Nàng vo gạo, nấu cơm lại nấu thêm một nồi canh xương cải thìa. Nhấc nồi canh xương xuống, Tần Mạch lấy thịt sườn đã được rửa sạch chần qua nước sôi đợi khi vừa vặn lại vắt nước lấy thịt sườn ra cho vào chảo dầu chiên đến khi vàng ươm. Trong lúc chờ đợi Tần Mạch bắt tay làm nước sốt chua ngọt gồm giấm, đường và một ít nước tương. Thời điểm thịt sườn vàng cả hai mặt, Tần Mạch cho nước sốt vào, tiếp tục đảo cho đến khi bốc lên mùi thơm.
Nhìn chảo sườn xảo chua ngọt, Tần Mạch âm thầm nuốt nước bọt. Nàng đi ra sau vườn hái rau cải, đậu sừng sắt sợi cùng với khoai tây làm một món đồ nguội, rưới thêm một ít giấm. Nghĩ nghĩ nàng lại xào thêm một dĩa rau muống xem như đủ 4 món.
Nấu xong nàng gọi mấy tiểu đệ vào bếp mang thức ăn lên bàn gỗ ngoài sân, nhìn thấy Lâm Vĩnh An đi theo nàng cũng không định nói lời khách sáo với hắn đưa cho hắn một chồng bát để hắn đem lên bàn. ( =.= Chị có nói anh cũng không nghe được )
Lâm Vĩnh An nhận lấy chồng chén mang đi, thỉnh thoảng lại nhìn Tần Mạch một cái.
Trên bàn ăn Lâm Vĩnh An rất ít khi gắp thức ăn, Tần Mạch nghĩ hắn ngại liên tục gắp cho hắn, mặc dù biết hắn không nghe được vẫn luôn miệng nói : " Ngươi ăn đi, ăn nhiều một chút."
Tần Lan lớn hơn mấy tiểu đệ, hắn đã hiểu thế nào là khác biệt nam nữ, thấy tỷ tỷ mình như vậy hắn chỉ tủm tỉm cười : " Tỷ tỷ đối xử với Vĩnh An ca ca còn tốt hơn đệ." Hắn mở miệng cười.
Tần Mạch vừa gắp một miếng thịt sườn bỏ vào bát của Lâm Vĩnh An, hơi khựng lại : " Tỷ nấu cho đệ ăn đệ còn chê tỷ không tốt ! Mau ăn đi a." Mắt liếc Lâm Vĩnh An một cái, cảm thấy hắn không nghe được cũng có chút tốt.
Lâm Vĩnh An mặc dù luôn cúi đầu nhưng hễ có người mấp máy môi hắn đều nhìn thấy, khuôn mặt tuy vẫn điềm đạm như thường nhưng khóe môi lại nhếch lên một độ cong khó thấy.
Sườn xào chua ngọt chua chua ngọt ngọt khiến ba huynh đệ Tần Lan ăn vô cùng ngon miệng, từ lúc tỷ tỷ tỉnh dậy mỗi ngày bọn hắn đều được ăn no, không chỉ no còn ăn rất ngon khiến bọn hắn rất cảm động. Tần Hoa là trung thực nhất : " Tỷ nấu ăn thực ngon !" Hắn vừa nói vừa nhai miếng thịt thơm phức.
Tần Mạch mỉm cười : " Ngon thì ăn nhiều một chút, như vậy mới mau lớn."
Tần Lan lại cốc đầu Tần Hoa : " Đệ chỉ biết ăn, tỷ tỷ dù sao cũng là nữ nhân. Để người khác biết tỷ thường xuyên ra vào bếp cũng không tốt."
Tần Ngọc gật đầu : " Huynh ấy nói đúng, sau này vẫn nên để đệ và nhị ca nấu ăn a."
" Được được, lần sau rồi nói. Ăn cơm thôi !" Tần Mạch khẽ cười, không nguyện ý nói tiếp. Đối với nàng nấu ăn là một sở thích vả lại mấy tiểu bánh bao này đều quá nhỏ, nàng sợ bọn hắn củi lửa không cẩn thận.
Lâm Vĩnh An nhìn một nhà Tần Mạch cười nói vui vẻ, động tác tay càng chậm lại chỉ gắp vài hạt cơm, không rõ đang nghĩ gì.
Buổi trưa Lâm Vĩnh An cũng không về nhà mà ở lại tiếp tục giúp Tần Mạch kết nút thắt. Dù sao số lượng nhiều mà thời gian quá ngắn nên nàng đành để hắn ở lại giúp, không quên kêu Tần Hoa sang nhà Lâm bá mẫu nhắn một tiếng.
Tần Lan rất có tinh thần học hỏi, nơi nào không hiểu đều cặn kẽ hỏi Tần Mạch, nút thắt hắn kết cũng càng lúc càng tinh xảo. Lâm Vĩnh An thêu thùa quen tay lại là người trầm ổn nên việc này hắn càng làm càng thích, tuy không nói được nhưng vẫn ra hiệu để nàng chỉ hắn kết kiểu mới. Tần Ngọc và Tần Hoa thì phụ trách kết những nút thắt đơn giản.
" Tỷ tỷ, mấy ngày nữa là tới kinh trập, chúng ta có làm bánh chẻo hay không ?" Tần Lan vừa kết nút thắt vừa hỏi, giọng nói còn có chút ngập ngừng.
Tần Mạch đối với mấy ngày lễ ở nơi này cũng không rõ ràng lắm, chỉ là dựa vào trí nhớ của Tần Mạch trước kia thì kinh trập phải làm bánh chẻo, treo kết trúc ở ngoài cổng để đón một ngày mùa thịnh vượn. Nàng gật đầu : " Tất nhiên là có. Ngày mai tỷ lên trấn trên mua bột mì, năm nay chúng ta làm bánh chẻo nhân thịt heo !"
Tần Lan nói : " Mấy ngày nay chúng ta đều ăn thịt, hay là như trước kia làm bánh chẻo nhân cải trắng là được rồi." Mặc dù hắn cũng thích ăn thịt nhưng thịt rất mắc, trước kia nương và phụ thân còn sống đều không dám cho bọn hắn ăn nhiều.
Tần Mạch cười : " Các đệ đang tuổi lớn, ăn nhiều thịt một chút mới tốt." Lại nói, " Tiền bán nút thắt cũng không ít, các đệ đừng lo lắng."
Tần Lan và Tần Ngọc nhìn nhau cuối cùng mới nở một nụ cười rồi gật đầu. Tần Mạch thấy vậy lại càng thương bọn hắn, rõ ràng là thích ăn nhưng luôn sợ tốn tiền, xem ra nàng phải tốn khá nhiều công phu để huấn luyện bọn hắn !
Nháy mắt trời đã sắp tối, Tần Mạch muốn đem tiền Lâm Vĩnh An kết nút thắt sang cho Lâm phu lang nên đi theo hắn về nhà. Bầu trời lúc này đã chuyển sang đen, cả hai đi song song nhau hưởng thụ bầu không khí khoan khoái, trong lành.
" Tần Mạch ?"
Nghe tiếng gọi Tần Mạch quay đầu lại nhìn, người kia là một thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi. Làn da hắn rất trắng, mặc bộ vải bông in hoa màu xanh lục, khuôn mặt thanh tú nhưng bước đi lại quá mức uyển chuyển khiến Tần Mạch có chút không thích ứng.
" Ngươi tỉnh lại bao lâu rồi sao vẫn không tìm ta ?" Lưu Tử Hoa cau mày bước tới, giọng nói như đang làm nũng.
Tần Mạch giật mình, lục tung trí nhớ của "Tần Mạch" mới xác định được người trước mặt là ai. Nguyên lai hắn là "tình nhân" của Tần Mạch trước kia, gọi là Lưu Tử Hoa ở Lưu gia thôn, năm nay mười bốn tuổi. Tần Mạch thích Lưu Tử Hoa, lúc trước hễ có chút tiền liền đi mua phấn son các loại cho hắn. Mà Lưu Tử Hoa trong nhà xếp thứ hai, trên có một huynh trưởng đã gả đi, phía dưới là bốn đệ đệ và một muội muội, gia cảnh cũng không tốt.
Lưu Tử Hoa thấy Tần Mạch không trả lời hắn thì giận dữ, tay chỉ vào ngực Tần Mạch : " Ngươi ngây người cái gì ? Ta hỏi tại sao lâu như vậy ngươi vẫn không tìm ta ? Hay là ngươi có ý định cưới con hồ ly ở Triệu gia thôn rồi ?"
Tần Mạch buột miệng nói : " Ta bận kiếm tiền."
Lưu Tử Hoa nhíu mày, hừ một cái : " Kiếm tiền quan trọng hơn ta sao ? Ta đã nói ngươi mau đem ba tên xúi quẩy kia đi bán đi, như thế liền có ngân lượng sớm cưới ta về."
Tần Mạch nghe vậy thì cau mày, hóa ra Lưu Tử Hoa này muốn "Tần Mạch" bán ba tiểu bánh bao để cưới hắn, xem ra "Tần Mạch" kia cũng còn chút lương tâm, chưa có nghe theo lời Lưu Tử Hoa. Nàng nói : " Ta sẽ không bán ba đệ ấy đi, còn chuyện cưới ngươi hay không vẫn nên nói sau." Nàng vẫn chưa "nghiên cứu" kĩ lưỡng về nơi này, nàng sợ nếu quá lời sẽ ảnh hưởng không tốt với nàng và Lưu Tử Hoa.
Lưu Tử Hoa trừng mắt, giọng nói đã mất đi vẻ mềm yếu : " Ngươi nói gì ? Chẳng phải ngươi hứa với ta đợi tìm được chỗ tốt sẽ bán bọn hắn sao ?"
Tần Mạch cảm thấy mình nghĩ sai rồi, hóa ra không phải "Tần Mạch" còn có lương tâm mà là chưa tìm được chỗ tốt giá cao ! Nàng nhíu mày, khẳng định nói : " Ta sẽ không bán bọn hắn. Nếu ngươi cứ như vậy thì sau này cũng đừng tìm ta." Dứt lời nàng xoay người bỏ đi kéo theo Lâm Vĩnh An.
" Tần Mạch ! Ngươi đứng lại cho ta !" Lưu Tử Hoa sải bước lên phía trước ngăn hai người lại, " Ngươi nói cho rõ, cái gì mà ta không cần tìm ngươi nữa ?"
Tần Mạch lạnh lùng : " Ngươi nếu còn đánh chủ ý lên ba đệ đệ của ta,ta liền không khách khí với ngươi." Hắn là "tình nhân" của nguyên chủ trước kia chứ không phải là nàng, nàng cũng không sợ hắn bức nàng cưới hắn.
Nàng vo gạo, nấu cơm lại nấu thêm một nồi canh xương cải thìa. Nhấc nồi canh xương xuống, Tần Mạch lấy thịt sườn đã được rửa sạch chần qua nước sôi đợi khi vừa vặn lại vắt nước lấy thịt sườn ra cho vào chảo dầu chiên đến khi vàng ươm. Trong lúc chờ đợi Tần Mạch bắt tay làm nước sốt chua ngọt gồm giấm, đường và một ít nước tương. Thời điểm thịt sườn vàng cả hai mặt, Tần Mạch cho nước sốt vào, tiếp tục đảo cho đến khi bốc lên mùi thơm.
Nhìn chảo sườn xảo chua ngọt, Tần Mạch âm thầm nuốt nước bọt. Nàng đi ra sau vườn hái rau cải, đậu sừng sắt sợi cùng với khoai tây làm một món đồ nguội, rưới thêm một ít giấm. Nghĩ nghĩ nàng lại xào thêm một dĩa rau muống xem như đủ món.
Nấu xong nàng gọi mấy tiểu đệ vào bếp mang thức ăn lên bàn gỗ ngoài sân, nhìn thấy Lâm Vĩnh An đi theo nàng cũng không định nói lời khách sáo với hắn đưa cho hắn một chồng bát để hắn đem lên bàn. ( =.= Chị có nói anh cũng không nghe được )
Lâm Vĩnh An nhận lấy chồng chén mang đi, thỉnh thoảng lại nhìn Tần Mạch một cái.
Trên bàn ăn Lâm Vĩnh An rất ít khi gắp thức ăn, Tần Mạch nghĩ hắn ngại liên tục gắp cho hắn, mặc dù biết hắn không nghe được vẫn luôn miệng nói : " Ngươi ăn đi, ăn nhiều một chút."
Tần Lan lớn hơn mấy tiểu đệ, hắn đã hiểu thế nào là khác biệt nam nữ, thấy tỷ tỷ mình như vậy hắn chỉ tủm tỉm cười : " Tỷ tỷ đối xử với Vĩnh An ca ca còn tốt hơn đệ." Hắn mở miệng cười.
Tần Mạch vừa gắp một miếng thịt sườn bỏ vào bát của Lâm Vĩnh An, hơi khựng lại : " Tỷ nấu cho đệ ăn đệ còn chê tỷ không tốt ! Mau ăn đi a." Mắt liếc Lâm Vĩnh An một cái, cảm thấy hắn không nghe được cũng có chút tốt.
Lâm Vĩnh An mặc dù luôn cúi đầu nhưng hễ có người mấp máy môi hắn đều nhìn thấy, khuôn mặt tuy vẫn điềm đạm như thường nhưng khóe môi lại nhếch lên một độ cong khó thấy.
Sườn xào chua ngọt chua chua ngọt ngọt khiến ba huynh đệ Tần Lan ăn vô cùng ngon miệng, từ lúc tỷ tỷ tỉnh dậy mỗi ngày bọn hắn đều được ăn no, không chỉ no còn ăn rất ngon khiến bọn hắn rất cảm động. Tần Hoa là trung thực nhất : " Tỷ nấu ăn thực ngon !" Hắn vừa nói vừa nhai miếng thịt thơm phức.
Tần Mạch mỉm cười : " Ngon thì ăn nhiều một chút, như vậy mới mau lớn."
Tần Lan lại cốc đầu Tần Hoa : " Đệ chỉ biết ăn, tỷ tỷ dù sao cũng là nữ nhân. Để người khác biết tỷ thường xuyên ra vào bếp cũng không tốt."
Tần Ngọc gật đầu : " Huynh ấy nói đúng, sau này vẫn nên để đệ và nhị ca nấu ăn a."
" Được được, lần sau rồi nói. Ăn cơm thôi !" Tần Mạch khẽ cười, không nguyện ý nói tiếp. Đối với nàng nấu ăn là một sở thích vả lại mấy tiểu bánh bao này đều quá nhỏ, nàng sợ bọn hắn củi lửa không cẩn thận.
Lâm Vĩnh An nhìn một nhà Tần Mạch cười nói vui vẻ, động tác tay càng chậm lại chỉ gắp vài hạt cơm, không rõ đang nghĩ gì.
Buổi trưa Lâm Vĩnh An cũng không về nhà mà ở lại tiếp tục giúp Tần Mạch kết nút thắt. Dù sao số lượng nhiều mà thời gian quá ngắn nên nàng đành để hắn ở lại giúp, không quên kêu Tần Hoa sang nhà Lâm bá mẫu nhắn một tiếng.
Tần Lan rất có tinh thần học hỏi, nơi nào không hiểu đều cặn kẽ hỏi Tần Mạch, nút thắt hắn kết cũng càng lúc càng tinh xảo. Lâm Vĩnh An thêu thùa quen tay lại là người trầm ổn nên việc này hắn càng làm càng thích, tuy không nói được nhưng vẫn ra hiệu để nàng chỉ hắn kết kiểu mới. Tần Ngọc và Tần Hoa thì phụ trách kết những nút thắt đơn giản.
" Tỷ tỷ, mấy ngày nữa là tới kinh trập, chúng ta có làm bánh chẻo hay không ?" Tần Lan vừa kết nút thắt vừa hỏi, giọng nói còn có chút ngập ngừng.
Tần Mạch đối với mấy ngày lễ ở nơi này cũng không rõ ràng lắm, chỉ là dựa vào trí nhớ của Tần Mạch trước kia thì kinh trập phải làm bánh chẻo, treo kết trúc ở ngoài cổng để đón một ngày mùa thịnh vượn. Nàng gật đầu : " Tất nhiên là có. Ngày mai tỷ lên trấn trên mua bột mì, năm nay chúng ta làm bánh chẻo nhân thịt heo !"
Tần Lan nói : " Mấy ngày nay chúng ta đều ăn thịt, hay là như trước kia làm bánh chẻo nhân cải trắng là được rồi." Mặc dù hắn cũng thích ăn thịt nhưng thịt rất mắc, trước kia nương và phụ thân còn sống đều không dám cho bọn hắn ăn nhiều.
Tần Mạch cười : " Các đệ đang tuổi lớn, ăn nhiều thịt một chút mới tốt." Lại nói, " Tiền bán nút thắt cũng không ít, các đệ đừng lo lắng."
Tần Lan và Tần Ngọc nhìn nhau cuối cùng mới nở một nụ cười rồi gật đầu. Tần Mạch thấy vậy lại càng thương bọn hắn, rõ ràng là thích ăn nhưng luôn sợ tốn tiền, xem ra nàng phải tốn khá nhiều công phu để huấn luyện bọn hắn !
Nháy mắt trời đã sắp tối, Tần Mạch muốn đem tiền Lâm Vĩnh An kết nút thắt sang cho Lâm phu lang nên đi theo hắn về nhà. Bầu trời lúc này đã chuyển sang đen, cả hai đi song song nhau hưởng thụ bầu không khí khoan khoái, trong lành.
" Tần Mạch ?"
Nghe tiếng gọi Tần Mạch quay đầu lại nhìn, người kia là một thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi. Làn da hắn rất trắng, mặc bộ vải bông in hoa màu xanh lục, khuôn mặt thanh tú nhưng bước đi lại quá mức uyển chuyển khiến Tần Mạch có chút không thích ứng.
" Ngươi tỉnh lại bao lâu rồi sao vẫn không tìm ta ?" Lưu Tử Hoa cau mày bước tới, giọng nói như đang làm nũng.
Tần Mạch giật mình, lục tung trí nhớ của "Tần Mạch" mới xác định được người trước mặt là ai. Nguyên lai hắn là "tình nhân" của Tần Mạch trước kia, gọi là Lưu Tử Hoa ở Lưu gia thôn, năm nay mười bốn tuổi. Tần Mạch thích Lưu Tử Hoa, lúc trước hễ có chút tiền liền đi mua phấn son các loại cho hắn. Mà Lưu Tử Hoa trong nhà xếp thứ hai, trên có một huynh trưởng đã gả đi, phía dưới là bốn đệ đệ và một muội muội, gia cảnh cũng không tốt.
Lưu Tử Hoa thấy Tần Mạch không trả lời hắn thì giận dữ, tay chỉ vào ngực Tần Mạch : " Ngươi ngây người cái gì ? Ta hỏi tại sao lâu như vậy ngươi vẫn không tìm ta ? Hay là ngươi có ý định cưới con hồ ly ở Triệu gia thôn rồi ?"
Tần Mạch buột miệng nói : " Ta bận kiếm tiền."
Lưu Tử Hoa nhíu mày, hừ một cái : " Kiếm tiền quan trọng hơn ta sao ? Ta đã nói ngươi mau đem ba tên xúi quẩy kia đi bán đi, như thế liền có ngân lượng sớm cưới ta về."
Tần Mạch nghe vậy thì cau mày, hóa ra Lưu Tử Hoa này muốn "Tần Mạch" bán ba tiểu bánh bao để cưới hắn, xem ra "Tần Mạch" kia cũng còn chút lương tâm, chưa có nghe theo lời Lưu Tử Hoa. Nàng nói : " Ta sẽ không bán ba đệ ấy đi, còn chuyện cưới ngươi hay không vẫn nên nói sau." Nàng vẫn chưa "nghiên cứu" kĩ lưỡng về nơi này, nàng sợ nếu quá lời sẽ ảnh hưởng không tốt với nàng và Lưu Tử Hoa.
Lưu Tử Hoa trừng mắt, giọng nói đã mất đi vẻ mềm yếu : " Ngươi nói gì ? Chẳng phải ngươi hứa với ta đợi tìm được chỗ tốt sẽ bán bọn hắn sao ?"
Tần Mạch cảm thấy mình nghĩ sai rồi, hóa ra không phải "Tần Mạch" còn có lương tâm mà là chưa tìm được chỗ tốt giá cao ! Nàng nhíu mày, khẳng định nói : " Ta sẽ không bán bọn hắn. Nếu ngươi cứ như vậy thì sau này cũng đừng tìm ta." Dứt lời nàng xoay người bỏ đi kéo theo Lâm Vĩnh An.
" Tần Mạch ! Ngươi đứng lại cho ta !" Lưu Tử Hoa sải bước lên phía trước ngăn hai người lại, " Ngươi nói cho rõ, cái gì mà ta không cần tìm ngươi nữa ?"
Tần Mạch lạnh lùng : " Ngươi nếu còn đánh chủ ý lên ba đệ đệ của ta,ta liền không khách khí với ngươi." Hắn là "tình nhân" của nguyên chủ trước kia chứ không phải là nàng, nàng cũng không sợ hắn bức nàng cưới hắn.