Nhanh chóng tết đã đến, cái tết này cũng sẽ là cái tết tốt nhất của Lưu gia từ trước đến nay, trước đây Lưu gia có thể ăn cơm no thì cám ơn trời đất, hiện tại Lưu gia giàu có, tự nhiên cùng trước đây không giống nhau.
Một tháng trước, Lưu Lý thị có tìm tới nhị nương, rất khó xử cùng Lưu nhị nương thương lượng một chút, muốn nhờ nhị nương lôi kéo Nguyên nương cùng làm ăn, mắt thấy ngày tháng nhà nhị nương lướt qua càng náo nhiệt, trong nhà được ăn ngon, nhà Nguyên nương căn bản không sánh được.
Trong lòng Lưu Lý thị rất gấp a, đồng thời biểu thị lần trước nguyên nhân là vì Trương Tiểu Thúy, lần này nhất định sẽ không cho Trương Tiểu Thúy nhúng tay vào.
Khoảng thời gian này nhị nương mỗi lần nhìn thấy Nguyên nương thì cũng chỉ thấy Nguyên nương một mặt uể oải, nhị nương biết Trương Tiểu Thúy cùng Trương Tiểu Hoa vẫn không yên tĩnh, ở nhà đó có hai người này tại đúng là làm cho gia đình long trời lỡ đất.
Mà Nguyên nương cũng muốn mỗi ngày đi ra ngoài tìm việc làm, người trông rất mệt mỏi.
Vì vậy nhị nương gật đầu đồng ý, mùa đông nhị nương chỉ bán nồi lẩu cũng không bán đồ nướng, cho nên đem cách chế biến đồ nướng dạy cho Nguyên nương.
Nguyên nương đối với nhị nương tự nhiên là cảm kích, lần này Nguyên nương mang theo Trương Tiểu Hoa đi ra ngoài bán đồ ăn, không để Trương Tiểu Thúy đi theo.
Trương Tiểu Thúy rất bất mãn, nhưng hết cách rồi, Lưu Lý thị cùng Nguyên nương đều không đồng ý, Trương Tiểu Thúy cho dù không cam tâm đi nữa cũng không còn cách nào,
Đối với Trương Tiểu Hoa, Nguyên nương đương nhiên cũng không yên tâm, mỗi lần hắn chế biến, Nguyên nương đều sẽ nhìn tận mắt, chỉ lo Trương Tiểu Hoa không nỡ thả gia vị, sửa lại mùi vị, mỗi ngày bán không hết, Nguyên nương cũng sẽ mang về hoặc là đem một ít cho nhà nhị nương, một ít cho hàng xóm.
Như vậy, sinh hoạt nhà Nguyên nương mới xem như chậm rãi tốt lên, trên bàn cơm mỗi bữa cũng có thể nhìn thấy thịt.
Tết đến Tam nương trở về, chuyện trong nhà cũng không cần Tam nương bận tâm, vì vậy Tam nương mỗi ngày vùi đầu vào sách vở.
Thần Dương qua năm cũng muốn cùng đứa em họ đi học đường, hiện tại Tam nương có thời gian sẽ dạy hai hài tử một chút kiến thức.
Trước tết nhị nương muốn mua một con ngựa, một chiếc xe ngựa, như vậy mỗi ngày qua lại trên trấn cũng có thể nhanh hơn một chút.
Cái này triều đại này ngựa rất đắt, tương đương với ô tô hàng hiệu của đời trước, hơn nữa triều đình không cho phép bách tính tự mình nuôi ngựa.
Ngựa đều do triều đình dưỡng, bách tính nếu như muốn mua thì cũng chỉ có thể mua ngựa bình thường, ngựa tốt sẽ không mua được, coi như là ngựa không tốt cũng rất đắt đỏ.
Cho nên bách tính có thể mua được ngựa cũng không phải rất nhiều.
Nhị nương mang theo Tam nương đi tới mã trường, nhị nương không hiểu về ngựa cho lắm, nhưng Tiền sư gia hiểu, Tam nương sẽ mời Tiền sư đến hỗ trợ,
Tiền sư gia cũng rất sảng khoái đáp ứng.
Chỉ thấy mã trường khoảng chừng có mấy chục con ngựa, nhị nương quan sát người mua ngựa cũng không nhiều,mà người xem cũng không ít.
Đám người nhị nương đi tới một chuồng ngựa, Tiền sư gia chỉ vào một con ngựa trong đó nói với hai người: "Các ngươi xem con ngựa này, cái trán hẹp, ánh mắt vẩn đục, đây là ngựa không thể dùng "
Nhị nương cùng Tam nương tiến lên nhìn kỹ, quả nhiên ánh mắt con ngựa dại ra, không có chút nào linh hoạt, xem ra giống như đang sinh bệnh.
Sau đó hai người lại theo Tiền sư gia đi tới một chuồng ngựa khác, trong chuồng này có khoảng chừng năm, sáu con ngựa,
"Các ngươi tại xem con ngựa này, móng nhỏ, hơn nữa nhìn rất không ngay ngắn, là ngựa không tốt "
Nhị nương cùng Tam nương vừa nói vừa gật đầu lại vừa một mặt khâm phục nhìn Tiền sư gia, mời Tiền sư gia đến rất có lợi,
Đột nhiên ánh mắt Tiền sư gia sáng lên, chạy đến một cái chuồng, nhìn chằm chằm vào một con ngựa màu đỏ nâu đang nằm trên mặt đất.
Chỉ thấy con ngựa này tuy rằng ánh mắt trong trẻo, thế nhưng không có tinh thần, trên người cũng không có lông tạp, phía trước nhị nương nhìn kỹ thấy rất ít lông tạp, có lông tạp thường sẽ không phải ngựa tốt, cái này nhị nương cũng biết đến.
"Ai nha, ai nha, đáng tiếc, đáng tiếc, thực sự là đáng tiếc, " Tiền sư gia một mặt đáng tiếc nhìn chằm chằm vào con ngựa trước mắt này,
"Làm sao vậy Tiền sư gia?" Nhị nương cùng Tam nương hỏi vội,
"Ai, ta nhìn thì biết con này là ngựa tốt nhất, đáng tiếc con ngựa này sinh bệnh, "
"Đáng tiếc, " nhị nương thở dài tiếc nuối, con ngựa này đúng là một con ngựa tốt, mình thật sự muốn nó, bất quá nếu như con ngựa này không có sinh bệnh người nuôi cũng sẽ không bán nó.
Tiền sư gia một mặt đáng tiếc rời khỏi con ngựa này, Tam nương theo sau, nhị nương vốn là đang ngồi xổm đánh giá con ngựa này, vừa định đứng lên đến, đuổi theo Tam nương cùng Tiền sư gia.
Đột nhiên nhị nương phát hiện móng trước của con ngựa kia bị nó sượt sượt trên mặt đất, biểu tình thật giống như có chút thống khổ, móng để trên đất không nhúc nhích, mỗi khi động đậy, trong đôi mắt con ngựa sẽ toát ra vẻ mặt thống khổ,
"Lẽ nào là?" Tâm tư Nhị nương hơi động, cẩn thận từng li từng tí một tới gần con ngựa kia, con mắt nhìn thẳng nó để con ngựa kia biết mình không có ác ý,
Sau đó nhị nương nhanh chóng giơ móng trước của nó lên liếc mắt nhìn, quả nhiên a,
"Lần này quả nhiên như mình nghĩ, nguyên lai con ngựa này không có tinh thần là bởi vì cũng không biết nguyên nhân gì bên trong móng cuả nó có một cây kim châm rất nhỏ, mắt người trên căn bản không nhìn thấy, "
Hơn nữa chỗ đó đã sưng đỏ, nhiễm trùng, xem ra đã bị đâm vào một thời gian, vốn vó ngựa có một tầng dày đặc chất sừng khoảng chừng có hai, ba centimet để bảo vệ vó ngựa, thế nhưng cây châm này có thể làm cho ngựa cảm thấy không thoải mái, nghĩ đến độ dài của cây châm này không chừng là hơn hai, ba cm a,
Điều này cũng chỉ là nhị nương suy đoán, không nghĩ tới lại thật sự đoán đúng, mặc kệ cây châm kia làm sao có trong móng ngựa, nhị nương cũng đều vô cùng cảm tạ, vốn mua một con ngựa phải mất mấy lượng bạc, nếu con ngựa này là ngựa bệnh vậy sẽ tiện nghi không ít,
Vì vậy nhị nương vô cùng phấn khởi đi tìm Tiền sư gia, Tiền sư gia đang cùng Tam nương ở mặt trước đi dạo,
Nhị nương đi tới bên người Tiền sư gia, đối mặt với Tiền sư gia nói: "Tiền sư gia ta nghĩ mua con ngựa bệnh kia. "
"Cái gì? Nhị nương chuyện này không thể đùa giỡn, tuy rằng con ngựa kia không sai, thế nhưng đó là khi con ngựa kia không sinh bệnh, hiện tại con ngựa kia sinh bệnh, ai biết lúc nào nó sẽ chết, "
Nhưng nhị nương chân thành nhìn Tiền sư gia, "Ta biết Tiền sư gia là vì muốn tốt cho ta, thế nhưng ta thật sự muốn mua con ngựa kia, kính xin Tiền sư gia giúp ta hỏi một chút về giá cả, "
Tiền sư gia thấy nhị nương tựa hồ đã hạ quyết tâm, trong lòng cũng biết nhị nương nhất định có chủ kiến gì, mình xem nhị nương cũng không phải một người thích chịu thiệt thòi, đặc biệt tại trên phương diện làm ăn.
Tiền sư gia cũng sẽ không nói cái gì nữa liền đi cùng quan coi ngựa giao thiệp,
Chờ Tiền sư gia rời đi, Tam nương vô cùng nghi hoặc nhìn về phía nhị nương "Nhị tỷ, ngươi tại sao lại mua con ngựa bệnh kia?"
Nhị nương quay về Tam nương hảo tâm tình cười cợt "Một hồi ngươi sẽ rõ "
Tam nương thấy dáng vẻ nhị nương như đã định liệu trước cũng không có hỏi nhiều, hiện tại Tam nương đối với nhị nương vẫn rất tín nhiệm,
Tiền sư gia trở về cho nhị nương một tin tức tốt,
"Nhị nương a, bởi vì con ngựa kia sinh bệnh cho nên các nàng chỉ cần mười lượng bạc là được, "
"Mười lượng? Thực sự là quá ít, vốn nhị nương cho rằng ít nhất cũng phải hai mươi lượng, này thực sự là quá tiện nghi, " nhị nương lập tức để Tiền sư gia hỗ trợ làm công văn mua ngựa.
Con ngựa kia đã không đứng lên nổi, nhị nương hết cách rồi nên không thể làm gì khác hơn là thuê mấy người, đẩy một chiếc xe lớn, đem ngựa mang lên xe chở về nhà.
Tam nương thì lại lưu lại bồi Tiền sư gia ăn cơm, Tiền sư gia đã giúp đỡ thì bữa cơm này tự nhiên không thể miễn, nhị nương thì cần phải chăm sóc ngựa cho nên về nhà trước.