Chu vũ linh , năm nay 22 tuổi , cô vốn là một cô con gái của hai nhà khoa học gia vĩ đại ở thế kỷ 21 .
Dung mạo : xinh xắn , tóc dài tới eo đen mượt , chiều cao 1 m 70 , thân hình nhỏ nhắn mảnh mai , tính cách tò mò , thuần khiết , tinh quái ...
Ba cô là Chu Tuấn Du !
Mẹ là : Nhạc Mẫn Nhu !
Hai người đang ở tại gian phòng thí nghiệm ở trên tầng 3 để đang nghiên cứu phát minh ra được một cỗ máy gọi là cỗ máy xuyên thời gian .
Chu Vũ Linh bản tính vốn ghịch ngợm , lại còn có chút tò mò thấy ba và mẹ đang làm gì đó ở trong phòng thí nghiệm
nên cô rình ngoài cửa để biết rằng nó tên là
cỗ máy xuyên thời gian , cô thầm nghĩ : nha , thật là thú vị a , ta đợi lát nữa ba và mẹ ra ngoài thì lén vào trong phòng thí nghiệm coi một chút a .
Nhưng chính vì một chút đó nó khiến Vũ Linh nhìn thấy cỗ máy nên tò mò : không biết nếu mình vận hành thử cho nó chạy thì không biết như thế nào không a ?
Và thế là cô khởi hành cho cỗ máy chạy .
" Ầm "
" Ầm "
" Ầm " . Cỗ máy khởi động , động cơ vang lên những tiếng nổ va chạm , và sau đó một dòng tia điện lực phát ra từ cỗ máy , nó thật là tê , và tay của cô vô tình chạm vào dòng nhiệt điện lưu đó , nó hút mạnh mẽ làm cho cô khuỵa xuống , và linh hồn của cô đã cuốn vào trong cỗ máy .
" A " A " A " . Trước lúc linh hồn cô bị mất đi tri giác thì chỉ thấy chính bản thân mình bị cuốn vào trong một hố đen sâu thăm thẳm như lốc soáy . Cô bị va chạm rất mạnh nên bất tỉnh nhân sự .
Và sau đó cô chỉ còn chìm vào trong bóng tối , không hề có cảm giác gì hết , mà trí nhớ cũng bị hoàn toàn trống rỗng.
TẠI NAM TÌNH TUYẾT QUỐC , có một mĩ nam xinh đẹp đang thì nằm ở trên giường bệnh !
Ở bên cạnh một chiếc giường lớn , có một nam tử xinh đẹp như thiên tiên , trông rất giống với tiểu mĩ nam đang nằm ở trên giường và mái tóc của nam tử đó cũng có màu trắng như là của Tuyết Y ( tiểu mĩ nam , Tuyết Y tức cũng là chu vũ linh đã xuất hiện ) .
Nhưng nam tử kia có dáng dấp là người trưởng thành vì năm nay đã được 25 tuổi !
Nam nhân dung mạo giống Tuyết Y đang nhăn lại dung mạo xinh đẹp của mình mà ánh mắt đầy lo lắng đến mức khóc ra những giọt lệ đang nhìn về phía đứa con thân yêu của mình đang bị bệnh .
Thanh âm âm trầm , nghe rất êm tai của nam nhân lạ nói .
" Huyền Tuyết Y , đứa hài tử này , con không được phép có mệnh hệ gì a ? Con phải tỉnh lại
không được làm cho
mẫu phụ ( mẹ ) lo lắng a . Nếu như mà con mà không cố gắng gượng thì cả phụ thân và mẫu phụ đều sẽ là theo con mà ra đi a ..ô..ô..ô..".
Chu Vũ Linh dần dần tỉnh lại , cảm thấy mí mắt mình tự hồ nặng trĩu !
Thanh âm đang thì khóc than kia là của ai đó a ?
Chu Vũ linh từ từ mở mắt ra , cô bỗng giật mình vì nơi này địa phương vốn kỳ quái , trông rất giống với ở thời cổ đại nào đó mà mình chưa được rõ a .
" Đây , đây là ở đâu a ".
Tiếng nói còn mệt mỏi nghe cũng kỳ quái giống như là của một hài tử vang lên .
Chu Vũ Linh có cảm giác tiếng nói kia từ chính mình có cảm giác kỳ quái rất giống với của một tiểu hài tử a , có lẽ là vì do mình có thể là mới bị choáng a , nên giọng có thể là bị lạc một chút nên cô chưa biết là mình đã bị xuyên qua a .
Chu Vũ Linh mở mắt ra thấy mình là ở một nơi xa lạ , một khung cảnh cổ trang giống như là ở trong phim truyền hình !
Từ mọi cảnh nhà , cửa và cách bày trí ở xung quanh là giống y hệt .
Cô liền theo bản năng đưa ánh mắt nhìn về chỗ có giọng nói mềm mại rất là rễ nghe đang phát ra .
" Hài nhi , con , con của ta tỉnh lại rồi a , giờ thì con thấy trong người cảm giác như thế nào rồi a , có khỏe không a ".
Chu Vũ Linh hoàn toàn kinh ngạc , trước mắt cô không biết đây là người hay là ma hoặc qủy đây a , vì người này là tóc một màu tóc trắng , chính thế đã dọa Chu Vũ Linh một hồi kinh hách , cô lắp bắp , có chút sợ hãi ...
" Qủy a , qủy a , đừng lại gần ta " . Vũ linh vừa tỉnh lại , lại bị ngất đi lần nữa ...
Nam tử đang khóc lóc lo lắng kia chính là Phương Thái Sinh , mẫu phụ ( mẹ ) của thân thể Huyền Tuyết Y .
Lúc này Phương Thái Sinh vừa vui mừng khi hài tử của mình đã tỉnh lại , nhưng người lại bị lo lắng vì đứa trẻ này vừa nhìn thấy mẫu phụ của mình thì liền bị kinh hách mà ngất đi , hơn nữa hài tử còn lắp bắp sợ hãi thanh âm nói :
qủy gì đó và rồi lại ngất đi nên Phương Thái Sinh lo lắng lay gọi hài tử .
" Hài nhi , con bị làm sao thế a ? Ta là mẫu phụ của ( mẹ ) của con đây mà , không có qủy nào ở đây hết a , con mau tỉnh lại đừng dọa mẫu phụ a " . Phương Thái Sinh ló lắng lay lay con mình , nhưng lúc này linh hồn của hài nhi Phương Thái Sinh lại là Chu Vũ Linh nên cô không cảm nhận được mà chỉ có cảm giác bị làm phiền đến mức bắt buộc phải tỉnh lại .
Chu Vũ Linh ngơ ngác nhìn người ở trước mắt mới cảm thấy người ở trước mắt mình này là người chứ không phải là qủy a , vì người trước mắt làn da hồng hào , Vũ linh còn cảm giác được hơi ấm của người kia , chu Vũ Linh vẫn không tin vào chính mình nên theo bản năng đưa tay sờ thử vào người ở trước mắt kia xem là người hay là ma : Ân , cảm giác rất là ấm a , là người chứ không phải là ma qủy gì hết a .
Chu Vũ Linh ngắm nhìn dung mạo người trước mắt thầm đánh giá hắn một phen :
Người này chừng 25 tuổi , có gương mặt đẹp tựa như hoa như nguyệt , dáng người mảnh mai e lệ , toàn thân mặc một bộ y phục áo váy kiểu cổ trang màu trắng , ngay cả mái tóc trên đầu rất là dài cũng là màu trắng như tuyết , mái tóc được buộc bổng một nửa ở trên đỉnh đầu và gim lại bằng một sợi dây lụa có đính gọc ở trên đỉnh đầu , toàn thân người này toát lên một nét đẹp đầy hoa mĩ , hoàn hảo , giống tiên nhân giáng trần , nhìn dáng người này tuy mảnh mai nhìn qua chiều cao đoán là 1 m 80 . Vũ linh nhìn kỹ đây kiểu tóc đơn giản của nam nhân thời cổ đại a .
Cô nhớ tới mọi thứ ở đây là cảnh tượng về cổ đại , mà lúc này cũng nhớ ra lần cuối cùng mà mình bị mất đi tri giác , đó chính là lần cuối ở nhà , là mình có lén vào phòng thí nghiệm của ba và mẹ nghịch cỗ máy thời gian , lần cuối là mình bị hôn mê và dường như còn có vật gì đó hút mình vào một chỗ quái lạ , và vũ linh ta hôn mê , đến khi tỉnh lại là ta đã ở đây rồi ...
Lúc nãy mới nghĩ kĩ lại vấn đề ! Lẽ nào là ta bị xuyên qua thời không rồi a , nên đây cảnh tượng trước mắt , hiển nhiên là ở cổ đại , mà cái người mà ta lại không biết là nam nhân hay nữ nhân này là ai a ?
" Ngươi ngươi là ai a ?".
" Mà ta đang ở cái
nơi nào địa danh a ?".
" Làm ơn , ngươi có thể cho ta biết a .".
Nam tử kia bỗng giật mình khi nghe được tiếng nói quen thuộc của hài tử , nhưng những câu hỏi kia đã dọa cho hắn phải hoảng sợ , một mối lo lắng khác đang dồn dập vào dung mạo xinh đẹp của nam nhân ở bên cạnh .
Đã sửa bởi Bùi thị Thúy Vân lúc 22.10.2012, 21:13.
" Hài tử , con , con bị sao thế , vì sao con lại quên mất mẫu phụ của con a , để ta cho truyền Thái y tới để bắc mạch cho con a ".
A , chu vũ linh ta phải làm như thế nào đây a ? Chả nhẽ là nói ra sự thật ta vốn không phải là hài tử ( giờ mới nghĩ tới , bản thân mình từ khi xuyên tới , mà chỉ
gặp được những truyện lạ , nam nhân ở đây lại được xưng mình luôn là mẫu phụ gì đó , mà từ lúc tỉnh lại mẫu phụ của thân thể này từ lúc nãy là dùng từ hài tử chỉ đối với mình mà hài tử là con trai , ( nữ nhi là con gái a ! ) . Chu vũ linh
vội nắm lấy đôi tay của mẫu phụ thanh âm mềm nhỏ nói , lúc này cô đành phải già vờ bị mất trí nhớ , chứ nếu mà nói ra với họ !
Ta không phải là con của họ mà là nghịch cỗ máy thời gian nên cái linh hồn xuyên qua nha .
Thôi thì nói thật thì không có thể đành giả vờ mất trí nhớ vậy , nếu không thì chắc là tai họa xuống với ta a !
Vì ở đây dân chúng mà biết được ta là cái linh hồn nhưng bị gọi là yêu nghiệt thì chắc chắn là ta sẽ bị họ trói lại mà cho lên giàn hỏa thiêu mà thiêu sống mất .
Mà ta vừa mới tới cái nơi này , vốn dĩ là nghe nói đâu , cổ đại nam nhân nhiều soái ca , tha hồ cho chu vũ linh ta
sơi nha , ngậm ngùi bộ dáng , ta thanh âm nhỏ nhẹ trẻ con nói ..
" Người người là mẫu phụ của ta a , nhưng , ủa , mẫu phụ nghĩa là gì nhỉ , ta không nhớ gì hết a " .
Chu vũ linh nói .
" Hài nhi , con nói gì , con vừa nói không nhớ gì mà mẫu phụ , con không nhớ gì , lẽ nào là mất trí nhớ rồi a , con đừng dọa ta a " .
Phương Thái Sinh dung mạo xinh đẹp đang lo lắng nhìn đứa con yêu qúy của mình đã hôn mê hơn một tháng vì bị bệnh hen suyễn đến gần mất mạng mà giờ mới tỉnh lại , nhưng niềm vui ở trước mắt bỗng nhiên bị dập tắt vì con mình bỗng nhiên bị mất trí nhớ .
" A , nhưng con chỉ là tạm thời bị mệt mà không nhớ ra được gì lúc này , nhưng nếu như mẫu phụ giúp hài nhi lại một chút ký ức qua loa thì biết đâu hài nhi sẽ tự mình cố nhớ lại a " .
Chu Vũ Linh đành phải giả vờ là người bị suy yếu nên trí nhớ có tạm thời bị lãng quên .
Phương Thái Sinh nhìn hài nhi sau đó gật đầu nói .
" Ân , có lẽ là hài nhi của mẫu phụ là do lúc này còn suy yếu nên có lẽ là tạm thời bị quên thật , ừ để ta nói một chút ký ức cho con là được thôi a , hài nhi , con có gì thì cứ hỏi mẫu phụ a " .
Phương Thái Sinh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn lại mềm mại của thân thể này , nhưng Chu Vũ Linh vẫn có cảm giác người này đích thực là rất hảo yêu thương thân thể này a .
" Ân " mẫu phụ , người là nữ nhân hay là nam nhân a ? " vũ linh bắt đầu đặt ra câu hỏi đầu tiên .
" Cái , cái gì , điều này mà con cũng phải hỏi a , ta đương nhiên là nam nhân , và cũng là mẫu phụ ruột thịt của con a , nhưng sao con lại hỏi ta như thế ? " . Thái Sinh kinh ngạc khi thấy hài nhi của mình khi không lại hỏi cái vấn đề này .
Chu vũ linh ở trong thân thể của hài nhi của Phương Thái Sinh đang thì có chút bối rối nói .
" À , ý của hài nhi là mẫu phụ tức ở nơi này được gọi là cha , mẹ , hay gì đó ạ " . Chu vũ linh nói .
Đã sửa bởi Bùi thị Thúy Vân lúc 22.10.2012, 21:56.
Phương Thái Sinh bỗng nhiên nghe hài nhi vừa hỏi xong tự dưng có cảm giác gì đó kỳ quái lại ngượng ngùng nhưng dù gì thì hắn đúng là mẫu phi ( mẹ ) của hài nhi này , chỉ là giải thích cho hài nhi cách để xưng hô thôi mà a , thôi được ta đành giảng giải một chút cho đứa nhỏ rõ vậy , một thanh giọng nghe rất là trong trẻo mà lại còn hay nữa chứ vang lên nói .
" Được rồi , để mẫu phụ giải thích một chút cho hài nhi của ta nhớ lại a " . Vũ linh gật đầu , dùng thanh giọng của thân thể thì một giọng nói nghe lại lần này cũng rất là hay , nhưng tựa hồ thân thể , hắn vẫn là một tiểu hài tử a .
" Ân " . Chu vũ linh đáp .
" Hảo , được rồi , mẫu phụ y như là điều mà hài nhi vừa hỏi vấn đề , ở đây cách xưng hô này được dùng cho từ nương , hay mẫu thân , hoặc mẹ như là ở những nơi khác , nơi này tuy nhiên lại chỉ dùng có mỗi mẫu phụ để xưng hô thay thế , vì ở đây là một quốc gia thuộc giữa tiên giới thuộc dạng của những tinh linh tộc , mà nơi này cũng chỉ là có toàn là nam nhân mà thôi ".
" Người nói cái gì mà toàn là nam nhân , thế ở đây không có nữ nhân a , ( mà vấn đề tới nữ nhân nên ta phải hỏi vấn đề này cho rõ mới được , ngập ngừng nói tiếp ) mẫu phụ người nói ở tinh linh giới này chỉ có mỗi nam nhân thôi a , vậy hài nhi là cái nam nhân hay là nữ nhân ạ ! " . Vũ linh sau khi nghe thấy mẫu phụ nói tới một câu rõ ràng rành mạch , ở đây chỉ có mỗi một giới tính là nam nhân , nhưng ta là cái linh hồn của nữ nhân nha , sao có thể thân thể lại là một cái nam nhân vậy , cầu trời khấn phật là vũ linh ta nghe nhầm a , ta là nữ nhi chân chính thân phận , hơn nữa còn là đại mĩ nữ thì như thế ở cổ đại này mới có thể đi ngắm soái ca được a ..
" Hài nhi , đương nhiên là con của mẫu phụ cũng là nam nhi a , hơn nữa thân thế cũng không phải vừa vì con chính là Tam Tiểu Vương Tử Huyền Tuyết Y con trai thứ ba của Tam Vương Gia Huyền Vân Y của tinh linh tiên giới này ! Và đây vốn là ở giữa tam giới danh gọi là Nam Tình Tuyệt
Quốc " .
Phương Thái Sinh nói .
" Còn ta , ta là Phương Thái Sinh là là mẫu phụ ( mẹ ) của hài nhi, và đồng thời cũng là Vương phi của Huyền Vân Y vương gia , năm nay 25 tuổi ".
Nga , vậy ra người này là Phương Thái Sinh vương phi nha , thân phận liền là tôn qúy đi .
" Trên hài nhi còn hai vị ca ca là Huyền Lãng Y và Huyền Thanh Y nữa , bất qúa lúc này phụ vương ( cha ) và hai
ca ca không có mặt ở
đây vì họ đã có việc
bận phải vào trong cung ở tinh linh tiên giới rồi , nên khi hài nhi
tỉnh lại mới không gặp được a "...
Phương Thái Sinh nói tiếp .
" Năm nay hài nhi được 14 tuổi , hài nhi vốn bản chất thân thể yếu đuối nên phụ vương đã đưa hài nhi và cả mẫu phụ đến ở ẩn trong một sơn cốc Biệt Uyển để cho hài nhi được ở với thiên nhiên vì như thế thiên nhiên sẽ giúp hài nhi điều hòa linh khí trong cơ thể để bổ sung thêm a " .