Tần Mạch cắn cắn môi, hơi thẹn thùng cuối cùng vẫn là nói thật : " Tính tính hắn tuy có chút lạnh nhạt nhưng tâm tính không sai, rất tốt. Ừm...thêu thùa, nấu ăn đều tốt." Nàng nghĩ nghĩ lại cảm thấy thế giới thật kỳ diệu, những từ này rõ ràng là để khen một nữ nhân hiện tại lại ứng trên người một nam nhân.
Lâm phu lang khẽ gợn gợn khóe môi, kích động nói : " Ngươi thật sự cảm thấy hắn tốt ?"
Nàng không rõ ý đồ của Lâm phu lang, gật gật đầu : " Rất tốt." Ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm phu lang thật sâu, như hiểu cái gì đó song dường như cái gì cũng không hiểu.
Lâm phu lang sâu kín nhìn Tần Mạch, thanh âm thân thiết : " A Mạch, hẳn là ngươi rõ An Nhi bị tật, một khi gả đi cho dù có của hồi môn dày cũng chưa chắc khiến người khác đối tốt với nó. Ta và bá mẫu của ngươi chỉ có mình hắn là con, ta xem ngươi lớn lên không sai, là đứa trẻ phúc hậu, ta nghĩ muốn gả hắn cho ngươi, ngươi có nguyện ý thú hắn hay không ?" Trong lòng hắn có chút hồi hộp, trước kia hắn biết Tần Mạch ái mộ Lưu Tử Hoa ở Lưu gia thôn nhưng Lưu Tử Hoa là dạng ngươi gì hắn làm sao không biết, hắn cũng không muốn thê phu Tần thị dưới hoàng tuyền thương tâm.
Lâm phu lang nghĩ nghĩ liền bổ sung : " Ngươi yên tâm, nếu...nếu An Nhi thật sự giống như ta sinh ra...ta cùng bá mẫu ngươi cũng sẽ không ngăn cản ngươi cưới thêm phu thị." Hắn vừa nói vừa thở dài.
Tần Mạch trầm mặc, Lâm Vĩnh An mặc dù câm điếc nhưng vẫn có chút bộ dáng của nam nhân, nghĩ tới nếu sau này phải cưới người như Lâm An Tử hoặc Lưu Tử Hoa, nàng khẽ rùng mình. Vả lại Lâm Vĩnh An tuy lạnh nhạt nhưng đối với ba tiểu đệ nàng rất tốt, nàng đối hắn cũng có cảm tình. Cho dù là thương xót đi nữa thì ở thế giới xa lạ này, chung quy nàng không nghĩ sẽ tìm kiếm tình yêu. Thật lâu sau, Tần Mạch mới lên tiếng : "Hiện tại cha nương ta đã không còn, Lâm bá mẫu và Lâm thúc thúc chẳng khác nào người thân duy nhất của ta, mà ta đối với Vĩnh An quả thực có cảm tình, nếu thúc thúc không chê ta là người nghèo hèn mà muốn gả Vĩnh An cho ta, ta cầu còn không được làm sao dám từ chối. Ta hứa sẽ hảo hảo đối tốt hắn, sẽ không làm hắn ủy khuất."
Lâm phu lang đang lo lắng, nghe nàng nói xong lập tức mừng rỡ cười, hốc mắt đỏ ửng : " Tốt, tốt. A Mạch, thúc thúc với bá mẫu không có nhìn lầm ngươi."
Lâm Vĩnh An giày xéo góc áo, nhìn thấy khẩu hình nàng cả người liền cứng đờ, đôi mắt âm u lóe lên tia sáng như tinh tú giữa bầu trời đêm, môi vẫn mím chặt.
Lúc này Lâm bá mẫu đi lên trấn trên trở về vừa đẩy cửa ra đã thấy Lâm phu lang mừng rỡ đi ôm chầm lấy bà. Lâm bá mẫu hơi đỏ mặt nhìn Tần Mạch và Lâm Vĩnh An, nhỏ giọng nói : " Tô Mộc, bọn nhỏ còn ở đây, ngươi..."
Lâm phu lang tươi cười, nửa vui vẻ nửa buồn bực kể lại chuyện đại phu lang nhà Lưu Tự đến đây sau đó nói tới Tần Mạch nguyện ý thú Lâm Vĩnh An. Lâm bá mẫu mạc danh kỳ diệu mừng rỡ hơn cả Lâm phu lang, trong thôn ai ai cũng biết tình cảm giữa thê phu Lâm thị rất tốt, dù Lâm phu lang không sinh ra nữ nhi bà cũng không có cưới thêm phu thị, mà Lâm Vĩnh An lại là nhi tử duy nhất nên Lâm bá mẫu rất thương yêu hắn.
" A Mạch, Lâm thúc thúc ngươi nói có phải sự thật hay không ?" Lâm bá mẫu từ từ bình tĩnh, run run hỏi Tần Mạch.
Nàng kiên định gật đầu : " Ta thật sự muốn cưới hắn."
Lâm bá mẫu gật gật đầu, hiền hòa cười : " Tốt, tốt." Lâm bá mẫu vui mừng, liên tục nói tốt, cười đến nỗi hai mắt híp lại.
Tần Mạch nhìn hai người Lâm phu lang và Lâm bá mẫu cảm thấy tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ thật sự là không gì sánh nổi, nàng nói : " Hiện tại ta còn phải để tang cho mẫu thân một năm, năm sau sẽ cưới Vĩnh An vào cửa, bá mẫu nghĩ thế nào ?"
Lâm bá mẫu gật đầu : " Không sao, ngươi và Vĩnh An còn nhỏ, đợi một năm sau thành thục hơn một chút cũng không tệ."
Lâm phu lang không nghĩ như vậy : " Ta thấy hay là để hai người bọn họ đính hôn trước sau đó qua tang kỳ lại cưới gả, ta sợ đại phu lang nhà Lưu Tự lại gây rối, như vậy liền không tốt."
Tần Mạch nâng mắt, mỉm cười : " Vậy cũng tốt, chỉ là vất vả Lâm thúc thúc chuẩn bị, ta đối với mấy lễ nghi này cái gì cũng không biết."
" Được, được, ta ngày mai liền đi lên chùa xem ngày giờ tốt." Lâm phu lang hưng phấn nói.
Tần Mạch gật đầu lại nói với thê phu Lâm thị vài câu sau đó trở về nhà, nàng đã hứa hôm nay sẽ làm bánh sơn tra cho bọn hắn. Bên này Tần Lan và Tần Ngọc vô cùng vui vẻ giúp nàng bóc vỏ sơn tra rồi nghiền nát nhân bên trong. Bên kia Tần Mạch nhồi bột, cách làm bánh sơn tra khá giống với cách làm một số loại bánh điểm tâm nên không có làm khó được nàng.
Nàng cùng mấy tiểu đệ hấp liên tục năm mẻ bánh, mỗi mẻ chừng hai mươi khỏa. Tần Mạch để Tần Ngọc đem một mẻ sang nhà Lâm Vĩnh An sau đó đợi hắn trở về thì bốn tỷ muội cùng ăn bánh.
Bánh sơn tra mềm mềm, nhân hạt sơn tra không ngọt ngấy mà đạm đạm, so sánh với hàng tá loại bánh ngọt ở đời trước thì không bằng nhưng không hiểu sao Tần Mạch lại có chút yêu thích, nàng ăn một lượt 7 khỏa bánh còn muốn ăn thêm.
Tần Lan ăn rất chậm, cắn từng miếng nhỏ, hốc mắt đỏ đỏ nói : " Mùi vị rất giống với phụ thân làm."
Tần Ngọc tuy không nhớ rõ hương vị phụ thân làm ra sao nhưng vẫn gật đầu. Tần Hoa thì ngơ ngác, không có hỉ hỉ hả hả cười như bình thường, phụ thân bởi vì sinh hắn mà mất hắn cũng không biết hương vị phụ thân là như thế nào.
Tần Mạch thở dài, mỉm cười nói : " Tỷ tỷ sẽ thường xuyên làm cho các đệ ăn, ngoan, ăn nhiều một chút."
Ba tiểu đệ đồng loạt gật đầu, tiếp tục ăn bánh. Tần Mạch thấy không khí ngưng trọng, nhớ tới quyết định vừa nãy, khẽ cười : " Các đệ có thích Vĩnh An ca ca không ?"
Tần Lan là người đầu tiên trả lời : " Vĩnh An ca ca rất tốt, tay nghề thêu đệ còn phải học hỏi huynh ấy."
Tần Ngọc gật đầu : " Tay nghề thêu của Vĩnh An ca ca rất tốt."
Tần Hoa nói : " Vĩnh An ca ca nấu ăn rất tốt nhưng đệ không thích Vĩnh An ca ca."
Tần Mạch hơi ngẩn ngươi, hỏi Tần Hoa : " Tại sao đệ không thích hắn ?"
Tần Hoa suy nghĩ : " Vĩnh An ca ca đều không có cười, nhìn rất chán nản."
Nàng phì cười, xoa xoa đầu Tần Hoa : " Được rồi, ngày mai tỷ sẽ bảo Vĩnh An ca ca cười cho đệ xem, đệ đừng chán ghét hắn." Lại nói : " Nếu hắn trở thành tỷ phu của mấy đệ, mấy đệ có thích hay không ?"
Tần Lan "a" một tiếng, kinh ngạc : " Tỷ muốn cưới Vĩnh An ca ca a !"
Tần Mạch dở khóc dở cười : " Đệ nói nhỏ một chút, như thế nào lại ngạc nhiên như vậy, lẽ nào đệ không thích ?"
Tần Lan và Tần Ngọc nhìn nhau, lập tức gật đầu : " Rất thích." Không hẹn mà cùng nghĩ, Vĩnh An ca ca tuyệt đối tốt hơn Lưu Tử Hoa kia nha !
Tần Mạch cắn cắn môi, hơi thẹn thùng cuối cùng vẫn là nói thật : " Tính tính hắn tuy có chút lạnh nhạt nhưng tâm tính không sai, rất tốt. Ừm...thêu thùa, nấu ăn đều tốt." Nàng nghĩ nghĩ lại cảm thấy thế giới thật kỳ diệu, những từ này rõ ràng là để khen một nữ nhân hiện tại lại ứng trên người một nam nhân.
Lâm phu lang khẽ gợn gợn khóe môi, kích động nói : " Ngươi thật sự cảm thấy hắn tốt ?"
Nàng không rõ ý đồ của Lâm phu lang, gật gật đầu : " Rất tốt." Ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm phu lang thật sâu, như hiểu cái gì đó song dường như cái gì cũng không hiểu.
Lâm phu lang sâu kín nhìn Tần Mạch, thanh âm thân thiết : " A Mạch, hẳn là ngươi rõ An Nhi bị tật, một khi gả đi cho dù có của hồi môn dày cũng chưa chắc khiến người khác đối tốt với nó. Ta và bá mẫu của ngươi chỉ có mình hắn là con, ta xem ngươi lớn lên không sai, là đứa trẻ phúc hậu, ta nghĩ muốn gả hắn cho ngươi, ngươi có nguyện ý thú hắn hay không ?" Trong lòng hắn có chút hồi hộp, trước kia hắn biết Tần Mạch ái mộ Lưu Tử Hoa ở Lưu gia thôn nhưng Lưu Tử Hoa là dạng ngươi gì hắn làm sao không biết, hắn cũng không muốn thê phu Tần thị dưới hoàng tuyền thương tâm.
Lâm phu lang nghĩ nghĩ liền bổ sung : " Ngươi yên tâm, nếu...nếu An Nhi thật sự giống như ta sinh ra...ta cùng bá mẫu ngươi cũng sẽ không ngăn cản ngươi cưới thêm phu thị." Hắn vừa nói vừa thở dài.
Tần Mạch trầm mặc, Lâm Vĩnh An mặc dù câm điếc nhưng vẫn có chút bộ dáng của nam nhân, nghĩ tới nếu sau này phải cưới người như Lâm An Tử hoặc Lưu Tử Hoa, nàng khẽ rùng mình. Vả lại Lâm Vĩnh An tuy lạnh nhạt nhưng đối với ba tiểu đệ nàng rất tốt, nàng đối hắn cũng có cảm tình. Cho dù là thương xót đi nữa thì ở thế giới xa lạ này, chung quy nàng không nghĩ sẽ tìm kiếm tình yêu. Thật lâu sau, Tần Mạch mới lên tiếng : "Hiện tại cha nương ta đã không còn, Lâm bá mẫu và Lâm thúc thúc chẳng khác nào người thân duy nhất của ta, mà ta đối với Vĩnh An quả thực có cảm tình, nếu thúc thúc không chê ta là người nghèo hèn mà muốn gả Vĩnh An cho ta, ta cầu còn không được làm sao dám từ chối. Ta hứa sẽ hảo hảo đối tốt hắn, sẽ không làm hắn ủy khuất."
Lâm phu lang đang lo lắng, nghe nàng nói xong lập tức mừng rỡ cười, hốc mắt đỏ ửng : " Tốt, tốt. A Mạch, thúc thúc với bá mẫu không có nhìn lầm ngươi."
Lâm Vĩnh An giày xéo góc áo, nhìn thấy khẩu hình nàng cả người liền cứng đờ, đôi mắt âm u lóe lên tia sáng như tinh tú giữa bầu trời đêm, môi vẫn mím chặt.
Lúc này Lâm bá mẫu đi lên trấn trên trở về vừa đẩy cửa ra đã thấy Lâm phu lang mừng rỡ đi ôm chầm lấy bà. Lâm bá mẫu hơi đỏ mặt nhìn Tần Mạch và Lâm Vĩnh An, nhỏ giọng nói : " Tô Mộc, bọn nhỏ còn ở đây, ngươi..."
Lâm phu lang tươi cười, nửa vui vẻ nửa buồn bực kể lại chuyện đại phu lang nhà Lưu Tự đến đây sau đó nói tới Tần Mạch nguyện ý thú Lâm Vĩnh An. Lâm bá mẫu mạc danh kỳ diệu mừng rỡ hơn cả Lâm phu lang, trong thôn ai ai cũng biết tình cảm giữa thê phu Lâm thị rất tốt, dù Lâm phu lang không sinh ra nữ nhi bà cũng không có cưới thêm phu thị, mà Lâm Vĩnh An lại là nhi tử duy nhất nên Lâm bá mẫu rất thương yêu hắn.
" A Mạch, Lâm thúc thúc ngươi nói có phải sự thật hay không ?" Lâm bá mẫu từ từ bình tĩnh, run run hỏi Tần Mạch.
Nàng kiên định gật đầu : " Ta thật sự muốn cưới hắn."
Lâm bá mẫu gật gật đầu, hiền hòa cười : " Tốt, tốt." Lâm bá mẫu vui mừng, liên tục nói tốt, cười đến nỗi hai mắt híp lại.
Tần Mạch nhìn hai người Lâm phu lang và Lâm bá mẫu cảm thấy tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ thật sự là không gì sánh nổi, nàng nói : " Hiện tại ta còn phải để tang cho mẫu thân một năm, năm sau sẽ cưới Vĩnh An vào cửa, bá mẫu nghĩ thế nào ?"
Lâm bá mẫu gật đầu : " Không sao, ngươi và Vĩnh An còn nhỏ, đợi một năm sau thành thục hơn một chút cũng không tệ."
Lâm phu lang không nghĩ như vậy : " Ta thấy hay là để hai người bọn họ đính hôn trước sau đó qua tang kỳ lại cưới gả, ta sợ đại phu lang nhà Lưu Tự lại gây rối, như vậy liền không tốt."
Tần Mạch nâng mắt, mỉm cười : " Vậy cũng tốt, chỉ là vất vả Lâm thúc thúc chuẩn bị, ta đối với mấy lễ nghi này cái gì cũng không biết."
" Được, được, ta ngày mai liền đi lên chùa xem ngày giờ tốt." Lâm phu lang hưng phấn nói.
Tần Mạch gật đầu lại nói với thê phu Lâm thị vài câu sau đó trở về nhà, nàng đã hứa hôm nay sẽ làm bánh sơn tra cho bọn hắn. Bên này Tần Lan và Tần Ngọc vô cùng vui vẻ giúp nàng bóc vỏ sơn tra rồi nghiền nát nhân bên trong. Bên kia Tần Mạch nhồi bột, cách làm bánh sơn tra khá giống với cách làm một số loại bánh điểm tâm nên không có làm khó được nàng.
Nàng cùng mấy tiểu đệ hấp liên tục năm mẻ bánh, mỗi mẻ chừng hai mươi khỏa. Tần Mạch để Tần Ngọc đem một mẻ sang nhà Lâm Vĩnh An sau đó đợi hắn trở về thì bốn tỷ muội cùng ăn bánh.
Bánh sơn tra mềm mềm, nhân hạt sơn tra không ngọt ngấy mà đạm đạm, so sánh với hàng tá loại bánh ngọt ở đời trước thì không bằng nhưng không hiểu sao Tần Mạch lại có chút yêu thích, nàng ăn một lượt khỏa bánh còn muốn ăn thêm.
Tần Lan ăn rất chậm, cắn từng miếng nhỏ, hốc mắt đỏ đỏ nói : " Mùi vị rất giống với phụ thân làm."
Tần Ngọc tuy không nhớ rõ hương vị phụ thân làm ra sao nhưng vẫn gật đầu. Tần Hoa thì ngơ ngác, không có hỉ hỉ hả hả cười như bình thường, phụ thân bởi vì sinh hắn mà mất hắn cũng không biết hương vị phụ thân là như thế nào.
Tần Mạch thở dài, mỉm cười nói : " Tỷ tỷ sẽ thường xuyên làm cho các đệ ăn, ngoan, ăn nhiều một chút."
Ba tiểu đệ đồng loạt gật đầu, tiếp tục ăn bánh. Tần Mạch thấy không khí ngưng trọng, nhớ tới quyết định vừa nãy, khẽ cười : " Các đệ có thích Vĩnh An ca ca không ?"
Tần Lan là người đầu tiên trả lời : " Vĩnh An ca ca rất tốt, tay nghề thêu đệ còn phải học hỏi huynh ấy."
Tần Ngọc gật đầu : " Tay nghề thêu của Vĩnh An ca ca rất tốt."
Tần Hoa nói : " Vĩnh An ca ca nấu ăn rất tốt nhưng đệ không thích Vĩnh An ca ca."
Tần Mạch hơi ngẩn ngươi, hỏi Tần Hoa : " Tại sao đệ không thích hắn ?"
Tần Hoa suy nghĩ : " Vĩnh An ca ca đều không có cười, nhìn rất chán nản."
Nàng phì cười, xoa xoa đầu Tần Hoa : " Được rồi, ngày mai tỷ sẽ bảo Vĩnh An ca ca cười cho đệ xem, đệ đừng chán ghét hắn." Lại nói : " Nếu hắn trở thành tỷ phu của mấy đệ, mấy đệ có thích hay không ?"
Tần Lan "a" một tiếng, kinh ngạc : " Tỷ muốn cưới Vĩnh An ca ca a !"
Tần Mạch dở khóc dở cười : " Đệ nói nhỏ một chút, như thế nào lại ngạc nhiên như vậy, lẽ nào đệ không thích ?"
Tần Lan và Tần Ngọc nhìn nhau, lập tức gật đầu : " Rất thích." Không hẹn mà cùng nghĩ, Vĩnh An ca ca tuyệt đối tốt hơn Lưu Tử Hoa kia nha !