Mới đó mà Tử Tình đến đây đã được bốn năm, năm nay nàng đã 10 tuổi rồi. Cuộc sống ở đây của nàng rất thoải mái tự tại, trừ việc bị Cố Tam bắt học cái này cái kia ra thì mọi chuyện đều rất như ý.
Chuyện này phải nói đến từ hồi tháng 8 năm trước, Cố Tam sau khi đi vấn an vị tiên sinh già của ông xong, không biết lão tiên sinh kia chỉ điểm cái gì cho Cố Tam, chỉ biết sau khi ông trở về thì thay đổi rất nhiều. Từ cách ăn mặc đi đứng tới cách sắp xếp hạ nhân đều thay đổi.
Chẳng những vậy, Cố Tam còn thỉnh về một vị tiên sinh dạy lễ nghi và cầm kỳ thi họa. Cố Tam nói, sau này khi đến kinh thành rồi sẽ không còn giống như ở đây. Mỗi bước đi, mỗi lời nói điều cần phải cẩn trọng. Nhất là trong những buổi yến tiệc, lễ nghi nhất định không thể thiếu.
Vì lẽ đó, mỗi ngày từ sáng sớm Tử Tình đã bị gọi dậy để học.
Bị ép buộc, Tử Tình nghiền ngẫm, trừ học lễ nghi nàng chọn thêm một môn là thổi sáo. Ngoài ra nàng sẽ không chịu học thêm cái gì. Bắt nàng học đàn? Được nàng sẽ đàn. Nhưng mà đàn như thế nào là chuyện của nàng a. Cả nhà từ trên tới dưới từ lớn tới nhỏ điều bị tạp âm của Tử Tình bắn ra khiến cho đầu ong ong, mắt đầy sao. Cuối cùng Cố Tam kết luận, con gái nhỏ không cần học đàn nữa. Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù thế nhưng mỗi ngày Tử Tình bị ép học lễ nghi không cũng đủ làm cho nàng đau cả đầu. Tử Tình oán thán, tại sao nàng lại có ý nghĩ muốn Cố Tam làm quan kia chứ. Đúng là lấy đá đập chân mình.
…..
Trở lại, hôm nay vào sáng sớm lúc Tử Tình thức dậy, đảo mắt đã thấy ngoài cửa sổ Tiểu Đẩu(chim đưa thư) nhảy nhót. Tử Tình vội vàng tuột xuống giường chạy một mạch đến.
Mở cửa, con chim quen thuộc bay vào phòng rồi đậu trên vai trái Tử Tình, đầu đen nhỏ nhỏ cọ cọ vào mặt Tử Tình làm nũng.
Tiểu Đẩu là một con chim giống chim bồ câu, toàn thân màu đen tuyền rất đặc biệt. Tử Tình mất hơn ba vạn mới mua được con chim này đấy. Ở đây, loại chim đưa tin này rất hiếm, không phải không có nhiều chim mà là để huấn luyện được một con chim có linh tính thế này rất khó. Bởi vậy giá của nó không rẻ chút nào.
Lại nói con Tiểu Đẩu này có công rất lớn trong vụ lùm xùm của vị đại bá hồi năm trước. Nếu không phải nhờ có nó bay nhanh đưa thư thì Tử Tình chắc gì đã kịp trở tay.
Lấy lá thư nhỏ nằm trong ống trúc dưới chân Tiểu Đẩu, Tử Tình có chút bất an. Phải biết nếu không có tin tức đặc biệt thì đám người kia (tai mắt ở kinh thành của Tử Tình) sẽ không dùng đến Tiểu Đẩu đưa tin.
Mở thư ra, Tử Tình đảo mắt một lượt. Cuối cùng, nàng thở ra một hơi đầy khoái chí.
Trong thư nói, hoàng đế đã có chứng cứ tạo phản của Trúc Kỳ Vương, đồng thời đại bá một chút cũng không có dính dáng vào chuyện tạo phản này. Mà chuyện quan trọng nhất làm cho Tử Tình cười tươi rói đó là năm nay vì có rất nhiều quan viên cấu kết với đám người Trúc Kỳ Vương nên bị bãi chức rất nhiều, hoàng đế muốn bổ sung thêm các chức quan nên ra chiếu thư năm nay vào tháng 5 sẽ mở hội thi đình.
Nàng còn sợ sẽ mất thêm một hai năm nữa đâu, hiện tại có chuyện này thì rất tốt, các nàng sẽ được nhanh chóng lên kinh thành rồi.
Cố Tam biết được năm nay sẽ tổ chức thi đình thì bất ngờ, không như Tử Tình nghĩ Cố Tam sẽ vui vẻ, ngược lại cảm thấy ông có chút gì đó bồn chồn, không vui. Suy nghĩ mãi nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân khiến Cố Tam như vậy. Tử Tình gãi đầu đi tìm Tử Dục thương lượng.
Tử Dục cười cười vỗ đầu Tử Tình.
“Tiểu muội, cha có phản ứng như vậy là bình thường mà thôi. Nếu trên vai muội gánh lấy trọng trách trọng đại như vậy liệu muội có thoải mái được hay không? Cha là đang lo lắng kỳ thi đó sẽ khó qua đấy”
Tử Tình trợn mắt, nàng đâu có nghĩ nhiều như vậy, nàng tin vào năng lực của cha mình. Dù không đậu được ở tam giáp nhưng mà để có một chức quan là chuyện quá dễ dàng. Tử Tình không muốn nghĩ đến nhưng cho dù không thi đậu được nàng vẫn có thể nghĩ cách làm cho cha nàng làm được một chức quan. Aiii xem ra dạo này trôi qua quá tự lại làm cho nàng sinh ra tự phụ rồi.
Hiện tại là đầu tháng hai, tháng năm sẽ tổ chức thi đình. Từ Tây Tử thôn đi đến kinh thành nhanh thì 15 ngày, chậm thì kéo dài một tháng. Tử Tình nghĩ, có lẽ hiện tại nên bắt tay chuẩn bị là vừa.
….
Trên giường sưởi, Cố Tam nhìn Tô thị trầm ngâm nói:
“Nương tử, lần này chúng ta đi kinh thành, có lẽ sẽ định cư luôn trên đó. Nàng xem có nên mời nhạc phụ và nhạc mẫu theo chúng ta không?”
Nhạc phụ, nhạc mẫu mà Cố Tam nói là cha và nương của Tô thị. Mấy năm qua, từ khi nhà Tử Tình có bạc đã giúp đỡ bên đó không ít. Tô thị bình thường ngoài mặt không quan tâm nhưng trong lòng vẫn luôn quan tâm đến cha nương của mình. Cố Tam là sợ sau này hắn làm quan ở kinh thành rồi Tô thị sẽ không thể về đây được, sợ nương tử buồn nhớ cha nương của nàng. Nếu đã như vậy, thôi thì mời hai lão nhân gia theo cùng, dù sao nhà hắn cũng có đủ bạc để nuôi cả nhà.
Tô thị mấy ngày nay vẫn đang phân vân về chuyện này, bà đã tìm cha và nương để hỏi ý. Nhưng cha và nương nói không muốn rời khỏi đây, dù có rời khỏi cũng phải đợi đến lúc tôn tử của mình có công danh rồi hãy tính.
Nghe Cố Tam nói, Tô thị cảm động trả lời:
“Ta đã cùng cha nói qua, nhưng cha không đồng ý rời đi, cha nói sau này sẽ tính.”
Cố Tam gật đầu im lặng nghĩ, nếu đã như vậy sau này hắn tặng cho nhạc phụ và nhạc mẫu ít bạc để phòng thân cũng được. Có lẽ nhạc phụ và nhạc mẫu ngại người khác nói ra nói vào nên mới không muốn đi theo.
Bỏ qua việc này, Cố Tam lại nói:
“Ta nghĩ chúng ta sẽ đi cùng đội hộ tống, tuy là đông người có chút chậm chạp và phức tạp nhưng lại an toàn”
Ở nước Đại Tề này có một luật lệ rất tốt cho các sĩ tử (người đi thi thời phong kiến), đó là cứ hễ tới đợt thi đình ba năm một lần thì ở mỗi một thôn trấn sẽ có nhóm quan binh hộ tống những người sĩ tử lên kinh thành ứng thí, muốn gia nhập vào đội hộ tống này mỗi thí sinh sẽ trả phí 5 lượng bạc. Ai không có bạc thì chỉ có thể tự túc đi một mình, hoặc là người có của cải, có xe ngựa riêng thì sẽ tự ngồi xe ngựa nhà mình, không hạn chế số người theo, chỉ cần không ngồi xe ngựa của đội hộ tống là được. Nhưng dù không ngồi xe ngựa, cũng cần phải đóng 20 lượng bạc cho một nhóm người đi theo.
Cố Tam nói muốn đi cùng đội hộ tống, cả nhà không có ai phản đối. Phải biết, ở đây thông thường dù người có của cải hay không có của đều sẽ đăng ký đi chung với đội hộ tống. Bởi vì đường lên kinh thành xa xôi, đi chung với quan binh thì an toàn hơn rất nhiều, dọc đường cũng sẽ không sợ bị cướp bóc hay gặp thổ phỉ.
“Cha, cha muốn đem bao nhiêu người đi theo? Người của chúng ta cũng hơn trăm người, để họ theo hết sao?” Tử Dục ngồi một bên bình tĩnh hỏi. Phải biết, đi kinh thành lần này chính là cả nhà quyết tâm định cư trên đó, nhưng hiện tại nhà họ có rất nhiều hạ nhân. Nếu một lúc mà mang theo nhiều người như vậy đúng là có chút bất tiện.
“Ừm….” Cố Tam trầm mặt. Hắn cũng nghĩ mang theo nhiều người như vậy thiệt là có chút khoa trương, nhưng hắn lại không muốn để mọi người ở lại. Bởi vì hắn có dự tính riêng.
“Chọn vài người đi theo chúng ta, những người khác thì đi sau chúng ta vài ngày. Ở lại đây chừng mười người thôi.” Cố Tam đạm đạm nói.
“Tam lang, chàng nói lần này chúng ta lên kinh có hay không cha sẽ bắt chúng ta về ở chung? Dù sao chúng ta cũng lần đầu lên kinh, ta sợ…” Trong mắt Tô thị mờ mịt vô định hỏi.
Cả nhà vì câu hỏi của Tô thị làm chấn động. Đúng rồi, tại sao lại quên mất chuyện này. Hiện tại vị kia đang ở kinh thành, cả nhà bọn họ bây giờ lên kinh thì có thể ở riêng như hiện tại sao? Tuy là bọn họ từ đầu đã nói sẽ không nhập gia, nhưng là bọn họ hiện tại đến kinh thành lạ nước lạ cái, vị kia nhân cơ hội này không bắt bọn họ nhập gia mới là lạ.
Cố Tam nhìn cả nhà một cái mới cười nhẹ trấn an mọi người. Cố Tam nói với Tô thị:
“Nàng đừng lo, ta đã có cách. Có thể lúc đầu mới đến sẽ không tránh khỏi ở chung, nhưng ta chắc chắn sẽ không làm cho chúng ta nhập gia với cha. Sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài thôi, nàng và các con đừng lo”
Cố Tam mắt tự tin kiên định nhìn cả nhà nói. Hắn biết cả nhà không muốn ở chung với cha, nên khi cha vừa cùng đại ca lên kinh là hắn đã bắt đầu suy tính về vấn đề này rồi. Nói ra chuyện này cũng là nhờ tiên sinh chỉ điểm, hắn mới có thể thông suốt.
Cả nhà nghe Cố Tam nói thì thở ra một hơi. Tô thị cũng nhẹ nhàng nở nụ cười nhẹ nhõm.
Tử Tình liếc Cố Tam một cái, sau đó thầm hô may quá, nàng còn sợ người cha này sẽ bị lão già ở kinh thành kia dụ dỗ, làm không biết đông tây nam bắc là đâu.