Ngày thứ ba sau khi quyết định, sáng đó, Minh Phong vừa ăn điểm tâm xong, bởi vì cuộc sống một tháng nay sống quá nhàn nhã mà vẻ mặt cứ nhăn nhó, còn hít một hơi.
Phong Hổ đang thu thập chén dĩa, vừa nghe thì lập tức chạy tới: “Đau sao?”
Minh Phong ôm bụng, cảm giác có một trận co rút đau đớn, sau đó lập tức biến mất, cậu hít một hơi: “Ân, không có việc gì, ta đi nằm nghỉ một chút là được.”
Minh Phong đã quen rồi, khoảng thời gian này, bụng của cậu cứ thường xuyên co rút đau đớn, bất quá chỉ cần ngồi hoặc nằm nghỉ sẽ ổn.
“Minh Phong, lần này đại khái phải sinh rồi.” Lam Việt luôn quan sát thể trạng Minh Phong lên tiếng nhắc nhở.
Phong Hổ trợn tròn mắt, gấp đến độ xoay vòng: “Kia phải làm sao bây giờ?”
Minh Phong thấy y gấp tới mức đầu đổ đầy mồ hôi, biểu tình thoạt nhìn còn thống khổ hơn cả cậu, nén cơn đau ập tới từng trận, nói với y: “Không có việc gì, không nhanh như vậy đâu. Ngươi theo giúp ta đi lại một chút.” Cậu thừa dịp này đi lại để hoạt động cơ thể một chốc.
Mấy giờ sau, cơn đau bắt đầu dày đặc hơn, cơn đau cũng tăng lên, Minh Phong từ trò chuyện vui vẻ tới cắn răng nhịn đau, nhưng Lam Việt nói vẫn chưa tới lức tiến vào phòng sinh. Hiện giờ cậu chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thực chậm, hận không thể khống chế thời gian, để tốc độ của nó trôi qua thật nhanh!
Mắt thấy đã tới giữa trưa, Minh Phong nói với Phong Hổ đứng ngồi không yên: “Phong Hổ, ngươi giúp ta đi chuẩn bị đồ ăn đi, sinh đứa nhỏ rất lâu, ta phải bảo trì thể lực.”
Thần sắc Phong Hổ đã khôi phục bình tĩnh, y ép mình phải bình tĩnh lại.
Y ôm lấy Minh Phong đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị một ít thức ăn lỏng, dễ tiêu hóa.
Sau khi làm xong, Minh Phong miễn cưỡng ăn một ít. Sau đó cảm giác cơn đau bụng liên tục ập tới, Lam Việt đúng lúc nhắc nhở phải tiến vào phòng sinh.
“Phòng sinh, được, phòng sinh!”
Phong Hổ vội vàng cầm mớ đồ đã chuẩn bị từ sớm, sưu một tiếng liền biến mất, Minh Phong ôm bụng ngồi trên ghế, kinh ngạc nhìn y biến mất ở cửa—— này này, ngươi có phải quên mất thứ quan trọng nhất không a! Nếu không phải hiện giờ thực sự quá đau đớn, cậu nhất định đã phì cười.
Không bao lâu sau, Phong Hổ thở phì phò xuất hiện trước mặt cậu, ôm lấy Minh Phong—— Minh Phong chú ý tay y đang run lẩy bẩy. Y thật sự rất khẩn trương! Nhưng, nghĩ tới hành vi của y vừa nãy, Minh Phong vẫn cố dành chút thời gian đau bụng để hắc tuyến, bất quá y như thế cũng làm tâm tình cậu trầm tĩnh không ít.
Vội vội vàng vàng chạy vào phòng sinh, Phong Hổ đặt Minh Phong lên bàn giải phẫu, nóng vội xé quần áo cậu, giúp cậu đặt hai đùi cố định trên dụng cụ, phía sau đã bắt đầu tiến vào giai đoạn kịch liệt nhất của sinh sản, Minh Phong cảm giác hạ thân của mình bị một con dao sắc bén từng chút rạch ra, đau tới đầu đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệt, cắn chặt hàm răng, nhưng tiếng rên rỉ vẫn bật ra từ khe hở.
“Ân——” Minh Phong kêu một tiếng đau đớn, vốn đã nghe nói cơn đau khi sinh sản là cơn đau đớn kinh khủng nhất, hiện giờ ngẫm lại thì thật có đạo lý—— vì phân tán lực chú ý với đau đớn, Minh Phong bắt đầu nghĩ đủ thứ linh tinh. Đứa nhỏ nên gọi là gì a?
A! Nghĩ tới đây Minh Phong mới vô cùng hắc tuyến phát hiện, bọn họ cư nhiên quên mất chuyện đặt tên cho đứa nhỏ! Trước kia Bội La là đã sớm có tên, vì thế căn bản không cần suy nghĩ vấn đề này, vì thế bọn họ căn bản cũng không lo lắng phương diện này. Phong Hổ quên còn chưa tính, cậu cũng quá sơ ý, Lam Việt quên cũng có thể hiểu được, dù sao nó hiện giờ cũng chỉ là trí não mới phát sinh trí tuệ, nhưng sao ngay cả cậu cũng quên mất chuyện này?!
Cậu cắn răng, túm lấy tay Phong Hổ: “Ngô—— Phong Hổ, chúng ta còn chưa đặt tên cho đứa nhỏ!”
Phong Hổ đang đứng bên người cậu, khẩn trương nhìn phần bụng đang co rút, thấy Minh Phong đau đến đầu đổ đầy mồ hôi thì trái tim y cũng siết chặt, tên nhãi con này sao vẫn còn chưa chịu ra? Nghe thấy lời Minh Phong, y nhất thời mất lí trí, hét lớn: “Tên với chả tên, nếu tiêu tử này còn không mau chui ra, ta không đánh mông nó là không được mà.”
Minh Phong thấy y cũng đổ mồ hôi đầy đầu, sắc mặt đen thui, bụng lại ập tới một trận đau đớn kịch liệt: “A——” Không hề đề phòng, cậu lớn tiếng kêu lên.
“Tốt lắm, dùng sức, sắp ra rồi.” Âm thanh bình tĩnh của Lam Việt vang lên: “Minh Phong, dùng sức! Đầu đứa nhỏ đã ra một nửa rồi.”
Minh Phong chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt, ngón tay bấu chặt cánh tay Phong Hổ. Cậu cũng cảm giác được đứa nhỏ đã ra một chút, hít sâu hơn, lại cố gắng dùng sức—— trải qua một trận đau như bị róc da xé thịt, đứa nhỏ rốt cuộc chào đời.
Vừa mới sinh xong, Minh Phong cả người đều ướt đẫm, cậu há mồm thở phì phò, đầu óc trống rỗng. Sau đó, bên tai truyền tới một tiếng vang lớn, cậu mệt mỏi mở mắt, nghiêng đầu thì thấy—— Phong Hổ, người này cư nhiên ngất đi trong thời điểm mấu chốt thế này.
Minh Phong hết chỗ nói rồi, canh ngay lúc dầu sôi lửa bỏng mà ngất đi, ai chiếu cố đứa nhỏ?
“Lam Việt, cứu tỉnh y lại.” Cậu bất đắc dĩ kêu Lam Việt.
Lập tức một chậu nước lạnh hất xuống, Minh Phong thực hiếu kì không biết Lam Việt lại chuẩn bị sẵn một chậu nước lạnh.
Cứ như nhìn ra nghi hoặc của Minh Phong, Lam Việt mở miệng giải thích: “Theo tư liệu ghi chép, rất nhiều ông chồng theo vợ vào phòng sinh sẽ bị té xỉu, chuẩn bị chậu nước này vì phòng ngừa vạn nhất, hiện giờ xem ra ta tính toán rất đúng.
Minh Phong trầm mặc, cậu đột nhiên cảm thấy Lam Việt có khuynh hướng phát triển giống mình cùng Bội La.
Phong Hổ bị tạt một chậu nước lạnh lập tức nhảy dựng lên. Nghĩ tới bộ dáng Minh Phong sinh đứa nhỏ khi nãy, y lại rùng mình một cái—— rất khủng bố! Y quay đầu dùng âm thanh run rẩy nói với Minh Phong: “Chúng ta về sau không sinh, không sinh, không bao giờ… sinh nữa!”
“Phong Hổ, nhìn đứa nhỏ xem.” Minh Phong bất đắc dĩ nhắc nhở y, khủng bố tới vậy sao? Thế nhưng làm đại gia hỏa không sợ trời không sợ đất bị dọa tới vậy.
Ba một cái, Phong Hổ hung hăng tự đánh mình một bạt tai, gương mặt nhất thời sưng phù như cái đầu heo, hung hăng làm mình bình tĩnh lại, sau đó mới đưa tay cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ trên người còn dính một ít chất lỏng dính dính cùng máu. Cẩn thận dùng kéo cắt cuống rốn, dùng ống hút hút hết đờm dính trên người đứa nhỏ, không ngừng nhắc nhở mình không được dùng lực, nhẹ nhàng đỡ mông đứa nhỏ.
“Oa——”
Nghe thấy tiếng khóc vang dội của đứa nhỏ, hai người lớn cùng một nửa trí não mới thở phào.
Sau đó là tắm rửa, Phong Hổ tắm rửa cho Minh Phong cùng đứa con, về phần phòng sinh thì không cần để ý, Lam Việt sẽ phát người máy thu thập.
Một ngày cực kì hỗn loạn a!
Kỳ thật Minh Phong biết, tiểu tử này đã thực nhân từ không gây quá nhiều sức ép cho cậu, cậu có thể thuận lợi sinh đứa nhỏ như vậy, tuyệt đối là rất thuận buồm xuôi gió.
Trải qua một ngày nghỉ ngơi, cơ thể Minh Phong đã khôi phục hơn phân nửa. Chính là bụng đột nhiên nhỏ đi nhiều như vậy làm cậu có chút không thích ứng.
Lúc này thì phải cảm tạ Bội La một chút, nếu không phải lúc trước nó cho Minh Phong cùng Phong Hổ có kinh nghiệm thực hành quý giá, hiện giờ bọn họ nhất định đang luống cuống tay chân, không biết nên làm gì cho phải.
Minh Phong nằm trên giường, ôm đứa con, vật nhỏ be bé, mềm mềm, quả thật làm người ta có ảo giác chạm mạnh sẽ phá hư. Phong Hổ từ lúc đánh mông bé một chút thì không dám chạm vào đứa nhỏ nữa, phỏng chừng là bệnh cũ lại tái phát.
Vật nhỏ mới uống nước quả sinh mệnh xong, đang ngủ say. Cái đầu nhỏ chỉ lưa thưa vài cọng tóc, bởi vì vừa sinh ra nên toàn thân vẫn đỏ rực, mềm mềm, gương mặt nhỏ hơi nhăn nhăn, muốn xấu bao nhiêu thì xấu đủ bấy nhiêu. Chính là nhìn bé vẫn làm cậu cảm thấy yêu thương, bàn tay bé bé tròn tròn quơ quơ động thủ động cước trong mắt Minh Phong vô cùng đáng yêu.
Lam Việt thề rằng bộ dáng đứa nhỏ này rất đẹp, tổng hợp tất cả ưu điểm của song thân.
Phong Hổ mím môi nói một chút cũng không nhìn ra, rõ ràng xấu muốn chết. Kết quả bị ánh mắt lạnh lùng của Minh Phong trực tiếp hóa thành cục băng.
Nghĩ tới bộ dáng ngây ngốc của Phong Hổ hôm nay, Minh Phong không khỏi xì cười một tiếng—— lúc tới phòng sinh cư nhiên đã quên ôm mình, còn bị dọa ngất đi, anh danh một đời này của y đã hoàn toàn đổ vỡ. Bất quá, Phong Hổ như vậy cũng thực đáng yêu a, nghĩ vậy, Minh Phong người nào đó đang ngồi trong góc tường trồng nấm, quyết định hào phóng tha thứ cho tội lỗi y dám nói đứa con của mình xấu.
“Phong Hổ——” Thanh thanh giọng, Minh Phong gọi tên người nào đó.
Sau đó, người nào đó trong góc phòng lập tức xuất hiện trước mặt Minh Phong, vẻ mặt mỉm cười lấy lòng, loáng thoáng Minh Phong tựa hồ thấy được cái đuôi lông xù thật to đang lắc lắc sau lưng y.
“Minh Phong——” Y không phải cố ý nói đứa con mình xấu, tha cho y đi, tha thứ cho y đi—— ánh mắt trong suốt một mực tỏa ra quang mang cầu xin tha thứ.
“Được rồi, sau này không cho phép nói đứa nhỏ xấu, đứa nhỏ mới sinh đều có dạng này. Ta đói bụng, ngươi đi làm chút gì ăn đi.”
“Hảo!” Phong Hổ lập tức phấn chấn tinh thần, cái mặt sưng thũng như đầu heo phiếm thần sắc vui sướng, cao hứng đi chuẩn bị thức ăn cho bầu bạn.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của đứa con, Minh Phong đột nhiên nhớ tới đứa nhỏ nhà cậu vẫn chưa có tên.
Nên gọi là gì thì tốt đây?
Lúc này Phong Hổ bưng một chén canh gà tới, Minh Phong tiếp nhận thì thấy màu sắc trong veo, ngửi cũng rất thơm, cậu hài lòng gật gật đầu, há mồm, để Phong Hổ uy cậu uống.
Bé con đột nhiên tỉnh lại, phỏng chừng là đói bụng, giống như heo con dúi dúi cái đầu lung tung, Minh Phong vội vàng lấy bình sữa ủ ấp sẵn, nâng thân hình bé xíu của bé, nhét núm cao su vào miệng bé con. Quả nhiên, vừa ngậm được núm cao su, bé con lập tức mút mạnh, điệu bộ hệt như dốc hết sức lực để bú sữa.
Minh Nhìn bộ dáng của đứa con thì bật cười, nụ cười tươi rói hiếm có nhất thời làm Phong Hổ mê hoặc.
“Ngươi nói nên đặc tên cho tiểu tử này là gì?” Minh Phong sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của bé, một tay giúp bé đỡ bình sữa, vừa hỏi Phong Hổ.
Phong Hổ vẫn còn chìm đắm trong nụ cười của cậu, căn bản không biết cậu đang nói gì.
“Cái gì?”
“Tên, ta nói tên đứa nhỏ, chúng ta vẫn chưa đặt tên cho nó a.”
Minh Phong thực hưởng thụ ánh mắt của y, vì thế không để ý lặp lại lần nữa.
“Nga, tên a. Kêu Phong Minh đi, như vậy thì có cả tên của ta với ngươi, không tồi đi.” Phong Hổ vui sướng nói ra cái tên mình đã nghĩ.
“Phong Minh, Phong Minh——” Minh Phong lập lại hai tiếng, nhướng mày: “Tên này tuy không tồi, chính là trùng hợp lại lại đảo ngược lại tên của ta, không tốt lắm.”
Phong Hổ lúc này mới phát hiện chuyện này, y cũng nhíu hàng mày rậm, suy nghĩ tiếp.
Hai người nghĩ rất nhiều tên, tỷ như Phong Hi, Phong Hồng, Phong Hiên, Phong Thần linh tinh, chính là thẳng tới cuối cùng cũng không biết chọn cái nào.
Hoàn Chương 48.
Ngày thứ ba sau khi quyết định, sáng đó, Minh Phong vừa ăn điểm tâm xong, bởi vì cuộc sống một tháng nay sống quá nhàn nhã mà vẻ mặt cứ nhăn nhó, còn hít một hơi.
Phong Hổ đang thu thập chén dĩa, vừa nghe thì lập tức chạy tới: “Đau sao?”
Minh Phong ôm bụng, cảm giác có một trận co rút đau đớn, sau đó lập tức biến mất, cậu hít một hơi: “Ân, không có việc gì, ta đi nằm nghỉ một chút là được.”
Minh Phong đã quen rồi, khoảng thời gian này, bụng của cậu cứ thường xuyên co rút đau đớn, bất quá chỉ cần ngồi hoặc nằm nghỉ sẽ ổn.
“Minh Phong, lần này đại khái phải sinh rồi.” Lam Việt luôn quan sát thể trạng Minh Phong lên tiếng nhắc nhở.
Phong Hổ trợn tròn mắt, gấp đến độ xoay vòng: “Kia phải làm sao bây giờ?”
Minh Phong thấy y gấp tới mức đầu đổ đầy mồ hôi, biểu tình thoạt nhìn còn thống khổ hơn cả cậu, nén cơn đau ập tới từng trận, nói với y: “Không có việc gì, không nhanh như vậy đâu. Ngươi theo giúp ta đi lại một chút.” Cậu thừa dịp này đi lại để hoạt động cơ thể một chốc.
Mấy giờ sau, cơn đau bắt đầu dày đặc hơn, cơn đau cũng tăng lên, Minh Phong từ trò chuyện vui vẻ tới cắn răng nhịn đau, nhưng Lam Việt nói vẫn chưa tới lức tiến vào phòng sinh. Hiện giờ cậu chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thực chậm, hận không thể khống chế thời gian, để tốc độ của nó trôi qua thật nhanh!
Mắt thấy đã tới giữa trưa, Minh Phong nói với Phong Hổ đứng ngồi không yên: “Phong Hổ, ngươi giúp ta đi chuẩn bị đồ ăn đi, sinh đứa nhỏ rất lâu, ta phải bảo trì thể lực.”
Thần sắc Phong Hổ đã khôi phục bình tĩnh, y ép mình phải bình tĩnh lại.
Y ôm lấy Minh Phong đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị một ít thức ăn lỏng, dễ tiêu hóa.
Sau khi làm xong, Minh Phong miễn cưỡng ăn một ít. Sau đó cảm giác cơn đau bụng liên tục ập tới, Lam Việt đúng lúc nhắc nhở phải tiến vào phòng sinh.
“Phòng sinh, được, phòng sinh!”
Phong Hổ vội vàng cầm mớ đồ đã chuẩn bị từ sớm, sưu một tiếng liền biến mất, Minh Phong ôm bụng ngồi trên ghế, kinh ngạc nhìn y biến mất ở cửa—— này này, ngươi có phải quên mất thứ quan trọng nhất không a! Nếu không phải hiện giờ thực sự quá đau đớn, cậu nhất định đã phì cười.
Không bao lâu sau, Phong Hổ thở phì phò xuất hiện trước mặt cậu, ôm lấy Minh Phong—— Minh Phong chú ý tay y đang run lẩy bẩy. Y thật sự rất khẩn trương! Nhưng, nghĩ tới hành vi của y vừa nãy, Minh Phong vẫn cố dành chút thời gian đau bụng để hắc tuyến, bất quá y như thế cũng làm tâm tình cậu trầm tĩnh không ít.
Vội vội vàng vàng chạy vào phòng sinh, Phong Hổ đặt Minh Phong lên bàn giải phẫu, nóng vội xé quần áo cậu, giúp cậu đặt hai đùi cố định trên dụng cụ, phía sau đã bắt đầu tiến vào giai đoạn kịch liệt nhất của sinh sản, Minh Phong cảm giác hạ thân của mình bị một con dao sắc bén từng chút rạch ra, đau tới đầu đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệt, cắn chặt hàm răng, nhưng tiếng rên rỉ vẫn bật ra từ khe hở.
“Ân——” Minh Phong kêu một tiếng đau đớn, vốn đã nghe nói cơn đau khi sinh sản là cơn đau đớn kinh khủng nhất, hiện giờ ngẫm lại thì thật có đạo lý—— vì phân tán lực chú ý với đau đớn, Minh Phong bắt đầu nghĩ đủ thứ linh tinh. Đứa nhỏ nên gọi là gì a?
A! Nghĩ tới đây Minh Phong mới vô cùng hắc tuyến phát hiện, bọn họ cư nhiên quên mất chuyện đặt tên cho đứa nhỏ! Trước kia Bội La là đã sớm có tên, vì thế căn bản không cần suy nghĩ vấn đề này, vì thế bọn họ căn bản cũng không lo lắng phương diện này. Phong Hổ quên còn chưa tính, cậu cũng quá sơ ý, Lam Việt quên cũng có thể hiểu được, dù sao nó hiện giờ cũng chỉ là trí não mới phát sinh trí tuệ, nhưng sao ngay cả cậu cũng quên mất chuyện này?!
Cậu cắn răng, túm lấy tay Phong Hổ: “Ngô—— Phong Hổ, chúng ta còn chưa đặt tên cho đứa nhỏ!”
Phong Hổ đang đứng bên người cậu, khẩn trương nhìn phần bụng đang co rút, thấy Minh Phong đau đến đầu đổ đầy mồ hôi thì trái tim y cũng siết chặt, tên nhãi con này sao vẫn còn chưa chịu ra? Nghe thấy lời Minh Phong, y nhất thời mất lí trí, hét lớn: “Tên với chả tên, nếu tiêu tử này còn không mau chui ra, ta không đánh mông nó là không được mà.”
Minh Phong thấy y cũng đổ mồ hôi đầy đầu, sắc mặt đen thui, bụng lại ập tới một trận đau đớn kịch liệt: “A——” Không hề đề phòng, cậu lớn tiếng kêu lên.
“Tốt lắm, dùng sức, sắp ra rồi.” Âm thanh bình tĩnh của Lam Việt vang lên: “Minh Phong, dùng sức! Đầu đứa nhỏ đã ra một nửa rồi.”
Minh Phong chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt, ngón tay bấu chặt cánh tay Phong Hổ. Cậu cũng cảm giác được đứa nhỏ đã ra một chút, hít sâu hơn, lại cố gắng dùng sức—— trải qua một trận đau như bị róc da xé thịt, đứa nhỏ rốt cuộc chào đời.
Vừa mới sinh xong, Minh Phong cả người đều ướt đẫm, cậu há mồm thở phì phò, đầu óc trống rỗng. Sau đó, bên tai truyền tới một tiếng vang lớn, cậu mệt mỏi mở mắt, nghiêng đầu thì thấy—— Phong Hổ, người này cư nhiên ngất đi trong thời điểm mấu chốt thế này.
Minh Phong hết chỗ nói rồi, canh ngay lúc dầu sôi lửa bỏng mà ngất đi, ai chiếu cố đứa nhỏ?
“Lam Việt, cứu tỉnh y lại.” Cậu bất đắc dĩ kêu Lam Việt.
Lập tức một chậu nước lạnh hất xuống, Minh Phong thực hiếu kì không biết Lam Việt lại chuẩn bị sẵn một chậu nước lạnh.
Cứ như nhìn ra nghi hoặc của Minh Phong, Lam Việt mở miệng giải thích: “Theo tư liệu ghi chép, rất nhiều ông chồng theo vợ vào phòng sinh sẽ bị té xỉu, chuẩn bị chậu nước này vì phòng ngừa vạn nhất, hiện giờ xem ra ta tính toán rất đúng.
Minh Phong trầm mặc, cậu đột nhiên cảm thấy Lam Việt có khuynh hướng phát triển giống mình cùng Bội La.
Phong Hổ bị tạt một chậu nước lạnh lập tức nhảy dựng lên. Nghĩ tới bộ dáng Minh Phong sinh đứa nhỏ khi nãy, y lại rùng mình một cái—— rất khủng bố! Y quay đầu dùng âm thanh run rẩy nói với Minh Phong: “Chúng ta về sau không sinh, không sinh, không bao giờ… sinh nữa!”
“Phong Hổ, nhìn đứa nhỏ xem.” Minh Phong bất đắc dĩ nhắc nhở y, khủng bố tới vậy sao? Thế nhưng làm đại gia hỏa không sợ trời không sợ đất bị dọa tới vậy.
Ba một cái, Phong Hổ hung hăng tự đánh mình một bạt tai, gương mặt nhất thời sưng phù như cái đầu heo, hung hăng làm mình bình tĩnh lại, sau đó mới đưa tay cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ trên người còn dính một ít chất lỏng dính dính cùng máu. Cẩn thận dùng kéo cắt cuống rốn, dùng ống hút hút hết đờm dính trên người đứa nhỏ, không ngừng nhắc nhở mình không được dùng lực, nhẹ nhàng đỡ mông đứa nhỏ.
“Oa——”
Nghe thấy tiếng khóc vang dội của đứa nhỏ, hai người lớn cùng một nửa trí não mới thở phào.
Sau đó là tắm rửa, Phong Hổ tắm rửa cho Minh Phong cùng đứa con, về phần phòng sinh thì không cần để ý, Lam Việt sẽ phát người máy thu thập.
Một ngày cực kì hỗn loạn a!
Kỳ thật Minh Phong biết, tiểu tử này đã thực nhân từ không gây quá nhiều sức ép cho cậu, cậu có thể thuận lợi sinh đứa nhỏ như vậy, tuyệt đối là rất thuận buồm xuôi gió.
Trải qua một ngày nghỉ ngơi, cơ thể Minh Phong đã khôi phục hơn phân nửa. Chính là bụng đột nhiên nhỏ đi nhiều như vậy làm cậu có chút không thích ứng.
Lúc này thì phải cảm tạ Bội La một chút, nếu không phải lúc trước nó cho Minh Phong cùng Phong Hổ có kinh nghiệm thực hành quý giá, hiện giờ bọn họ nhất định đang luống cuống tay chân, không biết nên làm gì cho phải.
Minh Phong nằm trên giường, ôm đứa con, vật nhỏ be bé, mềm mềm, quả thật làm người ta có ảo giác chạm mạnh sẽ phá hư. Phong Hổ từ lúc đánh mông bé một chút thì không dám chạm vào đứa nhỏ nữa, phỏng chừng là bệnh cũ lại tái phát.
Vật nhỏ mới uống nước quả sinh mệnh xong, đang ngủ say. Cái đầu nhỏ chỉ lưa thưa vài cọng tóc, bởi vì vừa sinh ra nên toàn thân vẫn đỏ rực, mềm mềm, gương mặt nhỏ hơi nhăn nhăn, muốn xấu bao nhiêu thì xấu đủ bấy nhiêu. Chính là nhìn bé vẫn làm cậu cảm thấy yêu thương, bàn tay bé bé tròn tròn quơ quơ động thủ động cước trong mắt Minh Phong vô cùng đáng yêu.
Lam Việt thề rằng bộ dáng đứa nhỏ này rất đẹp, tổng hợp tất cả ưu điểm của song thân.
Phong Hổ mím môi nói một chút cũng không nhìn ra, rõ ràng xấu muốn chết. Kết quả bị ánh mắt lạnh lùng của Minh Phong trực tiếp hóa thành cục băng.
Nghĩ tới bộ dáng ngây ngốc của Phong Hổ hôm nay, Minh Phong không khỏi xì cười một tiếng—— lúc tới phòng sinh cư nhiên đã quên ôm mình, còn bị dọa ngất đi, anh danh một đời này của y đã hoàn toàn đổ vỡ. Bất quá, Phong Hổ như vậy cũng thực đáng yêu a, nghĩ vậy, Minh Phong người nào đó đang ngồi trong góc tường trồng nấm, quyết định hào phóng tha thứ cho tội lỗi y dám nói đứa con của mình xấu.
“Phong Hổ——” Thanh thanh giọng, Minh Phong gọi tên người nào đó.
Sau đó, người nào đó trong góc phòng lập tức xuất hiện trước mặt Minh Phong, vẻ mặt mỉm cười lấy lòng, loáng thoáng Minh Phong tựa hồ thấy được cái đuôi lông xù thật to đang lắc lắc sau lưng y.
“Minh Phong——” Y không phải cố ý nói đứa con mình xấu, tha cho y đi, tha thứ cho y đi—— ánh mắt trong suốt một mực tỏa ra quang mang cầu xin tha thứ.
“Được rồi, sau này không cho phép nói đứa nhỏ xấu, đứa nhỏ mới sinh đều có dạng này. Ta đói bụng, ngươi đi làm chút gì ăn đi.”
“Hảo!” Phong Hổ lập tức phấn chấn tinh thần, cái mặt sưng thũng như đầu heo phiếm thần sắc vui sướng, cao hứng đi chuẩn bị thức ăn cho bầu bạn.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của đứa con, Minh Phong đột nhiên nhớ tới đứa nhỏ nhà cậu vẫn chưa có tên.
Nên gọi là gì thì tốt đây?
Lúc này Phong Hổ bưng một chén canh gà tới, Minh Phong tiếp nhận thì thấy màu sắc trong veo, ngửi cũng rất thơm, cậu hài lòng gật gật đầu, há mồm, để Phong Hổ uy cậu uống.
Bé con đột nhiên tỉnh lại, phỏng chừng là đói bụng, giống như heo con dúi dúi cái đầu lung tung, Minh Phong vội vàng lấy bình sữa ủ ấp sẵn, nâng thân hình bé xíu của bé, nhét núm cao su vào miệng bé con. Quả nhiên, vừa ngậm được núm cao su, bé con lập tức mút mạnh, điệu bộ hệt như dốc hết sức lực để bú sữa.
Minh Nhìn bộ dáng của đứa con thì bật cười, nụ cười tươi rói hiếm có nhất thời làm Phong Hổ mê hoặc.
“Ngươi nói nên đặc tên cho tiểu tử này là gì?” Minh Phong sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của bé, một tay giúp bé đỡ bình sữa, vừa hỏi Phong Hổ.
Phong Hổ vẫn còn chìm đắm trong nụ cười của cậu, căn bản không biết cậu đang nói gì.
“Cái gì?”
“Tên, ta nói tên đứa nhỏ, chúng ta vẫn chưa đặt tên cho nó a.”
Minh Phong thực hưởng thụ ánh mắt của y, vì thế không để ý lặp lại lần nữa.
“Nga, tên a. Kêu Phong Minh đi, như vậy thì có cả tên của ta với ngươi, không tồi đi.” Phong Hổ vui sướng nói ra cái tên mình đã nghĩ.
“Phong Minh, Phong Minh——” Minh Phong lập lại hai tiếng, nhướng mày: “Tên này tuy không tồi, chính là trùng hợp lại lại đảo ngược lại tên của ta, không tốt lắm.”
Phong Hổ lúc này mới phát hiện chuyện này, y cũng nhíu hàng mày rậm, suy nghĩ tiếp.
Hai người nghĩ rất nhiều tên, tỷ như Phong Hi, Phong Hồng, Phong Hiên, Phong Thần linh tinh, chính là thẳng tới cuối cùng cũng không biết chọn cái nào.
Hoàn Chương .