" Mãi Nghệ " ] !!
Tuyết Y lục khắp người coi xem có chút bạc nào không ? Nhưng lúc trốn ra ngoài , đâu có kịp chuẩn bị theo bạc gì mà có kia chứ , đã trốn đi , chả nhẽ nào lại đi xin bạc của mẫu phụ hay phụ vương a .
" Tiểu Quế Tử , nhà ngươi có mang theo bạc không a ? " . Tuyết Y quay sang hỏi Tiểu Quế Tử .
" Bạc a , nô tài không kịp mang theo , lúc đó công tử bảo nô tài trốn ra ngoài chơi , nô tài chỉ gật đầu , chưa kịp đi chuẩn bị , thì đã bị công tử kéo đi rồi " . Tiểu Quế Tử lắc lắc cái đầu .
Tuyết Y đang thì phân vân không biết phải làm như thế nào , cậu qủa thật có chút hối hận , vì đã không để Tiểu Quế Tử chuẩn bị ít bạc để đi ra ngoài , nhưng lúc đó Tuyết Y được Tiểu Quế Tử đồng ý trốn ra theo là đã vui rồi .
Lúc đó cậu chỉ biết lôi kéo Tiểu Quế Tử chạy ra ngoài chơi mà thôi .
Vừa lúc đó thì thiếu niên và con khỉ đó cùng tới , con khỉ kia đưa cái bát ra trước mắt Tuyết Y và Tiểu Quế Tử .
" Ân , ta , ta không mang theo bạc " . Tiếng của Tiểu Quế Tử than thở .
Ánh mắt của cả con khỉ và thiếu niên kia như đượm buồn theo , Tuyết Y thấy thế giờ cũng không biết phải làm sao .
Người thiếu niên kia đi tới chỗ của Tuyết Y , hắn dường như đang thì ngây ngẩn nhìn tới dung mạo xinh đẹp , thoát tục của thiếu niên có mái tóc trắng ...
Tiểu Quế Tử thấy kẻ biểu diễn kia , khi không lại đi nhìn chủ nhân của mình bằng với ánh mắt kia , hắn thanh âm tức giận nói .
" Uy , nhà ngươi nhìn gì công tử nhà ta bằng ánh mắt kì quái vậy ? " .
Tiểu Quế Tử không hiểu sao lại nhìn ánh mắt của thiếu niên mãi võ kia , bằng đôi mắt đề phòng không nhúc nhích , vì hắn lo sợ chủ nhân của hắn lại gặp truyện gì đó vào lúc này thì chắc là hắn chết mất ..
" Tiểu Quế Tử , không được nói bừa " . Tuyết Y nhắc nhở hắn ..
Trong người không có bạc mà bên hông chỉ có một mảnh gọc bội bằng gọc màu xanh , Tuyết Y không suy nghĩ gì , bèn lấy ra đưa cho thiếu niên mãi nghệ ...
Tiểu Quế Tử ở bên cạnh hắn thấy chủ nhân lại đi lấy mảnh gọc ở trên người chủ nhân đưa cho kẻ xa lạ kia , hắn nói .
" Công tử , không được , đây là mảnh gọc mà vương , à lão gia mang tặng cho người , người không thể đem ra tặng cho người khác được " .
" Tiểu Quế Tử , ta đã quyết định rồi , nhà ngươi không phải lo " .
Tuyết Y nói , rồi sau đó lấy mảnh gọc của mình ra , dứt khoát đưa cho thiếu niên nam tử .
Thiếu niên nam tử kia bị Tuyết Y vô tình ấn mảnh gọc bội vào tay , thì ánh mắt của hắn bỗng nhiên mở to giật mình , và cũng đồng thời Tuyết Y chạm phải tay của mình vào thiếu niên , trong phút chốc hắn cảm nhận được làn da trắng mịn màng kia của Tuyết Y , nhưng rồi trong phút chốc hắn hồi tỉnh nhìn vào mảnh gọc của Tuyết Y vừa đưa cho đánh giá mảnh gọc :
Mảnh gọc này nó có màu xanh lá cây , độ bền bóng loáng , mảnh gọc được điêu khắc theo hình của một con rồng uốn lượn , hắn càng xờ vào mảnh gọc càng thấy nó đúng là một bảo vật , hắn đưa mắt lên nhìn vị tiểu công tử vừa đưa gọc cho mình , một thân quyền qúy , mái tóc là màu trắng , mà màu trắng vốn dĩ là tượng chưng cho hoàng tộc , lẽ nào thân phận của người ở trước mắt mình kia vốn liên quan đến hoàng tộc .
Hắn tuy rằng chỉ là đoán vị tiểu công tử này , và sau đó thì hắn đưa tay dờ vào viên gọc phát hiện thấy ở trong mảnh gọc bội có khắc hình chữ nổi ,
hắn nhẩm đọc .
" Tam vương tử Huyền Tuyết Y của Huyền Vương phủ lần thứ sinh nhật 14 tuổi " .
Hắn ngước nhìn thiếu niên tóc trắng kia .
" Công tử , người chính là Huyền Tuyết Y , tam tiểu vương tử của Nam Tình Tuyệt Quốc a " .
Hắn giương đôi mắt ra kinh ngạc , do hắn ngạc nhiên nên luống cuống bất giác thanh âm nói to , nên mọi người đều nghe thấy , tất cả những người đi đường đều nhìn vào Tuyết Y .
" A , thì ra đây là tam tiểu vương tử của Tam Vương gia Huyền Vân Y hay sao ? Qủa nhiên là rất xinh đẹp đến khác thường a " . Thanh âm của những người xung quanh đang đánh giá Tuyết Y .
Từ đàng xa , một bóng dáng màu trắng đang đi tới , khi dân chúng ở xung quanh đang thì để ý tới tiểu thiếu niên xinh đẹp , thì hắn cũng nhìn theo liền phát hiện ra mĩ nhân mà mình muốn tìm ..
Đó chính là bạch y nam tử Ngạo Nam Long .
Hăn vốn dĩ là không thể theo được kịp Tuyết Y và có thể gặp được cậu nếu như mà cậu không thể trốn khỏi dịch quán để ra ngoài , hắn dự định là sẽ tới gần thiếu niên tóc trắng kia và cướp hắn đem về Phi Thiên Quốc , nhưng vẫn chưa dám làm càn bởi vì nghĩ tới đây là ở địa bàn của Nam Tình Tuyệt Quốc , nhưng hắn lại nghĩ lúc này mà không ra tay thì lúc khác sẽ rất khó lòng mà lại gần a .
" Công tử , chúng ta bị phát hiện , mau đi về thôi a " . Tiểu Quế Tử thúc giục tay hắn kéo vạt áo của Tuyết Y .
" Ân , được rồi " .
Tuyết Y trả lời .
Tuyết Y , Tiểu Quế Tử cả hai đang định lui ra ngoài , thì bỗng nhiên có biến cố sảy ra .
Một bóng dáng màu trắng mà Tuyết Y chưa nhìn thấy mặt đứng ở phía sau cậu từ lúc nào và chĩa một vật sắc bén nhọn vào sau lưng của cậu , hắn ở phía sau cười nham hiểm , thanh âm vang lên đe dọa .
" Im nào , tiểu mĩ nhân , chúng ta lại gặp nhau , tiểu mĩ nhân mau đi theo ta nếu như mà không muốn xảy ra truyện gì " .
" A , ngươi là ai ? Sao lại bắt công tử nhà ta ? " . Tiểu Quế Tử gương mặt đầy bất mãn nói bạch y nam tử đang thì khống chế Tuyết Y .
Tuyết Y lúc này dung mạo đã trắng bệch vì bị đe dọa , mà thanh âm kia lại rất là quen thuộc , cậu lắp bắp nói .
" Ngươi là ai a ? " .
Tuy rằng có chút quen nhưng mà lại không ...
Tuyết Y không thể suy đoán được ra , người này vì sao lại muốn bắt mình ..
Tiểu Quế Tử đứng ở bên cạnh , hắn lúc này lo lắng cho chủ nhân , nhưng lại không dám tiến lên vì sợ chủ nhân sẽ bị người kia giết , hắn lúc này vô phương chỉ nghĩ tới cứu binh duy nhất là quay về báo tin về dịch quán cho vương gia và vương phi biết , hắn nói với Tuyết Y .
" Công tử , chờ nô tài , nô tài quay về dịch quán báo tin người gặp nguy hiểm cho vương gia , cùng vương phi biết " .
Nói xong , Tiểu Quế Tử , mặt xanh lét bỏ chạy về dịch quán .
TUYẾT Y ngay lúc đó bị bạch y nam tử bắt ép phải rời khỏi chỗ tụ tập gánh xiếc đó .
Hắn dẫn cậu đi vòng ngược lại quay trở ra khỏi Nam Tình Tuyệt Quốc .
" Nhà ngươi rốt cuộc là ai ? Sao lại bắt ta đi ? Ta có thù oán gì với nhà ngươi sao ? " .
Tuyết Y lúc này có chút hoảng loạn , khi biết bạch y nam tử kia lôi kéo mình ra khỏi thành , nên càng giãy giụa .
" Ân , ta không đi , không đi theo ngươi , ngươi là kẻ nào mau thả ta ra còn kịp , bằng không phụ vương mẫu phụ mà tìm đến đây là ngươi sẽ không thoát được đâu a ! " .
Một thanh âm vừa quen thuộc nhưng lại có chút cười lạnh , âm thanh đầy lãnh khí trêu ngươi nói .
" Tiểu mĩ nhân , ngươi thật là mau quên a , ta chính là cái bạch y nam tử lúc mà ngươi gặp ở quán trọ Bình Lai đó , nhưng lúc đó ta chưa kịp nói truyện gì với mĩ nhân , thì ngươi đã bỏ đi cùng với người thân của ngươi rồi " .
Hắn nói tiếp .
" Mĩ nhân lúc đó cứ thế mà bỏ đi , nhưng có biết không ? Lúc mà mĩ nhân bỏ đi đã đánh cắp mất trái tim của ta từ
lúc đó rồi , ta đã cố xóa đi hình ảnh của ngươi ở trong đầu nhưng vô ích , lại là không thể a ? " .
" Chính vì thế mà ta phải cực khổ đi điều tra nơi mĩ nhân ngươi sẽ sắp đến , và ta đã biết mĩ nhân ở đâu ? Không những thế ta đã tìm tới đây để tìm mĩ nhân ngươi " .
" Tiểu mĩ nhân , ngươi biệt vô tăm tích như vậy , khiến cho ta vất vả lắm mới tìm được thấy nhà ngươi nha " .
Hắn nói xong liền bỏ cái vật sắc bén ở sau lưng Tuyết Y ra , Tuyết Y có cảm giác vật sắc đó đã được bỏ ra ngoài , mà hắn lúc này đã nới lỏng tay không chế mình đang thì định co giò bỏ chạy .
" A " . Tuyết Y đang định bỏ chạy thì lại bị kẻ kia đưa tay bắt lấy tay mình , do đang định lấy đà lao đi lại bị đối phương giữ lại đột ngột , nên Tuyết Y phản ứng không kịp nên chao đảo bị ngã xuống , cũng đúng lúc đó , bàn tay to lớn kia đã ôm lấy eo của Tuyết Y , hai mắt Tuyết Y chớp nhìn bạch y nam tử , kinh ngạc nhận ra hắn .
" Là ngươi , Ngạo Nam Long , hỗn đản , mau thả ta ra " . Tuyết Y vùng vẫy kháng cự liền bị hắn điểm huyệt ngủ , nên ngay sau đó mê
man ngủ đi mất ..
SAU KHI TUYẾT Y bị mê man đi .
Ngạo Nam Long hắn đưa Tuyết Y rời khỏi Nam Tình Tuyệt Quốc rất rễ ràng ..
Hắn đưa Tuyết Y vào trong một cỗ xe ngựa , để Tuyết Y vào đó rồi chính mình cũng nhảy lên xe ngồi cùng với tiểu mĩ nhân đang thì mê ngủ .
Ở trên xe ngựa đang di chuyển trên đường xá có chút bấp bênh khó đi nên Tuyết Y từ từ hé mở mắt trong lúc mơ màng .
Trong lúc Tuyết Y đang thì mơ màng ngủ vì vừa bị điểm huyệt xong , cậu đoán có lẽ là mình đang thì ở trên một cỗ xe ngựa , cậu đoán thế vì cỗ xe rất là xóc , lại còn lắc la lắc lư nữa ..
Tuyết Y thấy trước mắt mình lờ mờ một bóng nhân ảnh màu trắng đang ngồi ở trong xe ngựa , hình như hắn chính là kẻ đã bắt cóc mình tên Ngạo Nam Long hỗn đản kia .
Mí mắt nặng trĩu muốn mở ra nhìn hắn , nhưng mà lại vô lực chính mình là bị điểm huyệt ngủ chỉ trừ phi là kẻ đó giải huyệt cho mình thì mình mới có thể tỉnh được .
Lại lần nữa tỉnh lại .
LẦN NÀY THÌ ĐÃ Ở TRONG HOÀNG CUNG Ở TRONG PHI THIÊN QUỐC .
Tuyết Y mơ hồ mở mắt ra thấy mình đang ở trong một căn phòng xa hoa nhưng trông lạ hoắc .
Day day hai thái dương bị đau .
" Đau qúa " . Tuyết Y ngơ ngác nhìn ở xung quanh .
" Đây lại rốt cuộc lại là ở đâu nữa nha ? " .
Tuyết Y đưa mắt nhìn ở xung quanh đánh giá .
Nơi này vốn là một căn phòng rộng rãi nhưng lại thiết kế kiểu cổ trang .
Đã thế những bức tượng chạm khắc ở trên những trụ gỗ chống nhà kia là hình của một con rồng nhưng màu bạc , Tuyết Y lúc này có thể đi lại , cậu bước chân xuống đất thì nghe có tiếng người vừa bước vào .
Tuyết Y theo phản xạ , liền lùi lại , cũng là lúc người kia vừa mới bước vào , và Tuyết Y đương nhiên là nhận ra kẻ kia .
" Ngươi , ngươi , bắt ta về đây làm gì a ? " .
Tuyết Y nhìn hắn hỏi .
" Mĩ nhân hỏi thật là hay a , ta bắt mĩ nhân để làm gì nha ? Hì ! Đương nhiên là để chơi đùa rồi a ! "
TUYẾT Y kinh hoảng khi nghe Ngạo Nam Long kia , hắn nói là bắt mình để làm đồ chơi , nên lắp bắp , toàn thân run rẩy lên một chút nói .
" Cái , cái gì , nhưng ta là con người nha , chứ không phải đồ chơi đâu
a ? " . Tuyết Y đưa ánh mắt rơm rớm nước mắt nói .
" Tiểu mĩ nhân , nhà ngươi mà là con người a , ngươi thử nhìn lại mình xem , một thân hình xinh đẹp , dung mạo mê người , đến mức khiến nhân ( người ) nhìn thấy ngươi phải chảy nước miếng " .
" Đã thế ! Mĩ nhân ngươi vốn là một búp bê tinh linh vốn dĩ đâu phải là người , nhưng bất qúa , ngươi ở hình dạng của người thì cũng thật là đẹp mê người đi a ! " . Ngạo Nam Long , lúc này ánh mắt bắt đầu nháy lên dục vọng , hắn nhớ lại lần trước ở quán trọ Bình Lai gặp được người đẹp này , trêu chọc hắn , vì quán trọ là chỗ đông người nên hắn lại không thể đè tiểu mĩ nhân tóc trắng kia ở dưới thân được , cho nên vẫn chỉ trêu đùa một chút ở vàng tai mẫn cảm kia của mĩ nhân mà thôi .
Lúc này con mồi ngon kia ở trước mắt Ngạo Nam Long không thể bỏ qua .
" Ân , ngươi tên gì mĩ nhân , nói cho ta biết , kẻo không lúc nào ta cũng phải gọi ngươi là mĩ nhân a " . Ngạo Nam Long tay hắn bắt đầu không an phận , di chuyển vào trong vạt áo của Tuyết Y để dờ dờ .
" Ta không thèm nói cho kẻ xấu như nhà ngươi biết đâu , ô , ô , ô , ngươi làm gì mà tay ngươi mó vào trong áo của ta đó " . Tuyết Y bị Ngạo Nam Long kia vừa vuốt ve vừa sờ vào làn da mịn màng làm cho toàn thân mẫn cảm càng nổi lên da gà , vừa run lẩy bẩy phản kháng yếu ớt ở trên giường , vừa ủy khuất nói .
" Nếu mĩ nhân mà không nói tên thì cũng được thôi a , lúc nào ta cũng sẽ gọi ngươi là tiểu mĩ nhân , tiểu mĩ nhân , cho tới khi nhà ngươi phát chán , ta cũng ngọi ngươi như thế " . Ngạo Nam Long tay lúc này đã loạn động ở trong ngực áo của Tuyết Y , hai tay hắn đang nghịch ngợm hai tiểu anh đào nhỏ ở trước ngực bắt đầu khiêu khích ...
Tuyết Y bị Ngạo Nam Long kia bắt đầu hai tay hắn Khiêu Khích ở hai tiểu anh đào nhỏ ở trước ngực làm cho toàn thân cậu bắt đầu khó chịu và vặn vẹo , lảng tránh , vì những động tác kia của hắn đang làm , làm cho Tuyết Y nhớ lại những gì mà Chu Vân Long kia đã làm với mình nên càng sợ hãi luống cuống .
" Khởi bẩm thái tử gia , hoàng hậu nương nương tới tẩm cung của ngài a " . Đúng lúc Ngạo Nam Long đang thì thích ý thì thanh âm của Lý công công ( thái giám chuyên hầu hạ thái tử ) vang lên , hắn bẩm báo Hoàng Hậu nương nương tới .
Mà thân hoàng hậu nương nương vốn dĩ là mẫu hậu ( mẹ ruột ) của thái tử Ngạo Nam Long tại Phi Thiên Quốc đương triều , nên Lý công công ở bên ngoài tẩm cung của Thái tử canh chừng hầu hạ , thì hoàng hậu vào trong nên y vội vàng bẩm báo ( đánh động thì đúng hơn ) .
" Ân , bổn cung nghe rồi , ngươi nói với hoàng hậu là ta sẽ tới liền " .
Ngạo Nam Long thanh âm nói với ra bên ngoài .
" Hừ , thật là mất hứng , mẫu hậu tới đây làm gì vào giờ này không biết , bây giờ đã muộn rồi mà a " . Ngạo Nam Long dừng đình chỉ động tác trêu chọc Tuyết Y lại , đứng dậy , vỗ vỗ y phục , sửa sang lại cho gọn gàng y phục , nhưng vẫn quay lại nói với Tuyết Y .
" Hừ , mĩ nhân a , ta đi gặp mẫu hậu , xong sẽ quay trở lại , ngươi an ổn mà nằm ở trong này , cho dù ngươi có muốn trốn cũng sẽ không chốn thoát khỏi đông cung Thái Tử đâu ? " .
Hắn tuy rằng đi ra , nhưng vẫn không quên quay lại nhắc nhở Tuyết Y .
Lúc hắn đi ra rồi , Tuyết Y một thân hình nhỏ nhắn đang run rẩy , lúc nãy Ngạo Nam Long bước vào thấy mình xuống giường , liền bế mình quăng lên giường , cảm giác đau nhức toàn thân vẫn còn âm ỉ a ..
" Thực ra , mình nhập vào thân thể tuyệt mĩ như thế này là phúc hay là tai họa đây a , Chu Vũ Linh ơi là Chu Vũ Linh , liệu ta có thể trở về hiện đại thế kỷ 21 được không a ! " .
Chu Vũ Linh dùng thân thể của Tuyết Y để than thở .
Tuyết Y lúc này đang cuộn tròn ở trên giường khóc thút thít vô lực nằm ở trên giường , bỗng nghe có một thanh âm quen thuộc từ khoảng không khác truyền đến ..
CHU VŨ LINH dùng thân thể của Tuyết Y để than thở thì lúc đó bỗng nghe được một thứ âm thanh quen thuộc từ khoảng không vang đến .
" Chu Vũ Linh , có phải là con không a ? Mau trả lời cho ba " . Thanh âm kỳ lạ mà quen thuộc từ khoảng không vang lên , khiến cho Tuyết Y tức Chu Vũ Linh lặng yên lắng nghe .
" Lẽ nào là mình lại nghe nhầm , thanh âm này là của ba mình ở thế kỷ 21 a , sao ta có thể nghe được " . Tuyết Y càng lặng im để lắng nghe , cậu hy vọng là mình không nghe nhầm , mong muốn được nghe thấy giọng nói kia càng thêm mãnh liệt .
Giữa khoảng không trung bất ngờ lại nghe được âm thanh kia , lần này là rất chân thực không phải là mơ nha .
" Vũ Linh , là con đúng không a , mau trả lời ba mẹ , ba mẹ đang tìm con ở trong khoảng không tín hiệu thời gian a , nếu linh hồn con mà nghe đựa thì hãy dựa theo tiếng gió để trả lời chúng ta a " . Thanh âm kia đúng là giọng nói quen thuộc của mẹ Nhạc Mẫn Nhu và ba Chu Tuấn Du của mình a , Tuyết Y ( vũ linh ) đã nghe rõ ràng là ba mẹ ở hiện đại chắc là đã vào phòng thí nghiệm và phát hiện ra cô con gái riệu của mình đã nằm im bất động ở dưới nền nhà phòng thí nghiệm và họ phát hiện ra cỗ máy thời gian bị dịch chuyển nên đã hiểu ra , truyện gì đã sảy ra với Vũ Linh rồi , nên họ đã sửa lại cỗ máy phức tạp để đi tìm nơi mà linh hồn của Vũ Linh đã đến và truyền tín hiệu âm thanh gọi của bọn họ vào trong cỗ máy rồi dựa vào làn gió không gian để truyền tới linh hồn của Vũ linh .
Và dĩ nhiên cỗ máy đó hoạt động rất tốt và chỉ có người sử dụng máy và người nhận tín hiệu là có thể nghe thấy , còn bên ngoài không hề nghe được giọng nói của họ , Chu Vũ Linh tức là Tuyết Y lúc này nghe được thanh tiếng của ba và mẹ nên bỗng vui mừng vì nghĩ là thanh âm của ba mẹ đã truyền được tới thì chắc là có cách để mình về được liền nói .
" Là ba và mẹ a , con là Chu Vũ Linh đây nè , ba mẹ ơi ! Đưa con trở về với a , con không muốn ở lại nơi qủy quái này , hu hu hu " . Chu Vũ Linh dùng thân thể của Tuyết Y để khóc nức nở .
" Là con thật a Linh Nhi , bây giờ con có biết là con ở đâu không ? " .
Mẹ Nhạc Mẫn Nhu lo lắng hỏi .
" Ân , phải , Linh nhi , có biết lịch sử về nơi đó thì ba mẹ mới tìm được cách để đưa con về được a " . Giọng thanh êm ấm của ba nói .
" Linh nhi cũng không biết đây là nơi nào , chỉ biết đây lả ở cổ đại thôi a , lịch sử thì kỳ quái vốn ở hiện đại thì không nghi chép a , con chỉ biết bây giờ mình nhập vào một thân thể nam hài tử 14 tuổi thuộc tinh linh Nam Tình Tuyệt Quốc a " . Tuyết Y tức Linh Nhi nói .
" Ân , thế thì có chút khó đây , để ba mẹ tìm cách đã " . Đang nói truyện bỗng nhiên phụt , phụt , mất tín hiệu .
Tuyết Y tức Linh nhi la lên .
Tín hiệu âm thanh tự nhiên tắt mất Tuyết Y la lên gọi .
" Ba , mẹ , mọi người đâu cả rồi a " . Tuyết Y giờ đã không khóc nữa , mòn mỏi lần nữa sẽ được nghe lại những thanh giọng quen thuộc kia , nhưng đợi chờ vô ích từ lúc đó cho tới một lúc lâu muộn nữa cũng chả thể nghe thấy gì , mà Tuyết Y cơn buồn ngủ lại kéo dài nặng mí mắt đến , nên ngủ quên từ lúc nào không biết ...