhìn liền hiểu chính là dáng vẻ mới tân hôn - “Lâm Phàm, ngươi còn biết cảm thấy thẹn sao? Còn biết chữ này viết như thế nào không?”
“Chính mình cùng dã hán tử thông đồng, đã mang thai rồi còn không biết xấu hổ gả đến nhà chúng ta, hiện tại thế nhưng còn không biết xấu hổ bắt trượng phu như ta đây phải bảo hộ ngươi? Từ ngày ta viết phong hưu thư này trở đi, ngươi không bao giờ còn là phu lang của ta nữa.”
Lâm Phàm từ những lời này liền suy ra được rất nhiều thông tin, chẳng qua mỗi một câu đều thứ tâm thứ phổi - “Nếu đã hưu ta, về sau giữa chúng ta không còn bất cứ liên quan gì nữa.”
Nam tử thấy Lâm Phàm một bộ chính nghĩa lẫm nhiên, trong lòng không khỏi cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt, chỉ sợ hắn là kẻ đầu tiên bị phu lang cho đội nón xanh lại còn bắt cóc a ma của hắn, vì thế thừa dịp y đang không tập trung liền xông tới, trực tiếp tấn công Lâm Phàm.
“Tiện nhân! Thế này rồi mà còn vẫn không chịu thừa nhận bản thân thông đồng với hán tử khác mang thai!”
“A ma, chúng ta không thể giữ lại một phu lang như vậy!”
Tiếng nói chuyện đứt quãng làm Lâm Phàm cảm thấy vô cùng ầm ĩ, rất phiền, vì thế liền mở to mắt, lớn tiếng quát - “Câm miệng!”
Đáng tiếc bởi vì cơ thể suy yếu, âm thanh phát ra mềm yếu vô lực, thậm chí tràn ngập kiều nhu.
“A ma, y tỉnh.”
“Xem đi, đã nói là giả bộ bất tỉnh mà, nếu không thì cũng chỉ cần dội gáo nước lạnh thì lập tức cũng phải tỉnh!”
Lâm Phàm kinh ngạc nhìn mấy người ăn mặc kỳ quái trước mặt, chẳng lẽ nền y học quốc gia đã đạt tới đỉnh cao lợi hại như thế, dị năng giả bị hương nặng còn táng thân nơi biển rộng, vậy mà cũng có thể tìm thấy rồi vớt lên, hơn nữa còn cứu sống được.
Nhưng ngay sau đó y nháy mắt liền tự phủ định cái suy đoán này, bởi vì y phát hiện nam tử trung niên đang chậm rãi đi về phía mình này, từ âm thanh bước chân phù phiếm liền biết không có bất cứ cái gì được gọi là năng lực. Ở cái thời đại kia, dị thú cực kỳ càn rỡ, vì để tự bảo vệ mình, cho dù là trẻ con vài ba tuổi đều phải tự học cho mình một thân vũ lực.
Ngay sau đó y càng thêm khẳng định suy đoán mới này, y bắt lấy cẳng tay hắn, cánh tay đang bắt lấy cẳng tay đối phương này rõ ràng không phải cánh tay vốn có của y - “Ngươi tính làm gì?” - T hỏi, rồi cũng chợt nhận ra âm thanh phát ra này cũng không phải của mình trước đây, giọng của thân thể này hơi thanh thúy, mà y thì lại là trầm thấp.
“Đau, buông tay ra.” Nam nhân trung niên bị bắt trúng mặc một thân trường bào màu xám, lúc này sắc mặt tái nhợt năn nỉ.
“Ca nhi Lâm gia, có việc gì hảo hảo thương lượng, trước hãy thả người ra, chúng ta bảo đảm sẽ không thương tổn gì đến ngươi và thai nhi trong bụng.” Một vị nhìn qua tương đối già đứng ra nhẹ giọng nói.
Lâm Phàm nghe được hai chữ “Thai nhi” liền cảm thấy không thể tưởng tượng được, chẳng lẽ thân thể này của y là nữ nhân, chỉ là từ các phương diện bên ngoài mà đưa ra kết luận chủ quan thì, y là nam nhân hàng thật giá thật, hai chữ “Thai nhi” kia là từ nơi nào chui ra, trước mặc kệ mấy chuyện này, cần phải giải quyết khốn cảnh hiện tại đã rồi tính sau.
“Thả ta đi.” Lâm Phàm không hiểu y rốt cuộc đang ở nơi nào, mà linh hồn của y lại như thế nào mà nhập vào được thân thể này, điều duy nhất có thể xác định chính là, đây hình như là thời viễn cổ, chẳng qua lúc này chưa thể khảo chứng chính xác.
Còn chưa chờ được mấy người kia trả lời, một giọng nói mạnh mẽ vang lên - “Nhanh buông a ma của ta ra!”
Ngay sau đó liền nhìn thấy một nam tử cao lớn chạy nhanh vào - “Lâm Phàm! Ngươi có nghe thấy không?”
Lâm Phàm nhíu mày, đầu óc y trống rỗng, căn bản không rõ ràng lắm tình huống cụ thể, chỉ là có vẻ tên của hắn và cơ thể này giống nhau.
“Ta phải rời khỏi đây.” Lâm Phàm lặp lại.
Nam tử cao lớn cười lạnh - “Có thể, chỉ cần ngươi cầm lấy tờ hưu thư này liền có thể lập tức rời đi.”
“Ngươi cần phải bảo đảm an toàn của ta.” Lâm Phàm lại lần nữa yêu cầu, nam tử này cảm giác không giống với đám đàn ông thấp bé kia, từ phản ứng của bọn họ, hắn hẳn là tương đối có quyền nói chuyện.
Nam tử lúc này còn ăn mặc hồng y, vừa nhìn liền hiểu chính là dáng vẻ mới tân hôn - “Lâm Phàm, ngươi còn biết cảm thấy thẹn sao? Còn biết chữ này viết như thế nào không?”
“Chính mình cùng dã hán tử thông đồng, đã mang thai rồi còn không biết xấu hổ gả đến nhà chúng ta, hiện tại thế nhưng còn không biết xấu hổ bắt trượng phu như ta đây phải bảo hộ ngươi? Từ ngày ta viết phong hưu thư này trở đi, ngươi không bao giờ còn là phu lang của ta nữa.”
Lâm Phàm từ những lời này liền suy ra được rất nhiều thông tin, chẳng qua mỗi một câu đều thứ tâm thứ phổi - “Nếu đã hưu ta, về sau giữa chúng ta không còn bất cứ liên quan gì nữa.”
Nam tử thấy Lâm Phàm một bộ chính nghĩa lẫm nhiên, trong lòng không khỏi cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt, chỉ sợ hắn là kẻ đầu tiên bị phu lang cho đội nón xanh lại còn bắt cóc a ma của hắn, vì thế thừa dịp y đang không tập trung liền xông tới, trực tiếp tấn công Lâm Phàm.