Minh Phong cùng Phong Hổ uể oải tựa vào nhau, nhìn đứa nhỏ ngủ thật ngọt ngào trong nôi, cái miệng nhỏ hồng hồng hơi chu chu, bộ dáng thực hạnh phúc, thực vô ưu vô lự a.
“Làm sao bây giờ? Nếu trở về mà vẫn chưa đặt tên cho đứa nhỏ, ba ba cùng phụ thân nhất định sẽ diệt chúng ta mất.” Phong Hổ buồn bực nói: “Nếu không bao giờ chúng ta đặt được tên cho đứa nhỏ rồi hẳn trở về đi?” Y đột nhiên nghĩ viễn vông.
Minh Phong bó tay, sao cậu cảm thấy từ khi đứa nhỏ chào đời, chỉ số thông minh của Phong Hổ giảm tới mức hệt như một đứa nhỏ, hay là vẫn còn chấn kinh quá độ nên chỉ số thông minh thấp đi? Thoải mái đứng lên, đắp lại phần chăn bị đá xộc xệch của đứa con—— tuy lúc sinh đứa nhỏ không dùng phẫu thuật, nhưng vì để cơ thể sớm khôi phục cậu vẫn dùng khoang thuyền chữa trị mà mình rất chán ghét, cơ bản thì cơ thể cậu lúc này đã khôi phục tốt lắm. Nhưng luận theo y học thì sau khi trải qua kì sinh sản, khí huyết cạn kiệt, cần phải hảo hảo tu dưỡng cùng bồi bổ.
“Ngươi nói sai rồi, nếu mang đứa nhỏ trở về mà chưa có tên thì ngươi sẽ bị diệt, còn ta thì không có việc gì. Vì thế, ngoan ngoãn đặt tên cho đứa con đi.” Minh Phong xoay người vỗ vỗ mặt Phong Hổ, trong ánh mắt ai oán của y nằm lên giường—— đông y thực sự thần kỳ, cơ thể cậu rõ ràng đã được khoang thuyền chữa trị nhưng vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, người cũng vô lực. Ngáp một cái, Minh Phong áp lên mặt đứa nhỏ, cũng ngủ say.
Phong Hổ thê lương nhìn phụ tử hạnh phúc ngủ say trên giường, nếu lúc này có vài tiếng lá rụng, vài cơn gió lạnh thổi qua thì càng hợp tới tình hình hơn.
Ô ô ô—— Minh Phong quả nhiên có đứa con liền quên y!
Chết tiệt, xú tiểu tử này nên gọi là gì a, Minh Phong rõ ràng không thèm suy nghĩ chút nào đã gạt bỏ hết ý kiến của y. Phong Hổ trông mong nhìn đứa con đang ngủ say, gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng nhìn có vẻ rất non mềm, y vươn ngón tay thô to, nhẹ nhàng chọt chọt da thịt đứa nhỏ một chút, phát hiện trơn trơn mềm mềm sờ tốt lắm, vì thế bàn tay to bắt đầu lưu luyến trên mặt đứa con.
Bé con bị quấy rầy nhíu nhíu mày, cái đầu nhỏ giật giật, ngón tay Phong Hổ bám riết không tha cũng dời theo gương mặt nhỏ non mềm, cuối cùng—— “Oa——” Không chịu nổi sự quấy nhiễu, bé con giận giữ kháng nghị, Minh Phong mở trừng mắt, lúc này Phong Hổ đã sưu một tiếng chui vào góc tường.
Minh Phong liếc mắt nhìn qua Phong Hổ đang núp trong góc tường, thấy y cười ngây ngô lấy lòng thì không để ý tới y, đứng dậy kiểm tra dưới thân đứa nhỏ, phát hiện phông có nước tiểu, lại cầm bình sữa đưa tới miệng bé, bé con phản ứng rất nhanh, lập tức chu cái miệng nhỏ, mắt cũng không mở, bắt đầu tham lam mút nước trái cây, cái bụng nhỏ hệt như cái trống. Hút không được bao lâu thì đã rót hết vào bụng, sau đó bắt đầu mút mút núm vú cao su.
Thấy vậy, Minh Phong lấy bình sữa đi—— đứa nhỏ cũng phải ăn một số lượng thích hợp, không thể để mặc bé cứ ăn uống lung tung như vậy.
Sau đó, Minh Phong nhẹ nhàng ôm lấy bé con, vỗ vỗ lưng bé, cuối cùng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của bé một ngụm—— xin chú ý, đoạn sau là đặc tả gương mặt của Phong Hổ—— vẻ mặt trộn lẫn cảm xúc vừa ghen tị vừa hâm mộ—— bé con sau khi ăn xong thì mở to mắt a a y y nói cái gì đó mà phỏng chừng ngay cả bé cũng không hiểu, tinh thần rất phấn chấn.
“Phong Hổ, lại đây.”
Phong Hổ nghiêm mặt đi tới.
Minh Phong ôm lấy cổ y, hung hăng hôn lên môi y một cái. Kết quả Phong Hổ phản ứng rất nhanh, lập tức giữ đặt ót cậu, được một tấc lại muốn tiếc một thước, hôn hôn tới ám muội.
Hồi lâu sau, y mới buông Minh Phong thở hổn hển ra, ý chưa hết mà liếm liếm đôi môi cậu bị mình mút đến mức hơi sưng đỏ. Tâm tình rốt cuộc tốt hơn, vui vẻ ôm lấy Minh Phong, Minh Phong ôm đứa nhỏ, một nhà ba người thoạt nhìn thực hài hòa, hạnh phúc!
Cuối cùng, trong bốn cái tên Minh Phong chọn Phong Hiên, cái tên Phong Hi lưu lại cho đứa nhỏ kế tiếp—— Phong Hồng cậu không thích, Phong Thần nghe cứ như phong trần—— Phong Hổ sau khi nghe vậy thì kiên quyết biểu thị mình không cần thêm đứa nhỏ nào khác tới tranh giành Minh Phong nữa, cũng tuyệt đối không muốn Minh Phong trải qua chuyện khủng khiếp như vậy nữa. Minh Phong cười nhạt, trừ phi y chịu đựng không chạm vào cậu, nếu không chuyện sinh đứa nhỏ hay không, không tới phiên y quyết định.
Lại tu dưỡng thêm mười ngày, Minh Phong mới cảm thấy cơ thể mình khôi phục lại tiêu chuẩn bình thường. Tựa hồ so với thời gian ở cử thì ngắn hơn rất nhiều, một nhà ba người đều cho rằng đây là lúc nên về nhà. Ách, ý kiến của tiểu tử kia có thể xem nhẹ, bé còn chưa biết cái gì gọi là nhà đâu.
Mười mấy ngày nay, vật nhỏ cũng lớn hơn một chút, cả người béo béo tròn tròn, gương mặt nhỏ nhắn, thân hình nhỏ nhỏ cũng bắt đầu mũm mĩm, đôi mắt to ngập nước, nhìn bé làm người ta chỉ muốn yêu thương. Cái mũi nhỏ phập phồng, cái miệng nhỏ màu phấn hồng. Lúc này rốt cuộc cũng có thể nhìn ra bé lớn lên giống ai.
Kỳ thật bộ dáng đứa này khá giống Minh Phong, da dẻ thực trắng, ít nhất thì bây giờ cũng thực trắng, ánh mắt xinh đẹp to tròn, đuôi mắt dài hẹp, cái miệng nhỏ nhắn cùng gương mặt cũng giống Minh Phong, điểm duy nhất giống Phong Hổ là cái mũi cao thẳng. Nhưng còn cá tình thì rất giống suy đoán của bọn họ trước kia, rất giống Phong Hổ. Bé con này thực hoạt bát, chỉ cần không ngủ liền không ngừng nghịch ngợm, thỉnh thoảng còn quơ quơ cánh tay béo tròn nhỏ nhắn, đá đá cẳng chân, cái đầu nhỏ cũng lắc lắc qua lại. Tính tình thì rất tốt, không thích khóc, cái miệng nhỏ nhắn luôn chảy nước miếng làm đôi môi lóng lánh.
Ôm bầu bạn, bầu bạn lại ôm đứa nhỏ, Phong Hổ hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng quay về bộ lạc, hiện giờ y thần thanh khí sảng, đắc ý vô cùng a. Ôm đứa con nhu thuận cùng bầu bạn động lòng người, chỉ cảm thấy cả người tràn ngập sức lực, cứ như thế giới này không còn chuyện gì có thể làm khó y.
Bởi vì có đứa nhỏ, vì để an toàn… Minh Phong cùng Phong Hổ dùng tốc độ nhanh nhất để trở về bộ lạc. Lại một trận nhiệt liệt hoan nghênh, mọi người đều kinh ngạc về tốc độ sinh sản của Minh Phong cùng Phong Hổ, rõ ràng đứa trước chỉ mới sinh ra chưa quá một năm. Bất quá đối tượng lần này mọi người hoan nghênh không phải bọn họ, mà là bé con đáng yêu trong lòng ngực bọn họ.
Vừa về tới bộ lạc, Minh Phong cùng Phong Hổ còn chưa kịp phản ứng, bé con đã bị người ta ôm mất, lâu thật lâu sau vẫn chưa trở về vòng tay của song thân.
Bé con cũng rất dễ tính, chỉ cần không đói bụng, không buồn ngũ, không làm càn thì mặc kệ ai ôm cũng được, luôn nhe cái miệng nhỏ nhắn còn chưa mọc răng, vui cười hớn hở, nước miếng như dòng suối nhỏ trào ra không ngừng, cơ thể mập mạp như tiểu Phật Di Lặc. Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn phiếm hồng đáng yêu, cánh tay nhỏ, cái chân nhỏ non mềm như đậu hủ, lại vừa trắng vừa mềm.
Mới lớn như vậy đã biết lên tiếng trả lời, ai gọi tên bé thì cái đầu sẽ thông minh quay về phía âm thanh truyền tới, sau đó lộ ra nụ cười ngây ngô lấy lòng người ta.
So với Bội La đang dưỡng ở nhà Văn Trạm, bé con này hiển nhiên còn được lòng mọi người nhiều hơn. Đương nhiên, Bội La cũng không hiểu vì sao mình được hoan nghênh như vậy, gia khỏa kia chỉ muốn làm người quan trọng chú ý, về phần người khác—— hoàn toàn không quan tâm, không có bất cứ phản ứng nào khác!
Minh Phong đã bắt đầu kế hoạch phổ biến quần áo, cậu cho Phong Hiên mặc một bộ quần áo trẻ con màu vàng nhạt, kiểu dáng tinh xảo đáng yêu, vải dệt mềm mại có thể giữ ấm đồng thời che chắn da thịt non nớt… Bên ngoài mặc một kiện áo choàng màu lam nhạt có nón, thoạt nhìn vừa đáng yêu lại suất khí.
Các tộc nhân nhìn thấy bé con thì ánh mắt ứa ra lục quang, hận không thể mang đứa nhỏ này về nhà mình. Gương mặt nhỏ nhắn của bé con bị hôn tới hồng hồng, còn bị rất nhiều tộc nhân dùng nước miếng cùng râu ria rửa mặt vẫn không khóc, cứ nhe cái miệng chưa mọc răng ra cười ngây ngô. Sau khi trải qua vụ việc này, Lam Việt nói với Minh Phong, số người đến căn cứ hái quả sinh mệnh tăng cao. Có thể thấy một nhà Minh Phong đã cống hiến rất lớn trong việc tăng trưởng dân số bộ lạc.
Từ lúc nhìn thấy trang phục của Phong Hiên, quần áo trong bộ lạc đã được nâng lên một tầm cao mới, Minh Phong thực hài lòng, nếu không thể cải tạo người lớn thì túm lấy đứa nhỏ cũng được nha, có chuyện gì cứ bắt đầu từ đứa nhỏ a.
Khó khăn lắm mới nhận lại đứa nhỏ của mình, lúc này Minh Phong cùng Phong Hổ mới thoát khỏi ánh mắt nhiệt liệt của mọi người trở về nhà.
…
“Oa——” Tiếng khóc của đứa con ở cách tấm màn che vọng qua, Minh Phong đạp Phong Hổ một cước: “Đi xem——”
Bé con này cả đêm phải tỉnh vài lần, Minh Phong cùng Phong Hổ thay phiên nhau nhìn bé, lần này hình như đến phiên—— Minh Phong?
Vậy thì sao, chẳng lẽ cậu không thể làm biếng một lần? Sinh đứa nhỏ chịu khổ chính là cậu! Vì thế, Minh Phong hợp tình hợp lý đá Phong Hổ dậy, đi nhìn đứa con.
Không thể không thừa nhận, từ lúc bé con này chào đời, địa vị của Phong Hổ ở trong nhà lại bị hạ thấp.
Sau khi nếm qua điểm tâm, Minh Phong bắt đầu đưa cây đay cùng cây bông mang về từ căn cứ cho mọi người xem, nhờ bọn họ lúc đi săn bắn thì để ý hai loại thực vật này, nếu có thể thì cố gắng mang một ít về bộ lạc, cũng vạch rõ phương hướng đại khái cho bọn họ. Chỉ là thuận tiện mà thôi, các tộc nhân thiện lương nhiệt tình lập tức đồng ý, biểu lộ chỉ cần nhìn thấy sẽ tận lực mang về cho Minh Phong.
Minh Phong lúc này mới hài lòng về nhà, sau đó, phát hiện, trong nhà hình như đã xảy ra sự cố.
Cửa gỗ không cánh mà bay, Minh Phong không chút trở ngại tiêu sái đi vào, phát hiện bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng, Phong Lộ căm tức nhìn Phong Hổ, bên hông hắn chỉ quấn một kiện da thú, vì thế Minh Phong liếc mắt liền nhìn thấy phần bụng hơi nhô lên của hắn.
Minh Phong sửng sốt, lập tức giật mình, cái bụng kia hẳn là họa từ món cháo kia, trách không được người này cùng Khoa Bố Đa hôm qua không tới nhà cọ cơm. Bất quá hài một điều là người mang thai không phải Ngải Kỳ cùng Liên Phỉ đã ăn quả sinh mệnh, mà lại chính là Phong Lộ?! Đứa nhỏ hẳn là của Khoa Bố Đa, người này đang đứng bên cạnh cười thật ngốc nghếch—— hóa ra người mặt than một khi cười lên lại ngu đến vậy a, Minh Phong thầm nhắc nhở chính mình, về sau phải chú ý duy trì hình tượng mặt than, không được tùy tiện mỉm cười.
Phong Hổ ôm đứa con đứng một bên, biểu tình co rúm chột dạ.
Minh Phong đi qua, tiếp nhận Phong Hiên trong lòng Phong Hổ, sau đó thản nhiên nói với Phong Lộ: “Ngươi động thủ với Phong Hổ ta không ngại, bất quá ta muốn nói cho ngươi biết, hiện giờ là giai đoạn dễ sanh non nhất, nếu ngươi không muốn mất đứa nhỏ này thì nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Hoàn Chương 49.
Đặt tên đúng là một chuyện thực phiền toái a!
Minh Phong cùng Phong Hổ uể oải tựa vào nhau, nhìn đứa nhỏ ngủ thật ngọt ngào trong nôi, cái miệng nhỏ hồng hồng hơi chu chu, bộ dáng thực hạnh phúc, thực vô ưu vô lự a.
“Làm sao bây giờ? Nếu trở về mà vẫn chưa đặt tên cho đứa nhỏ, ba ba cùng phụ thân nhất định sẽ diệt chúng ta mất.” Phong Hổ buồn bực nói: “Nếu không bao giờ chúng ta đặt được tên cho đứa nhỏ rồi hẳn trở về đi?” Y đột nhiên nghĩ viễn vông.
Minh Phong bó tay, sao cậu cảm thấy từ khi đứa nhỏ chào đời, chỉ số thông minh của Phong Hổ giảm tới mức hệt như một đứa nhỏ, hay là vẫn còn chấn kinh quá độ nên chỉ số thông minh thấp đi? Thoải mái đứng lên, đắp lại phần chăn bị đá xộc xệch của đứa con—— tuy lúc sinh đứa nhỏ không dùng phẫu thuật, nhưng vì để cơ thể sớm khôi phục cậu vẫn dùng khoang thuyền chữa trị mà mình rất chán ghét, cơ bản thì cơ thể cậu lúc này đã khôi phục tốt lắm. Nhưng luận theo y học thì sau khi trải qua kì sinh sản, khí huyết cạn kiệt, cần phải hảo hảo tu dưỡng cùng bồi bổ.
“Ngươi nói sai rồi, nếu mang đứa nhỏ trở về mà chưa có tên thì ngươi sẽ bị diệt, còn ta thì không có việc gì. Vì thế, ngoan ngoãn đặt tên cho đứa con đi.” Minh Phong xoay người vỗ vỗ mặt Phong Hổ, trong ánh mắt ai oán của y nằm lên giường—— đông y thực sự thần kỳ, cơ thể cậu rõ ràng đã được khoang thuyền chữa trị nhưng vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, người cũng vô lực. Ngáp một cái, Minh Phong áp lên mặt đứa nhỏ, cũng ngủ say.
Phong Hổ thê lương nhìn phụ tử hạnh phúc ngủ say trên giường, nếu lúc này có vài tiếng lá rụng, vài cơn gió lạnh thổi qua thì càng hợp tới tình hình hơn.
Ô ô ô—— Minh Phong quả nhiên có đứa con liền quên y!
Chết tiệt, xú tiểu tử này nên gọi là gì a, Minh Phong rõ ràng không thèm suy nghĩ chút nào đã gạt bỏ hết ý kiến của y. Phong Hổ trông mong nhìn đứa con đang ngủ say, gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng nhìn có vẻ rất non mềm, y vươn ngón tay thô to, nhẹ nhàng chọt chọt da thịt đứa nhỏ một chút, phát hiện trơn trơn mềm mềm sờ tốt lắm, vì thế bàn tay to bắt đầu lưu luyến trên mặt đứa con.
Bé con bị quấy rầy nhíu nhíu mày, cái đầu nhỏ giật giật, ngón tay Phong Hổ bám riết không tha cũng dời theo gương mặt nhỏ non mềm, cuối cùng—— “Oa——” Không chịu nổi sự quấy nhiễu, bé con giận giữ kháng nghị, Minh Phong mở trừng mắt, lúc này Phong Hổ đã sưu một tiếng chui vào góc tường.
Minh Phong liếc mắt nhìn qua Phong Hổ đang núp trong góc tường, thấy y cười ngây ngô lấy lòng thì không để ý tới y, đứng dậy kiểm tra dưới thân đứa nhỏ, phát hiện phông có nước tiểu, lại cầm bình sữa đưa tới miệng bé, bé con phản ứng rất nhanh, lập tức chu cái miệng nhỏ, mắt cũng không mở, bắt đầu tham lam mút nước trái cây, cái bụng nhỏ hệt như cái trống. Hút không được bao lâu thì đã rót hết vào bụng, sau đó bắt đầu mút mút núm vú cao su.
Thấy vậy, Minh Phong lấy bình sữa đi—— đứa nhỏ cũng phải ăn một số lượng thích hợp, không thể để mặc bé cứ ăn uống lung tung như vậy.
Sau đó, Minh Phong nhẹ nhàng ôm lấy bé con, vỗ vỗ lưng bé, cuối cùng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của bé một ngụm—— xin chú ý, đoạn sau là đặc tả gương mặt của Phong Hổ—— vẻ mặt trộn lẫn cảm xúc vừa ghen tị vừa hâm mộ—— bé con sau khi ăn xong thì mở to mắt a a y y nói cái gì đó mà phỏng chừng ngay cả bé cũng không hiểu, tinh thần rất phấn chấn.
“Phong Hổ, lại đây.”
Phong Hổ nghiêm mặt đi tới.
Minh Phong ôm lấy cổ y, hung hăng hôn lên môi y một cái. Kết quả Phong Hổ phản ứng rất nhanh, lập tức giữ đặt ót cậu, được một tấc lại muốn tiếc một thước, hôn hôn tới ám muội.
Hồi lâu sau, y mới buông Minh Phong thở hổn hển ra, ý chưa hết mà liếm liếm đôi môi cậu bị mình mút đến mức hơi sưng đỏ. Tâm tình rốt cuộc tốt hơn, vui vẻ ôm lấy Minh Phong, Minh Phong ôm đứa nhỏ, một nhà ba người thoạt nhìn thực hài hòa, hạnh phúc!
Cuối cùng, trong bốn cái tên Minh Phong chọn Phong Hiên, cái tên Phong Hi lưu lại cho đứa nhỏ kế tiếp—— Phong Hồng cậu không thích, Phong Thần nghe cứ như phong trần—— Phong Hổ sau khi nghe vậy thì kiên quyết biểu thị mình không cần thêm đứa nhỏ nào khác tới tranh giành Minh Phong nữa, cũng tuyệt đối không muốn Minh Phong trải qua chuyện khủng khiếp như vậy nữa. Minh Phong cười nhạt, trừ phi y chịu đựng không chạm vào cậu, nếu không chuyện sinh đứa nhỏ hay không, không tới phiên y quyết định.
Lại tu dưỡng thêm mười ngày, Minh Phong mới cảm thấy cơ thể mình khôi phục lại tiêu chuẩn bình thường. Tựa hồ so với thời gian ở cử thì ngắn hơn rất nhiều, một nhà ba người đều cho rằng đây là lúc nên về nhà. Ách, ý kiến của tiểu tử kia có thể xem nhẹ, bé còn chưa biết cái gì gọi là nhà đâu.
Mười mấy ngày nay, vật nhỏ cũng lớn hơn một chút, cả người béo béo tròn tròn, gương mặt nhỏ nhắn, thân hình nhỏ nhỏ cũng bắt đầu mũm mĩm, đôi mắt to ngập nước, nhìn bé làm người ta chỉ muốn yêu thương. Cái mũi nhỏ phập phồng, cái miệng nhỏ màu phấn hồng. Lúc này rốt cuộc cũng có thể nhìn ra bé lớn lên giống ai.
Kỳ thật bộ dáng đứa này khá giống Minh Phong, da dẻ thực trắng, ít nhất thì bây giờ cũng thực trắng, ánh mắt xinh đẹp to tròn, đuôi mắt dài hẹp, cái miệng nhỏ nhắn cùng gương mặt cũng giống Minh Phong, điểm duy nhất giống Phong Hổ là cái mũi cao thẳng. Nhưng còn cá tình thì rất giống suy đoán của bọn họ trước kia, rất giống Phong Hổ. Bé con này thực hoạt bát, chỉ cần không ngủ liền không ngừng nghịch ngợm, thỉnh thoảng còn quơ quơ cánh tay béo tròn nhỏ nhắn, đá đá cẳng chân, cái đầu nhỏ cũng lắc lắc qua lại. Tính tình thì rất tốt, không thích khóc, cái miệng nhỏ nhắn luôn chảy nước miếng làm đôi môi lóng lánh.
Ôm bầu bạn, bầu bạn lại ôm đứa nhỏ, Phong Hổ hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng quay về bộ lạc, hiện giờ y thần thanh khí sảng, đắc ý vô cùng a. Ôm đứa con nhu thuận cùng bầu bạn động lòng người, chỉ cảm thấy cả người tràn ngập sức lực, cứ như thế giới này không còn chuyện gì có thể làm khó y.
Bởi vì có đứa nhỏ, vì để an toàn… Minh Phong cùng Phong Hổ dùng tốc độ nhanh nhất để trở về bộ lạc. Lại một trận nhiệt liệt hoan nghênh, mọi người đều kinh ngạc về tốc độ sinh sản của Minh Phong cùng Phong Hổ, rõ ràng đứa trước chỉ mới sinh ra chưa quá một năm. Bất quá đối tượng lần này mọi người hoan nghênh không phải bọn họ, mà là bé con đáng yêu trong lòng ngực bọn họ.
Vừa về tới bộ lạc, Minh Phong cùng Phong Hổ còn chưa kịp phản ứng, bé con đã bị người ta ôm mất, lâu thật lâu sau vẫn chưa trở về vòng tay của song thân.
Bé con cũng rất dễ tính, chỉ cần không đói bụng, không buồn ngũ, không làm càn thì mặc kệ ai ôm cũng được, luôn nhe cái miệng nhỏ nhắn còn chưa mọc răng, vui cười hớn hở, nước miếng như dòng suối nhỏ trào ra không ngừng, cơ thể mập mạp như tiểu Phật Di Lặc. Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn phiếm hồng đáng yêu, cánh tay nhỏ, cái chân nhỏ non mềm như đậu hủ, lại vừa trắng vừa mềm.
Mới lớn như vậy đã biết lên tiếng trả lời, ai gọi tên bé thì cái đầu sẽ thông minh quay về phía âm thanh truyền tới, sau đó lộ ra nụ cười ngây ngô lấy lòng người ta.
So với Bội La đang dưỡng ở nhà Văn Trạm, bé con này hiển nhiên còn được lòng mọi người nhiều hơn. Đương nhiên, Bội La cũng không hiểu vì sao mình được hoan nghênh như vậy, gia khỏa kia chỉ muốn làm người quan trọng chú ý, về phần người khác—— hoàn toàn không quan tâm, không có bất cứ phản ứng nào khác!
Minh Phong đã bắt đầu kế hoạch phổ biến quần áo, cậu cho Phong Hiên mặc một bộ quần áo trẻ con màu vàng nhạt, kiểu dáng tinh xảo đáng yêu, vải dệt mềm mại có thể giữ ấm đồng thời che chắn da thịt non nớt… Bên ngoài mặc một kiện áo choàng màu lam nhạt có nón, thoạt nhìn vừa đáng yêu lại suất khí.
Các tộc nhân nhìn thấy bé con thì ánh mắt ứa ra lục quang, hận không thể mang đứa nhỏ này về nhà mình. Gương mặt nhỏ nhắn của bé con bị hôn tới hồng hồng, còn bị rất nhiều tộc nhân dùng nước miếng cùng râu ria rửa mặt vẫn không khóc, cứ nhe cái miệng chưa mọc răng ra cười ngây ngô. Sau khi trải qua vụ việc này, Lam Việt nói với Minh Phong, số người đến căn cứ hái quả sinh mệnh tăng cao. Có thể thấy một nhà Minh Phong đã cống hiến rất lớn trong việc tăng trưởng dân số bộ lạc.
Từ lúc nhìn thấy trang phục của Phong Hiên, quần áo trong bộ lạc đã được nâng lên một tầm cao mới, Minh Phong thực hài lòng, nếu không thể cải tạo người lớn thì túm lấy đứa nhỏ cũng được nha, có chuyện gì cứ bắt đầu từ đứa nhỏ a.
Khó khăn lắm mới nhận lại đứa nhỏ của mình, lúc này Minh Phong cùng Phong Hổ mới thoát khỏi ánh mắt nhiệt liệt của mọi người trở về nhà.
…
“Oa——” Tiếng khóc của đứa con ở cách tấm màn che vọng qua, Minh Phong đạp Phong Hổ một cước: “Đi xem——”
Bé con này cả đêm phải tỉnh vài lần, Minh Phong cùng Phong Hổ thay phiên nhau nhìn bé, lần này hình như đến phiên—— Minh Phong?
Vậy thì sao, chẳng lẽ cậu không thể làm biếng một lần? Sinh đứa nhỏ chịu khổ chính là cậu! Vì thế, Minh Phong hợp tình hợp lý đá Phong Hổ dậy, đi nhìn đứa con.
Không thể không thừa nhận, từ lúc bé con này chào đời, địa vị của Phong Hổ ở trong nhà lại bị hạ thấp.
Sau khi nếm qua điểm tâm, Minh Phong bắt đầu đưa cây đay cùng cây bông mang về từ căn cứ cho mọi người xem, nhờ bọn họ lúc đi săn bắn thì để ý hai loại thực vật này, nếu có thể thì cố gắng mang một ít về bộ lạc, cũng vạch rõ phương hướng đại khái cho bọn họ. Chỉ là thuận tiện mà thôi, các tộc nhân thiện lương nhiệt tình lập tức đồng ý, biểu lộ chỉ cần nhìn thấy sẽ tận lực mang về cho Minh Phong.
Minh Phong lúc này mới hài lòng về nhà, sau đó, phát hiện, trong nhà hình như đã xảy ra sự cố.
Cửa gỗ không cánh mà bay, Minh Phong không chút trở ngại tiêu sái đi vào, phát hiện bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng, Phong Lộ căm tức nhìn Phong Hổ, bên hông hắn chỉ quấn một kiện da thú, vì thế Minh Phong liếc mắt liền nhìn thấy phần bụng hơi nhô lên của hắn.
Minh Phong sửng sốt, lập tức giật mình, cái bụng kia hẳn là họa từ món cháo kia, trách không được người này cùng Khoa Bố Đa hôm qua không tới nhà cọ cơm. Bất quá hài một điều là người mang thai không phải Ngải Kỳ cùng Liên Phỉ đã ăn quả sinh mệnh, mà lại chính là Phong Lộ?! Đứa nhỏ hẳn là của Khoa Bố Đa, người này đang đứng bên cạnh cười thật ngốc nghếch—— hóa ra người mặt than một khi cười lên lại ngu đến vậy a, Minh Phong thầm nhắc nhở chính mình, về sau phải chú ý duy trì hình tượng mặt than, không được tùy tiện mỉm cười.
Phong Hổ ôm đứa con đứng một bên, biểu tình co rúm chột dạ.
Minh Phong đi qua, tiếp nhận Phong Hiên trong lòng Phong Hổ, sau đó thản nhiên nói với Phong Lộ: “Ngươi động thủ với Phong Hổ ta không ngại, bất quá ta muốn nói cho ngươi biết, hiện giờ là giai đoạn dễ sanh non nhất, nếu ngươi không muốn mất đứa nhỏ này thì nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đặt tên đúng là một chuyện thực phiền toái a!
Minh Phong cùng Phong Hổ uể oải tựa vào nhau, nhìn đứa nhỏ ngủ thật ngọt ngào trong nôi, cái miệng nhỏ hồng hồng hơi chu chu, bộ dáng thực hạnh phúc, thực vô ưu vô lự a.
“Làm sao bây giờ? Nếu trở về mà vẫn chưa đặt tên cho đứa nhỏ, ba ba cùng phụ thân nhất định sẽ diệt chúng ta mất.” Phong Hổ buồn bực nói: “Nếu không bao giờ chúng ta đặt được tên cho đứa nhỏ rồi hẳn trở về đi?” Y đột nhiên nghĩ viễn vông.
Minh Phong bó tay, sao cậu cảm thấy từ khi đứa nhỏ chào đời, chỉ số thông minh của Phong Hổ giảm tới mức hệt như một đứa nhỏ, hay là vẫn còn chấn kinh quá độ nên chỉ số thông minh thấp đi? Thoải mái đứng lên, đắp lại phần chăn bị đá xộc xệch của đứa con—— tuy lúc sinh đứa nhỏ không dùng phẫu thuật, nhưng vì để cơ thể sớm khôi phục cậu vẫn dùng khoang thuyền chữa trị mà mình rất chán ghét, cơ bản thì cơ thể cậu lúc này đã khôi phục tốt lắm. Nhưng luận theo y học thì sau khi trải qua kì sinh sản, khí huyết cạn kiệt, cần phải hảo hảo tu dưỡng cùng bồi bổ.
“Ngươi nói sai rồi, nếu mang đứa nhỏ trở về mà chưa có tên thì ngươi sẽ bị diệt, còn ta thì không có việc gì. Vì thế, ngoan ngoãn đặt tên cho đứa con đi.” Minh Phong xoay người vỗ vỗ mặt Phong Hổ, trong ánh mắt ai oán của y nằm lên giường—— đông y thực sự thần kỳ, cơ thể cậu rõ ràng đã được khoang thuyền chữa trị nhưng vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, người cũng vô lực. Ngáp một cái, Minh Phong áp lên mặt đứa nhỏ, cũng ngủ say.
Phong Hổ thê lương nhìn phụ tử hạnh phúc ngủ say trên giường, nếu lúc này có vài tiếng lá rụng, vài cơn gió lạnh thổi qua thì càng hợp tới tình hình hơn.
Ô ô ô—— Minh Phong quả nhiên có đứa con liền quên y!
Chết tiệt, xú tiểu tử này nên gọi là gì a, Minh Phong rõ ràng không thèm suy nghĩ chút nào đã gạt bỏ hết ý kiến của y. Phong Hổ trông mong nhìn đứa con đang ngủ say, gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng nhìn có vẻ rất non mềm, y vươn ngón tay thô to, nhẹ nhàng chọt chọt da thịt đứa nhỏ một chút, phát hiện trơn trơn mềm mềm sờ tốt lắm, vì thế bàn tay to bắt đầu lưu luyến trên mặt đứa con.
Bé con bị quấy rầy nhíu nhíu mày, cái đầu nhỏ giật giật, ngón tay Phong Hổ bám riết không tha cũng dời theo gương mặt nhỏ non mềm, cuối cùng—— “Oa——” Không chịu nổi sự quấy nhiễu, bé con giận giữ kháng nghị, Minh Phong mở trừng mắt, lúc này Phong Hổ đã sưu một tiếng chui vào góc tường.
Minh Phong liếc mắt nhìn qua Phong Hổ đang núp trong góc tường, thấy y cười ngây ngô lấy lòng thì không để ý tới y, đứng dậy kiểm tra dưới thân đứa nhỏ, phát hiện phông có nước tiểu, lại cầm bình sữa đưa tới miệng bé, bé con phản ứng rất nhanh, lập tức chu cái miệng nhỏ, mắt cũng không mở, bắt đầu tham lam mút nước trái cây, cái bụng nhỏ hệt như cái trống. Hút không được bao lâu thì đã rót hết vào bụng, sau đó bắt đầu mút mút núm vú cao su.
Thấy vậy, Minh Phong lấy bình sữa đi—— đứa nhỏ cũng phải ăn một số lượng thích hợp, không thể để mặc bé cứ ăn uống lung tung như vậy.
Sau đó, Minh Phong nhẹ nhàng ôm lấy bé con, vỗ vỗ lưng bé, cuối cùng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của bé một ngụm—— xin chú ý, đoạn sau là đặc tả gương mặt của Phong Hổ—— vẻ mặt trộn lẫn cảm xúc vừa ghen tị vừa hâm mộ—— bé con sau khi ăn xong thì mở to mắt a a y y nói cái gì đó mà phỏng chừng ngay cả bé cũng không hiểu, tinh thần rất phấn chấn.
“Phong Hổ, lại đây.”
Phong Hổ nghiêm mặt đi tới.
Minh Phong ôm lấy cổ y, hung hăng hôn lên môi y một cái. Kết quả Phong Hổ phản ứng rất nhanh, lập tức giữ đặt ót cậu, được một tấc lại muốn tiếc một thước, hôn hôn tới ám muội.
Hồi lâu sau, y mới buông Minh Phong thở hổn hển ra, ý chưa hết mà liếm liếm đôi môi cậu bị mình mút đến mức hơi sưng đỏ. Tâm tình rốt cuộc tốt hơn, vui vẻ ôm lấy Minh Phong, Minh Phong ôm đứa nhỏ, một nhà ba người thoạt nhìn thực hài hòa, hạnh phúc!
Cuối cùng, trong bốn cái tên Minh Phong chọn Phong Hiên, cái tên Phong Hi lưu lại cho đứa nhỏ kế tiếp—— Phong Hồng cậu không thích, Phong Thần nghe cứ như phong trần—— Phong Hổ sau khi nghe vậy thì kiên quyết biểu thị mình không cần thêm đứa nhỏ nào khác tới tranh giành Minh Phong nữa, cũng tuyệt đối không muốn Minh Phong trải qua chuyện khủng khiếp như vậy nữa. Minh Phong cười nhạt, trừ phi y chịu đựng không chạm vào cậu, nếu không chuyện sinh đứa nhỏ hay không, không tới phiên y quyết định.
Lại tu dưỡng thêm mười ngày, Minh Phong mới cảm thấy cơ thể mình khôi phục lại tiêu chuẩn bình thường. Tựa hồ so với thời gian ở cử thì ngắn hơn rất nhiều, một nhà ba người đều cho rằng đây là lúc nên về nhà. Ách, ý kiến của tiểu tử kia có thể xem nhẹ, bé còn chưa biết cái gì gọi là nhà đâu.
Mười mấy ngày nay, vật nhỏ cũng lớn hơn một chút, cả người béo béo tròn tròn, gương mặt nhỏ nhắn, thân hình nhỏ nhỏ cũng bắt đầu mũm mĩm, đôi mắt to ngập nước, nhìn bé làm người ta chỉ muốn yêu thương. Cái mũi nhỏ phập phồng, cái miệng nhỏ màu phấn hồng. Lúc này rốt cuộc cũng có thể nhìn ra bé lớn lên giống ai.
Kỳ thật bộ dáng đứa này khá giống Minh Phong, da dẻ thực trắng, ít nhất thì bây giờ cũng thực trắng, ánh mắt xinh đẹp to tròn, đuôi mắt dài hẹp, cái miệng nhỏ nhắn cùng gương mặt cũng giống Minh Phong, điểm duy nhất giống Phong Hổ là cái mũi cao thẳng. Nhưng còn cá tình thì rất giống suy đoán của bọn họ trước kia, rất giống Phong Hổ. Bé con này thực hoạt bát, chỉ cần không ngủ liền không ngừng nghịch ngợm, thỉnh thoảng còn quơ quơ cánh tay béo tròn nhỏ nhắn, đá đá cẳng chân, cái đầu nhỏ cũng lắc lắc qua lại. Tính tình thì rất tốt, không thích khóc, cái miệng nhỏ nhắn luôn chảy nước miếng làm đôi môi lóng lánh.
Ôm bầu bạn, bầu bạn lại ôm đứa nhỏ, Phong Hổ hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng quay về bộ lạc, hiện giờ y thần thanh khí sảng, đắc ý vô cùng a. Ôm đứa con nhu thuận cùng bầu bạn động lòng người, chỉ cảm thấy cả người tràn ngập sức lực, cứ như thế giới này không còn chuyện gì có thể làm khó y.
Bởi vì có đứa nhỏ, vì để an toàn… Minh Phong cùng Phong Hổ dùng tốc độ nhanh nhất để trở về bộ lạc. Lại một trận nhiệt liệt hoan nghênh, mọi người đều kinh ngạc về tốc độ sinh sản của Minh Phong cùng Phong Hổ, rõ ràng đứa trước chỉ mới sinh ra chưa quá một năm. Bất quá đối tượng lần này mọi người hoan nghênh không phải bọn họ, mà là bé con đáng yêu trong lòng ngực bọn họ.
Vừa về tới bộ lạc, Minh Phong cùng Phong Hổ còn chưa kịp phản ứng, bé con đã bị người ta ôm mất, lâu thật lâu sau vẫn chưa trở về vòng tay của song thân.
Bé con cũng rất dễ tính, chỉ cần không đói bụng, không buồn ngũ, không làm càn thì mặc kệ ai ôm cũng được, luôn nhe cái miệng nhỏ nhắn còn chưa mọc răng, vui cười hớn hở, nước miếng như dòng suối nhỏ trào ra không ngừng, cơ thể mập mạp như tiểu Phật Di Lặc. Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn phiếm hồng đáng yêu, cánh tay nhỏ, cái chân nhỏ non mềm như đậu hủ, lại vừa trắng vừa mềm.
Mới lớn như vậy đã biết lên tiếng trả lời, ai gọi tên bé thì cái đầu sẽ thông minh quay về phía âm thanh truyền tới, sau đó lộ ra nụ cười ngây ngô lấy lòng người ta.
So với Bội La đang dưỡng ở nhà Văn Trạm, bé con này hiển nhiên còn được lòng mọi người nhiều hơn. Đương nhiên, Bội La cũng không hiểu vì sao mình được hoan nghênh như vậy, gia khỏa kia chỉ muốn làm người quan trọng chú ý, về phần người khác—— hoàn toàn không quan tâm, không có bất cứ phản ứng nào khác!
Minh Phong đã bắt đầu kế hoạch phổ biến quần áo, cậu cho Phong Hiên mặc một bộ quần áo trẻ con màu vàng nhạt, kiểu dáng tinh xảo đáng yêu, vải dệt mềm mại có thể giữ ấm đồng thời che chắn da thịt non nớt… Bên ngoài mặc một kiện áo choàng màu lam nhạt có nón, thoạt nhìn vừa đáng yêu lại suất khí.
Các tộc nhân nhìn thấy bé con thì ánh mắt ứa ra lục quang, hận không thể mang đứa nhỏ này về nhà mình. Gương mặt nhỏ nhắn của bé con bị hôn tới hồng hồng, còn bị rất nhiều tộc nhân dùng nước miếng cùng râu ria rửa mặt vẫn không khóc, cứ nhe cái miệng chưa mọc răng ra cười ngây ngô. Sau khi trải qua vụ việc này, Lam Việt nói với Minh Phong, số người đến căn cứ hái quả sinh mệnh tăng cao. Có thể thấy một nhà Minh Phong đã cống hiến rất lớn trong việc tăng trưởng dân số bộ lạc.
Từ lúc nhìn thấy trang phục của Phong Hiên, quần áo trong bộ lạc đã được nâng lên một tầm cao mới, Minh Phong thực hài lòng, nếu không thể cải tạo người lớn thì túm lấy đứa nhỏ cũng được nha, có chuyện gì cứ bắt đầu từ đứa nhỏ a.
Khó khăn lắm mới nhận lại đứa nhỏ của mình, lúc này Minh Phong cùng Phong Hổ mới thoát khỏi ánh mắt nhiệt liệt của mọi người trở về nhà.
…
“Oa——” Tiếng khóc của đứa con ở cách tấm màn che vọng qua, Minh Phong đạp Phong Hổ một cước: “Đi xem——”
Bé con này cả đêm phải tỉnh vài lần, Minh Phong cùng Phong Hổ thay phiên nhau nhìn bé, lần này hình như đến phiên—— Minh Phong?
Vậy thì sao, chẳng lẽ cậu không thể làm biếng một lần? Sinh đứa nhỏ chịu khổ chính là cậu! Vì thế, Minh Phong hợp tình hợp lý đá Phong Hổ dậy, đi nhìn đứa con.
Không thể không thừa nhận, từ lúc bé con này chào đời, địa vị của Phong Hổ ở trong nhà lại bị hạ thấp.
Sau khi nếm qua điểm tâm, Minh Phong bắt đầu đưa cây đay cùng cây bông mang về từ căn cứ cho mọi người xem, nhờ bọn họ lúc đi săn bắn thì để ý hai loại thực vật này, nếu có thể thì cố gắng mang một ít về bộ lạc, cũng vạch rõ phương hướng đại khái cho bọn họ. Chỉ là thuận tiện mà thôi, các tộc nhân thiện lương nhiệt tình lập tức đồng ý, biểu lộ chỉ cần nhìn thấy sẽ tận lực mang về cho Minh Phong.
Minh Phong lúc này mới hài lòng về nhà, sau đó, phát hiện, trong nhà hình như đã xảy ra sự cố.
Cửa gỗ không cánh mà bay, Minh Phong không chút trở ngại tiêu sái đi vào, phát hiện bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng, Phong Lộ căm tức nhìn Phong Hổ, bên hông hắn chỉ quấn một kiện da thú, vì thế Minh Phong liếc mắt liền nhìn thấy phần bụng hơi nhô lên của hắn.
Minh Phong sửng sốt, lập tức giật mình, cái bụng kia hẳn là họa từ món cháo kia, trách không được người này cùng Khoa Bố Đa hôm qua không tới nhà cọ cơm. Bất quá hài một điều là người mang thai không phải Ngải Kỳ cùng Liên Phỉ đã ăn quả sinh mệnh, mà lại chính là Phong Lộ?! Đứa nhỏ hẳn là của Khoa Bố Đa, người này đang đứng bên cạnh cười thật ngốc nghếch—— hóa ra người mặt than một khi cười lên lại ngu đến vậy a, Minh Phong thầm nhắc nhở chính mình, về sau phải chú ý duy trì hình tượng mặt than, không được tùy tiện mỉm cười.
Phong Hổ ôm đứa con đứng một bên, biểu tình co rúm chột dạ.
Minh Phong đi qua, tiếp nhận Phong Hiên trong lòng Phong Hổ, sau đó thản nhiên nói với Phong Lộ: “Ngươi động thủ với Phong Hổ ta không ngại, bất quá ta muốn nói cho ngươi biết, hiện giờ là giai đoạn dễ sanh non nhất, nếu ngươi không muốn mất đứa nhỏ này thì nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”