Quét dọn một mảnh đất trống, rãi bột đuổi sâu bọ một vòng xung quanh. Đốt một đống lửa trại, hai căn lều vải được dựng song song trên mặt đất, bốn người ngồi bên đống lửa, bên cạnh là một đống chén bát, trên đống lửa là một nồi canh thịt thơm ngào ngạt. Canh khủng long nấu với rau dại và nấm, mùi vị có vẻ không tồi!
Trong tay bốn người đều cầm thứ mình thích ăn, Phong Hổ là khối thịt nướng thật lớn, người này trời sinh là động vật ăn thịt. Trên tay Văn Trạm là một xâu rau xanh, Bội La, ách, là một xâu bánh mì cắt nhỏ. Còn trên tay Minh Phong là một xâu cá to bằng bàn tay, loại thịt cá này vừa trơn vừa mềm, rất ít xương, ăn rất ngon.
“Chúng ta như vầy liệu có đưa dã thú tới không?” Văn Trạm có chút lo lắng hỏi, mùi thơm nồng đậm như vậy có thể hấp dẫn một ít khách nhân nguy hiểm.
“Không sao, không sao!” Phong Hổ thèm nhỏ dãi nhìn xâu thịt trong tay, đã gần ăn được, thịt nướng có màu nâu óng ánh sáng bóng, tản mát hương khí mê người.
Bánh mì của Bội La nướng nhanh nhất, bánh mì được nướng khô vàng, ăn vào giòn giòn, hơn nữa có tương đặt chế cùng gia vị, ăn cũng rất ngon. Bội La xé một miếng đưa cho Văn Trạm, sau đó vui vẻ nhận rau xanh Văn Trạm đã nướng tốt. Hơn nữa còn khéo léo ngăn cản Văn Trạm đưa rau xanh cho hai người kia.
Kếp tiếp là thịt nướng của Phong Hổ, y vui vẻ cắt nhỏ thịt nướng bỏ vào trong một cái bát. Sau đó ôm Minh Phong vào lòng mình, uy cậu ăn một ngụm, tự mình ăn một ngụm. Bữa tối thân mật ngọt ngào a!
Cuối cùng là xâu cá nướng của Minh Phong, cậu nướng một lần cả bốn phần, chia cho mỗi người một phần.
“Nơi này cách đại địa chi hùng khá gần, có lẽ hôm nay chúng ta thật sự có khác nhân tới.” Minh Phong nói với Văn Trạm, xem như giải đáp vấn đề hắn hỏi khi nãy.
“Các ngươi định dùng mỹ thực dụ chúng nó mắc câu?” Văn Trạm bừng tỉnh đại ngộ.
Minh Phong gật gật đầu, thế giới này thiếu nhất là giải trí, mỹ thực đối với chủng tộc hòa nhã như đại địa chi hùng quả thực là phương pháp tốt để ngoại giao.
Nói tới đây, Phong Hổ bỗng nhiên nhếch miệng cười: “Hình như chúng ta thực sự có khách tới a.”
Chốc lát sau có âm thanh tất tất tác tác truyền tới. Bọn họ nhìn chằm chằm phương hướng kia, ánh mắt chớp cũng không chớp.
Sau đó, một tiểu gia hỏa mập mạp, bộ dáng ngây thơ đáng yêu xuất hiện.
Da lông màu rám nắng, thân mình tròn vo. Đôi mắt tròn tròn thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm về hướng truyền tới mùi thơm. Cái mũi nhỏ non nớt hít hít như đang ngửi gì đó.
“Xem ra là tiểu khách nhân.” Phong Hổ hé miệng cười.
Minh Phong đột nhiên nhớ tới tiểu trùng thú lần đó, phản ứng của hai tiểu gia khỏa này thực giống nhau. Có lẽ lần này trở về nên đi vực sâu thăm một chút bằng hữu.
Từ túi không gian lấy ra một khối thịt nướng có độ ấm vừa phải, ánh mắt tiểu gia khỏa sáng ngời, tốc độ di chuyển rõ ràng nhanh hơn, phóng thẳng về hướng Minh Phong.
“Muốn ăn không?” Nhìn chằm chằm đôi mắt tròn vo của tiểu gia hỏa, Minh Phong hỏi.
Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt tròn vo vô tội nhìn nhìn Minh Phong, lại nhìn nhìn thịt nướng, vội vàng gật gù cái đầu lông xù.
Cơ hồ là khẩn cấp tiếp nhận thịt nướng trong tay Minh Phong, tiểu gia hỏa lập tức há mồm gặm cắn.
“Nó không cảnh giác chút nào.” Bội La bĩu môi, biểu thị thất vọng với tính mất cảnh giác của tiểu tử này.
“Không.” Phong Hổ lắc đầu, vươn tay thử sờ đầu tiểu gia hỏa, thấy nó không có ý tứ phản kháng mới yên tâm vuốt ve: “Trực giác của chúng nó rất mạnh, có thể phân biệt ai có ác ý, ai có thiện ý. Nó biết chúng ta không có ác ý nên mới yên tâm lớn mật tiếp cận như vậy.”
Thịt nướng nhanh chóng bị xử lý sạch sẽ, tiểu gia hỏa mới thỏa mãn liếm liếm miệng.
Minh Phong lại đưa cho nó một chén lớn, bên trong là canh thịt thơm ngon. Nhìn tiểu gia hỏa vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm nước canh, vui vẻ tới mức ánh mắt cũng nheo lại thì cậu cũng vươn tay sờ sờ đầu nó.
Chỉ chốc lát sau, tiểu gia hỏa ăn tới no căng nằm phịch xuống ưỡn bụng lên trời, vươn đầu lưỡi nhìn Minh Phong kêu ai ái.
Minh Phong vừa bực vừa buồn cười xoa xoa cái bụng nó, thật là, sao tất cả đứa nhỏ đều có tật xấu này a, gia hỏa Phong Hiên nhà cậu lúc trước cũng thường xuyên ăn no rồi bắt cậu xoa xoa.
Tiêu gia hỏa lấy lòng dùng cái đầu nhỏ của mình cọ cọ bàn tay Minh Phong.
“Lần sau đừng ăn nhiều như vậy.” Minh Phong dặn dò.
Ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Vậy, giờ chúng ta làm gì đây?” Bội La mở miệng, khách nhân đã tới rồi, chỉ tiếc lại là tiểu hài tử không hiểu chuyện.
“Chờ cha mẹ nó tới tìm đi. Gia hỏa này nói không chừng là lén chạy đi chơi, đã trễ thế này để nó chạy về không an toàn lắm.”
Văn Trạm xoa xoa đầu Bội La, đáp.
Minh Phong cùng Phong Hổ gật gật đầu, chuyện này liền định như vậy.
…
Chờ bọn họ thảo luận chỗ ở tạm thời cho tiểu gia hỏa đêm nay thì nó đã nằm úp sấp trên mặt đất ngủ ngon lành.
Phong Hổ bắt đầu hoài nghi cách nói tiểu gia hỏa dựa vào trực giác mà nhận định địch hay bạn của mình ban nãy, thấy thế nào cũng giống một tiểu gia hỏa ngu ngốc không có chút cảnh giác nào a!
Tiểu gia hỏa này cũng chỉ mới cao chừng nửa thước, Minh Phong dễ dàng ôm nó đi vào lều.
Mọi người thực hắc tuyến—— ngủ say như chết vậy!
“Từ từ, Minh Phong, ngươi không phải muốn để nó ngủ cùng chúng ta đi?”
Phong Hổ gọi cậu lại.
“Đúng vậy.” Minh Phong quay đầu lại, khó hiểu nhìn y: “Bằng không cứ để nó ngủ bên ngoài vậy à? Tiểu gia hỏa này ngủ say như chết, đến lúc đó nếu bị con gì tha đi cũng không biết.”
Phong Hổ nhìn cục bông tròn vo trong lòng Minh Phong, còn lộ ra cái bụng nhỏ.
“Chính là——” Phúc lợi buổi tối của y a? Thật vất vả mới thoát khỏi xú tiểu tử Phong Hiên kia a, sao lại lòi ra thêm một đứa! Phong Hổ thực sự vô ngữ hỏi trời cao.
Mặc kệ bọn họ an bài thế nào, Bội La ăn nó thì liền kéo Văn Trạm trở về lều của mình.
“Cái kia thoạt nhìn không giống chủng tộc rất mạnh chút nào a.” Văn Trạm nghĩ tới tiểu gia khỏa đáng yêu kia.
“Không, chính vì chủng tộc rất lớn mạnh nên nó mới mất cảnh giác như vậy. Bởi vì chưa từng trải qua nguy hiểm khi săn bắn nên căn bản nghĩ rằng không có gì nguy hiểm.”
Văn Trạm cẩn thận suy tư một chốc, gật đầu: “Ân, ngươi nói rất có lý.”
Đánh răng rửa mặt xong, hai người đều nằm lên giường, Bội La quen thói lại lăn vào lòng ngực Văn Trạm. Từ lần đó về sau, mỗi lần nó đụng chạm thì Văn Trạm đều có chút mất tự nhiên, bất quá Bội La trực tiếp không nhìn. Bội La biết Văn Trạm sủng mình nên sẽ không từ chối, vì thế nó cũng thuận thế làm tới.
“Trạm.”
“Ân?”
“Ta yêu ngươi.”
“Ta biết.”
Đúng vậy, biết, nhưng không tiếp nhận.
Văn Trạm biết là ý tứ này, Bội La cũng biết.
Hôm sau chờ Văn Trạm cùng Bội La tiến ra liền nhìn thấy thân hình tròn vo màu rám nắng của tiểu gia hỏa kia đang đứng ngây ngốc, cái miệng há thật to đuổi theo miếng thịt nướng trong tay Phong Hổ.
Vô ngữ! Hắc tuyến!
“Dậy rồi à.” Phong Hổ thoạt nhìn chơi đùa rất vui vẻ, nhếch miệng chào hỏi bọn họ.
Văn Trạm do dự gật gật đầu, trong lòng đột nhiên nghĩ, nếu song thân của tiểu gia hỏa này đột nhiên xuất hiện, không biết là trường hợp thế nào nữa.
“Ta nhớ rõ ta bảo ngươi uy nó ăn chút gì mà.” Minh Phong xốc lều vải liền thấy một màn này.
Phong Hổ hoảng sợ, vội vàng ôm tiểu gia hỏa vào lòng, thịt nướng cũng nhét vào hai móng vuốt dày dày của nó.
Tiểu gia hỏa cực kì vui sướng nhận thịt nướng, há mồm gặm cắn, căn bản không biết chính mình khi nãy bị người ta đùa giỡn.
Bội La đột nhiên chú ý Văn Trạm thực chuyên chú nhìn Minh Phong.
“Cảm thấy Minh Phong thực lợi hại?”
“Đúng vậy.” Văn Trạm gật gật đầu: “Minh Phong luôn như vậy, trấn định, lý trí, tiềm lực phi phàm, thực lực cường đại, có cảm giác cậu ta cùng Phong Hổ chính là trời sinh một đôi, bọn họ có thể bù đắp những khuyết điểm của đối phương, lúc bọn họ ở cùng một chỗ cứ như không có gì là không thể làm được vậy.”
“Chính là, kia cũng không phải cậu ta muốn. Lý trí, bình tĩnh như vậy đều do ta bức thành.” Bội La thấp giọng nói, sau đó nhớ tới cuộc sống trước kia ở địa cầu.
“Cái gì?” Văn Trạm không nghe rõ.
“Không có gì.” Bội La vội vàng chạy tới bên người Phong Hổ, gian nan bế tiểu gia hỏa chỉ lùn hơn mình một chút xíu mà thôi. Thoạt nhìn hệt như một đứa nhỏ rất đáng yêu ôm một con gấu bông quá khổ.
Lắc lắc lắc lắc đi tới bên người Văn Trạm: “Sờ sờ thử xem, nó thực ngoan.
Văn Trạm kinh hỉ trợn to mắt, tiểu gia hỏa này thực sự rất đáng yêu. Đêm qua hắn đã muốn sờ sờ một chút, chính là hắn cùng tiểu gia hỏa này không thân thiết gì, hắn trời sinh lại rất thẹn thùng, vì thế mới không ra tay.
“Này.” Minh Phong đưa cho Văn Trạm một mâm thức ăn, bên trong là thịt khủng long đã nướng chín thơm lừng: “Cho nó ăn.”
Văn Trạm thật cẩn thận ôm lấy tiểu gia hỏa, lấy một khối thịt nướng trong mâm. Sau đó nhìn tiểu gia hỏa mở to mắt, móng vuốt bé xíu vội vàng vươn tới, miệng cũng há ra.
Bội La đố kỵ nhìn tiểu gia hỏa thích thú nằm trong lòng Văn Trạm ăn thịt nướng. Nó hối hận, không nên nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Văn Trạm mà ôm tiểu gia khỏa này tới.
“Hối hận?” Phong Hổ cười xấu xa khoát bàn tay to của mình lên bờ vai gầy nhỏ của Bội La.
Bội La tham lam chăm chú nhìn gương mặt vui vẻ của Văn Trạm: “Không, không hối hận.” Có thể nhìn thấy hắn cười vui vẻ như vậy thì liền đáng giá.
“Nghĩ tới ngươi, ta sẽ không đố kỵ. Mặc kệ nói thế nào thì tiểu gia hỏa này chỉ ở bên người Văn Trạm nhiều lắm là vài ngày thôi, nhưng ngươi thì khác, vài năm nay không ít lần bị Phong Hiên quấy rầy đi.” Bội La cười xấu xa nói, cười cười trả thù ngược lại.
Vì thế, Phong Hổ buồn bực chạy ra một bên mà vẽ vòng tròn.
Bên kia, Văn Trạm còn đang ôn nhu uy tiểu gia hỏa ăn gì đó. Bản thân hắn vốn là người thực ôn nhu, đặc biệt không có sức chống cự với những thứ đáng yêu.
Bội La tới chỗ Minh Phong cầm sữa đậu nành cùng bánh quẩy trở lại bên người Văn Trạm. Nhìn hắn cùng tiểu gia hỏa chơi đùa, thỉnh thoảng uy hắn một ngụm sữa hay một cái bánh quẩy, cứ vậy, Bội La cũng thực vui vẻ.
Từ khi được Văn Trạm uy ăn một lần, tiểu gia hỏa liền bám dính lấy hắn. So với Minh Phong ngoài lạnh trong nóng, Văn Trạm trong ngoài đều ôn nhu đương nhiên được hoan nghênh hơn.
“Tiểu gia hỏa này không phải là bị vứt bỏ đi, sao lâu như vậy cũng không thấy ai chạy đến tìm.” Nhìn lại tiểu gia hỏa trên người Văn Trạm, Bội La có chút chua chua hỏi.
“Không biết.” Người bị hại Phong Hổ cũng chua chua, lúc tiểu gia hỏa này không quấn quít lấy Văn Trạm thì cứ bám sát Minh Phong.
“Nếu vậy chúng ta mang nó về bộ lạc đi.” Văn Trạm vui vẻ ngẩng đầu, thực chờ mong nói.
“Không được!” Bội La cùng Phong Hổ trăm miệng một lời cùng phản bác.
Đùa gì chứ, tìm một tiểu gia hỏa chỉ biết bám lấy bầu bạn của mình về để tự ăn giấm chua à? Bọn họ cũng đâu ngốc tới vậy.
Văn Trạm bị hai người kịch liệt phản đối dọa hoảng, trừng to mắt nghi hoặc nhìn bọn họ.
“Cái kia, như vậy không tốt. Tiểu gia hỏa có thể sẽ không thích ứng với cuộc sống trong bộ lạc.” Bội La vò đầu bứt tai cố bịa lí do.
“Bội La.” Văn Trạm buồn cười đánh gảy lời Bội La: “Ta không phải Ngải Kỳ.” Vì thế hắn không đơn thuần như vậy, cứ tùy tiện nói ra một lí do sẽ tin ngay. Hắn vốn cũng rất thông minh, vừa động não một chút đã biết lí do hai người này phản đối. Nhìn hai nam nhân một lớn một nhỏ thì không khỏi bật cười. Không hổ là phụ tử a. (Kỳ thực căn bản không phải phụ tử a!)
“Xem ra chánh chủ tới rồi.” Phong Hổ ngừng cười đùa, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Minh Phong cũng chui ra khỏi lều, nhìn về phía trước.
Văn Trạm ôm tiểu gia hỏa đứng bên người Bội La.
Sau đó một con quái vật thật lớn xuất hiện. Dáng người cao to đến hơn bốn thước xuất hiện trước mặt bọn họ. Ánh mắt đen như mực của nó nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa đang vui vẻ, sau đó lại quay đầu nhìn bốn người.
Tiểu gia hỏa không ngừng xoay xoay nhích tới nhích lui trong lòng Văn Trạm, móng vuốt vươn về phía đại gia hỏa, cao hứng lầm bầm.
Văn Trạm vội vàng buông nó ra, tiểu gia hỏa lúc tứ chi vừa chấm đất thì lập tức chạy về phía đối phương. Bội La cùng Phong Hổ thở phào, xem ra không cần lo lắng chuyện mang bóng đèn về nhà.
Hai gia hỏa ngửi ngửi nhau một chút, sau đó liếm liếm đối phương, thân thiết một chốc.
Đại gia hỏa đi tới trước mặt bọn họ, ngồi xuống.
“Cám ơn các ngươi mấy ngày nay đã chăm sóc đứa con ta.”
Phốc—— Phong Hổ ngã ụp mặt xuống đất.
“Ngươi ngươi biết nói tiếng người?!” Ngón tay run rẩy chỉ vào con gấu màu rám nắng bự siêu cấp trước mặt.
Hoàn Chương 63.
Quét dọn một mảnh đất trống, rãi bột đuổi sâu bọ một vòng xung quanh. Đốt một đống lửa trại, hai căn lều vải được dựng song song trên mặt đất, bốn người ngồi bên đống lửa, bên cạnh là một đống chén bát, trên đống lửa là một nồi canh thịt thơm ngào ngạt. Canh khủng long nấu với rau dại và nấm, mùi vị có vẻ không tồi!
Trong tay bốn người đều cầm thứ mình thích ăn, Phong Hổ là khối thịt nướng thật lớn, người này trời sinh là động vật ăn thịt. Trên tay Văn Trạm là một xâu rau xanh, Bội La, ách, là một xâu bánh mì cắt nhỏ. Còn trên tay Minh Phong là một xâu cá to bằng bàn tay, loại thịt cá này vừa trơn vừa mềm, rất ít xương, ăn rất ngon.
“Chúng ta như vầy liệu có đưa dã thú tới không?” Văn Trạm có chút lo lắng hỏi, mùi thơm nồng đậm như vậy có thể hấp dẫn một ít khách nhân nguy hiểm.
“Không sao, không sao!” Phong Hổ thèm nhỏ dãi nhìn xâu thịt trong tay, đã gần ăn được, thịt nướng có màu nâu óng ánh sáng bóng, tản mát hương khí mê người.
Bánh mì của Bội La nướng nhanh nhất, bánh mì được nướng khô vàng, ăn vào giòn giòn, hơn nữa có tương đặt chế cùng gia vị, ăn cũng rất ngon. Bội La xé một miếng đưa cho Văn Trạm, sau đó vui vẻ nhận rau xanh Văn Trạm đã nướng tốt. Hơn nữa còn khéo léo ngăn cản Văn Trạm đưa rau xanh cho hai người kia.
Kếp tiếp là thịt nướng của Phong Hổ, y vui vẻ cắt nhỏ thịt nướng bỏ vào trong một cái bát. Sau đó ôm Minh Phong vào lòng mình, uy cậu ăn một ngụm, tự mình ăn một ngụm. Bữa tối thân mật ngọt ngào a!
Cuối cùng là xâu cá nướng của Minh Phong, cậu nướng một lần cả bốn phần, chia cho mỗi người một phần.
“Nơi này cách đại địa chi hùng khá gần, có lẽ hôm nay chúng ta thật sự có khác nhân tới.” Minh Phong nói với Văn Trạm, xem như giải đáp vấn đề hắn hỏi khi nãy.
“Các ngươi định dùng mỹ thực dụ chúng nó mắc câu?” Văn Trạm bừng tỉnh đại ngộ.
Minh Phong gật gật đầu, thế giới này thiếu nhất là giải trí, mỹ thực đối với chủng tộc hòa nhã như đại địa chi hùng quả thực là phương pháp tốt để ngoại giao.
Nói tới đây, Phong Hổ bỗng nhiên nhếch miệng cười: “Hình như chúng ta thực sự có khách tới a.”
Chốc lát sau có âm thanh tất tất tác tác truyền tới. Bọn họ nhìn chằm chằm phương hướng kia, ánh mắt chớp cũng không chớp.
Sau đó, một tiểu gia hỏa mập mạp, bộ dáng ngây thơ đáng yêu xuất hiện.
Da lông màu rám nắng, thân mình tròn vo. Đôi mắt tròn tròn thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm về hướng truyền tới mùi thơm. Cái mũi nhỏ non nớt hít hít như đang ngửi gì đó.
“Xem ra là tiểu khách nhân.” Phong Hổ hé miệng cười.
Minh Phong đột nhiên nhớ tới tiểu trùng thú lần đó, phản ứng của hai tiểu gia khỏa này thực giống nhau. Có lẽ lần này trở về nên đi vực sâu thăm một chút bằng hữu.
Từ túi không gian lấy ra một khối thịt nướng có độ ấm vừa phải, ánh mắt tiểu gia khỏa sáng ngời, tốc độ di chuyển rõ ràng nhanh hơn, phóng thẳng về hướng Minh Phong.
“Muốn ăn không?” Nhìn chằm chằm đôi mắt tròn vo của tiểu gia hỏa, Minh Phong hỏi.
Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt tròn vo vô tội nhìn nhìn Minh Phong, lại nhìn nhìn thịt nướng, vội vàng gật gù cái đầu lông xù.
Cơ hồ là khẩn cấp tiếp nhận thịt nướng trong tay Minh Phong, tiểu gia hỏa lập tức há mồm gặm cắn.
“Nó không cảnh giác chút nào.” Bội La bĩu môi, biểu thị thất vọng với tính mất cảnh giác của tiểu tử này.
“Không.” Phong Hổ lắc đầu, vươn tay thử sờ đầu tiểu gia hỏa, thấy nó không có ý tứ phản kháng mới yên tâm vuốt ve: “Trực giác của chúng nó rất mạnh, có thể phân biệt ai có ác ý, ai có thiện ý. Nó biết chúng ta không có ác ý nên mới yên tâm lớn mật tiếp cận như vậy.”
Thịt nướng nhanh chóng bị xử lý sạch sẽ, tiểu gia hỏa mới thỏa mãn liếm liếm miệng.
Minh Phong lại đưa cho nó một chén lớn, bên trong là canh thịt thơm ngon. Nhìn tiểu gia hỏa vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm nước canh, vui vẻ tới mức ánh mắt cũng nheo lại thì cậu cũng vươn tay sờ sờ đầu nó.
Chỉ chốc lát sau, tiểu gia hỏa ăn tới no căng nằm phịch xuống ưỡn bụng lên trời, vươn đầu lưỡi nhìn Minh Phong kêu ai ái.
Minh Phong vừa bực vừa buồn cười xoa xoa cái bụng nó, thật là, sao tất cả đứa nhỏ đều có tật xấu này a, gia hỏa Phong Hiên nhà cậu lúc trước cũng thường xuyên ăn no rồi bắt cậu xoa xoa.
Tiêu gia hỏa lấy lòng dùng cái đầu nhỏ của mình cọ cọ bàn tay Minh Phong.
“Lần sau đừng ăn nhiều như vậy.” Minh Phong dặn dò.
Ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Vậy, giờ chúng ta làm gì đây?” Bội La mở miệng, khách nhân đã tới rồi, chỉ tiếc lại là tiểu hài tử không hiểu chuyện.
“Chờ cha mẹ nó tới tìm đi. Gia hỏa này nói không chừng là lén chạy đi chơi, đã trễ thế này để nó chạy về không an toàn lắm.”
Văn Trạm xoa xoa đầu Bội La, đáp.
Minh Phong cùng Phong Hổ gật gật đầu, chuyện này liền định như vậy.
…
Chờ bọn họ thảo luận chỗ ở tạm thời cho tiểu gia hỏa đêm nay thì nó đã nằm úp sấp trên mặt đất ngủ ngon lành.
Phong Hổ bắt đầu hoài nghi cách nói tiểu gia hỏa dựa vào trực giác mà nhận định địch hay bạn của mình ban nãy, thấy thế nào cũng giống một tiểu gia hỏa ngu ngốc không có chút cảnh giác nào a!
Tiểu gia hỏa này cũng chỉ mới cao chừng nửa thước, Minh Phong dễ dàng ôm nó đi vào lều.
Mọi người thực hắc tuyến—— ngủ say như chết vậy!
“Từ từ, Minh Phong, ngươi không phải muốn để nó ngủ cùng chúng ta đi?”
Phong Hổ gọi cậu lại.
“Đúng vậy.” Minh Phong quay đầu lại, khó hiểu nhìn y: “Bằng không cứ để nó ngủ bên ngoài vậy à? Tiểu gia hỏa này ngủ say như chết, đến lúc đó nếu bị con gì tha đi cũng không biết.”
Phong Hổ nhìn cục bông tròn vo trong lòng Minh Phong, còn lộ ra cái bụng nhỏ.
“Chính là——” Phúc lợi buổi tối của y a? Thật vất vả mới thoát khỏi xú tiểu tử Phong Hiên kia a, sao lại lòi ra thêm một đứa! Phong Hổ thực sự vô ngữ hỏi trời cao.
Mặc kệ bọn họ an bài thế nào, Bội La ăn nó thì liền kéo Văn Trạm trở về lều của mình.
“Cái kia thoạt nhìn không giống chủng tộc rất mạnh chút nào a.” Văn Trạm nghĩ tới tiểu gia khỏa đáng yêu kia.
“Không, chính vì chủng tộc rất lớn mạnh nên nó mới mất cảnh giác như vậy. Bởi vì chưa từng trải qua nguy hiểm khi săn bắn nên căn bản nghĩ rằng không có gì nguy hiểm.”
Văn Trạm cẩn thận suy tư một chốc, gật đầu: “Ân, ngươi nói rất có lý.”
Đánh răng rửa mặt xong, hai người đều nằm lên giường, Bội La quen thói lại lăn vào lòng ngực Văn Trạm. Từ lần đó về sau, mỗi lần nó đụng chạm thì Văn Trạm đều có chút mất tự nhiên, bất quá Bội La trực tiếp không nhìn. Bội La biết Văn Trạm sủng mình nên sẽ không từ chối, vì thế nó cũng thuận thế làm tới.
“Trạm.”
“Ân?”
“Ta yêu ngươi.”
“Ta biết.”
Đúng vậy, biết, nhưng không tiếp nhận.
Văn Trạm biết là ý tứ này, Bội La cũng biết.
Hôm sau chờ Văn Trạm cùng Bội La tiến ra liền nhìn thấy thân hình tròn vo màu rám nắng của tiểu gia hỏa kia đang đứng ngây ngốc, cái miệng há thật to đuổi theo miếng thịt nướng trong tay Phong Hổ.
Vô ngữ! Hắc tuyến!
“Dậy rồi à.” Phong Hổ thoạt nhìn chơi đùa rất vui vẻ, nhếch miệng chào hỏi bọn họ.
Văn Trạm do dự gật gật đầu, trong lòng đột nhiên nghĩ, nếu song thân của tiểu gia hỏa này đột nhiên xuất hiện, không biết là trường hợp thế nào nữa.
“Ta nhớ rõ ta bảo ngươi uy nó ăn chút gì mà.” Minh Phong xốc lều vải liền thấy một màn này.
Phong Hổ hoảng sợ, vội vàng ôm tiểu gia hỏa vào lòng, thịt nướng cũng nhét vào hai móng vuốt dày dày của nó.
Tiểu gia hỏa cực kì vui sướng nhận thịt nướng, há mồm gặm cắn, căn bản không biết chính mình khi nãy bị người ta đùa giỡn.
Bội La đột nhiên chú ý Văn Trạm thực chuyên chú nhìn Minh Phong.
“Cảm thấy Minh Phong thực lợi hại?”
“Đúng vậy.” Văn Trạm gật gật đầu: “Minh Phong luôn như vậy, trấn định, lý trí, tiềm lực phi phàm, thực lực cường đại, có cảm giác cậu ta cùng Phong Hổ chính là trời sinh một đôi, bọn họ có thể bù đắp những khuyết điểm của đối phương, lúc bọn họ ở cùng một chỗ cứ như không có gì là không thể làm được vậy.”
“Chính là, kia cũng không phải cậu ta muốn. Lý trí, bình tĩnh như vậy đều do ta bức thành.” Bội La thấp giọng nói, sau đó nhớ tới cuộc sống trước kia ở địa cầu.
“Cái gì?” Văn Trạm không nghe rõ.
“Không có gì.” Bội La vội vàng chạy tới bên người Phong Hổ, gian nan bế tiểu gia hỏa chỉ lùn hơn mình một chút xíu mà thôi. Thoạt nhìn hệt như một đứa nhỏ rất đáng yêu ôm một con gấu bông quá khổ.
Lắc lắc lắc lắc đi tới bên người Văn Trạm: “Sờ sờ thử xem, nó thực ngoan.
Văn Trạm kinh hỉ trợn to mắt, tiểu gia hỏa này thực sự rất đáng yêu. Đêm qua hắn đã muốn sờ sờ một chút, chính là hắn cùng tiểu gia hỏa này không thân thiết gì, hắn trời sinh lại rất thẹn thùng, vì thế mới không ra tay.
“Này.” Minh Phong đưa cho Văn Trạm một mâm thức ăn, bên trong là thịt khủng long đã nướng chín thơm lừng: “Cho nó ăn.”
Văn Trạm thật cẩn thận ôm lấy tiểu gia hỏa, lấy một khối thịt nướng trong mâm. Sau đó nhìn tiểu gia hỏa mở to mắt, móng vuốt bé xíu vội vàng vươn tới, miệng cũng há ra.
Bội La đố kỵ nhìn tiểu gia hỏa thích thú nằm trong lòng Văn Trạm ăn thịt nướng. Nó hối hận, không nên nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Văn Trạm mà ôm tiểu gia khỏa này tới.
“Hối hận?” Phong Hổ cười xấu xa khoát bàn tay to của mình lên bờ vai gầy nhỏ của Bội La.
Bội La tham lam chăm chú nhìn gương mặt vui vẻ của Văn Trạm: “Không, không hối hận.” Có thể nhìn thấy hắn cười vui vẻ như vậy thì liền đáng giá.
“Nghĩ tới ngươi, ta sẽ không đố kỵ. Mặc kệ nói thế nào thì tiểu gia hỏa này chỉ ở bên người Văn Trạm nhiều lắm là vài ngày thôi, nhưng ngươi thì khác, vài năm nay không ít lần bị Phong Hiên quấy rầy đi.” Bội La cười xấu xa nói, cười cười trả thù ngược lại.
Vì thế, Phong Hổ buồn bực chạy ra một bên mà vẽ vòng tròn.
Bên kia, Văn Trạm còn đang ôn nhu uy tiểu gia hỏa ăn gì đó. Bản thân hắn vốn là người thực ôn nhu, đặc biệt không có sức chống cự với những thứ đáng yêu.
Bội La tới chỗ Minh Phong cầm sữa đậu nành cùng bánh quẩy trở lại bên người Văn Trạm. Nhìn hắn cùng tiểu gia hỏa chơi đùa, thỉnh thoảng uy hắn một ngụm sữa hay một cái bánh quẩy, cứ vậy, Bội La cũng thực vui vẻ.
Từ khi được Văn Trạm uy ăn một lần, tiểu gia hỏa liền bám dính lấy hắn. So với Minh Phong ngoài lạnh trong nóng, Văn Trạm trong ngoài đều ôn nhu đương nhiên được hoan nghênh hơn.
“Tiểu gia hỏa này không phải là bị vứt bỏ đi, sao lâu như vậy cũng không thấy ai chạy đến tìm.” Nhìn lại tiểu gia hỏa trên người Văn Trạm, Bội La có chút chua chua hỏi.
“Không biết.” Người bị hại Phong Hổ cũng chua chua, lúc tiểu gia hỏa này không quấn quít lấy Văn Trạm thì cứ bám sát Minh Phong.
“Nếu vậy chúng ta mang nó về bộ lạc đi.” Văn Trạm vui vẻ ngẩng đầu, thực chờ mong nói.
“Không được!” Bội La cùng Phong Hổ trăm miệng một lời cùng phản bác.
Đùa gì chứ, tìm một tiểu gia hỏa chỉ biết bám lấy bầu bạn của mình về để tự ăn giấm chua à? Bọn họ cũng đâu ngốc tới vậy.
Văn Trạm bị hai người kịch liệt phản đối dọa hoảng, trừng to mắt nghi hoặc nhìn bọn họ.
“Cái kia, như vậy không tốt. Tiểu gia hỏa có thể sẽ không thích ứng với cuộc sống trong bộ lạc.” Bội La vò đầu bứt tai cố bịa lí do.
“Bội La.” Văn Trạm buồn cười đánh gảy lời Bội La: “Ta không phải Ngải Kỳ.” Vì thế hắn không đơn thuần như vậy, cứ tùy tiện nói ra một lí do sẽ tin ngay. Hắn vốn cũng rất thông minh, vừa động não một chút đã biết lí do hai người này phản đối. Nhìn hai nam nhân một lớn một nhỏ thì không khỏi bật cười. Không hổ là phụ tử a. (Kỳ thực căn bản không phải phụ tử a!)
“Xem ra chánh chủ tới rồi.” Phong Hổ ngừng cười đùa, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Minh Phong cũng chui ra khỏi lều, nhìn về phía trước.
Văn Trạm ôm tiểu gia hỏa đứng bên người Bội La.
Sau đó một con quái vật thật lớn xuất hiện. Dáng người cao to đến hơn bốn thước xuất hiện trước mặt bọn họ. Ánh mắt đen như mực của nó nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa đang vui vẻ, sau đó lại quay đầu nhìn bốn người.
Tiểu gia hỏa không ngừng xoay xoay nhích tới nhích lui trong lòng Văn Trạm, móng vuốt vươn về phía đại gia hỏa, cao hứng lầm bầm.
Văn Trạm vội vàng buông nó ra, tiểu gia hỏa lúc tứ chi vừa chấm đất thì lập tức chạy về phía đối phương. Bội La cùng Phong Hổ thở phào, xem ra không cần lo lắng chuyện mang bóng đèn về nhà.
Hai gia hỏa ngửi ngửi nhau một chút, sau đó liếm liếm đối phương, thân thiết một chốc.
Đại gia hỏa đi tới trước mặt bọn họ, ngồi xuống.
“Cám ơn các ngươi mấy ngày nay đã chăm sóc đứa con ta.”
Phốc—— Phong Hổ ngã ụp mặt xuống đất.
“Ngươi ngươi biết nói tiếng người?!” Ngón tay run rẩy chỉ vào con gấu màu rám nắng bự siêu cấp trước mặt.
Hoàn Chương .