Hôm nay ở phủ thị lang lại truyền tin tới nói Cố Lão gia tử bị bệnh nặng muốn cả nhà Cố Tam về thăm ông. Nếu là chuyện khác Cố Tam có thể viện lý do công vụ bận rộn này nọ, nhưng lần này Cố Lão lại nói ông bị bệnh, “trăm sự hiếu là đầu” vì vậy nên Cố Tam chỉ có thể gọi cả nhà cùng ông ngồi xe ngựa tới phủ thị lang để thăm Cố lão gia tử.
Phủ thị lang.
Trong phòng của Cố Lão, mọi người đều bị Cố Lão đuổi hết ra ngoài chỉ để lại một nhà Cố Tam. Ngồi trên giường, Cố Lão híp mắt nhìn chằm chằm Cố Tam và Tô thị đang quỳ thỉnh an ở bên dưới. Ông hừ một tiếng rồi lạnh giọng nói:
“Cố trạng nguyên mau đứng lên a, cái lễ lớn thế này lão già ta không dám nhận. Lão già ta bây giờ vô dụng rồi, không dám nhận đại lễ của đại nhân a”
Cố Tam và Tô thị nghe xong thì sống lưng lạnh buốt. Cố Tam có chút hoảng thần vội vã cúi thấp đầu hơn nói:
“Cha, cha nói gì vậy a, con là con, hành lễ với cha là đúng rồi vì sao cha nói không dám nhận. Cha… người nói như vậy chẳng phải nói rằng con là người bất hiếu sao cha”
Cố Tam trầm mặc. Ngày trước khi hắn nghèo khó thì cha hắn tìm mọi cách buông bỏ hắn. Chính miệng ông nói cho bọn hắn tách ra rồi thì sau này sống chết mặc kệ. Vậy mà khi hắn có công danh trong người ông lại thay đổi hoàn toàn, luôn tìm cách lôi kéo hắn trở lại. Hắn một mực xa cách không muốn hợp lại với ông thì ông lại muốn hủy thanh danh của hắn. Cố Tam trong lòng phát lạnh.
Cố Lão gia tử ngồi trên giường nhưng đôi mắt vẫn lợi hại nhìn chằm chằm Cố Tam. Thấy Cố Tam một bộ dạng cứng rắn không tuân thì vô cùng tức giận, trong mắt lóe ra tia tàn nhẫn.
“Cố Tam Sinh, uổng công ta ngày xưa vất vả nuôi ngươi, bây giờ ngươi lớn rồi liền đối với lão già ta như vậy. Ta thật hối hận tại sau ngày xưa không đem ngươi đi bán.” Cố Lão gia tử dùng ánh mắt sắc bén nhìn cả nhà Cố Tam, ông nhếch miệng cười mỉa mai giọng đầy châm chọc “Lão tam, ta hôm nay nói cho ngươi biết, ta dù thế nào cũng là cha của ngươi, cho dù ngươi có làm quan to chức trọng gì thì cũng không thể lớn hơn ta được. Ngươi đời này chình là quỳ dưới gối của ta. Nếu ta vui, ngươi có thể sống thoải mái, nếu ta không vui thì một chữ hiếu đã có thể làm cho ngươi thân thân bại danh liệt.”
Cố lão nói xong liền cười lạnh, nụ cười kia làm cả nhà Tử Tình xanh mặt. Đây là uy hiếp, trắng trợn uy hiếp. Tử Tình quỳ phía sau Cố Tam thầm nắm chặt tay, đôi mắt lóe lên.
Cố Tam thẫn thờ, trong lòng như có cái gì đó vỡ vụn. mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào mắt Cố lão gia tử, Cố Tam giằng giọng nói:
“Cha, cha nói như vậy là có ý gì? Cha…”
Cố Lão nheo mắt đảo qua một nhà Cố Tam sau đó giọng nói như ra lệnh:
“Lão tam, dù gì chúng ta cũng là cha con, ta cũng không vô tình tới mức dồn ép ngươi. Bây giờ ta cũng không làm khó ngươi. Chỉ cần ngươi nghe lời ta là được.” Dừng lại một chút thấy Cố Tam một bộ dạng chưa kịp tiếp thu Cố lão híp mắt, ông nói tiếp:
“Lão Tam, ta cũng không bắt ngươi phải lấy bạc cho ta, chỉ cần ngày mai ngươi ra bên ngoài nói với mọi người rằng chủ ý dùng lương thực làm lễ vật cho hoàng đế chính là do ta dạy cho ngươi, Và còn chuyện cứu trợ ở Cửu thủy thành cũng là do ta đứng phía sau sắp xếp giúp ngươi. Chỉ cần bao nhiêu đó là được. Ta cũng không bắt ngươi phải làm cái gì khó khăn. Chúng ta dù sao vẫn là cha con, ngày xưa ngươi bệnh là ta cõng ngươi chạy mấy dặm đường để tìm đại phu. Giờ ta kêu ngươi nói một vài câu như vậy cũng không có là gì” Cố lão dừng lại nhìn Cố Tam một cái nhướng mắt hỏi “Lão tam, ngươi thấy thế nào?”
Vô sỉ! Hạ lưu!…. mụ nội nó tức chết mà. (p/s: DT: quá vô sỉ, đọc xong đoạn này tức muốn chết, muốn đánh người hết sức!!!)
Tử Tình trong lòng tức giận mắng chửi. Còn Tử Dục, Tử Diệc và Tiểu Ngũ nghe xong thì tức giận tới run người. Cả đám bốn người liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cố lão. Trong mắt không có kính trọng mà chỉ chứa đầy căm tức.
Sau một lúc yên lặng bỗng nhiên lúc này Cố Tam cười lớn, nụ cười kia có vẻ lạ lùng.
Cố Tam cười xong thì đứng phắt dậy phủi áo, ánh mắt lạnh băng không một chút tình cảm nhìn Cố lão một cái rồi quay đầu không nói một lời. Cố Tam khom lưng đỡ Tô thị đứng dậy rồi nâng tay bế Tử Tình đang quỳ ở dưới lên sau đó quay lưng một bước một bước rời khỏi.
Cố lão có vẻ bất ngờ trước hành động của Cố Tam, ông trợn mắt há mồm một lúc lâu mới phản ứng lại. Đôi tay run run chỉ vào bóng lưng Cố Tam môi mấp máy mấy cái rồi im bặt. Cố lão bị sốc vì phản ứng của Cố Tam, ông thở gấp mấy hơi liền nghẻo đầu qua một bên ngất xỉu.
Cũng làm khó cho Cố lão đã nghĩ ra được cái chủ ý này. Bởi vì ở cái kinh thành này, những phủ đệ quan gia có lão thái thái toàn bộ đều chức cao vọng trọng hoặc là người có công danh này nọ. Còn Cố lão chỉ là một lão nông dân. Mặc dù Cố Đại Sinh và Cố Tam đều làm quan nhưng Cố lão chỉ hưởng tiếng thơm được từ Cố đại, rất ít người biết rằng Cố Tam là con của ông. Mà dù có biết người ta cũng không đối với ông tôn trọng. Hôm qua lúc ông ra ngoài đi dạo thì vô tình nghe được thôn dân đang bàn tán và ca tụng Cố Tam. Cố lão trong lòng nổi lòng tham. Ông là một người ham danh tiếng, lúc đó Cố lão nghĩ nếu như những lời khen này là dành cho ông thì tốt biết mấy. Vì vậy Cố lão liền nảy ra ý tưởng để cho Cố Tam nói với mọi người ông mới là người đưa ra những ý tưởng kia.
Chỉ là Cố lão không biết rằng, việc làm hôm nay của ông đã hoàn toàn làm cho ông bị vùi xuống sình không thể nào ngoi lên được nữa.
Sau khi rời khỏi phủ thị lang, Cố Tam mặt âm trầm không nói một tiếng. Về tới Cố phủ, Cố Tam liền đi thẳng về phòng đóng cửa nhốt mình trong đó. Tất cả mọi người điều lo lắng đứng ở bên ngoài. Tử Tình bước chậm lại áp tai lên cửa, và… nàng nghe được tiếng khóc của Cố Tam. Tiếng khóc bị nén lại ở trong cổ họng, nghe thê lương, nghe chua xót.
Cố Tam giờ phút này rất đau đớn. Trước kia khi tam ca hắn chưa bị bán, lúc đó mặc dù cuộc sống có hơi khó khăn nhưng lại luôn vui vẻ, cha hắn thương yêu hắn, dạy hắn cách làm người.
Nhưng sau khi tam ca bị cha hắn cưỡng ép đem bán, trong lòng hắn liền sinh ra sợ hãi, hắn sợ một ngày nào đó cha cũng sẽ bán hắn giống như bán tam ca của hắn. Cũng vì vậy hắn luôn một bộ dạng nghe lời, không dám cãi lời cha dù một chút. Hắn luôn lừa gạt mình rằng cha hắn không muốn làm như vậy, hắn lừa gạt mình rằng cha vẫn luôn thương nhớ tam ca.
Thời gian trôi qua, hắn cứ nghĩ nỗi sợ kia đã phai nhạt, hắn nghĩ rằng cha hắn thương hắn sẽ không bao giờ mang hắn bán đi. Nhưng cho đến hôm nay, cha hắn mở miệng tiếc hận rằng tại sao ngày trước không bán hắn.
Hắn tự hỏi, hắn đối với cha đều luôn hiếu thuận, ngoại trừ từ lúc cha hắn bắt hắn phải đem con gái nhỏ đi bán tới giờ hắn mới đối với cha hắn sinh ra chút xa cách, nhưng mà hiếu đạo hắn vẫn làm tròn. Nhưng mà….
Cố Tam nghẹn ngào ngồi co ro dưới đât, vô lực dựa vào vách tường.
Tử Tình bỗng dưng nghẹn ngào rơi lệ, nàng cảm giác được cha nàng rất đau lòng, nàng hiểu được cái cảm giác đau khổ đó. Nàng đã nhìn thấy ánh mắt khát khao tình thương khi cha nhìn lão già đó, nàng thấy được cha vui vẻ khi được lão già kia quan tâm. Mặc dù cha cố gắng giấu diếm nhưng nàng vẫn nhìn ra được cha rất vui vẻ những lúc như vậy. Cũng bởi vì như vậy nên nàng mới không xuống tay với lão già đó. Nhưng hôm nay lão già kia lại nói những lời tổn thương người như vậy, nghĩ đến đó Tử Tình liền tức giận không kìm chế được.
Mắt lóe lên, Tử Tình lấy tay gạt nước mắt. Ngẩng đầu nhìn cả nhà, nương đang khóc, nhị tỷ cũng khóc, đại ca, tam ca và tiểu ngũ mắt cũng đỏ hoe. Hít một hơi dài, Tử Tình đứng thẳng dậy nhanh bước rời đi.
Tử Dục và Tử Diệc thấy bộ dạng của Tử Tình như vậy thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng bước nhanh đuổi theo. Tiểu Ngũ đứng ngẩn người một bên cũng bị Tử Diệc lôi đi. Trước cánh của đóng chặt hiện tại chỉ còn mỗi Tô thị và Tử Nương ngơ ngác.
Tử Tình đi ra ngoài, nàng thở sâu mấy cái lấy bình tĩnh liền cho người gọi Hộ Phong và Hộ Vấn đến.
“Hộ Phong, huynh cho người đi các hiệu thuốc tìm mua nhân sâm thuốc bổ về, sau đó mang tới phủ thị lang nói tặng cho ông nội ta tẩm bổ. Mặt khác huynh mua một số nhân sâm quý ở Thiện Đức y quán rồi lén bỏ vào kho dược của phủ thị lang. Còn Hộ Vấn, huynh tìm nương huynh đến ta có chuyện cần nhờ bà giúp.”
Hai người Hộ Phong Hộ Vấn liếc nhìn nhau một cái liền khom lưng hô dạ một tiếng rồi quay lưng đi ra ngoài.
Lúc này Tử Dục và Tử Diệc khó hiểu rồi, Tử Diệc không nhịn được liền nói:
“Tiểu muội, muội cần gì phải mua thuốc bổ cho ông ta. Ông ta bất nhân như vậy muội còn tặng thuốc bổ cho ông ta làm gì. Chúng ta cứ coi như không có ông nội là được.”
Tử Diệc vừa nói xong thì bị Tử Dục mắng.
“Tam đệ, đệ không được nói bậy! Dù thế nào ông ta cũng là ông nội của chúng ta, đệ như vậy sẽ làm cho cha khó xử, làm cho người ngoài nhìn thấy sẽ cười chê chúng ta và còn bị buộc tội bất kính trưởng bối đấy”
Tử Diệc mím môi im lặng, xong trong mắt vẫn cường quật không muốn tuân theo.
“Đại ca, tam ca, tiểu ngũ. Muội làm như vậy là có lý do.” Tử Tình ngừng một lát mới giải thích “Cha hôm nay có hành động như vậy, với tính tình của ông nội, nếu muội đoán không sai ngày mai hay mốt gì đó ông nội nhất định sẽ tung tin đồn không tốt đối với thanh danh của cha.Mặc dù là ông nội sai, nhưng chúng ta không thể ngang nhiên chống đối. Phải biết rằng người ngoài không ai biết được nội tình, nếu chúng ta không khéo đối với thanh danh của cha và của mấy ca sẽ không tốt, có khi còn ảnh hưởng tới con đường làm quan nữa. Bởi vậy, bây giờ chúng ta phải làm cho người ngoài xem. Chúng ta tặng nhân sâm dược liệu quý qua bên đó, tạm thời có thể chặn được miệng của ông nội. Còn cái khác… chúng ta từ từ giải quyết.”
Nghe Tử Tình nói xong ba người Tử Dục Tử Diệc và Tiểu Ngũ liền nhíu mày. Tử Diệc hít sâu một hơi mới gật đầu với Tử Tình nói:
“Ca hiểu rồi, muội cứ làm theo cách của muội.”
Tử Diệc nói xong thì cúi đầu trầm mặc xoay người rời đi. Bộ dạng có vẻ hơi chán nản.
Đúng vậy, Tử Diệc đang chán nản, hắn cảm giác rằng hắn quá vọng động, không đủ bình tĩnh như đại ca, không đủ thông minh như tiểu muội, lại nóng nảy hơn tiểu ngũ. Tử Diệc thấy bản thân hắn cần phải thay đổi lại.
Thấy dáng vẻ ủ rũ của Tử Diệc, Tử Tình nhíu nhíu mày.
“Muội đừng lo lắng, tam đệ có lẽ cần có thời gian để suy nghĩ chuyện này, yên tâm, ca sẽ nói với đệ ấy.”
Tử Dục thấy dáng vẻ lo lắng của Tử Tình liền vuốt đầu Tử Tình an ủi. Nói xong liền xoay người đi theo Tử Diệc. Tiểu ngũ thấy hai ca ca đã rời đi thì cúi đầu nhìn Tử Tình một cái. Đôi môi mím chặt.
Tử Tình nhíu mày nhìn tiểu đệ của mình. Tiểu Ngũ đã lớn, cao hơn nàng gần một cái đầu. Tên tiểu tử này đang muốn nói cái gì với nàng đây chứ. Tử Tình thở dài nâng tay học theo Tử Dục vuốt vuốt tóc Tiểu Ngũ.
“Đệ trở về đọc sách đi, không có chuyện gì đâu, đừng lo.”
Tiểu Ngũ môi mấp máy nhìn Tử Tình một cái rồi gật nhẹ đầu lặng lẽ rời đi. Nhìn bóng lưng của bé có vẻ hơi chán nản thì phải.
Tử Tình lại thở dài một hơi, nàng không hiểu sao trong lòng có cái gì đó khó chịu như muốn nhảy ra ngoài. Cái cảm giác bức bối này thật không thoải mái chút nào.
…..
Một canh giờ sau, tại phòng nhỏ của Tử Tình.
Hộ Vấn Nương cung kính theo cửa sau tiến vào Cố Phủ. Chẳng mấy chốc bà đã đến phòng nhỏ của Tử Tình.
Ngồi trên ghế cao, Tử Tình vẫn còn giữ bộ dạng lạnh lùng, mày nhíu chặt, vẫy tay với Nương của Hộ Vấn nói.
“Đại nương, ta có việc cần bà làm..”
Nương của Hộ Vấn cung kính bước tới gần Tử Tình, Tử Tình liền kề tai bà nói nhỏ. Nương Hộ Vấn nghe xong liền mở to mắt kinh ngạc sau đó lia lịa gật đầu. Bà chắc giọng nói:
“Tiểu thư, người cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không làm người thất vọng.”
Tử Tình gật đầu hài lòng sau đó để bà lui ra. Thở sâu một hơi cố gắng làm cho môi nở nụ cười. Tử Tình gọi Hộ Tỷ và Hộ Tâm vào căn dặn.
“Hộ Tỷ, chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa. Hộ Tâm, đi nhà bếp nói mọi người bữa ăn chiều nay của lão gia ta sẽ đích thân làm, nói bọn họ chuẩn bị một chút.”
Hộ Tâm và Hộ Tỷ hô “dạ” một tiếng liền rời đi. Tử Tình một mình ngồi trên ghế mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng. Nàng đã nói, nàng không phải là người thích tính kế người khác, nhưng nếu động đến người nhà của nàng, nàng nhất định không để họ sống yên ổn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tử Tình bận một bộ trang phục màu tím đơn giản liền dẫn Hộ Tâm đi vào phòng bếp. Cha đang không vui, vậy nàng sẽ làm cho cha nàng vui trở lại. Nàng không muốn cha khổ sở, không muốn nhìn thấy cha đau lòng nén giọng khóc như bây giờ.
…
Trong nhà bếp, phụ liệu nấu ăn đều được chuẩn bị sẳn sàng. Tử Tình hôm nay muốn làm món đơn giản và đơn giản đó là vịt nướng, cơm nướng và cá nướng.
Đầu tiên, nàng lấy con vịt đã được mần sạch sẽ ra, bỏ phao câu, bỏ hết ruột, không ướp thêm bất cứ gia vị nào. Sau đó lấy lá sen quấn kín lại rồi dùng đất sình trét lên xung quanh con vịt rồi quăng luôn vào bếp lò đang có than hồng nóng hổi.
Tiếp đó nàng lại lấy mấy con cá được mần sạch sẽ sau đó tiếp tục lấy lá sen bao lại rồi đắp đất sình lên giống như mới làm với con vịt vậy. Xong xuôi nàng tiếp tục quăng nó vào bếp lò.
Cuối cùng là cơm. Nàng đem gạo vo sạch, sau đó sai người chặt trúc mang đến. Rửa sạch ruột trúc, Tử Tình liền cho gạo đã được vo vào, ước lượng một số nước vừa đủ, rồi lấy lá sen đậy lại phần đầu ống trúc cho kín rồi lấy đất sình trét vào xung quanh để lá sen không bị rơi ra. Tiếp theo nàng lại quấn thêm hai ba lớp lá sen nữa rồi trét thêm mấy lớp bùn nữa. Cuối cùng thì quăng luôn vào bếp than.
Làm xong Tử Tình đứng lên phủi tay vài cái. Sau đó chuẩn bị làm nước chấm.
Xung quanh, ba bốn hạ nhân của phòng bếp nhìn một loạt động tác của Tử Tình thì há hốc mồm kinh ngạc. Cho tới bây giờ bọn họ còn chưa thấy qua cách nấu ăn nào kỳ lạ như vậy đó. Cả một đám người cứ trợn mắt nhìn chòng chọc vào mấy cụt đất sình trong bếp than, trong lòng tự hỏi. “Mấy cục đất đó… liệu có thể ăn được chứ?”
Dù kinh ngạc và tò mò nhưng cả đám người không ai dám bước lên hỏi, bởi vì trước giờ Tử Tình làm việc không thích bị người khác quấy rầy.
Gần một canh giờ sau, trong không khí lẩn quẩn một mùi hương thơm phức. Tử Tìnhhíp mắt hít hít mấy cái liền nở nụ cười sai người gắp mấy cục đất trong bếp than ra.
Bửa cơm chiều ở Cố phủ.
Cố Tam cuối cùng cũng bước ra ngoài. Mặc dù trên mặt cố tỏ ra bình thản nhưng vẫn không giấu được đôi mắt đỏ heo. Cả nhà nhìn thấy nhưng không hẹn mà cùng làm bộ không có phát hiện. Lúc này một nhà đã ngồi yên vị trên ghế, nhìn trên bàn ăn thức ăn đều là cục đất đen xì, cả nhà không hiểu làm sao.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cả nhà, Tử Tình thích cười tươi rói. Nàng đắc ý cười lớn một tiếng rồi mới đứng lên. Tử Tình lấy một cái cây nhỏ sạch sẽ đã được chuẩn bị sẵn ra mạnh mẽ gõ vào cục đất đen xì trên dĩa. Bên trong, lá sen đã bị đen không còn hình dáng. Tử Tình cào cào lớp lá bị cháy ra, phút chốc, một con vịt vàng óng thơm phức bày ra trước mắt.
Cả nhà nhìn một màn này có kinh ngạc có bất ngờ. Tử Diệc không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào con vịt nướng.
Tử Tình lại tiếp tục gõ gõ mất cục đất đen xì khác, sau đó lấy cơm trong mấy đoạn trúc ra rồi cười híp mắt để vào chén cho Cố Tam và Tô thị.
“Cha, nương, đây là món cơm nướng ống trúc do con mới nghĩ ra á, cha và nương ăn thử xem có ngon hay không?”
Nhìn gương mặt tươi cười của con gái nhỏ, Cố Tam hít một hơi dài, trong lòng còn lại là cảm động. Hắn làm sao không biết con gái đây là đang muốn an ủi hắn chứ. Con gái nhỏ luôn lười động tay chân lại vào bếp nấu ăn cho cả nhà.
Cố Tam trầm mặc cúi đầu, đôi mắt thoáng cay cay.
Tử Dục và Tử Diệc trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó Tử Diệc liền cười hề hề hướng Tử Tình nói:
“Tiểu muội, cái món này có ăn được hay không nha. Ca nghe mấy người trong phòng bếp nói muội đem tấc cả thức ăn vùi hết vào sình rồi quăng vào bếp lửa cho nó tự sinh tự diệt. Muội nói, cái này thật sự có thể ăn sao?”
Tử Diệc vừa nói xong thì bị ánh mắt đầy dao găm của Tử Tình bắn lại. Nàng chu môi hùng hổ nói:
“Tam ca, nếu ca không thích vậy đừng ăn, hừ… muội không thèm cho huynh ăn nữa.”
Tử Tình bặm môi vờ tức giận định đứng lên lấy hết thức ăn không cho Tử Diệc ăn nữa.
Tử Diệc thấy Tử Tình như vậy thì nhăn nhó như sắp khóc tới nơi, ánh mắt thật đáng thương nhìn Tử Tình.
“Tiểu muội a, ca chỉ đùa thôi mà, ai aiiii… ca đùa thôi mà, đừng có lấy hết thức ăn như vậy chứ”
Tử Diệc vừa nói vừa ôm chầm lấy dĩa vịt nướng, một bộ dạng liều chết không buông.
Bầu không khí náo nhiệt này cuối cùng cũng làm Cố Tam nở nụ cười. Hắn mở miệng vờ mắng các con mấy câu rồi bắt đầu cầm đũa ăn cơm.
Tô thị cũng cười, trong mắt lóng lánh giọt nước. Bà đứng lên dùng dao nhỏ xé thịt vịt ra từng miếng nhỏ rồi gắp bỏ vào bát của Cố Tam và Tử Tình, trên mặt không giấu được vui mừng.
Cả nhà không đợi ai hối liền vội vàng cầm đũa lên nhanh nhẹ gắp thức ăn. Mùi vị mấy món nướng này quả là mới lạ và ngon miệng. Cố Tam ăn một lúc liền ba chén cơm. Còn Tử Diệc thì khoa trương hơn, một mình mà ăn gần hết hai con vịt. Cũng may Tử Tình nướng tới bảy con, nếu không thật sự không biết phải thế nào.
Đừng nói Tử Diệc, ngay cả người điềm đạm nho nhã như Tử Dục mà cũng ăn gần hết một con.
Thấy các con vui vẻ ăn uống, Cố Tam khóe mắt lại cay. Hắn đời này, sống như hiện tại thế này đã thật là hạnh phúc.
Hôm nay ở phủ thị lang lại truyền tin tới nói Cố Lão gia tử bị bệnh nặng muốn cả nhà Cố Tam về thăm ông. Nếu là chuyện khác Cố Tam có thể viện lý do công vụ bận rộn này nọ, nhưng lần này Cố Lão lại nói ông bị bệnh, “trăm sự hiếu là đầu” vì vậy nên Cố Tam chỉ có thể gọi cả nhà cùng ông ngồi xe ngựa tới phủ thị lang để thăm Cố lão gia tử.
Phủ thị lang.
Trong phòng của Cố Lão, mọi người đều bị Cố Lão đuổi hết ra ngoài chỉ để lại một nhà Cố Tam. Ngồi trên giường, Cố Lão híp mắt nhìn chằm chằm Cố Tam và Tô thị đang quỳ thỉnh an ở bên dưới. Ông hừ một tiếng rồi lạnh giọng nói:
“Cố trạng nguyên mau đứng lên a, cái lễ lớn thế này lão già ta không dám nhận. Lão già ta bây giờ vô dụng rồi, không dám nhận đại lễ của đại nhân a”
Cố Tam và Tô thị nghe xong thì sống lưng lạnh buốt. Cố Tam có chút hoảng thần vội vã cúi thấp đầu hơn nói:
“Cha, cha nói gì vậy a, con là con, hành lễ với cha là đúng rồi vì sao cha nói không dám nhận. Cha… người nói như vậy chẳng phải nói rằng con là người bất hiếu sao cha”
Cố Tam trầm mặc. Ngày trước khi hắn nghèo khó thì cha hắn tìm mọi cách buông bỏ hắn. Chính miệng ông nói cho bọn hắn tách ra rồi thì sau này sống chết mặc kệ. Vậy mà khi hắn có công danh trong người ông lại thay đổi hoàn toàn, luôn tìm cách lôi kéo hắn trở lại. Hắn một mực xa cách không muốn hợp lại với ông thì ông lại muốn hủy thanh danh của hắn. Cố Tam trong lòng phát lạnh.
Cố Lão gia tử ngồi trên giường nhưng đôi mắt vẫn lợi hại nhìn chằm chằm Cố Tam. Thấy Cố Tam một bộ dạng cứng rắn không tuân thì vô cùng tức giận, trong mắt lóe ra tia tàn nhẫn.
“Cố Tam Sinh, uổng công ta ngày xưa vất vả nuôi ngươi, bây giờ ngươi lớn rồi liền đối với lão già ta như vậy. Ta thật hối hận tại sau ngày xưa không đem ngươi đi bán.” Cố Lão gia tử dùng ánh mắt sắc bén nhìn cả nhà Cố Tam, ông nhếch miệng cười mỉa mai giọng đầy châm chọc “Lão tam, ta hôm nay nói cho ngươi biết, ta dù thế nào cũng là cha của ngươi, cho dù ngươi có làm quan to chức trọng gì thì cũng không thể lớn hơn ta được. Ngươi đời này chình là quỳ dưới gối của ta. Nếu ta vui, ngươi có thể sống thoải mái, nếu ta không vui thì một chữ hiếu đã có thể làm cho ngươi thân thân bại danh liệt.”
Cố lão nói xong liền cười lạnh, nụ cười kia làm cả nhà Tử Tình xanh mặt. Đây là uy hiếp, trắng trợn uy hiếp. Tử Tình quỳ phía sau Cố Tam thầm nắm chặt tay, đôi mắt lóe lên.
Cố Tam thẫn thờ, trong lòng như có cái gì đó vỡ vụn. mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào mắt Cố lão gia tử, Cố Tam giằng giọng nói:
“Cha, cha nói như vậy là có ý gì? Cha…”
Cố Lão nheo mắt đảo qua một nhà Cố Tam sau đó giọng nói như ra lệnh:
“Lão tam, dù gì chúng ta cũng là cha con, ta cũng không vô tình tới mức dồn ép ngươi. Bây giờ ta cũng không làm khó ngươi. Chỉ cần ngươi nghe lời ta là được.” Dừng lại một chút thấy Cố Tam một bộ dạng chưa kịp tiếp thu Cố lão híp mắt, ông nói tiếp:
“Lão Tam, ta cũng không bắt ngươi phải lấy bạc cho ta, chỉ cần ngày mai ngươi ra bên ngoài nói với mọi người rằng chủ ý dùng lương thực làm lễ vật cho hoàng đế chính là do ta dạy cho ngươi, Và còn chuyện cứu trợ ở Cửu thủy thành cũng là do ta đứng phía sau sắp xếp giúp ngươi. Chỉ cần bao nhiêu đó là được. Ta cũng không bắt ngươi phải làm cái gì khó khăn. Chúng ta dù sao vẫn là cha con, ngày xưa ngươi bệnh là ta cõng ngươi chạy mấy dặm đường để tìm đại phu. Giờ ta kêu ngươi nói một vài câu như vậy cũng không có là gì” Cố lão dừng lại nhìn Cố Tam một cái nhướng mắt hỏi “Lão tam, ngươi thấy thế nào?”
Vô sỉ! Hạ lưu!…. mụ nội nó tức chết mà. (p/s: DT: quá vô sỉ, đọc xong đoạn này tức muốn chết, muốn đánh người hết sức!!!)
Tử Tình trong lòng tức giận mắng chửi. Còn Tử Dục, Tử Diệc và Tiểu Ngũ nghe xong thì tức giận tới run người. Cả đám bốn người liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cố lão. Trong mắt không có kính trọng mà chỉ chứa đầy căm tức.
Sau một lúc yên lặng bỗng nhiên lúc này Cố Tam cười lớn, nụ cười kia có vẻ lạ lùng.
Cố Tam cười xong thì đứng phắt dậy phủi áo, ánh mắt lạnh băng không một chút tình cảm nhìn Cố lão một cái rồi quay đầu không nói một lời. Cố Tam khom lưng đỡ Tô thị đứng dậy rồi nâng tay bế Tử Tình đang quỳ ở dưới lên sau đó quay lưng một bước một bước rời khỏi.
Cố lão có vẻ bất ngờ trước hành động của Cố Tam, ông trợn mắt há mồm một lúc lâu mới phản ứng lại. Đôi tay run run chỉ vào bóng lưng Cố Tam môi mấp máy mấy cái rồi im bặt. Cố lão bị sốc vì phản ứng của Cố Tam, ông thở gấp mấy hơi liền nghẻo đầu qua một bên ngất xỉu.
Cũng làm khó cho Cố lão đã nghĩ ra được cái chủ ý này. Bởi vì ở cái kinh thành này, những phủ đệ quan gia có lão thái thái toàn bộ đều chức cao vọng trọng hoặc là người có công danh này nọ. Còn Cố lão chỉ là một lão nông dân. Mặc dù Cố Đại Sinh và Cố Tam đều làm quan nhưng Cố lão chỉ hưởng tiếng thơm được từ Cố đại, rất ít người biết rằng Cố Tam là con của ông. Mà dù có biết người ta cũng không đối với ông tôn trọng. Hôm qua lúc ông ra ngoài đi dạo thì vô tình nghe được thôn dân đang bàn tán và ca tụng Cố Tam. Cố lão trong lòng nổi lòng tham. Ông là một người ham danh tiếng, lúc đó Cố lão nghĩ nếu như những lời khen này là dành cho ông thì tốt biết mấy. Vì vậy Cố lão liền nảy ra ý tưởng để cho Cố Tam nói với mọi người ông mới là người đưa ra những ý tưởng kia.
Chỉ là Cố lão không biết rằng, việc làm hôm nay của ông đã hoàn toàn làm cho ông bị vùi xuống sình không thể nào ngoi lên được nữa.
Sau khi rời khỏi phủ thị lang, Cố Tam mặt âm trầm không nói một tiếng. Về tới Cố phủ, Cố Tam liền đi thẳng về phòng đóng cửa nhốt mình trong đó. Tất cả mọi người điều lo lắng đứng ở bên ngoài. Tử Tình bước chậm lại áp tai lên cửa, và… nàng nghe được tiếng khóc của Cố Tam. Tiếng khóc bị nén lại ở trong cổ họng, nghe thê lương, nghe chua xót.
Cố Tam giờ phút này rất đau đớn. Trước kia khi tam ca hắn chưa bị bán, lúc đó mặc dù cuộc sống có hơi khó khăn nhưng lại luôn vui vẻ, cha hắn thương yêu hắn, dạy hắn cách làm người.
Nhưng sau khi tam ca bị cha hắn cưỡng ép đem bán, trong lòng hắn liền sinh ra sợ hãi, hắn sợ một ngày nào đó cha cũng sẽ bán hắn giống như bán tam ca của hắn. Cũng vì vậy hắn luôn một bộ dạng nghe lời, không dám cãi lời cha dù một chút. Hắn luôn lừa gạt mình rằng cha hắn không muốn làm như vậy, hắn lừa gạt mình rằng cha vẫn luôn thương nhớ tam ca.
Thời gian trôi qua, hắn cứ nghĩ nỗi sợ kia đã phai nhạt, hắn nghĩ rằng cha hắn thương hắn sẽ không bao giờ mang hắn bán đi. Nhưng cho đến hôm nay, cha hắn mở miệng tiếc hận rằng tại sao ngày trước không bán hắn.
Hắn tự hỏi, hắn đối với cha đều luôn hiếu thuận, ngoại trừ từ lúc cha hắn bắt hắn phải đem con gái nhỏ đi bán tới giờ hắn mới đối với cha hắn sinh ra chút xa cách, nhưng mà hiếu đạo hắn vẫn làm tròn. Nhưng mà….
Cố Tam nghẹn ngào ngồi co ro dưới đât, vô lực dựa vào vách tường.
Tử Tình bỗng dưng nghẹn ngào rơi lệ, nàng cảm giác được cha nàng rất đau lòng, nàng hiểu được cái cảm giác đau khổ đó. Nàng đã nhìn thấy ánh mắt khát khao tình thương khi cha nhìn lão già đó, nàng thấy được cha vui vẻ khi được lão già kia quan tâm. Mặc dù cha cố gắng giấu diếm nhưng nàng vẫn nhìn ra được cha rất vui vẻ những lúc như vậy. Cũng bởi vì như vậy nên nàng mới không xuống tay với lão già đó. Nhưng hôm nay lão già kia lại nói những lời tổn thương người như vậy, nghĩ đến đó Tử Tình liền tức giận không kìm chế được.
Mắt lóe lên, Tử Tình lấy tay gạt nước mắt. Ngẩng đầu nhìn cả nhà, nương đang khóc, nhị tỷ cũng khóc, đại ca, tam ca và tiểu ngũ mắt cũng đỏ hoe. Hít một hơi dài, Tử Tình đứng thẳng dậy nhanh bước rời đi.
Tử Dục và Tử Diệc thấy bộ dạng của Tử Tình như vậy thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng bước nhanh đuổi theo. Tiểu Ngũ đứng ngẩn người một bên cũng bị Tử Diệc lôi đi. Trước cánh của đóng chặt hiện tại chỉ còn mỗi Tô thị và Tử Nương ngơ ngác.
Tử Tình đi ra ngoài, nàng thở sâu mấy cái lấy bình tĩnh liền cho người gọi Hộ Phong và Hộ Vấn đến.
“Hộ Phong, huynh cho người đi các hiệu thuốc tìm mua nhân sâm thuốc bổ về, sau đó mang tới phủ thị lang nói tặng cho ông nội ta tẩm bổ. Mặt khác huynh mua một số nhân sâm quý ở Thiện Đức y quán rồi lén bỏ vào kho dược của phủ thị lang. Còn Hộ Vấn, huynh tìm nương huynh đến ta có chuyện cần nhờ bà giúp.”
Hai người Hộ Phong Hộ Vấn liếc nhìn nhau một cái liền khom lưng hô dạ một tiếng rồi quay lưng đi ra ngoài.
Lúc này Tử Dục và Tử Diệc khó hiểu rồi, Tử Diệc không nhịn được liền nói:
“Tiểu muội, muội cần gì phải mua thuốc bổ cho ông ta. Ông ta bất nhân như vậy muội còn tặng thuốc bổ cho ông ta làm gì. Chúng ta cứ coi như không có ông nội là được.”
Tử Diệc vừa nói xong thì bị Tử Dục mắng.
“Tam đệ, đệ không được nói bậy! Dù thế nào ông ta cũng là ông nội của chúng ta, đệ như vậy sẽ làm cho cha khó xử, làm cho người ngoài nhìn thấy sẽ cười chê chúng ta và còn bị buộc tội bất kính trưởng bối đấy”
Tử Diệc mím môi im lặng, xong trong mắt vẫn cường quật không muốn tuân theo.
“Đại ca, tam ca, tiểu ngũ. Muội làm như vậy là có lý do.” Tử Tình ngừng một lát mới giải thích “Cha hôm nay có hành động như vậy, với tính tình của ông nội, nếu muội đoán không sai ngày mai hay mốt gì đó ông nội nhất định sẽ tung tin đồn không tốt đối với thanh danh của cha.Mặc dù là ông nội sai, nhưng chúng ta không thể ngang nhiên chống đối. Phải biết rằng người ngoài không ai biết được nội tình, nếu chúng ta không khéo đối với thanh danh của cha và của mấy ca sẽ không tốt, có khi còn ảnh hưởng tới con đường làm quan nữa. Bởi vậy, bây giờ chúng ta phải làm cho người ngoài xem. Chúng ta tặng nhân sâm dược liệu quý qua bên đó, tạm thời có thể chặn được miệng của ông nội. Còn cái khác… chúng ta từ từ giải quyết.”
Nghe Tử Tình nói xong ba người Tử Dục Tử Diệc và Tiểu Ngũ liền nhíu mày. Tử Diệc hít sâu một hơi mới gật đầu với Tử Tình nói:
“Ca hiểu rồi, muội cứ làm theo cách của muội.”
Tử Diệc nói xong thì cúi đầu trầm mặc xoay người rời đi. Bộ dạng có vẻ hơi chán nản.
Đúng vậy, Tử Diệc đang chán nản, hắn cảm giác rằng hắn quá vọng động, không đủ bình tĩnh như đại ca, không đủ thông minh như tiểu muội, lại nóng nảy hơn tiểu ngũ. Tử Diệc thấy bản thân hắn cần phải thay đổi lại.
Thấy dáng vẻ ủ rũ của Tử Diệc, Tử Tình nhíu nhíu mày.
“Muội đừng lo lắng, tam đệ có lẽ cần có thời gian để suy nghĩ chuyện này, yên tâm, ca sẽ nói với đệ ấy.”
Tử Dục thấy dáng vẻ lo lắng của Tử Tình liền vuốt đầu Tử Tình an ủi. Nói xong liền xoay người đi theo Tử Diệc. Tiểu ngũ thấy hai ca ca đã rời đi thì cúi đầu nhìn Tử Tình một cái. Đôi môi mím chặt.
Tử Tình nhíu mày nhìn tiểu đệ của mình. Tiểu Ngũ đã lớn, cao hơn nàng gần một cái đầu. Tên tiểu tử này đang muốn nói cái gì với nàng đây chứ. Tử Tình thở dài nâng tay học theo Tử Dục vuốt vuốt tóc Tiểu Ngũ.
“Đệ trở về đọc sách đi, không có chuyện gì đâu, đừng lo.”
Tiểu Ngũ môi mấp máy nhìn Tử Tình một cái rồi gật nhẹ đầu lặng lẽ rời đi. Nhìn bóng lưng của bé có vẻ hơi chán nản thì phải.
Tử Tình lại thở dài một hơi, nàng không hiểu sao trong lòng có cái gì đó khó chịu như muốn nhảy ra ngoài. Cái cảm giác bức bối này thật không thoải mái chút nào.
…..
Một canh giờ sau, tại phòng nhỏ của Tử Tình.
Hộ Vấn Nương cung kính theo cửa sau tiến vào Cố Phủ. Chẳng mấy chốc bà đã đến phòng nhỏ của Tử Tình.
Ngồi trên ghế cao, Tử Tình vẫn còn giữ bộ dạng lạnh lùng, mày nhíu chặt, vẫy tay với Nương của Hộ Vấn nói.
“Đại nương, ta có việc cần bà làm..”
Nương của Hộ Vấn cung kính bước tới gần Tử Tình, Tử Tình liền kề tai bà nói nhỏ. Nương Hộ Vấn nghe xong liền mở to mắt kinh ngạc sau đó lia lịa gật đầu. Bà chắc giọng nói:
“Tiểu thư, người cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không làm người thất vọng.”
Tử Tình gật đầu hài lòng sau đó để bà lui ra. Thở sâu một hơi cố gắng làm cho môi nở nụ cười. Tử Tình gọi Hộ Tỷ và Hộ Tâm vào căn dặn.
“Hộ Tỷ, chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa. Hộ Tâm, đi nhà bếp nói mọi người bữa ăn chiều nay của lão gia ta sẽ đích thân làm, nói bọn họ chuẩn bị một chút.”
Hộ Tâm và Hộ Tỷ hô “dạ” một tiếng liền rời đi. Tử Tình một mình ngồi trên ghế mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng. Nàng đã nói, nàng không phải là người thích tính kế người khác, nhưng nếu động đến người nhà của nàng, nàng nhất định không để họ sống yên ổn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tử Tình bận một bộ trang phục màu tím đơn giản liền dẫn Hộ Tâm đi vào phòng bếp. Cha đang không vui, vậy nàng sẽ làm cho cha nàng vui trở lại. Nàng không muốn cha khổ sở, không muốn nhìn thấy cha đau lòng nén giọng khóc như bây giờ.
…
Trong nhà bếp, phụ liệu nấu ăn đều được chuẩn bị sẳn sàng. Tử Tình hôm nay muốn làm món đơn giản và đơn giản đó là vịt nướng, cơm nướng và cá nướng.
Đầu tiên, nàng lấy con vịt đã được mần sạch sẽ ra, bỏ phao câu, bỏ hết ruột, không ướp thêm bất cứ gia vị nào. Sau đó lấy lá sen quấn kín lại rồi dùng đất sình trét lên xung quanh con vịt rồi quăng luôn vào bếp lò đang có than hồng nóng hổi.
Tiếp đó nàng lại lấy mấy con cá được mần sạch sẽ sau đó tiếp tục lấy lá sen bao lại rồi đắp đất sình lên giống như mới làm với con vịt vậy. Xong xuôi nàng tiếp tục quăng nó vào bếp lò.
Cuối cùng là cơm. Nàng đem gạo vo sạch, sau đó sai người chặt trúc mang đến. Rửa sạch ruột trúc, Tử Tình liền cho gạo đã được vo vào, ước lượng một số nước vừa đủ, rồi lấy lá sen đậy lại phần đầu ống trúc cho kín rồi lấy đất sình trét vào xung quanh để lá sen không bị rơi ra. Tiếp theo nàng lại quấn thêm hai ba lớp lá sen nữa rồi trét thêm mấy lớp bùn nữa. Cuối cùng thì quăng luôn vào bếp than.
Làm xong Tử Tình đứng lên phủi tay vài cái. Sau đó chuẩn bị làm nước chấm.
Xung quanh, ba bốn hạ nhân của phòng bếp nhìn một loạt động tác của Tử Tình thì há hốc mồm kinh ngạc. Cho tới bây giờ bọn họ còn chưa thấy qua cách nấu ăn nào kỳ lạ như vậy đó. Cả một đám người cứ trợn mắt nhìn chòng chọc vào mấy cụt đất sình trong bếp than, trong lòng tự hỏi. “Mấy cục đất đó… liệu có thể ăn được chứ?”
Dù kinh ngạc và tò mò nhưng cả đám người không ai dám bước lên hỏi, bởi vì trước giờ Tử Tình làm việc không thích bị người khác quấy rầy.
Gần một canh giờ sau, trong không khí lẩn quẩn một mùi hương thơm phức. Tử Tìnhhíp mắt hít hít mấy cái liền nở nụ cười sai người gắp mấy cục đất trong bếp than ra.
Bửa cơm chiều ở Cố phủ.
Cố Tam cuối cùng cũng bước ra ngoài. Mặc dù trên mặt cố tỏ ra bình thản nhưng vẫn không giấu được đôi mắt đỏ heo. Cả nhà nhìn thấy nhưng không hẹn mà cùng làm bộ không có phát hiện. Lúc này một nhà đã ngồi yên vị trên ghế, nhìn trên bàn ăn thức ăn đều là cục đất đen xì, cả nhà không hiểu làm sao.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cả nhà, Tử Tình thích cười tươi rói. Nàng đắc ý cười lớn một tiếng rồi mới đứng lên. Tử Tình lấy một cái cây nhỏ sạch sẽ đã được chuẩn bị sẵn ra mạnh mẽ gõ vào cục đất đen xì trên dĩa. Bên trong, lá sen đã bị đen không còn hình dáng. Tử Tình cào cào lớp lá bị cháy ra, phút chốc, một con vịt vàng óng thơm phức bày ra trước mắt.
Cả nhà nhìn một màn này có kinh ngạc có bất ngờ. Tử Diệc không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào con vịt nướng.
Tử Tình lại tiếp tục gõ gõ mất cục đất đen xì khác, sau đó lấy cơm trong mấy đoạn trúc ra rồi cười híp mắt để vào chén cho Cố Tam và Tô thị.
“Cha, nương, đây là món cơm nướng ống trúc do con mới nghĩ ra á, cha và nương ăn thử xem có ngon hay không?”
Nhìn gương mặt tươi cười của con gái nhỏ, Cố Tam hít một hơi dài, trong lòng còn lại là cảm động. Hắn làm sao không biết con gái đây là đang muốn an ủi hắn chứ. Con gái nhỏ luôn lười động tay chân lại vào bếp nấu ăn cho cả nhà.
Cố Tam trầm mặc cúi đầu, đôi mắt thoáng cay cay.
Tử Dục và Tử Diệc trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó Tử Diệc liền cười hề hề hướng Tử Tình nói:
“Tiểu muội, cái món này có ăn được hay không nha. Ca nghe mấy người trong phòng bếp nói muội đem tấc cả thức ăn vùi hết vào sình rồi quăng vào bếp lửa cho nó tự sinh tự diệt. Muội nói, cái này thật sự có thể ăn sao?”
Tử Diệc vừa nói xong thì bị ánh mắt đầy dao găm của Tử Tình bắn lại. Nàng chu môi hùng hổ nói:
“Tam ca, nếu ca không thích vậy đừng ăn, hừ… muội không thèm cho huynh ăn nữa.”
Tử Tình bặm môi vờ tức giận định đứng lên lấy hết thức ăn không cho Tử Diệc ăn nữa.
Tử Diệc thấy Tử Tình như vậy thì nhăn nhó như sắp khóc tới nơi, ánh mắt thật đáng thương nhìn Tử Tình.
“Tiểu muội a, ca chỉ đùa thôi mà, ai aiiii… ca đùa thôi mà, đừng có lấy hết thức ăn như vậy chứ”
Tử Diệc vừa nói vừa ôm chầm lấy dĩa vịt nướng, một bộ dạng liều chết không buông.
Bầu không khí náo nhiệt này cuối cùng cũng làm Cố Tam nở nụ cười. Hắn mở miệng vờ mắng các con mấy câu rồi bắt đầu cầm đũa ăn cơm.
Tô thị cũng cười, trong mắt lóng lánh giọt nước. Bà đứng lên dùng dao nhỏ xé thịt vịt ra từng miếng nhỏ rồi gắp bỏ vào bát của Cố Tam và Tử Tình, trên mặt không giấu được vui mừng.
Cả nhà không đợi ai hối liền vội vàng cầm đũa lên nhanh nhẹ gắp thức ăn. Mùi vị mấy món nướng này quả là mới lạ và ngon miệng. Cố Tam ăn một lúc liền ba chén cơm. Còn Tử Diệc thì khoa trương hơn, một mình mà ăn gần hết hai con vịt. Cũng may Tử Tình nướng tới bảy con, nếu không thật sự không biết phải thế nào.
Đừng nói Tử Diệc, ngay cả người điềm đạm nho nhã như Tử Dục mà cũng ăn gần hết một con.
Thấy các con vui vẻ ăn uống, Cố Tam khóe mắt lại cay. Hắn đời này, sống như hiện tại thế này đã thật là hạnh phúc.