Tần Mạch mang theo thùng gỗ ra giếng nhỏ đầu thôn xách nước, hiện này là đầu xuân nên giếng còn đầy nước Tần Mạch nghĩ xách nhiều một chút miễn cho Tần Lan phải ra bờ sông giặt đồ.
Xách xong hai lượt nước, thấy trời cũng sáng hơn nàng mới đi vào bếp vốc hai nắm gạo nấu cháo. Bếp ở nơi này đa số đều xây bằng gạch nung chia làm hai phần lò, bên hông là nơi đốt lửa, Tần Mạch cho củi vào lò, đánh lửa, đợi bếp vừa vặn nóng mới đặt nồi cháo nghĩ nghĩ liền ra sau vườn xem Tần Lan hái rau.
Tần Lan hái đầy hai rổ gồm cải trắng, bí đỏ, mướp, râu chân vịt, rau diếp các loại, đều rất tươi mới cũng không bị sâu ăn.
" Đệ hái xong rồi, có cần đệ đi theo tỷ không ?" Tần Lan vừa hái cải trắng vừa nói.
" Tỷ đi tầm trưa là về cái gì mà đi theo hay không đi theo. Đệ ở nhà trông chừng hai tiểu tử kia là được, à miếng vải kia đệ còn chưa dệt xong, cứ thong thả." Nam tử thời không này cũng giống như nữ tử cổ đại đều làm công việc thêu thùa may vá. Tần Lan có chân truyền từ Tần phụ mỗi tháng đều dệt một ít vải đem lên trấn trên bán, kiếm được không ít tiền phụ gia đình.
Nghĩ tới miếng vải còn chưa dệt xong, Tần Lan gật đầu : " Vậy tỷ đi sớm về sớm, dạo này trời chuyển nắng tỷ nhớ cẩn thận."
Tần Mạch hái một bó rau xanh, nhìn nhìn lại hái thêm mấy cọng hẹ : " Tỷ thấy đệ càng ngày càng không khác phụ thân, đều có thể làm phu lang người ta rồi."
Tần Lan đỏ mặt, cúi đầu bê hai rổ rau đi theo Tần Mạch.
Thấy Tần Lan da mặt mỏng nàng chỉ cười cười cũng không trêu hắn nữa. Trở lại gian bếp thấy cháo đã sôi ùng ục nàng cắt một ít thịt khô hôm qua Lâm thị cho vào nồi đảo qua đảo lại đợi chìn thì cho thêm hẹ cắt nhỏ. Bó rau xanh thì rửa sạch, thái to bằng đầu ngón tay rồi xào sơ qua. Đối với nhà nông như vậy đã là bữa sáng hoàn hảo.
" Để đệ vào gọi A Ngọc A Hoa dậy." Nhân lúc lò còn nóng Tần Lan bắt thêm một nồi nước.
" Cứ để cho bọn hắn ngủ thêm một chút, mấy ngày nay đều mệt mỏi."
Tần Lan chần chừ : " Vậy tỷ ăn cháo trước rồi đi cho sớm, chốc bọn hắn dậy đệ hâm lại một lần là được. Hôm qua Lâm bá phụ nói ngô ngoài ruộng vừa vặn có thể thu hoạch, tỷ về sớm một chút." Không phải hắn nhiều chuyện mà là thái độ Tần Mạch từ sau khi tỉnh dậy rất bất đồng sợ nàng quên mất mà trước kia Tần Mạch thực ít khi nói chuyện, đối với đệ đệ bọn hắn đều không cho sắc mặt tốt.
Tần Mạch gật đầu nghĩ tới mẫu ruộng cạn trồng ngô : " Được, tỷ xem số rau này bán đến trưa là xong. Đợi trở về tỷ ra ngoài ruộng nhìn một chút." Đối với mấy cây lương thực Tần Mạch nàng rất am hiểu.
Tần Lan không ngờ nàng không trách hắn mỏ dài ngược lại đáp ứng, vui vẻ nói : " Tỷ ngồi nghỉ đi đệ múc cháo cho tỷ." Hắn là nam nhân, mặc dù chỉ mới mười hai tuổi nhưng việc nhà đã thông thạo, nhanh tay múc một bát cháo đặc lại lấy dĩa nhỏ gắp thêm rau.
Tần Mạch cũng không kén chọn, hớp mấy ngụm cháo ăn với rau xanh rồi lấy đòn gánh to bằng cổ tay giống hai rổ rau xách đi. Lâm gia thôn cách trấn Thanh Châu khoảng hai dặm đường, đối với người nông dân tay chân quen làm thì không tính là xa. Thời điểm Tần Mạch gánh rau tới nơi trời đã sáng hẳng, may mắn hôm nay là chợ phiên nên rất đông người.Nàng tìm một chỗ đất sạch trải ra miếng vải bố cũ rồi sắp rau củ lên.
Đồng tiền ở nơi này rất có giá, bắp cải bốn cân một văn tiền, bí đỏ một văn một qua khoảng hai cân, mướp, rau xanh các loại đồng dạng hai cân một văn tiền. Tần Mạch cũng không ngồi im chờ người đến mua mà bắt đầu rao : " Cải trắng rau xanh mới hái đây, hai cân một văn tiền !
"
Không ít người là từ Lâm Gia thôn lên trấn trên buôn bán thấy Tần Mạch bán rau thì hỏi thăm vài câu, có vài nhà không trồng rau thì hướng nàng mua mấy cân ủng hộ. Nháy mắt hai rổ rau củ đều bán xong, tổng cộng được mười hai văn tiền. Tần Mạch thầm nghĩ tiền cổ đại quả thực không dễ kiếm.
Thấy trời còn sớm Tần Mạch gửi đòn gánh cho một hộ bán gà thuộc Lâm Gia thôn còn chính mình đi mua thêm ít đồ. Trong nhà gia vị dầu muối còn khá nhiều nên Tần Mạch đi tới cửa hàng gạo, gạo tẻ mười văn một cân, gạo lức tám văn, gạo kê chỉ có năm văn, so giá tiền thì mười hai văn chỉ mua được chưa đầy hai cân gạo ngon dĩ nhiên túi gạo của Lâm thị đưa khoảng hai mươi cân, trước mắt nàng không định mua gạo.
" Ông chủ lấy một cân bột mì thô dùng làm mì." Lâm Gia thôn nằm ở phía nam mưa thuận gió hòa lại còn có sông lớn chảy qua, là mảnh đất màu mỡ nên đa số người dân đều ăn cơm, cho dù không phải cơm trắng nhưng ít ra sẽ ăn cơm khô gạo kê. Tần Mạch mua bột mì là định dùng làm bữa sáng, cháo loãng với rau xanh đều không có nhiều chất dinh dưỡng, khẳng định ba cái bánh bao sẽ không lớn nổi. Dù sao bữa sáng chính là bữa ăn quan trọng nhất.
Bột mì thô không tinh mịn bằng bột mì nguyên chất nên giá thấp hơn một chút sáu văn tiền một cân, bột mì trắng là chín văn tiền. Tần Mạch lại mua một văn tiền mười thanh kẹo đường làm quà vặt cho ba tiểu đệ, còn năm văn tiềnnghĩ nghĩ liền mua năm quả trứng gà. Bây giờ thịt nàng vẫn chưa mua nổi, mua trứng gà bồi bổ trước cũng không tệ.
Mãi tới khi mặt trời lên quá ba sào Tần Mạch mới lên đường trở về Lâm Gia thôn. Bước vào trong sân đã thấy Tần lan ngồi dệt vài, Tần Ngọc thì ngồi bên bàn học thêu thùa, Tần Hoa còn nhỏ đành ngồi yên xem Tần Ngọc thêu hoa, quả thực là một bức tranh đẹp đẽ.
Tần Mạch mang theo thùng gỗ ra giếng nhỏ đầu thôn xách nước, hiện này là đầu xuân nên giếng còn đầy nước Tần Mạch nghĩ xách nhiều một chút miễn cho Tần Lan phải ra bờ sông giặt đồ.
Xách xong hai lượt nước, thấy trời cũng sáng hơn nàng mới đi vào bếp vốc hai nắm gạo nấu cháo. Bếp ở nơi này đa số đều xây bằng gạch nung chia làm hai phần lò, bên hông là nơi đốt lửa, Tần Mạch cho củi vào lò, đánh lửa, đợi bếp vừa vặn nóng mới đặt nồi cháo nghĩ nghĩ liền ra sau vườn xem Tần Lan hái rau.
Tần Lan hái đầy hai rổ gồm cải trắng, bí đỏ, mướp, râu chân vịt, rau diếp các loại, đều rất tươi mới cũng không bị sâu ăn.
" Đệ hái xong rồi, có cần đệ đi theo tỷ không ?" Tần Lan vừa hái cải trắng vừa nói.
" Tỷ đi tầm trưa là về cái gì mà đi theo hay không đi theo. Đệ ở nhà trông chừng hai tiểu tử kia là được, à miếng vải kia đệ còn chưa dệt xong, cứ thong thả." Nam tử thời không này cũng giống như nữ tử cổ đại đều làm công việc thêu thùa may vá. Tần Lan có chân truyền từ Tần phụ mỗi tháng đều dệt một ít vải đem lên trấn trên bán, kiếm được không ít tiền phụ gia đình.
Nghĩ tới miếng vải còn chưa dệt xong, Tần Lan gật đầu : " Vậy tỷ đi sớm về sớm, dạo này trời chuyển nắng tỷ nhớ cẩn thận."
Tần Mạch hái một bó rau xanh, nhìn nhìn lại hái thêm mấy cọng hẹ : " Tỷ thấy đệ càng ngày càng không khác phụ thân, đều có thể làm phu lang người ta rồi."
Tần Lan đỏ mặt, cúi đầu bê hai rổ rau đi theo Tần Mạch.
Thấy Tần Lan da mặt mỏng nàng chỉ cười cười cũng không trêu hắn nữa. Trở lại gian bếp thấy cháo đã sôi ùng ục nàng cắt một ít thịt khô hôm qua Lâm thị cho vào nồi đảo qua đảo lại đợi chìn thì cho thêm hẹ cắt nhỏ. Bó rau xanh thì rửa sạch, thái to bằng đầu ngón tay rồi xào sơ qua. Đối với nhà nông như vậy đã là bữa sáng hoàn hảo.
" Để đệ vào gọi A Ngọc A Hoa dậy." Nhân lúc lò còn nóng Tần Lan bắt thêm một nồi nước.
" Cứ để cho bọn hắn ngủ thêm một chút, mấy ngày nay đều mệt mỏi."
Tần Lan chần chừ : " Vậy tỷ ăn cháo trước rồi đi cho sớm, chốc bọn hắn dậy đệ hâm lại một lần là được. Hôm qua Lâm bá phụ nói ngô ngoài ruộng vừa vặn có thể thu hoạch, tỷ về sớm một chút." Không phải hắn nhiều chuyện mà là thái độ Tần Mạch từ sau khi tỉnh dậy rất bất đồng sợ nàng quên mất mà trước kia Tần Mạch thực ít khi nói chuyện, đối với đệ đệ bọn hắn đều không cho sắc mặt tốt.
Tần Mạch gật đầu nghĩ tới mẫu ruộng cạn trồng ngô : " Được, tỷ xem số rau này bán đến trưa là xong. Đợi trở về tỷ ra ngoài ruộng nhìn một chút." Đối với mấy cây lương thực Tần Mạch nàng rất am hiểu.
Tần Lan không ngờ nàng không trách hắn mỏ dài ngược lại đáp ứng, vui vẻ nói : " Tỷ ngồi nghỉ đi đệ múc cháo cho tỷ." Hắn là nam nhân, mặc dù chỉ mới mười hai tuổi nhưng việc nhà đã thông thạo, nhanh tay múc một bát cháo đặc lại lấy dĩa nhỏ gắp thêm rau.
Tần Mạch cũng không kén chọn, hớp mấy ngụm cháo ăn với rau xanh rồi lấy đòn gánh to bằng cổ tay giống hai rổ rau xách đi. Lâm gia thôn cách trấn Thanh Châu khoảng hai dặm đường, đối với người nông dân tay chân quen làm thì không tính là xa. Thời điểm Tần Mạch gánh rau tới nơi trời đã sáng hẳng, may mắn hôm nay là chợ phiên nên rất đông người.Nàng tìm một chỗ đất sạch trải ra miếng vải bố cũ rồi sắp rau củ lên.
Đồng tiền ở nơi này rất có giá, bắp cải bốn cân một văn tiền, bí đỏ một văn một qua khoảng hai cân, mướp, rau xanh các loại đồng dạng hai cân một văn tiền. Tần Mạch cũng không ngồi im chờ người đến mua mà bắt đầu rao : " Cải trắng rau xanh mới hái đây, hai cân một văn tiền !
"
Không ít người là từ Lâm Gia thôn lên trấn trên buôn bán thấy Tần Mạch bán rau thì hỏi thăm vài câu, có vài nhà không trồng rau thì hướng nàng mua mấy cân ủng hộ. Nháy mắt hai rổ rau củ đều bán xong, tổng cộng được mười hai văn tiền. Tần Mạch thầm nghĩ tiền cổ đại quả thực không dễ kiếm.
Thấy trời còn sớm Tần Mạch gửi đòn gánh cho một hộ bán gà thuộc Lâm Gia thôn còn chính mình đi mua thêm ít đồ. Trong nhà gia vị dầu muối còn khá nhiều nên Tần Mạch đi tới cửa hàng gạo, gạo tẻ mười văn một cân, gạo lức tám văn, gạo kê chỉ có năm văn, so giá tiền thì mười hai văn chỉ mua được chưa đầy hai cân gạo ngon dĩ nhiên túi gạo của Lâm thị đưa khoảng hai mươi cân, trước mắt nàng không định mua gạo.
" Ông chủ lấy một cân bột mì thô dùng làm mì." Lâm Gia thôn nằm ở phía nam mưa thuận gió hòa lại còn có sông lớn chảy qua, là mảnh đất màu mỡ nên đa số người dân đều ăn cơm, cho dù không phải cơm trắng nhưng ít ra sẽ ăn cơm khô gạo kê. Tần Mạch mua bột mì là định dùng làm bữa sáng, cháo loãng với rau xanh đều không có nhiều chất dinh dưỡng, khẳng định ba cái bánh bao sẽ không lớn nổi. Dù sao bữa sáng chính là bữa ăn quan trọng nhất.
Bột mì thô không tinh mịn bằng bột mì nguyên chất nên giá thấp hơn một chút sáu văn tiền một cân, bột mì trắng là chín văn tiền. Tần Mạch lại mua một văn tiền mười thanh kẹo đường làm quà vặt cho ba tiểu đệ, còn năm văn tiềnnghĩ nghĩ liền mua năm quả trứng gà. Bây giờ thịt nàng vẫn chưa mua nổi, mua trứng gà bồi bổ trước cũng không tệ.
Mãi tới khi mặt trời lên quá ba sào Tần Mạch mới lên đường trở về Lâm Gia thôn. Bước vào trong sân đã thấy Tần lan ngồi dệt vài, Tần Ngọc thì ngồi bên bàn học thêu thùa, Tần Hoa còn nhỏ đành ngồi yên xem Tần Ngọc thêu hoa, quả thực là một bức tranh đẹp đẽ.