Tô Niệm Niệm gia tăng cưỡng bức, rốt cục thành công khuyên bảo Phong Tịnh Minh cho nàng xuống núi đi chơi một chuyến, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có người đi theo. Phong Tịnh Minh mấy ngày nay bận việc, liền phái đệ nhất cao thủ bên người theo Tô Niệm Niệm đi chơi.
Vù. . . . . . Đã lâu chưa đi đến thành! Tô Niệm Niệm giống như người dân nông thôn lần đầu lên thành phố, đối với tất cả mọi thứ đều cảm thấy hứng thú, vừa đi vừa dạo rất thích ý. Nhưng mà đều duy nhất không được hoàn mỹ là phía sau lưng luôn có một tên giống như người máy theo đuôi. . . . . . Tên kia đương nhiên là đệ nhất cao thủ mà Phong Tịnh Minh phái theo nàng, Phong Sinh.
Nếu tiểu tử Phong Sinh này đặt ở thế kỷ hai mươi mốt coi như là một siêu cấp soái ca, khổ nỗi Tô Niệm Niệm cả ngày đối mặt với khuôn mặt đẹp của Phong Tịnh Minh kia, thẩm mỹ của bản thân khó tránh khỏi bị bồi dưỡng thành có chút biến thái, hiện tại phải có cấp bậc đại thần mới là soái ca, còn lại tất cả đều là mây bay a . . . . . .
Hơn nữa cơ bắp trên mặt vị soái ca kia giống như bị xơ cứng ngay cả một biểu tình cũng lười biểu hiện, trong lòng Tô Niệm Niệm càng khó chịu về hắn, vốn dĩ, đi dạo phố đều là đi chung với bạn bè hoặc là bạn trai, có ai lại mang theo tên đầu gỗ đi dạo phố chứ? Vì thế Tô Niệm Niệm hạ quyết tâm muốn bỏ lại Phong Sinh ở phía sau.
Phong Sinh lúc này đang ôm một đống đồ linh tinh thành thật chịu mệt nhọc theo sau Tô Niệm Niệm, nào biết đâu rằng hắn đã bắt đầu bị người ta tính kế.
Tô Niệm Niệm đi vào một tửu lâu lớn nhất trong thành này, vỗ vỗ bả vai Phong Sinh, sang sảng cười cười nói với hắn: ” Phong Sinh đại ca, hôm nay chúng ta ở trong này ăn ngon một bữa đi, ta mời khách!”
Phong Sinh cung kính cúi đầu mặt không chút thay đổi đáp:“Thuộc hạ không dám.” Trước khi bọn họ rời nhà trang chủ đã cho hắn rất nhiều tiền.
Tô Niệm Niệm không biết xấu hổ lôi kéo hắn, vừa thuyết phục, vừa kéo hắn đi vào trong tửu lâu kia.
Tiểu nhị vừa thấy hai người, liền biết là khách sộp, vì thế cười nịnh dẫn bọn họ lên lầu hai . Tô Niệm Niệmvung bàn tay to lên nói với tiểu nhị kia : “Đem các loại rượu và thức ăn ngon nhất của tửu lâu các ngươi lên đây, làm tốt bổn cô nương có thưởng.”
Tiểu nhị đáp ứng một tiếng, nhanh nhẹn xuống dưới lầu chuẩn bị.
Có tiền thật tốt a, năng suất tiểu nhị mang thức ăn lên thật đúng là cao, chỉ một thoáng chốc thức ăn đã tràn đầy một bàn, nhân tiện còn có hai bình rượu hoa quế nổi tiếng của tửu lâu.
Tô Niệm Niệm rót chén rượu cho Phong Sinh, lại rót cho mình một chén, nâng chén nói: “Đến, Phong Sinh đại ca, hôm nay khiến huynh mệt nhọc rồi, chén rượu này ta mời huynh.”
Phong Sinh làm một động tác cúi đầu kính cẩn , mặt không chút thay đổi nói: “Thuộc hạ không dám.”
“Ai nha cái gì mà dám hay không dám , “ Tô Niệm Niệm không kiên nhẫn quơ quơ tay, “Ta hỏi huynh, huynh là thuộc hạ của ta phải không?”
Phong Sinh do dự một chút, đáp: “Vâng “ Phong Tịnh Minh cho hắn đi theo nàng, như vậy hắn tạm thời chính là thuộc hạ của nàng đi.
“Vậy là tốt rồi, nếu là huynh thuộc hạ của ta, như vậy ta cho huynh uống rượu, huynh dám không uống?” Tô Niệm Niệm nói xong, bưng cái chén giơ lên trước mặt Phong Sinh.
Phong Sinh đành phải tiếp nhận chén rượu, đáp: “Chỉ một ly này thôi.” Nói xong, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Tô Niệm Niệm cười như mùa xuân nhìn hắn: “Một ly là đủ rồi, một ly là đủ rồi, ha ha ha. . . . . .”
Phong Sinh ở đối diện chỉ cảm thấyTô Niệm Niệm trước mắt càng ngày càng mơ hồ, hắn cố gắng ý thức, miễn cưỡng đứng lên đi về phía Tô Niệm Niệm, nhưng hắn vừa đứng lên, liền lảo đảo ngã trên mặt đất.
Tô Niệm Niệm cũng đứng lên, vòng quanh thân thể Phong Sinh hai vòng nói: “Quả nhiên là người thành thật a, bảo ngươi uống ngươi liền uống.” Nàng tự nhiên biết đệ nhất cao thủ Phong Sinh làm thủ hạ của Phong Tịnh Minh chắc là không dễ lừa gạt, nhưngkhông có biện pháp, ai biểu Trữ Bích Huyền kia làm thần y quá mức cao minh đi. Hắn phát minh một loại mê dược vô sắc vô vị, loại mê dược này không độc không có tác dụng phụ, nhưng là có thể khiến người ta ngủ li bì không biết gì , khi dùng chỉ cần vụng trộm bôi ở trên ngón tay môt chút, sau đó lơ đãng tiếp xúc với đồ ăn hoặc là cốc chén là xong. . . . . . Tô Niệm Niệm ngửa đầu cười gian, thống trị thế giới là cái gì? Là chỉ dùng ý nghĩ không cần phải dùng vũ lực đến cũng đạt được a. . . . . . .
Tô Niệm Niệm kéo Phong Sinh lên ghế, giúp hắn chỉnh tranh xiêm áo nằm trên bàn giống tư thế ngủ, sau đó gọi tiểu nhị đến: “Bằng hữu của ta quá mệt mỏi, trước tiên ở trong phòng này ngủ một chút, ta đi ra ngoài có việc, lúc chiều sẽ tới tìm hắn.”
Tiểu nhị kia vừa định nói không đồng ý, Tô Niệm Niệm đã lấy một thỏi bạc ra, ánh mắt hắn lập tức sáng ngời rồi câm miệng.
Có tiền thật tốt! Tô Niệm Niệm không khỏi đắc ý vênh váo. Nhìn đôi mắt tiểu nhị biến thành đồng tiền, Tô Niệm Niệm đột nhiên phát hiện biểu tình này của hắn hết sức quen mắt. . . . . .
Bên này sắp xếp cho Phong Sinh xong, Tô Niệm Niệm mua thêm một bao đồ ăn vặt, vừa đi vừa ăn, rời khỏi tửu lâu.
Mới vừa đi ra khỏi tửu lâu được vài bước, Tô Niệm Niệm đột nhiên cảm giác có một trận gió thổi tới, sau đó thân thể nhẹ tênh, bản thân. . . . . . cách mặt đất ! ?
Sự kiện này thật sự làm người ta nổi da gà a , huống chi bây giờ là giữa ban ngày ban mặt! Trái tim nhỏ bé của Tô Niệm Niệm bắt đầu run rẩy, ngó đông ngó tây, nhìn trái nhìn phải mấy vòng, rốt cuộc phát hiện ở trên đỉnh đầu mình có một bóng người.
Ta đã nói mà, Thiết Đầu đại ca ngươi chắc chắn sẽ tới, nhưng không cần mỗi lần đến đều muốn ra tay bằng phương thức này chứ? Tô Niệm Niệm u oán ngửa đầu nhìn cái cằm cương nghị của Thiết Đầu đại ca kia, ách, nàng tựa hồ cũng chỉ có thể nhìn đến cằm hắn mà thôi. . . . . . .
Trên đường mọi người hiển nhiên đã thích ứng với những cao thủ bay tới bay lui trên giang hồ, cũng không có ai bất ngờ về sự kiện này, ai muốn làm gì thì làm đi. Tô Niệm Niệm cúi đầu nhìn thân ảnh khoan thai bình tĩnh của các lão bá tánh, bất giác xấu hổ, bản thân mình vốn dĩ là người giang hồ, nhưng một chút kiến thức cũng không có! Một chút thích ứng cũng không có! Mà một chút tâm lý chuẩn bị thì khỏi phải nói, không có a!
Vẻ mặt của người đi cướp là không thèm để ý, còn người chung quanh thì giống như không nhìn thấy gì. . . . . . Không thể không thừa nhận, Thiết Đầu đại ca lần này làm cướp, đúng là thất bại a, làm cướp mà chẳng gây được sự chú ý của người nào cả. . . . . . .
Tô Niệm Niệm bị y phục của mình làm khó chịu cơ hồ mắt trợn trắng muốn sùi bọt mép, Thiết Đầu đại ca rốt cục cũng chịu hạ cánh một cách nhẹ nhàng, rồi ném nàng lên trên cỏ.
Tô Niệm Niệm từ trên đất đứng lên, ngượng ngùng cười cười, nói: “Nơi này thực hiên công cuộc xanh hóa rất tốt a. . . . .”
Thiết Đầu đại ca cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, cả người tản ra một loại hàn khí lạnh thấu xương, làm cho Tô Niệm Niệm không khỏi run rẩy cả người.
“Ha ha, ha ha ha a. . . . . .” Tô Niệm Niệm cười nói, “Cái kia, Thiết Đầu đại ca a, đã lâu không gặp, gần đây đại ca như thế nào? Vợ đại ca có để ý đến đại ca hay không? Cháu chắt chút chít của đại ca. . . . . .” .
“Ngươi, “ Thiết Đầu đại ca rốt cục nhịn không được, đánh gãy lời nàng nói, “Làm đến đâu rồi .” Ngay cả lúc hỏi vấn đề này, một chút ngữ điệu hắn cũng không có, giọng nói ông cụ non kia, giống như có người đến đập phá nhà hắn, cướp tiền của hắn, đùa giỡn lão bà nhà hắn không bằng, làm như hắn rất căm hận thế giới này, thống hận xã hội này, muốn hủy diệt trái đất này vậy. . . . . .. .
Tô Niệm Niệm vỗ vỗ bùn đất và lá cây dính ở trên người, dương dương tự đắc nói: “Đương nhiên a, Niệm Niệm ta đã xuất mã, ai dám tranh giành!”
Thiết Đầu đại ca tiếp tục làm bộ mặt xã hội đen: “Nói.”
“Khụ khụ, “ Tô Niệm Niệm hắng giọng một cái, muốn bày ra tư thế tức giận, nhưng vừa nghĩ tới người trước mặt này . . . . . . Vẫn là quên đi. Nàng cúi đầu, tay đưa về hướng Thiết Đầu đại ca nói, “Lấy ra.”
Thiết Đầu đại ca thực gọn gàng dứt khoát: “Bây giờ còn không phải thời điểm đó.”
Tô Niệm Niệm nóng nảy: “Ê ê ê , ngươi cũng là lão đại nổi tiếng nha, làm ơn giữ chữ tín dùm đi a. . . . .”
Thiết Đầu đại ca rốt cục liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó lại dùng ngữ điệu bình thản không coi ai ra gì nói: “Ta không nói cho ngươi, đó cũng là vì tốt cho ngươi.” Ngữ khí tuy rằng bình thản, lại mang theo tia hàn khí.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi. . . . . . Vô sỉ nhàm chán cố tình gây sự!” Tô Niệm Niệm quýnh lên, đem tất cả các câu nói kinh điển đều áp dụng một lần . . . . . . Quả nhiên thế giới này luôn chọc cho con người giận sôi lên. . . . . .
“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi. . . . . . Vô sỉ nhàm chán cố tình gây sự!” Tô Niệm Niệm quýnh lên, đem tất cả các câu nói kinh điển ra dùng hết . . . . . . Quả nhiên thế giới này luôn chọc cho con người giận sôi lên mà . . . . . .
Thiết Đầu đại ca dùng ánh mắt hàn băng, nhìn Tô NiệmNiệm, Tô Niệm Niệm lập tức cảm giác cả người như bị ướp lạnh một nửa, nàng lui về phía sau hai bước, trợn mắt nhìn hắn, cũng không dám nói chuyện.
Thiết Đầu đại ca lại đột nhiên đến gần, tay phải nhẹ nhàng nâng người nàng lên, từ trên cao nhìn xuống nói: “Nói, điểm yếu của hắn.”
Tô Niệm Niệm nhìn ánh mắt làm như tùy ý kỳ thật rất không tùy ý của hắn, trong lúc nhất thời cũng không dám động đậy. Thiết Đầu đại ca không hổ là Thiết Đầu đại ca, ngay cả đùa giỡn cũng có thể đùa giỡn đến mức làm cho đối phương hết hồn, không hề có một tý cảm giác vui vẻ nào, mà chỉ có suy nghĩ về sống chết thôi a. . . . . . .
“Sẽ không, “ Thiết Đầu đại ca trảm đinh chặt sắt đáp, “Trên đời này không ai muốn giết ngươi.”
Nói giỡn sao, ta xuyên không nhập vào một khối tử thi nha ! Tô Niệm Niệm cười lạnh, ở thế giới này cố ý giết người dĩ nhiên là hợp pháp , nơi này quả thực là địa bàn của phần tử phạm tội, là thiên đường của chúng a!
Thiết Đầu đại ca tựa hồ không còn kiên nhẫn : “Nếu ngươi không nói, bây giờ, bản thân ta sẽ thử cho ngươi xem.”
Thử cái gì, đương nhiên là giết ngươi . .
Lấy thủ đoạn cùng với trái tim đen tối của Thiết Đầu đại ca, Tô Niệm Niệm hoàn toàn có lý do tin tưởng sự uy hiếp của hắn. Vì thế nàng vội vàng nói: “Này có cái gì đâu, ta nói là được chứ gì. Yếu huyệt của hắn không phải là ở huyệt Thiên Khu sao.”
“Huyệt Thiên Khu ?” Thiết Đầu đại ca trầm ngâm trong chốc lát, “Khả năng này không lớn lắm?”
Tô Niệm Niệm nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói : “Ngươi xem ngươi xem, muốn ta nói là ngươi, không tin cũng là ngươi nha.”
Thiết Đầu đại ca hỏi: “Như vậy, ngươi làm sao mà biết được? Hắn làm sao có thể tín nhiệm ngươi như thế?”
“Là như vầy, “ Tô Niệm Niệm nghĩ rằng dù sao chính mình cũng nói bậy, nếu tất cả đều là lời nói dối hắn nhất định không tin, nửa thật nửa giả mới là chân thực nhất, bởi vậy nàng đáp, “Ta có một môn công pháp do tổ truyền để lại, chính là thôi miên. Thôi miên ngươi có biết hay không? Ừ, ở nơi này, các ngươi cho rằng thôi miên là yêu pháp đi, bất quá nó kỳ thật là có căn cứ khoa học. . . . . .”
Thiết Đầu đại ca lạnh lùng đánh gãy lời nàng: “Nói trọng điểm.”
“Khụ khụ, “ Tô Niệm Niệm ai oán liếc mắt nhìn hắn một cái, nói tiếp, “Cho nên ta mới thôi miên hắn, sau đó ta liền hỏi hắn .”
“Cứ như vậy?” Thiết Đầu đại ca không thể tin nổi nhìn nàng.
“Đúng vậy, còn có thể như thế nào?”
“Hắn đâu phải là kẻ đầu đường xó chợ, có thể để cho ngươi tùy tiện bài bố chứ?”
Tô Niệm Niệm giải thích: “Là như vậy, tay nghề này của ta, đối với người có lực ý chí càng mạnh, càng dễ dàng bị thôi miên. Nếu người bị thôi miên là người có một ý chí rất mạnh hơn nữa lại còn tin tưởng ta, như vậy ta rất nhanh có thể làm cho hắn ngủ, sau đó ta nói gì hắn làm nấy. Lại gây một ít tác động khác, là có thể làm cho hắn quên những gì mình đã nói trước đó.”
“Vậy hắn chẳng phải biến thành con rối sao?”
Tô Niệm Niệm ngượng ngùng cười cười, nói: “Ai nha, Thiết Đầu đại ca ngươi không cần nói rõ ràng như vậy, ta cũng không muốn hắn làm cái gì, chính là hỏi mấy vấn đề mà thôi.”
Thiết Đầu đại ca rốt cục tán thành gật gật đầu, lập tức nói: “Nói như vậy, Phong Tịnh Minh kia đối với ngươi có thể nói là tình cảm vô cùng sâu sắc.”
Tô Niệm Niệm làm bộ như không cần đáp: “Bình thường. Từ nhỏ đến lớn người theo đuổi ta nhiều lắm, ta cũng đã quen rồi. . . . . .” Trong lòng thật ra đắc ý muốn chết nha . . . . . . .
“Thật không?” Trong ánh mắt Thiết Đầu đại ca hiện lên một tia giảo hoạt, nhìn phía sau Tô Niệm Niệm.
Tô Niệm Niệm đang muốn hỏi Thiết Đầu đại ca tại sao lại có hứng thú tìm hiểu chuyện của người khác, lúc này thấy hắn không chuyển mắt, nhìn chằm chằm vào phía sau của nàng, nàn cũng xoay người nhìn lại.
Sau đó, đầu Tô Niệm Niệm, “Oanh” một tiếng nổ tung .
Phong Phong Phong . . . . . . Phong Tịnh Minh? ? ? ? ? ! ! ! ! ! ! ! .
Lúc này Phong Tịnh Minh đang đứng cách bọn họ không xa , vẻ mặt thản nhiên nhìn bọn họ, giống như đang nhìn hai người xa lạ.
Tô Niệm Niệm nhìn bộ dáng không hề gợn sóng không hề kinh ngạc kia của Phong Tịnh Minh, đột nhiên ngực giống như bị vô số kim châm thật nhỏ đua nhau đâm vào, cực kỳ khó chịu. Nàng biết, Phong Tịnh Minh nhất định đã nghe bọn họ nói chuyện, hắn nhất định nghe được nàng nói mình không cần hắn, nói mình lợi dụng hắn, hắn hiện tại nhất định thực thất vọng thực thất vọng, thất vọng đến không muốn liếc mắt nhìn nàng một cái. Tô Niệm Niệm không chút nghĩ ngợi, nói ra câu nói kinh điển trong các vở kịch: “Trang chủ, huynh nghe ta giải thích.”
Phong Tịnh Minh vẫn như cũ, biểu tình không lạnh không nhạt, chính là quét mắt liếc nàng một cái. Gió nhẹ thổi tay áo của hắn phất phơ, hắn giống như sắp bay lên trời làm tiên nhân, đối với tất cả sự vật trước mắt đều hờ hững thờ ơ. Lòng Tô Niệm Niệm thoáng chốc sinh ra một loại ảo giác, hắn sẽ rời xa nàng, loại cảm giác này làm cho nàng thiếu chút nữa thất thanh kêu lên.
Tô Niệm Niệm nhấc chân chạy về hướng Phong Tịnh Minh. Vừa chạy được nửa bước, Thiết Đầu đại ca lại đột nhiên giữ nàng lại.
“Ngươi sẽ chết.” Hắn trầm giọng nói. Lúc này ngay cả hắn cũng phải đề phòng, mà nha đầu trước mắt này một chút võ công đều không có, thế lại ngu ngốc tiến lên chịu chết sao? Lấy sự hiểu biết của hắn về Phong Tịnh Minh, lúc này tên kia nhất định là nguy hiểm cực độ.
Tô Niệm Niệm cũng không quay đầu, nàng lạnh mặt nói với người phía sau: “Buông.”
Đầu ngón tay Thiết Đầu đại ca khẽ nhúc nhích, Tô Niệm Niệm lập tức nói không ra lời. Hắn một phen ôm nàng vào trong lòng, tay phải nhẹ nhàng nắm hông của nàng, giữ chặt tay trái tay phải của nàng, nói với Phong Tịnh Minh: “Nàng không có ý địnhtrở về với ngươi.” Mặc dù giọng nói vẫn lạnh băng như cũ, nhưng lại tràn ngập khiêu khích, điểm này ngay cả Tô Niệm Niệm cũng nghe được. Hóa ra nàng lại một lần nữa bị người khác biến thành quân cờ, chính là lúc này đâ tác dụng thật sự hơi ngoài ý muốn. Tô Niệm Niệm không biết Thiết Đầu đại ca và Phong Tịnh Minh rốt cuộc có ân oán cừu hận gì, đáng giá để hắn phí sức lực muốn đi kích thích Phong Tịnh Minh như vậy.
Tô Niệm Niệm giương mắt nhìn cái cằm kia một cái, hận không thể dùng ánh mắt lăng trì chủ nhân của nó. Tuy nàng bị điểm á huyệt, nhưng tốt xấu còn có thể động đây. Lúc này nàng đột nhiên nắm tay Thiết Đầu, hung hăng cắn mạnh. Cái cắn này của nàng làm cho Thiết Đầu bất ngờ , bởi vậy Thiết Đầu bị cắn đau, lập tức phản xạ có điều kiện dùng sức ném nàng ra. Đợi cho Thiết Đầu kịp phản ứng, muốn bắt nàng trở về, Phong Tịnh Minh đã cầm kiếm vọt lên
Chiêu chiêu trí mạng.
Trang Vịnh Mộc đã từng giao thủ với Phong Tịnh Minh, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua hắn giống như hôm nay. Chiêu thức trong võ công của hắn đều sơ hở chồng chất, nhưng chiêu chiêu lại ngoan tuyệt, bức người vào chỗ yếu hiểm. Đây quả thực chính là . . . . . . Liều mạng
Trang Vịnh Mộc biết rõ, nếu như mình đấu như vậy với hắn, kết quả tất yếu sẽ là lưỡng bại câu thương, đến lúc đó nếu có hai ba cao thủ chờ thời cơ xông ra, thuận tay chém mấy đao, như vậy hai người bọn họ có thể bị xoá tên trong võ lâm.
Phong Tịnh Minh điên rồi, nhưng Trang Vịnh Mộc lại không điên. Hắn đấu với Phong Tịnh Minh mấy chiêu, biết rõ dây dưa cùng kẻ điên là không sáng suố , vì thế qua loa cho xong việc, dùng khinh công tuyệt trần mà đi. Lúc gần đi vẫn còn không quên liếc mắt nhìn Tô Niệm Niệm một cái, hàm ý “Tự cầu nhiều phúc” đi.
Tuy rằng Tô Niệm Niệm nhìn không ra bọn họ luận võ gì, nhưng nàng cũng cảm giác được khí thế của Phong Tịnh Minh rất điên cuồng. Lúc này thấy Thiết Đầu đã đi, Tô Niệm Niệm đi ra phía trước,nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc lóc với Phong Tịnh Minh, kinh sợ kêu một tiếng: “Trang chủ. . . . . .”
Phong Tịnh Minh đột nhiên giơ kiếm, đặt lên cổ Tô Niệm Niệm.
Cảm thụ được kiếm lạnh bức người, Tô Niệm Niệm quyết tuyệt nhắm mắt lại. Hiện tại trang chủ đã không còn ý trí, cho dù giải thích hắn cũng chưa chắc nghe được. . . . . . Chết thì chết, cùng lắm thì lại đầu thai một lần nữa.
Thấy bản thân hẳn phải chết, nhưng qua thật lâu, Tô Niệm Niệm cũng chưa cảm giác được Phong Tịnh Minh tiến thêm một bước, không khỏi kỳ quái, trợn mắt nhìn hắn.
Phong Tịnh Minh đột nhiên thu kiếm, cười lạnh nói: “Dễ dàng cho ngươi chết như vậy, chẳng phải là tiện nghi cho ngươi sao.”
Trong con ngươi tràn ngập hận ý, rất rõ ràng, Tô Niệm Niệm cũng không dám đối diện cùng hắn.
“Trang chủ, “ Tô Niệm Niệm nhỏ giọng kêu một tiếng. Cũng không phải nàng giả vờ yếu ớt, hiện tại nàng thật sự vừa đuối lý vừa sợ hãi, “Ta kỳ thật chỉ nói đùa với hắn a.”
Phong Tịnh Minh nhíu mày lạnh lùng nhìn nàng, giữa trán đã tràn ngập trào phúng, giống như đang nhìn một tiểu hài tử ba tuổi nói dối.
“Ta nói thật đó, “ Tô Niệm Niệm cuống quít giải thích, “Kỳ thật ta chỉ là nói đùa với hắn, huynh biết, ta luôn luôn ngu ngốc mà.”
“Thật không, “ vẫn là cười lạnh, “Trên đời này lại có người lạ đến mức đem sự thật ra nói đùa với người khác sao, thật đúng là kỳ lạ a.”
” Lời nói thật cái gì? Ngoại trừ thuật thôi miên kia, những lời ta đều không phải là sự thật nha? Còn có còn có, thuật thôi miên kia cũng không phải là sự thật toàn bộ a. . . . . .” .
Phong Tịnh Minh: “Đáng tiếc tất cảnhững gì ngươi nói xác thực đều là lời nói thật.”
Tô Niệm Niệm: “Cái gì. . . . . . Có ý gì?”
Phong Tịnh Minh: “Đừng giả bộ, bộ dạng này của ngươi thực làm cho người ta chán ghét. Bản thân ta hi vọng ngươi thoải mái thừa nhận hết thảy, như vậy mới là Tô cô nương mà ta biết.”
Tô Niệm Niệm: “Phong Tịnh Minh rốt cuộc huynh có ý tứ gì thì nói mau!”
Phong Tịnh Minh: “Ta yêu một nữ nhân, tin tưởng nàng sau đó nữ nhân kia phản bội ta dùng thuật thôi miên, ngu xuẩn đem tử huyệt của ta ngoan ngoãn nói cho người khác biết. . . . . . Như vậy đủ rõ ràng chưa?”
Tô Niệm Niệm chỉ cảm thấy có một đoàn xe lửa chạy qua đầu nàng, ầm ầm, làm cho nàng mờ mịt không hiểu chuyện gì cả. . . . . .
Cái gì là, ngoan ngoãn nói tử huyệt của hắn cho người khác biết?
Ngày đó tử huyệt không phải là Nguyễn tỷ tỷ nói cho nàng biết sao, không phải nói là không có khả năng à, làm sao có thể. . . . . .
Hai tay Tô Niệm Niệm đặt trên đầu, đột nhiên té trên mặt đất.