Hôm qua, sau khi bé con kia xem Minh Phong là cây bạch đàn, tộc nhân ngõa đạt đối với Minh Phong không còn nửa điểm mới lạ, đương nhiên, ngẫu nhiên có vài ánh nhìn tò mò không thể tránh. Nhưng, với công lực của Minh Phong, ánh mắt xinh đẹp của cậu trực tiếp bỏ lơ.
Bé con kia gọi là Tu, ba ba của nó là Lâm, về phần phụ thân, Minh Phong chưa gặp qua. Sau khi trả lại bé con kia, Minh Phong bị tộc trưởng kêu đi thu xếp chỗ ở.
Chính là xoay cả sơn động, cũng không tìm được nơi để Minh Phong dung thân—— dáng người ngõa đạt tộc thực thấp bé, lúc trưởng thành cũng chỉ cao khoảng một met, cái nấm lớn xinh đẹp kia quá dư dả cho bọn nó ở, nhưng nếu là một nam tử cao gầy cao gần hai met thì không thể ở được.
Cuối cùng, thật sự không có biện pháp, Minh Phong nói với lão tộc trưởng, không cần tìm chỗ ở cho mình, chỉ cần tìm một nơi có thể ngồi xếp bằng là được. Cậu có thể dùng thời gian nghỉ ngơi để tu luyện nội lực, tuy không biết làm thế nào để trở về, nhưng trước khi trở về tận lực nâng cao năng lực của mình là việc cần thiết.
Vì không thể tìm được nơi nghỉ ngơi cho Minh Phong, lão tộc trưởng đáng yêu cùng Liễu vẫn đi theo sau bọn họ cảm thấy thực có lỗi. Chính là, nhìn biểu tình Minh Phong không giống giả bộ, chủng tộc chân này liền phóng khoáng nghe theo cậu.
Tu luyện một buổi tối, Minh Phong thần thanh khí sảng mở mắt ra, thực vật nơi này thực sự rất thần kỳ. Theo thời gian trôi qua, ánh sáng phát ra càng lúc càng yếu, lúc đồng hồ của Minh Phong điểm 7 giờ tối, ánh sáng của đám thực vật cũng vụt tắt. Mà tới buổi sáng, chúng nó lại chậm rãi sáng trở lại, đợi đến lúc 8 giờ sáng thì không khác biệt lúc cậu vào động hôm qua lắm. Nếu Minh Phong không phỏng đoán sai, ánh sáng này lúc giữa trưa, 12 giờ sẽ đạt tới mức sáng nhất. Vừa lúc để tộc ngõa tộc có thể ước tính thời gian.
Theo ánh sáng dần dần sáng ngời, sơn động im lặng một đêm cũng bắt đầu có âm thanh mọi người thức dậy.
Đối với Minh Phong ngồi xếp bằng trong một góc, ánh mắt chúng nó đều không thể tránh có chút tò mò. Chính là cũng không tùy tiện tiến tới quấy rầy cậu. Bất quá, có thể nhìn ra, chúng nó đối với Minh Phong chỉ tò mò mà thôi, hơn nữa sau khi Lâm ôm đứa con trở về cũng kể tình cảnh của Minh Phong với mọi người. Chủng tộc thiện lương này liền đồng tình với Minh Phong bị tách biệt với tộc nhân cùng người thân, ánh mắt nhìn vế phía cậu hỗn loạn tò mò, hiền lành cùng đồng tình.
Phải biết Minh Phong tuy chỉ số thông minh rất cao, nhưng trong vài phương diện cũng rất ngây thơ. Cậu xem nhẹ tất cả ánh mắt nhìn mình, nói cách khác, ánh mắt hàm súc cùng lòng nhiệt tình chân thành của tộc nhân ngõa đạt đều bị Minh Phong xem nhẹ. May mắn chính là, chúng nó cũng không biết điểm này.
“Minh Phong, Minh Phong—— Liễu vừa gào to vừa chạy tới: “Chúng ta phải ra ngoài săn bắn.”
Biểu tình trên mặt Minh Phong rất ôn nhu, tiểu tử này có điểm giống Ngải Kỳ a.
“Săn bắn?”
“Đúng vậy, các ngươi không cần săn bắn sao?”
“Đương nhiên có, ta có thể đi cùng không?”
Liễu kinh hỉ nhảy dựng lên: “Ngươi cũng muốn đi sao? Tốt, yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Nói xong liền vỗ vỗ bộ ngực nhỏ.
“Vậy đa tạ.” Minh Phong chớp chớp mắt mấy cái, tuy không biết thực lực của nó, nhưng đối phương nói vậy vẫn làm Minh Phong cảm thấy thật cao hứng.
“Không cần khách khí.” Liễu ngượng ngùng cúi đầu.
Nói xong, Liễu cố sức nắm chặt ngón tay Minh Phong, kéo cậu tới một nhóm tộc nhân ngõa đạt đã tập hợp.
Càng đi tới gần, Minh Phong lại càng cảm thấy có một ánh mắt mang theo sát khí nhìn mình chằm chằm. Cơ thể cậu hơi cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng, nhìn nhóm ngõa đạt tộc phía trước.
Quả thật để cậu tìm được, một tộc nhân ngõa đạt không chút che dấu dùng ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn cậu—— chính xác là bàn tay nắm cùng một chỗ với Liễu.
Không thể nào, Minh Phong thật sự bó tay hỏi trời xanh. Cậu cái gì cũng chưa làm a, tiểu tử Liễu này cư nhiên cũng có tư chất trở thành hồng nhan gây họa? Thật đúng là nhìn không ra.
Tuy cảm thấy thực oan uổng, nhưng Minh Phong hiển nhiên sẽ không vì ánh mắt của người khác mà gạt tay Liễu. Vì thế, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn giết người của tộc nhân ngõa đạt kia, Minh Phong thoải mái đứng trong đội ngũ.
“Liễu, ngươi mang theo đại gia hỏa này làm chi?”
Tộc nhân ngõa đạt trừng Minh Phong khi nãy mở miệng.
“Minh Phong muốn đi a.” Liễu trả lời thực thản nhiên, thực vô tội, nhưng hiển nhiên đối phương lại càng tức giận hơn.
“Kia lỡ đại gia hỏa này không có bản lĩnh gì thì làm sao? Cậu ta là khách nhân, nếu xảy ra chuyện gì chúng ta không gánh vác nổi đâu.”
“Yên tâm, ta sẽ bảo hộ Minh Phong.” Liễu nói thực hợp tình hợp lý làm đối phương nghẹn nửa ngày cũng không phản bác được.
Minh Phong ở một bên xem diễn thật vui vẻ, sau đó cậu phát hiện không chỉ cậu, ngay cả nhóm chiến sĩ ngõa đạt khác cũng dùng thần tình hưng phấn nhìn hai người này, nga, hơn nữa tính cả Minh Phong thì đủ ba người—— vở kịch tình yêu tay ba. Điều này làm Minh Phong thực khinh bỉ—— thật là, ngay cả xem diễn cũng không che dấu một chút, biểu tình rõ ràng như vậy ai chẳng biết chúng nó đang nghĩ gì a. Ít nhất cũng phải giống cậu, có bản lĩnh mặt than, nhóm này thật không chuyên nghiệp gì cả.
“Khụ khụ, ta nghĩ chúng ta nên xuất phát. Nếu Minh Phong muốn đi thì cứ để cậu ta đi cùng đi. Chúng ta nhiều tộc nhân như vậy có thể để cậu ta gặp nguy hiểm sao?” Một người có vẻ là trung niên—— nghe âm thanh mà nhận ra, hi vọng nó không phải loại trẻ mà giọng già đi—— thanh thanh yết hầu, mở miệng nói.
Minh Phong lại càng thêm khinh bỉ—— vẻ mặt xem kịch vui còn chưa chịu thu hồi, ngươi nghĩ ta không biết các ngươi tích cực mang ta đi như vậy không phải vì muốn xem diễn tiếp trong lúc săn bắn sao?
Ngõa đạt tộc không có vũ khí, vũ khí của chúng nó chính là móng vuốt sắc bén của mình. Minh Phong trên đường đi săn bắn hảo hảo quan sát móng vuốt của Liễu một phen—— lập tức ánh mắt của người nào đó thăng cấp thành muốn chém cậu nghìn vạn nhát đao—— phát hiện móng vuốt chúng nó thật sắc bén, chỉ sợ ngay cả chủy thủ hợp kim trong túi không gian của Minh Phong cũng không thể so được, chúng nó làm thế nào tiến hóa được? Thiên nhiên thật sự thần kì!
Trước khi lên đường Minh Phong đã nói chúng nó cứ dùng tốc độ bình thường mà tiến tới.
“Vóc dáng ta lớn như vậy sao có thể chạy chậm, hơn nữa, trước đó không phải ta theo kịp Liễu chạy tới bộ lạc sao?” Lúc nói những lời này, Minh Phong nhận được ánh mắt ai oán của tiểu Liễu bằng hữu, cộng thêm liếc mắt xem thường của người nào đó nữa—— Minh Phong đã biết tiểu tử muốn dùng ánh mắt giết chết mình tên là Nha, nhưng nghĩ tới ánh mắt của nó, Minh Phong quyết định tiếp tục gọi nó là người nào đó.
Người khác không phát hiện, nhưng Không—— đội trưởng đội ngũ đi săn lần này—— lại phát hiện, người cao to Minh Phong này không đơn giản. Tốc độ nhanh cũng không ngạc nhiên, dù sao vóc dáng cao như vậy, chân dài như vậy, nhưng kì quái là với khổ người lớn như vậy nhưng cước bộ cư nhiên còn nhẹ nhàng hơn nhiều tộc nhân. Dưới chân cứ nhẹ nhàng, bộ dáng không phí bao nhiêu sức lực, cả người phiêu phiêu bay bổng tới trước, vút một cái đã tiến tới rất xa.
Sinh vật nơi này chiều cao rất hạn chế, tựa như trước đó đã nói, nó có quan hệ tới lực hấp dẫn gấp hai lần trên mặt đất.
Con mồi nhóm Không muốn tìm là một sinh vật bò trên mặt đất giống thằn lằn, nhưng thân hình rõ ràng tráng kiện hơn, móng vuốt sắc bén hơn, cái đuôi cũng rất mạnh mẽ, trên phần đuôi còn có những chiếc gai nhọn lóe ra hàn quang sắc bén, há miệng đầy răng nanh, hơn nữa lớp da ngoài của nó rất cứng, đánh lên có xúc cảm hệt như đánh lên nham thạch. Bất quá, độ cứng này đối với Minh Phong cùng ngõa đạt tộc cũng không khó giải quyết.
Nội lực của Minh Phong có thể xuyên qua lớp ngoài truyền vào trong cơ thể, cũng chính là cách nói ‘cách sơn đả ngưu’, Không cùng nhóm Liễu thì càng đơn giản, khua loạn móng vuốt một cái, lớp da con thằn lằn kia đã chịu không nổi, rách toạc, chỉ chốc lát sau, nó chỉ còn sức tru lên, cả người máu me đầm đìa, nhìn thấy vô cùng đáng thương.
Minh Phong nhún vai—— sớm biết vậy dùng nội lực trực tiếp đánh nát nội tạng nó, miễn cho nó chịu nổi khổ lăng trì, nghe nói lăng trì là một hình phạt cực kì tàn nhẫn ở thời cổ đại của địa cầu, sao ngõa đạt tộc thiện lương, phóng khoáng, lạc quan cũng biết phương pháp này? Nói tới nói lui chỉ có mình là thiện lương a.
“Các ngươi bình thường luôn ăn cái này sao?” Minh Phong tò mò hỏi.
“Đương nhiên không phải, chúng ta ăn rất nhiều. Chính là loại vĩ thú này dễ săn nhất, hơn nữa có số lượng nhiều nhất. Vì thế thường xuyên ăn cái này.
Sau khi xem qua thân thủ linh hoạt lúc chiến đấu của Minh Phong, tất cả mọi người không còn lo lắng về vấn đề an toàn của cậu nữa. Nhóm ngõa đạt tộc nhìn qua có vẻ vây quanh lung tung bên người cậu nhưng có thể phòng thủ tốt tất cả phương hướng. Từ điểm này có thể nhìn ra, những người đi săn lần này đều có kinh nghiện săn bắn rất phong phú.
“Chờ một chút——” Đột nhiên, Không nâng tay, ngăn hành động của mọi người: “Có trùng thú!”
Dưới dự dẫn dắt của Không, mọi người đồng loạt lui về sau khoảng mười thước.
“Trúng thú a!” Ánh mắt trên quả cầu nhỏ ở phần đỉnh râu của Liễu lòe lòe sáng, tựa hồ rất cao hứng.
Minh Phong có chút khó hiểu, vốn nhìn thái độ thận trọng của Không cùng tiến vang từ xa xa truyền tới, cậu nghĩ trùng thú là sinh vật lớn nguy hiểm.
Chính là xem vẻ mặt của Liễu cùng những tộc nhân ngõa đạt khác, tựa hồ không phải như vậy.
Không biết có phải cảm giác được nghi hoặc của Minh Phong hay không, Không mở miệng nói: “Ha hả, vận khí của ngươi không tồi a. Lần đầu tiên ra ngoài đã gặp được trùng thú.”
Trùng thú kia đã từ xa tiến tới rất gần, tiếp đó ngõa đạt tộc phát ra những quang mang mỏng manh, Minh Phong miễn cưỡng có thể thấy được hình dáng của nó. Nhìn sơ qua, loại trùng thú này dài ít nhất cũng phải một trăm thước, cao chừng mười thước, cả người hệt như một con sâu khổng lồ, không có chân, cơ thể có từng khúc từng khúc, dựa vào cơ thể co rút mà di chuyển tới trước. Kỳ quái chính là, sinh vật dựa vào phương thức này để di chuyển tốc độ rất chậm, chính là tốc độ của trùng thú lại rất nhanh. Đầu của nó có hai hàng mười hai con mắt, lóe lam quang, chính là rất nhanh di chuyển tới nơi bọn họ đang đứng.
Minh Phong theo bản năng bày ra tư thế phòng ngự, không biết sinh vật này có phương thức công kích gì, cậu thấy thì nó cũng không cần dùng phương thức gì cả, chỉ cần dùng cơ thể khổng lồ đã đủ tạo thành lực phá hoại thật lớn, nếu lực phòng ngự của sinh vật này cũng rất mạnh thì chúng nó quả thật chính là cỗ máy chiến tranh khổng lồ.
“Không cần lo lắng.” Liễu nhìn thấy Minh Phong bày ra tư thế phòng ngự, liền kéo góc áo cậu: “Trùng thú bình thường rất ôn thuần, sẽ không chủ động thương tổn sinh vật khác, bình thường cũng chỉ ăn cỏ dại, cây cối, thổ nhưỡng cùng nham thạch linh tinh. Ngươi xem ánh mắt nó, màu lam biểu thị chúng nó hiện tại rất bình thường, nhưng nếu mắt nó biến thành màu đỏ, chúng ta phải chạy thật nhanh, bởi vì chỉ có trùng thú tức giận, ánh mắt mới biến thành màu đỏ, lúc đó chúng nó không còn lí trí, sẽ phá hủy tất cả mọi thứ trước mắt. Bất quá, chúng nó luôn lắc lư đi lòng vòng, chính vì nơi này quá lớn nên muốn gặp chúng nó cũng không dễ, vì thế mới nói ngươi vận khí tốt, lần đầu tiên ra ngoài đã gặp được.” Nói tới đây, Liễu lại bắt đầu hưng phấn.
Minh Phong gật đầu, cùng ngõa đạt tộc chăm chú nhìn trùng thù khổng lồ lướt nhanh qua trước mắt.
“Trùng thú thông minh không?”
“Thông minh đi.” Liễu có chút không khẳng định: “Chúng nó không nói chuyện được, bất quá có thể thực lưu loát trao đổi với đồng tộc, đối với các sinh vật khác, cảm giác cũng rất nhạy bén. Giống như có thể hiểu được lời nói của chúng ta.” Nói xong, Liễu ngượng ngùng gãi đầu: “Ha ha, đây đều là ta nghe tộc nhân khác nói, kỳ thật đây cũng là lần đầu tiên ta thấy trùng thú.”
“Trùng thú có rất nhiều sao?”
“Ân.” Liễu gật đầu khẳng định: “Rất nhiều rất nhiều, chúng nó bất đồng với chúng ta, chúng nó không có lãnh địa, nhưng trùng thú có thể sống ở bất cứ đâu, không giới hạn lãnh địa. Hơn nữa chúng nó rất đoàn kết, nghe nói từng có một chủng tộc cường đại mang lòng kiêng kị trùng thú, giết chết một tiểu trùng thú, kết quá rất nhiều rất nhiều trùng thú phủ kín cả đại địa, giống như nước chảy dũng mãnh xông tới bộ lạc của chủng tộc kia, cuối cùng chủng tộc đó cơ hồ bị diệt tộc. Nhưng mà, chỉ cần không chọc giận chúng nó, trùng thú thực ôn thuần.” Giống như sợ Minh Phong hiểu nhầm, Liễu vội vàng bỏ thêm một câu, xem ra tiểu tử này rất có hảo cảm với sinh vật khổng lồ này.
Sau khi trùng thú bỏ đi, đám người tiếp tục săn bắn. Minh Phong thấy rất nhiều động vật bất đồng với trên mặt đất cùng địa cầu, cũng kiến thức được thực lực của bộ tộc ngõa đạt tự xưng là chủng tộc cường đại nhất khu này. Quả thật rất mạnh, tuy vóc người nhỏ bé nhưng sức mạnh lại lớn tới khó tin, cơ thể cũng thực linh hoạt, hơn nữa móng vuốt sắc bén, sinh hoạt trong điều kiện trọng lực lớn gấp đôi bình thường, lại không thể sử dụng sức mạnh nguyên tố, thực lực như vậy không thể không nói là cường đại.
Minh Phong đối với động thực vật nơi này cũng có được nhận tức cơ bản, nhưng đối với đường về nhà, cậu vẫn không rõ lắm. Buổi tối, Minh Phong từ chối lời mời ăn tối của tộc trưởng, trở về góc của mình, ngồi xếp bằng.
Tuy thực vật nơi này thoạt nhìn không quá khác biệt với trên mặt đất, nhưng Minh Phong không dám ăn, trong hoàn cảnh xa lạ, tùy tiện ăn thứ xa lạ gì đó chính là chuyện ngu xuẩn nhất.
Trong túi không gian có dịch dinh dưỡng, Minh Phong căn bản không cần lo lắng vấn đề ăn uống.
Toàn bộ tộc nhân ngõa đạt đều đi ăn chung, chúng nó vẫn giữ phương thức phân phối thức ăn thời nguyên thủy. Toàn tộc đều cùng nhau dùng bữa.
Minh Phong một mình ngồi trong góc, tâm tình rốt cuộc không thể bình tĩnh.
Trời mới biết cậu muốn trở về biết bao nhiêu, tuy tộc ngõa đạt thực nhiệt tình, thực thiện lương, tuy tiểu tử Liễu cũng thực đáng yêu, chính là trái tim cậu vẫn tràn đầy khát vọng cùng nhớ nhung. Nhất là lúc nghĩ tới ánh mắt tuyệt vọng của Phong Hổ cùng phần tử nguy hiểm Bội La, trong lòng chỉ có mình mình kia, trái tim cậu hệt như bị một sợi xích sắt kéo căng, siết chặt đến mức cả lồng ngực cũng đau đớn. Chính là, cậu vẫn nhịn không được không ngừng nghĩ tới bọn họ.
Một ngày hai ngày, cậu còn có thể bảo trì lí trí, tận lực thả lỏng tâm tình của mình. Cậu tự nói với bản thân không thể gấp, gấp cũng không làm được gì. Chính là về sau thì sao, vạn nhất thật sự không thể tìm được đường trở về?
Hoàn Chương 25.
Hôm qua, sau khi bé con kia xem Minh Phong là cây bạch đàn, tộc nhân ngõa đạt đối với Minh Phong không còn nửa điểm mới lạ, đương nhiên, ngẫu nhiên có vài ánh nhìn tò mò không thể tránh. Nhưng, với công lực của Minh Phong, ánh mắt xinh đẹp của cậu trực tiếp bỏ lơ.
Bé con kia gọi là Tu, ba ba của nó là Lâm, về phần phụ thân, Minh Phong chưa gặp qua. Sau khi trả lại bé con kia, Minh Phong bị tộc trưởng kêu đi thu xếp chỗ ở.
Chính là xoay cả sơn động, cũng không tìm được nơi để Minh Phong dung thân—— dáng người ngõa đạt tộc thực thấp bé, lúc trưởng thành cũng chỉ cao khoảng một met, cái nấm lớn xinh đẹp kia quá dư dả cho bọn nó ở, nhưng nếu là một nam tử cao gầy cao gần hai met thì không thể ở được.
Cuối cùng, thật sự không có biện pháp, Minh Phong nói với lão tộc trưởng, không cần tìm chỗ ở cho mình, chỉ cần tìm một nơi có thể ngồi xếp bằng là được. Cậu có thể dùng thời gian nghỉ ngơi để tu luyện nội lực, tuy không biết làm thế nào để trở về, nhưng trước khi trở về tận lực nâng cao năng lực của mình là việc cần thiết.
Vì không thể tìm được nơi nghỉ ngơi cho Minh Phong, lão tộc trưởng đáng yêu cùng Liễu vẫn đi theo sau bọn họ cảm thấy thực có lỗi. Chính là, nhìn biểu tình Minh Phong không giống giả bộ, chủng tộc chân này liền phóng khoáng nghe theo cậu.
Tu luyện một buổi tối, Minh Phong thần thanh khí sảng mở mắt ra, thực vật nơi này thực sự rất thần kỳ. Theo thời gian trôi qua, ánh sáng phát ra càng lúc càng yếu, lúc đồng hồ của Minh Phong điểm giờ tối, ánh sáng của đám thực vật cũng vụt tắt. Mà tới buổi sáng, chúng nó lại chậm rãi sáng trở lại, đợi đến lúc giờ sáng thì không khác biệt lúc cậu vào động hôm qua lắm. Nếu Minh Phong không phỏng đoán sai, ánh sáng này lúc giữa trưa, giờ sẽ đạt tới mức sáng nhất. Vừa lúc để tộc ngõa tộc có thể ước tính thời gian.
Theo ánh sáng dần dần sáng ngời, sơn động im lặng một đêm cũng bắt đầu có âm thanh mọi người thức dậy.
Đối với Minh Phong ngồi xếp bằng trong một góc, ánh mắt chúng nó đều không thể tránh có chút tò mò. Chính là cũng không tùy tiện tiến tới quấy rầy cậu. Bất quá, có thể nhìn ra, chúng nó đối với Minh Phong chỉ tò mò mà thôi, hơn nữa sau khi Lâm ôm đứa con trở về cũng kể tình cảnh của Minh Phong với mọi người. Chủng tộc thiện lương này liền đồng tình với Minh Phong bị tách biệt với tộc nhân cùng người thân, ánh mắt nhìn vế phía cậu hỗn loạn tò mò, hiền lành cùng đồng tình.
Phải biết Minh Phong tuy chỉ số thông minh rất cao, nhưng trong vài phương diện cũng rất ngây thơ. Cậu xem nhẹ tất cả ánh mắt nhìn mình, nói cách khác, ánh mắt hàm súc cùng lòng nhiệt tình chân thành của tộc nhân ngõa đạt đều bị Minh Phong xem nhẹ. May mắn chính là, chúng nó cũng không biết điểm này.
“Minh Phong, Minh Phong—— Liễu vừa gào to vừa chạy tới: “Chúng ta phải ra ngoài săn bắn.”
Biểu tình trên mặt Minh Phong rất ôn nhu, tiểu tử này có điểm giống Ngải Kỳ a.
“Săn bắn?”
“Đúng vậy, các ngươi không cần săn bắn sao?”
“Đương nhiên có, ta có thể đi cùng không?”
Liễu kinh hỉ nhảy dựng lên: “Ngươi cũng muốn đi sao? Tốt, yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Nói xong liền vỗ vỗ bộ ngực nhỏ.
“Vậy đa tạ.” Minh Phong chớp chớp mắt mấy cái, tuy không biết thực lực của nó, nhưng đối phương nói vậy vẫn làm Minh Phong cảm thấy thật cao hứng.
“Không cần khách khí.” Liễu ngượng ngùng cúi đầu.
Nói xong, Liễu cố sức nắm chặt ngón tay Minh Phong, kéo cậu tới một nhóm tộc nhân ngõa đạt đã tập hợp.
Càng đi tới gần, Minh Phong lại càng cảm thấy có một ánh mắt mang theo sát khí nhìn mình chằm chằm. Cơ thể cậu hơi cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng, nhìn nhóm ngõa đạt tộc phía trước.
Quả thật để cậu tìm được, một tộc nhân ngõa đạt không chút che dấu dùng ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn cậu—— chính xác là bàn tay nắm cùng một chỗ với Liễu.
Không thể nào, Minh Phong thật sự bó tay hỏi trời xanh. Cậu cái gì cũng chưa làm a, tiểu tử Liễu này cư nhiên cũng có tư chất trở thành hồng nhan gây họa? Thật đúng là nhìn không ra.
Tuy cảm thấy thực oan uổng, nhưng Minh Phong hiển nhiên sẽ không vì ánh mắt của người khác mà gạt tay Liễu. Vì thế, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn giết người của tộc nhân ngõa đạt kia, Minh Phong thoải mái đứng trong đội ngũ.
“Liễu, ngươi mang theo đại gia hỏa này làm chi?”
Tộc nhân ngõa đạt trừng Minh Phong khi nãy mở miệng.
“Minh Phong muốn đi a.” Liễu trả lời thực thản nhiên, thực vô tội, nhưng hiển nhiên đối phương lại càng tức giận hơn.
“Kia lỡ đại gia hỏa này không có bản lĩnh gì thì làm sao? Cậu ta là khách nhân, nếu xảy ra chuyện gì chúng ta không gánh vác nổi đâu.”
“Yên tâm, ta sẽ bảo hộ Minh Phong.” Liễu nói thực hợp tình hợp lý làm đối phương nghẹn nửa ngày cũng không phản bác được.
Minh Phong ở một bên xem diễn thật vui vẻ, sau đó cậu phát hiện không chỉ cậu, ngay cả nhóm chiến sĩ ngõa đạt khác cũng dùng thần tình hưng phấn nhìn hai người này, nga, hơn nữa tính cả Minh Phong thì đủ ba người—— vở kịch tình yêu tay ba. Điều này làm Minh Phong thực khinh bỉ—— thật là, ngay cả xem diễn cũng không che dấu một chút, biểu tình rõ ràng như vậy ai chẳng biết chúng nó đang nghĩ gì a. Ít nhất cũng phải giống cậu, có bản lĩnh mặt than, nhóm này thật không chuyên nghiệp gì cả.
“Khụ khụ, ta nghĩ chúng ta nên xuất phát. Nếu Minh Phong muốn đi thì cứ để cậu ta đi cùng đi. Chúng ta nhiều tộc nhân như vậy có thể để cậu ta gặp nguy hiểm sao?” Một người có vẻ là trung niên—— nghe âm thanh mà nhận ra, hi vọng nó không phải loại trẻ mà giọng già đi—— thanh thanh yết hầu, mở miệng nói.
Minh Phong lại càng thêm khinh bỉ—— vẻ mặt xem kịch vui còn chưa chịu thu hồi, ngươi nghĩ ta không biết các ngươi tích cực mang ta đi như vậy không phải vì muốn xem diễn tiếp trong lúc săn bắn sao?
Ngõa đạt tộc không có vũ khí, vũ khí của chúng nó chính là móng vuốt sắc bén của mình. Minh Phong trên đường đi săn bắn hảo hảo quan sát móng vuốt của Liễu một phen—— lập tức ánh mắt của người nào đó thăng cấp thành muốn chém cậu nghìn vạn nhát đao—— phát hiện móng vuốt chúng nó thật sắc bén, chỉ sợ ngay cả chủy thủ hợp kim trong túi không gian của Minh Phong cũng không thể so được, chúng nó làm thế nào tiến hóa được? Thiên nhiên thật sự thần kì!
Trước khi lên đường Minh Phong đã nói chúng nó cứ dùng tốc độ bình thường mà tiến tới.
“Vóc dáng ta lớn như vậy sao có thể chạy chậm, hơn nữa, trước đó không phải ta theo kịp Liễu chạy tới bộ lạc sao?” Lúc nói những lời này, Minh Phong nhận được ánh mắt ai oán của tiểu Liễu bằng hữu, cộng thêm liếc mắt xem thường của người nào đó nữa—— Minh Phong đã biết tiểu tử muốn dùng ánh mắt giết chết mình tên là Nha, nhưng nghĩ tới ánh mắt của nó, Minh Phong quyết định tiếp tục gọi nó là người nào đó.
Người khác không phát hiện, nhưng Không—— đội trưởng đội ngũ đi săn lần này—— lại phát hiện, người cao to Minh Phong này không đơn giản. Tốc độ nhanh cũng không ngạc nhiên, dù sao vóc dáng cao như vậy, chân dài như vậy, nhưng kì quái là với khổ người lớn như vậy nhưng cước bộ cư nhiên còn nhẹ nhàng hơn nhiều tộc nhân. Dưới chân cứ nhẹ nhàng, bộ dáng không phí bao nhiêu sức lực, cả người phiêu phiêu bay bổng tới trước, vút một cái đã tiến tới rất xa.
Sinh vật nơi này chiều cao rất hạn chế, tựa như trước đó đã nói, nó có quan hệ tới lực hấp dẫn gấp hai lần trên mặt đất.
Con mồi nhóm Không muốn tìm là một sinh vật bò trên mặt đất giống thằn lằn, nhưng thân hình rõ ràng tráng kiện hơn, móng vuốt sắc bén hơn, cái đuôi cũng rất mạnh mẽ, trên phần đuôi còn có những chiếc gai nhọn lóe ra hàn quang sắc bén, há miệng đầy răng nanh, hơn nữa lớp da ngoài của nó rất cứng, đánh lên có xúc cảm hệt như đánh lên nham thạch. Bất quá, độ cứng này đối với Minh Phong cùng ngõa đạt tộc cũng không khó giải quyết.
Nội lực của Minh Phong có thể xuyên qua lớp ngoài truyền vào trong cơ thể, cũng chính là cách nói ‘cách sơn đả ngưu’, Không cùng nhóm Liễu thì càng đơn giản, khua loạn móng vuốt một cái, lớp da con thằn lằn kia đã chịu không nổi, rách toạc, chỉ chốc lát sau, nó chỉ còn sức tru lên, cả người máu me đầm đìa, nhìn thấy vô cùng đáng thương.
Minh Phong nhún vai—— sớm biết vậy dùng nội lực trực tiếp đánh nát nội tạng nó, miễn cho nó chịu nổi khổ lăng trì, nghe nói lăng trì là một hình phạt cực kì tàn nhẫn ở thời cổ đại của địa cầu, sao ngõa đạt tộc thiện lương, phóng khoáng, lạc quan cũng biết phương pháp này? Nói tới nói lui chỉ có mình là thiện lương a.
“Các ngươi bình thường luôn ăn cái này sao?” Minh Phong tò mò hỏi.
“Đương nhiên không phải, chúng ta ăn rất nhiều. Chính là loại vĩ thú này dễ săn nhất, hơn nữa có số lượng nhiều nhất. Vì thế thường xuyên ăn cái này.
Sau khi xem qua thân thủ linh hoạt lúc chiến đấu của Minh Phong, tất cả mọi người không còn lo lắng về vấn đề an toàn của cậu nữa. Nhóm ngõa đạt tộc nhìn qua có vẻ vây quanh lung tung bên người cậu nhưng có thể phòng thủ tốt tất cả phương hướng. Từ điểm này có thể nhìn ra, những người đi săn lần này đều có kinh nghiện săn bắn rất phong phú.
“Chờ một chút——” Đột nhiên, Không nâng tay, ngăn hành động của mọi người: “Có trùng thú!”
Dưới dự dẫn dắt của Không, mọi người đồng loạt lui về sau khoảng mười thước.
“Trúng thú a!” Ánh mắt trên quả cầu nhỏ ở phần đỉnh râu của Liễu lòe lòe sáng, tựa hồ rất cao hứng.
Minh Phong có chút khó hiểu, vốn nhìn thái độ thận trọng của Không cùng tiến vang từ xa xa truyền tới, cậu nghĩ trùng thú là sinh vật lớn nguy hiểm.
Chính là xem vẻ mặt của Liễu cùng những tộc nhân ngõa đạt khác, tựa hồ không phải như vậy.
Không biết có phải cảm giác được nghi hoặc của Minh Phong hay không, Không mở miệng nói: “Ha hả, vận khí của ngươi không tồi a. Lần đầu tiên ra ngoài đã gặp được trùng thú.”
Trùng thú kia đã từ xa tiến tới rất gần, tiếp đó ngõa đạt tộc phát ra những quang mang mỏng manh, Minh Phong miễn cưỡng có thể thấy được hình dáng của nó. Nhìn sơ qua, loại trùng thú này dài ít nhất cũng phải một trăm thước, cao chừng mười thước, cả người hệt như một con sâu khổng lồ, không có chân, cơ thể có từng khúc từng khúc, dựa vào cơ thể co rút mà di chuyển tới trước. Kỳ quái chính là, sinh vật dựa vào phương thức này để di chuyển tốc độ rất chậm, chính là tốc độ của trùng thú lại rất nhanh. Đầu của nó có hai hàng mười hai con mắt, lóe lam quang, chính là rất nhanh di chuyển tới nơi bọn họ đang đứng.
Minh Phong theo bản năng bày ra tư thế phòng ngự, không biết sinh vật này có phương thức công kích gì, cậu thấy thì nó cũng không cần dùng phương thức gì cả, chỉ cần dùng cơ thể khổng lồ đã đủ tạo thành lực phá hoại thật lớn, nếu lực phòng ngự của sinh vật này cũng rất mạnh thì chúng nó quả thật chính là cỗ máy chiến tranh khổng lồ.
“Không cần lo lắng.” Liễu nhìn thấy Minh Phong bày ra tư thế phòng ngự, liền kéo góc áo cậu: “Trùng thú bình thường rất ôn thuần, sẽ không chủ động thương tổn sinh vật khác, bình thường cũng chỉ ăn cỏ dại, cây cối, thổ nhưỡng cùng nham thạch linh tinh. Ngươi xem ánh mắt nó, màu lam biểu thị chúng nó hiện tại rất bình thường, nhưng nếu mắt nó biến thành màu đỏ, chúng ta phải chạy thật nhanh, bởi vì chỉ có trùng thú tức giận, ánh mắt mới biến thành màu đỏ, lúc đó chúng nó không còn lí trí, sẽ phá hủy tất cả mọi thứ trước mắt. Bất quá, chúng nó luôn lắc lư đi lòng vòng, chính vì nơi này quá lớn nên muốn gặp chúng nó cũng không dễ, vì thế mới nói ngươi vận khí tốt, lần đầu tiên ra ngoài đã gặp được.” Nói tới đây, Liễu lại bắt đầu hưng phấn.
Minh Phong gật đầu, cùng ngõa đạt tộc chăm chú nhìn trùng thù khổng lồ lướt nhanh qua trước mắt.
“Trùng thú thông minh không?”
“Thông minh đi.” Liễu có chút không khẳng định: “Chúng nó không nói chuyện được, bất quá có thể thực lưu loát trao đổi với đồng tộc, đối với các sinh vật khác, cảm giác cũng rất nhạy bén. Giống như có thể hiểu được lời nói của chúng ta.” Nói xong, Liễu ngượng ngùng gãi đầu: “Ha ha, đây đều là ta nghe tộc nhân khác nói, kỳ thật đây cũng là lần đầu tiên ta thấy trùng thú.”
“Trùng thú có rất nhiều sao?”
“Ân.” Liễu gật đầu khẳng định: “Rất nhiều rất nhiều, chúng nó bất đồng với chúng ta, chúng nó không có lãnh địa, nhưng trùng thú có thể sống ở bất cứ đâu, không giới hạn lãnh địa. Hơn nữa chúng nó rất đoàn kết, nghe nói từng có một chủng tộc cường đại mang lòng kiêng kị trùng thú, giết chết một tiểu trùng thú, kết quá rất nhiều rất nhiều trùng thú phủ kín cả đại địa, giống như nước chảy dũng mãnh xông tới bộ lạc của chủng tộc kia, cuối cùng chủng tộc đó cơ hồ bị diệt tộc. Nhưng mà, chỉ cần không chọc giận chúng nó, trùng thú thực ôn thuần.” Giống như sợ Minh Phong hiểu nhầm, Liễu vội vàng bỏ thêm một câu, xem ra tiểu tử này rất có hảo cảm với sinh vật khổng lồ này.
Sau khi trùng thú bỏ đi, đám người tiếp tục săn bắn. Minh Phong thấy rất nhiều động vật bất đồng với trên mặt đất cùng địa cầu, cũng kiến thức được thực lực của bộ tộc ngõa đạt tự xưng là chủng tộc cường đại nhất khu này. Quả thật rất mạnh, tuy vóc người nhỏ bé nhưng sức mạnh lại lớn tới khó tin, cơ thể cũng thực linh hoạt, hơn nữa móng vuốt sắc bén, sinh hoạt trong điều kiện trọng lực lớn gấp đôi bình thường, lại không thể sử dụng sức mạnh nguyên tố, thực lực như vậy không thể không nói là cường đại.
Minh Phong đối với động thực vật nơi này cũng có được nhận tức cơ bản, nhưng đối với đường về nhà, cậu vẫn không rõ lắm. Buổi tối, Minh Phong từ chối lời mời ăn tối của tộc trưởng, trở về góc của mình, ngồi xếp bằng.
Tuy thực vật nơi này thoạt nhìn không quá khác biệt với trên mặt đất, nhưng Minh Phong không dám ăn, trong hoàn cảnh xa lạ, tùy tiện ăn thứ xa lạ gì đó chính là chuyện ngu xuẩn nhất.
Trong túi không gian có dịch dinh dưỡng, Minh Phong căn bản không cần lo lắng vấn đề ăn uống.
Toàn bộ tộc nhân ngõa đạt đều đi ăn chung, chúng nó vẫn giữ phương thức phân phối thức ăn thời nguyên thủy. Toàn tộc đều cùng nhau dùng bữa.
Minh Phong một mình ngồi trong góc, tâm tình rốt cuộc không thể bình tĩnh.
Trời mới biết cậu muốn trở về biết bao nhiêu, tuy tộc ngõa đạt thực nhiệt tình, thực thiện lương, tuy tiểu tử Liễu cũng thực đáng yêu, chính là trái tim cậu vẫn tràn đầy khát vọng cùng nhớ nhung. Nhất là lúc nghĩ tới ánh mắt tuyệt vọng của Phong Hổ cùng phần tử nguy hiểm Bội La, trong lòng chỉ có mình mình kia, trái tim cậu hệt như bị một sợi xích sắt kéo căng, siết chặt đến mức cả lồng ngực cũng đau đớn. Chính là, cậu vẫn nhịn không được không ngừng nghĩ tới bọn họ.
Một ngày hai ngày, cậu còn có thể bảo trì lí trí, tận lực thả lỏng tâm tình của mình. Cậu tự nói với bản thân không thể gấp, gấp cũng không làm được gì. Chính là về sau thì sao, vạn nhất thật sự không thể tìm được đường trở về?
Hoàn Chương .