“Tương truyền, Lưu Bá Ôn tiền thân vốn là một vị thiên thần của ngọc đế, nguyên mạt minh sơ, thiên hạ đại loạn, chiến hỏa không ngừng, nạn đói tràn lan. Ngọc đế lệnh Lưu Bá Ôn chuyển thế phụ tá minh quân, định thiên hạ, tạo phúc chúng sinh, cũng ban thưởng Trảm Tiên kiếm, hiệu lệnh tứ hải long vương, nhưng long vương tuổi già sức yếu, công việc bề bộn, vì thế đã phái ra chín đứa con của mình. Chín vị long tử mỗi người đều có pháp lực vô biên, thần thông quảng đại. Bọn họ đi theo Lưu Bá Ôn chinh chiến nhiều năm, vì Chu Nguyên Chương gây dựng gian sơn Đại Minh, sau đó lại trợ giúp Chu Lệ đoạt được ngôi vị hoàng đế. Lúc chúng nó công đắc viên mãn chuẩn bị trở về thiên đình phúc mệnh, Minh Thành Tổ Chu Lệ có dã tâm muốn bắt chúng nó vĩnh viễn lưu lại bên cạnh mình, mang lại hòa bình và ổn định cho đất nước, hùng bá thiên hạ. Vì thế hắn mượn danh xâu dựng Tử Cấm Thành, dùng trảm tiên kiếm của Lưu Bá Ôn giam cầm chín vị long tử. Nhưng chín vị long tử là thần thú, nhất thời phẫn nộ hô phong hoán vũ. Chu Lệ thấy trảm tiên kiếm không chấn được chín vị long tử, liền quyết định dùng kế, nói với lão đại trong chín vị long tử: “Ngươi có năng lực lớn vô cùng, có thể vác ngàn cây, nếu ngươi vác nổi tấm bia đá thần công thánh đức của tổ tiên thì ta để các ngươi đi.” Bị hí thấy chỉ là một tấm bia đá nhỏ thì không chút do dự vác lên người, nhưng dùng hết pháp lực lại không thể bước được nửa bước. Hóa ra tấm bia thần công thánh đức ghi lại tất cả công đứa của ‘chân long thiên tử’ khi còn sống, lại có con dấu ngọc tỷ của hai đời đế vương, có thể trấn thần quỷ tứ phương. Tám vị long tử thấy đại ca bị đặt dưới tấm bia, không đành lòng rời đi, liền quyết định cùng nhau ở lại nhân gian, nhưng thề vĩnh viễn không hiện chân thân. Chu Lệ tuy lưu lại được chín vị long tử, nhưng chỉ nhận được chín bức tượng đá thần thú. Lưu Bá Ôn sau khi biết được việc này cũng phẫn nộ rời bỏ Chu Lệ, thoát ly cơ thể trở về thiên đình. Chu Lệ hối hận không kịp, vì tránh để đời sau giẫm lên vết xe đổ, liền viết lại truyền thuyết của chín vị long tử, lưu truyền thiên cổ.”
Minh Phong không chút biến sắc đọc tư liệu về chín vị long tử.
Con nghê xem thường hừ lạnh một tiếng, nói: “Này chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi, chín huynh đệ chúng ta tuy không thể nói rõ là chân long, nhưng không phải dễ dàng bị tên hoàng đế nhân gian nhỏ bé kia có thể lưu lại.”
Minh Phong không phát biểu ý kiến, chuyển đề tài.
“Như vậy ngươi thân là một trong chín vị long tử, sao lại đứng ở nơi này?”
Miễn cưỡng nằm úp sấp xuống, cái đầu gối lên hai chân trước. Âm thanh con nghê có chút trầm thấp, ánh mắt tròn xoe cũng nửa khép nửa mở, giống như sắp ngủ.
“Ân, này a, là một chuyện xưa rất dài.”
Con nghê là đứa con thứ năm, từ nhỏ đã đi theo Phật tổ nghe giáo lý soi sáng. Cá tính sang sảng lại đơn thuần, có đức tính khoan dung của đức phật. Chính là lại quá mức bướng bỉnh, lúc còn ở phương tây cực lạc đã gây ra không ít phiền toái cho các vị Phật Đà Bồ Tát.
Sau khi trưởng thành, Phật tổ liền đá phiền toái nhỏ này trở về bên cạnh lảo cha.
Vì thế, chuyện xưa bắt đầu.
Lúc trước con nghê chưa biết gì đã được đưa tới chỗ Phật tổ, nhiều năm như vậy, vô tâm vô phế không nghĩ tới gia đình. Giờ đột nhiên nói phải trở về đúng là làm nó có chút mờ mịt, tựa hồ còn có chút khẩn trương.
Bồ Tát đưa nó về Cửu Trọng Thiên ở ngoài long cung, con nghê mờ mịt nhìn long phụ thân không kiêu ngạo không siểm nịnh nói chuyện cùng Bồ Tát.
Bộ dáng rất cao lớn uy nghi, đứng cạnh Bồ Tát không có khói lửa nhân gian, yên lặng xuất trần tuyệt đối không hề có vẻ tục tằng, ngược lại làm người ta cảm nhận được khí chất tôn quý. Chính là long phụ thân thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn nó, mỗi lần ánh mắt lại sáng hơn là chuyện gì a a a?!
Con nghê nước mắt lưng tròng nhìn bóng dáng Bồ Tát rời đi, nó từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Phật tổ cùng chư vị Bồ Tát, Phật Đà, đột nhiên rời khỏi bọn họ, thực giống như phải rời bỏ thân nhân, thực luyến tiếc a.
Không đợi nó thương cảm xong thì đã cảm giác có người đứng bên cạnh mình, nó quay đầu nhìn, đúng là phụ thân của nó—— chân long đại đế. (Author: thanh minh một chút, chuyện xưa của con nghê, trừ bỏ đoạn Lưu Bá Ôn ở khúc đầu, toàn bộ đều là ta tự mình tưởng tượng ra, vì thế nếu mọi người đừng truy cứu khởi nguồn của chuyện xưa. Nếu như có bất cứ sự giống nhau nào thì chỉ là trùng hợp.)
Chân long đại đế Long Ngao hai mắt tỏa sáng nhìn Ngũ nhi tử của mình, thật sự rất đáng yêu, nhìn xem ánh mắt to tròn ngập nước, diện mạo uy mãnh—— thật không hổ là nhi tử của mình a, rất đáng yêu, rất đáng yêu. Đáng tiếc lúc trước mình đánh cuộc thua tôn hầu tử Tôn Ngộ Không kia, hại mình không thể không đưa nhi tử tới chỗ Phật tổ đến lúc trưởng thành. Ngô, Long Ngao chột dạ nhìn nhìn xung quanh, may mắn, may mắn những người khác không biết chuyện này, bằng không đám nhi tử khác không trở mặt mới là lạ.
Con nghê không được tự nhiên giật giật, vị phụ thân chưa từng gặp mặt này thật kì quái a, hai mắt nhìn nó cứ lòe lòe tỏa sáng, trên mặt còn có biểu tình kì quái, làm người ta có xúc động muốn đánh người, này không tốt, Phật tổ từng nói, sự phẫn nộ chính là địch nhân to lớn, phải từ bỏ sự phẫn nộ. A di đà phật, nó quả nhiên cần tu hành nhiều hơn a.
“Con nghê, chúng ta biến thành thân người đi?” Nói xong, long ba ba biến thành hình người, mặc một kiện áo bào kim sắc, gương mặt trắng nõn trơn mềm, ngũ quan xinh đẹp, tóc đen mượt như thác nước, cơ thể thon dài gầy yếu, con nghê âm thầm than một hơi, phụ thân nó quả thật rất đẹp.
Pháp thuật hóa thành hình người con nghê đương nhiên biết, nhưng phương tây cực lạc không coi trọng bề ngoài, nên con nghê chưa từng dùng qua pháp thuật này. Sau khi nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của phụ thân thì không khỏi hiếu kì với bộ dáng của mình.
Sau khi thi triển pháp thuật, con nghê đang ngồi thật kiêu hãnh biến mất. Một nam hài tuấn mỹ xuất hiện ở chỗ nó ngồi lúc nãy.
Con nghê gọi ra một cái thủy kính cẩn thận ngắm nhìn bộ dáng của mình—— y phục lam sắc, vóc người tuy thon dài nhưng vẫn có chút chênh lệch với phụ thân. Gương mặt tròn tròn điển hình của trẻ con, đôi mắt tròn tròn thật to, con ngươi kim sắc lóe sáng quang mang trong suốt, cái mũi cao thẳng, cái môi hơi dày đỏ sẫm, cái miệng phúng phính hơi chu chu.
Nhìn hình dáng thật xa lạ của mình trong gương, con nghê có chút mê mang, hóa ra mình biến thành người chính là dạng này a. Thoạt nhìn cũng không tệ.
Đang ngắm nhìn thì cả người con nghê rơi vào một cái ôm ấm áp, cảm giác đỉnh đầu mình bị cọ cọ, bên tai truyền tới tiếng kêu hưng phấn của phụ thân: “Hảo đáng yêu, hảo đáng yêu a, không hổ là nhi tử của ta, thật sự rất đáng yêu.”
Theo âm thanh chấm dứt, bẹp một tiếng, trên trán liền cảm giác được cảm giác ươn ướt, con nghê sửng sốt một chút mới phản ứng lại, đây là phụ thân hôn lên trán nó sao.
Cảm giác có chút quái, nhưng không chán ghét. Con nghê hiểu ra chút cảm giác khi nãy, ở trong lòng thầm kết luận vì hành vi thân thiết của Long Ngao.
Hoàn PN 1.
“Tương truyền, Lưu Bá Ôn tiền thân vốn là một vị thiên thần của ngọc đế, nguyên mạt minh sơ, thiên hạ đại loạn, chiến hỏa không ngừng, nạn đói tràn lan. Ngọc đế lệnh Lưu Bá Ôn chuyển thế phụ tá minh quân, định thiên hạ, tạo phúc chúng sinh, cũng ban thưởng Trảm Tiên kiếm, hiệu lệnh tứ hải long vương, nhưng long vương tuổi già sức yếu, công việc bề bộn, vì thế đã phái ra chín đứa con của mình. Chín vị long tử mỗi người đều có pháp lực vô biên, thần thông quảng đại. Bọn họ đi theo Lưu Bá Ôn chinh chiến nhiều năm, vì Chu Nguyên Chương gây dựng gian sơn Đại Minh, sau đó lại trợ giúp Chu Lệ đoạt được ngôi vị hoàng đế. Lúc chúng nó công đắc viên mãn chuẩn bị trở về thiên đình phúc mệnh, Minh Thành Tổ Chu Lệ có dã tâm muốn bắt chúng nó vĩnh viễn lưu lại bên cạnh mình, mang lại hòa bình và ổn định cho đất nước, hùng bá thiên hạ. Vì thế hắn mượn danh xâu dựng Tử Cấm Thành, dùng trảm tiên kiếm của Lưu Bá Ôn giam cầm chín vị long tử. Nhưng chín vị long tử là thần thú, nhất thời phẫn nộ hô phong hoán vũ. Chu Lệ thấy trảm tiên kiếm không chấn được chín vị long tử, liền quyết định dùng kế, nói với lão đại trong chín vị long tử: “Ngươi có năng lực lớn vô cùng, có thể vác ngàn cây, nếu ngươi vác nổi tấm bia đá thần công thánh đức của tổ tiên thì ta để các ngươi đi.” Bị hí thấy chỉ là một tấm bia đá nhỏ thì không chút do dự vác lên người, nhưng dùng hết pháp lực lại không thể bước được nửa bước. Hóa ra tấm bia thần công thánh đức ghi lại tất cả công đứa của ‘chân long thiên tử’ khi còn sống, lại có con dấu ngọc tỷ của hai đời đế vương, có thể trấn thần quỷ tứ phương. Tám vị long tử thấy đại ca bị đặt dưới tấm bia, không đành lòng rời đi, liền quyết định cùng nhau ở lại nhân gian, nhưng thề vĩnh viễn không hiện chân thân. Chu Lệ tuy lưu lại được chín vị long tử, nhưng chỉ nhận được chín bức tượng đá thần thú. Lưu Bá Ôn sau khi biết được việc này cũng phẫn nộ rời bỏ Chu Lệ, thoát ly cơ thể trở về thiên đình. Chu Lệ hối hận không kịp, vì tránh để đời sau giẫm lên vết xe đổ, liền viết lại truyền thuyết của chín vị long tử, lưu truyền thiên cổ.”
Minh Phong không chút biến sắc đọc tư liệu về chín vị long tử.
Con nghê xem thường hừ lạnh một tiếng, nói: “Này chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi, chín huynh đệ chúng ta tuy không thể nói rõ là chân long, nhưng không phải dễ dàng bị tên hoàng đế nhân gian nhỏ bé kia có thể lưu lại.”
Minh Phong không phát biểu ý kiến, chuyển đề tài.
“Như vậy ngươi thân là một trong chín vị long tử, sao lại đứng ở nơi này?”
Miễn cưỡng nằm úp sấp xuống, cái đầu gối lên hai chân trước. Âm thanh con nghê có chút trầm thấp, ánh mắt tròn xoe cũng nửa khép nửa mở, giống như sắp ngủ.
“Ân, này a, là một chuyện xưa rất dài.”
Con nghê là đứa con thứ năm, từ nhỏ đã đi theo Phật tổ nghe giáo lý soi sáng. Cá tính sang sảng lại đơn thuần, có đức tính khoan dung của đức phật. Chính là lại quá mức bướng bỉnh, lúc còn ở phương tây cực lạc đã gây ra không ít phiền toái cho các vị Phật Đà Bồ Tát.
Sau khi trưởng thành, Phật tổ liền đá phiền toái nhỏ này trở về bên cạnh lảo cha.
Vì thế, chuyện xưa bắt đầu.
Lúc trước con nghê chưa biết gì đã được đưa tới chỗ Phật tổ, nhiều năm như vậy, vô tâm vô phế không nghĩ tới gia đình. Giờ đột nhiên nói phải trở về đúng là làm nó có chút mờ mịt, tựa hồ còn có chút khẩn trương.
Bồ Tát đưa nó về Cửu Trọng Thiên ở ngoài long cung, con nghê mờ mịt nhìn long phụ thân không kiêu ngạo không siểm nịnh nói chuyện cùng Bồ Tát.
Bộ dáng rất cao lớn uy nghi, đứng cạnh Bồ Tát không có khói lửa nhân gian, yên lặng xuất trần tuyệt đối không hề có vẻ tục tằng, ngược lại làm người ta cảm nhận được khí chất tôn quý. Chính là long phụ thân thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn nó, mỗi lần ánh mắt lại sáng hơn là chuyện gì a a a?!
Con nghê nước mắt lưng tròng nhìn bóng dáng Bồ Tát rời đi, nó từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Phật tổ cùng chư vị Bồ Tát, Phật Đà, đột nhiên rời khỏi bọn họ, thực giống như phải rời bỏ thân nhân, thực luyến tiếc a.
Không đợi nó thương cảm xong thì đã cảm giác có người đứng bên cạnh mình, nó quay đầu nhìn, đúng là phụ thân của nó—— chân long đại đế. (Author: thanh minh một chút, chuyện xưa của con nghê, trừ bỏ đoạn Lưu Bá Ôn ở khúc đầu, toàn bộ đều là ta tự mình tưởng tượng ra, vì thế nếu mọi người đừng truy cứu khởi nguồn của chuyện xưa. Nếu như có bất cứ sự giống nhau nào thì chỉ là trùng hợp.)
Chân long đại đế Long Ngao hai mắt tỏa sáng nhìn Ngũ nhi tử của mình, thật sự rất đáng yêu, nhìn xem ánh mắt to tròn ngập nước, diện mạo uy mãnh—— thật không hổ là nhi tử của mình a, rất đáng yêu, rất đáng yêu. Đáng tiếc lúc trước mình đánh cuộc thua tôn hầu tử Tôn Ngộ Không kia, hại mình không thể không đưa nhi tử tới chỗ Phật tổ đến lúc trưởng thành. Ngô, Long Ngao chột dạ nhìn nhìn xung quanh, may mắn, may mắn những người khác không biết chuyện này, bằng không đám nhi tử khác không trở mặt mới là lạ.
Con nghê không được tự nhiên giật giật, vị phụ thân chưa từng gặp mặt này thật kì quái a, hai mắt nhìn nó cứ lòe lòe tỏa sáng, trên mặt còn có biểu tình kì quái, làm người ta có xúc động muốn đánh người, này không tốt, Phật tổ từng nói, sự phẫn nộ chính là địch nhân to lớn, phải từ bỏ sự phẫn nộ. A di đà phật, nó quả nhiên cần tu hành nhiều hơn a.
“Con nghê, chúng ta biến thành thân người đi?” Nói xong, long ba ba biến thành hình người, mặc một kiện áo bào kim sắc, gương mặt trắng nõn trơn mềm, ngũ quan xinh đẹp, tóc đen mượt như thác nước, cơ thể thon dài gầy yếu, con nghê âm thầm than một hơi, phụ thân nó quả thật rất đẹp.
Pháp thuật hóa thành hình người con nghê đương nhiên biết, nhưng phương tây cực lạc không coi trọng bề ngoài, nên con nghê chưa từng dùng qua pháp thuật này. Sau khi nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của phụ thân thì không khỏi hiếu kì với bộ dáng của mình.
Sau khi thi triển pháp thuật, con nghê đang ngồi thật kiêu hãnh biến mất. Một nam hài tuấn mỹ xuất hiện ở chỗ nó ngồi lúc nãy.
Con nghê gọi ra một cái thủy kính cẩn thận ngắm nhìn bộ dáng của mình—— y phục lam sắc, vóc người tuy thon dài nhưng vẫn có chút chênh lệch với phụ thân. Gương mặt tròn tròn điển hình của trẻ con, đôi mắt tròn tròn thật to, con ngươi kim sắc lóe sáng quang mang trong suốt, cái mũi cao thẳng, cái môi hơi dày đỏ sẫm, cái miệng phúng phính hơi chu chu.
Nhìn hình dáng thật xa lạ của mình trong gương, con nghê có chút mê mang, hóa ra mình biến thành người chính là dạng này a. Thoạt nhìn cũng không tệ.
Đang ngắm nhìn thì cả người con nghê rơi vào một cái ôm ấm áp, cảm giác đỉnh đầu mình bị cọ cọ, bên tai truyền tới tiếng kêu hưng phấn của phụ thân: “Hảo đáng yêu, hảo đáng yêu a, không hổ là nhi tử của ta, thật sự rất đáng yêu.”
Theo âm thanh chấm dứt, bẹp một tiếng, trên trán liền cảm giác được cảm giác ươn ướt, con nghê sửng sốt một chút mới phản ứng lại, đây là phụ thân hôn lên trán nó sao.
Cảm giác có chút quái, nhưng không chán ghét. Con nghê hiểu ra chút cảm giác khi nãy, ở trong lòng thầm kết luận vì hành vi thân thiết của Long Ngao.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Tương truyền, Lưu Bá Ôn tiền thân vốn là một vị thiên thần của ngọc đế, nguyên mạt minh sơ, thiên hạ đại loạn, chiến hỏa không ngừng, nạn đói tràn lan. Ngọc đế lệnh Lưu Bá Ôn chuyển thế phụ tá minh quân, định thiên hạ, tạo phúc chúng sinh, cũng ban thưởng Trảm Tiên kiếm, hiệu lệnh tứ hải long vương, nhưng long vương tuổi già sức yếu, công việc bề bộn, vì thế đã phái ra chín đứa con của mình. Chín vị long tử mỗi người đều có pháp lực vô biên, thần thông quảng đại. Bọn họ đi theo Lưu Bá Ôn chinh chiến nhiều năm, vì Chu Nguyên Chương gây dựng gian sơn Đại Minh, sau đó lại trợ giúp Chu Lệ đoạt được ngôi vị hoàng đế. Lúc chúng nó công đắc viên mãn chuẩn bị trở về thiên đình phúc mệnh, Minh Thành Tổ Chu Lệ có dã tâm muốn bắt chúng nó vĩnh viễn lưu lại bên cạnh mình, mang lại hòa bình và ổn định cho đất nước, hùng bá thiên hạ. Vì thế hắn mượn danh xâu dựng Tử Cấm Thành, dùng trảm tiên kiếm của Lưu Bá Ôn giam cầm chín vị long tử. Nhưng chín vị long tử là thần thú, nhất thời phẫn nộ hô phong hoán vũ. Chu Lệ thấy trảm tiên kiếm không chấn được chín vị long tử, liền quyết định dùng kế, nói với lão đại trong chín vị long tử: “Ngươi có năng lực lớn vô cùng, có thể vác ngàn cây, nếu ngươi vác nổi tấm bia đá thần công thánh đức của tổ tiên thì ta để các ngươi đi.” Bị hí thấy chỉ là một tấm bia đá nhỏ thì không chút do dự vác lên người, nhưng dùng hết pháp lực lại không thể bước được nửa bước. Hóa ra tấm bia thần công thánh đức ghi lại tất cả công đứa của ‘chân long thiên tử’ khi còn sống, lại có con dấu ngọc tỷ của hai đời đế vương, có thể trấn thần quỷ tứ phương. Tám vị long tử thấy đại ca bị đặt dưới tấm bia, không đành lòng rời đi, liền quyết định cùng nhau ở lại nhân gian, nhưng thề vĩnh viễn không hiện chân thân. Chu Lệ tuy lưu lại được chín vị long tử, nhưng chỉ nhận được chín bức tượng đá thần thú. Lưu Bá Ôn sau khi biết được việc này cũng phẫn nộ rời bỏ Chu Lệ, thoát ly cơ thể trở về thiên đình. Chu Lệ hối hận không kịp, vì tránh để đời sau giẫm lên vết xe đổ, liền viết lại truyền thuyết của chín vị long tử, lưu truyền thiên cổ.”
Minh Phong không chút biến sắc đọc tư liệu về chín vị long tử.
Con nghê xem thường hừ lạnh một tiếng, nói: “Này chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi, chín huynh đệ chúng ta tuy không thể nói rõ là chân long, nhưng không phải dễ dàng bị tên hoàng đế nhân gian nhỏ bé kia có thể lưu lại.”
Minh Phong không phát biểu ý kiến, chuyển đề tài.
“Như vậy ngươi thân là một trong chín vị long tử, sao lại đứng ở nơi này?”
Miễn cưỡng nằm úp sấp xuống, cái đầu gối lên hai chân trước. Âm thanh con nghê có chút trầm thấp, ánh mắt tròn xoe cũng nửa khép nửa mở, giống như sắp ngủ.
“Ân, này a, là một chuyện xưa rất dài.”
Con nghê là đứa con thứ năm, từ nhỏ đã đi theo Phật tổ nghe giáo lý soi sáng. Cá tính sang sảng lại đơn thuần, có đức tính khoan dung của đức phật. Chính là lại quá mức bướng bỉnh, lúc còn ở phương tây cực lạc đã gây ra không ít phiền toái cho các vị Phật Đà Bồ Tát.
Sau khi trưởng thành, Phật tổ liền đá phiền toái nhỏ này trở về bên cạnh lảo cha.
Vì thế, chuyện xưa bắt đầu.
Lúc trước con nghê chưa biết gì đã được đưa tới chỗ Phật tổ, nhiều năm như vậy, vô tâm vô phế không nghĩ tới gia đình. Giờ đột nhiên nói phải trở về đúng là làm nó có chút mờ mịt, tựa hồ còn có chút khẩn trương.
Bồ Tát đưa nó về Cửu Trọng Thiên ở ngoài long cung, con nghê mờ mịt nhìn long phụ thân không kiêu ngạo không siểm nịnh nói chuyện cùng Bồ Tát.
Bộ dáng rất cao lớn uy nghi, đứng cạnh Bồ Tát không có khói lửa nhân gian, yên lặng xuất trần tuyệt đối không hề có vẻ tục tằng, ngược lại làm người ta cảm nhận được khí chất tôn quý. Chính là long phụ thân thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn nó, mỗi lần ánh mắt lại sáng hơn là chuyện gì a a a?!
Con nghê nước mắt lưng tròng nhìn bóng dáng Bồ Tát rời đi, nó từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Phật tổ cùng chư vị Bồ Tát, Phật Đà, đột nhiên rời khỏi bọn họ, thực giống như phải rời bỏ thân nhân, thực luyến tiếc a.
Không đợi nó thương cảm xong thì đã cảm giác có người đứng bên cạnh mình, nó quay đầu nhìn, đúng là phụ thân của nó—— chân long đại đế. (Author: thanh minh một chút, chuyện xưa của con nghê, trừ bỏ đoạn Lưu Bá Ôn ở khúc đầu, toàn bộ đều là ta tự mình tưởng tượng ra, vì thế nếu mọi người đừng truy cứu khởi nguồn của chuyện xưa. Nếu như có bất cứ sự giống nhau nào thì chỉ là trùng hợp.)
Chân long đại đế Long Ngao hai mắt tỏa sáng nhìn Ngũ nhi tử của mình, thật sự rất đáng yêu, nhìn xem ánh mắt to tròn ngập nước, diện mạo uy mãnh—— thật không hổ là nhi tử của mình a, rất đáng yêu, rất đáng yêu. Đáng tiếc lúc trước mình đánh cuộc thua tôn hầu tử Tôn Ngộ Không kia, hại mình không thể không đưa nhi tử tới chỗ Phật tổ đến lúc trưởng thành. Ngô, Long Ngao chột dạ nhìn nhìn xung quanh, may mắn, may mắn những người khác không biết chuyện này, bằng không đám nhi tử khác không trở mặt mới là lạ.
Con nghê không được tự nhiên giật giật, vị phụ thân chưa từng gặp mặt này thật kì quái a, hai mắt nhìn nó cứ lòe lòe tỏa sáng, trên mặt còn có biểu tình kì quái, làm người ta có xúc động muốn đánh người, này không tốt, Phật tổ từng nói, sự phẫn nộ chính là địch nhân to lớn, phải từ bỏ sự phẫn nộ. A di đà phật, nó quả nhiên cần tu hành nhiều hơn a.
“Con nghê, chúng ta biến thành thân người đi?” Nói xong, long ba ba biến thành hình người, mặc một kiện áo bào kim sắc, gương mặt trắng nõn trơn mềm, ngũ quan xinh đẹp, tóc đen mượt như thác nước, cơ thể thon dài gầy yếu, con nghê âm thầm than một hơi, phụ thân nó quả thật rất đẹp.
Pháp thuật hóa thành hình người con nghê đương nhiên biết, nhưng phương tây cực lạc không coi trọng bề ngoài, nên con nghê chưa từng dùng qua pháp thuật này. Sau khi nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của phụ thân thì không khỏi hiếu kì với bộ dáng của mình.
Sau khi thi triển pháp thuật, con nghê đang ngồi thật kiêu hãnh biến mất. Một nam hài tuấn mỹ xuất hiện ở chỗ nó ngồi lúc nãy.
Con nghê gọi ra một cái thủy kính cẩn thận ngắm nhìn bộ dáng của mình—— y phục lam sắc, vóc người tuy thon dài nhưng vẫn có chút chênh lệch với phụ thân. Gương mặt tròn tròn điển hình của trẻ con, đôi mắt tròn tròn thật to, con ngươi kim sắc lóe sáng quang mang trong suốt, cái mũi cao thẳng, cái môi hơi dày đỏ sẫm, cái miệng phúng phính hơi chu chu.
Nhìn hình dáng thật xa lạ của mình trong gương, con nghê có chút mê mang, hóa ra mình biến thành người chính là dạng này a. Thoạt nhìn cũng không tệ.
Đang ngắm nhìn thì cả người con nghê rơi vào một cái ôm ấm áp, cảm giác đỉnh đầu mình bị cọ cọ, bên tai truyền tới tiếng kêu hưng phấn của phụ thân: “Hảo đáng yêu, hảo đáng yêu a, không hổ là nhi tử của ta, thật sự rất đáng yêu.”
Theo âm thanh chấm dứt, bẹp một tiếng, trên trán liền cảm giác được cảm giác ươn ướt, con nghê sửng sốt một chút mới phản ứng lại, đây là phụ thân hôn lên trán nó sao.
Cảm giác có chút quái, nhưng không chán ghét. Con nghê hiểu ra chút cảm giác khi nãy, ở trong lòng thầm kết luận vì hành vi thân thiết của Long Ngao.