Những ngày ở nhà, tuy bên người chỉ có đại ca cùng phụ thân nhưng con nghê vẫn cảm thấy rất náo nhiệt. Lúc ở bên cạnh Phật Tổ, tuy các Bồ Tát cùng Phật Đà rất nhiều nhưng phần lớn đều là những nhân vật không nhiễm bụi trần, thường ngày đều nghiên cứu giáo lý phật pháp, ngay cả lời nói cũng đều là châu ngọc, làm người ta phải suy luận thật lâu mới có thể lĩnh hội. Con nghê lúc còn nhỏ thì cái gì cũng không hiểu, còn từng có ý đồ muốn đùa dai để mọi người chú ý tới nó, nhưng sự thực chứng minh, này không phải biện pháp chính xác. Thứ nhất là pháp lực của nó quá kém cỏi, trò đùa dai căn bản không thành công, tiếp theo cho dù mọi người phát hiện trò đùa dai của nó thì cũng chỉ mỉm cười khoan dung mà thôi, vẫn không có ai để ý tới nó. Ngày qua ngày, tính tình con nghê cũng trầm tĩnh hơn, chính là phần linh động của thiếu niên vẫn có thể nhìn ra từ đôi mắt kim sắc to tròn.
Có lẽ vì đau lòng cho đứa con lâu ngày không được ở nhà, Long Ngao cố hết sức mà yêu thương nó, mỗi ngày đều dùng phần lớn thời gian ở cùng một chỗ với nó, dần dần, trong lòng con nghê cũng bắt đầu nhận thức gia đình này. Khủng hoảng vốn ẩn ẩn trong lòng cũng tán đi.
Con nghê học được quan niệm từ nơi Phật Tổ chính là chúng sinh ngang hàng, lúc tới Cửu Trọng Thiên cũng không lấy thân phận long tử của mình mà khinh người, ngược lại trên người mang theo từ bi cùng khoang dung của nhà phật, lại kết hợp với tính cách khờ dại hồn nhiên của thiếu niên, hai thứ dung hợp vào nhau làm Ngũ long tử ngây thơ mới vào trần thế càng được mọi người vô cùng yêu thích.
Một ngày nọ, bị bí đi vào phòng con nghê, nói với nó: “Ngũ đệ, qua vài ngày nữa, một vị bằng hữu của phụ thân sẽ tới nơi này ở vài ngày, bối phận vị kia đống lứa với các vị thúc bá, là trưởng bối của chúng ta, nhưng cá tính có chút lạnh nhạt, đến lúc đó ngươi đừng để ý.”
Con nghê nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu, thấy bị hí phải đi, không khỏi có chút tiếc nuối—— mấy ngày nay, phụ thân cùng đại ca thân thiết với nó rất bận rộn, không thấy bóng dáng đâu, nó hiểu bọn họ có nhiều việc nhưng vẫn có chút tịch mịch.
Bị hí nhìn ra con nghê tiếc nuối cùng ẩn ẩn có chút tịch mịch, nhướng mày, phát giác ra mình cùng phụ thân mấy ngày nay đã để đệ đệ mới về nhà bị cô đơn.
Bị hí nghĩ nghĩ, nói với con nghê: “Ngũ đệ, chờ mấy ngày nữa, ta cùng phụ thân sẽ có chút thời gian rãnh, đến lúc đó lại ở cùng ngươi.”
Con nghê vui vẻ, bắt đầu chờ mong vài ngày sau.
Qua mấy ngày, sáng sớm, bị hí liền kêu con nghê dậy, đưa một bộ y phục ngân sắc viền vàng cho nó, mặc vào vừa mềm mại trơn bóng, thực thoải mái.
Sau đó, hai huynh đệ đi tới đại sảnh, chỉ thấy phụ thân cùng một người có bộ dáng thon dài đang nói chuyện, người nọ đưa lưng về phía bọn họ, nhìn không rõ mặt, bất quá từ bóng dáng có thể thấy người này dáng người cao lớn, cả người tản ra hơi thở lạnh nhạt.
Đợi một lúc, bị hí mang theo con nghê đi vào.
“Các ngươi tới rồi.” Long Ngao thật cao hứng, bạn tốt tới giờ luôn là người lạnh nhạt, rất ít khi ra ngoài, lần này có thể đến thật tốt quá.
Bị hí cùng con nghê đi qua, hành lễ với người nọ: “Kiến quá thế thúc.”
Con nghê lúc này mới thấy rõ bộ dáng người nọ—— mặt như quan ngọc, mắt sáng như sao, thật là đẹp, chính là hàn khí lạnh lẽo tản mát ra từ người nọ hẳn đã dọa chạy không ít người muốn kết giao đi.
Con nghê nhìn người cho tới giờ luôn không xem bề ngoài, tuy đối phương có bộ dáng rất đẹp nhưng không có quan hệ gì với nó, nếu đối phương cả người đều tỏa ra hơi thở chớ lại gần thì nó cũng không muốn đi chịu mất mặt. Sau khi hành lễ, nó liền đứng bên cạnh đại ca, cùng thương lượng vài ngày sau sẽ làm gì. Không chú ý phụ thân cùng người nọ nói gì.
Bị hí thấy bộ dạng của nó thì có chút tò mò: “Ngũ đệ không cảm thấy tò mò với vị thế thúc này sao? Ngươi không thấy y rất xinh đẹp sao?” Đứa nhỏ này bình thường rõ ràng rất hiếu kì.
Con nghê gãi gãi đầu, búi tóc được búi cẩn thận hơi bị lỏng ra.
“Cũng được, ta lại chưa thấy qua chân thân của y, sao biết y có đẹp hay không. Hơn nữa bộ dáng y thoạt nhìn rất lạnh nhạt, vẫn là không quá tiếp cận thì hơn, miễn cho mình bị tổn thương do giá rét.”
Đối với con ngươi mà nói, hình người không có ý nghĩa, tựa như nhìn một con chó nhỏ, bộ dáng đáng yêu là đáng yêu thôi, không có ý tưởng gì khác. Nếu đối phương lộ ra chân thân, nói không chừng còn có thể làm con nghê kinh diễm một phen, đáng tiếc, trong Cửu Trọng Thiên, mọi người mặc kệ có chân thân là gì vẫn quen dùng hình người làm việc.
“Vậy gọi nó theo giúp ta đi.”
Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền vào lổ tai mọi người, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc, bởi vì vị thế thúc lạnh nhạt này thế nhưng lại chỉ định con nghê bồi mình.
Phụ tử ba người xoay mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai cũng không hiểu nổi.
“Thế nào, không được sao?”
“Cũng không phải là không được.” Không để Long Ngao cùng bị hí lên tiếng, con nghê đã nhanh mồm nhanh miệng nói: “Chính là có chút kì quái mà thôi, rõ ràng ngươi với ta không thân thiết chút nào a.”
Long Ngao cùng bị hí đều vô ngữ, tiểu Ngũ, ngươi quá thẳng thắng a!
Đối phương liếc mắt nhìn con nghê một cái, gương mặt đột nhiên nở rộ một nụ cười sáng lạn.
Không biết vì cái gì, con nghê nhìn thấy nụ cười này thì đột nhiên cảm thấy rùng cả mình, sau đó nó phát hiện phụ thân cùng đại ca cũng đồng thời rùng mình một cái.
“Ngươi nói rất đúng, nhà các ngươi ta không quen thân ai hết, vì thế chúng ta mới tìm cơ hội ở chung, để mọi người thân thiết hơn.”
Con nghê chần chờ một chút: “Ngươi nói rất có đạo lý, bất quá, ta vẫn cứ cảm thấy là lạ.”
Long Ngao cùng bị hí gật đầu, ân, tiểu Ngũ, cảm giác của ngươi rất đúng, chính là—— bọn họ nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của người kia nhìn về phía mình—— ngô, không dám nói cho tiểu Ngũ đơn thuần đáng yêu.
“Vậy quyết định vậy đi, bất quá hôm nay ta có chuyện với đại ca, ngươi bồi phụ thân tán gẫu một chút đi.” Nói xong, con nghê lôi kéo bị hí chạy đi.
Trở lại tẩm cung của mình, con nghê gãi gãi đầu, nói với bị hí: “Đại ca, ta cảm thấy người nọ là lạ.”
Thần sắc trên mặt bị hí biến đổi, cười gượng nói: “Ha ha, có sao, là ảo giác đi, ảo giác.”
“Người nọ rốt cuộc có thân phận gì a?” Con nghê tò mò hỏi.
“Y là kỳ lân, cùng long tộc chúng ta và phượng, quy là bốn thánh thú trên thế gian.”
“Này ta biết a, bất quá kỳ lân không không phải đại diện cho điềm lành sao? Sao y lạnh lạnh nhạt như vậy?”
“Này, có thể có quan hệ với cá tính đi.” Bị hí miễn cưỡng giải thích, trời biết, hắn cũng rất kì quái, bộ tộc kỳ lân luôn ôn hòa khoan dung sao lại xuất hiện một ngoại tộc như vậy.
“Kia y gọi là gì?”
“Thụy Kỳ.”
Con nghê nghĩ nghĩ, nói một câu, suýt chút nữa làm bị hí cười văng.
Nó nói: “Đáng tiếc cho cái tên có ý nghĩa như vậy.”
Hai huynh đệ nói chuyện một hồi liền tan rã, bị hí còn công vụ phải xử lý. Con nghê thì bắt đầu suy nghĩ ngày mai nên dắt Thụy Kỳ đi đâu, nơi này nó cũng không rành lắm, quên đi, đi đâu cũng được, cứ coi như là thám hiểm một chuyến.
Hôm sau, Thụy Kỳ tới tẩm cung con nghê, lúc này con nghê vẫn chưa rời giường. Long là bộ tộc thiên quyến, rất ít khi tự động tu luyện, công lực có thể tự lớn dần, vì thế theo trình độ nào đó mà nói, họ nhà long cũng khá nhàm chán, nhất là con nghê bình thường căn bản không có chuyện gì.
Thụy Kỳ thấy con nghê vẫn còn ngủ thì liền xốc chăn lên.
Khụ khụ, con nghê có thói quen ngủ không mặc đồ, bình thường là chân thân thì không sao, chính là hiện giờ lại là hình người, Thụy Kỳ vừa hất chăn lên thì cơ thể trần trụi không chút che đậy liền bại lộ trước mắt Thụy Kỳ.
Ánh mắt Thụy Kỳ tối sầm lại, con nghê thức dậy, đối với tư thái trước mắt của hai người hoàn toàn không có chút mất tự nhiên nào, thực hiển nhiên ngồi dậy, xoay xoay thắt lưng, lồng ngực trắng nõn mang theo hai quả thực như bảo thạch ưỡn tới trước, mang theo mị hoặc vô hạn.
“Cáp—— ngươi tới sớm vậy.”
Thụy Kỳ quăng chăn lên người con nghê, lạnh lùng nói: “Đã không còn sớm, ngươi tiếp đãi khách nhân vậy à?”
Con nghê có chút ủy khuất, bình thường giờ này nó vẫn còn ngủ. Nếu là khách không phải nên chiều theo ý chủ nhân sao?
Thấy Thụy Kỳ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, con nghê ngoan ngoãn bò xuống giường: “Được rồi được rồi, ta dậy đây.”
Xích lõa từ trên giường leo xuống, con nghê cầm quần áo đặt bên giường mặc vào. Giống như nghĩ ra gì đó, nó vừa mặt quần áo vừa đi tới trước mặt Thụy Kỳ: “Thụy Kỳ, nghe nói bộ dáng Kỳ Lân của ngươi rất được, lúc nào đó cho ta xem được không?”
“Thụy Kỳ nheo mắt, sâu xa khó hiểu nhìn con nghê: “Tốt, nếu có cơ hội.”
Lúc này con nghê mới vô cùng cao hứng mặc quần áo, rửa mặt.
Hoàn PN 3.
Những ngày ở nhà, tuy bên người chỉ có đại ca cùng phụ thân nhưng con nghê vẫn cảm thấy rất náo nhiệt. Lúc ở bên cạnh Phật Tổ, tuy các Bồ Tát cùng Phật Đà rất nhiều nhưng phần lớn đều là những nhân vật không nhiễm bụi trần, thường ngày đều nghiên cứu giáo lý phật pháp, ngay cả lời nói cũng đều là châu ngọc, làm người ta phải suy luận thật lâu mới có thể lĩnh hội. Con nghê lúc còn nhỏ thì cái gì cũng không hiểu, còn từng có ý đồ muốn đùa dai để mọi người chú ý tới nó, nhưng sự thực chứng minh, này không phải biện pháp chính xác. Thứ nhất là pháp lực của nó quá kém cỏi, trò đùa dai căn bản không thành công, tiếp theo cho dù mọi người phát hiện trò đùa dai của nó thì cũng chỉ mỉm cười khoan dung mà thôi, vẫn không có ai để ý tới nó. Ngày qua ngày, tính tình con nghê cũng trầm tĩnh hơn, chính là phần linh động của thiếu niên vẫn có thể nhìn ra từ đôi mắt kim sắc to tròn.
Có lẽ vì đau lòng cho đứa con lâu ngày không được ở nhà, Long Ngao cố hết sức mà yêu thương nó, mỗi ngày đều dùng phần lớn thời gian ở cùng một chỗ với nó, dần dần, trong lòng con nghê cũng bắt đầu nhận thức gia đình này. Khủng hoảng vốn ẩn ẩn trong lòng cũng tán đi.
Con nghê học được quan niệm từ nơi Phật Tổ chính là chúng sinh ngang hàng, lúc tới Cửu Trọng Thiên cũng không lấy thân phận long tử của mình mà khinh người, ngược lại trên người mang theo từ bi cùng khoang dung của nhà phật, lại kết hợp với tính cách khờ dại hồn nhiên của thiếu niên, hai thứ dung hợp vào nhau làm Ngũ long tử ngây thơ mới vào trần thế càng được mọi người vô cùng yêu thích.
Một ngày nọ, bị bí đi vào phòng con nghê, nói với nó: “Ngũ đệ, qua vài ngày nữa, một vị bằng hữu của phụ thân sẽ tới nơi này ở vài ngày, bối phận vị kia đống lứa với các vị thúc bá, là trưởng bối của chúng ta, nhưng cá tính có chút lạnh nhạt, đến lúc đó ngươi đừng để ý.”
Con nghê nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu, thấy bị hí phải đi, không khỏi có chút tiếc nuối—— mấy ngày nay, phụ thân cùng đại ca thân thiết với nó rất bận rộn, không thấy bóng dáng đâu, nó hiểu bọn họ có nhiều việc nhưng vẫn có chút tịch mịch.
Bị hí nhìn ra con nghê tiếc nuối cùng ẩn ẩn có chút tịch mịch, nhướng mày, phát giác ra mình cùng phụ thân mấy ngày nay đã để đệ đệ mới về nhà bị cô đơn.
Bị hí nghĩ nghĩ, nói với con nghê: “Ngũ đệ, chờ mấy ngày nữa, ta cùng phụ thân sẽ có chút thời gian rãnh, đến lúc đó lại ở cùng ngươi.”
Con nghê vui vẻ, bắt đầu chờ mong vài ngày sau.
Qua mấy ngày, sáng sớm, bị hí liền kêu con nghê dậy, đưa một bộ y phục ngân sắc viền vàng cho nó, mặc vào vừa mềm mại trơn bóng, thực thoải mái.
Sau đó, hai huynh đệ đi tới đại sảnh, chỉ thấy phụ thân cùng một người có bộ dáng thon dài đang nói chuyện, người nọ đưa lưng về phía bọn họ, nhìn không rõ mặt, bất quá từ bóng dáng có thể thấy người này dáng người cao lớn, cả người tản ra hơi thở lạnh nhạt.
Đợi một lúc, bị hí mang theo con nghê đi vào.
“Các ngươi tới rồi.” Long Ngao thật cao hứng, bạn tốt tới giờ luôn là người lạnh nhạt, rất ít khi ra ngoài, lần này có thể đến thật tốt quá.
Bị hí cùng con nghê đi qua, hành lễ với người nọ: “Kiến quá thế thúc.”
Con nghê lúc này mới thấy rõ bộ dáng người nọ—— mặt như quan ngọc, mắt sáng như sao, thật là đẹp, chính là hàn khí lạnh lẽo tản mát ra từ người nọ hẳn đã dọa chạy không ít người muốn kết giao đi.
Con nghê nhìn người cho tới giờ luôn không xem bề ngoài, tuy đối phương có bộ dáng rất đẹp nhưng không có quan hệ gì với nó, nếu đối phương cả người đều tỏa ra hơi thở chớ lại gần thì nó cũng không muốn đi chịu mất mặt. Sau khi hành lễ, nó liền đứng bên cạnh đại ca, cùng thương lượng vài ngày sau sẽ làm gì. Không chú ý phụ thân cùng người nọ nói gì.
Bị hí thấy bộ dạng của nó thì có chút tò mò: “Ngũ đệ không cảm thấy tò mò với vị thế thúc này sao? Ngươi không thấy y rất xinh đẹp sao?” Đứa nhỏ này bình thường rõ ràng rất hiếu kì.
Con nghê gãi gãi đầu, búi tóc được búi cẩn thận hơi bị lỏng ra.
“Cũng được, ta lại chưa thấy qua chân thân của y, sao biết y có đẹp hay không. Hơn nữa bộ dáng y thoạt nhìn rất lạnh nhạt, vẫn là không quá tiếp cận thì hơn, miễn cho mình bị tổn thương do giá rét.”
Đối với con ngươi mà nói, hình người không có ý nghĩa, tựa như nhìn một con chó nhỏ, bộ dáng đáng yêu là đáng yêu thôi, không có ý tưởng gì khác. Nếu đối phương lộ ra chân thân, nói không chừng còn có thể làm con nghê kinh diễm một phen, đáng tiếc, trong Cửu Trọng Thiên, mọi người mặc kệ có chân thân là gì vẫn quen dùng hình người làm việc.
“Vậy gọi nó theo giúp ta đi.”
Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền vào lổ tai mọi người, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc, bởi vì vị thế thúc lạnh nhạt này thế nhưng lại chỉ định con nghê bồi mình.
Phụ tử ba người xoay mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai cũng không hiểu nổi.
“Thế nào, không được sao?”
“Cũng không phải là không được.” Không để Long Ngao cùng bị hí lên tiếng, con nghê đã nhanh mồm nhanh miệng nói: “Chính là có chút kì quái mà thôi, rõ ràng ngươi với ta không thân thiết chút nào a.”
Long Ngao cùng bị hí đều vô ngữ, tiểu Ngũ, ngươi quá thẳng thắng a!
Đối phương liếc mắt nhìn con nghê một cái, gương mặt đột nhiên nở rộ một nụ cười sáng lạn.
Không biết vì cái gì, con nghê nhìn thấy nụ cười này thì đột nhiên cảm thấy rùng cả mình, sau đó nó phát hiện phụ thân cùng đại ca cũng đồng thời rùng mình một cái.
“Ngươi nói rất đúng, nhà các ngươi ta không quen thân ai hết, vì thế chúng ta mới tìm cơ hội ở chung, để mọi người thân thiết hơn.”
Con nghê chần chờ một chút: “Ngươi nói rất có đạo lý, bất quá, ta vẫn cứ cảm thấy là lạ.”
Long Ngao cùng bị hí gật đầu, ân, tiểu Ngũ, cảm giác của ngươi rất đúng, chính là—— bọn họ nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của người kia nhìn về phía mình—— ngô, không dám nói cho tiểu Ngũ đơn thuần đáng yêu.
“Vậy quyết định vậy đi, bất quá hôm nay ta có chuyện với đại ca, ngươi bồi phụ thân tán gẫu một chút đi.” Nói xong, con nghê lôi kéo bị hí chạy đi.
Trở lại tẩm cung của mình, con nghê gãi gãi đầu, nói với bị hí: “Đại ca, ta cảm thấy người nọ là lạ.”
Thần sắc trên mặt bị hí biến đổi, cười gượng nói: “Ha ha, có sao, là ảo giác đi, ảo giác.”
“Người nọ rốt cuộc có thân phận gì a?” Con nghê tò mò hỏi.
“Y là kỳ lân, cùng long tộc chúng ta và phượng, quy là bốn thánh thú trên thế gian.”
“Này ta biết a, bất quá kỳ lân không không phải đại diện cho điềm lành sao? Sao y lạnh lạnh nhạt như vậy?”
“Này, có thể có quan hệ với cá tính đi.” Bị hí miễn cưỡng giải thích, trời biết, hắn cũng rất kì quái, bộ tộc kỳ lân luôn ôn hòa khoan dung sao lại xuất hiện một ngoại tộc như vậy.
“Kia y gọi là gì?”
“Thụy Kỳ.”
Con nghê nghĩ nghĩ, nói một câu, suýt chút nữa làm bị hí cười văng.
Nó nói: “Đáng tiếc cho cái tên có ý nghĩa như vậy.”
Hai huynh đệ nói chuyện một hồi liền tan rã, bị hí còn công vụ phải xử lý. Con nghê thì bắt đầu suy nghĩ ngày mai nên dắt Thụy Kỳ đi đâu, nơi này nó cũng không rành lắm, quên đi, đi đâu cũng được, cứ coi như là thám hiểm một chuyến.
Hôm sau, Thụy Kỳ tới tẩm cung con nghê, lúc này con nghê vẫn chưa rời giường. Long là bộ tộc thiên quyến, rất ít khi tự động tu luyện, công lực có thể tự lớn dần, vì thế theo trình độ nào đó mà nói, họ nhà long cũng khá nhàm chán, nhất là con nghê bình thường căn bản không có chuyện gì.
Thụy Kỳ thấy con nghê vẫn còn ngủ thì liền xốc chăn lên.
Khụ khụ, con nghê có thói quen ngủ không mặc đồ, bình thường là chân thân thì không sao, chính là hiện giờ lại là hình người, Thụy Kỳ vừa hất chăn lên thì cơ thể trần trụi không chút che đậy liền bại lộ trước mắt Thụy Kỳ.
Ánh mắt Thụy Kỳ tối sầm lại, con nghê thức dậy, đối với tư thái trước mắt của hai người hoàn toàn không có chút mất tự nhiên nào, thực hiển nhiên ngồi dậy, xoay xoay thắt lưng, lồng ngực trắng nõn mang theo hai quả thực như bảo thạch ưỡn tới trước, mang theo mị hoặc vô hạn.
“Cáp—— ngươi tới sớm vậy.”
Thụy Kỳ quăng chăn lên người con nghê, lạnh lùng nói: “Đã không còn sớm, ngươi tiếp đãi khách nhân vậy à?”
Con nghê có chút ủy khuất, bình thường giờ này nó vẫn còn ngủ. Nếu là khách không phải nên chiều theo ý chủ nhân sao?
Thấy Thụy Kỳ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, con nghê ngoan ngoãn bò xuống giường: “Được rồi được rồi, ta dậy đây.”
Xích lõa từ trên giường leo xuống, con nghê cầm quần áo đặt bên giường mặc vào. Giống như nghĩ ra gì đó, nó vừa mặt quần áo vừa đi tới trước mặt Thụy Kỳ: “Thụy Kỳ, nghe nói bộ dáng Kỳ Lân của ngươi rất được, lúc nào đó cho ta xem được không?”
“Thụy Kỳ nheo mắt, sâu xa khó hiểu nhìn con nghê: “Tốt, nếu có cơ hội.”
Lúc này con nghê mới vô cùng cao hứng mặc quần áo, rửa mặt.
Hoàn PN .