Sáng sớm ngày hôm sau, Thạch Thúy Cúc mơ mơ màng màng mở mắt, cúi đầu nhìn xuống thân xích lõa của mình...... một bàn tay lớn trắng trợn đặt trên ngực, liền đỏ mặt...... Nhớ tới tối hôm qua cùng Thạch Lai Qúy ôn tồn, trong lòng có loại hạnh phúc nói không nên lời, lúc trước nàng vừa liếc nhìn liền coi trọng Thạch Lai Qúy...... Đáng tiếc lúc đó thật sự không ngờ, Thạch Lai Qúy lại chướng mắt nàng, tuy trong nội tâm rất là mất mát, nhưng cũng tự mình hiểu lấy, bởi vậy mới kiên định cùng một gia đình khác đính hôn.
Nhưng lại thật không ngờ, vận mệnh lại nhấp nhô đến như thế, bất quá! Có thể có hôm nay nàng thật sự rất thỏa mãn, mặc dù chỉ là bình thê, tuy Vương Lan rất không dễ tiếp xúc, nhưng chỉ cần mình có thể bắt được tâm Thạch Lai Qúy, lại tranh thủ...... tranh thủ sinh một đứa con trai, mình ở Thạch gia coi như là đứng vững vàng gót chân.
Nghĩ đến ngày hôm qua đại tẩu tử trợ giúp cho mình, trong lòng rất là cảm kích. Nhẹ nhàng lấy cánh tay Thạch Lai Qúy ra, vừa chịu đựng đau nhức trên người bước xuống giường, cẩn thận lau thân thể của mình. Nhẹ nhàng mở cửa sổ ra nhìn sắc trời, vẫn còn sớm, liền khoác áo bông đi đến phòng bếp nấu cháo gạo, làm vài cái bánh bao nóng, thời điểm bưng vào trong nhà vừa hay nhìn thấy Thạch Lai Qúy đứng ở cửa, mặt đỏ lên cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nấu cháo gạo nóng uống vào tốt cho thân thể."
Lúc này Thạch Lai Qúy xem cháo gạo bốc hơi nóng trên bàn cơm, trong lòng ấm áp, đã bao lâu mình không có nếm qua điểm tâm bình thường như vậy, ôn nhu nói với Thạch Thúy Cúc: "Cúc nhi, tối hôm qua mệt cho ngươi rồi...... Trời còn sớm nương cũng chưa dậy đâu, ngươi trước đi lên giường nghỉ thêm chút đi, lát nữa nương thức dậy, ta lại gọi ngươi"
Thạch Thúy Cúc vừa nghe Thạch Lai Qúy nói ra chuyện tối ngày hôm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng như mông khỉ, lắc đầu liên tục nói không sao. Thạch Lai Qúy thấy vậy giật mình ôm lấy Thạch Thúy Cúc nói: "Không sao? Buổi tối vi phu lại càng thêm cố gắng, ngươi nói có phải không?" Khi nói chuyện còn nhéo nhéo trước ngực mềm mại của Thạch Thúy Cúc...... Thạch Thúy Cúc xấu hổ vùi đầu chôn ở trong ngực Thạch Lai Qúy.
Vừa đúng lúc này, Vương Lan đang đứng ở cửa ra vào một gian phòng khác, con mắt ác ngoan ngoan chằm chằm nhìn vào Thạch Thúy Cúc: "Ngươi cái đồ tiểu tiện chân (con điếm). Ở đây quyến rũ ai?" Thạch Thúy Cúc lại càng hoảng sợ, quay đầu liền nhìn thấy Vương Lan đang nhào tới...... trong lòng liền căng thẳng, lại trốn ra sau lưng Thạch Lai Qúy.
Thạch Lai Qúy thấy vậy nhíu mày, ngăn Vương Lan lại: "Vừa sáng sớm ngươi lại náo cái gì? Cúc nhi vừa mới vào cửa, tuổi còn nhỏ hơn ngươi, ngươi làm tỷ tỷ sao lại không hiểu chuyện như thế? Cái gì tiểu tiện chân...... sao nói chuyện khó nghe như vậy?"
Vương Lan nghe Thạch Lai Qúy quở trách, dùng sức nắm chặt nắm tay, cũng biết chính mình nói chuyện có chút quá đáng. Nhưng khi mình mở cửa phòng, nhìn thấy cảnh tượng hài hòa Thạch Lai Phúc ôm tiện nhân kia...... Mình thật sự là nhịn không được, chỉ muốn tiến lên phía trước xé tiện nhân này!
Thạch Lai Qúy thở dài, xoay người, nhìn Thạch Thúy Cúc nắm góc áo của mình cúi đầu khúm núm, trong lòng rất là hưởng thụ. Cái cảm giác chim nhỏ nép vào người này thật đúng là rất tốt, Vương Lan này cũng thiệt là! Nơi nào có bộ dạng làm vợ, không có việc gì liền cùng mình hô to gọi nhỏ.
Vương Lan tức giận ngồi ở trên bàn cơm uống một hớp cháo, nhíu mày: "Cháo này nấu hơi lâu, lần sau chú ý một chút! Biết không?" Thạch Thúy Cúc nhỏ giọng vâng một tiếng, ngẩng đầu có chút sợ hãi, khẩn trương nhìn qua Thạch Lai Qúy...... Thạch Lai Qúy an ủi cười cười với nàng, Vương Lan thấy vậy càng thêm tức giận. Con mắt híp híp: "Được rồi, chắc nương đã thức dậy, còn không đi thỉnh an?"
Thạch Thúy Cúc gật gật đầu đi theo Thạch Lai Qúy vào Tiền viện, Thạch Lý thị tiếp nhận ly trà của Thạch Thúy Cúc cười cười khuyên răn: "Từ nay về sau phải học hỏi nhiều một chút với chị dâu của ngươi, biết không?"
Thạch Thúy Cúc gật gật đầu nói: "Nương, về sau con đều nghe chị dâu. Nhất định hiếu thuận với người!" Thạch Lý thị hưởng thụ gật gật đầu, vừa lúc đó nghe được thanh âm hô to gọi nhỏ ngoài cửa của Vương Lan, Thạch Lý thị đứng lên: "Ngươi ở đây hô to gọi nhỏ cái gì? Hả!"
Vương Lan cầm trên tay một mảnh vải trắng sạch sẽ nói: "Nương à! Tân nương tử không có lạc hồng! Là hàng đã xài rồi!"
Nông dân đều dậy sớm, lúc này thông qua Vương Lan hô to gọi nhỏ đều vây đến cửa nhà lão Thạch gia, vừa nghe lời này của Vương Lan, liền nhỏ giọng nghị luận với nhau...... khuôn mặt nhỏ nhắn Thạch Thúy Cúc trắng bệt như tờ giấy không biết làm sao lôi kéo góc áo Thạch Lai Qúy.
Thạch Lai Qúy nhíu mày, buổi sáng rõ ràng trên khăn trắng có lạc hồng, lại nói có phải là hoàng hoa khuê nữ hay không, chính mình còn không rõ ràng sao? Thạch Lý thị nghe xong lời này, sắc mặt tối xuống, vừa muốn phát tác, Tằng Tử Phu liền vội vàng kéo tay Thạch Lý thị: "Nương, Thạch Thúy Cúc có phải là hoàng hoa khuê nữ hay không, Nhị đệ không phải rõ ràng lắm sao? Xem bộ dạng trân trọng này của Nhị đệ, như thế nào cũng không giống như Nhị đệ muội nói là hàng đã xài rồi như vậy!"
Thạch Lý thị ngẫm lại cũng hiểu được con dâu cả nói có đạo lý, nhưng mà vẫn trừng mắt nhìn Thạch Thúy Cúc. Trong lòng suy nghĩ, nếu vạn nhất Vương Lan nói là sự thật, mình liền trực tiếp đi Thạch Ngũ gia trả lại con gái của hắn!
Đúng lúc đó, con trai nhà lão Vương cách vách bò trên tường viện với vào cửa ra vào Thạch gia kêu lên với Vương Thạch thị hô: "Nương, đây là gì vậy?" Tằng Tử Phu mắt sắc vừa nhìn, đây không phải khăn dính lạc hồng của Thạch Thúy Cúc sao? Hiện tại trên đó lại dính vào phân heo? Trong lòng liền rõ ràng!
Lúc Thạch Lai Phúc nâng đỡ đi đến tường viện nhận khăn trắng...... Thở dài trừng mắt nhìn Vương Lan, Thạch Thúy Cúc nhìn thấy, bụm mặt ghé vào trong ngực Thạch Lai Qúy khóc rống lên!
Trên mặt Thạch Lai Qúy cũng thoáng cái xanh đen, vốn cũng không phải là người ngu, dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng biết chuyện gì xảy ra, tức giận trừng mắt nhìn Vương Lan. Bây giờ trên mặt Vương Lan có thể nói là các loại màu sắc gì đều có, trong lòng hối hận sao mình không có ném xa một chút. Vốn muốn ném tới trong chuồng heo nhà lão Vương thì thần không biết quỷ không hay. Ai rảnh rỗi sẽ đi chú ý tới trong chuồng heo có gì đó chứ!
Chính là thiên tính vạn tính, lại không có tính đến, tiểu tử nhà lão Vương buổi sáng cho heo ăn, thấy được khăn trắng dính máu, còn lớn tiếng ồn ào. Sắc mặt Thạch Lý thị rất là không tốt, tức giận đến run rẩy, cánh tay run rẩy chỉ vào Vương Lan nói: "Ngươi mụ la sát như vậy, lão Thạch gia ta thật là muốn không nổi, bỏ! Bỏ!" Một câu cuối cùng bỏ, có thể nói là gầm lên.
Tằng Tử Phu an ủi vỗ vỗ vai Thạch Thúy Cúc, Thạch Thúy Cúc giống như là tìm được người thân ôm Tằng Tử Phu liền khóc lớn lên: "Ta đây không còn mặt mũi sống nữa, loại chuyện này đều đã...... Đều đã. Hu hu hu...... Để cho ta chết đi! Hu hu hu......"
Thạch Lý thị thở dài, nhìn Thạch Thúy Cúc khóc thở không ra hơi, trong lòng thực cảm thấy thực xin lỗi cô nương này. Dù sao cũng là người cùng một thôn, chuyện gì xảy ra truyền đi cũng mau, đến lúc đó Thạch Ngũ gia tìm đến, mình thật không còn lời nào để nói. Hàng xóm làng giềng, ai!
Cửa ra vào xem náo nhiệt, thấy tình cảnh này đều hiểu rõ mọi chuyện, cũng đều thương tiếc cho Thạch Thúy Cúc. Nhưng mà xem náo nhiệt cũng không ít! Vương Thạch thị kêu con trai của mình đi vào hỏi chuyện ra sao. Vương gia tiểu tử nói cho người lớn biết, nó đang chuẩn bị cho heo ăn, thì nhìn thấy cái này khăn, biết nương mình đang ở bên này với thím Tằng, cho nên liền nằm úp sấp trên đầu tường hỏi.
Chuyện ầm ĩ đã quá rõ ràng, Thạch Lai Qúy đối với Vương Lan thật sự là...... Thở dài! Tuy trong lòng vẫn còn có chút không nỡ, dù sao ở trên giường Vương Lan vẫn rất là...... Rất biết hầu hạ mình! Nhưng chuyện đã nháo đến nước này rồi, dù sao bộ dáng ỷ lại của tân nương tử mình, bỏ liền bỏ thôi!
Rốt cuộc Vương Lan choáng váng...... Thật sự là không nghĩ tới sự tình lại nháo đến nước này. Vốn nghĩ chuyện phòng the Thạch Lai Qúy sẽ không nói ra ngoài, đến lúc đó ngay cả Thạch Thúy Cúc có lý cũng nói không nên lời. Mặc dù không thể xua đuổi về nhà mẹ đẻ, về sau trong nhà hay là ở trong thôn cũng không ngẩng đầu lên được! Ai biết sẽ là cái tình trạng này, Vương Lan quỳ gối trước mặt Thạch Lai Qúy khóc kêu chính mình sai rồi, mình là bị mỡ heo che đậy đầu óc. Từ nay về sau cũng không dám nữa.
Thấy Thạch Lai Qúy không phản ứng lại cầu xin Thạch Lý thị, Thạch Lý thị vốn rất chướng mắt Vương Lan, xảy ra chuyện này, nói như thế nào cũng cần phải cho Thạch Ngũ gia một cái công đạo. Lạc hồng hoàng hoa khuê nữ bị ném tới trong chuồng heo, còn bị nhiều người trong thôn nhìn thấy như vậy, nếu đổi thành cô nương đứng đắn nào cũng không chịu được.
Vương Lan thấy lần này Thạch gia quyết tâm hưu mình, khí huyết công tâm hôn mê bất tỉnh...... Thạch Lý thị thở dài, nghiêm mặt nói: "Thỉnh Lý Nhị ca đến một chuyến, đợi nàng tỉnh để cho nàng cầm hưu thư cút đi. Đừng nói lão Thạch gia ta bất nhân...... Quay trở lại ngươi đi nhà lão Vương cách vách mượn xe lừa, trả nàng về đi!"
Thạch Lai Qúy gật gật đầu, không lâu sau Lý Nhị ca liền chạy tới, người vây quanh nhà lão Thạch cũng tản hơn phân nửa. Bắt mạch...... Lý Nhị ca nghi hoặc cau lông mày: "Không đúng, cái này...... Đây là có mang rồi? Theo lý thuyết thì không đúng nha. Lai Qúy, ngươi cừ ghê!"
Thạch Lai Qúy cũng kinh ngạc há hốc mồm: "Không phải nói không dễ mang thai sao?" Lý Nhị ca cười cười: "Không dễ cũng không phải không thể mang! Ha ha ha...... Lai Qúy, về sau mời ca ca uống một chén há!" Trên mặt Thạch Lai Qúy có chút ít vui mừng gật gật đầu.
Thạch Thúy Cúc nghe xong sắc mặt hơi tái lôi kéo ống tay áo Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu cho nàng một ánh mắt an tâm. Thạch Thúy Cúc liền ngoan ngoãn đứng ở một bên. Thạch Lý thị nghe xong hỏi; "Không xem sai mạch chứ?" Lý Nhị ca cười nói: "Bắt cũng mấy lần rồi, chắc chắn không sai, tháng nhỏ, mới chừng một tháng thôi! Nhưng mà thân thể không tốt lắm, cho nên phải ổn định dưỡng thai, bằng không chỉ sợ về sau liền thật sự không có."
Sau khi Thạch Lý thị nghe, gật gật đầu có chút áy náy nhìn Thạch Thúy Cúc. Mặc dù có chút thực xin lỗi con dâu mới, nhưng dù sao hiện tại trong bụng Vương Lan có cốt nhục nhà lão Thạch. Nhất định là không thể bỏ! Quay đầu lại an ủi Thạch Thúy Cúc vài câu, Thạch Thúy Cúc ngoan ngoãn nghe, cũng không nói bất mãn gì. Một bên Thạch Lai Qúy cũng có chút xin lỗi liếc nhìn Thạch Thúy Cúc nói: "Cúc nhi, tỷ tỷ của ngươi hiện tại có hài tử, cái này......"
Thạch Thúy Cúc hiểu biết gật gật đầu nói: "Không sao, đó là cốt nhục của Qúy ca, sao ta có thể không hiểu chuyện như vậy." Thạch Lai Qúy nghe xong thần sắc trên mặt cũng tự nhiên lại: "Cúc nhi, ngươi yên tâm! Đại ca đại tẩu, còn có nương làm chứng, từ nay về sau Thạch Lai Qúy ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!" Thạch Thúy Cúc gật gật đầu......
Tằng Tử Phu trở lại trong phòng của mình, đóng cửa lại ngồi ở trên giường, thật sự là không ngờ sẽ có cái kết cục như vậy! Vương Lan này cũng là người có phúc khí, đáng tiếc phúc khí không sâu. Nếu buổi sáng nàng ta không có làm chuyện ra này, chờ sau này kiểm tra ra có bầu, Thạch Thúy Cúc chắc chắn càng khó vượt qua nàng ta, nhưng bây giờ xem ra...... Cuối cùng ai chết về tay ai, còn chưa nói trước được!
Sáng sớm ngày hôm sau, Thạch Thúy Cúc mơ mơ màng màng mở mắt, cúi đầu nhìn xuống thân xích lõa của mình...... một bàn tay lớn trắng trợn đặt trên ngực, liền đỏ mặt...... Nhớ tới tối hôm qua cùng Thạch Lai Qúy ôn tồn, trong lòng có loại hạnh phúc nói không nên lời, lúc trước nàng vừa liếc nhìn liền coi trọng Thạch Lai Qúy...... Đáng tiếc lúc đó thật sự không ngờ, Thạch Lai Qúy lại chướng mắt nàng, tuy trong nội tâm rất là mất mát, nhưng cũng tự mình hiểu lấy, bởi vậy mới kiên định cùng một gia đình khác đính hôn.
Nhưng lại thật không ngờ, vận mệnh lại nhấp nhô đến như thế, bất quá! Có thể có hôm nay nàng thật sự rất thỏa mãn, mặc dù chỉ là bình thê, tuy Vương Lan rất không dễ tiếp xúc, nhưng chỉ cần mình có thể bắt được tâm Thạch Lai Qúy, lại tranh thủ...... tranh thủ sinh một đứa con trai, mình ở Thạch gia coi như là đứng vững vàng gót chân.
Nghĩ đến ngày hôm qua đại tẩu tử trợ giúp cho mình, trong lòng rất là cảm kích. Nhẹ nhàng lấy cánh tay Thạch Lai Qúy ra, vừa chịu đựng đau nhức trên người bước xuống giường, cẩn thận lau thân thể của mình. Nhẹ nhàng mở cửa sổ ra nhìn sắc trời, vẫn còn sớm, liền khoác áo bông đi đến phòng bếp nấu cháo gạo, làm vài cái bánh bao nóng, thời điểm bưng vào trong nhà vừa hay nhìn thấy Thạch Lai Qúy đứng ở cửa, mặt đỏ lên cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nấu cháo gạo nóng uống vào tốt cho thân thể."
Lúc này Thạch Lai Qúy xem cháo gạo bốc hơi nóng trên bàn cơm, trong lòng ấm áp, đã bao lâu mình không có nếm qua điểm tâm bình thường như vậy, ôn nhu nói với Thạch Thúy Cúc: "Cúc nhi, tối hôm qua mệt cho ngươi rồi...... Trời còn sớm nương cũng chưa dậy đâu, ngươi trước đi lên giường nghỉ thêm chút đi, lát nữa nương thức dậy, ta lại gọi ngươi"
Thạch Thúy Cúc vừa nghe Thạch Lai Qúy nói ra chuyện tối ngày hôm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng như mông khỉ, lắc đầu liên tục nói không sao. Thạch Lai Qúy thấy vậy giật mình ôm lấy Thạch Thúy Cúc nói: "Không sao? Buổi tối vi phu lại càng thêm cố gắng, ngươi nói có phải không?" Khi nói chuyện còn nhéo nhéo trước ngực mềm mại của Thạch Thúy Cúc...... Thạch Thúy Cúc xấu hổ vùi đầu chôn ở trong ngực Thạch Lai Qúy.
Vừa đúng lúc này, Vương Lan đang đứng ở cửa ra vào một gian phòng khác, con mắt ác ngoan ngoan chằm chằm nhìn vào Thạch Thúy Cúc: "Ngươi cái đồ tiểu tiện chân (con điếm). Ở đây quyến rũ ai?" Thạch Thúy Cúc lại càng hoảng sợ, quay đầu liền nhìn thấy Vương Lan đang nhào tới...... trong lòng liền căng thẳng, lại trốn ra sau lưng Thạch Lai Qúy.
Thạch Lai Qúy thấy vậy nhíu mày, ngăn Vương Lan lại: "Vừa sáng sớm ngươi lại náo cái gì? Cúc nhi vừa mới vào cửa, tuổi còn nhỏ hơn ngươi, ngươi làm tỷ tỷ sao lại không hiểu chuyện như thế? Cái gì tiểu tiện chân...... sao nói chuyện khó nghe như vậy?"
Vương Lan nghe Thạch Lai Qúy quở trách, dùng sức nắm chặt nắm tay, cũng biết chính mình nói chuyện có chút quá đáng. Nhưng khi mình mở cửa phòng, nhìn thấy cảnh tượng hài hòa Thạch Lai Phúc ôm tiện nhân kia...... Mình thật sự là nhịn không được, chỉ muốn tiến lên phía trước xé tiện nhân này!
Thạch Lai Qúy thở dài, xoay người, nhìn Thạch Thúy Cúc nắm góc áo của mình cúi đầu khúm núm, trong lòng rất là hưởng thụ. Cái cảm giác chim nhỏ nép vào người này thật đúng là rất tốt, Vương Lan này cũng thiệt là! Nơi nào có bộ dạng làm vợ, không có việc gì liền cùng mình hô to gọi nhỏ.
Vương Lan tức giận ngồi ở trên bàn cơm uống một hớp cháo, nhíu mày: "Cháo này nấu hơi lâu, lần sau chú ý một chút! Biết không?" Thạch Thúy Cúc nhỏ giọng vâng một tiếng, ngẩng đầu có chút sợ hãi, khẩn trương nhìn qua Thạch Lai Qúy...... Thạch Lai Qúy an ủi cười cười với nàng, Vương Lan thấy vậy càng thêm tức giận. Con mắt híp híp: "Được rồi, chắc nương đã thức dậy, còn không đi thỉnh an?"
Thạch Thúy Cúc gật gật đầu đi theo Thạch Lai Qúy vào Tiền viện, Thạch Lý thị tiếp nhận ly trà của Thạch Thúy Cúc cười cười khuyên răn: "Từ nay về sau phải học hỏi nhiều một chút với chị dâu của ngươi, biết không?"
Thạch Thúy Cúc gật gật đầu nói: "Nương, về sau con đều nghe chị dâu. Nhất định hiếu thuận với người!" Thạch Lý thị hưởng thụ gật gật đầu, vừa lúc đó nghe được thanh âm hô to gọi nhỏ ngoài cửa của Vương Lan, Thạch Lý thị đứng lên: "Ngươi ở đây hô to gọi nhỏ cái gì? Hả!"
Vương Lan cầm trên tay một mảnh vải trắng sạch sẽ nói: "Nương à! Tân nương tử không có lạc hồng! Là hàng đã xài rồi!"
Nông dân đều dậy sớm, lúc này thông qua Vương Lan hô to gọi nhỏ đều vây đến cửa nhà lão Thạch gia, vừa nghe lời này của Vương Lan, liền nhỏ giọng nghị luận với nhau...... khuôn mặt nhỏ nhắn Thạch Thúy Cúc trắng bệt như tờ giấy không biết làm sao lôi kéo góc áo Thạch Lai Qúy.
Thạch Lai Qúy nhíu mày, buổi sáng rõ ràng trên khăn trắng có lạc hồng, lại nói có phải là hoàng hoa khuê nữ hay không, chính mình còn không rõ ràng sao? Thạch Lý thị nghe xong lời này, sắc mặt tối xuống, vừa muốn phát tác, Tằng Tử Phu liền vội vàng kéo tay Thạch Lý thị: "Nương, Thạch Thúy Cúc có phải là hoàng hoa khuê nữ hay không, Nhị đệ không phải rõ ràng lắm sao? Xem bộ dạng trân trọng này của Nhị đệ, như thế nào cũng không giống như Nhị đệ muội nói là hàng đã xài rồi như vậy!"
Thạch Lý thị ngẫm lại cũng hiểu được con dâu cả nói có đạo lý, nhưng mà vẫn trừng mắt nhìn Thạch Thúy Cúc. Trong lòng suy nghĩ, nếu vạn nhất Vương Lan nói là sự thật, mình liền trực tiếp đi Thạch Ngũ gia trả lại con gái của hắn!
Đúng lúc đó, con trai nhà lão Vương cách vách bò trên tường viện với vào cửa ra vào Thạch gia kêu lên với Vương Thạch thị hô: "Nương, đây là gì vậy?" Tằng Tử Phu mắt sắc vừa nhìn, đây không phải khăn dính lạc hồng của Thạch Thúy Cúc sao? Hiện tại trên đó lại dính vào phân heo? Trong lòng liền rõ ràng!
Lúc Thạch Lai Phúc nâng đỡ đi đến tường viện nhận khăn trắng...... Thở dài trừng mắt nhìn Vương Lan, Thạch Thúy Cúc nhìn thấy, bụm mặt ghé vào trong ngực Thạch Lai Qúy khóc rống lên!
Trên mặt Thạch Lai Qúy cũng thoáng cái xanh đen, vốn cũng không phải là người ngu, dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng biết chuyện gì xảy ra, tức giận trừng mắt nhìn Vương Lan. Bây giờ trên mặt Vương Lan có thể nói là các loại màu sắc gì đều có, trong lòng hối hận sao mình không có ném xa một chút. Vốn muốn ném tới trong chuồng heo nhà lão Vương thì thần không biết quỷ không hay. Ai rảnh rỗi sẽ đi chú ý tới trong chuồng heo có gì đó chứ!
Chính là thiên tính vạn tính, lại không có tính đến, tiểu tử nhà lão Vương buổi sáng cho heo ăn, thấy được khăn trắng dính máu, còn lớn tiếng ồn ào. Sắc mặt Thạch Lý thị rất là không tốt, tức giận đến run rẩy, cánh tay run rẩy chỉ vào Vương Lan nói: "Ngươi mụ la sát như vậy, lão Thạch gia ta thật là muốn không nổi, bỏ! Bỏ!" Một câu cuối cùng bỏ, có thể nói là gầm lên.
Tằng Tử Phu an ủi vỗ vỗ vai Thạch Thúy Cúc, Thạch Thúy Cúc giống như là tìm được người thân ôm Tằng Tử Phu liền khóc lớn lên: "Ta đây không còn mặt mũi sống nữa, loại chuyện này đều đã...... Đều đã. Hu hu hu...... Để cho ta chết đi! Hu hu hu......"
Thạch Lý thị thở dài, nhìn Thạch Thúy Cúc khóc thở không ra hơi, trong lòng thực cảm thấy thực xin lỗi cô nương này. Dù sao cũng là người cùng một thôn, chuyện gì xảy ra truyền đi cũng mau, đến lúc đó Thạch Ngũ gia tìm đến, mình thật không còn lời nào để nói. Hàng xóm làng giềng, ai!
Cửa ra vào xem náo nhiệt, thấy tình cảnh này đều hiểu rõ mọi chuyện, cũng đều thương tiếc cho Thạch Thúy Cúc. Nhưng mà xem náo nhiệt cũng không ít! Vương Thạch thị kêu con trai của mình đi vào hỏi chuyện ra sao. Vương gia tiểu tử nói cho người lớn biết, nó đang chuẩn bị cho heo ăn, thì nhìn thấy cái này khăn, biết nương mình đang ở bên này với thím Tằng, cho nên liền nằm úp sấp trên đầu tường hỏi.
Chuyện ầm ĩ đã quá rõ ràng, Thạch Lai Qúy đối với Vương Lan thật sự là...... Thở dài! Tuy trong lòng vẫn còn có chút không nỡ, dù sao ở trên giường Vương Lan vẫn rất là...... Rất biết hầu hạ mình! Nhưng chuyện đã nháo đến nước này rồi, dù sao bộ dáng ỷ lại của tân nương tử mình, bỏ liền bỏ thôi!
Rốt cuộc Vương Lan choáng váng...... Thật sự là không nghĩ tới sự tình lại nháo đến nước này. Vốn nghĩ chuyện phòng the Thạch Lai Qúy sẽ không nói ra ngoài, đến lúc đó ngay cả Thạch Thúy Cúc có lý cũng nói không nên lời. Mặc dù không thể xua đuổi về nhà mẹ đẻ, về sau trong nhà hay là ở trong thôn cũng không ngẩng đầu lên được! Ai biết sẽ là cái tình trạng này, Vương Lan quỳ gối trước mặt Thạch Lai Qúy khóc kêu chính mình sai rồi, mình là bị mỡ heo che đậy đầu óc. Từ nay về sau cũng không dám nữa.
Thấy Thạch Lai Qúy không phản ứng lại cầu xin Thạch Lý thị, Thạch Lý thị vốn rất chướng mắt Vương Lan, xảy ra chuyện này, nói như thế nào cũng cần phải cho Thạch Ngũ gia một cái công đạo. Lạc hồng hoàng hoa khuê nữ bị ném tới trong chuồng heo, còn bị nhiều người trong thôn nhìn thấy như vậy, nếu đổi thành cô nương đứng đắn nào cũng không chịu được.
Vương Lan thấy lần này Thạch gia quyết tâm hưu mình, khí huyết công tâm hôn mê bất tỉnh...... Thạch Lý thị thở dài, nghiêm mặt nói: "Thỉnh Lý Nhị ca đến một chuyến, đợi nàng tỉnh để cho nàng cầm hưu thư cút đi. Đừng nói lão Thạch gia ta bất nhân...... Quay trở lại ngươi đi nhà lão Vương cách vách mượn xe lừa, trả nàng về đi!"
Thạch Lai Qúy gật gật đầu, không lâu sau Lý Nhị ca liền chạy tới, người vây quanh nhà lão Thạch cũng tản hơn phân nửa. Bắt mạch...... Lý Nhị ca nghi hoặc cau lông mày: "Không đúng, cái này...... Đây là có mang rồi? Theo lý thuyết thì không đúng nha. Lai Qúy, ngươi cừ ghê!"
Thạch Lai Qúy cũng kinh ngạc há hốc mồm: "Không phải nói không dễ mang thai sao?" Lý Nhị ca cười cười: "Không dễ cũng không phải không thể mang! Ha ha ha...... Lai Qúy, về sau mời ca ca uống một chén há!" Trên mặt Thạch Lai Qúy có chút ít vui mừng gật gật đầu.
Thạch Thúy Cúc nghe xong sắc mặt hơi tái lôi kéo ống tay áo Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu cho nàng một ánh mắt an tâm. Thạch Thúy Cúc liền ngoan ngoãn đứng ở một bên. Thạch Lý thị nghe xong hỏi; "Không xem sai mạch chứ?" Lý Nhị ca cười nói: "Bắt cũng mấy lần rồi, chắc chắn không sai, tháng nhỏ, mới chừng một tháng thôi! Nhưng mà thân thể không tốt lắm, cho nên phải ổn định dưỡng thai, bằng không chỉ sợ về sau liền thật sự không có."
Sau khi Thạch Lý thị nghe, gật gật đầu có chút áy náy nhìn Thạch Thúy Cúc. Mặc dù có chút thực xin lỗi con dâu mới, nhưng dù sao hiện tại trong bụng Vương Lan có cốt nhục nhà lão Thạch. Nhất định là không thể bỏ! Quay đầu lại an ủi Thạch Thúy Cúc vài câu, Thạch Thúy Cúc ngoan ngoãn nghe, cũng không nói bất mãn gì. Một bên Thạch Lai Qúy cũng có chút xin lỗi liếc nhìn Thạch Thúy Cúc nói: "Cúc nhi, tỷ tỷ của ngươi hiện tại có hài tử, cái này......"
Thạch Thúy Cúc hiểu biết gật gật đầu nói: "Không sao, đó là cốt nhục của Qúy ca, sao ta có thể không hiểu chuyện như vậy." Thạch Lai Qúy nghe xong thần sắc trên mặt cũng tự nhiên lại: "Cúc nhi, ngươi yên tâm! Đại ca đại tẩu, còn có nương làm chứng, từ nay về sau Thạch Lai Qúy ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!" Thạch Thúy Cúc gật gật đầu......
Tằng Tử Phu trở lại trong phòng của mình, đóng cửa lại ngồi ở trên giường, thật sự là không ngờ sẽ có cái kết cục như vậy! Vương Lan này cũng là người có phúc khí, đáng tiếc phúc khí không sâu. Nếu buổi sáng nàng ta không có làm chuyện ra này, chờ sau này kiểm tra ra có bầu, Thạch Thúy Cúc chắc chắn càng khó vượt qua nàng ta, nhưng bây giờ xem ra...... Cuối cùng ai chết về tay ai, còn chưa nói trước được!