Con người Tô Niệm Niệm nếu đặt ở thế kỷ hai mươi mốt chỉ tạm coi như là một tài nữ, tuy cầm kỳ thư họa nàng cái gì cũng không biết, làm công việc nội trợ giặt quần áo nấu cơm thì siêu lười, nhưng nàng lại biết hai lĩnh vực khác.
Một trong số đó là may vá, nàng không theo học lớp chuyên nghiệp về lĩnh vực thiết kế trang phục, nhưng trời sinh nàng lại cảm thấy hứng thú đối với mấy thứ này, vì thế nàng thường xuyên tái chế lại một ít quần áo cũ thành trang phục mốt, làm xong còn được nhiều người khen đẹp. Tư chất của nàng cũng không tệ, tự học thành tài, hơn nữa được tu luyện được gần mười năm, bởi vậy đã luyện được một tay nghề may vá không tồi.
Cái còn lại chính là điêu khắc tượng gỗ, cũng không được tính là người làm nghệ thuật, đó chỉ là do nàng muốn tìm thứ gì đó để chơi đùa giết thời gian, qua thời gian tay nghề của nàng cũng dần tốt hơn. Ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng từng điêu khắc rất nhiều đồ chơi nhỏ, đa số đều đưa cho Huấn Đào. Lúc chia tay với Huấn Đào, nàng thực đau khổ nên đem tất cả chúng đi đốt, không ngờ rằng đốt không được, lại thiếu chút nữa đốt phòng ở của nàng, Tô Niệm Niệm bởi vì vậy mà bị cảnh sát bắt đi hỏi cung thật lâu.=.=
Tô Niệm Niệm lại không thể ngờ được, hai tay nghề này của chính mình ở hiện đại không có công dụng gì, nhưng đến cổ đại, lại có đất dụng võ, quả nhiên là trời sinh nàng rất thích hợp với xuyên không a!
Tô Niệm Niệm ở Phong Tam sơn trang vào lúc rãnh rỗi có điêu khắc một đế giày cao gót, đế giầy được làm bằng gỗ, nàng nghĩ ở trên mặt gỗ có thể phủ thêm vải hoặc dây lưng để mang, làm thành một đôi giày cao gót, vào thời tiết cuối hè mát mẻ sẽ đem ra mang. Hiện tại đế giày cao gót này có thể sử dụng theo cách khác rồi , Tô Niệm Niệm muốn dùng đế giày cao gót để nâng chiều cao của đôi chân, kết hợp với váy ngắn và áo ôm sát cơ thể, đúng là quá tuyệt. Nàng chỉ lo lắng bây giờ là ở cổ đại, Tô Niệm Niệm còn không muốn bị người khác cho là lẳng lơ đâu, bởi vậy nàng quyết định động tay động chân vào cái áo ôm sát cơ thể làm cho nó bảo thủ một chút, váy ngắn cũng không nên cách xa quá với bốt cao gót, chỉ cần lộ đùi ba phân là đủ . . . . . Như vậy, đã đẹp muốn rung động lòng người rồi . . . . . .
Tô Niệm Niệm chọn chất liệu cho váy ngắn và áo ôm là da trâu mềm mại, Phong Tam trong sơn trang cũng không thiếu loại da này, bất quá bọn họ tựa hồ chưa từng dùng da trâu làm quần áo, Tô Niệm Niệm đã từng nghiên cứu loại da trâu này, tốt lắm, làm ra quần áo chắc chắn rất đẹp.
Về phần da giày, cũng cần một nguời có kỹ thuật chuyên môn, Tô Niệm Niệm làm không được, đành phải tìm thợ đóng giày tư nhân của Phong Tam sơn trang nhờ làm giúp, Thợ đóng giầy kia là đại thúc trung niên, đầu óc cũng rất thông minh, Tô Niệm Niệm nói liên tục còn thêm khoa tay múa chân trong chốc lát, hắn cũng hiểu ý tứ của nàng, chính là không biết làm cái này có ích lợi gì, làm hài để đi, quá dài, làm quần mặc đi, quá ngắn, huống hồ ở phía dưới còn là một đế hài gỗ. . . . . . Mặc kệ nói như thế nào, hắn chỉ cần một buổi tối đã có thể làm xong tất cả những thứ kỳ quái đó.
Váy ngắn cùng áo ôm đối với Tô Niệm Niệm mà nói cũng không khó khăn, nàng làm rất quen tay. Tô Niệm Niệm lựa chọn may theo phong cách ôm cơ thể, có gợi cảm nhưng lại không mất vẻ dễ thương.
Váy ngắn làm xong, mang lên eo nhỏ, vừa đúng tạo nên một đường cong đến mông nàng.
Áo bó sát người làm thêm một cái đai lưng, đai lưng này giúp áo bớt hở hang được một chút, chiếc áo cổ hình chữ V giúp lộ ra vùng da trắng nõn ở cổ cùng với xương quai xanh tinh tế , khiến cho người khác vừa nhìn thấy thì lại có suy nghĩ bay xa hơn một chút. Cánh tay lộ ra, Tô Niệm Niệm làm một bao tay dài để mang trên cánh tay phải, đúng, rất chuẩn, tuy trên cánh tay có nhiều vết sẹo vô cùng xấu xí, nhưng che rồi sẽ không thấy, rất có hiệu quả, rất có hiệu quả nha!
Làm đẹp không cần rườm rà, đuôi ngựa buộc cao lên, dây cột tóc màu lam, cùng mái tóc tung bay theo gió, xong a!
Tô Niệm Niệm lén từ thư phòng của Phong Tịnh Minh trốn ra, mang theo một cái cung , mặc tất cả những thứ có liên quan, lại mang thêm đôi giày cao cổ, hùng vĩ hiên ngang đi tìm công tử Tây Tuyết.
Tô Niệm Niệm thấy thân thể này, có tỉ lệ dáng người rất chuẩn, hơn nữa, còn là phi thường đạt tiêu chuẩn rất mê người. Mặc dù vóc người nàng không cao, nhưng cặp đùi tuyết trắng lại cực kỳ thon dài, càng tôn lên dáng người có lồi có lõm của nàng. Cũng may phần đùi lộ ra bên ngoài có sẹo rất mờ không thấy rõ, bằng không thì rất phá hình tượng.
Tô Niệm Niệm và Công tử Tây Tuyết hẹn gặp nhau tại Bình Yên Các, nơi đó phong cảnh rất đẹp, thực thích hợp để vẽ tranh. Nàng một đường từ chỗ ở của mình đi về phía Bình Yên Các, hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường, số người quay đầu lại là 100%, rất nhiều người nhìn một lần thấy chưa đã ghiền, lại quay đầu nhìn một lần nữa. Trang phục nàng mặc, hở hang cũng không quá nhiều, bởi vì các nơi quan trọng nàng đều che giấu thật kỹ, hơn nữa da thịt trên đùi cũng không lộ ra bao nhiêu, nói không hở hang thì cũng không đúng lắm , hai cánh tay tuyết trắng kia, lại là bằng chứng chắc chắn cho lời nói này. Tóm lại, họ thấy nàng rồi đều nói rằng, nàng rất quái, rất quái lạ, nhưng thấy khuôn mặt nàng lại hết sức đẹp , làm cho người ta cảm thấy một cảm giác rất mới mẻ nhưng vẫn động lòng người, tóm lại cũng không biết nói ra sao, cô nương như nàng so với các phu nhân mà bọn họ gặp hằng ngày hoàn toàn bất đồng.
Tô Niệm Niệm lại không hề để ý, nàng chỉ một lòng muốn tìm công tử Tây Tuyết hoàn thành bức vẽ như đã hẹn, sau đó lấy một trăm lạng bạc bỏ túi.
Bởi vì mấy hôm nay Công tử Tây Tuyết luôn quấn quít lấy Tô Niệm Niệm, nên Phong Tịnh Minh cũng không đốc thúc Tô Niệm Niệm, cho nàng nhàn hạ mà hồ nháo. Hiện tại, Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền đều bị Công tử Tây Tuyết mời đến, họ đến Bình Yên Các uống trà ngắm cảnh, tiện thể muốn nhìn xem Công tử Tây Tuyết diễn trò gì. Đến còn có tiểu ma vương của Phong Tam sơn trang , Phong Chỉ nhi. Nha đầu kia trong lúc rãnh rỗi, đòi đi theo ca ca cùng tiếp khách quý, thuận tiện cũng muốn xem hắn diễn trò gì, rốt cuộc có vui không.
Bình Yên Các được xây ở giữa hồ nước, chung quanh là hai hòn núi giả tú lệ, xanh biếc xao động theo sóng nước, cảnh sắc rất đẹp dễ đi vào lòng người. Mỗi khi trời mưa thì trên mặt hồ liền bị mưa bao bọc như hiện lên một tầng sương khói, bởi vậy mới gọi là Bình Yên Các. Hôm nay thời tiết sáng sủa, gió lạnh thổi mạnh, tuy nhìn không thấy được cảnh bình yên, nhưng lúc này lại tạo được một cái đẹp động lòng người khác.
Tô Niệm Niệm được quần áo da trâu bao bọc, loại phong cảnh tươi mát hợp lòng người này nàng rất thích, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, rồi đi đến.
Tô Niệm Niệm vừa mới tiến vào Bình Yên Các đã hét lớn: “Người đẹp, ta đã đến đây!”
Đợi đi vào rồi thì mới phát hiện hóa ra bên trong có bốn người.
Tô Niệm Niệm thật ra cũng không cảm thấy gì lạ, mà ba nam nhân cộng thêm một cô gái kia, nhìn thấy trang phục của Tô Niệm Niệm, thì đều có chút ngẩn ngơ.
Một loại vải không biết làm từ cái gì ( kỳ thật không phải vải dệt ) nàng lại đem đi làm quần áo, thể hiện ra dáng người xinh đẹp của Tô Niệm Niệm, cặp đùi thon dài trắng như tuyết mang một đôi giày kỳ quái, khiến đôi chân càng thêm thon dài, vòng eo mảnh khảnh bị buộc chặt lại, càng thêm mềm mại quyến rũ, còn có bộ ngực sữa cao ngất kia, xương quai xanh đẹp động lòng người, cổ tuyết trắng như ngọc, rất hợp với cặp mắt như hồ nước linh động, tất cả những thứ đó, quả thực chính là khiêu chiến với thẩm mỹ của nhân loại. Đương nhiên , nếu không phải bị khuôn mặt sát phong cảnh của Tô Niệm Niệm, thì chắc chắn sẽ rất tuyệt. Lúc này nàng mang theo một cái cung tên, biểu tình trên mặt cũng không như nữ tử ôn nhu bình thường, mà là mang theo một ít thần khí hiên ngang, trong quyến rũ còn có thêm một chút tư thế oai hùng khí phách, làm cho người khác khó mà rời mắt.
Tô Niệm Niệm bị bốn người này nhìn nhìn khiến trong lòng rất chột dạ, vì thế cúi đầu nhìn trang phục bản thân, kỳ quái nói:“Tôi mặc như vậy. . . . . . Không được sao?”
Phong Chỉ Nhi là người đầu tiên kịp phản ứng, đỏ mặt khinh thường nói : “Hừ!” Miệng nói xong , lại vẫn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn váy ngắn và giày cao cổ của Tô Niệm Niệm như cũ, trong ánh mắt lộ ra thần sắc cực kỳ hâm mộ.
Tô Niệm Niệm nhìn ra Phong Chỉ Nhi kỳ thật rất thích quần áo này của nàng, dù sao cũng là tiểu hài tử, vì thế cũng không so đo chuyện tình lúc trước, cười nói: “Quần áo này của tôi có thể cho tiểu thư mượn mặc ?”
Phong Chỉ Nhi nổi giận nói: “Ai cần, không biết liêm sỉ!”
Lúc này, ba tên giống đực kia ở trong cuộc nói chuyên của hai nữ nhân cũng đã kịp phản ứng lại, công tử Tây Tuyết đứng lên đi về phía Tô Niệm Niệm, nhìn lên nhìn xuống trên người nàng đánh giá, kích động nói: “Được, được lắm, Tô cô nương cô quả nhiên là tài nữ có một không hai a. . . . . .”
Nói đùa, bộ quần áo dĩ nhiên là có một không hai rồi? Tô Niệm Niệm trong lòng khinh bỉ những lời nói của hắn, bất quá dù sao cũng là khen nàng , cho nên tuy khinh bỉ , nhưng cũng rất hưởng thụ. Có thể thấy làm người đôi khi thật vô sỉ a. . . . . .
Tô Niệm Niệm lui về phía sau vài bước bảo trì một khoảng cách với Tây Tuyết công tử, nói: “Chỉ có thể đứng ở xa nhìn, không thể sờ loạn nha. Chúng ta bắt đầu đi.” Nói xong xoay người đi đến trên lan can dưới mái hiên, xoay người ngồi ở trên lan can, rồi mới nói với Công tử Tây Tuyết bên: “Bắt đầu đi, một canh giờ bức tranh phải vẽ xong, vượt qua một canh giờ sẽ tính thêm tiền, gấp ba tiền nha.” lan can ở dưới mái hiên kia vốn là nơi cho người ngồi ngắm cảnh, do đó Tô Niệm Niệm mới chọn nơi này để có thể thoải mái mà ngồi.
Công tử Tây Tuyết cùng với mọi người bị lời nói của nàng chọc cho buồn cười, rồi mới mở giấy bút, bắt đầu vẽ.
Lúc này mái tóc của Tô Niệm Niệm bị gió thổi bay lên trên mặt hồ, có sợi phất qua môi, qua gáy, trước ngực, rồi trên cánh tay, làm cho người ta có một cảm giác rất khí phách rất thoải mái. Công tử Tây Tuyết chuyên chú vẽ tranh, vài người ở chung quanh cũng nhìn xem chăm chú, ngay cả Phong Chỉ nhi không thích Tô Niệm Niệm, lúc này cũng lặng yên ngồi nhìn.
Phong Tịnh Minh gặp qua rất nhiều nữ tử giang hồ, các nàng đó cũng rất khí phách rất tiêu sái, nhưng so với vẻ tiêu sái của Tô Niệm Niệm lại không giống. Tô Niệm Niệm không có loại sắc bén cùng với hào sảng của nữ tử giang hồ, mà ngược lại hoàn toàn, nàng bình thường còn rất tham tiền, lá gan thì nhỏ, nhưng một người như vậy, lại làm cho hắn có cảm giác rất tiêu sái thế gian. Nàng tựa hồ mặc kệ ở trong hoàn cảnh nào, cũng đều thoải mái vui vẻ, giống như tất cả chuyện trên đời này, vốn không có chuyện gì có thể làm cho nàng thương tâm? Cũng có khi, đó là do nàng cố ý thể hiện như vậy, nàng có mục đích khác? Nữ tử này, rốt cuộc đâu mới thật sự là nàng?
Tóm lại mặc kệ như thế nào, Phong Tịnh Minh nhìn thấy trang phục của Tô Niệm Niệm cũng giống đại đa số nam nhân nhịn không được muốn chảy máu mũi, nhìn thấy nàng đang dựa lan can ở dưới mái hiên, mái tóc bay bay theo gió, trái tim của hắn quả thật đập nhanh hai nhịp.
Con người Tô Niệm Niệm nếu đặt ở thế kỷ hai mươi mốt chỉ tạm coi như là một tài nữ, tuy cầm kỳ thư họa nàng cái gì cũng không biết, làm công việc nội trợ giặt quần áo nấu cơm thì siêu lười, nhưng nàng lại biết hai lĩnh vực khác.
Một trong số đó là may vá, nàng không theo học lớp chuyên nghiệp về lĩnh vực thiết kế trang phục, nhưng trời sinh nàng lại cảm thấy hứng thú đối với mấy thứ này, vì thế nàng thường xuyên tái chế lại một ít quần áo cũ thành trang phục mốt, làm xong còn được nhiều người khen đẹp. Tư chất của nàng cũng không tệ, tự học thành tài, hơn nữa được tu luyện được gần mười năm, bởi vậy đã luyện được một tay nghề may vá không tồi.
Cái còn lại chính là điêu khắc tượng gỗ, cũng không được tính là người làm nghệ thuật, đó chỉ là do nàng muốn tìm thứ gì đó để chơi đùa giết thời gian, qua thời gian tay nghề của nàng cũng dần tốt hơn. Ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng từng điêu khắc rất nhiều đồ chơi nhỏ, đa số đều đưa cho Huấn Đào. Lúc chia tay với Huấn Đào, nàng thực đau khổ nên đem tất cả chúng đi đốt, không ngờ rằng đốt không được, lại thiếu chút nữa đốt phòng ở của nàng, Tô Niệm Niệm bởi vì vậy mà bị cảnh sát bắt đi hỏi cung thật lâu.=.=
Tô Niệm Niệm lại không thể ngờ được, hai tay nghề này của chính mình ở hiện đại không có công dụng gì, nhưng đến cổ đại, lại có đất dụng võ, quả nhiên là trời sinh nàng rất thích hợp với xuyên không a!
Tô Niệm Niệm ở Phong Tam sơn trang vào lúc rãnh rỗi có điêu khắc một đế giày cao gót, đế giầy được làm bằng gỗ, nàng nghĩ ở trên mặt gỗ có thể phủ thêm vải hoặc dây lưng để mang, làm thành một đôi giày cao gót, vào thời tiết cuối hè mát mẻ sẽ đem ra mang. Hiện tại đế giày cao gót này có thể sử dụng theo cách khác rồi , Tô Niệm Niệm muốn dùng đế giày cao gót để nâng chiều cao của đôi chân, kết hợp với váy ngắn và áo ôm sát cơ thể, đúng là quá tuyệt. Nàng chỉ lo lắng bây giờ là ở cổ đại, Tô Niệm Niệm còn không muốn bị người khác cho là lẳng lơ đâu, bởi vậy nàng quyết định động tay động chân vào cái áo ôm sát cơ thể làm cho nó bảo thủ một chút, váy ngắn cũng không nên cách xa quá với bốt cao gót, chỉ cần lộ đùi ba phân là đủ . . . . . Như vậy, đã đẹp muốn rung động lòng người rồi . . . . . .
Tô Niệm Niệm chọn chất liệu cho váy ngắn và áo ôm là da trâu mềm mại, Phong Tam trong sơn trang cũng không thiếu loại da này, bất quá bọn họ tựa hồ chưa từng dùng da trâu làm quần áo, Tô Niệm Niệm đã từng nghiên cứu loại da trâu này, tốt lắm, làm ra quần áo chắc chắn rất đẹp.
Về phần da giày, cũng cần một nguời có kỹ thuật chuyên môn, Tô Niệm Niệm làm không được, đành phải tìm thợ đóng giày tư nhân của Phong Tam sơn trang nhờ làm giúp, Thợ đóng giầy kia là đại thúc trung niên, đầu óc cũng rất thông minh, Tô Niệm Niệm nói liên tục còn thêm khoa tay múa chân trong chốc lát, hắn cũng hiểu ý tứ của nàng, chính là không biết làm cái này có ích lợi gì, làm hài để đi, quá dài, làm quần mặc đi, quá ngắn, huống hồ ở phía dưới còn là một đế hài gỗ. . . . . . Mặc kệ nói như thế nào, hắn chỉ cần một buổi tối đã có thể làm xong tất cả những thứ kỳ quái đó.
Váy ngắn cùng áo ôm đối với Tô Niệm Niệm mà nói cũng không khó khăn, nàng làm rất quen tay. Tô Niệm Niệm lựa chọn may theo phong cách ôm cơ thể, có gợi cảm nhưng lại không mất vẻ dễ thương.
Váy ngắn làm xong, mang lên eo nhỏ, vừa đúng tạo nên một đường cong đến mông nàng.
Áo bó sát người làm thêm một cái đai lưng, đai lưng này giúp áo bớt hở hang được một chút, chiếc áo cổ hình chữ V giúp lộ ra vùng da trắng nõn ở cổ cùng với xương quai xanh tinh tế , khiến cho người khác vừa nhìn thấy thì lại có suy nghĩ bay xa hơn một chút. Cánh tay lộ ra, Tô Niệm Niệm làm một bao tay dài để mang trên cánh tay phải, đúng, rất chuẩn, tuy trên cánh tay có nhiều vết sẹo vô cùng xấu xí, nhưng che rồi sẽ không thấy, rất có hiệu quả, rất có hiệu quả nha!
Làm đẹp không cần rườm rà, đuôi ngựa buộc cao lên, dây cột tóc màu lam, cùng mái tóc tung bay theo gió, xong a!
Tô Niệm Niệm lén từ thư phòng của Phong Tịnh Minh trốn ra, mang theo một cái cung , mặc tất cả những thứ có liên quan, lại mang thêm đôi giày cao cổ, hùng vĩ hiên ngang đi tìm công tử Tây Tuyết.
Tô Niệm Niệm thấy thân thể này, có tỉ lệ dáng người rất chuẩn, hơn nữa, còn là phi thường đạt tiêu chuẩn rất mê người. Mặc dù vóc người nàng không cao, nhưng cặp đùi tuyết trắng lại cực kỳ thon dài, càng tôn lên dáng người có lồi có lõm của nàng. Cũng may phần đùi lộ ra bên ngoài có sẹo rất mờ không thấy rõ, bằng không thì rất phá hình tượng.
Tô Niệm Niệm và Công tử Tây Tuyết hẹn gặp nhau tại Bình Yên Các, nơi đó phong cảnh rất đẹp, thực thích hợp để vẽ tranh. Nàng một đường từ chỗ ở của mình đi về phía Bình Yên Các, hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường, số người quay đầu lại là %, rất nhiều người nhìn một lần thấy chưa đã ghiền, lại quay đầu nhìn một lần nữa. Trang phục nàng mặc, hở hang cũng không quá nhiều, bởi vì các nơi quan trọng nàng đều che giấu thật kỹ, hơn nữa da thịt trên đùi cũng không lộ ra bao nhiêu, nói không hở hang thì cũng không đúng lắm , hai cánh tay tuyết trắng kia, lại là bằng chứng chắc chắn cho lời nói này. Tóm lại, họ thấy nàng rồi đều nói rằng, nàng rất quái, rất quái lạ, nhưng thấy khuôn mặt nàng lại hết sức đẹp , làm cho người ta cảm thấy một cảm giác rất mới mẻ nhưng vẫn động lòng người, tóm lại cũng không biết nói ra sao, cô nương như nàng so với các phu nhân mà bọn họ gặp hằng ngày hoàn toàn bất đồng.
Tô Niệm Niệm lại không hề để ý, nàng chỉ một lòng muốn tìm công tử Tây Tuyết hoàn thành bức vẽ như đã hẹn, sau đó lấy một trăm lạng bạc bỏ túi.
Bởi vì mấy hôm nay Công tử Tây Tuyết luôn quấn quít lấy Tô Niệm Niệm, nên Phong Tịnh Minh cũng không đốc thúc Tô Niệm Niệm, cho nàng nhàn hạ mà hồ nháo. Hiện tại, Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền đều bị Công tử Tây Tuyết mời đến, họ đến Bình Yên Các uống trà ngắm cảnh, tiện thể muốn nhìn xem Công tử Tây Tuyết diễn trò gì. Đến còn có tiểu ma vương của Phong Tam sơn trang , Phong Chỉ nhi. Nha đầu kia trong lúc rãnh rỗi, đòi đi theo ca ca cùng tiếp khách quý, thuận tiện cũng muốn xem hắn diễn trò gì, rốt cuộc có vui không.
Bình Yên Các được xây ở giữa hồ nước, chung quanh là hai hòn núi giả tú lệ, xanh biếc xao động theo sóng nước, cảnh sắc rất đẹp dễ đi vào lòng người. Mỗi khi trời mưa thì trên mặt hồ liền bị mưa bao bọc như hiện lên một tầng sương khói, bởi vậy mới gọi là Bình Yên Các. Hôm nay thời tiết sáng sủa, gió lạnh thổi mạnh, tuy nhìn không thấy được cảnh bình yên, nhưng lúc này lại tạo được một cái đẹp động lòng người khác.
Tô Niệm Niệm được quần áo da trâu bao bọc, loại phong cảnh tươi mát hợp lòng người này nàng rất thích, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, rồi đi đến.
Tô Niệm Niệm vừa mới tiến vào Bình Yên Các đã hét lớn: “Người đẹp, ta đã đến đây!”
Đợi đi vào rồi thì mới phát hiện hóa ra bên trong có bốn người.
Tô Niệm Niệm thật ra cũng không cảm thấy gì lạ, mà ba nam nhân cộng thêm một cô gái kia, nhìn thấy trang phục của Tô Niệm Niệm, thì đều có chút ngẩn ngơ.
Một loại vải không biết làm từ cái gì ( kỳ thật không phải vải dệt ) nàng lại đem đi làm quần áo, thể hiện ra dáng người xinh đẹp của Tô Niệm Niệm, cặp đùi thon dài trắng như tuyết mang một đôi giày kỳ quái, khiến đôi chân càng thêm thon dài, vòng eo mảnh khảnh bị buộc chặt lại, càng thêm mềm mại quyến rũ, còn có bộ ngực sữa cao ngất kia, xương quai xanh đẹp động lòng người, cổ tuyết trắng như ngọc, rất hợp với cặp mắt như hồ nước linh động, tất cả những thứ đó, quả thực chính là khiêu chiến với thẩm mỹ của nhân loại. Đương nhiên , nếu không phải bị khuôn mặt sát phong cảnh của Tô Niệm Niệm, thì chắc chắn sẽ rất tuyệt. Lúc này nàng mang theo một cái cung tên, biểu tình trên mặt cũng không như nữ tử ôn nhu bình thường, mà là mang theo một ít thần khí hiên ngang, trong quyến rũ còn có thêm một chút tư thế oai hùng khí phách, làm cho người khác khó mà rời mắt.
Tô Niệm Niệm bị bốn người này nhìn nhìn khiến trong lòng rất chột dạ, vì thế cúi đầu nhìn trang phục bản thân, kỳ quái nói:“Tôi mặc như vậy. . . . . . Không được sao?”
Phong Chỉ Nhi là người đầu tiên kịp phản ứng, đỏ mặt khinh thường nói : “Hừ!” Miệng nói xong , lại vẫn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn váy ngắn và giày cao cổ của Tô Niệm Niệm như cũ, trong ánh mắt lộ ra thần sắc cực kỳ hâm mộ.
Tô Niệm Niệm nhìn ra Phong Chỉ Nhi kỳ thật rất thích quần áo này của nàng, dù sao cũng là tiểu hài tử, vì thế cũng không so đo chuyện tình lúc trước, cười nói: “Quần áo này của tôi có thể cho tiểu thư mượn mặc ?”
Phong Chỉ Nhi nổi giận nói: “Ai cần, không biết liêm sỉ!”
Lúc này, ba tên giống đực kia ở trong cuộc nói chuyên của hai nữ nhân cũng đã kịp phản ứng lại, công tử Tây Tuyết đứng lên đi về phía Tô Niệm Niệm, nhìn lên nhìn xuống trên người nàng đánh giá, kích động nói: “Được, được lắm, Tô cô nương cô quả nhiên là tài nữ có một không hai a. . . . . .”
Nói đùa, bộ quần áo dĩ nhiên là có một không hai rồi? Tô Niệm Niệm trong lòng khinh bỉ những lời nói của hắn, bất quá dù sao cũng là khen nàng , cho nên tuy khinh bỉ , nhưng cũng rất hưởng thụ. Có thể thấy làm người đôi khi thật vô sỉ a. . . . . .
Tô Niệm Niệm lui về phía sau vài bước bảo trì một khoảng cách với Tây Tuyết công tử, nói: “Chỉ có thể đứng ở xa nhìn, không thể sờ loạn nha. Chúng ta bắt đầu đi.” Nói xong xoay người đi đến trên lan can dưới mái hiên, xoay người ngồi ở trên lan can, rồi mới nói với Công tử Tây Tuyết bên: “Bắt đầu đi, một canh giờ bức tranh phải vẽ xong, vượt qua một canh giờ sẽ tính thêm tiền, gấp ba tiền nha.” lan can ở dưới mái hiên kia vốn là nơi cho người ngồi ngắm cảnh, do đó Tô Niệm Niệm mới chọn nơi này để có thể thoải mái mà ngồi.
Công tử Tây Tuyết cùng với mọi người bị lời nói của nàng chọc cho buồn cười, rồi mới mở giấy bút, bắt đầu vẽ.
Lúc này mái tóc của Tô Niệm Niệm bị gió thổi bay lên trên mặt hồ, có sợi phất qua môi, qua gáy, trước ngực, rồi trên cánh tay, làm cho người ta có một cảm giác rất khí phách rất thoải mái. Công tử Tây Tuyết chuyên chú vẽ tranh, vài người ở chung quanh cũng nhìn xem chăm chú, ngay cả Phong Chỉ nhi không thích Tô Niệm Niệm, lúc này cũng lặng yên ngồi nhìn.
Phong Tịnh Minh gặp qua rất nhiều nữ tử giang hồ, các nàng đó cũng rất khí phách rất tiêu sái, nhưng so với vẻ tiêu sái của Tô Niệm Niệm lại không giống. Tô Niệm Niệm không có loại sắc bén cùng với hào sảng của nữ tử giang hồ, mà ngược lại hoàn toàn, nàng bình thường còn rất tham tiền, lá gan thì nhỏ, nhưng một người như vậy, lại làm cho hắn có cảm giác rất tiêu sái thế gian. Nàng tựa hồ mặc kệ ở trong hoàn cảnh nào, cũng đều thoải mái vui vẻ, giống như tất cả chuyện trên đời này, vốn không có chuyện gì có thể làm cho nàng thương tâm? Cũng có khi, đó là do nàng cố ý thể hiện như vậy, nàng có mục đích khác? Nữ tử này, rốt cuộc đâu mới thật sự là nàng?
Tóm lại mặc kệ như thế nào, Phong Tịnh Minh nhìn thấy trang phục của Tô Niệm Niệm cũng giống đại đa số nam nhân nhịn không được muốn chảy máu mũi, nhìn thấy nàng đang dựa lan can ở dưới mái hiên, mái tóc bay bay theo gió, trái tim của hắn quả thật đập nhanh hai nhịp.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Con người Tô Niệm Niệm nếu đặt ở thế kỷ hai mươi mốt chỉ tạm coi như là một tài nữ, tuy cầm kỳ thư họa nàng cái gì cũng không biết, làm công việc nội trợ giặt quần áo nấu cơm thì siêu lười, nhưng nàng lại biết hai lĩnh vực khác.
Một trong số đó là may vá, nàng không theo học lớp chuyên nghiệp về lĩnh vực thiết kế trang phục, nhưng trời sinh nàng lại cảm thấy hứng thú đối với mấy thứ này, vì thế nàng thường xuyên tái chế lại một ít quần áo cũ thành trang phục mốt, làm xong còn được nhiều người khen đẹp. Tư chất của nàng cũng không tệ, tự học thành tài, hơn nữa được tu luyện được gần mười năm, bởi vậy đã luyện được một tay nghề may vá không tồi.
Cái còn lại chính là điêu khắc tượng gỗ, cũng không được tính là người làm nghệ thuật, đó chỉ là do nàng muốn tìm thứ gì đó để chơi đùa giết thời gian, qua thời gian tay nghề của nàng cũng dần tốt hơn. Ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng từng điêu khắc rất nhiều đồ chơi nhỏ, đa số đều đưa cho Huấn Đào. Lúc chia tay với Huấn Đào, nàng thực đau khổ nên đem tất cả chúng đi đốt, không ngờ rằng đốt không được, lại thiếu chút nữa đốt phòng ở của nàng, Tô Niệm Niệm bởi vì vậy mà bị cảnh sát bắt đi hỏi cung thật lâu.=.=
Tô Niệm Niệm lại không thể ngờ được, hai tay nghề này của chính mình ở hiện đại không có công dụng gì, nhưng đến cổ đại, lại có đất dụng võ, quả nhiên là trời sinh nàng rất thích hợp với xuyên không a!
Tô Niệm Niệm ở Phong Tam sơn trang vào lúc rãnh rỗi có điêu khắc một đế giày cao gót, đế giầy được làm bằng gỗ, nàng nghĩ ở trên mặt gỗ có thể phủ thêm vải hoặc dây lưng để mang, làm thành một đôi giày cao gót, vào thời tiết cuối hè mát mẻ sẽ đem ra mang. Hiện tại đế giày cao gót này có thể sử dụng theo cách khác rồi , Tô Niệm Niệm muốn dùng đế giày cao gót để nâng chiều cao của đôi chân, kết hợp với váy ngắn và áo ôm sát cơ thể, đúng là quá tuyệt. Nàng chỉ lo lắng bây giờ là ở cổ đại, Tô Niệm Niệm còn không muốn bị người khác cho là lẳng lơ đâu, bởi vậy nàng quyết định động tay động chân vào cái áo ôm sát cơ thể làm cho nó bảo thủ một chút, váy ngắn cũng không nên cách xa quá với bốt cao gót, chỉ cần lộ đùi ba phân là đủ . . . . . Như vậy, đã đẹp muốn rung động lòng người rồi . . . . . .
Tô Niệm Niệm chọn chất liệu cho váy ngắn và áo ôm là da trâu mềm mại, Phong Tam trong sơn trang cũng không thiếu loại da này, bất quá bọn họ tựa hồ chưa từng dùng da trâu làm quần áo, Tô Niệm Niệm đã từng nghiên cứu loại da trâu này, tốt lắm, làm ra quần áo chắc chắn rất đẹp.
Về phần da giày, cũng cần một nguời có kỹ thuật chuyên môn, Tô Niệm Niệm làm không được, đành phải tìm thợ đóng giày tư nhân của Phong Tam sơn trang nhờ làm giúp, Thợ đóng giầy kia là đại thúc trung niên, đầu óc cũng rất thông minh, Tô Niệm Niệm nói liên tục còn thêm khoa tay múa chân trong chốc lát, hắn cũng hiểu ý tứ của nàng, chính là không biết làm cái này có ích lợi gì, làm hài để đi, quá dài, làm quần mặc đi, quá ngắn, huống hồ ở phía dưới còn là một đế hài gỗ. . . . . . Mặc kệ nói như thế nào, hắn chỉ cần một buổi tối đã có thể làm xong tất cả những thứ kỳ quái đó.
Váy ngắn cùng áo ôm đối với Tô Niệm Niệm mà nói cũng không khó khăn, nàng làm rất quen tay. Tô Niệm Niệm lựa chọn may theo phong cách ôm cơ thể, có gợi cảm nhưng lại không mất vẻ dễ thương.
Váy ngắn làm xong, mang lên eo nhỏ, vừa đúng tạo nên một đường cong đến mông nàng.
Áo bó sát người làm thêm một cái đai lưng, đai lưng này giúp áo bớt hở hang được một chút, chiếc áo cổ hình chữ V giúp lộ ra vùng da trắng nõn ở cổ cùng với xương quai xanh tinh tế , khiến cho người khác vừa nhìn thấy thì lại có suy nghĩ bay xa hơn một chút. Cánh tay lộ ra, Tô Niệm Niệm làm một bao tay dài để mang trên cánh tay phải, đúng, rất chuẩn, tuy trên cánh tay có nhiều vết sẹo vô cùng xấu xí, nhưng che rồi sẽ không thấy, rất có hiệu quả, rất có hiệu quả nha!
Làm đẹp không cần rườm rà, đuôi ngựa buộc cao lên, dây cột tóc màu lam, cùng mái tóc tung bay theo gió, xong a!
Tô Niệm Niệm lén từ thư phòng của Phong Tịnh Minh trốn ra, mang theo một cái cung , mặc tất cả những thứ có liên quan, lại mang thêm đôi giày cao cổ, hùng vĩ hiên ngang đi tìm công tử Tây Tuyết.
Tô Niệm Niệm thấy thân thể này, có tỉ lệ dáng người rất chuẩn, hơn nữa, còn là phi thường đạt tiêu chuẩn rất mê người. Mặc dù vóc người nàng không cao, nhưng cặp đùi tuyết trắng lại cực kỳ thon dài, càng tôn lên dáng người có lồi có lõm của nàng. Cũng may phần đùi lộ ra bên ngoài có sẹo rất mờ không thấy rõ, bằng không thì rất phá hình tượng.
Tô Niệm Niệm và Công tử Tây Tuyết hẹn gặp nhau tại Bình Yên Các, nơi đó phong cảnh rất đẹp, thực thích hợp để vẽ tranh. Nàng một đường từ chỗ ở của mình đi về phía Bình Yên Các, hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường, số người quay đầu lại là 100%, rất nhiều người nhìn một lần thấy chưa đã ghiền, lại quay đầu nhìn một lần nữa. Trang phục nàng mặc, hở hang cũng không quá nhiều, bởi vì các nơi quan trọng nàng đều che giấu thật kỹ, hơn nữa da thịt trên đùi cũng không lộ ra bao nhiêu, nói không hở hang thì cũng không đúng lắm , hai cánh tay tuyết trắng kia, lại là bằng chứng chắc chắn cho lời nói này. Tóm lại, họ thấy nàng rồi đều nói rằng, nàng rất quái, rất quái lạ, nhưng thấy khuôn mặt nàng lại hết sức đẹp , làm cho người ta cảm thấy một cảm giác rất mới mẻ nhưng vẫn động lòng người, tóm lại cũng không biết nói ra sao, cô nương như nàng so với các phu nhân mà bọn họ gặp hằng ngày hoàn toàn bất đồng.
Tô Niệm Niệm lại không hề để ý, nàng chỉ một lòng muốn tìm công tử Tây Tuyết hoàn thành bức vẽ như đã hẹn, sau đó lấy một trăm lạng bạc bỏ túi.
Bởi vì mấy hôm nay Công tử Tây Tuyết luôn quấn quít lấy Tô Niệm Niệm, nên Phong Tịnh Minh cũng không đốc thúc Tô Niệm Niệm, cho nàng nhàn hạ mà hồ nháo. Hiện tại, Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền đều bị Công tử Tây Tuyết mời đến, họ đến Bình Yên Các uống trà ngắm cảnh, tiện thể muốn nhìn xem Công tử Tây Tuyết diễn trò gì. Đến còn có tiểu ma vương của Phong Tam sơn trang , Phong Chỉ nhi. Nha đầu kia trong lúc rãnh rỗi, đòi đi theo ca ca cùng tiếp khách quý, thuận tiện cũng muốn xem hắn diễn trò gì, rốt cuộc có vui không.
Bình Yên Các được xây ở giữa hồ nước, chung quanh là hai hòn núi giả tú lệ, xanh biếc xao động theo sóng nước, cảnh sắc rất đẹp dễ đi vào lòng người. Mỗi khi trời mưa thì trên mặt hồ liền bị mưa bao bọc như hiện lên một tầng sương khói, bởi vậy mới gọi là Bình Yên Các. Hôm nay thời tiết sáng sủa, gió lạnh thổi mạnh, tuy nhìn không thấy được cảnh bình yên, nhưng lúc này lại tạo được một cái đẹp động lòng người khác.
Tô Niệm Niệm được quần áo da trâu bao bọc, loại phong cảnh tươi mát hợp lòng người này nàng rất thích, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, rồi đi đến.
Tô Niệm Niệm vừa mới tiến vào Bình Yên Các đã hét lớn: “Người đẹp, ta đã đến đây!”
Đợi đi vào rồi thì mới phát hiện hóa ra bên trong có bốn người.
Tô Niệm Niệm thật ra cũng không cảm thấy gì lạ, mà ba nam nhân cộng thêm một cô gái kia, nhìn thấy trang phục của Tô Niệm Niệm, thì đều có chút ngẩn ngơ.
Một loại vải không biết làm từ cái gì ( kỳ thật không phải vải dệt ) nàng lại đem đi làm quần áo, thể hiện ra dáng người xinh đẹp của Tô Niệm Niệm, cặp đùi thon dài trắng như tuyết mang một đôi giày kỳ quái, khiến đôi chân càng thêm thon dài, vòng eo mảnh khảnh bị buộc chặt lại, càng thêm mềm mại quyến rũ, còn có bộ ngực sữa cao ngất kia, xương quai xanh đẹp động lòng người, cổ tuyết trắng như ngọc, rất hợp với cặp mắt như hồ nước linh động, tất cả những thứ đó, quả thực chính là khiêu chiến với thẩm mỹ của nhân loại. Đương nhiên , nếu không phải bị khuôn mặt sát phong cảnh của Tô Niệm Niệm, thì chắc chắn sẽ rất tuyệt. Lúc này nàng mang theo một cái cung tên, biểu tình trên mặt cũng không như nữ tử ôn nhu bình thường, mà là mang theo một ít thần khí hiên ngang, trong quyến rũ còn có thêm một chút tư thế oai hùng khí phách, làm cho người khác khó mà rời mắt.
Tô Niệm Niệm bị bốn người này nhìn nhìn khiến trong lòng rất chột dạ, vì thế cúi đầu nhìn trang phục bản thân, kỳ quái nói:“Tôi mặc như vậy. . . . . . Không được sao?”
Phong Chỉ Nhi là người đầu tiên kịp phản ứng, đỏ mặt khinh thường nói : “Hừ!” Miệng nói xong , lại vẫn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn váy ngắn và giày cao cổ của Tô Niệm Niệm như cũ, trong ánh mắt lộ ra thần sắc cực kỳ hâm mộ.
Tô Niệm Niệm nhìn ra Phong Chỉ Nhi kỳ thật rất thích quần áo này của nàng, dù sao cũng là tiểu hài tử, vì thế cũng không so đo chuyện tình lúc trước, cười nói: “Quần áo này của tôi có thể cho tiểu thư mượn mặc ?”
Phong Chỉ Nhi nổi giận nói: “Ai cần, không biết liêm sỉ!”
Lúc này, ba tên giống đực kia ở trong cuộc nói chuyên của hai nữ nhân cũng đã kịp phản ứng lại, công tử Tây Tuyết đứng lên đi về phía Tô Niệm Niệm, nhìn lên nhìn xuống trên người nàng đánh giá, kích động nói: “Được, được lắm, Tô cô nương cô quả nhiên là tài nữ có một không hai a. . . . . .”
Nói đùa, bộ quần áo dĩ nhiên là có một không hai rồi? Tô Niệm Niệm trong lòng khinh bỉ những lời nói của hắn, bất quá dù sao cũng là khen nàng , cho nên tuy khinh bỉ , nhưng cũng rất hưởng thụ. Có thể thấy làm người đôi khi thật vô sỉ a. . . . . .
Tô Niệm Niệm lui về phía sau vài bước bảo trì một khoảng cách với Tây Tuyết công tử, nói: “Chỉ có thể đứng ở xa nhìn, không thể sờ loạn nha. Chúng ta bắt đầu đi.” Nói xong xoay người đi đến trên lan can dưới mái hiên, xoay người ngồi ở trên lan can, rồi mới nói với Công tử Tây Tuyết bên: “Bắt đầu đi, một canh giờ bức tranh phải vẽ xong, vượt qua một canh giờ sẽ tính thêm tiền, gấp ba tiền nha.” lan can ở dưới mái hiên kia vốn là nơi cho người ngồi ngắm cảnh, do đó Tô Niệm Niệm mới chọn nơi này để có thể thoải mái mà ngồi.
Công tử Tây Tuyết cùng với mọi người bị lời nói của nàng chọc cho buồn cười, rồi mới mở giấy bút, bắt đầu vẽ.
Lúc này mái tóc của Tô Niệm Niệm bị gió thổi bay lên trên mặt hồ, có sợi phất qua môi, qua gáy, trước ngực, rồi trên cánh tay, làm cho người ta có một cảm giác rất khí phách rất thoải mái. Công tử Tây Tuyết chuyên chú vẽ tranh, vài người ở chung quanh cũng nhìn xem chăm chú, ngay cả Phong Chỉ nhi không thích Tô Niệm Niệm, lúc này cũng lặng yên ngồi nhìn.
Phong Tịnh Minh gặp qua rất nhiều nữ tử giang hồ, các nàng đó cũng rất khí phách rất tiêu sái, nhưng so với vẻ tiêu sái của Tô Niệm Niệm lại không giống. Tô Niệm Niệm không có loại sắc bén cùng với hào sảng của nữ tử giang hồ, mà ngược lại hoàn toàn, nàng bình thường còn rất tham tiền, lá gan thì nhỏ, nhưng một người như vậy, lại làm cho hắn có cảm giác rất tiêu sái thế gian. Nàng tựa hồ mặc kệ ở trong hoàn cảnh nào, cũng đều thoải mái vui vẻ, giống như tất cả chuyện trên đời này, vốn không có chuyện gì có thể làm cho nàng thương tâm? Cũng có khi, đó là do nàng cố ý thể hiện như vậy, nàng có mục đích khác? Nữ tử này, rốt cuộc đâu mới thật sự là nàng?
Tóm lại mặc kệ như thế nào, Phong Tịnh Minh nhìn thấy trang phục của Tô Niệm Niệm cũng giống đại đa số nam nhân nhịn không được muốn chảy máu mũi, nhìn thấy nàng đang dựa lan can ở dưới mái hiên, mái tóc bay bay theo gió, trái tim của hắn quả thật đập nhanh hai nhịp.