[Cáo] *lết lết* *giãy giãy* ta định làm luôn chap 5 nhưng sức lực có hạn, mấy hnay ngày nào cũng 2-3 chap, ta cụp xương sống rùi… đình công =0=… mỗi ngày 1 chap….. khi nào hàng trong kho lại nhìu ta lại tung nhìu…. vậy hén *vậy khăn*:”>
*****
Bất đồng với trước kia, lần này Minh Phong vừa sử dụng công năng truyền tống ra bên ngoài thì lập tức mất đi ý thức. Lúc tỉnh lại, cậu phát hiện mình đã rời khỏi căn cứ, chuẩn xác là đang nằm trên nhánh cây cao mấy chục mét. Vì thế lúc tỉnh lại cứ theo thói quen trở mình, Minh Phong lúc này vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đương nhiên theo một cách logic thì cậu bị rớt khỏi nhánh cây.
Tựa như ở trên đã nói, Minh Phong vẫn còn chưa tỉnh táo, vì thế lúc đầu cậu căn bản không phản ứng mà chờ đến lúc tỉnh rồi thì có muốn phản ứng cũng không kịp.
Nhưng Minh Phong cũng không hoảng sợ, ngược lại khóe miệng lại hơi nhếch lên, nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi rơi tự do, một chút cũng không lo lắng– Bội La tuy rất thích đùa giỡn nhưng tuyệt đối không đem tính mạng cậu ra mà đùa! Ân, nghe nói ma pháp sư hệ phong cùng võ sĩ có thể bay trên không, đáng tiếc cậu không phải.
Nếu lúc này Minh Phong mở mắt sẽ phát hiện lúc cậu sắp rơi xuống đất có một bóng đen dùng tốc độ kinh người lao về phía này, ngay cả giác quan nhạy bén của cậu cũng không hề phát hiện bóng đen đang tiếp cận.
Đợi đến thật gần, diện mạo thực sự của bóng đen cũng lộ ra– là một võ sĩ. Thực hiển nhiên, hẳn chính là người của bộ lạc phụ cận kia, cũng chính là người nhiều lần trùng hợp đụng mặt với Minh Phong.
Lúc này, Minh Phong đang nhắm mắt suy nghĩ, không biết lần này còn gặp lại người nọ nữa không.
Rốt cục cảm giác được đối phương áp sát, Minh Phong cảnh giác mở to mắt, vừa lúc chống lại một đôi ngươi đen kịt, trong suốt. Ánh mắt lóe lên vẻ bình tĩnh, lạnh lùng quen thuộc, sau đó, cả người chìm vào một cái ôm ấm áp.
Tuy Bội La đã sớm giới thiệu tố chất cơ thể của võ sĩ, nhưng chân thực tiếp xúc vẫn làm Minh Phong rung động.
Mặc dù cậu cao tới 1m8 nhưng người trước mắt còn cao lớn hơn, thân hình cơ bắp, thớ thịt săn chắc biểu hiện chủ nhân của nó rất mạnh mẽ, một tấm da thú đơn giản quấn bên hông, phần lớn da thịt ngăm đen để lộ ra ngoài. Mái tóc đen thùi rậm rạp ngang ngạnh xù lên, ngũ quan sâu sắc hệt như một bức tượng cẩm thạch được điêu khắc tỉ mỉ– không tuấn mĩ nhưng tràn ngập sức mạnh cùng sâu sắc.
Cảm thấy mình đã đáp xuống đất nhưng cánh tay rắn chắc của đối phương vòng trên lưng mình vẫn không chịu buông ra, Minh Phong mất tự nhiên muốn né tránh, muốn rời khỏi cơ thể nóng bỏng của nam nhân– chưa bao giờ tiếp cận cơ thể có nhiệt độ cao như vậy làm cậu có chút lúng túng. Chính là đối phương cứ ngây ngốc nhìn cậu, cánh tay cũng không thả lỏng chút nào.
“Cái kia, ta không sao, cám ơn ngươi đã cứu ta. Ngươi–” Có thể thả ta xuống.
Chính là còn chưa dứt lời, cổ cậu đã đau nhói, tiếp đó mất đi ý thức, một lần nữa chìm vào bóng tối.
Sau khi đánh Minh Phong bất tỉnh, nam nhân thật cẩn thận vuốt ve sợi tóc đen mướt cùng da thịt trắng nõn lộ bên ngoài của Minh Phong, tựa hồ yêu thích không thôi nên lại sờ soạng thêm một chút. Một hồi lâu sau mới lấy lại hồn, cẩn thận ôm Minh Phong vào lòng, chạy về hướng lúc tới.
Bội La trong căn cứ, thông qua thiết bị giám thị nhìn một màn này mà cười tới ngả nghiêng. Bất quá, Minh Phong đã ngất đi không nghe thấy cũng không nhìn được.
Lúc tỉnh lại, Minh Phong ngây ngốc nhìn chằm chằm nóc nhà, nhất thời không thể phản ứng mình đang ở đâu.
Được rồi, hình như cậu có tật xấu hơi mơ màng lúc mới thức dậy.
“Ngươi tỉnh?” Lạc Âu vừa tiến vào thì thấy người được Phong Hổ mang về đang nhìn nóc nhà mà ngẩn người, biểu tình ngơ ngác thật đáng yêu. Nhìn dáng người hình như vừa trưởng thành, hẳn thuộc loại pháp sư, nhưng vẫn chưa định hệ đi. Lớn lên xinh đẹp như vậy, bảo sao người ta vừa thấy đã thích. Ánh mắt Phong Hổ thực không tồi a, mình trước kia cứ sốt ruột vì đứa con không chịu tìm bầu bạn, không ngờ không làm thì thôi, đùng một cái đã mang một đứa nhỏ tốt như vậy về nhà.
Ngồi bật dậy, Minh Phong lúc này mới nhớ ra mình bị người ta đánh hôn mê, vậy nam nhân kia đâu? Chẳng lẽ thật sự giống như Bội La nói, mình bị đánh ngất mang về gạo nấu thành cơm?!
Im lặng thu hết thần sắc cùng biểu tình của Lạc Âu vào đáy mắt– nhưng nam nhân anh tuấn trước mặt thoạt nhìn hơi nhiệt tình một chút, nhưng tựa hồ không có ác ý, vậy rốt cuộc là tình huống gì a?
Cẩn thận nghĩ lại, chắc mình đã bị Bội La trêu đùa rồi, nhân loại nơi này tuy vẫn còn trong giai đoạn mới phát triển văn minh, nhưng cũng đã thoát khỏi thói quen của thú vật, làm gì có phương thức cầu yêu dã man như vậy. Đáng giận, Bội La, cậu chờ đó.
Bội La hình như có nói nhân loại nơi này rất hữu hảo cùng đoàn kết, xem trong lịch sử phát triển, nhân loại trong xã hội nguyên thủy cũng rất hiền lành chất phát, như vậy mình hẳn không có nguy hiểm, chính là không biết chỗ này cách Bội La có xa lắm không, mình cũng không biết đường về–
Về phần nam nhân đánh ngất mình– tuy làm mình hôn mê, nhưng nếu không có y, mình không hề phòng bị rơi xuống từ chỗ cao như vậy nhất định sẽ bị thương nặng, cậu hoàn toàn tin tưởng vì có nam nhân kia nên Bội La mới không ta tay giúp đỡ, vì thế nếu so sánh hai chuyện thì vẫn có công hơn, dù sao muốn trả thù một tẹo thì chờ mình đứng vững trong bộ lạc rồi nói sau.
Xoa xoa cần cổ vẫn còn đau nhức, Minh Phong vô cùng bình tĩnh hỏi một câu làm người ta kinh ngạc: “Xin hỏi, đây là đâu? Ngươi là ai? Nếu có thể, xin nói cho ta biết, ta là ai?”
Vừa nghe những lời này, Lạc Âu choáng váng, này này, đứa nhỏ này sao giống như bị mất trí nhớ vậy, trước kia chưa từng có người mắc phải tình huống này a, giờ phải làm gì a? Xoay người, lủi mất.
Khẳng định là ma pháp sư hệ phong– căn cứ khi nãy chỉ bỏ lại một câu ‘Chờ một chút’ rồi hoảng loạng dùng tốc độ kinh người chạy đi, Minh Phong có thể đoán ra.
Không phải cậu muốn gạt người, nhưng Bội La cùng cậu nhất trí cho rằng, cho dù tinh cầu này đã có sự hiểu biết nhất định, nhưng xét về nhiều phương diện vẫn còn rất kém, hơn nữa vì nhiều lần bị bắt gặp, muốn không lộ chuyện chỉ có cách giả vờ mất trí nhớ. Vừa lúc nam nhân kia lại đánh vào cổ Minh Phong, cậu cũng đâu phải kẻ ngốc, cơ hội tốt như vậy lại không lợi dụng.
Tuy lí do thực đầy đủ, nhưng nhớ tới biểu tình lo lắng của người vội vàng chạy đi khi nãy, Minh Phong không khỏi có chút áy náy. Làm một người vô tội sốt ruột như vậy thấy thế nào cũng là lỗi của cậu.
Ngoài cử truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Minh Phong vừa nghe đã biết một trong hai chính là người chạy đi khi nãy, về phần tiếng chân như có như không vô cùng cẩn trọng kia căn bản không biết là ai, bất quá cậu đoán chính là nam nhân mang mình tới đây.
Rất nhanh, Minh Phong biết người kia là ai, bởi vì mục tiêu của hai người chính là nhà gỗ cậu đang ở– mà người còn lại quả thực chính là nam nhân kia.
“Ngươi không nhớ mình là ai à?”
Âm thanh rất trầm thấp, giống như tiếng đàn vi ô lông, ẩn ẩn còn có chút khàn khàn khiêu gợi.
Biểu hiện của Minh Phong rất lạnh nhạt– loại bình tĩnh mà một người vừa mất trí nhớ không nên có, tuy Bội La từng đề nghị cậu tỏ ra bối rối, bất lực một chút, nhưng thực sự hai loại cảm xúc đó quá xa lạ, tha vì giả vờ không giống bị người ta vạch trần thì không bằng cứ dùng mặt thật của mình, dù sao cậu cũng vốn là mặt than– là Bội La nói– lúc lạnh nhạt không hề biểu hiện chút tình cảm nào người ta rất khó nhìn ra điều gì. Nhân loại nơi này rất thành thật, nhưng không phải ngu ngốc. Chỉ số thông minh của bọn họ tới 150 (Chỉ số thông minh của nhân loại thế kỉ 21 trung bình chỉ có 120).
“Đúng vậy. Thực sự thì trừ mới nhớ ra được cái tên thì ta không nhớ được gì, bất quá trí nhớ tựa hồ đang chậm rãi khôi phục, về phần khi nào hồi phục hoàn toàn thì không biết được.”
Vẻ mặt Lạc Âu lập tức suy sụp, bàn tay trắng nõn ôm lấy cánh tay tráng kiện của Phong Hổ– chính là nam nhân kia.
Ánh mắt chuyển từ gương mặt ôn hòa tuấn mỹ của Lạc Âu tới cánh tay, tiếp đó là gương mặt nam nhân kia, ánh mắt sáng ngời của đối phương đang chăm chú nhìn mình.
Hai người cứ vậy nhìn nhau một chốc.
Sau đó, Minh Phong bại trận trước ánh mắt trong suốt của đối phương, ánh mắt người kia tuy trong suốt nhưng lại có rất nhiều thứ gì đó, cậu không biết nó có ý tứ gì, chỉ biết, ánh mắt đó làm cậu có chút mất tự nhiên, gương mặt hơi nóng lên, màu đỏ ửng thản nhiên lan rộng trên mặt Minh Phong.
Chẳng lẽ hai người này chính là dạng bầu bạn mà Bội La nói? Nhìn Lạc Âu ôm lấy cánh tay nam nhân, Minh Phong suy đoán– hai người này đứng chung một chỗ thực thoải mái, nếu không tương lai mình cũng tìm một người đi? Nhưng nếu vậy mình sẽ nằm dưới sao, có phải rất đau không a? Bội La cho cậu xem một đoạn phim, người nằm dưới bị thương a. Mà nếu vậy, người nằm dưới tương lai phải sinh đứa nhỏ a.
Minh Phong bên này đang suy nghĩ tương lai nên tìm bầu bạn có loại hình thế nào nhưng lại quên thu hồi tầm mắt, cứ nhìn chăm chăm vào cánh tay được ôm chặt trước mắt.
Chú ý tới ánh mắt Minh Phong, Lạc Âu rút tay lại, nháy mắt với Phong Hổ.
Không biết vì sao nhưng Phong Hổ biết người trước mắt không phải đang ghen như phụ thân nghĩ, chính là lúc này không thích hợp giải thích, chỉ đành bất đắc dĩ vỗ vỗ cánh tay Lạc Âu: “Ba ba, người đi trước đi. Chuyện này để ta giải quyết.”
Lo lắng nhìn hai người, nhưng tin tưởng vào đứa con nên Lạc Âu ngoan ngoãn rời đi.
“Ta nghĩ hai người là bầu bạn.”
Minh Phong nghe Phong Hổ nói vậy thì bừng tỉnh, biết lúc nãy mình nghĩ sai rồi.
“Phụ thân ta mà nghe được lời này nhất định sẽ giết ta.” Phong Hổ sửng sốt, sau đó mỉm cười. Gương mặt cục mịch cư nhiên xuất hiện hai lúm đồng tiền thật sâu, làm cả người y thoạt nhìn có điểm đáng yêu.
“Nơi này là bộ lạc của ta, mang ngươi về đây cũng là ta. Lúc ngươi bị rớt từ cây cao xuống, ta đã đỡ được. Bất quá cũng là ta đánh ngươi bất tỉnh, thực xin lỗi.” Bàn tay to ngượng ngùng gãi gãi đầu. Mặc dù cảm thấy có lỗi vì đánh người nhưng Phong Hổ vẫn không hối hận, đụng người trước mặt nhiều lần như vậy, nhưng lần nào người này cũng bình tĩnh biến mất trước mắt mình, loại cảm giác thất bại đó thực sự làm người ta khó chịu, hiện tại rốt cuộc cũng bắt được!
“Không sao, ngươi đã cứu ta không phải sao? Đúng rồi, ta gọi là Minh Phong, vừa rồi mới nhớ ra, bất quá những chuyện khác vẫn chưa nhớ được, có lẽ… cần một ít thời gian.”
“Phải không, vậy thì tốt quá rồi.”
Phong Hổ tiến tới: “Ta gọi là Phong Hổ, năm nay 25, là thiếu tộc trưởng bộ lạc này, là võ sĩ.” Nói xong, cánh tay đặt trước ngực, nghiêm túc nói với Minh Phong: “Lúc gặp ngươi thấy ngươi chỉ có một mình, ngươi hẳn cũng biết nhân loại chúng ta không thể sinh tồn một mình, vì thế với tư cách thiếu tộc trưởng, ta chính thức mời ngươi gia nhập bộ lạc chúng ta.”
Bị Phong Hổ đột nhiên nghiêm túc làm hoảng sợ, nhưng Minh Phong vẫn nhanh chóng phản ứng.
“Được, ta đồng ý.” Bội La nhất định có rất nhiều chuyện không nói cho mình, hi vọng mình không bị lộ. Bội La chết tiệt, luôn xem việc làm cậu biến sắc làm niềm vui, chẳng qua tình tự của mình rất ít khi dao động, làm nó không thành công được bao nhiêu lần. Giờ thì ngày càng quá rồi, không chịu suy nghĩ xem đây là lúc để giỡn sao?
Ngoài dự kiến của Minh Phong, Phong Hổ nghe cậu trả lời xong vẫn đặt tay trên ngực nhìn mình, cậu nghi hoặc nhìn Phong Hổ.
“Như vậy, kế tiếp, ta hi vọng ngươi có thể làm bầu bạn của ta.” Ánh mắt nóng rực của Phong Hổ bắn thẳng về phía Minh Phong, nói xong cũng không cho cậu cơ hội trả lời, bàn tay to kéo Minh Phong tới, mạnh mẽ hôn lên cánh môi mỏng của cậu.
Minh Phong bị câu nói kinh người của Phong Hổ dọa hoảng, còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị Phong Hổ nhanh lẹ kéo tới, cả người cứng ngắc bị cường hôn.
Môi Phong Hổ nặng nề áp lên môi Minh Phong, cảm xúc mềm mại làm y trầm mê trong đó, cảm giác dâng trào vọt thẳng từ cánh môi chạy tới bộ vị giữa hai chân. Phong Hổ nhịn không được vươn đầu lưỡi, liếm hai cánh hoa ngọt ngào kia– chưa đủ, vẫn chưa đủ! Phong Hổ nghĩ tới con người luôn đột ngột biến mất trước mắt mình, lúc nhìn thấy con người thần bí xinh đẹp này rơi từ nhánh cây xuống, duỗi người mỉm cười, y đã bị mê hoặc.
Chính là, mặc kệ tốc độ y mau cỡ nào vẫn không bắt được, nhưng hiện giờ người này đang nằm trong lòng mình mặc mình cắn nuốt, cánh môi so với tưởng tượng còn ngọt ngào hơn, làm mình chạm vào đã không muốn buông ra.
Phong Hổ siết chặt cánh tay, lại càng thân mật ôm chặt Minh Phong vào lòng, để bộ vị cứng rắn dán sát vào người cậu, chậm rãi cọ sát, ý đồ châm hỏa nơi nào đó. Đầu lưỡi tham lam không hề thỏa mãn với cánh môi ngon ngọt, vội vàng hé mở hàm răng trắng noãn, tiến vào khoang miệng, tìm tòi nơi càng ngọt ngào hơn.
Minh Phong chỉ cảm thấy cánh môi nóng bỏng của Phong Hổ dán lên môi mình, nóng rực làm cậu không thể chống cự, ánh mắt sáng quắc tràn đầy dục vọng xâm lược chăm chú nhìn cậu, lãnh tĩnh dần dần thối lui, diễm hỏa hừng hực bị châm ngòi, đầu lưỡi nóng bỏng càn quét khuấy động trong miệng, cố chấp muốn đưa mình vào thế giới cảm quan. Chống cự của cậu hoàn toàn không có tác dụng, chỉ có thể tùy ý để hỏa diễm cắn nuốt.
Minh Phong chưa từng thể nghiệm hoàn toàn bị lửa nóng cùng khoái cảm đánh gục. Trong lúc mơ mơ màng màng còn nghĩ, đây chính là tình dục được viết trong sách sao? Chẳng lẽ là gạo nấu thành cơm mà Bội La nói? Cũng may mà Bội La không biết chuyện này, nếu không nhất định sẽ nháo túi bụi.
Hoàn Chương 4.
[Cáo] lết lết giãy giãy ta định làm luôn chap nhưng sức lực có hạn, mấy hnay ngày nào cũng - chap, ta cụp xương sống rùi… đình công ==… mỗi ngày chap….. khi nào hàng trong kho lại nhìu ta lại tung nhìu…. vậy hén vậy khăn:”>
Bất đồng với trước kia, lần này Minh Phong vừa sử dụng công năng truyền tống ra bên ngoài thì lập tức mất đi ý thức. Lúc tỉnh lại, cậu phát hiện mình đã rời khỏi căn cứ, chuẩn xác là đang nằm trên nhánh cây cao mấy chục mét. Vì thế lúc tỉnh lại cứ theo thói quen trở mình, Minh Phong lúc này vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đương nhiên theo một cách logic thì cậu bị rớt khỏi nhánh cây.
Tựa như ở trên đã nói, Minh Phong vẫn còn chưa tỉnh táo, vì thế lúc đầu cậu căn bản không phản ứng mà chờ đến lúc tỉnh rồi thì có muốn phản ứng cũng không kịp.
Nhưng Minh Phong cũng không hoảng sợ, ngược lại khóe miệng lại hơi nhếch lên, nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi rơi tự do, một chút cũng không lo lắng– Bội La tuy rất thích đùa giỡn nhưng tuyệt đối không đem tính mạng cậu ra mà đùa! Ân, nghe nói ma pháp sư hệ phong cùng võ sĩ có thể bay trên không, đáng tiếc cậu không phải.
Nếu lúc này Minh Phong mở mắt sẽ phát hiện lúc cậu sắp rơi xuống đất có một bóng đen dùng tốc độ kinh người lao về phía này, ngay cả giác quan nhạy bén của cậu cũng không hề phát hiện bóng đen đang tiếp cận.
Đợi đến thật gần, diện mạo thực sự của bóng đen cũng lộ ra– là một võ sĩ. Thực hiển nhiên, hẳn chính là người của bộ lạc phụ cận kia, cũng chính là người nhiều lần trùng hợp đụng mặt với Minh Phong.
Lúc này, Minh Phong đang nhắm mắt suy nghĩ, không biết lần này còn gặp lại người nọ nữa không.
Rốt cục cảm giác được đối phương áp sát, Minh Phong cảnh giác mở to mắt, vừa lúc chống lại một đôi ngươi đen kịt, trong suốt. Ánh mắt lóe lên vẻ bình tĩnh, lạnh lùng quen thuộc, sau đó, cả người chìm vào một cái ôm ấm áp.
Tuy Bội La đã sớm giới thiệu tố chất cơ thể của võ sĩ, nhưng chân thực tiếp xúc vẫn làm Minh Phong rung động.
Mặc dù cậu cao tới m nhưng người trước mắt còn cao lớn hơn, thân hình cơ bắp, thớ thịt săn chắc biểu hiện chủ nhân của nó rất mạnh mẽ, một tấm da thú đơn giản quấn bên hông, phần lớn da thịt ngăm đen để lộ ra ngoài. Mái tóc đen thùi rậm rạp ngang ngạnh xù lên, ngũ quan sâu sắc hệt như một bức tượng cẩm thạch được điêu khắc tỉ mỉ– không tuấn mĩ nhưng tràn ngập sức mạnh cùng sâu sắc.
Cảm thấy mình đã đáp xuống đất nhưng cánh tay rắn chắc của đối phương vòng trên lưng mình vẫn không chịu buông ra, Minh Phong mất tự nhiên muốn né tránh, muốn rời khỏi cơ thể nóng bỏng của nam nhân– chưa bao giờ tiếp cận cơ thể có nhiệt độ cao như vậy làm cậu có chút lúng túng. Chính là đối phương cứ ngây ngốc nhìn cậu, cánh tay cũng không thả lỏng chút nào.
“Cái kia, ta không sao, cám ơn ngươi đã cứu ta. Ngươi–” Có thể thả ta xuống.
Chính là còn chưa dứt lời, cổ cậu đã đau nhói, tiếp đó mất đi ý thức, một lần nữa chìm vào bóng tối.
Sau khi đánh Minh Phong bất tỉnh, nam nhân thật cẩn thận vuốt ve sợi tóc đen mướt cùng da thịt trắng nõn lộ bên ngoài của Minh Phong, tựa hồ yêu thích không thôi nên lại sờ soạng thêm một chút. Một hồi lâu sau mới lấy lại hồn, cẩn thận ôm Minh Phong vào lòng, chạy về hướng lúc tới.
Bội La trong căn cứ, thông qua thiết bị giám thị nhìn một màn này mà cười tới ngả nghiêng. Bất quá, Minh Phong đã ngất đi không nghe thấy cũng không nhìn được.
Lúc tỉnh lại, Minh Phong ngây ngốc nhìn chằm chằm nóc nhà, nhất thời không thể phản ứng mình đang ở đâu.
Được rồi, hình như cậu có tật xấu hơi mơ màng lúc mới thức dậy.
“Ngươi tỉnh?” Lạc Âu vừa tiến vào thì thấy người được Phong Hổ mang về đang nhìn nóc nhà mà ngẩn người, biểu tình ngơ ngác thật đáng yêu. Nhìn dáng người hình như vừa trưởng thành, hẳn thuộc loại pháp sư, nhưng vẫn chưa định hệ đi. Lớn lên xinh đẹp như vậy, bảo sao người ta vừa thấy đã thích. Ánh mắt Phong Hổ thực không tồi a, mình trước kia cứ sốt ruột vì đứa con không chịu tìm bầu bạn, không ngờ không làm thì thôi, đùng một cái đã mang một đứa nhỏ tốt như vậy về nhà.
Ngồi bật dậy, Minh Phong lúc này mới nhớ ra mình bị người ta đánh hôn mê, vậy nam nhân kia đâu? Chẳng lẽ thật sự giống như Bội La nói, mình bị đánh ngất mang về gạo nấu thành cơm?!
Im lặng thu hết thần sắc cùng biểu tình của Lạc Âu vào đáy mắt– nhưng nam nhân anh tuấn trước mặt thoạt nhìn hơi nhiệt tình một chút, nhưng tựa hồ không có ác ý, vậy rốt cuộc là tình huống gì a?
Cẩn thận nghĩ lại, chắc mình đã bị Bội La trêu đùa rồi, nhân loại nơi này tuy vẫn còn trong giai đoạn mới phát triển văn minh, nhưng cũng đã thoát khỏi thói quen của thú vật, làm gì có phương thức cầu yêu dã man như vậy. Đáng giận, Bội La, cậu chờ đó.
Bội La hình như có nói nhân loại nơi này rất hữu hảo cùng đoàn kết, xem trong lịch sử phát triển, nhân loại trong xã hội nguyên thủy cũng rất hiền lành chất phát, như vậy mình hẳn không có nguy hiểm, chính là không biết chỗ này cách Bội La có xa lắm không, mình cũng không biết đường về–
Về phần nam nhân đánh ngất mình– tuy làm mình hôn mê, nhưng nếu không có y, mình không hề phòng bị rơi xuống từ chỗ cao như vậy nhất định sẽ bị thương nặng, cậu hoàn toàn tin tưởng vì có nam nhân kia nên Bội La mới không ta tay giúp đỡ, vì thế nếu so sánh hai chuyện thì vẫn có công hơn, dù sao muốn trả thù một tẹo thì chờ mình đứng vững trong bộ lạc rồi nói sau.
Xoa xoa cần cổ vẫn còn đau nhức, Minh Phong vô cùng bình tĩnh hỏi một câu làm người ta kinh ngạc: “Xin hỏi, đây là đâu? Ngươi là ai? Nếu có thể, xin nói cho ta biết, ta là ai?”
Vừa nghe những lời này, Lạc Âu choáng váng, này này, đứa nhỏ này sao giống như bị mất trí nhớ vậy, trước kia chưa từng có người mắc phải tình huống này a, giờ phải làm gì a? Xoay người, lủi mất.
Khẳng định là ma pháp sư hệ phong– căn cứ khi nãy chỉ bỏ lại một câu ‘Chờ một chút’ rồi hoảng loạng dùng tốc độ kinh người chạy đi, Minh Phong có thể đoán ra.
Không phải cậu muốn gạt người, nhưng Bội La cùng cậu nhất trí cho rằng, cho dù tinh cầu này đã có sự hiểu biết nhất định, nhưng xét về nhiều phương diện vẫn còn rất kém, hơn nữa vì nhiều lần bị bắt gặp, muốn không lộ chuyện chỉ có cách giả vờ mất trí nhớ. Vừa lúc nam nhân kia lại đánh vào cổ Minh Phong, cậu cũng đâu phải kẻ ngốc, cơ hội tốt như vậy lại không lợi dụng.
Tuy lí do thực đầy đủ, nhưng nhớ tới biểu tình lo lắng của người vội vàng chạy đi khi nãy, Minh Phong không khỏi có chút áy náy. Làm một người vô tội sốt ruột như vậy thấy thế nào cũng là lỗi của cậu.
Ngoài cử truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Minh Phong vừa nghe đã biết một trong hai chính là người chạy đi khi nãy, về phần tiếng chân như có như không vô cùng cẩn trọng kia căn bản không biết là ai, bất quá cậu đoán chính là nam nhân mang mình tới đây.
Rất nhanh, Minh Phong biết người kia là ai, bởi vì mục tiêu của hai người chính là nhà gỗ cậu đang ở– mà người còn lại quả thực chính là nam nhân kia.
“Ngươi không nhớ mình là ai à?”
Âm thanh rất trầm thấp, giống như tiếng đàn vi ô lông, ẩn ẩn còn có chút khàn khàn khiêu gợi.
Biểu hiện của Minh Phong rất lạnh nhạt– loại bình tĩnh mà một người vừa mất trí nhớ không nên có, tuy Bội La từng đề nghị cậu tỏ ra bối rối, bất lực một chút, nhưng thực sự hai loại cảm xúc đó quá xa lạ, tha vì giả vờ không giống bị người ta vạch trần thì không bằng cứ dùng mặt thật của mình, dù sao cậu cũng vốn là mặt than– là Bội La nói– lúc lạnh nhạt không hề biểu hiện chút tình cảm nào người ta rất khó nhìn ra điều gì. Nhân loại nơi này rất thành thật, nhưng không phải ngu ngốc. Chỉ số thông minh của bọn họ tới (Chỉ số thông minh của nhân loại thế kỉ trung bình chỉ có ).
“Đúng vậy. Thực sự thì trừ mới nhớ ra được cái tên thì ta không nhớ được gì, bất quá trí nhớ tựa hồ đang chậm rãi khôi phục, về phần khi nào hồi phục hoàn toàn thì không biết được.”
Vẻ mặt Lạc Âu lập tức suy sụp, bàn tay trắng nõn ôm lấy cánh tay tráng kiện của Phong Hổ– chính là nam nhân kia.
Ánh mắt chuyển từ gương mặt ôn hòa tuấn mỹ của Lạc Âu tới cánh tay, tiếp đó là gương mặt nam nhân kia, ánh mắt sáng ngời của đối phương đang chăm chú nhìn mình.
Hai người cứ vậy nhìn nhau một chốc.
Sau đó, Minh Phong bại trận trước ánh mắt trong suốt của đối phương, ánh mắt người kia tuy trong suốt nhưng lại có rất nhiều thứ gì đó, cậu không biết nó có ý tứ gì, chỉ biết, ánh mắt đó làm cậu có chút mất tự nhiên, gương mặt hơi nóng lên, màu đỏ ửng thản nhiên lan rộng trên mặt Minh Phong.
Chẳng lẽ hai người này chính là dạng bầu bạn mà Bội La nói? Nhìn Lạc Âu ôm lấy cánh tay nam nhân, Minh Phong suy đoán– hai người này đứng chung một chỗ thực thoải mái, nếu không tương lai mình cũng tìm một người đi? Nhưng nếu vậy mình sẽ nằm dưới sao, có phải rất đau không a? Bội La cho cậu xem một đoạn phim, người nằm dưới bị thương a. Mà nếu vậy, người nằm dưới tương lai phải sinh đứa nhỏ a.
Minh Phong bên này đang suy nghĩ tương lai nên tìm bầu bạn có loại hình thế nào nhưng lại quên thu hồi tầm mắt, cứ nhìn chăm chăm vào cánh tay được ôm chặt trước mắt.
Chú ý tới ánh mắt Minh Phong, Lạc Âu rút tay lại, nháy mắt với Phong Hổ.
Không biết vì sao nhưng Phong Hổ biết người trước mắt không phải đang ghen như phụ thân nghĩ, chính là lúc này không thích hợp giải thích, chỉ đành bất đắc dĩ vỗ vỗ cánh tay Lạc Âu: “Ba ba, người đi trước đi. Chuyện này để ta giải quyết.”
Lo lắng nhìn hai người, nhưng tin tưởng vào đứa con nên Lạc Âu ngoan ngoãn rời đi.
“Ta nghĩ hai người là bầu bạn.”
Minh Phong nghe Phong Hổ nói vậy thì bừng tỉnh, biết lúc nãy mình nghĩ sai rồi.
“Phụ thân ta mà nghe được lời này nhất định sẽ giết ta.” Phong Hổ sửng sốt, sau đó mỉm cười. Gương mặt cục mịch cư nhiên xuất hiện hai lúm đồng tiền thật sâu, làm cả người y thoạt nhìn có điểm đáng yêu.
“Nơi này là bộ lạc của ta, mang ngươi về đây cũng là ta. Lúc ngươi bị rớt từ cây cao xuống, ta đã đỡ được. Bất quá cũng là ta đánh ngươi bất tỉnh, thực xin lỗi.” Bàn tay to ngượng ngùng gãi gãi đầu. Mặc dù cảm thấy có lỗi vì đánh người nhưng Phong Hổ vẫn không hối hận, đụng người trước mặt nhiều lần như vậy, nhưng lần nào người này cũng bình tĩnh biến mất trước mắt mình, loại cảm giác thất bại đó thực sự làm người ta khó chịu, hiện tại rốt cuộc cũng bắt được!
“Không sao, ngươi đã cứu ta không phải sao? Đúng rồi, ta gọi là Minh Phong, vừa rồi mới nhớ ra, bất quá những chuyện khác vẫn chưa nhớ được, có lẽ… cần một ít thời gian.”
“Phải không, vậy thì tốt quá rồi.”
Phong Hổ tiến tới: “Ta gọi là Phong Hổ, năm nay , là thiếu tộc trưởng bộ lạc này, là võ sĩ.” Nói xong, cánh tay đặt trước ngực, nghiêm túc nói với Minh Phong: “Lúc gặp ngươi thấy ngươi chỉ có một mình, ngươi hẳn cũng biết nhân loại chúng ta không thể sinh tồn một mình, vì thế với tư cách thiếu tộc trưởng, ta chính thức mời ngươi gia nhập bộ lạc chúng ta.”
Bị Phong Hổ đột nhiên nghiêm túc làm hoảng sợ, nhưng Minh Phong vẫn nhanh chóng phản ứng.
“Được, ta đồng ý.” Bội La nhất định có rất nhiều chuyện không nói cho mình, hi vọng mình không bị lộ. Bội La chết tiệt, luôn xem việc làm cậu biến sắc làm niềm vui, chẳng qua tình tự của mình rất ít khi dao động, làm nó không thành công được bao nhiêu lần. Giờ thì ngày càng quá rồi, không chịu suy nghĩ xem đây là lúc để giỡn sao?
Ngoài dự kiến của Minh Phong, Phong Hổ nghe cậu trả lời xong vẫn đặt tay trên ngực nhìn mình, cậu nghi hoặc nhìn Phong Hổ.
“Như vậy, kế tiếp, ta hi vọng ngươi có thể làm bầu bạn của ta.” Ánh mắt nóng rực của Phong Hổ bắn thẳng về phía Minh Phong, nói xong cũng không cho cậu cơ hội trả lời, bàn tay to kéo Minh Phong tới, mạnh mẽ hôn lên cánh môi mỏng của cậu.
Minh Phong bị câu nói kinh người của Phong Hổ dọa hoảng, còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị Phong Hổ nhanh lẹ kéo tới, cả người cứng ngắc bị cường hôn.
Môi Phong Hổ nặng nề áp lên môi Minh Phong, cảm xúc mềm mại làm y trầm mê trong đó, cảm giác dâng trào vọt thẳng từ cánh môi chạy tới bộ vị giữa hai chân. Phong Hổ nhịn không được vươn đầu lưỡi, liếm hai cánh hoa ngọt ngào kia– chưa đủ, vẫn chưa đủ! Phong Hổ nghĩ tới con người luôn đột ngột biến mất trước mắt mình, lúc nhìn thấy con người thần bí xinh đẹp này rơi từ nhánh cây xuống, duỗi người mỉm cười, y đã bị mê hoặc.
Chính là, mặc kệ tốc độ y mau cỡ nào vẫn không bắt được, nhưng hiện giờ người này đang nằm trong lòng mình mặc mình cắn nuốt, cánh môi so với tưởng tượng còn ngọt ngào hơn, làm mình chạm vào đã không muốn buông ra.
Phong Hổ siết chặt cánh tay, lại càng thân mật ôm chặt Minh Phong vào lòng, để bộ vị cứng rắn dán sát vào người cậu, chậm rãi cọ sát, ý đồ châm hỏa nơi nào đó. Đầu lưỡi tham lam không hề thỏa mãn với cánh môi ngon ngọt, vội vàng hé mở hàm răng trắng noãn, tiến vào khoang miệng, tìm tòi nơi càng ngọt ngào hơn.
Minh Phong chỉ cảm thấy cánh môi nóng bỏng của Phong Hổ dán lên môi mình, nóng rực làm cậu không thể chống cự, ánh mắt sáng quắc tràn đầy dục vọng xâm lược chăm chú nhìn cậu, lãnh tĩnh dần dần thối lui, diễm hỏa hừng hực bị châm ngòi, đầu lưỡi nóng bỏng càn quét khuấy động trong miệng, cố chấp muốn đưa mình vào thế giới cảm quan. Chống cự của cậu hoàn toàn không có tác dụng, chỉ có thể tùy ý để hỏa diễm cắn nuốt.
Minh Phong chưa từng thể nghiệm hoàn toàn bị lửa nóng cùng khoái cảm đánh gục. Trong lúc mơ mơ màng màng còn nghĩ, đây chính là tình dục được viết trong sách sao? Chẳng lẽ là gạo nấu thành cơm mà Bội La nói? Cũng may mà Bội La không biết chuyện này, nếu không nhất định sẽ nháo túi bụi.
Hoàn Chương .