Tô Niệm Niệm cảm thấy, chuyện xuyên không này, ưu việt lớn nhất chính là có thể rèn luyện trái tim con người. Bọn họ không nhớ bản thân họ đã gặp phải bao nhiêu trường hợp sống chết trong gang tấc, thế nhưng khi xuất hiện tình huống nguy hiểm tánh mạng, trước khi mất đi ý thức họ vẫn suy nghĩ một điều, nữ chủ xuyên qua chắc chắn sẽ không đoản mệnh, đó gần như là thuyết tương đối a . . . . . . .
Vì thế, lúc Tô Niệm Niệm tỉnh lại, mở to mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Phong Tịnh Minh kia thì nàng vô cùng bình tĩnh, giống như chính mình vừa ngủ thức dậy, nên rời giường . .
Phong Tịnh Minh nhìn thấy bộ dáng chẳng thèm để ý của Tô Niệm Niệm , trong con ngươi hiện lên ánh sáng không biết làm gì cho phải. Hắn dùng ngón tay xoa khuôn mặt Tô Niệm Niệm, lành lạnh nói: “Nàng không sợ chết sao? Hay là, nàng biết ta nhất định sẽ cứu nàng?”
Tô Niệm Niệm ngáp một cái, nói: “Nói đùa, ta làm sao mà không sợ chết chứ, chẳng qua ta biết ta nhất định sẽ không chết sớm như vậy đâu.”
“A?” Phong Tịnh Minh tựa hồ cảm thấy rất hứng thú đối với câu nói chắc chắn chính mình không thể chết sớm của nàng.
Tô Niệm Niệm cũng không biết giải thích như thế nào cho hắn hiểu, huống hồ cho dù nàng giải thích, hắn chưa chắc sẽ tin. Vì thế nàng nói cho có lệ: “Tóm lại ta có thiên thần phù hộ, trừ phi chính ta muốn chết, bằng không tất cả đều có thể hóa nguy thành an.”
Phong Tịnh Minh khinh thường nói: “Mọi lần đều không phải là do nàng tự tìm chết sao?”
Tô Niệm Niệm nghẹn lời. Ngẫm lại cũng đúng, tựa hồ rất nhiều phiền toái trước kia đều là do nàng chủ động tìm tới nha? Nếu thật sự nói như vậy, nàng cũng quá xui xẻo đi. Nàng cũng lười suy nghĩ việc này, vì thế ngồi dậy, duỗi lưng một cái nói: “Ta đói bụng.”
Phong Tịnh Minh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc mắt nhìn nàng một cái, lắc đầu nói: “Nàng không quan tâm là ai đã hại ngươi sao?”
“Ách?” Tô Niệm Niệm nắn nắn cái cổ cứng ngắc, nghĩ một chút, nói, “A, ta đắc tội với ai nha, ai lại muốn đẩy ta vào chỗ chết chứ? Không lẽ, kẻ thù trước kia của ta tìm tới cửa ? Trời ạ, ta không nhớ rõ mấy chuyện này a. . . . . .”
Phong Tịnh Minh rốt cục đối với phản ứng của nàng có một chút vừa lòng , vì thế xoa xoa đầu nàng nói: “Yên tâm đi, không phải kẻ thù trước kia của nàng, nếu bọn họ muốn tiến vào Phong Tam sơn trang, cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy.”
Tô Niệm Niệm gật đầu nói: “Đã hiểu, vậy có phải là người của Phong Tam sơn trang không ?”
“Nàng cũng không ngốc lắm nha.”
Vô nghĩa, ngươi đã nói đến nhường này, ta còn không hiểu, thì bộ não của ta đây dùng để làm gì, để trang trí hả?
Phong Tịnh Minh trực tiếp nói rõ đáp án cho nàng: “Là Nguyệt Thi Thi.”
“Nguyệt Thi Thi? Nguyệt phu nhân sao?” Tô Niệm Niệm có chút không hiểu gì cả nói, “Ta có chiêu chọc gì nàng ấy sao?”
Phong Tịnh Minh trừng mắt nhìn Tô Niệm Niệm một cái, lập tức phân phó người chuẩn bị đồ ăn.
Tô Niệm Niệm bắt đầu sự nghiệp cắn móng giò được một lúc, thì đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “A, ta hiểu được rồi.”
Phong Tịnh Minh đang uống trà, bị nàng làm cho cả kinh thiếu chút nữa phun nước trà ra. Hắn bất mãn liếc mắt nhìn Tô Niệm Niệm một cái, nói: “Chỉ có việc ăn uống mới có thể kích phát cái đầu của nàng sao?”
Tô Niệm Niệm không để ý tới lời trào phúng của Phong Tịnh Minh, nói tiếp: “Ta hiểu được, Nguyệt phu nhân của huynh, nhất định là sợ ta cướp mất lão công* của nàng, chút nữa huynh nói cho nàng, nàng cứ yên tâm đi. . . . . . Ai ôi!” Tô Niệm Niệm lời còn nói chưa dứt, trên trán sớm đã bị Phong Tịnh Minh cốc một cái rõ đâu, nàng không khỏi trợn mắt nhìn, “Huynh làm cái gì vậy?”
*lão công: chồng, phu quân
Phong Tịnh Minh nhàn nhã gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của nàng: “Cho nàng nhớ lâu một chút.”
Tô niệm niệm: “Ê ê ê , ta chưa đáp ứng việc gì với huynh nha.”
Phong Tịnh Minh: “Như vậy hôm nay người ở thư phòng cùng ta dây dưa là ai?”
Khuôn mặt già của Tô Niệm Niệm đỏ lên, tức giận nói: “Ta là bị bắt ép , huynh nói phải rõ ràng nha!”
Phong Tịnh Minh nghiêng mặt nhìn nàng, cười tủm tỉm nói:“Nàng là người nguyện ý đứng yên để bị ta ép buộc sao?”Nói xong, lại chậm rãi đưa khuôn mặt bạch ngọc lại, mắt thấy sẽ cùng Tô Niệm Niệm có quan hệ xác thịt.
Tô Niệm Niệm hốt hoảng chuyển ghế ngồi vài lần, lập tức nói:“Dù sao mặc kệ như thế nào, ta sẽ không cùng huynh ở chung một chỗ . Ta mặc kệ huynh có hiểu hay không hiểu, tóm lại ta không muốn cùng rất nhiều nữ nhân chia sẻ một chồng.”
Phong Tịnh Minh trầm tư một chút, nói: “Ta sẽ đuổi toàn bộ các nàng đi?”
Tô niệm niệm“Bốp” một cái đánh rơi chiếc đũa trên bàn, cả giận nói: “Hóa ra nữ nhân ở Phong Tam sơn trang muốn đuổi đi thì đuổi đi , nếu các nàng bị đuổi đi rồi, một ngày nào đó ta cũng sẽ bị đuổi đi như vậy đúng không ? Huynh cảm thấy ta sẽ ngu ngốc ở lại chờ huynh đuổi ta đi sao?”
Phong Tịnh Minh kéo ống tay áo Tô Niệm Niệm, nhẹ giọng nói:“Ta sẽ không đuổi nàng đi .”
Tô Niệm Niệm quay mặt không muốn nhìn hắn, nói: “Huynhkhông đuổi ta đi ta nên cảm thấy may mắn sao? Bây giờ chẳng phải ta đã làm kẻ thứ ba sao.”
Phong Tịnh Minh phi thường có tinh thần học hỏi: “Kẻ thứ ba là cái gì?”
“Chính là cướp đi người yêu của người khác .”
Phong Tịnh Minh cười nói: “Như vậy, nàng không tính là kẻ thứ ba, bởi vì ta vốn dĩ chưa bao giờ yêu các nàng ấy.”
Tô Niệm Niệm không chút nghĩ ngợi liền trôi chảy hỏi: “Vậy huynh yêu ta sao?” .
Phong Tịnh Minh đột nhiên lấy một tay kéo Tô Niệm Niệm vào trong lòng, khẽ hôn một cái vào vành tai của nàng, cười dài nói:“Nàng thử nói xem?”
Tô Niệm Niệm dùng sức tránh thoát hắn, nhảy ra một khoảng cách đứng ở trước mặt hắn. Nữ nhân, phải có cốt khí, vì thế, Tô Niệm Niệm lựa chọn một biện pháp rất có cốt khí để xử lý chuyện này. Nữ nhân luôn bị vứt bỏ, hiện tại, nàng muốn đứng ngang nhau với người nam nhân trước mặt này, nàng cũng muốn có quyền nắm giữ hay vứt bỏ tình yêu.
Vì thế, Tô Niệm Niệm ngẩng đầu, biến chính mình thành một con Khổng Tước kiêu ngạo, sau đó nói: ” Phong Tịnh Minh, không bằng như vậy, chúng ta yêu đương vụng trộm đi?”
Phong Tịnh Minh giật giật khóe miệng, chờ nói câu sau của nàng.
“Yêu đương vụng trộm?” Phong Tịnh Minh lặp lại bốn chữ này, thế nhưng không nhịn được lại nở nụ cười.
(VN: ta bó tay với NN, đây chẳng phải cũng là biến chất của tiểu tam sao >_
“Ê ê ê , huynh nghiêm túc một chút đi, ta nói thật đấy.”
Phong Tịnh Minh dừng cười, trong ánh mắt rõ ràng đang hết sức vui vẻ: “Ta chỉ sợ mệt cho nàng thôi. Bản thân ta thì không sao cả, nhưng nàng còn là một cô nương chưa gả nha.” .
Tô Niệm Niệm cúi đầu, nhắm ngay đôi mắt Phong Tịnh Minh, khiêu khích nói: “Không cần huynh quan tâm.”
Phong Tịnh Minh tươi cười, giơ tay lên nhéo nhéo mặt Tô Niệm Niệm, nói: “Ta chỉ lo lắng nàng mà thôi, nếu nàng muốn vị trí gì ở bên người ta , ta sẽ luôn luôn giữ lại cho nàng.”
“Cắt!” Tô Niệm Niệm cố gắng biểu hiện ra sự khinh thường của mình, ” Vị trí bên cạnh huynh? Ở trong mắt người khác là thứ tốt, đối với ta, thì ngay cả một tháng tiền công còn giá trị hơn. Bổn cô nương muốn tự do, muốn ngang hàng, “nàng nói xong, giơ tay trên bàn tiếp tục cắn móng giò, thong dong cười nói, “Nam nhân với ta mà nói, cũng giống như móng giò này, nếu ăn thì ngon, nhưng không ăn cũng không chết đói. Hai ta nếu có quan hệ yêu đương, thì song phương đều như nhau, muốn ở cùng một chỗ liền cùng nhau ở chung một chỗ, không vui liền tách ra, không gì gò bó chẳng phải tự tại hơn sao?”
Phong Tịnh Minh nghe đến đó, trên mắt bịt kín một tầng u ám:“Nàng muốn tách ra khỏi ta sao?”
Tô Niệm Niệm cười mỉm, học bộ dáng Phong Tịnh Minh quay về nắm gương mặt hắn: “Nhìn biểu hiện của huynh, thật là soái a!”
Trong nháy mắt một tháng đã trôi qua, Tô Niệm Niệm làm tình nhân của Phong Tịnh Minh cũng được một tháng, dần dần cảm thấy Phong Tịnh Minh cũng không phải là người không hiểu đạo lý như vậy, ngoại trừ có vài lần dong dài, song hắn cũng xem như đủ tư cách trở thành người tình mẫu mực a.
Công việc hằng ngày của Phong Tịnh Minh là ở thư phòng xử lý công vụ, không thì đi vào Rừng Ngọc Điệp luyện võ, bởi vậy Tô Niệm Niệm không phải ở trong thư phòng bị Phong Tịnh Minh sai sử và khinh bạc, thì là ở trong Rừng Ngọc Điệp bị Phong Tịnh Minh khinh bạc và sai sử, đối với việc này, trong lòng Tô Niệm Niệm rất bất bình, nhưng đã là thói quen rồi, thói quen quá quen rồi a. . . . . .
Trong lúc đó, vị Thiết Đầu đại ca cứ như ma quỷ bám người vào đêm không trăng có tới vài lần, nói một ít câu nói trên trời làm Tô Niệm Niệm nghe không hiểu gì hết, rồi thuận tiện đe dọa và uy hiếp nàng một chút, mỗi lần Tô Niệm Niệm đều vừa nịnh nọt hắn vừa nguyền rủa trong lòng rằng, nàng mau chóng làm xong để thoát nợ a. . . . . . .
Chính là, Tô Niệm Niệm phát hiện mình càng ngày càng không bình thường, đôi khi, nàng thế nhưng lại có một số ý niệm trong đầu: dù sao nữ chính xuyên không theo định luật chắc chắn không đoản mệnh, nàng không nghe Thiết Đầu đại ca đi nữa, thì kết quả cũng sẽ không thảm như hắn nói đâu. . . . . .
Mà người cũng trở nên không bình thường giống Tô Niệm Niệm, còn có thêm Phong Tịnh Minh. Tô Niệm Niệm không biết Phong Tịnh Minh có đúng là không bình thường hay không, hay là do nàng không bình thường nên nhìn thấy Phong Tịnh Minh cũng không bình thường, tóm lại ở trong mắt nàng, Phong Tịnh Minh so với trước kia hình như không giống lắm, cụ thể không giống ra sao, nàng cũng không nói rõ được, cứ cảm thấy, cảm thấy ánh mắt của hắn khi nhìn nàng, hình như có thêm cái gì đó không nói rõ được, lại có, đôi khi hắn sẽ nói một số chuyện nàng nghe chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết.
Ví dụ như, một ngày nào đó, Phong Tịnh Minh nói với Tô Niệm Niệm : “Niệm niệm, chúng ta không cần tách ra nhé.”
Tô Niệm Niệm kinh ngạc: “Ta khi nào thì nói muốn ra đi đâu.”
Phong Tịnh Minh: “Nhưng mà, chúng ta sớm hay muộn. . . . . .” .
Tô Niệm Niệm: “Huynh nói chúng ta sớm hay muộn sẽ tách ra sao?”
Phong Tịnh Minh: “Không có gì, tối hôm qua ta nằm mơ thấy nàng rời xa ta.”
Tô Niệm Niệm: “Đại thần à, đó là nằm mơ.”
Lại ví dụ như, một ngày nào đó, Phong Tịnh Minh đột nhiên nói:“Niệm niệm, nàng sẽ không trách ta chứ?” .
Tô Niệm Niệm: “Huynh phạm lỗi gì với ta sao ?”
Phong Tịnh Minh: “Không có gì, chính là hôm qua ta bị Nguyệt Thi Thi khinh bạc một chút.”
Tô Niệm Niệm không nói gì, bất quá nhìn biểu tình kia của Phong Tịnh Minh, hoàn tòan không giống bị mỹ nữ khinh bạc nha, mà giống như là cảm giác mất mát khi chưa bị khinh bạc thành công vậy.
Lại thêm ví dụ này, lại có một ngày nào đó, Phong Tịnh Minh đột nhiên nói với Tô Niệm Niệm: “Niệm niệm, hai chúng ta đều vứt bỏ thân phận của mình nhé.”
Tô Niệm Niệm: “?”
Phong Tịnh Minh: “Cho tới bây giờ, nàng vẫn không muốn nói chuyện thẳng thắn với ta sao?”
Tô Niệm Niệm: “?” .
Phong Tịnh Minh: “Ha ha, ta chọc nàngi chơi thôi.”
Tô Niệm Niệm: “. . . . . .” .
Hôm nay, Tô Niệm Niệm nằm trên một đám cỏ gần rừng Ngọc Điệp, nhắm mắt ngủ. Phong Tịnh Minh thì ở cách đó không xa luyện công.
Đêm qua lại bị Thiết Đầu đại ca đe dọa, Tô Niệm Niệm vừa nghĩ tới cái tên ”Lãnh Hương hoàn” , cả người liền phát run. Chết hay không chết không nói trước được, nhưng nếu bị đông lạnh nửa năm, chắc chắn rất khó chịu a . Tô Niệm Niệm nhớ đi nhớ lại không khỏi rùng mình một cái. Lúc này, nàng cảm giác đột nhiên có một cái bóng đè lên trên người của mình, liền mở mắt, chỉ thấy Phong Tịnh Minh lúc này đang đưa lưng về phía ánh mặt trời cúi đầu nhìn nàng.
Khuôn mặt Phong Tịnh Minh giấu ở trong cái bóng, Tô Niệm Niệm mặc dù nhìn không được vẻ mặt của hắn, nhưng lại biết hắn đang cười với nàng.
Phong Tịnh Minh ngồi xổm xuống, nhéo nhéo khuôn mặt Tô Niệm Niệm, nâng khóe miệng nói: “Nàng lại lo lắng việc gì nữa, mày nhíu lại thành một ngọn núi rồi kìa.” Nói xong, ngón tay di động đến mi tâm của nàng, nhẹ nhàng xoa nhẹ hai cái.
Tô Niệm Niệm cầm tay hắn, nhoẻn miệng cười nói: “Ta đang học bộ dáng của huynh.”
Phong Tịnh Minh lại ngồi ở trên cỏ, nhanh tay bắt lấy tay Tô Niệm Niệm, một tay kéo nàng trong lòng, vừa lấy lá cây dính trên đầu nàng xuống, vừa thì thào cười nói: “Mới một khắc không thấy, nàng liền nghĩ tới ta rồi à?” Nói xong, in một nụ hôn ở trên trán Tô Niệm Niệm.
Tô Niệm Niệm giơ tay lên, ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng nắm lấy cằm Phong Tịnh Minh, đôi mắt đen lúng liếng đánh giá khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc từ cao xuống thấp từ trái qua phải vài lần, sau đó ngạc nhiên nói: “Tiểu Minh, sao huynh lại tiều tụy như vậy ?” sắc mặt Phong Tịnh Minh không hồng nhuận như trước kia, tựa hồ chất lượng giấc ngủ không được tốt.
Phong Tịnh Minh ôm chặt Tô Niệm Niệm, dùng cằm cọ tóc của nàng, nói: “Cũng không có gì, bất quá là ban đêm ngủ không an ổn lắm.”
Tô Niệm Niệm cũng không truy vấn thêm vì sao hắn ngủ không an ổn, chính là thưởng thức dây cột tóc ở trước ngực hắn, nói: “Ta có biện pháp, có thể giúp huynh ngủ ngon.” .
Phong Tịnh Minh đến đây hưng trí: “Thật không? Xin lắng tai nghe.” .
Tô Niệm Niệm không chút để ý nói: “Hiện tại không có cách giải thích rõ với ngươi, tối hôm nay huynh ở trong phòng huynhchờ ta, chú ý, chỉ có một mình huynh nha, đừng tìm Nguyệt phu nhân Tề phu nhân gì đó thị tẩm à.”
“Niệm niệm nói đùa, hơn một tháng nay, ta chưa từng tìm người thị tẩm nha?” .
Nói cũng đúng, Tô Niệm Niệm đột nhiên phát hiện mình tựa hồ chưa làm tròn trách nhiệm của một người tình a, thôi, chờ giải quyết chuyện Lãnh Hương xong, nàng sẽ toàn tâm toàn ý mà đùa giỡn Tiểu Minh nha. . . . . .
Nếu lúc này Tô Niệm Niệm nâng đầu lên một chút, nàng có thể nhìn thấy, hai gò má Phong Tịnh Minh thế nhưng hiện lên một chút hồng nhạt, nàng bừng tỉnh ngay lập tức.
Ban đêm, Tô Niệm Niệm vụng trộm đến ngoài cửa Phong Tịnh Minh. Phong Tịnh Minh quả nhiên thức thời, trước tiên đã đuổi tất cả thủ vệ, nàng khó được lần nào có thể đến gần phòng Phong Tịnh Minh thuận lợi như vậy.
Ở trên cửa gõ một chút, tay còn chưa kịp gõ đến tiếng thứ hai , cửa kia đã“két” một tiếng mở ra. Tô Niệm Niệm giơ tay lên, vẫn giữ nguyên tư thế gõ cửa, nhìn thấy Phong Tịnh Minh đang đứng ở cửa, khóe miệng mỉm cười, sau đó thu tay hơi xấu hổ nói: “Ha ha ha a. . . . . . thân thủ của Phong trang chủ quả nhiên phi phàm nhanh như sét đánh, ta còn chưa kịp bưng tai trộm chuông a. . . . . .” .
Lời còn chưa dứt, Phong Tịnh Minh đã một tay kéo nàng vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Lúc này Phong Tịnh Minh tựa vào trên cửa, hai tay Tô Niệm Niệm bị nắm , cúi đầu nhìn chăm chú vào hắn. Ánh mắt tựa hồ sắc bén hơn ngày thường, Tô Niệm Niệm cảm thấy trong mắt của hắn tựa như một hồ nước xanh, ôn nhu hòa tan nàng vào trong đó. . . . . . .
Trong lòng Tô Niệm Niệmgiật mình một cái, không đúng a, không khí này, sao cảm giác giống như đang yêu đương vụng trộm quá a. . . . . . .
Lúc này, Phong Tịnh Minh nhìn vào ánh mắt Tô Niệm Niệm, ôn nhu nói: “Niệm niệm, nàng đã đến rồi.”
Tô Niệm Niệm nhìn đôi mắt nhu tình như nước của Phong Tịnh Minh , trong lòng chấn động, nhắm mắt lại ở trong lòng nói thầm, lam nhan họa thủy, đúng là lam nhan họa thủy, nhẫn nhịn thì gió êm sóng lặng, nhỏ thì không nên bị lớn chêu chọc a. . . . . . .
“Niệm Niệm? Niệm Niệm? Niệm Niệm nàng làm sao vậy?” .
Tô Niệm Niệm đột nhiên mở to mắt, nở ra một nụ cười che dấu nội tâm đâng bối rối, lập tức lắp bắp nói: “Không không không không không có gì, kia, ta ta ta chúng ta bắt đầu đi?” .
“Bắt đầu đi?” Phong Tịnh Minh thấp giọng lặp lại ba chữ kia, bí hiểm nở nụ cười.
Tô Niệm Niệm không hiểu Phong Tịnh Minh sao lại như vậy, nhưng muốn hắn ngủ một giấc thật tốt. Vì thế nàng kéo tay Phong Tịnh Minh, đi đến giường ngủ.
Ai ngờ, Phong Tịnh Minh vốn dĩ đi sau lưng nàng lại đột nhiên ôm lấy nàng, cúi đầu nhẹ nhàng mà hôn tóc của nàng, một chút một chút, vẫn hôn đến lỗ tai đến tóc mai của nàng.
Sau đó, Phong Tịnh Minh ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Niệm niệm, ta yêu nàng”
“A. . . . . . Ừ?
Tô Niệm Niệm nắm bàn tay thật chặt, toàn thân kinh ngạc đến có chút cứng ngắc. Phong Tịnh Minh, đây là lần đầu tiên nói với nàng“Ta yêu nàng” nha, quả nhiên là vui mừng. Nhưng mà, nhưng là hôm nay bầu không khí không đúng, nàng không phải đến hẹn hò a!
Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm mở tay Phong Tịnh Minh, xoay người lại, vừa định nói chuyện, không ngờ Phong Tịnh Minh đột nhiên áp mặt xuống, ngậm đôi môi của nàng, tất cả gì muốn nói đều bị nuốt gọn.
Tô Niệm Niệm bị đánh lén trở tay không kịp, đành phải đẩy đẩy Phong Tịnh Minh, nhưng làm sao cũng không nhúc nhích được? Thôi thôi, có một số việc chỉ có thể dùng trí không thể dùng sức a, Tô Niệm Niệm đành phải chống đỡ thân hình đang mềm nhũn ra, ôm lấy Phong Tịnh Minh, nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn đột nhiên đến này.
Thân thể mềm nhũn có thể đỗ lỗi vì sức khỏe, nhưng là tâm trí, tại sao cũng mềm nhũn nha? Tô Niệm Niệm vừa âm thầm trách mình không tốt, vừa nhẹ nhàng cắn môi Phong Tịnh Min một chút coi như phát tiết.
Thân thể rời khỏi khuôn mặt kia, sau đó di chuyển, sau đó tiếp xúc đến thứ gì đó mềm mềm. . . . . . lúc Tô Niệm Niệm bị buông ra thì phát hiện mình đã nằm ở trên giường. Nàng bừng tỉnh đại ngộ, hình như Phong Tịnh Minh đã hiểu lầm ý tứ của nàng a.
Vì thế, ngay lúc Phong Tịnh Minh sắp cởi bỏ vạt áo của nàng thì nàng đột nhiên hô to một tiếng: “Ngừng!”