Một ngày sau, bọn họ rốt cuộc đuổi tới gần vực thẳm, Minh Phong thông qua Lam Việt đã sớm biết bọn họ đang đánh nhau. Ba người tuy bị vây vào thế hạ phong, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không gặp nguy hiểm quá lớn.
“Nhóc con, chốc nữa tới đó thì tránh xa vực thẳm một chút, trong khu vực vực thẳm không thể sử dụng nguyên tố ma pháp. Vì thế một khi rơi vào vực sâu, cho dù là ta cũng không cứu ngươi được.”
“Hảo.”
Minh Phong đương nhiên nghe lời, trong tay cậu còn ôm đứa nhỏ a.
“Quỷ hút máu tới lần này là Âu Lợi, một trong tuyệt thế cao thủ của tộc quỷ hút máu, thực lực của hắn tuy kém hơn ta nhưng cũng không chênh lệch quá lớn, bọn Phong Báo hợp lực chiến đấu hẳn đã tiêu hao không ít năng lượng của hắn.
Hẳn tốn nhiều năng lượng hơn số ta dùng để mang các ngươi bay tới đây. Vì thế, cuộc chiến này ta nắm chắc phần thắng.
Có điều, làm ta lo lắng là mấy tiểu tử kia, ta đoán khẳng định biện pháp các ngươi đề cao thực lực nhân loại đã bị quỷ hút máu biết.
Bọn nó không cho phép chuyện này phát sinh, vì thế mục đích Âu Lợi tới lần này là cả nhà các ngươi.
Bọn họ sở dĩ không động thủ trong bộ lạc vì có sự tồn tại của ta, vì thế mới dẫn các ngươi tới đây.
Hiện giờ có ta ở đây, hắn biết chuyện không thành có thể sẽ liều mạng chịu một kích của ta để giết một trong số các ngươi, ngươi chính là người yếu nhất, cũng là người có kinh nghiệm chiến đấu ít nhất, còn ôm đứa nhỏ, đến lúc đó nhất định phải cẩn thận.”
“Ân.”
Minh Phong cảm giác dự cảm bất an trong lòng mình ngày càng mạnh.
Buông Minh Phong cùng Bội La ở một nơi cách cuộc chiến khá xa, Lý Tư xông tới chiến đấu với Âu Lợi.
Đáng tiếc là ba người Phong Báo bị Âu Lợi ép tới gần vực thẳm.
Hiện giờ Lý Tư tới đây, tuy ba người thoát khỏi cuộc chiến, nhưng Âu Lợi cứ ngăn cản nên không thể rời khỏi vị trí nguy hiểm này, còn ở gần vực sâu thì đại biểu bọn họ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Minh Phong hết sức chăm chú quan sát chiến trường.
Âu Lợi vốn đã không phải đối thủ của Lý Tư, chính là Lý Tư có chút trói buộc vì ba người đang bị dồn sát mép vực thẳm, bất quá Âu Lợi còn phải phân ra một phần tinh lực ngăn cản ba người, vì thế cân đo đong đếm thì phần thắng nghiêng về phía Lý Tư.
Tình hình đối với Âu Lợi càng lúc càng bất lợi, vài lần hắn suýt chút nữa bị thương dưới tay Lý Tư.
Minh Phong thấy rất rõ, Âu Lợi đã bắt đầu có ý định chạy trốn. Lúc này càng phải đề phòng hơn.
Bọn Phong Hổ nói thế nào cũng có ba người, còn bên này tuy có hai người nhưng Bội La hoàn toàn không có tác dụng, hơn nữa mình còn là người có thực lực yếu nhất trong đám, nếu thật sự như Lý Tư nói, Âu Lợi nếu muốn liều mạng hủy diệt một người, thì đó khẳng định là mình.
Nghĩ tới đây, Minh Phong không khỏi có chút hối hận vì mang Bội La đi cùng, cậu vốn muốn giao Bội La cho Khải Nhĩ chăm sóc, chính là lúc ấy không biết vì sao lại hoảng sợ ôm chặt lấy Bội La.
Nhất thời xúc động áp chế đi suy nghĩ đó, trực tiếp đưa Bội La tới trường hợp nguy hiểm này.
Nghĩ đến đây, Minh Phong có ý muốn rời xa chiến trường—— mặc dù hiện giờ cậu cũng cách chiến trường rất xa.
Lúc này, Âu Lợi đang giao chiến với Lý Tư tung ra một chiêu ngoan độc, phóng lưỡi dao gió về phía Lý Tư, sau đó vọt khỏi chiến trường, lao về phía Minh Phong.
Tốc độ của Âu Lợi không biết nhanh hơn Phong Hổ bao nhiêu lần, trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn không còn bao xa.
“Tường đất! Khiên lửa! Biển lửa!”
Một hơi toàn lực phóng ra hai ma pháp phòng ngự cực mạnh, lại thả ra ma pháp công kích hệ hỏa diện tích rộng mới luyện thành không lâu.
Công kích ma pháp mới luyện thành căn bản không đủ gãi ngứa cho một thân chiến sĩ như Âu Lợi. Nhưng mà, Minh Phong am hiểu nhất, luyện tốt nhất chính là hai ma pháp phòng ngự đã tạo thành chút phiền toái cho Âu Lợi, làm hắn lộ ra nụ cười dữ tợn—— một kích của hắn thế nhưng chỉ phá được một tầng ma pháp!
Vốn nghĩ có thể giết Minh Phong trong một kích, Âu Lợi không khỏi sửng sốt, chính là phút sửng sốt này làm Minh Phong tranh thủ được một cơ hội sống sót: “Khiên lửa! Tường đất!” Lại bỏ thêm hai tầng phòng ngự.
Phía sau ma pháp của Lý Tư đã phóng tới trước mắt, Âu Lợi không thể tránh được.
Chính là, cho dù vậy, Âu Lội vẫn không muốn buông tha. Hắn vận đấu khí, ôm tường đất đang vây quanh Minh Phong nhảy tới bên cạnh vực thẳm, ném Minh Phong vào đó sau đó xoay người bỏ trốn mất dạng.
“Không——” Phong Hổ trơ mắt nhìn Minh Phong bị ném vào vực sâu, thống khổ gào lên, định chạy tới nhưng lại bị song thân giữ chặt. Phong Báo cùng Lạc Âu không phải không thống khổ, chỉ là kinh nghiệm từng trải làm bọn họ bảo trì được lý trí, hơn nữa, đã mất đi Minh Phong, bọn họ không muốn mất cả Phong Hổ!
Âu Lợi đang thối lui ra sau, mặc dù có chút chật vật nhưng lại vô cùng đắc ý. Hắn sớm đã điều tra được, tất cả thay đổi đều bắt nguồn từ nam nhân trẻ tuổi bị hất vào vực sâu kia, tuy không thể giết cả nhà Phong Báo, nhưng có thể giết ngọn nguồn mọi việc thì nhiệm vụ lần này đã thành công.
Lý Tư truy ở phía sau Âu Lợi, trong lòng thực tự trách, Âu Lợi căn bản không phải đối thủ của hắn, chính là hắn vẫn không thể cản được! Minh Phong đã không thể cứu, như vậy, Âu Lợi nhất định phải chết!
Vừa tiến vào phạm vi vực sâu, sức mạnh nguyên tố lập tức tán đi, ma pháp phòng ngự bao bây Minh Phong cũng biến mất. Vừa rồi thông qua cảm giác cậu biết mình đã rơi vào vực thẳm: “Trong vực vẫn có thể vận dụng nội lực! Ta sẽ trở về.”
Vội vàng nói một câu vào tai Bội La, Minh Phong nắm lấy Bội La, dùng sức phóng Bội La về phía Phong Hổ. Bản thân cậu thì càng nhanh chóng rơi thẳng xuống vực.
Bên tai truyền tới tiếng gào thét tâm tê liệt phế của Phong Hổ.
Cảm giác bất an từ lúc Phong Hổ nhận được nhiệm vụ này hiện giờ đã không còn.
Minh Phong yên tâm, xem ra lần này là mình gặp không may a. Cũng tốt, ít nhất người mình xem trọng cũng không bị thương.
Biết mình bị ném vào vực thẳm, Minh Phong ngược lại lại khá tỉnh táo.
Lúc ma pháp phòng ngự tiêu thất, Minh Phong đã biết nguyên tố ma pháp không thể dùng, hơn nữa phạm vi vực thẳm cũng không có nguyên tố tồn tại, theo bản năng vận nội lực, kết quả kinh hỉ phát hiện vẫn còn sử dụng được!
Minh Phong vội vàng nói chuyện này cho Bội La biết, sau đó ném Bội La về hướng Phong Hổ.
Cậu tin Bội La sẽ nói chuyện cho Phong Hổ—— nội lực mặc dù không thể sánh bằng đấu khí về phương diện lực sát thương, nhưng nhiều phương diện khác lại có công dụng đấu khí không có. Nội lực đã vượt qua cảnh giới tiên thiên thì lại càng có uy lực vô cùng.
Tộc độ rơi xuống giảm dần, nhưng bên dưới vẫn là một mảnh tối đen sâu không thấy đáy, căn bản không thể phán đoán độ sâu.
Cảm giác như tiến vào túi không gian, Minh Phong nhớ rõ trong túi không gian hình như có một thứ—— dù?!
Đúng vậy, chính là dù.
Bội La sớm biết vực thẳm này nằm cạnh lãnh địa nhân loại, vì thế để phòng ngừa, lúc Minh Phong rời khỏi căn cứ để tới bộ lạc, Bội La đã nhét dù vào túi không gian.
Không ngờ hiện giờ thật sự phải dùng tới, thật không biết nói Bội La phòng ngừa chu đáo hay miệng quạ đen nữa.
Đeo dù lên lưng, bung ra—— trên người siết chặt, tán dù mở rộng. Tốc độ rơi xuống lập tức giảm mạnh, lơ lửng chầm chậm bay xuống dưới.
Minh Phong phán đoán vực thẳm này sâu ít nhất cũng mất ngàn thước, tuy cậu có dù cùng nội lực bảo vệ cơ thể, chính là lúc tiếp đất vẫn không chịu nổi chấn động, ngất đi.
Không biết qua bao lâu, Minh Phong tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là xem xét khắp nơi, phát hiện chính mình tựa hồ không hề di động, xung quanh cũng không có sinh vật gì.
Cởi dù ra, một lần nữa nhét nó vào túi không gian.
Minh Phong phát hiện mình đang đứng trên một khoảng đất rất rộng lớn, chính là không có đường leo lên. Vách đá mấy ngàn thước, ai có thể leo nổi a.
Tuy nói lúc rớt xuống có chút chấn động nhưng trên người cũng không bị thương tổn quá lớn, cũng không bị nội thương.
Điểm này làm Minh Phong thực cao hứng, ở nơi xa lạ này có gì tốt hơn cơ thể khỏe mạnh chứ?
Ngẩng đầu nhìn lên căn bản không thấy được không trung, Minh Phong siết chặt nắm tay—— mình nhất định phải trở về!
Ánh mắt dần dần thích ứng với bóng tối ở nơi này, Minh Phong cũng bắt đầu thấy được vị trí và hoàn cảnh của mình lúc này.
Cậu rơi xuống gần một dòng suối cũng khá lớn, xung quanh là những loại thực vật chưa thấy bao giờ. Quá tối, cậu không nhìn được nước suối có màu gì, cũng không biết trong nước có thứ gì hay không.
Minh Phong cẩn thận nằm sấp xuống, thu lại hơi thở. Chung quanh thực im lặng, chỉ có một ít côn trùng kêu vang cùng tiếng hít thở và âm thanh đi lại, nghĩ lại lúc nãy mình hôn mê cũng không bị thương tổn, có nghĩa nơi này tạm thời an toàn.
Minh Phong dần dần thả lỏng, thật cẩn thận đứng dậy, tận lực không phát ra tiếng vang.
Bụng hơi đói, Minh Phong lấy dịch dinh dưỡng trong túi không gian uống cạn một bình—— tuy không muốn uống, chính là so với đám thực vật tản ra hương khí mê người thì dịch dinh dưỡng an toàn hơn. Đối với Minh Phong lúc này, cái gì cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất là phải sống sót, sau đó trở lại mặt đất, trở lại bên người thân nhân.
Minh Phong ngẩng đầu, nhìn không trung tối đen không có một tia sáng. Nghĩ tới phản ứng của Phong Hổ cùng Bội La khi mình rơi xuống. Những người khác cậu không lo lắng lắm, thế giới này mọi người đã quen với cảm giác mất đi thân nhân. Phong Hổ hẳn sẽ không tốt nhưng mình đã nói cho Bội La biết nơi này có thể sử dụng nội lực, hơn nữa Bội La cũng biết trong túi không gian có dù, chỉ cần còn một tia hi vọng Bội La sẽ không từ bỏ. Chính là hi vọng mọi người có thể ngăn cản Phong Hổ nhảy xuống tìm mình. Về phần Bội La, ngược lại chính là đối tượng Minh Phong lo lắng nhất, nếu xác định mình tử vong—— nghĩ tới phản ứng của Bội La, trong lòng Minh Phong lại căng thẳng.
Sống sót! Mặc kệ thế nào cũng phải sống sót!
Một chốc sau khi uống dịch dinh dưỡng, Minh Phong liền cảm giác cảm giác đói khát biến mất không còn tung tích, cả người tràn đầy sức sống. Minh Phong lẳng lặng ngồi dưới đất, không dám động cũng không dám di chuyển. Trong hoàn cảnh âm u lạ lẫm này, hành động lỗ mãng có thể trả giá bằng tính mạng mình.
Nghĩ lại tốc độ cũng thời gian mình rơi xuống, vực sâu này cách mặt đất không dưới vạn thước, gần trung tâm tinh cầu như vậy mà độ ấm cũng không cao, Minh Phong thực sự không khỏi cảm thán đây đúng là một nơi kì diệu. Chính mình rơi từ một nơi cao như vậy lại chỉ bị chấn động chứ không có thương tổn gì lớn, thật sự là may mắn a. Không biết này có thể tính là điềm lành hay không a?
Điềm lành?
Minh Phong âm thầm tự giễu, mình từ lúc nào đã bắt đầu tin tưởng mấy thứ này? Xem ra cuộc sống hạnh phúc gần đây đã làm tính tình mình mềm yếu đi. Nội lực lặng lẽ vận chuyển một vòng, đầu óc thanh tỉnh không ít, ánh mắt đen láy thâm thúy một lần nữa lóe sáng hàn quang lạnh băng.
Minh Phong lặng lẽ dùng cảm giác xem xét xung quanh, nếu không bị lực tinh thần cường đại khác lừa gạt thì xung quanh nơi này tựa hồ không có sinh vật lớn. Cho dù như vậy, Minh Phong cũng không di chuyển, nơi này có dòng suối, thường thường xung quanh nguồn nước sẽ tụ tập một ít động vật. Nếu nước nơi này không có vấn đề, Minh Phong hoàn toàn có thể chờ ở đây, chờ đợi đám động vật tới uống nước, thông qua chúng nó mà lý giải tình huống nơi này.
Sau đó, Minh Phong mẫn cảm phát hiện từ một nơi rất xa truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, theo âm thanh phán đoán là một sinh vật dùng hai chân đi đường, hơn nữa hình thể không lớn.
Chỉ chốc lát sau, một điểm sáng nhỏ di động tới đây, theo khoảng cách ngày càng rút ngắn, Minh Phong thông qua chút ánh sáng kia có thể thấy rõ đối phương.
Đang đi tới là một sinh vật có diện mạo rất kì lạ. Thân hình cao khoảng một thước, trên người bao phủ một tầng lông mỏng, bên hông quấn thứ gì đó như lá cây—— biết mặc quần áo, tuy quần áo này đơn sơ tới cực điểm, thuyết minh sinh vật này có trí tuệ, nếu không quá tàn bạo thì hẳn có thể câu thông—— quả thật là đứng thẳng đi đường, tứ chi ngắn nhỏ, bụng rất lớn, giống như bụng bia hoặc phụ nữ có thai ấy. Diện mạo thực xấu, lổ tai lớn, trán rộng, trên mặt có vài nếp nhăn thật sâu, mắt thật lớn, cằm lại nhọn, miệng lớn, răng nanh hơi nhô ra, nhưng không quá nhọn, điểm này thuyết minh nó không phải sinh vật chỉ ăn thịt, điều này làm Minh Phong thở phào.
Điểm kì quái nhất của loại sinh vật này là trên trán nó có hai cái râu, trên đỉnh râu là một quả cầu nhỏ, mà quả cầu này đang phát sáng. Ánh sáng Minh Phong nhìn thấy chính là vật nhỏ này chiếu ra.
Minh Phong phát hiện móng vuốt của sinh vật nhỏ bé này rất sắc bén, móng tay thật dài dưới ánh sáng của quả cầu nhỏ lóe lên hàn quang trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cơ thể đầy cơ bắp——
Ngay lúc Minh Phong đang phán đoán độ uy hiếp của sinh vật này, suy nghĩ xem lúc nó rời đi có nên lén theo sau hay không, nhưng vật nhỏ dường như cảm giác được gì đó, nó đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt to lạ tường cứ vậy cùng đối diện với ánh mắt đen láy của Minh Phong.
Trong khoảng thời gia ngắn, song phương đều ngây ngẩn.
Vật nhỏ chớp chớp mắt, tựa hồ đang xác nhận xem mình có nhìn nhầm hay không. Minh Phong thì lại lo lắng xem mình nên làm gì bây giờ, vừa rồi hình như không nên nhìn chằm chằm nó như vậy, bởi vì có vài loại sinh vật rất mẫn cảm, cứ nhìn chằm chằm sẽ bị phát hiện ngay, a a, xem ra kinh nghiệm chiến đấu của mình thực sự quá kém a, bất quá nói ra thì, đối phương nhìn thấy mình cũng có vẻ rất kinh ngạc a, ngay cả tư thế phòng ngự cũng không có, xem ra kinh nghiệm cũng không tốt lắm. (Linh: lau mồ hôi… hai con gà mờ!)
Lúc Minh Phong đang nghĩ này nọ, đối phương có phản ứng.
Vật nhỏ búng người ra sau một cái, chậc, nhảy thật là xa a.
Minh Phong đánh giá: sức bật không tồi!
Minh Phong cảnh giác nhìn nó, tuy không còn ma pháp, nhưng nội lực đột quá thiên tiên chi cảnh cũng không phải dễ đối phó!
Ngay lúc không khí khẩn trương tới cực điểm, miệng đối phương hơi hé ra, Minh Phong đã làm tốt chuẩn bị né tránh.
—— “A a a, có thứ kì quái a!” Kêu xong, vật nhỏ không hề quay đầu lại một lần, chạy mất tiêu.
Minh Phong bị vật nhỏ hét một hơi hoảng hồn, lúc lấy lại tinh thần thì chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của đối phương ở xa xa.
Thực không biết nói gì!
Minh Phong bó tay nhìn bóng dáng nhỏ bé ở xa xa, quyết định làm theo kế hoạch, lén đi theo sau.
Bất quá—— thứ kì quái? Là cậu sao?
Chẳng lẽ lần trước cậu lập bẫy hại Bội La bị kêu là thứ gì đó nên giờ bị báo ứng?
Miên man suy nghĩ một chút, Minh Phong lấy lại tinh thần, tận lực dấu diếm hành tung đuổi theo đối phương. Mãi sau đó cậu mới phản ứng lại, vật nhỏ kia hình như nói ngôn ngữ Trung Quốc.
Minh Phong nhíu mi, tinh cầu này thực kì quái a, bọn Phong Hổ nói cũng là ngôn ngữ Trung Quốc, mà giờ, sinh vật trong vực thẳm có quan hệ cực kì xa xôi với nhân loại cư nhiên cũng nói tiếng Trung?! Này không phải rất kì quái sao?
Địa hình nơi này cùng mặt đất không sai biệt lắm, bất quá thực vật nơi này có vẻ lùn hơn. Có vẻ liên quan tới trọng lực, Minh Phong vừa tới nơi này đã nhận ra, lực hấp dẫn ở đây lớn gấp hai lần mặt đất. Nếu không có nội lực chống đỡ, muốn đuổi theo vật nhỏ này cậu quả thật có chút cố sức.
Chỉ chốc lát sau, vật nhỏ chợt lóe ở một tảng đá, sau đó biến mất. Minh Phong cẩn thận đi tới, phát hiện nơi nó biến mất có một cửa hang, không lớn, nếu cậu muốn vào phải nằm bò xuống mới được.
Minh Phong đương nhiên không tùy tiện tiến vào—— như vậy rất nguy hiểm, ai biết bên trong có thứ gì, hơn nữa cơ thể bị gò bó trong hang động chật hẹp như vậy, cậu không phải là cá nằm trên thớt mặc người ta chặt chém sao?
Nhìn nhìn xung quanh, Minh Phong chọn một gốc cây khá cao lớn, có thể che khuất mình để ẩn núp. Loại thực vật này cũng không phải cổ thụ, ân, là cỏ. Đúng, là một cây cỏ dại túy ý thấy trên mặt đất phóng đại mấy chục lần, cao cỡ ba thước. Nhưng loại cỏ này không phải màu xanh biếc, tuy trong bóng đêm không thể nhìn ra nó có màu gì, nhưng tuyệt đối không phải màu xanh, Minh Phong có thể khẳng định.
Nơi này thật kì quái, cây cối bình thường không cao quá hai thước, mà cỏ lại còn cao hơn cả cây cối.
Minh Phong cẩn thận ném một tảng đá nhỏ vào bụi cỏ, không phản ứng. Lúc này Minh Phong mới cẩn thận chui vào—— không có biện pháp, ai biết trong đám cỏ kì quái này có nguy hiểm gì không chứ.
Đi tới gần mới phát hiện đám cỏ này cũng không phải hoàn toàn vô hại, lá cây của nó sắc bén như lưỡi dao, hơn nữa còn không biết có độc hay không. Minh Phong bó tay nhìn đám cỏ này, chẳng lẽ tinh cầu này không có thứ gì vô hại sao? Thứ nào cũng có tính công kích hết a?
Hoàn Chương 22.
Một ngày sau, bọn họ rốt cuộc đuổi tới gần vực thẳm, Minh Phong thông qua Lam Việt đã sớm biết bọn họ đang đánh nhau. Ba người tuy bị vây vào thế hạ phong, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không gặp nguy hiểm quá lớn.
“Nhóc con, chốc nữa tới đó thì tránh xa vực thẳm một chút, trong khu vực vực thẳm không thể sử dụng nguyên tố ma pháp. Vì thế một khi rơi vào vực sâu, cho dù là ta cũng không cứu ngươi được.”
“Hảo.”
Minh Phong đương nhiên nghe lời, trong tay cậu còn ôm đứa nhỏ a.
“Quỷ hút máu tới lần này là Âu Lợi, một trong tuyệt thế cao thủ của tộc quỷ hút máu, thực lực của hắn tuy kém hơn ta nhưng cũng không chênh lệch quá lớn, bọn Phong Báo hợp lực chiến đấu hẳn đã tiêu hao không ít năng lượng của hắn.
Hẳn tốn nhiều năng lượng hơn số ta dùng để mang các ngươi bay tới đây. Vì thế, cuộc chiến này ta nắm chắc phần thắng.
Có điều, làm ta lo lắng là mấy tiểu tử kia, ta đoán khẳng định biện pháp các ngươi đề cao thực lực nhân loại đã bị quỷ hút máu biết.
Bọn nó không cho phép chuyện này phát sinh, vì thế mục đích Âu Lợi tới lần này là cả nhà các ngươi.
Bọn họ sở dĩ không động thủ trong bộ lạc vì có sự tồn tại của ta, vì thế mới dẫn các ngươi tới đây.
Hiện giờ có ta ở đây, hắn biết chuyện không thành có thể sẽ liều mạng chịu một kích của ta để giết một trong số các ngươi, ngươi chính là người yếu nhất, cũng là người có kinh nghiệm chiến đấu ít nhất, còn ôm đứa nhỏ, đến lúc đó nhất định phải cẩn thận.”
“Ân.”
Minh Phong cảm giác dự cảm bất an trong lòng mình ngày càng mạnh.
Buông Minh Phong cùng Bội La ở một nơi cách cuộc chiến khá xa, Lý Tư xông tới chiến đấu với Âu Lợi.
Đáng tiếc là ba người Phong Báo bị Âu Lợi ép tới gần vực thẳm.
Hiện giờ Lý Tư tới đây, tuy ba người thoát khỏi cuộc chiến, nhưng Âu Lợi cứ ngăn cản nên không thể rời khỏi vị trí nguy hiểm này, còn ở gần vực sâu thì đại biểu bọn họ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Minh Phong hết sức chăm chú quan sát chiến trường.
Âu Lợi vốn đã không phải đối thủ của Lý Tư, chính là Lý Tư có chút trói buộc vì ba người đang bị dồn sát mép vực thẳm, bất quá Âu Lợi còn phải phân ra một phần tinh lực ngăn cản ba người, vì thế cân đo đong đếm thì phần thắng nghiêng về phía Lý Tư.
Tình hình đối với Âu Lợi càng lúc càng bất lợi, vài lần hắn suýt chút nữa bị thương dưới tay Lý Tư.
Minh Phong thấy rất rõ, Âu Lợi đã bắt đầu có ý định chạy trốn. Lúc này càng phải đề phòng hơn.
Bọn Phong Hổ nói thế nào cũng có ba người, còn bên này tuy có hai người nhưng Bội La hoàn toàn không có tác dụng, hơn nữa mình còn là người có thực lực yếu nhất trong đám, nếu thật sự như Lý Tư nói, Âu Lợi nếu muốn liều mạng hủy diệt một người, thì đó khẳng định là mình.
Nghĩ tới đây, Minh Phong không khỏi có chút hối hận vì mang Bội La đi cùng, cậu vốn muốn giao Bội La cho Khải Nhĩ chăm sóc, chính là lúc ấy không biết vì sao lại hoảng sợ ôm chặt lấy Bội La.
Nhất thời xúc động áp chế đi suy nghĩ đó, trực tiếp đưa Bội La tới trường hợp nguy hiểm này.
Nghĩ đến đây, Minh Phong có ý muốn rời xa chiến trường—— mặc dù hiện giờ cậu cũng cách chiến trường rất xa.
Lúc này, Âu Lợi đang giao chiến với Lý Tư tung ra một chiêu ngoan độc, phóng lưỡi dao gió về phía Lý Tư, sau đó vọt khỏi chiến trường, lao về phía Minh Phong.
Tốc độ của Âu Lợi không biết nhanh hơn Phong Hổ bao nhiêu lần, trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn không còn bao xa.
“Tường đất! Khiên lửa! Biển lửa!”
Một hơi toàn lực phóng ra hai ma pháp phòng ngự cực mạnh, lại thả ra ma pháp công kích hệ hỏa diện tích rộng mới luyện thành không lâu.
Công kích ma pháp mới luyện thành căn bản không đủ gãi ngứa cho một thân chiến sĩ như Âu Lợi. Nhưng mà, Minh Phong am hiểu nhất, luyện tốt nhất chính là hai ma pháp phòng ngự đã tạo thành chút phiền toái cho Âu Lợi, làm hắn lộ ra nụ cười dữ tợn—— một kích của hắn thế nhưng chỉ phá được một tầng ma pháp!
Vốn nghĩ có thể giết Minh Phong trong một kích, Âu Lợi không khỏi sửng sốt, chính là phút sửng sốt này làm Minh Phong tranh thủ được một cơ hội sống sót: “Khiên lửa! Tường đất!” Lại bỏ thêm hai tầng phòng ngự.
Phía sau ma pháp của Lý Tư đã phóng tới trước mắt, Âu Lợi không thể tránh được.
Chính là, cho dù vậy, Âu Lội vẫn không muốn buông tha. Hắn vận đấu khí, ôm tường đất đang vây quanh Minh Phong nhảy tới bên cạnh vực thẳm, ném Minh Phong vào đó sau đó xoay người bỏ trốn mất dạng.
“Không——” Phong Hổ trơ mắt nhìn Minh Phong bị ném vào vực sâu, thống khổ gào lên, định chạy tới nhưng lại bị song thân giữ chặt. Phong Báo cùng Lạc Âu không phải không thống khổ, chỉ là kinh nghiệm từng trải làm bọn họ bảo trì được lý trí, hơn nữa, đã mất đi Minh Phong, bọn họ không muốn mất cả Phong Hổ!
Âu Lợi đang thối lui ra sau, mặc dù có chút chật vật nhưng lại vô cùng đắc ý. Hắn sớm đã điều tra được, tất cả thay đổi đều bắt nguồn từ nam nhân trẻ tuổi bị hất vào vực sâu kia, tuy không thể giết cả nhà Phong Báo, nhưng có thể giết ngọn nguồn mọi việc thì nhiệm vụ lần này đã thành công.
Lý Tư truy ở phía sau Âu Lợi, trong lòng thực tự trách, Âu Lợi căn bản không phải đối thủ của hắn, chính là hắn vẫn không thể cản được! Minh Phong đã không thể cứu, như vậy, Âu Lợi nhất định phải chết!
Vừa tiến vào phạm vi vực sâu, sức mạnh nguyên tố lập tức tán đi, ma pháp phòng ngự bao bây Minh Phong cũng biến mất. Vừa rồi thông qua cảm giác cậu biết mình đã rơi vào vực thẳm: “Trong vực vẫn có thể vận dụng nội lực! Ta sẽ trở về.”
Vội vàng nói một câu vào tai Bội La, Minh Phong nắm lấy Bội La, dùng sức phóng Bội La về phía Phong Hổ. Bản thân cậu thì càng nhanh chóng rơi thẳng xuống vực.
Bên tai truyền tới tiếng gào thét tâm tê liệt phế của Phong Hổ.
Cảm giác bất an từ lúc Phong Hổ nhận được nhiệm vụ này hiện giờ đã không còn.
Minh Phong yên tâm, xem ra lần này là mình gặp không may a. Cũng tốt, ít nhất người mình xem trọng cũng không bị thương.
Biết mình bị ném vào vực thẳm, Minh Phong ngược lại lại khá tỉnh táo.
Lúc ma pháp phòng ngự tiêu thất, Minh Phong đã biết nguyên tố ma pháp không thể dùng, hơn nữa phạm vi vực thẳm cũng không có nguyên tố tồn tại, theo bản năng vận nội lực, kết quả kinh hỉ phát hiện vẫn còn sử dụng được!
Minh Phong vội vàng nói chuyện này cho Bội La biết, sau đó ném Bội La về hướng Phong Hổ.
Cậu tin Bội La sẽ nói chuyện cho Phong Hổ—— nội lực mặc dù không thể sánh bằng đấu khí về phương diện lực sát thương, nhưng nhiều phương diện khác lại có công dụng đấu khí không có. Nội lực đã vượt qua cảnh giới tiên thiên thì lại càng có uy lực vô cùng.
Tộc độ rơi xuống giảm dần, nhưng bên dưới vẫn là một mảnh tối đen sâu không thấy đáy, căn bản không thể phán đoán độ sâu.
Cảm giác như tiến vào túi không gian, Minh Phong nhớ rõ trong túi không gian hình như có một thứ—— dù?!
Đúng vậy, chính là dù.
Bội La sớm biết vực thẳm này nằm cạnh lãnh địa nhân loại, vì thế để phòng ngừa, lúc Minh Phong rời khỏi căn cứ để tới bộ lạc, Bội La đã nhét dù vào túi không gian.
Không ngờ hiện giờ thật sự phải dùng tới, thật không biết nói Bội La phòng ngừa chu đáo hay miệng quạ đen nữa.
Đeo dù lên lưng, bung ra—— trên người siết chặt, tán dù mở rộng. Tốc độ rơi xuống lập tức giảm mạnh, lơ lửng chầm chậm bay xuống dưới.
Minh Phong phán đoán vực thẳm này sâu ít nhất cũng mất ngàn thước, tuy cậu có dù cùng nội lực bảo vệ cơ thể, chính là lúc tiếp đất vẫn không chịu nổi chấn động, ngất đi.
Không biết qua bao lâu, Minh Phong tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là xem xét khắp nơi, phát hiện chính mình tựa hồ không hề di động, xung quanh cũng không có sinh vật gì.
Cởi dù ra, một lần nữa nhét nó vào túi không gian.
Minh Phong phát hiện mình đang đứng trên một khoảng đất rất rộng lớn, chính là không có đường leo lên. Vách đá mấy ngàn thước, ai có thể leo nổi a.
Tuy nói lúc rớt xuống có chút chấn động nhưng trên người cũng không bị thương tổn quá lớn, cũng không bị nội thương.
Điểm này làm Minh Phong thực cao hứng, ở nơi xa lạ này có gì tốt hơn cơ thể khỏe mạnh chứ?
Ngẩng đầu nhìn lên căn bản không thấy được không trung, Minh Phong siết chặt nắm tay—— mình nhất định phải trở về!
Ánh mắt dần dần thích ứng với bóng tối ở nơi này, Minh Phong cũng bắt đầu thấy được vị trí và hoàn cảnh của mình lúc này.
Cậu rơi xuống gần một dòng suối cũng khá lớn, xung quanh là những loại thực vật chưa thấy bao giờ. Quá tối, cậu không nhìn được nước suối có màu gì, cũng không biết trong nước có thứ gì hay không.
Minh Phong cẩn thận nằm sấp xuống, thu lại hơi thở. Chung quanh thực im lặng, chỉ có một ít côn trùng kêu vang cùng tiếng hít thở và âm thanh đi lại, nghĩ lại lúc nãy mình hôn mê cũng không bị thương tổn, có nghĩa nơi này tạm thời an toàn.
Minh Phong dần dần thả lỏng, thật cẩn thận đứng dậy, tận lực không phát ra tiếng vang.
Bụng hơi đói, Minh Phong lấy dịch dinh dưỡng trong túi không gian uống cạn một bình—— tuy không muốn uống, chính là so với đám thực vật tản ra hương khí mê người thì dịch dinh dưỡng an toàn hơn. Đối với Minh Phong lúc này, cái gì cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất là phải sống sót, sau đó trở lại mặt đất, trở lại bên người thân nhân.
Minh Phong ngẩng đầu, nhìn không trung tối đen không có một tia sáng. Nghĩ tới phản ứng của Phong Hổ cùng Bội La khi mình rơi xuống. Những người khác cậu không lo lắng lắm, thế giới này mọi người đã quen với cảm giác mất đi thân nhân. Phong Hổ hẳn sẽ không tốt nhưng mình đã nói cho Bội La biết nơi này có thể sử dụng nội lực, hơn nữa Bội La cũng biết trong túi không gian có dù, chỉ cần còn một tia hi vọng Bội La sẽ không từ bỏ. Chính là hi vọng mọi người có thể ngăn cản Phong Hổ nhảy xuống tìm mình. Về phần Bội La, ngược lại chính là đối tượng Minh Phong lo lắng nhất, nếu xác định mình tử vong—— nghĩ tới phản ứng của Bội La, trong lòng Minh Phong lại căng thẳng.
Sống sót! Mặc kệ thế nào cũng phải sống sót!
Một chốc sau khi uống dịch dinh dưỡng, Minh Phong liền cảm giác cảm giác đói khát biến mất không còn tung tích, cả người tràn đầy sức sống. Minh Phong lẳng lặng ngồi dưới đất, không dám động cũng không dám di chuyển. Trong hoàn cảnh âm u lạ lẫm này, hành động lỗ mãng có thể trả giá bằng tính mạng mình.
Nghĩ lại tốc độ cũng thời gian mình rơi xuống, vực sâu này cách mặt đất không dưới vạn thước, gần trung tâm tinh cầu như vậy mà độ ấm cũng không cao, Minh Phong thực sự không khỏi cảm thán đây đúng là một nơi kì diệu. Chính mình rơi từ một nơi cao như vậy lại chỉ bị chấn động chứ không có thương tổn gì lớn, thật sự là may mắn a. Không biết này có thể tính là điềm lành hay không a?
Điềm lành?
Minh Phong âm thầm tự giễu, mình từ lúc nào đã bắt đầu tin tưởng mấy thứ này? Xem ra cuộc sống hạnh phúc gần đây đã làm tính tình mình mềm yếu đi. Nội lực lặng lẽ vận chuyển một vòng, đầu óc thanh tỉnh không ít, ánh mắt đen láy thâm thúy một lần nữa lóe sáng hàn quang lạnh băng.
Minh Phong lặng lẽ dùng cảm giác xem xét xung quanh, nếu không bị lực tinh thần cường đại khác lừa gạt thì xung quanh nơi này tựa hồ không có sinh vật lớn. Cho dù như vậy, Minh Phong cũng không di chuyển, nơi này có dòng suối, thường thường xung quanh nguồn nước sẽ tụ tập một ít động vật. Nếu nước nơi này không có vấn đề, Minh Phong hoàn toàn có thể chờ ở đây, chờ đợi đám động vật tới uống nước, thông qua chúng nó mà lý giải tình huống nơi này.
Sau đó, Minh Phong mẫn cảm phát hiện từ một nơi rất xa truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, theo âm thanh phán đoán là một sinh vật dùng hai chân đi đường, hơn nữa hình thể không lớn.
Chỉ chốc lát sau, một điểm sáng nhỏ di động tới đây, theo khoảng cách ngày càng rút ngắn, Minh Phong thông qua chút ánh sáng kia có thể thấy rõ đối phương.
Đang đi tới là một sinh vật có diện mạo rất kì lạ. Thân hình cao khoảng một thước, trên người bao phủ một tầng lông mỏng, bên hông quấn thứ gì đó như lá cây—— biết mặc quần áo, tuy quần áo này đơn sơ tới cực điểm, thuyết minh sinh vật này có trí tuệ, nếu không quá tàn bạo thì hẳn có thể câu thông—— quả thật là đứng thẳng đi đường, tứ chi ngắn nhỏ, bụng rất lớn, giống như bụng bia hoặc phụ nữ có thai ấy. Diện mạo thực xấu, lổ tai lớn, trán rộng, trên mặt có vài nếp nhăn thật sâu, mắt thật lớn, cằm lại nhọn, miệng lớn, răng nanh hơi nhô ra, nhưng không quá nhọn, điểm này thuyết minh nó không phải sinh vật chỉ ăn thịt, điều này làm Minh Phong thở phào.
Điểm kì quái nhất của loại sinh vật này là trên trán nó có hai cái râu, trên đỉnh râu là một quả cầu nhỏ, mà quả cầu này đang phát sáng. Ánh sáng Minh Phong nhìn thấy chính là vật nhỏ này chiếu ra.
Minh Phong phát hiện móng vuốt của sinh vật nhỏ bé này rất sắc bén, móng tay thật dài dưới ánh sáng của quả cầu nhỏ lóe lên hàn quang trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cơ thể đầy cơ bắp——
Ngay lúc Minh Phong đang phán đoán độ uy hiếp của sinh vật này, suy nghĩ xem lúc nó rời đi có nên lén theo sau hay không, nhưng vật nhỏ dường như cảm giác được gì đó, nó đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt to lạ tường cứ vậy cùng đối diện với ánh mắt đen láy của Minh Phong.
Trong khoảng thời gia ngắn, song phương đều ngây ngẩn.
Vật nhỏ chớp chớp mắt, tựa hồ đang xác nhận xem mình có nhìn nhầm hay không. Minh Phong thì lại lo lắng xem mình nên làm gì bây giờ, vừa rồi hình như không nên nhìn chằm chằm nó như vậy, bởi vì có vài loại sinh vật rất mẫn cảm, cứ nhìn chằm chằm sẽ bị phát hiện ngay, a a, xem ra kinh nghiệm chiến đấu của mình thực sự quá kém a, bất quá nói ra thì, đối phương nhìn thấy mình cũng có vẻ rất kinh ngạc a, ngay cả tư thế phòng ngự cũng không có, xem ra kinh nghiệm cũng không tốt lắm. (Linh: lau mồ hôi… hai con gà mờ!)
Lúc Minh Phong đang nghĩ này nọ, đối phương có phản ứng.
Vật nhỏ búng người ra sau một cái, chậc, nhảy thật là xa a.
Minh Phong đánh giá: sức bật không tồi!
Minh Phong cảnh giác nhìn nó, tuy không còn ma pháp, nhưng nội lực đột quá thiên tiên chi cảnh cũng không phải dễ đối phó!
Ngay lúc không khí khẩn trương tới cực điểm, miệng đối phương hơi hé ra, Minh Phong đã làm tốt chuẩn bị né tránh.
—— “A a a, có thứ kì quái a!” Kêu xong, vật nhỏ không hề quay đầu lại một lần, chạy mất tiêu.
Minh Phong bị vật nhỏ hét một hơi hoảng hồn, lúc lấy lại tinh thần thì chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của đối phương ở xa xa.
Thực không biết nói gì!
Minh Phong bó tay nhìn bóng dáng nhỏ bé ở xa xa, quyết định làm theo kế hoạch, lén đi theo sau.
Bất quá—— thứ kì quái? Là cậu sao?
Chẳng lẽ lần trước cậu lập bẫy hại Bội La bị kêu là thứ gì đó nên giờ bị báo ứng?
Miên man suy nghĩ một chút, Minh Phong lấy lại tinh thần, tận lực dấu diếm hành tung đuổi theo đối phương. Mãi sau đó cậu mới phản ứng lại, vật nhỏ kia hình như nói ngôn ngữ Trung Quốc.
Minh Phong nhíu mi, tinh cầu này thực kì quái a, bọn Phong Hổ nói cũng là ngôn ngữ Trung Quốc, mà giờ, sinh vật trong vực thẳm có quan hệ cực kì xa xôi với nhân loại cư nhiên cũng nói tiếng Trung?! Này không phải rất kì quái sao?
Địa hình nơi này cùng mặt đất không sai biệt lắm, bất quá thực vật nơi này có vẻ lùn hơn. Có vẻ liên quan tới trọng lực, Minh Phong vừa tới nơi này đã nhận ra, lực hấp dẫn ở đây lớn gấp hai lần mặt đất. Nếu không có nội lực chống đỡ, muốn đuổi theo vật nhỏ này cậu quả thật có chút cố sức.
Chỉ chốc lát sau, vật nhỏ chợt lóe ở một tảng đá, sau đó biến mất. Minh Phong cẩn thận đi tới, phát hiện nơi nó biến mất có một cửa hang, không lớn, nếu cậu muốn vào phải nằm bò xuống mới được.
Minh Phong đương nhiên không tùy tiện tiến vào—— như vậy rất nguy hiểm, ai biết bên trong có thứ gì, hơn nữa cơ thể bị gò bó trong hang động chật hẹp như vậy, cậu không phải là cá nằm trên thớt mặc người ta chặt chém sao?
Nhìn nhìn xung quanh, Minh Phong chọn một gốc cây khá cao lớn, có thể che khuất mình để ẩn núp. Loại thực vật này cũng không phải cổ thụ, ân, là cỏ. Đúng, là một cây cỏ dại túy ý thấy trên mặt đất phóng đại mấy chục lần, cao cỡ ba thước. Nhưng loại cỏ này không phải màu xanh biếc, tuy trong bóng đêm không thể nhìn ra nó có màu gì, nhưng tuyệt đối không phải màu xanh, Minh Phong có thể khẳng định.
Nơi này thật kì quái, cây cối bình thường không cao quá hai thước, mà cỏ lại còn cao hơn cả cây cối.
Minh Phong cẩn thận ném một tảng đá nhỏ vào bụi cỏ, không phản ứng. Lúc này Minh Phong mới cẩn thận chui vào—— không có biện pháp, ai biết trong đám cỏ kì quái này có nguy hiểm gì không chứ.
Đi tới gần mới phát hiện đám cỏ này cũng không phải hoàn toàn vô hại, lá cây của nó sắc bén như lưỡi dao, hơn nữa còn không biết có độc hay không. Minh Phong bó tay nhìn đám cỏ này, chẳng lẽ tinh cầu này không có thứ gì vô hại sao? Thứ nào cũng có tính công kích hết a?
Hoàn Chương .